Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Xa thẳm, thấp thoáng một hòn đảo nhỏ.
Nếu đã có đảo ở đây, có khả năng có người sinh sống, hai người lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng lúc này con tàu bị dòng nước điều khiển phương hướng, trong tầm mắt tuy có thể nhìn thấy hòn đảo, nhưng tàu lại không đi về hướng đó, Gia Minh ngay lập tức chạy vào khoang tàu, mở cửa chui vào tua-bin ở phía sau. Linh Tĩnh đi theo vào trong, nhìn thấy Gia Minh đang bận bịu với đống máy móc mà nàng không hiểu chút gì, chốc chốc lại tháo bộ phận này ra, gắn ống sắt kia vào, luôn tay luôn chân nối từng sợi dây điện.
Linh Tĩnh muốn giúp một tay, nhưng lại không giúp được, vì không muốn cản trở Gia Minh nên đành đi ra ngoài. Sau một hồi lâu, Gia Minh từ bên trong kéo một sợi dây điện ra ngoài, nối vói cái máy đã sửa xong tối hôm qua, sau đó lại tất bật ấn ấn bấm bấm, lát sau trong tua-bin vang lên một tiếng nổ lớn, Linh Tĩnh lập tức tưởng là tàu sắp nổ tung. Một lát sau, pháo hạm bắt đầu chuyển hướng trong tiếng rền vang khác thường của chân vịt.
"Thật tốt quá, tốt quá... Hy vọng có thể trụ được lâu một chút, ít nhất cũng đủ thời gian cho chúng ta lái qua bên đó..."
Nhìn Gia Minh điều chỉnh cần điều khiển, cuối cùng cũng khiến cho con tàu rẽ về hướng hòn đảo, Linh Tĩnh mừng rỡ nhào tới:
"Tốt quá rồi, Gia Minh, cậu rất cừ, sửa được con tàu rồi! Gia Minh, cậu là số một!"
Để cho Linh Tĩnh hôn mình một cái, Gia Minh cười nói:
"À mà cũng không phải là sửa xong rồi chỉ là làm cho nó tạm thời hoạt động mà thôi, không biết có thể kéo đài được bao lâu, hy vọng có thể giữ cho đến lúc chúng ta lên trên đảo...
"Nhất định là được mà".
Linh Tĩnh ngược lại với Gia Minh, nàng càng có niềm tin nhiều hơn, nàng cười nói:
"Hay là chúng ta nhảy xuống biển rồi bơi qua đó đi, hoang đảo chỉ thuộc về chúng ta..."
"À?"
Nghe Linh Tĩnh nói, Gia Minh hơi ngạc nhiên.
"Tại sao muốn là hoang đảo?"
"Vì trên sách đều viết như thế mà.”
"Vậy chúng ta sẽ làm đôi vợ chồng Robinhood và 'thứ sáu'."
Gia Minh chỉ biết đứng cười, nhìn thấy Linh Tĩnh hướng về phía hòn đảo la to một tiếng " A...", hai má đỏ bừng, vẻ mặt hào hứng, hắn bất giác thấy có chút là lạ, vẫn chưa thấy có dấu vết gì chứng tỏ có người sinh sống ở đây, làm gì mà vui mừng đến như thế...
Thực ra, cả tối hôm qua Linh Tĩnh trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện, Gia Minh tuy cũng tỏ ra lo lắng, nhưng sự sợ hãi đối với cái chết lại không hiện lên nhiều, lúc này cũng vậy, cũng không có cảm giác gì thật đặc biệt, vả lại cậu ấy đã dự tính là có thể sửa được vô tuyến điện. Linh Tĩnh nhớ lại một số sách đã xem trước đây, khi ở trên biển không có nước ngọt hoặc là thức ăn cảnh tượng đó thật đáng sợ, vào thời kì đại hàng hải ở Bắc Âu, rất nhiều thuyền đi biển một hai năm vẫn không thấy quay trở về đất liền, không có thức ăn, không có nước ngọt, con người sẽ từ từ trở nên phát điên. Tuy trên tàu này nước dự trữ vẫn còn đủ dùng, nhưng ai có thể biết rằng có thể uống được trong bao lâu, và thức ăn cũng sẽ ăn được trong bao lâu? Đến lúc đó họ sẽ làm thế nào đây. Nghĩ đến cánh khi không còn thức ăn Gia Minh sẽ ăn thịt mình, trong lòng Linh Tĩnh bỗng dâng lên một cảm giác rùng rợn khó tả.
Lời nói hay từ ngữ không có cách gì diễn tả được loại cảm giác này, nó thực sự vô cùng kinh khủng, lúc này đây Linh Tĩnh rất tin tưởng Gia Minh, nàng tuyệt không nghĩ rằng Gia Minh có thể vì sự sống còn mà ăn thịt cả nàng. Nhưng cái suy nghĩ hoang tưởng đó lại bất giác hiện lên, giả dụ phải đối điện với cái chết, người mà mình thương yêu ăn thịt mình, trong lòng nàng sẽ có cảm giác như thế nào đây? Hạnh phúc sao? Ấm áp sao? Hay là cảm giác gì khác... Đây là chút tâm lý đen tối của Linh Tĩnh khi rơi vào tình cảnh có thể chết đi, cho dù là Gia Minh, nàng cũng không kể ra cùng.
Tuy nhiên lúc này ám ảnh đó đã biến mất, đương nhiên đáng để hét to lên mấy câu.
Tốc độ quay của chân vịt dường như đạt đến cực hạn, trong thân tàu ồn ào kinh khủng. Cảnh vật trên đảo dần dần hiện lên rõ nét, bãi cát trắng phau, rừng cây xanh ngắt, chim biển bay lượn trên bầu trời, đẹp đến mê hồn. Bỗng đằng sau ca-bin vang lên một loạt âm thanh loảng xoảng, rầm rầm, sau đó không còn nghe thấy tiếng chân vịt quay nữa, Gia Minh nhún vai nhìn Linh Tĩnh cười:
"Trục quay của chân vịt gãy rồi bây giờ con tàu này chỉ có thể dùng mái chèo để bơi vào bờ thôi. Nhưng mà với tốc độ này, chúng ta có thể đi thẳng vào đảo..."
Chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, trong cơn chấn động mạnh, chiếc tàu xoay ngang lại. Gia Minh đưa tay ra nắm chặt lấy Linh Tĩnh dường như đang sắp ngã xuống đất, rồi chạy ra ca-bin nhìn xuống nước biển ở phía dưới, Gia Minh gượng cười:
"Va phải đá ngầm.”
Thân tàu khá kiên cố, cú va chạm khi nãy không đến nỗi làm cho đáy thuyền bị thủng lỗ to. Gia Minh và Linh Tĩnh cùng nhau thả neo xuống, sau đó dọn dẹp mấy thứ đồ đạc trong khoang tàu nhét vào cái ba lô dã chiến sặc sỡ to bự, chèo thuyền cứu hộ đi thẳng tới đảo. Nhìn từ xa cảnh vật đẹp vô cùng, nhưng khi thật sự bước chân lên đảo mới thấy rằng không có vết tích gì cho thấy sự hiện diện của con người ở đây, ngoài tiếng sóng biển, xung quanh im lặng đến lạ thường.
"Không thể nào... Đúng thật là đảo hoang rồi..."
Dò xét sơ lược xung quanh một cây số, Gia Minh không phát hiện được bất cứ dấu vết gì của con người, tuy đằng trước có một ngọn núi, nhưng vẫn không thực sự biết được hòn đảo này có lớn hay không, nhưng nếu có người sinh sống, đáng lẽ phải có chút vết tích gì lưu lại chứ. Lưng đeo ba lô, hắn bất giác có chút buồn rầu, một quốc gia với dân số đông nhất thế giới lại có một đảo hoang không có người ở, đây là một chuyện đáng buồn cười đến mức nào. Chẳng qua cũng rất khó nói nơi này đã vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc, đến Nhật Bản hay là khu vực rộng lớn như Đông Nam Á hay chưa.
Chiều ngày hôm đó, hai người đi thẳng từ trong rừng lên núi, khu rừng này xem ra chưa từng bị chặt phá, thậm chí ngay cả dấu vết của con người cũng không có, Gia Minh bước đi trên con đường hun hút phía trước, Linh Tĩnh kéo váy đi theo sau, thực vật trong rừng xanh tốt, Linh Tĩnh chốc chốc lại bị cành cây tua tủa vướng vào chân.
Gia Minh sợ Linh Tĩnh thấy buồn chán liền vừa đi vừa chỉ những thực vật kỳ lạ cho Linh Tĩnh xem, giải thích đặc điểm, tác dụng của từng loại cây, bản lĩnh sinh sống nơi hoang dã của Gia Minh rất thuần thục, kiến thức về phương diện này có thể so với nhà sinh vật học, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Linh Tĩnh khâm phục không thôi, cuối cùng đuổi theo Gia Minh đánh mấy cái.
Linh Tĩnh từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn thiên tài, tự cho là người có kiến thức uyên bác nhất trong ba người, tuy không có vẻ gì khoe khoang, thỉnh thoảng nhớ lại cảm thấy rất tự hào, lúc này mới biết rằng Gia Minh còn lợi hại hơn nàng nhiều, đây cũng chỉ là làm nũng mới ra tay. Gia Minh cầu xin tha mạng, trong lòng thầm quả quyết là không được thừa nhận chuyện mình vừa nhìn tất cả câu hỏi trong đề thi đều biết cách làm. Ừ, ở trước mặt người khác, mình là một đứa ngốc vẫn tương đối an toàn hơn.
Trên đường lên núi phát hiện trên đảo lại có nguồn nước ngọt, một dòng suối nhỏ trong vắt từ trên núi uốn lượn chảy qua, Gia Minh và Linh Tĩnh trong lòng đều hân hoan, cứ thế này, cho dù là trên đảo sống khổ cực cũng không sợ gì hết. Trên đường đi rất suôn sẻ, lúc sắp lên đến đỉnh núi thì xảy ra một rắc rối nhỏ, khi đi qua nơi cây cối rậm rạp, tay phải Gia Minh vừa giơ lên thì sau đó tiếng roi da vung múa vang lên, làm cho Linh Tĩnh một phen hú vía, khi quay đầu lại nhìn chỉ thấy Gia Minh đang cầm một con rắn đầu tam giác dài cỡ một mét, do toàn bộ khớp xương trên người đều gãy nát, lúc này lại không có gì đe đọa, bỏ con rắn chết vào một cái túi gói lại, Gia Minh tuyên bố rằng tối nay sẽ ăn thịt rắn, Linh Tĩnh nhăn mũi xem thường, bộ dạng rất đáng yêu.
Lên đến đỉnh núi đã chừng bốn giờ chiều, lấy ngọn núi này làm mốc, diện tích xung quanh cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, dưới chân núi còn có một hồ nhỏ. Dùng ống nhòm quan sát một lần, quả nhiên không hề có dấu vết của con người. Thấy cũng không còn sớm, hai người liền vội vàng xuống núi, còn chưa ra khỏi rừng cây thì trời đã dần tối, bật đèn pin có sẵn trên súng máy, Linh Tĩnh theo sát Gia Minh đi về phía trước.
Đến khoảng tám giờ tối, lều vải xuất hiện bên rừng cây, lửa cháy lên, thức ăn, xoong nồi và các đồ dùng khác trên thuyền cũng đã đem xuống. Bận rộn cả một buổi chiều, Linh Tĩnh cũng cảm thấy mệt lử, sau khi ăn bữa tối xong, hai người ôm nhau, cuộn mình trong chăn lông ngủ trong lều. Linh Tĩnh nằm trong lòng Gia Minh nhỏ giọng tính toán về cuộc sống ở trên đảo sau này, cần phải dựng một ngôi nhà gỗ chắc chắn, phải tìm được trái cây có thể ăn hoặc là thứ gì đó khác, hoặc là bắt một số con thú nhỏ có thể ăn thịt ờ trên đảo về nuôi. Gia Minh không dự định ở trên đảo mãi mãi, cũng chỉ cười thoải mái.
Ngày mùng 6 tháng 8 cứ trôi qua như vậy. Đến ngày thứ hai, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo chiếc xuồng nhỏ trở lại pháo hạm để sửa chữa vô tuyến điện, vội vội vàng vàng hết cả một ngày, nếu lúc này ở trong một hoàn cảnh bình thường một chút, ngày nghỉ quốc khánh sắp trôi qua có thể là bọn họ đang chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi đi học. Linh Tĩnh sẽ giúp hai người còn lại bọc sách, Sa Sa sẽ vui mừng rêu rao rằng nàng sẽ gia nhập một câu lạc bộ mới, Gia Minh không thể hiện thân thủ ra, thỉnh thoảng sẽ bị hai nàng kêu la hét cùng, thỉnh thoảng ngồi bên máy vi tính, thỉnh thoáng ngẩn người... Trên bãi biển đêm hôm đó, Linh Tĩnh nói:
"Mình nhớ Sa Sa quá..."
Cuối cùng, ba người bọn họ rốt cuộc cũng trở thành bạn tốt như anh em sinh đôi, thậm chí sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ bạn bè dường như còn quan trọng hơn cả quan hệ vợ chồng. Cho dù thỉnh thoảng trong lòng cũng hơi có ghen tị, nhưng kể từ mấy ngày trước, sự kiện bách hợp cũng đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Tới ngày 11 tháng 10 vẫn còn phải loay hoay với vô tuyến điện, theo như Gia Minh dự tính, hẳn là thêm một thời gian nữa sẽ sửa tốt rồi. Lúc trời chạng vạng tối, đang chuẩn bị kết thúc công việc để về đảo, đèn báo hiệu trên tàu bỗng nhiên lóe sáng, Linh Tĩnh gọi Gia Minh vào trong khoang, đó là một thiết bị thu tín hiệu mới được sửa chữa xong. Vừa thấy ánh đèn sáng lên, Gia Minh thầm kêu không tốt, đây là cách thức liên lạc đám lính đánh thuê kia đã thỏa thuận từ trước, nơi này có thể nhận được tin, nói rõ bọn họ cũng không còn cách chúng ta bao xa.
Suy tính cẩn thận một hồi lâu, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo xuồng trở lại bờ biển, sau đó lại đi thẳng sang phía bên kia hòn đảo nhỏ, sắc trời đã dần tối sóng biền dào dạt vỗ lên bờ đá, vô số bọt nước bắn tung lên, Gia Minh lấy ống nhòm quan sát tình hình, sau đó đưa cho Linh Tĩnh.
Trong tầm mắt, hai pháo hạm còn khá hoàn hảo đậu tại bờ biển xa xa, những tên lính đánh thuê cầm vũ khí trong tay đang dựng lều trại, đốt lên từng đống lửa, có gần một trăm người. Thấy gia Minh nở nụ cười an ủi, Linh Tĩnh đang nắm chặt súng trong tay cũng bắt đầu lo lắng...
Nếu đã có đảo ở đây, có khả năng có người sinh sống, hai người lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng lúc này con tàu bị dòng nước điều khiển phương hướng, trong tầm mắt tuy có thể nhìn thấy hòn đảo, nhưng tàu lại không đi về hướng đó, Gia Minh ngay lập tức chạy vào khoang tàu, mở cửa chui vào tua-bin ở phía sau. Linh Tĩnh đi theo vào trong, nhìn thấy Gia Minh đang bận bịu với đống máy móc mà nàng không hiểu chút gì, chốc chốc lại tháo bộ phận này ra, gắn ống sắt kia vào, luôn tay luôn chân nối từng sợi dây điện.
Linh Tĩnh muốn giúp một tay, nhưng lại không giúp được, vì không muốn cản trở Gia Minh nên đành đi ra ngoài. Sau một hồi lâu, Gia Minh từ bên trong kéo một sợi dây điện ra ngoài, nối vói cái máy đã sửa xong tối hôm qua, sau đó lại tất bật ấn ấn bấm bấm, lát sau trong tua-bin vang lên một tiếng nổ lớn, Linh Tĩnh lập tức tưởng là tàu sắp nổ tung. Một lát sau, pháo hạm bắt đầu chuyển hướng trong tiếng rền vang khác thường của chân vịt.
"Thật tốt quá, tốt quá... Hy vọng có thể trụ được lâu một chút, ít nhất cũng đủ thời gian cho chúng ta lái qua bên đó..."
Nhìn Gia Minh điều chỉnh cần điều khiển, cuối cùng cũng khiến cho con tàu rẽ về hướng hòn đảo, Linh Tĩnh mừng rỡ nhào tới:
"Tốt quá rồi, Gia Minh, cậu rất cừ, sửa được con tàu rồi! Gia Minh, cậu là số một!"
Để cho Linh Tĩnh hôn mình một cái, Gia Minh cười nói:
"À mà cũng không phải là sửa xong rồi chỉ là làm cho nó tạm thời hoạt động mà thôi, không biết có thể kéo đài được bao lâu, hy vọng có thể giữ cho đến lúc chúng ta lên trên đảo...
"Nhất định là được mà".
Linh Tĩnh ngược lại với Gia Minh, nàng càng có niềm tin nhiều hơn, nàng cười nói:
"Hay là chúng ta nhảy xuống biển rồi bơi qua đó đi, hoang đảo chỉ thuộc về chúng ta..."
"À?"
Nghe Linh Tĩnh nói, Gia Minh hơi ngạc nhiên.
"Tại sao muốn là hoang đảo?"
"Vì trên sách đều viết như thế mà.”
"Vậy chúng ta sẽ làm đôi vợ chồng Robinhood và 'thứ sáu'."
Gia Minh chỉ biết đứng cười, nhìn thấy Linh Tĩnh hướng về phía hòn đảo la to một tiếng " A...", hai má đỏ bừng, vẻ mặt hào hứng, hắn bất giác thấy có chút là lạ, vẫn chưa thấy có dấu vết gì chứng tỏ có người sinh sống ở đây, làm gì mà vui mừng đến như thế...
Thực ra, cả tối hôm qua Linh Tĩnh trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện, Gia Minh tuy cũng tỏ ra lo lắng, nhưng sự sợ hãi đối với cái chết lại không hiện lên nhiều, lúc này cũng vậy, cũng không có cảm giác gì thật đặc biệt, vả lại cậu ấy đã dự tính là có thể sửa được vô tuyến điện. Linh Tĩnh nhớ lại một số sách đã xem trước đây, khi ở trên biển không có nước ngọt hoặc là thức ăn cảnh tượng đó thật đáng sợ, vào thời kì đại hàng hải ở Bắc Âu, rất nhiều thuyền đi biển một hai năm vẫn không thấy quay trở về đất liền, không có thức ăn, không có nước ngọt, con người sẽ từ từ trở nên phát điên. Tuy trên tàu này nước dự trữ vẫn còn đủ dùng, nhưng ai có thể biết rằng có thể uống được trong bao lâu, và thức ăn cũng sẽ ăn được trong bao lâu? Đến lúc đó họ sẽ làm thế nào đây. Nghĩ đến cánh khi không còn thức ăn Gia Minh sẽ ăn thịt mình, trong lòng Linh Tĩnh bỗng dâng lên một cảm giác rùng rợn khó tả.
Lời nói hay từ ngữ không có cách gì diễn tả được loại cảm giác này, nó thực sự vô cùng kinh khủng, lúc này đây Linh Tĩnh rất tin tưởng Gia Minh, nàng tuyệt không nghĩ rằng Gia Minh có thể vì sự sống còn mà ăn thịt cả nàng. Nhưng cái suy nghĩ hoang tưởng đó lại bất giác hiện lên, giả dụ phải đối điện với cái chết, người mà mình thương yêu ăn thịt mình, trong lòng nàng sẽ có cảm giác như thế nào đây? Hạnh phúc sao? Ấm áp sao? Hay là cảm giác gì khác... Đây là chút tâm lý đen tối của Linh Tĩnh khi rơi vào tình cảnh có thể chết đi, cho dù là Gia Minh, nàng cũng không kể ra cùng.
Tuy nhiên lúc này ám ảnh đó đã biến mất, đương nhiên đáng để hét to lên mấy câu.
Tốc độ quay của chân vịt dường như đạt đến cực hạn, trong thân tàu ồn ào kinh khủng. Cảnh vật trên đảo dần dần hiện lên rõ nét, bãi cát trắng phau, rừng cây xanh ngắt, chim biển bay lượn trên bầu trời, đẹp đến mê hồn. Bỗng đằng sau ca-bin vang lên một loạt âm thanh loảng xoảng, rầm rầm, sau đó không còn nghe thấy tiếng chân vịt quay nữa, Gia Minh nhún vai nhìn Linh Tĩnh cười:
"Trục quay của chân vịt gãy rồi bây giờ con tàu này chỉ có thể dùng mái chèo để bơi vào bờ thôi. Nhưng mà với tốc độ này, chúng ta có thể đi thẳng vào đảo..."
Chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, trong cơn chấn động mạnh, chiếc tàu xoay ngang lại. Gia Minh đưa tay ra nắm chặt lấy Linh Tĩnh dường như đang sắp ngã xuống đất, rồi chạy ra ca-bin nhìn xuống nước biển ở phía dưới, Gia Minh gượng cười:
"Va phải đá ngầm.”
Thân tàu khá kiên cố, cú va chạm khi nãy không đến nỗi làm cho đáy thuyền bị thủng lỗ to. Gia Minh và Linh Tĩnh cùng nhau thả neo xuống, sau đó dọn dẹp mấy thứ đồ đạc trong khoang tàu nhét vào cái ba lô dã chiến sặc sỡ to bự, chèo thuyền cứu hộ đi thẳng tới đảo. Nhìn từ xa cảnh vật đẹp vô cùng, nhưng khi thật sự bước chân lên đảo mới thấy rằng không có vết tích gì cho thấy sự hiện diện của con người ở đây, ngoài tiếng sóng biển, xung quanh im lặng đến lạ thường.
"Không thể nào... Đúng thật là đảo hoang rồi..."
Dò xét sơ lược xung quanh một cây số, Gia Minh không phát hiện được bất cứ dấu vết gì của con người, tuy đằng trước có một ngọn núi, nhưng vẫn không thực sự biết được hòn đảo này có lớn hay không, nhưng nếu có người sinh sống, đáng lẽ phải có chút vết tích gì lưu lại chứ. Lưng đeo ba lô, hắn bất giác có chút buồn rầu, một quốc gia với dân số đông nhất thế giới lại có một đảo hoang không có người ở, đây là một chuyện đáng buồn cười đến mức nào. Chẳng qua cũng rất khó nói nơi này đã vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc, đến Nhật Bản hay là khu vực rộng lớn như Đông Nam Á hay chưa.
Chiều ngày hôm đó, hai người đi thẳng từ trong rừng lên núi, khu rừng này xem ra chưa từng bị chặt phá, thậm chí ngay cả dấu vết của con người cũng không có, Gia Minh bước đi trên con đường hun hút phía trước, Linh Tĩnh kéo váy đi theo sau, thực vật trong rừng xanh tốt, Linh Tĩnh chốc chốc lại bị cành cây tua tủa vướng vào chân.
Gia Minh sợ Linh Tĩnh thấy buồn chán liền vừa đi vừa chỉ những thực vật kỳ lạ cho Linh Tĩnh xem, giải thích đặc điểm, tác dụng của từng loại cây, bản lĩnh sinh sống nơi hoang dã của Gia Minh rất thuần thục, kiến thức về phương diện này có thể so với nhà sinh vật học, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Linh Tĩnh khâm phục không thôi, cuối cùng đuổi theo Gia Minh đánh mấy cái.
Linh Tĩnh từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn thiên tài, tự cho là người có kiến thức uyên bác nhất trong ba người, tuy không có vẻ gì khoe khoang, thỉnh thoảng nhớ lại cảm thấy rất tự hào, lúc này mới biết rằng Gia Minh còn lợi hại hơn nàng nhiều, đây cũng chỉ là làm nũng mới ra tay. Gia Minh cầu xin tha mạng, trong lòng thầm quả quyết là không được thừa nhận chuyện mình vừa nhìn tất cả câu hỏi trong đề thi đều biết cách làm. Ừ, ở trước mặt người khác, mình là một đứa ngốc vẫn tương đối an toàn hơn.
Trên đường lên núi phát hiện trên đảo lại có nguồn nước ngọt, một dòng suối nhỏ trong vắt từ trên núi uốn lượn chảy qua, Gia Minh và Linh Tĩnh trong lòng đều hân hoan, cứ thế này, cho dù là trên đảo sống khổ cực cũng không sợ gì hết. Trên đường đi rất suôn sẻ, lúc sắp lên đến đỉnh núi thì xảy ra một rắc rối nhỏ, khi đi qua nơi cây cối rậm rạp, tay phải Gia Minh vừa giơ lên thì sau đó tiếng roi da vung múa vang lên, làm cho Linh Tĩnh một phen hú vía, khi quay đầu lại nhìn chỉ thấy Gia Minh đang cầm một con rắn đầu tam giác dài cỡ một mét, do toàn bộ khớp xương trên người đều gãy nát, lúc này lại không có gì đe đọa, bỏ con rắn chết vào một cái túi gói lại, Gia Minh tuyên bố rằng tối nay sẽ ăn thịt rắn, Linh Tĩnh nhăn mũi xem thường, bộ dạng rất đáng yêu.
Lên đến đỉnh núi đã chừng bốn giờ chiều, lấy ngọn núi này làm mốc, diện tích xung quanh cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, dưới chân núi còn có một hồ nhỏ. Dùng ống nhòm quan sát một lần, quả nhiên không hề có dấu vết của con người. Thấy cũng không còn sớm, hai người liền vội vàng xuống núi, còn chưa ra khỏi rừng cây thì trời đã dần tối, bật đèn pin có sẵn trên súng máy, Linh Tĩnh theo sát Gia Minh đi về phía trước.
Đến khoảng tám giờ tối, lều vải xuất hiện bên rừng cây, lửa cháy lên, thức ăn, xoong nồi và các đồ dùng khác trên thuyền cũng đã đem xuống. Bận rộn cả một buổi chiều, Linh Tĩnh cũng cảm thấy mệt lử, sau khi ăn bữa tối xong, hai người ôm nhau, cuộn mình trong chăn lông ngủ trong lều. Linh Tĩnh nằm trong lòng Gia Minh nhỏ giọng tính toán về cuộc sống ở trên đảo sau này, cần phải dựng một ngôi nhà gỗ chắc chắn, phải tìm được trái cây có thể ăn hoặc là thứ gì đó khác, hoặc là bắt một số con thú nhỏ có thể ăn thịt ờ trên đảo về nuôi. Gia Minh không dự định ở trên đảo mãi mãi, cũng chỉ cười thoải mái.
Ngày mùng 6 tháng 8 cứ trôi qua như vậy. Đến ngày thứ hai, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo chiếc xuồng nhỏ trở lại pháo hạm để sửa chữa vô tuyến điện, vội vội vàng vàng hết cả một ngày, nếu lúc này ở trong một hoàn cảnh bình thường một chút, ngày nghỉ quốc khánh sắp trôi qua có thể là bọn họ đang chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi đi học. Linh Tĩnh sẽ giúp hai người còn lại bọc sách, Sa Sa sẽ vui mừng rêu rao rằng nàng sẽ gia nhập một câu lạc bộ mới, Gia Minh không thể hiện thân thủ ra, thỉnh thoảng sẽ bị hai nàng kêu la hét cùng, thỉnh thoảng ngồi bên máy vi tính, thỉnh thoáng ngẩn người... Trên bãi biển đêm hôm đó, Linh Tĩnh nói:
"Mình nhớ Sa Sa quá..."
Cuối cùng, ba người bọn họ rốt cuộc cũng trở thành bạn tốt như anh em sinh đôi, thậm chí sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ bạn bè dường như còn quan trọng hơn cả quan hệ vợ chồng. Cho dù thỉnh thoảng trong lòng cũng hơi có ghen tị, nhưng kể từ mấy ngày trước, sự kiện bách hợp cũng đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Tới ngày 11 tháng 10 vẫn còn phải loay hoay với vô tuyến điện, theo như Gia Minh dự tính, hẳn là thêm một thời gian nữa sẽ sửa tốt rồi. Lúc trời chạng vạng tối, đang chuẩn bị kết thúc công việc để về đảo, đèn báo hiệu trên tàu bỗng nhiên lóe sáng, Linh Tĩnh gọi Gia Minh vào trong khoang, đó là một thiết bị thu tín hiệu mới được sửa chữa xong. Vừa thấy ánh đèn sáng lên, Gia Minh thầm kêu không tốt, đây là cách thức liên lạc đám lính đánh thuê kia đã thỏa thuận từ trước, nơi này có thể nhận được tin, nói rõ bọn họ cũng không còn cách chúng ta bao xa.
Suy tính cẩn thận một hồi lâu, Gia Minh và Linh Tĩnh chèo xuồng trở lại bờ biển, sau đó lại đi thẳng sang phía bên kia hòn đảo nhỏ, sắc trời đã dần tối sóng biền dào dạt vỗ lên bờ đá, vô số bọt nước bắn tung lên, Gia Minh lấy ống nhòm quan sát tình hình, sau đó đưa cho Linh Tĩnh.
Trong tầm mắt, hai pháo hạm còn khá hoàn hảo đậu tại bờ biển xa xa, những tên lính đánh thuê cầm vũ khí trong tay đang dựng lều trại, đốt lên từng đống lửa, có gần một trăm người. Thấy gia Minh nở nụ cười an ủi, Linh Tĩnh đang nắm chặt súng trong tay cũng bắt đầu lo lắng...
Bình luận facebook