Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Lúc Linh Tĩnh và Gia Minh nhảy xong đi ra thì Sa Sa đang trong quấy bar uống cốc-tai:
“Tôi muốn loại thật mạnh, lấy cho tôi loại rượu làm cho con người có thêm can đảm!”
Sa Sa lúc này đối với nam nhân mà nói quả thật là có lực sát thương vô cùng lớn, khi nghe cô nói vậy thì người pha chế rượu liền bắt đầu làm việc, hắn bắt đầu biểu diễn những ký thuật làm cho người ta hoa cả mắt, một lát sau, một chén “Thiên Hạt Cung” đã đặt ở trước mặt Sa Sa, người pha chế rượu còn chưa kịp giới thiệu thì Sa Sa đã cầm lên sau đó ừng ực uống sạch, một lát sau cô nói:
“Không có cảm giác gì, thêm một ly nữa.”
Mấy phút sau, một chén “Huyết Tinh Mã Lệ” bị Sa Sa uống cạn, thế nhưng khác với lần trước lần này mặt cô đã ửng hồng... Can đảm chính là như vậy mà đến...
Không lâu sau, khi điệu nhạc dừng lại thì Linh Tĩnh đã đỡ Sa Sa từ bên trong đi ra, khi Gia Minh và Nhã Hàm định đi đến chỗ bọn họ thì Sa Sa đẩy ngược trở lại, bởi vì đã hiểu được một vài việc nên bây giờ cô rất vui vẻ, cô nói:
“Trở lại đi, trở lại đi, đêm nay cậu vẫn chưa khiêu vũ với chị Nhã Hàm, không cần phải để ý đến bọn tớ, bọn tớ có thể tự mình trở về, yên tâm đi, tớ sẽ coi chừng Linh Tĩnh thật tốt...”
“Thế nhưng... Hôm nay cậu đã uống nhiều đó Sa Sa...”
Linh Tĩnh cười nói:
“Yên tâm đi, tớ sẽ chiếu cố tốt Sa Sa, cậu và chị Nhã Hàm hãy chơi cho thật vui là được, bọn tớ về trước, tạm biệt...”
Vừa rồi mới khiêu vũ với Gia Minh một điệu nhạc nên lo lắng trong lòng Linh Tĩnh đã giảm đi rất nhiều, ít nhất nhìn sơ qua thì cô rất vui vẻ.
Nhìn hai cô bé cười hì hì đi khỏi, Nhã Hàm nghi ngờ nói:
“Rốt cuộc là hai người bọn họ hôm nay làm sao vậy? Chị thấy hai người hôm nay có cái gì đó là lạ. Chị nhớ rõ buổi sáng và buổi chiều hai người họ còn không vui nhưng sao bây giờ lại thay đổi 180 độ thế.”
Gia Minh chần chờ trong chốc lát sau đó bĩu môi, nói:
“Em có một dự cảm kỳ quái...”
Không phải là... Chuyện đó chứ...
Hắn có một suy nghĩ cổ quái, sau đó rùng mình một cái, nói:
“Quên đi quên đi, hai cô nàng đó uống rất nhiều rượu, ngay cả sức quay về ngủ chỉ sợ là còn không có, em nghĩ là không có gì đâu, em ra ngoài hóng gió một lát...Sao chị lại đi theo em? Nam nhân muốn mời chị khiêu vũ còn đang xếp hàng dài kìa.”
Khuôn mặt Nhã Hàm hơi cứng lại sau đó tức giận liếc mắt nhìn hắn:
“Chị không có hứng thú đi xã giao với những nam nhân kia, chị ra ngoài hóng gió với em.”
“Hứa Mặc đâu? Em nhớ là chị đánh giá hắn không tệ lắm mà.”
“Đánh giá không tệ là thích hắn ư? Đúng là không biết gì, hừ...”
“A.”
Gia Minh cười cười, hắn nhìn Nhã Hàm một chút, sau đó nói:
“Ách, em nghĩ... Nếu cả hai đều không có bạn nhảy thích hợp thì không bằng hai ta cùng làm bạn nhảy, nhưng mà nói trước, kỹ thuật khiêu vũ của em rất cao, sau khi chị khiêu vũ với em thì đừng có thích em đó.”
“Em đi chết đi.”
Nhã Hàm cười khúc khích, động tác này vừa lúc che đậy nét đỏ ửng trên mặt cô, cô vươn tay ra, nói:
“Em đã thành tâm thành ý mời như vậy thì bản tiểu thư không thể không cho em một chút mặt mũi, dù sao... em cũng thú vị hơn đám nam nhân buồn chán đó...”
Một lát sau...
“Này, tay em đặt ở đâu thế...”
“Thắt lưng của chị chứ đâu, đây không phải là tư thế tiêu chuẩn khi khiêu vũ hay sao.”
“Em không có cảm giác là tay mình đặt hơi thấp hay sao?”
“Em thấy cảm giác không tệ... Ách đừng động thủ đừng động thủ, mỹ nữ, bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại em lùn hơn chị thì tay em đặt ở chỗ này cũng đúng mà, chị phải nhường nhịn một chút chứ...”
“Em là tên tiểu sắc lang, nếu em còn dám ăn đậu hủ của chị nữa thì...”
“Lẽ nào chị ăn ngược trở lại?”
“Chị giết em!”
*******
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tới mép thuyền, bởi vì sức gió nên khi hai cô bé dìu nhau đi qua cánh cửa có chút lảo đảo, Linh Tĩnh mở cửa phòng sau đó hai người cùng nhau tiến vào, khi đi tới phòng ngủ hai người không hẹn mà cùng nhau ngã xuống giường.
“A, thật là sướng, thế nhưng... Không được, Sa Sa, tớ chuẩn bị nước tắm, chúng ta phải tắm mới được...”
Đi tới mở vòi nước trong phòng tắm, sau đó, Linh Tĩnh mơ mơ màng màng đi ra bên ngoài nằm sấp xuống giường, Sa Sa ở sau lưng giúp cô cởi khóa kéo, kéo nịt ngực và quần áo trên người ra. Sa Sa lầm bầm:
“Linh Tĩnh... Tớ phải làm cái gì bây giờ, ba người chúng ta ở chung một chỗ... Linh Tĩnh, tớ cảm giác có chút kỳ quái...”
“Cái gì? Á... Sa Sa, tớ có thể tự làm... Để tớ tự làm...”
Đứng lên, Linh Tĩnh đem lễ phục dạ hội cởi ra, thân thể nửa trần truồng của cô bé lộ ra, hai cô bé trần truồng cùng nằm trên giường cũng không phải là lần đầu tiên, bởi vậy hai người cũng không có cái gì gọi là chướng ngại tâm lý. Chẳng qua là sau khi Sa Sa nhẹ nhàng ôm cô, nhìn vào khuôn mặt cô thì Linh Tĩnh mới cảm thấy có chút kỳ quái:
“Sa Sa, cậu muốn làm gì, đừng có làm loạn...”
Một lát sau, hai người ở cùng một chỗ, hai khuôn mặt chạm vào nhau, Sa Sa ghé người vào người nàng, cô nói có chút buồn bã:
“Tớ, tớ nghĩ thật kỳ quái... Tớ làm không được, uống rượu vào thấy tốt hơn nhiều...”
“Cái gì a?”
Giọng nói nghi hoặc của Linh Tĩnh vang lên, cô vẫn còn say lờ đờ, Sa Sa giống như đột nhiên hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, hai cô bé đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, cô học phương thức hôn môi của Gia Minh, cô thử tham dò đưa cái lưỡi của mình vào cái miệng thơm tho của Linh Tĩnh, sau đó, Linh Tĩnh phát ra tiếng ô ô kháng nghị.
“Ô... Ô... Không nên... Đừng làm loạn...”
Ra sức đẩy thân thể của Sa Sa ra, trên mặt Linh Tĩnh lúc này đã đỏ rực, hô hấp cũng có chút gấp, cô nói:
“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn muốn làm loạn... Gia Minh không có ở đây, ha ha, a... Người đâu cứu mạng a, Sa Sa tha mạng, đừng lại đây...”
Linh Tĩnh giãy dụa trong chốc lát, Sa Sa thì mắc cỡ đỏ mặt, tay của cô dọc theo đường cong trên người của Linh Tĩnh đi xuống, sau đó cô cho tay vào bên trong chiếc quần lót của Linh Tĩnh, trong nháy mắt, Linh Tĩnh cười hét lên một tiếng, kẹp chặt bắp đùi, hai tay hướng về phía Sa Sa đè xuống.
Lúc hai người cùng Gia Minh ở chung một giường thì tranh cãi chỉ là chuyện thường, phát triển đến trình độ này đương nhiên cũng có, thế nhưng lần này lại có chút khác, bởi vì lần này hai ngón tay nhỏ bé của Sa Sa đã cho vào vùng thần bí ở hạ thân của Linh Tĩnh trêu chọc sự mẫn cảm của cô.
“Ô... Sa Sa, không nên, không được như thế, ô, Sa Sa, không được tới đây, Sa Sa...”
“Linh Tĩnh... Tớ muốn ba người chúng ta ở cùng một chỗ, Linh Tĩnh, tớ không muốn xa các cậu, trên sách đều có viết như vậy, nếu như tớ mang thai, Linh Tĩnh cậu sẽ một mình rời khỏi, tớ không muốn làm cho cậu buồn, không muốn cậu rời khỏi...”
“Tớ sẽ không bỏ đi... Ách... Không nên, ách... A...”
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau lăn qua lăn lại trên giường, hai chân Linh Tĩnh khép chặt, hai tay đè xuống thế nhưng vẫn không thể ngăn lại động tác của Sa Sa, thân thể cô cuộn lại giống như một con tôm, cô giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, tiếng cầu xin tha thứ trong miệng dần dần kèm theo cả tiếng khóc, hô hấp thì càng ngày càng gấp gáp.
“Đừng làm vậy... Sa Sa, van cầu cậu, đừng làm vậy, không nên, a... A...”
Sau một trận kịch liệt rung động rốt cuộc thì thân thể của Linh Tĩnh cũng mềm nhũn rồi nằm im thở dốc, trên gương mặt nàng có hai hàng nước mắt trong suốt, nàng nhẹ giọng khóc.
Sa Sa từ phía sau lưng ôm lây nàng, tâm tình của Sa Sa bây giờ cũng không biết phải diễn tả thế nào cho phải. Một lát sau, Linh Tĩnh nhẹ nhàng giãy dụa ra, cô dùng hai tay ôm đầu gối ngồi khóc ở góc giường, Sa Sa thì vừa khóc vừa ngồi dậy, nói:
“Tớ... Tớ không muốn xa cậu...”
“Chúng ta đều là con gái, sao cậu có thể làm như vậy...”
Linh Tĩnh thấp giọng khóc không ra tiếng.
“Gia Minh nói, cái này gọi là Hoa Bách Hợp, nếu chúng ta như vậy thì sẽ không có ai chú ý, Linh Tĩnh, chúng ta vừa rồi còn nói muốn ba người vĩnh viễn ở chung với nhau, nếu tớ mang thai thì cậu sẽ rời đi, người mang thai phải là cậu, tớ... Tớ cũng không biết phải làm gì bây giờ, tớ thích cùng Gia Minh ở chung, tớ cũng thích ở chung một chỗ với cậu, tớ chỉ muốn ba người chúng ta...”
Ngồi ở bên cạnh Linh Tĩnh, Sa Sa đem khuôn mặt của mình giấu trong hai đầu gối sau đó khóc rống lên. Hai cô bé đều ôm đầu gối ngồi khóc trên giường, một lát sau tiếng khóc của Linh Tĩnh rốt cuộc cũng ngừng lại. Giật mình nên Sa Sa ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện Linh Tĩnh đã bò lại ngồi kế bên cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô.
Sa Sa lau nước mắt, nức nở nói:
“Linh Tĩnh, cậu không trách tớ sao?”
“Không có đâu.”
Linh Tĩnh bất mãn mân mê miệng. nói:
“Cậu và Gia Minh thích nhìn thấy tớ mất mặt, tớ... Tớ cũng muốn nhìn thấy hai người mất mặt một lần.”
Khi nghe thấy vậy Sa Sa rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười, hai cô bé ngồi đó một lúc lâu sau đó Sa Sa đỏ mặt nói:
“Cậu... Cậu thật sự tha thứ cho tớ sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy...”
Sa Sa nhìn nàng, mím môi vài lần, dường như hạ quyết tâm, cô nhẹ nhàng cởi quần lót của mình ra sau đó nằm ở trên giường để lộ thân thể hoàn mỹ của mình ra trước mặt Linh Tĩnh, sau đó, bưng kín hai mắt.
“Cậu... Cậu xem đi...”
“Tôi muốn loại thật mạnh, lấy cho tôi loại rượu làm cho con người có thêm can đảm!”
Sa Sa lúc này đối với nam nhân mà nói quả thật là có lực sát thương vô cùng lớn, khi nghe cô nói vậy thì người pha chế rượu liền bắt đầu làm việc, hắn bắt đầu biểu diễn những ký thuật làm cho người ta hoa cả mắt, một lát sau, một chén “Thiên Hạt Cung” đã đặt ở trước mặt Sa Sa, người pha chế rượu còn chưa kịp giới thiệu thì Sa Sa đã cầm lên sau đó ừng ực uống sạch, một lát sau cô nói:
“Không có cảm giác gì, thêm một ly nữa.”
Mấy phút sau, một chén “Huyết Tinh Mã Lệ” bị Sa Sa uống cạn, thế nhưng khác với lần trước lần này mặt cô đã ửng hồng... Can đảm chính là như vậy mà đến...
Không lâu sau, khi điệu nhạc dừng lại thì Linh Tĩnh đã đỡ Sa Sa từ bên trong đi ra, khi Gia Minh và Nhã Hàm định đi đến chỗ bọn họ thì Sa Sa đẩy ngược trở lại, bởi vì đã hiểu được một vài việc nên bây giờ cô rất vui vẻ, cô nói:
“Trở lại đi, trở lại đi, đêm nay cậu vẫn chưa khiêu vũ với chị Nhã Hàm, không cần phải để ý đến bọn tớ, bọn tớ có thể tự mình trở về, yên tâm đi, tớ sẽ coi chừng Linh Tĩnh thật tốt...”
“Thế nhưng... Hôm nay cậu đã uống nhiều đó Sa Sa...”
Linh Tĩnh cười nói:
“Yên tâm đi, tớ sẽ chiếu cố tốt Sa Sa, cậu và chị Nhã Hàm hãy chơi cho thật vui là được, bọn tớ về trước, tạm biệt...”
Vừa rồi mới khiêu vũ với Gia Minh một điệu nhạc nên lo lắng trong lòng Linh Tĩnh đã giảm đi rất nhiều, ít nhất nhìn sơ qua thì cô rất vui vẻ.
Nhìn hai cô bé cười hì hì đi khỏi, Nhã Hàm nghi ngờ nói:
“Rốt cuộc là hai người bọn họ hôm nay làm sao vậy? Chị thấy hai người hôm nay có cái gì đó là lạ. Chị nhớ rõ buổi sáng và buổi chiều hai người họ còn không vui nhưng sao bây giờ lại thay đổi 180 độ thế.”
Gia Minh chần chờ trong chốc lát sau đó bĩu môi, nói:
“Em có một dự cảm kỳ quái...”
Không phải là... Chuyện đó chứ...
Hắn có một suy nghĩ cổ quái, sau đó rùng mình một cái, nói:
“Quên đi quên đi, hai cô nàng đó uống rất nhiều rượu, ngay cả sức quay về ngủ chỉ sợ là còn không có, em nghĩ là không có gì đâu, em ra ngoài hóng gió một lát...Sao chị lại đi theo em? Nam nhân muốn mời chị khiêu vũ còn đang xếp hàng dài kìa.”
Khuôn mặt Nhã Hàm hơi cứng lại sau đó tức giận liếc mắt nhìn hắn:
“Chị không có hứng thú đi xã giao với những nam nhân kia, chị ra ngoài hóng gió với em.”
“Hứa Mặc đâu? Em nhớ là chị đánh giá hắn không tệ lắm mà.”
“Đánh giá không tệ là thích hắn ư? Đúng là không biết gì, hừ...”
“A.”
Gia Minh cười cười, hắn nhìn Nhã Hàm một chút, sau đó nói:
“Ách, em nghĩ... Nếu cả hai đều không có bạn nhảy thích hợp thì không bằng hai ta cùng làm bạn nhảy, nhưng mà nói trước, kỹ thuật khiêu vũ của em rất cao, sau khi chị khiêu vũ với em thì đừng có thích em đó.”
“Em đi chết đi.”
Nhã Hàm cười khúc khích, động tác này vừa lúc che đậy nét đỏ ửng trên mặt cô, cô vươn tay ra, nói:
“Em đã thành tâm thành ý mời như vậy thì bản tiểu thư không thể không cho em một chút mặt mũi, dù sao... em cũng thú vị hơn đám nam nhân buồn chán đó...”
Một lát sau...
“Này, tay em đặt ở đâu thế...”
“Thắt lưng của chị chứ đâu, đây không phải là tư thế tiêu chuẩn khi khiêu vũ hay sao.”
“Em không có cảm giác là tay mình đặt hơi thấp hay sao?”
“Em thấy cảm giác không tệ... Ách đừng động thủ đừng động thủ, mỹ nữ, bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại em lùn hơn chị thì tay em đặt ở chỗ này cũng đúng mà, chị phải nhường nhịn một chút chứ...”
“Em là tên tiểu sắc lang, nếu em còn dám ăn đậu hủ của chị nữa thì...”
“Lẽ nào chị ăn ngược trở lại?”
“Chị giết em!”
*******
Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi tới mép thuyền, bởi vì sức gió nên khi hai cô bé dìu nhau đi qua cánh cửa có chút lảo đảo, Linh Tĩnh mở cửa phòng sau đó hai người cùng nhau tiến vào, khi đi tới phòng ngủ hai người không hẹn mà cùng nhau ngã xuống giường.
“A, thật là sướng, thế nhưng... Không được, Sa Sa, tớ chuẩn bị nước tắm, chúng ta phải tắm mới được...”
Đi tới mở vòi nước trong phòng tắm, sau đó, Linh Tĩnh mơ mơ màng màng đi ra bên ngoài nằm sấp xuống giường, Sa Sa ở sau lưng giúp cô cởi khóa kéo, kéo nịt ngực và quần áo trên người ra. Sa Sa lầm bầm:
“Linh Tĩnh... Tớ phải làm cái gì bây giờ, ba người chúng ta ở chung một chỗ... Linh Tĩnh, tớ cảm giác có chút kỳ quái...”
“Cái gì? Á... Sa Sa, tớ có thể tự làm... Để tớ tự làm...”
Đứng lên, Linh Tĩnh đem lễ phục dạ hội cởi ra, thân thể nửa trần truồng của cô bé lộ ra, hai cô bé trần truồng cùng nằm trên giường cũng không phải là lần đầu tiên, bởi vậy hai người cũng không có cái gì gọi là chướng ngại tâm lý. Chẳng qua là sau khi Sa Sa nhẹ nhàng ôm cô, nhìn vào khuôn mặt cô thì Linh Tĩnh mới cảm thấy có chút kỳ quái:
“Sa Sa, cậu muốn làm gì, đừng có làm loạn...”
Một lát sau, hai người ở cùng một chỗ, hai khuôn mặt chạm vào nhau, Sa Sa ghé người vào người nàng, cô nói có chút buồn bã:
“Tớ, tớ nghĩ thật kỳ quái... Tớ làm không được, uống rượu vào thấy tốt hơn nhiều...”
“Cái gì a?”
Giọng nói nghi hoặc của Linh Tĩnh vang lên, cô vẫn còn say lờ đờ, Sa Sa giống như đột nhiên hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, hai cô bé đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, cô học phương thức hôn môi của Gia Minh, cô thử tham dò đưa cái lưỡi của mình vào cái miệng thơm tho của Linh Tĩnh, sau đó, Linh Tĩnh phát ra tiếng ô ô kháng nghị.
“Ô... Ô... Không nên... Đừng làm loạn...”
Ra sức đẩy thân thể của Sa Sa ra, trên mặt Linh Tĩnh lúc này đã đỏ rực, hô hấp cũng có chút gấp, cô nói:
“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn muốn làm loạn... Gia Minh không có ở đây, ha ha, a... Người đâu cứu mạng a, Sa Sa tha mạng, đừng lại đây...”
Linh Tĩnh giãy dụa trong chốc lát, Sa Sa thì mắc cỡ đỏ mặt, tay của cô dọc theo đường cong trên người của Linh Tĩnh đi xuống, sau đó cô cho tay vào bên trong chiếc quần lót của Linh Tĩnh, trong nháy mắt, Linh Tĩnh cười hét lên một tiếng, kẹp chặt bắp đùi, hai tay hướng về phía Sa Sa đè xuống.
Lúc hai người cùng Gia Minh ở chung một giường thì tranh cãi chỉ là chuyện thường, phát triển đến trình độ này đương nhiên cũng có, thế nhưng lần này lại có chút khác, bởi vì lần này hai ngón tay nhỏ bé của Sa Sa đã cho vào vùng thần bí ở hạ thân của Linh Tĩnh trêu chọc sự mẫn cảm của cô.
“Ô... Sa Sa, không nên, không được như thế, ô, Sa Sa, không được tới đây, Sa Sa...”
“Linh Tĩnh... Tớ muốn ba người chúng ta ở cùng một chỗ, Linh Tĩnh, tớ không muốn xa các cậu, trên sách đều có viết như vậy, nếu như tớ mang thai, Linh Tĩnh cậu sẽ một mình rời khỏi, tớ không muốn làm cho cậu buồn, không muốn cậu rời khỏi...”
“Tớ sẽ không bỏ đi... Ách... Không nên, ách... A...”
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau lăn qua lăn lại trên giường, hai chân Linh Tĩnh khép chặt, hai tay đè xuống thế nhưng vẫn không thể ngăn lại động tác của Sa Sa, thân thể cô cuộn lại giống như một con tôm, cô giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, tiếng cầu xin tha thứ trong miệng dần dần kèm theo cả tiếng khóc, hô hấp thì càng ngày càng gấp gáp.
“Đừng làm vậy... Sa Sa, van cầu cậu, đừng làm vậy, không nên, a... A...”
Sau một trận kịch liệt rung động rốt cuộc thì thân thể của Linh Tĩnh cũng mềm nhũn rồi nằm im thở dốc, trên gương mặt nàng có hai hàng nước mắt trong suốt, nàng nhẹ giọng khóc.
Sa Sa từ phía sau lưng ôm lây nàng, tâm tình của Sa Sa bây giờ cũng không biết phải diễn tả thế nào cho phải. Một lát sau, Linh Tĩnh nhẹ nhàng giãy dụa ra, cô dùng hai tay ôm đầu gối ngồi khóc ở góc giường, Sa Sa thì vừa khóc vừa ngồi dậy, nói:
“Tớ... Tớ không muốn xa cậu...”
“Chúng ta đều là con gái, sao cậu có thể làm như vậy...”
Linh Tĩnh thấp giọng khóc không ra tiếng.
“Gia Minh nói, cái này gọi là Hoa Bách Hợp, nếu chúng ta như vậy thì sẽ không có ai chú ý, Linh Tĩnh, chúng ta vừa rồi còn nói muốn ba người vĩnh viễn ở chung với nhau, nếu tớ mang thai thì cậu sẽ rời đi, người mang thai phải là cậu, tớ... Tớ cũng không biết phải làm gì bây giờ, tớ thích cùng Gia Minh ở chung, tớ cũng thích ở chung một chỗ với cậu, tớ chỉ muốn ba người chúng ta...”
Ngồi ở bên cạnh Linh Tĩnh, Sa Sa đem khuôn mặt của mình giấu trong hai đầu gối sau đó khóc rống lên. Hai cô bé đều ôm đầu gối ngồi khóc trên giường, một lát sau tiếng khóc của Linh Tĩnh rốt cuộc cũng ngừng lại. Giật mình nên Sa Sa ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện Linh Tĩnh đã bò lại ngồi kế bên cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô.
Sa Sa lau nước mắt, nức nở nói:
“Linh Tĩnh, cậu không trách tớ sao?”
“Không có đâu.”
Linh Tĩnh bất mãn mân mê miệng. nói:
“Cậu và Gia Minh thích nhìn thấy tớ mất mặt, tớ... Tớ cũng muốn nhìn thấy hai người mất mặt một lần.”
Khi nghe thấy vậy Sa Sa rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười, hai cô bé ngồi đó một lúc lâu sau đó Sa Sa đỏ mặt nói:
“Cậu... Cậu thật sự tha thứ cho tớ sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy...”
Sa Sa nhìn nàng, mím môi vài lần, dường như hạ quyết tâm, cô nhẹ nhàng cởi quần lót của mình ra sau đó nằm ở trên giường để lộ thân thể hoàn mỹ của mình ra trước mặt Linh Tĩnh, sau đó, bưng kín hai mắt.
“Cậu... Cậu xem đi...”
Bình luận facebook