• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (3 Viewers)

  • Chương 471

"Hai người các cậu."


Linh Tĩnh cười lắc đầu, nàng đi tới phòng khách bỏ đống túi đồ xuống, lấy mấy món trong đó ra ngoài.


Bên kia thì Gia Minh ngăn không cho Sa Sa nghịch ngợm nói:


"Chớ lộn xộn, chớ lộn xộn, để tớ nhìn lại xem thế nào."


Sa Sa không thể làm gì khác hơn là lại nghiêng đầu, Gia Minh nhìn nửa ngày sau đó nói:


"Chắc phải chụp lại."


"Có cần tớ chổng mông lên không!"


"Cũng được, nhưng mà lỗ tai lúc đó sẽ bị ngược, dù sao đối với cậu cũng đâu có khó khăn gì."


"Tớ vẫn mặc áo ngủ đấy!"


"Ở nhà thì người ta làm sao nhìn thấy."


"Cậu đi chết đi!"


Trong phòng ngủ bình bịch một trận hỗn loạn. Linh Tĩnh bất đắc dĩ cười nhìn vào trong, chỉ thấy Gia Minh lại ôm lấy Sa Sa, bảo nàng đầu, tiếp tục nghiên cứu lỗ tai:


"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, thật sự đừng có mà nhúc nhích đấy, lần này sẽ có kết quả."


Chỉ chốc lát sau, Gia Minh lại nói một câu cảm thán:


"Thật sự là có cảm giác thành tựu."


"Cậu thực là ác tâm!"


Linh Tĩnh và Sa Sa ở hai bên dường như đồng thời cười, sau đó Sa Sa hỏi:


"Linh Tĩnh, cậu đi đâu phỏng vấn tìm việc vậy?"


"Tỡ nghĩ là mình sẽ trả lời thuyết phục."


"Nhưng trên thực tế khi trả lời phỏng vấn lại thuyết phục."


Gia Minh nói.


"Vậy mới kỳ quái." Linh Tĩnh ở trong phòng khách lắc đầu.


"Người ta hỏi tớ tu nghiệp ở Viên tại sao không tìm việc ở đó, tại sao lại muốn về khách sạn đàn dương cầm."


"Cậu trả lời như thế nào?"


"Bởi vì tớ muốn ổn định, huống chi tớ đã có kinh nghiệm trong việc này, trước đây từng làm rồi còn gì."


"Bọn họ biết cậu không ôm chí lớn."


Ba hôm sau khi họp đồng học, thành phố Giang Hải xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cấp trên hạ lệnh nghiêm quản, mục đích lần này chính là vì Tân Hà bang.


Một cơn sóng nhỏ bắt đầu lan tỏa trong chính giới, đương nhiên, đối với những người bình thản như Gia Minh mà nói, gợn sóng này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cả.


Linh Tĩnh cũng bớt thời gian đi xem thử lời mời làm việc, vốn nàng cho rằng với thực lực của mình sẽ có thể đơn giản kiếm một công việc như ý muốn, nhưng mà mấy hôm nay đều không có kết quả.


Đặc biệt khi đám người kia tiếp nàng đều mang một thái độ hoài nghi và đả kích.


Nhưng mà điều này cũng khó trách, Giang Hải là thành phố lớn, lấy trình độ và bằng cấp của Linh Tĩnh, có thể tìm thấy việc làm ở bất cứ đoàn kịch hoặc nhà hát nào lớn, nếu như làm ở chỗ họ chỉ là cách nghĩ nản lòng thoái chí mà thôi.


Một người tốt nghiệp một trường tìm không hết việc lại đi làm một công việc không có tiền đồ, đúng là làm cho người khác khó nghĩ.


Linh Tĩnh chuyên tâm vào tìm công việc, Gia Minh và Sa Sa hiện giờ có chút buồn chán.


Vốn Linh Tĩnh đề nghị ba người đi học đại học bổ túc một lần, dù sao Gia Minh và Sa Sa cũng lớ rồi, Linh Tĩnh lại không cảm nhận được quá trình này như thế nào, nhưng mà Gia Minh và Sa Sa đều không muốn, họ muốn tìm việc làm.


Gia Minh hiện giờ không có giấy tờ gì cả —— giấy CMND và mấy thứ thì cái mất, cái bị hủy, bây giờ muốn có cuộc sống bình thường thì phải mất một khoảng thời gian làm lại.


Tiền thì họ có, mấy thứ này cũng chẳng đáng để họ phải quan tâm, sở dĩ họ muốn có một cuộc sống như người bình thường, chủ yếu là họ hi vọng cách này có thể kéo lại cuộc sống trong mơ bốn năm trước đây.


Buổi trưa ăn cơm trưa, Linh Tĩnh và Sa Sa chạy đến căn phòng nhỏ chơi game trên máy vi tính, Gia Minh cầm tiền của Linh Tĩnh ra ngoài làm mấy cái giấy tờ.


Đi xuống lầu mới nhìn thấy ở bên kia con đường có một chiếc xe thể thao dừng lại, một cô gái vóc người yểu điệu bước ra, người này mặc một bộ quần áo màu chẳng, đi giày đen, đeo kính râm, sắc mặt lạnh lùng.


Trang phục của nàng nhìn thì thời trang, nhưng trong tay lại cầm một túi nhựa, trong túi là một nải chuối, nó làm giảm mất sức hấp dẫn của nàng một chút.


Khi ánh mắt người này chạm vào ánh mắt của Gia Minh, cô gái hơi cúi đầu, kéo kính râm xuống một chút, nàng chính là Đông Phương Uyển.


Thời gian bây giờ là 1h30 chiều, trời đang rất nắng, Gia Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng chói chang, rồi lại nhìn Đông Phương Uyển, nhịn không được có chút nghi hoặc. Lẽ nào cô gái này không chút nào lo lắng chuyện mình bị đen da?


Tuy rằng Linh Tĩnh và Sa Sa cũng không thường lo lắng điều này, nhưng mà phơi nắng dưới ánh mặt trời ban trưa kiểu này thì hai nàng vẫn tương đối cố kỵ.


Nghĩ như vậy, hắn đi về phía đối phương vẫy tay bắt chuyện:


"Này."


"Này."


Theo như lẽ thường thì Đông Phương Uyển nên giới thiệu ý đồ của mình đến đây, nhưng hôm nay Đông Phương Uyển có chút ngơ ngác ngây ngốc. Đôi bên trầm mặc một hồi, Gia Minh mở miệng:


"Tìm Linh Tĩnh và Sa Sa? Các nàng ở phía trên."


Phương uyển gật đầu:


"Lần trước lúc gặp nhau tớ cũng đã nói là khi nào có thời gian thì tới chơi với các người một chút."


Gia Minh gật đầu, nhưng thấy Đông Phương Uyển không có ý đi lên, hắn hỏi luôn:


"Sao cậu cầm cái thứ này tới?"


"Cái gì?"


Đông Phương Uyển nhìn túi nhựa trong tay, hỏi:


"Chuối à?"


“Thì là chuối chứ còn gì nữa."


"Mời ăn chuối."


Dường như mỗi người vài từ ghép thành một câu, Gia Minh ngẩn người, sau đó bưng trán:


"Khiêu khích, cậu đang muốn chửi người hay sao?"


Câu nói này làm cho Đông Phương Uyển vô ý thức vươn tay, nàng buồn cười quay đầu qua một bên, bỏ kính râm xuống, thở ra một hơi rồi mới quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, thuận miệng nói:


"Con trai mắng con gái thì được à, tại sao con gái không được phép mắng lại."


Vậy chẳng lẽ mời mình ăn. Gia Minh vô ý thức muốn nói ra câu này, nhưng nghĩ kỹ một chút thì lại thôi, cười phất tay:


"Vậy cậu lên đi."


"Cậu đi đâu?"


"Làm giấy chứng nhận, CMND, hộ khẩu, hộ chiếu, sau khi tốt nghiệp bị mất hết rồi, bây giờ đi làm lại."


"Vậy thì phải đi rất nhiều nơi đó, để tớ đưa cậu đi."


Đông Phương Uyển nói, sau đó chỉ vào chiếc xe của mình:


"Tớ có xe, hơn nữa ở những chỗ đó đều có người quen, làm việc bình thường lâu lắm"


"Không cần, tớ đi làm đồ giả."


Đông Phương Uyển suy nghĩ một chút rồi nói:


"Đồ giả thì làm thế nào?"


"Rất đơn giản, ở phía trước chắc chắn có."


"Vậy mang tớ đi xem, tớ muốn biết đồ giả làm thế nào."


Đông Phương Uyển cười cười, Gia Minh nhún vai:


"Không lên trên sao?"


"Nói chuyện phiếm thì lần nào chẳng được, trọng tâm câu chuyện của con gái vẫn chỉ là dạo phố, mua đồ, hàng hiệu… Cái chuyện làm giấy tờ giả tới giờ tớ vẫn chưa nhìn thấy, không đi xe à?"


"Không cần, nó cách đây không xa."


Đông Phương Uyển a một tiếng theo sau, Gia Minh lại cười nói:


"Cất nải chuối của cậu vào trong xe có được không."


Đông Phương Uyển nhìn hắn cười sau đó mang giày chạy tới chạy lui.


Làm giấy tờ giả đúng là nhiều, trên tường, cột điện đều có những dòng chữ xiêu vẹo giới thiệu địa chỉ, hai người, hai người đi chưa được bao lâu thì tìm được một cái.


Gia Minh gọi không được, Đông Phương Uyển đành cầm điện thoại của mình gọi thử. Lúc này mặt trời chiếu thẳng tới, hai người tìm chỗ râm mát đứng, nhưng mà có thời gian không thể nào tránh nắng được.


Đông Phương Uyển cũng không thèm để ý tới chuyện này, một lát sau nàng coi đây là một loại trò chơi, lúc Gia Minh gọi điện thoại, nàng đi tới góc đường phía trước vung tay:


"Ở đây có một cái, tớ gọi thử xem có được không."


"Hình tượng! Chú ý hình tượng của cậu! Đừng làm những động tác không đoàng hoàng như vậy có được hay không!"


Trang phục của hai người lúc này đúng là tương phản rất lớn, Gia Minh mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn bề ngoài thì là mua ở lề đường.


Quần áo của Đông Phương Uyển tuy rằng đơn giản, nhưng mà giống như là một bức tranh, một sợi dây chuyền trên gáy, hai bông hoa tai rất tinh xảo.


Nếu ai biết nhìn hàng sẽ nhận ra đây chính là những thứ quý giá, cô gái này được đào tạo theo phương thức quý tộc, lúc ở trường còn có thể nói là trẻ con ngây ngô, nhưng bây giờ đã lớn rồi, cứ động chút là giơ tay nhấc chân không giống với hình thượng ưu nhã chút nào.


Loại cảm giác này đúng là không không đường hoàng, nhưng nó cũng không tương phản với khí chất của nàng mấy, cho dù có đùa giỡn thì nó vẫn có những cảm giác cao quý và ưu nhã.


Ở phương diện này, khí chất của nàng và Nhã Hàm có thể nói là cùng loại.


Hai người tìm thấy mười mấy số điện thoại, gọi được khoảng 3, 4 số nhưng chỉ có một số hợp với yêu cầu của Gia Minh, hai bên hẹn địa điểm gặp mặt, hai người lập tức trở lại chiếc xe thể thao.


Lúc trước ở trong nắng trời thì không sao, bây giờ chui vào trong xe có điều hòa, Đông Phương Uyển lập tức cầm cái túi nhỏ bé liều mạng quạt:


"Nóng chết đi mất, nóng chết đi mất."


"Cậu bị sao vậy, sao ở bên ngoài không nóng."


"Ở bên ngoài nói có ích gì, cậu có thể làm cho trời mát mẻ ư?"


Đông Phương Uyển trả lời theo phong cách của nàng, một lát sau chiếc xe cũng khởi động, Gia Minh hỏi:


"Nghị Đình đâu? Cô ấy chẳng phải vẫn thường đi với cậu sao?"


"Đâu phải lúc nào cũng đi với nhau, cô ấy ở công ty."


Đông Phương Uyển cười.


"Tớ cúp việc tới đây."


"Ặc, vẫn giống như trước đây, một mình cô ấy vẫn phụ trách hết công việc."


"Tớ chẳng mệt chết à, bây giờ mới có thể thả lỏng một chút, sao nào? Hay là tới công ty của tớ ngồi một chút?"


"Không cần, bây giờ cậu muốn đi đâu?"


"Mua đồ chơi, một số đồ trang sức, nói chung là mua thứ con gái có thể chơi. Trước đây cậu thiết kế mấy thứ bán rất tốt, máy bay trực thăng như vậy mà không làm, đúng là bị cậu hại chết mà, cha tớ dẫn mấy tên nghiên cứu bên quân đội tới tìm tớ."


"Ặc."


"Cậu không áy náy chút nào ư?"


Đông Phương Uyển quay đầu nhìn hắn.


"Vì sao phải áy náy."


Đông Phương Uyển nhìn về phía trước, lắc lắc đầu:


"Nếu như cậu áy náy, tớ có thể mượn cớ chuộc tội bắt cậu tới làm công cho tớ."


Hai người đều nở nụ cười, sau một lát Đông Phương Uyển nói:


"Hỏi thật, bây giờ cậu có dự định cụ thể gì không? Hay là lại giống như trước, cậu thiết kế tớ sản xuất và tiêu thụ, sau đó chia hoa hồng cho cậu, nếu không thì cậu làm quản lý vi tính, trước đây cậu cũng rất lợi hại."


"Nói vậy thì quá chiếm tiện nghi của cậu."


Gia Minh cười:


"Lái xe tốt hơn trước đấy, đáng biểu dương."


Đông Phương Uyển hừ nhẹ một tiếng:


"Dối trá."


Muốn Gia Minh nhập bọn nhưng nếu hắn đã cự tuyệt thì Đông Phương Uyển cũng không cần phải nhiều lời nữa, địa điểm ước hẹn với người làm giả giấy tớ không xa, khoảng 20 phút là tới.


Đây chính là một quán cà phê nhỏ ở quảng trường Lâm Hải, hai người vào trong gọi nước uống. Không bao lâu sau có một tiểu tử tóc húi cua tới đây chào hỏi, sau đó nói điều kiện cho Gia Minh biết, giao tiền đặt cọc, trong quá trình thảo luận, tiểu tử kia không liếc trộm Đông Phương Uyển.


Đông Phương Uyển khôi phục thái độ lạnh lùng của mình, ngồi ở bên cạnh Gia Minh uống cà phê đá, nhìn người đi đường, không chút nào để ý tới tên kia.


Cho tới khi người kia rời đi, Đông Phương Uyển đột nhiên bật cười.


"Tiến sĩ khoa thương mại đại học Cambridge, cái này mà cậu cũng nghĩ ra được, loại bằng cấp này không mấy ai làm giả đâu, cậu có chú ý tới ánh mắt của người kia không, hắn coi cậu là kẻ ngốc đấy."


"Những năm này không có bằng cấp tiến sĩ thì sống thế nào được, cái ánh mắt của hắn nhìn cậu mới đặc sắc."


"Thôi."


Hai người uống nước xong rời khỏi quán cà phên đã là ba giờ chiều, thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, cũng do nơi đây gần bờ biển nên trên đường đi có gió.


Xung quanh toàn là những nơi du khách thường tới, ngoại trừ các cửa hàng vui chơi giải trí, thì các tiệm buôn bán đồ lặt vặt rất nhiều.


Hai người đi ra con đê chắn sóng ngoài bờ biển, đây là nơi mà Gia Minh thường tới, phong cách cũng rất tốt.


Tới năm giờ chiều người kia sẽ tới đây giao bằng, Đông Phương Uyển thì coi như không có chuyện gì, hai người đi dọc theo con đường tâm sự.


Gia Minh không muốn mua gì cả, nhưng hắn lại muốn mua mấy thứ mang về cho Sa Sa chơi. Đông Phương Uyển thích thì nhiều thứ quá, một lát sau Gia Minh đi tới một cửa hàng nhìn thấy đủ loại Tiểu Thạch Đầu (những thứ bằng đá), hắn nhớ là trước đây Sa Sa rất thích thứ này.


Lúc quay người lại thì thấy Đông Phương Uyển ở cách hắn một đoạn, đang cúi người nhặt hơn 10 thứ trên mặt đất, trong tay của nàng còn cầm một chuỗi tràng hạt, tay phải cầm một cái dùi gõ mõ.


Thấy Gia Minh nhìn sang, nàng híp mắt cười rực rỡ, Gia Minh cũng cười lắc đầu, đột nhiên Đông Phương Uyển kêu lên.


Hóa ra lúc này có một người đàn ông đang giật túi xách của Đông Phương Uyển, hiện đang liều mạng chạy đi, mà Đông Phương Uyển thì bị đẩy bật về phía sau mấy bước, ở phía dưới là bậc thang chắn sóng, may mắn là nàng tóm được vào lan can chứ nếu không cũng lăn xuống dưới.


Chớp mắt, người đàn ông kia đã tới chỗ Gia Minh, sau đó dùng tốc độ thật nhanh lao vút qua, Gia Minh bất đắc dĩ đưa chân ra ngáng một cái, người nọ loạng choạng, may là không ngã bổ nhào.


Nhưng mà bịch một tiếng, người kia lại đập mặt vào cây cột điện dọc đường, mặt đầy máu tươi ngã xuống, Gia Minh thở dài, khom lưng nhặt túi xách trên mặt đất, đi tới chỗ Đông Phương Uyển.


Gia Minh nhìn bậc thang của con đê, sau đó bật cười:


"Thiếu chút nữa thì cậu thành vô địch phong hỏa luân (bánh xe lửa vô địch)."


"Phong hỏa cái đầu của cậu, trông cậu có vẻ hả hê."


Đông Phương Uyển cau mày nhìn về phía dưới chân, cái guốc bên trái đã bị gẫy, nàng đi hai bước mà có chút khập khiễng, đau đớn trợn mắt nhìn Gia Minh:


"Cái chân, á, rất đau đấy."


Gia Minh nhìn một chút:


"Tớ đỡ cậu quay về xe nhé."


"Tên kia làm sao bây giờ?"


Hai người nìn sang chỗ tên cướp, chỉ thấy trên mặt hắn đầy máu tươi, cố đứng mãi mà không dậy được:


"Báo cảnh sát rất phiền phức, não hắn bị chấn động rồi, tốt nhất là tớ đưa cậu trở lại xe."


Hắn đỡ Đông Phương Uyển đang khập khiễng, sau đó hai người đi dọc theo đường chính trở về.


"Ai ở với cậu một chỗ mà chả nóng, trời lúc nãy vẫn còn rất nắng."


"Cậu nói vậy thì hóa ra trách tớ không có cách nào làm không khí lạnh đi, có phải là đang oán hận gì nhau không?"


"Tớ bây giờ đang bị thương."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 26-30
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom