• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (1 Viewer)

  • Chương 459

Lúc rời khỏi biệt thự của Nhã Hàm đã gần sáu giờ bốn mươi, mưa ngừng dần, trời hoàng hôn lại sáng lên, chân trời phía tây có rạng hồng, đèn đường đã bật, xung quanh con đường vẫn tràn ngập vết tích của cơn mưa.


"Vẫn ở căn nhà cũ à?"


Đưa Gia Minh ra ngoài, Nhã Hàm nhẹ giọng hỏi. Gia Minh gật đầu.


"Mấy ngày nữa... Em sẽ đi gặp Linh Tĩnh và Sa Sa ba, chuyện này thật không biết nên làm thế nào bây giờ."


Nhã Hàm nghĩ một lúc, lắc đầu.


"Là lỗi của anh."


Gia Minh nói.


"Có nghĩ tới cách giải quyết chưa?"


Gia Minh nở nụ cười:


"Mọi người ở chung một chỗ?"


"Quá khó khăn..."


Nhã Hàm kéo hắn tay nở nụ cười:


"Nếu như anh là phú ông, không cần lo lắng những chuyện khác, em cũng cam tâm tình nguyện để anh nuôi, nhưng bây giờ..."


Nàng cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát:


"Em cũng chỉ muốn cho anh biết chứ không muốn gây khó khăn cho anh, chí ít hiện giờ... biết anh còn sống, lại có Đào Đào, em đã rất thỏa mãn rồi, em không hối hận khi yêu anh, nhưng lúc mới yêu, em biết mình có lỗi với Linh Tĩnh và Sa Sa, khi đó, nếu như em không kiên quyết thì anh cũng không lên giường với em..."


Nàng nói đến đây, Gia Minh đã thấy trong mắt nàng ươn ướt:


"Không nên nói những lời như vậy,... anh biết việc này là phiền toái nhất, giải quyết rất khó, nhưng anh là nam nhân, hơn nữa..."


Gia Minh gật đầu, nàng buông tay của Gia Minh:


"Không thể nói chuyện với anh thêm nữa, Đào Đào còn đang ngủ, nếu như tỉnh lại không thấy em nó sẽ sợ... Tạm biệt..."


"Tạm biệt." Đứng ở đèn đường dưới, Gia Minh phất phất tay, nhìn nàng trở về, đợi khi nàng vào trong cổng biệt thự, hắn mới xoay người rời đi.


Dọc theo con đường tới sân trường của học viện Thánh Tâm, sau đó lại đi theo một con đường khác, mưa lớn qua đi, đèn đường có vẻ sáng rõ hơn, lúc tới con đường bên kia, hắn thấy người đi trên đường rất ít, xa xa có mấy thanh niên nam nữ đang ngồi uống nước nói chuyện ở trong một quán tạp hóa. Khi Gia Minh đến gần, một cô gái trong đó đứng lên vẫy tay, người này chính là Linh Tĩnh.


"Lại đây gặp cô Trần đi, cậu còn nhớ không?"


"Gia Minh đã về rồi à?"


"Chào cô Trần, chú Trương, đã lâu không gặp."


Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa ba người lần đầu tiên đến đây chính là 7 năm trước, trong ba năm học cấp 3, họ đã quen với những người ở xung quanh.


Cô Trần bán quán tạp hóa này đương nhiên họ biết, Gia Minh đã nhớ thì không mấy khi quên, lúc này hắn chào hỏi những người bên cạnh, bịa chuyện nói về tình hình trong ba bốn năm nay.


Sau đó hắn hỏi Linh Tĩnh:


"Sa Sa đâu?"


"Vẫn chưa về, tớ đi mua ít đồ, gặp cô Trần nói chuyện vài câu."


Linh Tĩnh cười nói, chuyển hướng nhìn mấy người khác, nói:


"Chúng tôi đi về trước đây, vẫn chưa ăn cơm tối, cô Trần hôm khác lại nói chuyện nhé, tạm biệt chú Trương."


Tự nhiên nắm tay Gia Minh rời đi, có người ở phía sau nói


"Tình cảm vẫn tốt như trước đây."


Linh Tĩnh không khỏi mỉm cười, nhỏ giọng nói:


"Trưa nay Sa Sa có trở về, sau lại gọi điện thoại cho tớ, nói là phải ra ngoài thu xếp một vài thứ trước đây chú Liễu để lại cho cậu ấy, tối hôm nay mới trở về."


Giọng nói của nàng rất bình thản, nói tới đây thì đột nhiên ửng đỏ.


"Hôm nay có về gặp bố mẹ không?"


Linh Tĩnh gật đầu:


"Có gặp, khi nghe tớ nói là ở bên này thì họ kỳ quái vô cùng, chuyện của cậu cũng chỉ giấu được vài ngày thôi, đến lúc đó thì làm sao bây giờ."


Trên đường trở về nhà, Linh Tĩnh nấu cơm chờ hắn, hiện giờ nàng hâm lại một chút rồi mang lên bàn, có một đĩa đậu hủ, thịt sào ớt cay, canh cải tím, vừa dọn nàng vừa nói:


"Đã lâu không nấu cơm rồi, không biết mùi vị thế nào, cậu đừng có cười tớ."


"Ở Viên..."


Gia Minh chần chờ một chút, hỏi:


"Không nấu nướng hay sao?"


"Ở có một mình, nấu cơm thì quá phiền phức, bình thường toàn tới căng tin, nếu không thì gọi người ta mang tới."


Linh Tĩnh suy nghĩ một chút, nói tiếp:


"Ngoại trừ ngày hôm qua, bốn năm rồi tớ chưa đụng tới cái nồi."


"Ở Viên thế nào?"


Bàn bắt đầu ăn cơm, hai người nói chuyện bốn năm qua, Linh Tĩnh dùng thìa múc canh cải vào trong bát nói:


"Ở đó hoàn cảnh âm nhạc rất tốt, nhưng mà... do xa nhà nên không thể nào thích ứng được với họ, mùa đông rất lạnh, may mà tớ còn chịu được..."


Nàng cười cười:


"Vẫn muốn trở về chửi một trận."


"Bây giờ còn muốn không?"


Gia Minh nhấp há miệng:


"Thấy tớ rất đáng thương đúng không, đừng mắng."


"Ừ, không mắng."


Linh Tĩnh nhìn hắn, trong mắt mang theo sự tinh nghịch:


"Cả năm vừa rồi bán hạt dẻ rang đường à?"


"Ừ, có gì sao?"


"Tớ đang suy nghĩ tới chuyện cậu rang có ăn được không?"


"Chắc được... làm ăn cũng không tệ."


"Vậy sau này chúng ta mở một quán bán hạt rẻ rang đường?"


Linh Tĩnh cười nói.


Gia Minh gật đầu:


"Cũng được."


"Hay thôi đi.. Đừng bảo là tớ muốn làm là cậu làm, cậu thích làm gì thì làm."


Linh Tĩnh ngẫm lại, sau đó đỏ mặt, nhún vai:


"Tớ cũng không muốn làm bà chủ bán hạt rẻ rang đường."


Tuổi tác và tâm tình già đi, con người ta thường cảm thấy hạnh phúc vì ký ức, người trẻ tuổi theo đuổi hạnh phúc thường đặt đôi mắt của mình vào những gì đạt được, hoặc coi bản thân mình hạnh phúc khi thấy người khác hạnh phúc, Linh Tĩnh không thể nghi ngờ chính là người thuộc vế sau.


Lúc vào cấp 3, nàng cố gắng tưởng tượng và thực hiện cuộc sống tương lai của ba người, và bây giờ nàng lại theo thói quen tưởng tượng ra cuộc sống tương lai.


Tuy rằng trong lòng vẫn mang thấp thỏm như cũ, cũng sợ hãi vì bị chia xa, nhưng cũng không thể nghi ngờ, bây giờ chính là thời gian để bắt đầu.


Khi bọn họ ăn cơm tối xong, Gia Minh rửa chén thời, Linh Tĩnh đi tắm, tiếp theo là Gia Minh, đợi khi hắn ra ngoài thì đã là hơn 8 tối. Ti vi lúc này đang chiếu phim, Linh Tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi thật dài, từ từ tiến tới chỗ hắn, hai chân thon dài, nàng đưa tay áp vào ngực của Gia Minh, thân hình nóng bỏng, hơi run, sau đó ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt thanh lệ nhìn hắn.


Năm tháng như đao, thời gian bốn năm đã từng nghĩ tới nhiều chuyện, đau lòng nhớ lại những kỉ niệm trước kia của bọn họ, khi kích động qua đi, thời gian yên lặng mới đáng sợ, giống như bóng câu qua cửa sổ, muốn níu lại cũng không được, trong lòng ắt sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ, muốn khắc phục tình trạng này, hành động này chính là liều thuốc tốt nhất.


Nàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói:


"Tớ muốn lên giường."


"Tớ cũng vậy..."


Hắn ôm lấy nàng, đi về phía phòng ngủ, TV bị bị bắt, con đường bên ngoài truyền đến tiếng người nói và tiếng ô tô. Sau cơn mưa, sao sáng lấp lánh trên sông ngân hà.


Gia Minh cởi áo sơmi của nàng, cởi cả chiếc quần nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi, hắn cảm thấy mình hơi cứng cáp.


Dưới ánh sao, bọn họ từ từ, từ từ, dung hợp cùng một chỗ...


Cùng trong lúc này, châu Âu chính là ban ngày.


Italy là thủ đô của La Mã, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây, chính là thời khác tốt nhất cho việc đi du lịch, du khách khắp nơi trên thế giới đổ dồn tới đây ở đâu cũng gặp.


Trong một nhà hàng, một đôi nam nữ phương đông hình như là một cặp vợ chồng mới cưới đang ăn cơm trưa, cô gái thong thả mở tấm bản đồ du lịch, vừa ăn Pizza, vừa nghiên cứu hành trình cho buổi chiều.


Nam tử không quan tâm tới điều này, vừa hứng thú nhìn những người đi đường, bắt tay vào ăn.


Một lát sau, hắn lấy cái laptop ở trong ba lô du lịch đặt lên trên bàn, xem thư, sắc mặt hơi có chút biến hóax.


"Làm sao vậy? Có việc gì à?"


Nhạy cảm nhận ra sắc mặt bạn trai thay đổi, cô gái hỏi một câu bằng tiếng nhật.


"Ừ, chuyện lớn."


"Vậy thì chúng ta có hủy bỏ hành trình tắm suối nước nóng không?"


Sắc mặt cô gái trở nên có chút u oán.


"Chắc là không."


Nam tử dừng lại một chút, đọc lại tin tức kia một lần, nói:


"Bên Trung Quốc truyền tin tới, đám Bất Tử Giả phá phách lung tung ở Giang Hải, nhưng đã bị một người vô cùng lợi hại ngăn cản. Tuy rằng Viêm Hoàng Giác Tỉnh tạm thời phong tỏa tin tức, nhưng căn cứ theo nhân viên tình báo chúng ta sắp xếp ở đó, rất có thể... người đó chính là người mà em vẫn sùng bái, Cố Gia Minh đã trở về."


"Ách... Làm sao có thể."


Cô gái tên là Duy ngẩn người:


"Chẳng phải người ta đồn hắn đã chết ư?"


"Mấy năm trước cũng có tin như vậy, nhưng không ai tìm thấy thi thể của hắn, ai biết được chuyện gì."


Nam tử gập máy vi tính, tươi cười:


"Hắn là một nam nhân sáng tạo kì tích, hắn không trở về anh mới thấy kỳ quái."


Cô gái suy nghĩ một chút, rồi mới nói:


"Nếu như là thật, người vui vẻ nhất chắc là Huân, cô ấy có thể thoát khỏi trạng thái bây giờ... Thành thật mà nói, từ đó cho tới nay, em luôn lo lắng cho tình hình của cô ấy..."


"Hiện giờ cô ấy không còn là trẻ con nữa... Tuy rằng mấy năm nay đã lớn hơn, nhưng vẫn chưa trưởng thành, càng lúc càng thuần khiết..."


Người đàn ông đáp, sau đó bắt đầu ăn, lắc đầu:


"Anh rất lo lắng chuyện, cô ấy càng lúc càng bài xích thế giới này, tình hình này anh đã thấy ở mấy người bạn, tất cả họ đều tự sát... Nếu như tin tức là thật, đây chính là liều thuốc trợ giúp tốt nhất với cô ấy..."


"Có gọi điện thoại thông báo không?"


"Vẫn chưa biết chính xác, chúng ta biết nói gì đây? Mấy ngày nữa đi, hy vọng là tin tức tốt, đến lúc đó tự anh sẽ nói cho cô ấy biết..."


Nam tử cười cười, sau đó nhíu mày:


"Bây giờ phải giải quyết tốt chuyện của chúng ta mới là quan trọng nhất..."


"Chuyện gì?"


"Có mấy người... đang nhìn chằm chằm vào chúng ta..."


Hắn đứng lên, móc tiền bỏ lên trên bàn, sau đó tươi cười:


"Chuẩn bị đi thôi, để xem chúng là ai... Xin lỗi, làm hỏng chuyến du lịch hoàn mỹ của em."


"Biết là tốt rồi."


Cô gái nở nụ cười, khoan hồng độ lượng kéo tay bạn trai, tay kia thoải mái khoác một cái túi, hai người giống như đôi tình nhân bắt đầu hòa vào trong dòng người ở thủ đô La Mã này...


Đêm, Nguyệt Trì gia, Ngoại thành Tokyo, Nhật Bản.


Ánh sáng hắt ra từ những căn nhà cũ trong một ngọn núi, sương mù như nước, lúc này cũng không tính là quá khuya, trên những con đường trong khu nhà yên tĩnh này thỉnh thoảng vẫn thấy một nhóm tốp năm tốp ba đi lại, họ mặc ki-mô-nô, đi guốc gỗ, cầm đoản đao, mặc trang phục võ sĩ. Trong một cái sân, mơ hồ có tiếng hát vọng ra.


"... Nước sông xanh trong vắt, thu trên đỉnh mộc lâm, đêm khuya thường vắng lặng, giật mình tiếng chim ca... Đây là mấy câu miêu tả phong cảnh núi Yoshino, tôi cũng thích nhất chỗ này, Tây Điền quân nghĩ thế nào?"


"Bản thân nó chính là một thiên cổ tuyệt cú, hơn nữa giọng hát cả sự biểu cảm của ca sĩ này cũng thực là kinh điểm, theo quan điểm cá nhân của tôi mà nói, tôi thích những bài hát về nhược sơn mục thủy (?) hơn..."


"Bài hát nhược sơm, tôi có biết một ca sĩ bên Shinjuku thường hát những ca khúc này, lúc nào rảnh tôi muốn cùng Tây Điền quân đến nghe một chút..."


Hai nam nhân này vừa đi vừa nói chuyện, ý câu chuyện thế nào chúng ta không cần biết, chỉ cần biết rằng bọn họ đang dùng những phương thức văn nhã để hẹn nhau đi chơi gái, họ không phải đồng tính là được.


Một người tên là Tá Đằng Văn Thái Lang, hiện nay là người được coi trọng trong đám người trẻ tuổi, tên còn lại là Tây Điền Trực Tai, là một đặc công, năm ngoái mới gia nhập Nguyệt Trì gia, có lòng trung thành xuất chúng, lại lập được công lao trong các nhiệm vụ quan trọng, tuy rằng là người mới nhưng cũng đã rất được coi trọng.


Vật họp theo loài, người sống bầy đàn, họ đều là những người trẻ tuổi tương đối xuất sắc, Văn Thái Lang có quan hệ rất tốt với tên này, tháng trước còn liên thủ với hắn làm một nhiệm vụ, hôm nay mới trở về báo cáo tổng bộ. Hiện giờ họ đang trở lại nội khu của Nguyệt Trì gia, trò chuyện với nhau đúng là ăn ý.


Bầu không khí trong Nguyệt Trì gia vô cùng yên ắng, ánh điện hắt ra từ các khu nhà đủ để lờ mờ quan sát con đường, cây cối xung quanh toàn là cổ thụ nên mát mẻ, có mấy người trẻ tuổi đi qua gặp Văn Thái Lang thì bắt chuyện.


Lúc rẽ sang một con đường, bởi vì có một chiếc xe đi qua nên hai người đứng với nhau một lúc ở ngã rẽ, Văn Thái Lang nhìn ngơ ngẩn về một khu nhà cách đó không xa.


Căn nhà đó tối om, không có đèn, bốn năm trước sau khi Ngự Thủ Thương chết, căn nhà nhỏ này hầu như trở thành cấm địa của Nguyệt Trì gia.


"Nghe nói Tá Đằng quân có ý với Huân tiểu thư..."


"... Cậu đã gặp nàng?"


"Mới gặp đầu năm nay, lúc đó nàng đang quét sân, có liếc mắt nhìn tôi."


Tây Điền Trực Tai cười cười:


"Đúng là một cô gái thuần khiết như ngọc bích."


"Đúng vậy..."


Văn Thái Lang thở dài:


"Đi thôi."


"Tá Đằng quân lớn lên với Huân tiểu thư?"


Rẽ vào đường mới, Tây Điền lại nói tiếp, Văn Thái Lang gật đầu.


"Thanh mai trúc mã à."


Tây Điền cảm thán một câu, nói:


"Có thể kể một số chuyện của nàng không?"


"Cảm thấy hứng thú?"


"Đúng vậy."


Hắn cười gật đầu, nói:


"Cho dù thế nào, nàng cũng là một cô gái xinh đẹp."


"Thực ra cũng không có nhiều chuyện để nói, tính tình nàng từ nhỏ đã mạnh mẽ, sau khi phu nhân chết chết, gia chủ cũng không quan tâm tới nàng, nàng trở nên lạnh lùng, sau khi đi Trung Quốc trở về, gặp một chuyện... nên biến thành như thế này..."


"Trung Quốc?"


"Tây Điền quân chắc cũng đã nghe, người giết chết Ngự Thủ Thương chính là sư phụ của nàng."


"A?"


Tây Điền Trực Tai hai mắt sáng ngời, nói:


"Hiện giờ người kia..."


"Đã chết rồi." Văn Thái Lang cười cười:


"Huân đã yêu người đó, cho nên sau khi trở về, không muốn tiếp xúc với ai cả, cái hôn ước với bên Cao Thiên Nguyên hiện giờ chỉ mang tính tượng trưng mang thôi. Tình trạng hiện nay đã kéo dài được... bốn năm rồi..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 31-35
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 151-155
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom