Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451
Tường gạch đổ nát, lửa cháy khắp nơi, chiếu rọi vào bức tường, đối với chuyện Victoria đột nhiên xuất hiện, trừ Gia Minh đứng im, thì đám người Diệp Liên không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ, họ đem tình hình hiện giờ báo cáo với đám người Phương Chi Thiên đang ở tổng bộ.
Sau khoảng nửa khắc (7p30 giây), Tuệ Thanh cũng xuất hiện trong một ngõ hẻm khác, tuy rằng bà ta đã bị thương, bộ quần áo tăng ni bị lửa thiêu cháy một số chỗ, nhưng vẫn có thể duy trì trạng thái chiến đấu như trước.
Trên một nóc nhà ba tầng đối diện, có một bóng người màu đen vô thanh vô tức xuất hiện, đó là Natalie.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ba gã Hấp Huyết Quỷ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, ngoại trừ y phục rách nát, thì chẳng còn chút ngoại thương nào cả.
Ở hai bên đường, cột điện đổ, cột nước phun, tia lửa tóe khắp nơi, đèn vỡ hỏng, một xe cảnh sát từ góc đường bên kia lao tới, lúc phanh lại, Natalie cũng từ nóc nhà nhảy xuống.
"Kịch", gót giầy và mặt đất tiếp xúc, tạo thành một âm thanh thanh thúy truyền đi rất xa.
Một gã cảnh sát từ trong xe lao ra, rút súng quát:
"Các ngươi..."
Mới nói được hai chữ, hắn phát hiện bầu không khí ở đây có gì đó không đúng, lập tức trốn phía sau xe, gọi về tổng bộ xin chi viện.
Nhìn Gia Minh, ánh mắt Natalie có chút phức tạp, khẽ cau mày đi tới chỗ hắn, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay trái đặt lên trên ngực hắn:
"À... ư…ư..."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, người ngoài chẳng hiểu mô tê gì cả, trong giọng nói còn mang theo sự nghi hoặc không giải thích được.
Gia Minh cười cười:
"Đã lâu không gặp."
Cùng lúc đó, Victoria cũng đi tới chỗ hai người, ánh mắt tập trung nhìn vào thi thể của Quitos nằm ở phía xa xa.
Đám người Diệp Liên thì xuống xe, trốn ở thật xa nhìn sang bên này, trong những cửa sổ ở tầng trệt thỉnh thoảng cũng có người ngó ra, nơi đây là khu phố mới, số hộ gia đình sing sống không nhiều, nhưng kiểu gì chẳng có người ở.
Gió đêm lay động rèm cửa sổ của một số gia đình, đột nhiên một gậy trúc vốn để phơi quần áo và đồ dùng hàng ngày ở trên một lầu 3 bỗng nhiên gãy, một số món đồ màu sắc sặc sỡ từ trên không rơi xuống.
Victoria ngồi xổm xuống trước cái đầu vỡ nát một nửa, đưa tay sờ sờ, nước phun ra không ngừng rơi xuống làm ướt hết quần áo của nàng.
Chẳng biết điện thoại di động của ai vang lên, bài hát cứ thế theo gió bay đi rất xa trong đêm.
"... Một trận tuyết đầu năm 2002, thời gian so với quá khứ chậm hơn, một chiếc ô tô dừng ở lầu 8..."
Tiếng ca loáng thoáng sau đó đột nhiên ngừng lại, đại khái là có người luống cuống bấm dừng, Victoria rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
"A"
Một tiếng gầm sắc bén, xé rách màn đêm im lặng, bóng người màu đỏ đứng lên trong dòng nước, giọt nước nào rơi vào người nàng là bốc thành hơi.
Ở phía xa xa, tinh thần của đám người Diệp Liên căng như dây đàn. Đứng bên cạnh chiếc xe, Gia Minh nhíu mày:
"Ầm ĩ là chết!"
Hắn lật tay, một khẩu súng xuất hiện, Natalie vươn tay.
Bằng ----
Theo tiếng súng, hai cỗ lực lượng vô hình đụng vào nhau, không khí hình như cũng biết gợn sóng. Trong nháy mắt, Gia Minh nhằm về phía Victoria.
Một chớp mắt qua đi, Gia Minh đã lao ra ngoài được chừng 7, 8m, tốc độ này ở trong mắt người bình thường là cao, nhưng đối với những Dị năng giả cũng không tính là mấy, nhưng cái quan trọng là hắn có thể dừng lại trong nháy mắt đó.
Chưa tới một giây đồng hồ chuyển từ cực tĩnh sang cực động rồi lại về cực tĩnh, không phải ai cũng làm được, trông nó giống như là thuấn di.
Mọi người lúc này nhìn thấy, thân hình Gia Minh giống như bị khống chế, lơ lửng trên không trung, quang mang bắn về phía bóng người màu đỏ.
Bằng, bằng, bằng, bằng ----
Hai tay, bốn súng, lực lượng giúp hắn lơ lửng trên không trung lập tức tiêu tán, thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ, lật tay một cái, khẩu súng đã biến thành một thanh mã tấu, phách một tiếng, phá vỡ màn nước.
Từ lúc cái cột nước chữa cháy bị vỡ, dòng nước phun ra rất mạnh, tạo thành một dòng suối từ trên đổ xuống với sức mạnh kinh người.
Gia Minh lần này nhảy lên cao, đụng thẳng vào nó, phá vỡ uy thế của cột nước. Trong cột nước, Gia Minh và cô gái màu đỏ kia di chuyển, sau đó hai thân hình lao vào nhau.
Xôn xao! Xôn xao! ầm! Cũng không biết dị năng được vận dụng như thế nào, nhưng trong nháy mắt đó, màn nước kia giống như là bị nổ tung.
Gia Minh và Victoria tiếp xúc với nhau, vô số dị năng hình thành những hiện tượng khác nhau trên mặt đất.
Chém ở trong nước hình thành một loại lực lượng khác thường, nó phát ra những tiếng ầm ầm, toàn bộ cột nước lập tức tung tóe bay khắp bầu trời.
Một bóng người bị bay ngược ra ngoài chừng 3 giây, bỗng dưng… có một người khác cũng lao ra.
Cũng không biết là bị công kích thế nào, nhưng hai chân người đó đạp vào bức tường một cái, bay ra ngoài khoảng 4m, sau đó mới hạ xuống đất, thoáng cái đã lùi lại hơn 10m.
Trên hai tay người đó lại có hai súng, lần này không ngừng bóp cò vào bóng người bên trên.
Cách cột nước không xa, một cây cột điện bị chém đứt bắt đầu từ từ đổ xuống, kéo theo những dây điện ở xung quanh, Gia Minh bắn lên không trung mấy phát, một nhanh của cột điện lập tức đứt lìa, sau đó nó mang theo một cái đuôi rắn dài ngoằng màu xanh, rơi thẳng xuống vị trí cột nước.
Cửa sổ lầu hai bên cạnh cột nước lập tức vỡ ầm ầm, sau đó, cái ánh sáng xanh kia chạm vào cột nước, chỉ một thoáng toàn bộ cột nước đã biến thành màu xanh.
Phốc, ầm----
Màn nước biến thành màu xanh đương nhiên chỉ là ảo giác, khi luồng điện tiếp xúc với dòng nước, cả con đường đều bị bao phủ bởi một bóng đen. Máy biến thế ở cách đó không xa lập tức nổ tung, tia lửa điện tóe ra bốn phía giống như pháo hoa đêm giao thừa.
Con phố lập tức bị mất điện, cảnh tượng này thực sự là hoành tráng và chấn động.
Trong lúc tia lửa tóe ra, Gia Minh đã tóm lấy một vách tường mượn lực, nắm lấy một góc cạnh cửa sổ, xoay người vọt vào lầu 2 của tòa nhà kia. Hắn vừa mới đi, có một cỗ lực lượng đã lao tới, đập nổ tung bức tường.
Hai đạo thân ảnh đấu với nhau trong tòa nhà, trong nháy mắt đã xông qua mấy gian phòng, trong bóng tối chỉ vang lên những tiếng động, tòa nhà lắc lư, thỉnh thoảng có tiếng súng đen xen.
Dị năng có thể khiến cho đất mọc lửa, tia đạn thỉnh thoảng lóe lên, hiện giờ hai người đang đổi vị trí cho nhau.
Lúc này cả khu phố đã mất điện, mọi người quan sát trận chiến trong bóng tối, Natalie đứng bên cạnh chiếc xe nhỏ, Tuệ Thanh đứng ở đầu một con hẻm, ba gã Hấp Huyết Quỷ vệ đường, không một ai cử động.
Trận đấu kịch liệt tới mức có thể biến cả tòa nhà thành một đống đổ nát, tất cả các phòng hiện giờ đều thông với nhau, không tới một phút, hai người đang đuổi đánh qua cả nửa con phố.
Tuy rằng không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng chỉ từ cảnh tượng bên ngoài, mọi người đã có thể nhận biết đại khái, dị năng có lực lượng vô cùng cường đại, tuy rằng Gia Minh có thể chiến đấu một khoảng thời gian khá lâu với Victoria, nhưng xem ra hắn đang bị tầng tầng lớp lớp dị năng không chế.
Victoria chỉ công kích, Gia Minh một mực né tránh.
Cũng giống như lần xông vào cột nước kia, tuy rằng hắn có thể vào đó đánh nhau, nhưng cũng chỉ là linh hoạt né tránh, sau đó cũng phải lui ra ngoài.
Đối mặt với sự áp chế của dị năng, người bình thường chỉ có cách lựa chọn tránh né và chạy trốn mà thôi, muốn chính diện đối kháng là không thể nào.
Gia Minh lúc này đành phải tận dụng cự ly xa, dùng súng uy hiếp Victoria, nhưng súng ống đối với những bất tử giả như Victoria mà nói, chỉ cần không bị bắn trúng đầu hoặc cột sống, thì chẳng nhằm nhò gì cả.
Victoria công kích, Gia Minh chạy trốn từ trong nhà ra ngoài phố, lúc này đang di chuyển tới chỗ đám người Diệp Liên. Diệp Liên tự hỏi Gia Minh không biết hắn có thâm ý gì không, dù thế nào hắn cũng phải ra hiệu cho mấy người xung quanh.
Đột nhiên ầm một tiếng, có một bóng người phá tường bay ra ngoài, một cái bóng đỏ hồng lập tức lao theo.
Bóng người phía trước hạ xuống chỗ cây đại thụ ở ven đường, hai tay dùng một chút lực, rơi thẳng xuống dưới đất.
Ở trên hắn, Victoria chém tay một cái, lửa đao xẹt qua toàn bộ tán cây sau đó đốt cháy rừng rực, một cỗ khí thế sắc bén đột nhiên rơi xuống vị trí Gia Minh vừa hạ xuống.
Victoria đã đuổi kịp Gia Minh, một quyền chém ra.
Cô gái này trông cao quý đơn bạc, nhưng mà một quyền này chém ra, không khí bốn phía lập tức bốc cháy lao tới.
Gia Minh chỉ còn cách bay ngược ra, bản thân cũng bị không khí kia đánh trúng, thân hình phải bật ra 5, 6m mới dừng lại được..
Bóng người bay lượn, không khí sắc bén va chạm với mắt đất khiến cho nó không ngừng nổ tung, trong nháy mắt, 10 chém, 20 chém... Gia Minh nhanh nhẹn lách mình trốn ra xa khoảng hơn 20m, trong nháy mắt lại quay người trở lại con đường, vị trí càng lúc càng biến ảo.
Khi tới sát tường, hắn vung tay công kích mấy bức tường, tạo thành một lỗ hổng lớn, khoảng cách với Victoria chỉ còn hai mươi mét, mười mét, khi tới gần, Victoria lại chém ra một quyền.
Khoảng cách quá gần, muốn ứng biến thì đã muộn, nhìn thấy ánh mắt độc ác của Victoria, hắn xoay ngang mã tấu trong tay, chắn trước ngực mình.
"Với loại lực lượng này..."
Binh ----
Lực lượng cực lớn đánh bay hắn lên không trung, thanh mã tấu lập tức vỡ nát bay ra ngoài, nhưng mà phiền toái nhất vẫn là những công kích tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm của Victoria:
"... Dừng ở đây thôi."
Hai chân rơi xuống đất, tầm nhìn phía trước đột nhiên sáng rực, trong nháy mắt đã luồng sáng kia đã trở thành chói lóa, con người không ai dám nhìn thẳng vào nó.
Cả một con đường đang tối đen, bỗng dưng như có một vầng thái dương chiếu rọi, thậm chí có kẻ liên tưởng tới dị năng dùng Tinh Thần Lực công kích như "Vô Hạn Quang Minh Hỏa", một quả cầu lửa to lớn ầm ầm lao tới.
Gia Minh vô ý thức giơ tay phải lên, dường như muốn che ánh sáng chói mắt kia, nhưng mà quả cầu lửa lúc này đã nuốt chửng bản thân hắn.
Tình cảnh lúc này ai cũng khẩn trương, nhưng chẳng ai nhìn rõ thứ gì, Victoria hơi nghiêng mình, Gia Minh bị đánh bay đến một... nơi khác, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc này, khi quả cầu lừa quét ngang, lập tức bao trùm phạm vi của Gia Minh, người khác muốn nhắc cũng không nhắc nổi.
Trong xe, ánh mắt Linh Tĩnh và Sa Sa trống rỗng, giống như là linh hồn bị người ta rút đi, cho dù là Natalie hay là Tuệ Thanh, hay đám người Diệp Liên đều sững sờ đứng im.
Quả cầu lửa sắp nuốt lấy thân hình Gia Minh, thời gian tí tách, tí tách trôi qua, một giây, lại một giây, mọi người từ trống rỗng ngẩn ngơ biến thành kinh ngạc, quả cầu lửa kia đã di chuyển chậm lại, khi bay tới Gia Minh chừng 2m thì chậm lại, giống như là một quả địa cầu tự xoay tròn. Lúc này có cách mặt đất chừng 30cm, đang xoay tròn.
Cách nó khoảng 2m, Gia Minh không hề bị thương đứng tại chỗ, tay phải vươn ra phía sau, giống như quả cầu kia đang di chuyển theo lực lượng vô hình của hắn.
Lúc này hắn hơi cau mày:
"Vốn ta không muốn dùng loại lực lượng này..."
Khi thanh âm kia truyền tới, trong chiếc xe, Linh Tĩnh "ha ha..." thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lúc này mới chịu trào ra, nàng nhìn về phía Sa Sa, Sa Sa sắc mặt trắng bệch, kinh hồn táng đảm, đôi môi run rẩy, nhưng nói không nên lời, trên mặt của nàng nở một nụ cười buông lỏng tâm tình.
"Loại lực lượng này... Kỳ thực ta cũng biết một chút."
Trên đường phố, quả cầu lửa xoay tròn, theo Gia Minh phất tay, nó bắn thẳng về phía Victoria, quả cầu thật lớn đập thẳng vào cô ta, Gia Minh cũng nhân cơ hội này vọt tới.
Ầm ầm một tiếng, hỏa cầu nổ tung trên không trung, vô số ngọn lửa túa ra giống như nham thạch, mặt đất sáng lòa. Victoria bị Gia Minh áp sát giáng một kích bay ra ngoài, đập thẳng vào tường ở sau lưng, Gia Minh lại tiếp tục lao lên.
Tiếng nổ ầm ầm, ngọn lửa bám theo căn nhà bốc cháy, đột nhiên Victoria thét lên một tiếng chói tai, sau một khắc, ánh mắt Natalie đột nhiên tập trung vào ba gã Bất Tử Giả cách đó không xa --- đám người này đang định xông ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên, Tuệ Thanh là người đầu tiên nổ súng, ngay sau đó là đám người Diệp Liên.
"Nổ súng, bọn họ muốn chạy trốn!"
Giống như một kíp nổ, không khí trong giây phút này bị thiêu đốt, màn đem rộn tiếng súng, máu nóng sôi trào…
Rất xa, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương, đủ loại người, đủ loại thanh âm...
Trước khi hạ xuống đất hắn cũng nhìn thoáng qua nơi này, sau đó đưa tay kéo góc áo, vòi nước vẫn phun, cảnh tượng có vẻ hơi lộn xộn, hắn cố sức lắc lắc, sau đó lấy tay chụp hai cái.
Hắn lại nhìn một chút, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đây là một địa điểm sao một tòa cao ốc, Sa Sa ngồi ở vị trí tay lái, Linh Tĩnh ngồi ghế bên cạnh, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Khi Gia Minh xuất hiện thì hai nàng đều nhìn sang, ở xa xa gần gần còn có mấy người, Natalie nhìn thấy hắn thì phất phất tay, xoay người rời đi, đám Diệp Liên có nhiệm vụ trong người, muốn nói gì đó lại thôi.
Hắn móc cái găng tay của Linh Tĩnh ra, sau đó lấy Không Kiến Chi Trần, ném tới nói:
"Có chuyện gì sau này hãy nói."
"Cảm ơn."
Diệp Liên nói, đem một tờ giấy ném ngược lại:
"Gặp quân đội kiểm tra thì cứ lấy cái này ra, miễn phiền phức."
Gia Minh gật đầu nhìn Diệp Liên sau đó xoay người rời đi, đột nhiên nhớ lại một việc, nói:
"À, còn có chuyện phiền phức, anh tìm một người nào đáng tin, bịa ra một cái lí do nào đó, giúp tôi nói với vợ chồng bác Diệp một chút, tôi hôm nay Linh Tĩnh... Khụ không quay về."
Bên kia đáp ứng, hắn khẽ cười cười, đi tới bên cạnh chiếc xe, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sau khoảng nửa khắc (7p30 giây), Tuệ Thanh cũng xuất hiện trong một ngõ hẻm khác, tuy rằng bà ta đã bị thương, bộ quần áo tăng ni bị lửa thiêu cháy một số chỗ, nhưng vẫn có thể duy trì trạng thái chiến đấu như trước.
Trên một nóc nhà ba tầng đối diện, có một bóng người màu đen vô thanh vô tức xuất hiện, đó là Natalie.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ba gã Hấp Huyết Quỷ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, ngoại trừ y phục rách nát, thì chẳng còn chút ngoại thương nào cả.
Ở hai bên đường, cột điện đổ, cột nước phun, tia lửa tóe khắp nơi, đèn vỡ hỏng, một xe cảnh sát từ góc đường bên kia lao tới, lúc phanh lại, Natalie cũng từ nóc nhà nhảy xuống.
"Kịch", gót giầy và mặt đất tiếp xúc, tạo thành một âm thanh thanh thúy truyền đi rất xa.
Một gã cảnh sát từ trong xe lao ra, rút súng quát:
"Các ngươi..."
Mới nói được hai chữ, hắn phát hiện bầu không khí ở đây có gì đó không đúng, lập tức trốn phía sau xe, gọi về tổng bộ xin chi viện.
Nhìn Gia Minh, ánh mắt Natalie có chút phức tạp, khẽ cau mày đi tới chỗ hắn, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay trái đặt lên trên ngực hắn:
"À... ư…ư..."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, người ngoài chẳng hiểu mô tê gì cả, trong giọng nói còn mang theo sự nghi hoặc không giải thích được.
Gia Minh cười cười:
"Đã lâu không gặp."
Cùng lúc đó, Victoria cũng đi tới chỗ hai người, ánh mắt tập trung nhìn vào thi thể của Quitos nằm ở phía xa xa.
Đám người Diệp Liên thì xuống xe, trốn ở thật xa nhìn sang bên này, trong những cửa sổ ở tầng trệt thỉnh thoảng cũng có người ngó ra, nơi đây là khu phố mới, số hộ gia đình sing sống không nhiều, nhưng kiểu gì chẳng có người ở.
Gió đêm lay động rèm cửa sổ của một số gia đình, đột nhiên một gậy trúc vốn để phơi quần áo và đồ dùng hàng ngày ở trên một lầu 3 bỗng nhiên gãy, một số món đồ màu sắc sặc sỡ từ trên không rơi xuống.
Victoria ngồi xổm xuống trước cái đầu vỡ nát một nửa, đưa tay sờ sờ, nước phun ra không ngừng rơi xuống làm ướt hết quần áo của nàng.
Chẳng biết điện thoại di động của ai vang lên, bài hát cứ thế theo gió bay đi rất xa trong đêm.
"... Một trận tuyết đầu năm 2002, thời gian so với quá khứ chậm hơn, một chiếc ô tô dừng ở lầu 8..."
Tiếng ca loáng thoáng sau đó đột nhiên ngừng lại, đại khái là có người luống cuống bấm dừng, Victoria rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
"A"
Một tiếng gầm sắc bén, xé rách màn đêm im lặng, bóng người màu đỏ đứng lên trong dòng nước, giọt nước nào rơi vào người nàng là bốc thành hơi.
Ở phía xa xa, tinh thần của đám người Diệp Liên căng như dây đàn. Đứng bên cạnh chiếc xe, Gia Minh nhíu mày:
"Ầm ĩ là chết!"
Hắn lật tay, một khẩu súng xuất hiện, Natalie vươn tay.
Bằng ----
Theo tiếng súng, hai cỗ lực lượng vô hình đụng vào nhau, không khí hình như cũng biết gợn sóng. Trong nháy mắt, Gia Minh nhằm về phía Victoria.
Một chớp mắt qua đi, Gia Minh đã lao ra ngoài được chừng 7, 8m, tốc độ này ở trong mắt người bình thường là cao, nhưng đối với những Dị năng giả cũng không tính là mấy, nhưng cái quan trọng là hắn có thể dừng lại trong nháy mắt đó.
Chưa tới một giây đồng hồ chuyển từ cực tĩnh sang cực động rồi lại về cực tĩnh, không phải ai cũng làm được, trông nó giống như là thuấn di.
Mọi người lúc này nhìn thấy, thân hình Gia Minh giống như bị khống chế, lơ lửng trên không trung, quang mang bắn về phía bóng người màu đỏ.
Bằng, bằng, bằng, bằng ----
Hai tay, bốn súng, lực lượng giúp hắn lơ lửng trên không trung lập tức tiêu tán, thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ, lật tay một cái, khẩu súng đã biến thành một thanh mã tấu, phách một tiếng, phá vỡ màn nước.
Từ lúc cái cột nước chữa cháy bị vỡ, dòng nước phun ra rất mạnh, tạo thành một dòng suối từ trên đổ xuống với sức mạnh kinh người.
Gia Minh lần này nhảy lên cao, đụng thẳng vào nó, phá vỡ uy thế của cột nước. Trong cột nước, Gia Minh và cô gái màu đỏ kia di chuyển, sau đó hai thân hình lao vào nhau.
Xôn xao! Xôn xao! ầm! Cũng không biết dị năng được vận dụng như thế nào, nhưng trong nháy mắt đó, màn nước kia giống như là bị nổ tung.
Gia Minh và Victoria tiếp xúc với nhau, vô số dị năng hình thành những hiện tượng khác nhau trên mặt đất.
Chém ở trong nước hình thành một loại lực lượng khác thường, nó phát ra những tiếng ầm ầm, toàn bộ cột nước lập tức tung tóe bay khắp bầu trời.
Một bóng người bị bay ngược ra ngoài chừng 3 giây, bỗng dưng… có một người khác cũng lao ra.
Cũng không biết là bị công kích thế nào, nhưng hai chân người đó đạp vào bức tường một cái, bay ra ngoài khoảng 4m, sau đó mới hạ xuống đất, thoáng cái đã lùi lại hơn 10m.
Trên hai tay người đó lại có hai súng, lần này không ngừng bóp cò vào bóng người bên trên.
Cách cột nước không xa, một cây cột điện bị chém đứt bắt đầu từ từ đổ xuống, kéo theo những dây điện ở xung quanh, Gia Minh bắn lên không trung mấy phát, một nhanh của cột điện lập tức đứt lìa, sau đó nó mang theo một cái đuôi rắn dài ngoằng màu xanh, rơi thẳng xuống vị trí cột nước.
Cửa sổ lầu hai bên cạnh cột nước lập tức vỡ ầm ầm, sau đó, cái ánh sáng xanh kia chạm vào cột nước, chỉ một thoáng toàn bộ cột nước đã biến thành màu xanh.
Phốc, ầm----
Màn nước biến thành màu xanh đương nhiên chỉ là ảo giác, khi luồng điện tiếp xúc với dòng nước, cả con đường đều bị bao phủ bởi một bóng đen. Máy biến thế ở cách đó không xa lập tức nổ tung, tia lửa điện tóe ra bốn phía giống như pháo hoa đêm giao thừa.
Con phố lập tức bị mất điện, cảnh tượng này thực sự là hoành tráng và chấn động.
Trong lúc tia lửa tóe ra, Gia Minh đã tóm lấy một vách tường mượn lực, nắm lấy một góc cạnh cửa sổ, xoay người vọt vào lầu 2 của tòa nhà kia. Hắn vừa mới đi, có một cỗ lực lượng đã lao tới, đập nổ tung bức tường.
Hai đạo thân ảnh đấu với nhau trong tòa nhà, trong nháy mắt đã xông qua mấy gian phòng, trong bóng tối chỉ vang lên những tiếng động, tòa nhà lắc lư, thỉnh thoảng có tiếng súng đen xen.
Dị năng có thể khiến cho đất mọc lửa, tia đạn thỉnh thoảng lóe lên, hiện giờ hai người đang đổi vị trí cho nhau.
Lúc này cả khu phố đã mất điện, mọi người quan sát trận chiến trong bóng tối, Natalie đứng bên cạnh chiếc xe nhỏ, Tuệ Thanh đứng ở đầu một con hẻm, ba gã Hấp Huyết Quỷ vệ đường, không một ai cử động.
Trận đấu kịch liệt tới mức có thể biến cả tòa nhà thành một đống đổ nát, tất cả các phòng hiện giờ đều thông với nhau, không tới một phút, hai người đang đuổi đánh qua cả nửa con phố.
Tuy rằng không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng chỉ từ cảnh tượng bên ngoài, mọi người đã có thể nhận biết đại khái, dị năng có lực lượng vô cùng cường đại, tuy rằng Gia Minh có thể chiến đấu một khoảng thời gian khá lâu với Victoria, nhưng xem ra hắn đang bị tầng tầng lớp lớp dị năng không chế.
Victoria chỉ công kích, Gia Minh một mực né tránh.
Cũng giống như lần xông vào cột nước kia, tuy rằng hắn có thể vào đó đánh nhau, nhưng cũng chỉ là linh hoạt né tránh, sau đó cũng phải lui ra ngoài.
Đối mặt với sự áp chế của dị năng, người bình thường chỉ có cách lựa chọn tránh né và chạy trốn mà thôi, muốn chính diện đối kháng là không thể nào.
Gia Minh lúc này đành phải tận dụng cự ly xa, dùng súng uy hiếp Victoria, nhưng súng ống đối với những bất tử giả như Victoria mà nói, chỉ cần không bị bắn trúng đầu hoặc cột sống, thì chẳng nhằm nhò gì cả.
Victoria công kích, Gia Minh chạy trốn từ trong nhà ra ngoài phố, lúc này đang di chuyển tới chỗ đám người Diệp Liên. Diệp Liên tự hỏi Gia Minh không biết hắn có thâm ý gì không, dù thế nào hắn cũng phải ra hiệu cho mấy người xung quanh.
Đột nhiên ầm một tiếng, có một bóng người phá tường bay ra ngoài, một cái bóng đỏ hồng lập tức lao theo.
Bóng người phía trước hạ xuống chỗ cây đại thụ ở ven đường, hai tay dùng một chút lực, rơi thẳng xuống dưới đất.
Ở trên hắn, Victoria chém tay một cái, lửa đao xẹt qua toàn bộ tán cây sau đó đốt cháy rừng rực, một cỗ khí thế sắc bén đột nhiên rơi xuống vị trí Gia Minh vừa hạ xuống.
Victoria đã đuổi kịp Gia Minh, một quyền chém ra.
Cô gái này trông cao quý đơn bạc, nhưng mà một quyền này chém ra, không khí bốn phía lập tức bốc cháy lao tới.
Gia Minh chỉ còn cách bay ngược ra, bản thân cũng bị không khí kia đánh trúng, thân hình phải bật ra 5, 6m mới dừng lại được..
Bóng người bay lượn, không khí sắc bén va chạm với mắt đất khiến cho nó không ngừng nổ tung, trong nháy mắt, 10 chém, 20 chém... Gia Minh nhanh nhẹn lách mình trốn ra xa khoảng hơn 20m, trong nháy mắt lại quay người trở lại con đường, vị trí càng lúc càng biến ảo.
Khi tới sát tường, hắn vung tay công kích mấy bức tường, tạo thành một lỗ hổng lớn, khoảng cách với Victoria chỉ còn hai mươi mét, mười mét, khi tới gần, Victoria lại chém ra một quyền.
Khoảng cách quá gần, muốn ứng biến thì đã muộn, nhìn thấy ánh mắt độc ác của Victoria, hắn xoay ngang mã tấu trong tay, chắn trước ngực mình.
"Với loại lực lượng này..."
Binh ----
Lực lượng cực lớn đánh bay hắn lên không trung, thanh mã tấu lập tức vỡ nát bay ra ngoài, nhưng mà phiền toái nhất vẫn là những công kích tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm của Victoria:
"... Dừng ở đây thôi."
Hai chân rơi xuống đất, tầm nhìn phía trước đột nhiên sáng rực, trong nháy mắt đã luồng sáng kia đã trở thành chói lóa, con người không ai dám nhìn thẳng vào nó.
Cả một con đường đang tối đen, bỗng dưng như có một vầng thái dương chiếu rọi, thậm chí có kẻ liên tưởng tới dị năng dùng Tinh Thần Lực công kích như "Vô Hạn Quang Minh Hỏa", một quả cầu lửa to lớn ầm ầm lao tới.
Gia Minh vô ý thức giơ tay phải lên, dường như muốn che ánh sáng chói mắt kia, nhưng mà quả cầu lửa lúc này đã nuốt chửng bản thân hắn.
Tình cảnh lúc này ai cũng khẩn trương, nhưng chẳng ai nhìn rõ thứ gì, Victoria hơi nghiêng mình, Gia Minh bị đánh bay đến một... nơi khác, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc này, khi quả cầu lừa quét ngang, lập tức bao trùm phạm vi của Gia Minh, người khác muốn nhắc cũng không nhắc nổi.
Trong xe, ánh mắt Linh Tĩnh và Sa Sa trống rỗng, giống như là linh hồn bị người ta rút đi, cho dù là Natalie hay là Tuệ Thanh, hay đám người Diệp Liên đều sững sờ đứng im.
Quả cầu lửa sắp nuốt lấy thân hình Gia Minh, thời gian tí tách, tí tách trôi qua, một giây, lại một giây, mọi người từ trống rỗng ngẩn ngơ biến thành kinh ngạc, quả cầu lửa kia đã di chuyển chậm lại, khi bay tới Gia Minh chừng 2m thì chậm lại, giống như là một quả địa cầu tự xoay tròn. Lúc này có cách mặt đất chừng 30cm, đang xoay tròn.
Cách nó khoảng 2m, Gia Minh không hề bị thương đứng tại chỗ, tay phải vươn ra phía sau, giống như quả cầu kia đang di chuyển theo lực lượng vô hình của hắn.
Lúc này hắn hơi cau mày:
"Vốn ta không muốn dùng loại lực lượng này..."
Khi thanh âm kia truyền tới, trong chiếc xe, Linh Tĩnh "ha ha..." thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lúc này mới chịu trào ra, nàng nhìn về phía Sa Sa, Sa Sa sắc mặt trắng bệch, kinh hồn táng đảm, đôi môi run rẩy, nhưng nói không nên lời, trên mặt của nàng nở một nụ cười buông lỏng tâm tình.
"Loại lực lượng này... Kỳ thực ta cũng biết một chút."
Trên đường phố, quả cầu lửa xoay tròn, theo Gia Minh phất tay, nó bắn thẳng về phía Victoria, quả cầu thật lớn đập thẳng vào cô ta, Gia Minh cũng nhân cơ hội này vọt tới.
Ầm ầm một tiếng, hỏa cầu nổ tung trên không trung, vô số ngọn lửa túa ra giống như nham thạch, mặt đất sáng lòa. Victoria bị Gia Minh áp sát giáng một kích bay ra ngoài, đập thẳng vào tường ở sau lưng, Gia Minh lại tiếp tục lao lên.
Tiếng nổ ầm ầm, ngọn lửa bám theo căn nhà bốc cháy, đột nhiên Victoria thét lên một tiếng chói tai, sau một khắc, ánh mắt Natalie đột nhiên tập trung vào ba gã Bất Tử Giả cách đó không xa --- đám người này đang định xông ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên, Tuệ Thanh là người đầu tiên nổ súng, ngay sau đó là đám người Diệp Liên.
"Nổ súng, bọn họ muốn chạy trốn!"
Giống như một kíp nổ, không khí trong giây phút này bị thiêu đốt, màn đem rộn tiếng súng, máu nóng sôi trào…
Rất xa, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương, đủ loại người, đủ loại thanh âm...
Trước khi hạ xuống đất hắn cũng nhìn thoáng qua nơi này, sau đó đưa tay kéo góc áo, vòi nước vẫn phun, cảnh tượng có vẻ hơi lộn xộn, hắn cố sức lắc lắc, sau đó lấy tay chụp hai cái.
Hắn lại nhìn một chút, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đây là một địa điểm sao một tòa cao ốc, Sa Sa ngồi ở vị trí tay lái, Linh Tĩnh ngồi ghế bên cạnh, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Khi Gia Minh xuất hiện thì hai nàng đều nhìn sang, ở xa xa gần gần còn có mấy người, Natalie nhìn thấy hắn thì phất phất tay, xoay người rời đi, đám Diệp Liên có nhiệm vụ trong người, muốn nói gì đó lại thôi.
Hắn móc cái găng tay của Linh Tĩnh ra, sau đó lấy Không Kiến Chi Trần, ném tới nói:
"Có chuyện gì sau này hãy nói."
"Cảm ơn."
Diệp Liên nói, đem một tờ giấy ném ngược lại:
"Gặp quân đội kiểm tra thì cứ lấy cái này ra, miễn phiền phức."
Gia Minh gật đầu nhìn Diệp Liên sau đó xoay người rời đi, đột nhiên nhớ lại một việc, nói:
"À, còn có chuyện phiền phức, anh tìm một người nào đáng tin, bịa ra một cái lí do nào đó, giúp tôi nói với vợ chồng bác Diệp một chút, tôi hôm nay Linh Tĩnh... Khụ không quay về."
Bên kia đáp ứng, hắn khẽ cười cười, đi tới bên cạnh chiếc xe, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bình luận facebook