Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Ngày 27 tháng 9 năm 1997. Chủ nhật.
Buổi trưa, tiếng Sa Sa xào rau từ trong phòng vang ra ngoài, kèm theo đó là mùi thơm của biết bao nhiêu món ăn. Tiếng nhạc chương trình Tin tức buổi trưa từ trong phòng khách phát ra, không lâu sau. Từ trong bếp, tiếng một người phụ nữ kêu lên:
" Diệp Hàm! Diệp Hàm!" .
Lát sau bóng dáng Gia Minh xuất hiện ở cửa bếp. khuôn mặt mang theo một nụ cười sáng rỡ:
"Chuyện gi vậy? Bác Diệp đang đi toilet."
"Người lười nhác luôn thích đi toilet."
Vốn là một bác sĩ chủ chốt trong khoa ngoại của bệnh viện, vợ bác Diệp luôn có phong thái thanh lịch lại thông minh khôn khéo. Nở một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó từ trong túi lấy ra mấy đồng:
" Trong bếp không còn xì dầu. Gia Minh cháu giúp bác ra ngoài mua một chai nhé. Mà đúng rồi, Linh Tĩnh đâu nhỉ?"
"À. cậu ấy và Sa Sa đang ở trên võ đài tỉ võ, những sư đệ. sư muội kia đã về hết rồi. võ đài mới vừa trống được một lúc".
"Con bé này...thật là không lúc nào chịu ngồi yên..." Vợ bác Diệp nở nụ cười nói:
" Người ta nói sinh một đứa con để sai đi mua xì dấu. Sinh con bé Linh Tĩnh này, lúc cần mua xì dầu lại chẳng thấy bóng dáng nó đâu."
"Còn có con đây mà." Gia Minh cười nói.
"Linh Tĩnh không phải là cô dâu nhỏ của con sao. Vị trí này dành cho Linh Tĩnh cũng chẳng sai."
"Ha hả, cái thằng bé này."
Vợ bác Diệp đưa tay vỗ đầu Gia Minh cười nói:
"Ta nói con đó, cái gi cũng tốt chỉ có tính tình là hơi yếu đuối một chút, vừa từ trường về, đã luôn tay luôn chân bưng trà cho đám học sinh trong võ quán. Con trai tính cách ôn hòa là chuyện tốt, nhưng hiền lành quá thì sẽ bị những tên không biết trời cao đất rộng xem thường. Con đó, phải học theo bác Diệp. Lão ấy làm việc luôn không suôn sẻ, nhưng ít nhất dáng vẽ cũng có chút dữ dằn, con..."
"Nắm... chặt... quá... A... Sư phụ tha mạng a..."
Cầm tiền mua xì dầu. Gia Minh ôm đầu chạy đi như điên. Vợ bác Diệp đứng đó bật cười một cách yêu thương. Trên đường đi qua tiểu viện, lúc chạy đến trước võ quán. Cửa đã đóng, trên đài hai cô gái đang lăn lộn thành vòng tròn, bốn chân quấn chặt vào nhau. Một tay của Linh Tĩnh dồn hết sức tung về phía cánh tay Sa Sa. Móng tay Sa Sa hung hăng tấn công về phía eo của Linh Tĩnh, đây là chiêu thức gì?
vẫn chưa dừng lại, Sa Sa đã nhìn về phía bên này:
"Làm sao thế... A... Linh Tĩnh, cậu chơi xấu, cậu đánh lén. Ha ha Gia Minh cứu mạng..."
Trong khoảnh khắc phân tâm nói chuyện. khiến Linh Tĩnh có cơ hội đánh lén vào chỗ hiểm, Sa Sa vừa lăn qua lăn lại trên đài vừa kêu la cầu cứu, Linh Tĩnh thì từ một con cừu bông thường ngày bổng nhiên biến thành một con sói xám cướp mồi, không chịu buông tha cùng lăn xả đối phương, nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc trên võ đài.
Gia Minh đành vẫy vẫy tờ tiền giấy trong tay: " Mình đi mua xì dầu đây, các cậu cứ tiếp tục..."
Gia Minh kéo cửa chạy ra ngoài, trong lòng than thở: "Hai kẻ bách hợp..."
Mua xong đồ ở quầy tạp hóa của khu dân cư. Trên đường về, trên mặt cậu ta đã không còn nụ cười rạng rỡ, trên bầu trời chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp, trên con đường nhỏ của khu dân cư. Hai chiếc xe con nhỏ lặng lẽ đỗ lại, người đi xe đạp vượt qua ở bên cạnh, người đi đường không đông lắm, có vài người thấy Gia Minh đi qua, còn giơ tay chào hỏi. Nhà dân ở hai bên đường xào nấu thức ăn mùi thơm bay ra ngây ngất, đủ loại âm thanh trên ti vi phát ra, cậu ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Cuộc sống đó từng là vô số thứ mà bản thân mình ngày đêm khao khát. Thế nhưng... Tại sao vẫn cảm thấy có một chút hụt hẫng...
Con người quả nhiên đều là sinh vật không bao giờ biết thỏa mãn.
Hắn lắc đầu cười cười, chạy thật nhanh về nhà.
Lúc ăn cơm. trên ti vi đang quảng cáo tưng bừng về chiếc du thuyền sang trọng Tinh Mộng sắp sửa ra biển. Khi chiếu đến hình ảnh chiếc du thuyền sang trọng tráng lệ đó, cả nhà ngồi trước ti vi liên tục trầm trồ khen ngợi, Sa Sa nói một cách tiếc nuối:
"Thực ra chúng ta vẫn còn hai vé, tiếc là bác trai và bác gái đều bận việc, không thì đã có thể cùng đi chung"
Vợ bác Diệp cười nói:
" Trong bệnh viện nào có được nghỉ phép. Huống hồ còn phải trang điểm thật tỉ mĩ, những người đi tới đó cũng đều là người giàu có, các con đi dạo chơi là được rồi. Đúng rồi, Linh Tĩnh, Sa Sa hôm qua lúc hai con mua hai bộ lễ phục Gia Minh không có ở đó. Lát nữa các con mặc vào cho Gia Minh xem thử, tuy không đắt nhưng cũng rất đẹp."
" Sao phải đặc biệt mặc cho cậu ấy xem, cậu ấy đã không nhìn thấy thì thôi chứ" Linh Tĩnh cố tình nói.
Gia Minh cũng cười theo:
"Dù sao khi lên đó con sớm muộn gì cũng nhìn thấy, huống hồ..." Hắn ngừng lại một chút nói:
"Huống hồ vẫn chưa quvễt định là có đi hay không mà?"
Linh Tĩnh và Sa Sa hơi kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng biểu lộ tinh thần thoải mái, lại nói cười bình thường trở lại. Nhưng mà lần này, đề tài của hai cô gái không còn mang ngữ khí hâm mộ chiếc thuyền đó tráng lệ như thế nữa. Về phương diện hiểu ngầm nhau thì ba người phối hợp thực là đã đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông.
Sau khi ăn cơm trưa, cả nhà Linh Tĩnh đều có thói quen ngủ trưa. Linh Tĩnh và Sa Sa chung một phòng, Gia Minh lúc nghỉ ngơi ở đây thường ngủ trên gian gác lửng ở lầu hai, chỗ đó đơn giản đặt một chiếc giường, xuyên qua cửa sổ lầu cao nhất có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Lúc này, Gia Minh đang bình yên nằm nghiêng trên giường, nhìn vào đôi tay của chính mình.
Ngoài cửa sổ, những con chim bồ câu trắng đang đi đi lại lại trên song cửa sổ một cách tao nhã, rồi sau đó vỗ cánh bay đi.
Không biết từ lúc nào Gia Minh đã bỏ tay xuống, cánh cửa bên cạnh mở ra không tiếng động, khoác trên người bộ lễ phục dạ hội trắng tinh, chân mang đôi giày cao gót trắng như tuyết. Linh Tĩnh nhẹ nhàng bước đến, sau đó đóng cửa lại, tao nhã xoay một vòng trước mặt Gia Minh.
"Biết ngay là cậu chưa ngủ. Thấy thế nào? Có đẹp không?"
Bộ lễ phục dạ hội không thể nói là vô cùng lộng lẫy, so với những bộ váy dạ hội lộn xộn trình diễn trên ti vi có lẽ chỉ dùng hai từ mộc mạc để hình dung.
Phần ngực không xẻ sâu, sau lưng cũng không để lộ nhiều, cả bộ váy dài trông tựa như dòng suối từ trên núi chảy thẳng xuống, nếu ai có mắt nhìn hơi khó tính một chút thì e rằng bộ váy này chỉ giống như một bộ váy bình thường.
Vậy mà mặc lên người Linh Tĩnh lại rất tự nhiên, tươi mới, tao nhã, sáng sủa, hơn nữa lại hoàn toàn khác với những thiếu nữ khác. Dường như còn mang theo vẻ thành thục của người đã làm vợ, ngay cả Gia Minh nhìn thấy cũng phải ngây ra một lúc. Sau đó mới cười và đưa hai tay ra.
" Linh Tĩnh nhà ta lúc nào cũng xinh đẹp" " Nói cho có lệ."
Linh Tĩnh nhăn mũi trông rất đáng yêu, sau đó khéo léo cởi giày để bên cạnh giường, rồi chui vào trong lòng Gia Minh nói:
"Bộ váy của Sa Sa cũng rất đẹp, màu đen. Nhưng mà cậu ấy mang giày cao gót đi lại sẽ sái chân. Ha ha, chúng ta chọn cho cô ấy đối giày gót thấp một chút nhé..."
" Minh cảm thấy các cậu nên có thêm một sợi dây chuyền..."
Ngón tay Gia Minh vuốt ve chiếc cổ trắng ngẩn của Linh Tĩnh. Sau đó sẵn dịp đưa tay vào trong áo. Linh Tĩnh cười khúc khích bắt lấy tay hắn lại, để lên ngực, sau đó liếc một cái:
" Không được lung tung, ở đây không phải trường học, ba mẹ sẽ nghe thấy đó. Hơn nữa chúng ta chẳng có đem cái đó về, hì. Hư vầy cũng rất dễ chịu rồi..."
" Nhưng mà thế này, tư thế của mình rất kỳ quặc..."
Linh Tĩnh cười rồi nhích người một chút, để cho cánh tay cậu ta từ phía sau vòng qua người, luồn tay vào trong áo của mình, cảm nhận được nhũ hoa trong lòng bàn tay và nhịp đập của trái tim thiếu nữ. Gia Minh hỏi:
"Có điều gì muốn hỏi mình sao?"
" Cậu có tâm sự."
Nằm trong lòng Gia Minh nhắm mắt giả vờ ngủ. Khóe miệng Linh Tĩnh hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
" A. chính xác là có..." Gia Minh ngừng lại một chút. nói:
"Không phải là có mâu thuẫn gì với chị Nhã Hàm, chỉ là... Tự bản thân mình có vấn đề. Lẻ ra chuyện này không có gì quan trọng, nhưng bổng nhiên mình phát hiện ra là mình có chút lưu tâm. Linh Tĩnh, nếu bây giờ minh không nói, cậu và Sa Sa có giận mình không?"
Linh Tĩnh mở mắt ra:
" Nếu bọn mình giận cậu, cậu sẽ không nói cho tụi mình biết hả?"
" ừm, Nếu các cậu muốn biết thì mình sẽ nói"
" Vậy bây giờ đừng nói là được rồi, ba mình từng nói, người đàn ông nào cùng đều có bí mật riêng của họ... Tuy câu này là ba nói với mình lúc bị phát hiện giấu mẹ tiền riêng, nhung mình thấy cũng rất có lý đó chứ. Khi cậu muốn giữ bí mật, mình và Sa Sa sẽ tin tưởng cậu. Lúc cậu muốn nói ra, chúng mình sẽ cùng chia sẻ với cậu. Vì tụi mình là, tụi mình là... Là người một nhà mà."
Nằm trong lòng Gia Minh. Linh Tĩnh trở người để tư thế được thoải mái hơn, càng khiến cho Gia Minh ôm cô ấy chặt hơn, cô gái khẽ thì thầm:
" Bây giờ không được nói chuyện nữa, dễ chịu thật. Nếu không đi du lịch, cậu trả vé lại cho chị Nhã Hàm đi. Không nên lén lút bán đi. Còn nữa, tiền riêng... Không được giấu nhiều quá..."
" Ha ha."
Gia Minh cười phá lên. Trong chốc lát, ánh mắt cậu ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy phức tạp, nhưng đã có chút bình tĩnh hơn.
Chiều tối hôm qua, bên bờ biển, chỉ trong nháy mắt. Trong lòng hắn bất giác sợ hãi.
Con người không biết bao nhiêu lần phải tranh đấu giữa cái sống và cái chết, luôn có giác quan thứ sáu rất thần kỳ, mỗi lần gặp tai nạn, sẽ có linh cảm rất kỳ diệu.
Giữa những con người bình thường hoặc giả chỉ có thể xem như thần thoại mà nói, làm một sát thủ xuất sắc nhất, cảm giác này không có gì lạ lẫm. Đương nhiên cho dù đối phương có giác quan thứ sáu, người khác cũng sẽ có cách giấu diếm, giống như mấy người Thản Khắc, Bạch Na Na hoàn toàn không thể phòng bị được sự tập kích của Gia Minh. Mà có lẽ là vì đối thủ quá yếu, giây phút đang ngắm súng bắn, hắn không thể giấu đi toàn bộ sát khí của mình, nếu là hắn của trước đây, thì chuyện này gần như là không thể. Sư tử vồ thỏ tất phải vận dụng hết tất cả sức lực. Tuy lúc nào sát thủ cũng có thể nghĩ ra cách thoái lui, nhưng mà trong lúc chiến đấu, việc nương tay hay là khinh địch đều là hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, khoảng thời gian sáu năm được tái sinh, sống trong cảnh ấm cúng đầm ấm thực là quá dài, môi trường như thế đã khiến cho hắn có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, và cùng đã gây ra những sơ suất và khinh địch không thể tha thứ như trong quá khứ.
Trong giây phút ngắm bắn. Một người trên chiếc ca nô chợt xoay người thật mạnh, động tác phản ứng nhanh như chớp, súng ngắm cũng đồng thời nhắm ngay ở đây.
Nếu như bóp cò, sự tình sẽ diễn ra thế nào rất khó nói, bản thân phải nhanh hơn đối phương một chút. Vậy mà trong khoảnh khắc nhìn thấy động tác và bộ dạng của người đó, hắn theo bản năng lựa chọn con đường chạy trốn. Hai bên không ai nổ súng nhưng hắn biết là hắn đã thua.
Người mà đã mất đi dã tâm của một sát thủ, thì không thể nào trở thành một sát thủ thực sự. Cho dù cậu ta hiện giờ không còn nghĩ đến việc trở thành sát thủ nữa, chỉ nghĩ đến việc cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa sống những ngày tháng bình thường, thế nhưng sự chùn bước trong khoảnh khắc đó lại khiến trong lòng hắn lưu lại một chút ám ảnh.
Mình... rất muốn lấy lại sự tự tin đó, nhưng cũng không nên đem Linh Tĩnh và Sa Sa ra mạo hiểm. Thôi Quốc Hoa đã đến đây rồi, vậy hắn ta chắc chắn sẽ tự mình đảm nhiệm công việc cảnh vệ trên Tinh Mộng. Mà năm người Thản Khắc đã thất bại, xem ra bọn chúng sẽ không có ý định gì với Tinh Mộng nữa. Thế nhưng trong lòng Gia Minh biết rằng việc người đó tham dự vào sẽ không xong nhanh như thế. Vì hắn ta là...Vua sát thủ!
Buổi trưa, tiếng Sa Sa xào rau từ trong phòng vang ra ngoài, kèm theo đó là mùi thơm của biết bao nhiêu món ăn. Tiếng nhạc chương trình Tin tức buổi trưa từ trong phòng khách phát ra, không lâu sau. Từ trong bếp, tiếng một người phụ nữ kêu lên:
" Diệp Hàm! Diệp Hàm!" .
Lát sau bóng dáng Gia Minh xuất hiện ở cửa bếp. khuôn mặt mang theo một nụ cười sáng rỡ:
"Chuyện gi vậy? Bác Diệp đang đi toilet."
"Người lười nhác luôn thích đi toilet."
Vốn là một bác sĩ chủ chốt trong khoa ngoại của bệnh viện, vợ bác Diệp luôn có phong thái thanh lịch lại thông minh khôn khéo. Nở một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó từ trong túi lấy ra mấy đồng:
" Trong bếp không còn xì dầu. Gia Minh cháu giúp bác ra ngoài mua một chai nhé. Mà đúng rồi, Linh Tĩnh đâu nhỉ?"
"À. cậu ấy và Sa Sa đang ở trên võ đài tỉ võ, những sư đệ. sư muội kia đã về hết rồi. võ đài mới vừa trống được một lúc".
"Con bé này...thật là không lúc nào chịu ngồi yên..." Vợ bác Diệp nở nụ cười nói:
" Người ta nói sinh một đứa con để sai đi mua xì dấu. Sinh con bé Linh Tĩnh này, lúc cần mua xì dầu lại chẳng thấy bóng dáng nó đâu."
"Còn có con đây mà." Gia Minh cười nói.
"Linh Tĩnh không phải là cô dâu nhỏ của con sao. Vị trí này dành cho Linh Tĩnh cũng chẳng sai."
"Ha hả, cái thằng bé này."
Vợ bác Diệp đưa tay vỗ đầu Gia Minh cười nói:
"Ta nói con đó, cái gi cũng tốt chỉ có tính tình là hơi yếu đuối một chút, vừa từ trường về, đã luôn tay luôn chân bưng trà cho đám học sinh trong võ quán. Con trai tính cách ôn hòa là chuyện tốt, nhưng hiền lành quá thì sẽ bị những tên không biết trời cao đất rộng xem thường. Con đó, phải học theo bác Diệp. Lão ấy làm việc luôn không suôn sẻ, nhưng ít nhất dáng vẽ cũng có chút dữ dằn, con..."
"Nắm... chặt... quá... A... Sư phụ tha mạng a..."
Cầm tiền mua xì dầu. Gia Minh ôm đầu chạy đi như điên. Vợ bác Diệp đứng đó bật cười một cách yêu thương. Trên đường đi qua tiểu viện, lúc chạy đến trước võ quán. Cửa đã đóng, trên đài hai cô gái đang lăn lộn thành vòng tròn, bốn chân quấn chặt vào nhau. Một tay của Linh Tĩnh dồn hết sức tung về phía cánh tay Sa Sa. Móng tay Sa Sa hung hăng tấn công về phía eo của Linh Tĩnh, đây là chiêu thức gì?
vẫn chưa dừng lại, Sa Sa đã nhìn về phía bên này:
"Làm sao thế... A... Linh Tĩnh, cậu chơi xấu, cậu đánh lén. Ha ha Gia Minh cứu mạng..."
Trong khoảnh khắc phân tâm nói chuyện. khiến Linh Tĩnh có cơ hội đánh lén vào chỗ hiểm, Sa Sa vừa lăn qua lăn lại trên đài vừa kêu la cầu cứu, Linh Tĩnh thì từ một con cừu bông thường ngày bổng nhiên biến thành một con sói xám cướp mồi, không chịu buông tha cùng lăn xả đối phương, nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc trên võ đài.
Gia Minh đành vẫy vẫy tờ tiền giấy trong tay: " Mình đi mua xì dầu đây, các cậu cứ tiếp tục..."
Gia Minh kéo cửa chạy ra ngoài, trong lòng than thở: "Hai kẻ bách hợp..."
Mua xong đồ ở quầy tạp hóa của khu dân cư. Trên đường về, trên mặt cậu ta đã không còn nụ cười rạng rỡ, trên bầu trời chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp, trên con đường nhỏ của khu dân cư. Hai chiếc xe con nhỏ lặng lẽ đỗ lại, người đi xe đạp vượt qua ở bên cạnh, người đi đường không đông lắm, có vài người thấy Gia Minh đi qua, còn giơ tay chào hỏi. Nhà dân ở hai bên đường xào nấu thức ăn mùi thơm bay ra ngây ngất, đủ loại âm thanh trên ti vi phát ra, cậu ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Cuộc sống đó từng là vô số thứ mà bản thân mình ngày đêm khao khát. Thế nhưng... Tại sao vẫn cảm thấy có một chút hụt hẫng...
Con người quả nhiên đều là sinh vật không bao giờ biết thỏa mãn.
Hắn lắc đầu cười cười, chạy thật nhanh về nhà.
Lúc ăn cơm. trên ti vi đang quảng cáo tưng bừng về chiếc du thuyền sang trọng Tinh Mộng sắp sửa ra biển. Khi chiếu đến hình ảnh chiếc du thuyền sang trọng tráng lệ đó, cả nhà ngồi trước ti vi liên tục trầm trồ khen ngợi, Sa Sa nói một cách tiếc nuối:
"Thực ra chúng ta vẫn còn hai vé, tiếc là bác trai và bác gái đều bận việc, không thì đã có thể cùng đi chung"
Vợ bác Diệp cười nói:
" Trong bệnh viện nào có được nghỉ phép. Huống hồ còn phải trang điểm thật tỉ mĩ, những người đi tới đó cũng đều là người giàu có, các con đi dạo chơi là được rồi. Đúng rồi, Linh Tĩnh, Sa Sa hôm qua lúc hai con mua hai bộ lễ phục Gia Minh không có ở đó. Lát nữa các con mặc vào cho Gia Minh xem thử, tuy không đắt nhưng cũng rất đẹp."
" Sao phải đặc biệt mặc cho cậu ấy xem, cậu ấy đã không nhìn thấy thì thôi chứ" Linh Tĩnh cố tình nói.
Gia Minh cũng cười theo:
"Dù sao khi lên đó con sớm muộn gì cũng nhìn thấy, huống hồ..." Hắn ngừng lại một chút nói:
"Huống hồ vẫn chưa quvễt định là có đi hay không mà?"
Linh Tĩnh và Sa Sa hơi kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng biểu lộ tinh thần thoải mái, lại nói cười bình thường trở lại. Nhưng mà lần này, đề tài của hai cô gái không còn mang ngữ khí hâm mộ chiếc thuyền đó tráng lệ như thế nữa. Về phương diện hiểu ngầm nhau thì ba người phối hợp thực là đã đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông.
Sau khi ăn cơm trưa, cả nhà Linh Tĩnh đều có thói quen ngủ trưa. Linh Tĩnh và Sa Sa chung một phòng, Gia Minh lúc nghỉ ngơi ở đây thường ngủ trên gian gác lửng ở lầu hai, chỗ đó đơn giản đặt một chiếc giường, xuyên qua cửa sổ lầu cao nhất có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Lúc này, Gia Minh đang bình yên nằm nghiêng trên giường, nhìn vào đôi tay của chính mình.
Ngoài cửa sổ, những con chim bồ câu trắng đang đi đi lại lại trên song cửa sổ một cách tao nhã, rồi sau đó vỗ cánh bay đi.
Không biết từ lúc nào Gia Minh đã bỏ tay xuống, cánh cửa bên cạnh mở ra không tiếng động, khoác trên người bộ lễ phục dạ hội trắng tinh, chân mang đôi giày cao gót trắng như tuyết. Linh Tĩnh nhẹ nhàng bước đến, sau đó đóng cửa lại, tao nhã xoay một vòng trước mặt Gia Minh.
"Biết ngay là cậu chưa ngủ. Thấy thế nào? Có đẹp không?"
Bộ lễ phục dạ hội không thể nói là vô cùng lộng lẫy, so với những bộ váy dạ hội lộn xộn trình diễn trên ti vi có lẽ chỉ dùng hai từ mộc mạc để hình dung.
Phần ngực không xẻ sâu, sau lưng cũng không để lộ nhiều, cả bộ váy dài trông tựa như dòng suối từ trên núi chảy thẳng xuống, nếu ai có mắt nhìn hơi khó tính một chút thì e rằng bộ váy này chỉ giống như một bộ váy bình thường.
Vậy mà mặc lên người Linh Tĩnh lại rất tự nhiên, tươi mới, tao nhã, sáng sủa, hơn nữa lại hoàn toàn khác với những thiếu nữ khác. Dường như còn mang theo vẻ thành thục của người đã làm vợ, ngay cả Gia Minh nhìn thấy cũng phải ngây ra một lúc. Sau đó mới cười và đưa hai tay ra.
" Linh Tĩnh nhà ta lúc nào cũng xinh đẹp" " Nói cho có lệ."
Linh Tĩnh nhăn mũi trông rất đáng yêu, sau đó khéo léo cởi giày để bên cạnh giường, rồi chui vào trong lòng Gia Minh nói:
"Bộ váy của Sa Sa cũng rất đẹp, màu đen. Nhưng mà cậu ấy mang giày cao gót đi lại sẽ sái chân. Ha ha, chúng ta chọn cho cô ấy đối giày gót thấp một chút nhé..."
" Minh cảm thấy các cậu nên có thêm một sợi dây chuyền..."
Ngón tay Gia Minh vuốt ve chiếc cổ trắng ngẩn của Linh Tĩnh. Sau đó sẵn dịp đưa tay vào trong áo. Linh Tĩnh cười khúc khích bắt lấy tay hắn lại, để lên ngực, sau đó liếc một cái:
" Không được lung tung, ở đây không phải trường học, ba mẹ sẽ nghe thấy đó. Hơn nữa chúng ta chẳng có đem cái đó về, hì. Hư vầy cũng rất dễ chịu rồi..."
" Nhưng mà thế này, tư thế của mình rất kỳ quặc..."
Linh Tĩnh cười rồi nhích người một chút, để cho cánh tay cậu ta từ phía sau vòng qua người, luồn tay vào trong áo của mình, cảm nhận được nhũ hoa trong lòng bàn tay và nhịp đập của trái tim thiếu nữ. Gia Minh hỏi:
"Có điều gì muốn hỏi mình sao?"
" Cậu có tâm sự."
Nằm trong lòng Gia Minh nhắm mắt giả vờ ngủ. Khóe miệng Linh Tĩnh hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
" A. chính xác là có..." Gia Minh ngừng lại một chút. nói:
"Không phải là có mâu thuẫn gì với chị Nhã Hàm, chỉ là... Tự bản thân mình có vấn đề. Lẻ ra chuyện này không có gì quan trọng, nhưng bổng nhiên mình phát hiện ra là mình có chút lưu tâm. Linh Tĩnh, nếu bây giờ minh không nói, cậu và Sa Sa có giận mình không?"
Linh Tĩnh mở mắt ra:
" Nếu bọn mình giận cậu, cậu sẽ không nói cho tụi mình biết hả?"
" ừm, Nếu các cậu muốn biết thì mình sẽ nói"
" Vậy bây giờ đừng nói là được rồi, ba mình từng nói, người đàn ông nào cùng đều có bí mật riêng của họ... Tuy câu này là ba nói với mình lúc bị phát hiện giấu mẹ tiền riêng, nhung mình thấy cũng rất có lý đó chứ. Khi cậu muốn giữ bí mật, mình và Sa Sa sẽ tin tưởng cậu. Lúc cậu muốn nói ra, chúng mình sẽ cùng chia sẻ với cậu. Vì tụi mình là, tụi mình là... Là người một nhà mà."
Nằm trong lòng Gia Minh. Linh Tĩnh trở người để tư thế được thoải mái hơn, càng khiến cho Gia Minh ôm cô ấy chặt hơn, cô gái khẽ thì thầm:
" Bây giờ không được nói chuyện nữa, dễ chịu thật. Nếu không đi du lịch, cậu trả vé lại cho chị Nhã Hàm đi. Không nên lén lút bán đi. Còn nữa, tiền riêng... Không được giấu nhiều quá..."
" Ha ha."
Gia Minh cười phá lên. Trong chốc lát, ánh mắt cậu ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy phức tạp, nhưng đã có chút bình tĩnh hơn.
Chiều tối hôm qua, bên bờ biển, chỉ trong nháy mắt. Trong lòng hắn bất giác sợ hãi.
Con người không biết bao nhiêu lần phải tranh đấu giữa cái sống và cái chết, luôn có giác quan thứ sáu rất thần kỳ, mỗi lần gặp tai nạn, sẽ có linh cảm rất kỳ diệu.
Giữa những con người bình thường hoặc giả chỉ có thể xem như thần thoại mà nói, làm một sát thủ xuất sắc nhất, cảm giác này không có gì lạ lẫm. Đương nhiên cho dù đối phương có giác quan thứ sáu, người khác cũng sẽ có cách giấu diếm, giống như mấy người Thản Khắc, Bạch Na Na hoàn toàn không thể phòng bị được sự tập kích của Gia Minh. Mà có lẽ là vì đối thủ quá yếu, giây phút đang ngắm súng bắn, hắn không thể giấu đi toàn bộ sát khí của mình, nếu là hắn của trước đây, thì chuyện này gần như là không thể. Sư tử vồ thỏ tất phải vận dụng hết tất cả sức lực. Tuy lúc nào sát thủ cũng có thể nghĩ ra cách thoái lui, nhưng mà trong lúc chiến đấu, việc nương tay hay là khinh địch đều là hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, khoảng thời gian sáu năm được tái sinh, sống trong cảnh ấm cúng đầm ấm thực là quá dài, môi trường như thế đã khiến cho hắn có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, và cùng đã gây ra những sơ suất và khinh địch không thể tha thứ như trong quá khứ.
Trong giây phút ngắm bắn. Một người trên chiếc ca nô chợt xoay người thật mạnh, động tác phản ứng nhanh như chớp, súng ngắm cũng đồng thời nhắm ngay ở đây.
Nếu như bóp cò, sự tình sẽ diễn ra thế nào rất khó nói, bản thân phải nhanh hơn đối phương một chút. Vậy mà trong khoảnh khắc nhìn thấy động tác và bộ dạng của người đó, hắn theo bản năng lựa chọn con đường chạy trốn. Hai bên không ai nổ súng nhưng hắn biết là hắn đã thua.
Người mà đã mất đi dã tâm của một sát thủ, thì không thể nào trở thành một sát thủ thực sự. Cho dù cậu ta hiện giờ không còn nghĩ đến việc trở thành sát thủ nữa, chỉ nghĩ đến việc cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa sống những ngày tháng bình thường, thế nhưng sự chùn bước trong khoảnh khắc đó lại khiến trong lòng hắn lưu lại một chút ám ảnh.
Mình... rất muốn lấy lại sự tự tin đó, nhưng cũng không nên đem Linh Tĩnh và Sa Sa ra mạo hiểm. Thôi Quốc Hoa đã đến đây rồi, vậy hắn ta chắc chắn sẽ tự mình đảm nhiệm công việc cảnh vệ trên Tinh Mộng. Mà năm người Thản Khắc đã thất bại, xem ra bọn chúng sẽ không có ý định gì với Tinh Mộng nữa. Thế nhưng trong lòng Gia Minh biết rằng việc người đó tham dự vào sẽ không xong nhanh như thế. Vì hắn ta là...Vua sát thủ!
Bình luận facebook