Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
một ngày tiếp một ngày, điểm mấu chốt của hắn giảm xuống nhanh chóng. Theodore đã cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Margaret lại cảm thấy rất thích hợp. Từ đêm đó ở trên thuyền làm tình xong, Theodore đã bị đánh gục, lại gặp Margine cầu hoan, tuy rằng ban đầu có chút kiêu ngạo, nhưng lúc sau lại cũng thuận theo.
Margaret trêu chọc hắn không biết mệt mỏi lúc nào cũng đùa giỡn theo kiểu "Miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực". Vẻ mặt ẩn nhẫn của quan đại thần khi bị nàng trêu chọc cùng dáng vẻ của hắn lúc nhịn không nổi nữa phải đè nàng xuống trừng phạt thật sự rất mê người. Bất kể là vẻ mặt bất đắc dĩ khi không chịu nổi sự nhiệt tình của nàng, hay là dáng vẻ hừ lạnh ghét bỏ nàng cả ngày đều động tình nhưng vẫn dịu dàng cúi người hôn nàng, tất cả mọi thứ trên người người nam nhân này đều làm Margaret mê muội không thôi.
Tất nhiên cái dáng vẻ giả vờ thần thánh, nhân hậu nhưng hễ đụng một cái là xù lông của hắn là Margaret thích nhất.
"Khoan đã...", Theodore bỏ bút xuống, "Ý của em là anh cả ngày đều luôn giận lẫn?"
A, lại bắt đầu xù lông. Mắt thấy thiếu nữ lại bày ra vẻ mặt "Em đã nói rồi mà, dáng vẻ của Theodore bây giờ đáng yêu quá đi!", Theodore cảm thấy gân xanh trên trán giật giật: "Hôm nay em phải nói cho rõràng." Tuy rằng Theodore thừa nhận mình bây giờ đối mặt với nàng không có cách nào nổi giận được, nhưng đụng một cái là giận dỗi thì khác nào trẻ con? hắn sao có thể ấu trĩ như vậy!
Ngượng ngùng, quan đại thần đại nhân, người ta trong khi yêu đương đều ấu trĩ như thế đó.
"thật sao, thật sao?" Thiếu nữ bước tới, dùng hai tay bụm lấy mặt hắn, "Chúng ta chơi trò hôn nhẹnhé?"
"Ai muốn chơi cái trò trẻ con này với em." Vẻ mặt ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, sau một lát, Theodore lại một lần nữa bại trận dưới thế tấn công nhiệt tình của Margaret, hầm hừ chiếm lấy đôi môi đang làm loạn trên mặt mình rồi hôn lên. Hai người đã rất quen thuộc thân thể của đối phương, lưỡi cuốn lấy lưỡi, môi ngậm lấy môi, Theodore còn nếm được vị ngọt của kẹo trong miệng nàng. Ừ, lúc nãy nàng đã ăn cái gì... Ừm, mùi vị cũng được.
Sau một hồi hôn môi nồng nhiệt cả hai đều có chút động tình. Vành tai của Theodore biến thành màu hồng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: "Em ướt rồi."
"Ừ..." Margaret tựa sát vào ngực hắn, lười biếng bật ra một tiếng hừ nhẹ từ trong mũi.
Thấy nàng không trực tiếp nhào lên, Theodore lại càng thêm ngại ngùng. Chết tiệt, bình thường những lúc như thế này nàng đều vội vã nhào lên mà? Quan đại thần đại nhân giả vờ bình tĩnh ho khan mộttiếng, giả bộ giống như thuận miệng hỏi nàng: "Muốn làm không?"
"Ở trong thư phòng này?" Thiếu nữ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, "Cũng được đó."
không sai, không sai chính là như vậy. Tiểu quỷ trong đầu Theodore bắt đầu nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô, gậy th*t đã sớm cứng rắn khó chịu, kế tiếp chỉ cần Lily chủ động một chút, hắn liền có thể thuận lý thành chương cùng nàng làm một hồi ân ái vui vẻ, sung sướng.
"Nhưng mà..." Margaret cố tình ngừng một chút, nhìn thấy ánh mắt sáng rực của hắn, lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Bây giờ em cũng không muốn làm lắm."
"...." Theodore nghẹn họng, không muốn làm? Tại sao lại không muốn làm? rõ ràng chỗ đó đều ướt đẫm! Nếu như tiếng lòng có thể bộc lộ ra, nội tâm của Theodore bây giờ nhất định đang có biểu cảm lệ rơi đầy mặt!
"Lẽ nào..." Thiếu nữ cười rộ lên giống hệt con hồ ly gian xảo, Theodore dám khẳng định nàng đang cố ý chỉnh mình, "Theo muốn làm?"
"không." Theodore lại một lần nữa nghiêng đầu qua chỗ khác, hạ thân đã nghẹn đến mức sắp nổ tung, còn thiếu nữ trong ngực lại cố tình vặn vẹo, khiến đại gia hỏa vốn đã không an phận trong đũng quần càng thêm hưng phấn, nhưng hắn vẫn cố gằn từng chữ từ trong kẽ răng, kiên quyết bảo vệ hình tượng cao lãnh của mình, "anh . không . muốn. làm!"
"Vậy anh tự giải quyết đi." Margaret linh hoạt nhảy xuống từ trên đùi hắn, bỏ mặc hắn một mình ngồi đó nhìn chằm chằm cái chỗ giữa hai chân mình "Lều trại dựng lên".
Quan đại thần đại nhân, hắn đúng là tự mình làm khổ mình.
#
"Cho nên, ta đã để mặc hắn một mình ngồi lại đó."
"Ha ha ha ha!" Bên trong mặt gương vị ma pháp sư vừa lấy tay giữ lấy bộ râu mình vừa cười nghiêng ngả, "Lily, ngươi thật đúng là một diệu nhân."
"Ha ha" Margaret hừ một tiếng, "Để hắn tự làm tự nhịn." Lần nào cũng là nàng chủ động, nhưng bây giờ nàng sẽ không chủ động nữa, "Garo" nàng nhịn không được mà oán giận, "Theo trước đây cũng như vậy sao? Đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện."
"Cũng chỉ có ở trước mặt ngươi mới có thể như vậy." Garo nói, "Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy lớp mặt nạ bên ngoài của hắn, những người thân cận hơi một chút mới có thể nhìn thấy lớp thứ hai, về phần bộ mặt thật của hắn..."
Ông ấy không nói hết câu nhưng Margaret đã hiểu của ông ta. Bộ mặt thật của Theodore, ngoại trừ Garo có thể loáng thoáng nhìn thấy một ít, thì chỉ có Margaret mới có thể nhìn thấy.
Ở thần điện cuộc sống rất nhàm chán, mà hắn là một quan đại thần của một vương quốc khổng lồ, Theodore phải dành phần lớn thời gian của mình để xử lý giáo vụ, không thể nào cả ngày đều ở bên Margaret. Tiếp xúc với nàng nhiều nhất là Neisen với... hoặc là giống như hai người này đều là con rối luyện kim. Bởi vậy nàng mới phải dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo, năn nỉ hắn cho nàng mượn tấm gương hai mặt này cho phép nàng liên lạc với Garo.
"Lão hồ ly đúng là rất rảnh rỗi." Nguyên văn câu nói của quan đại thần đại nhân là như vậy, trong lời nói vẫn mang theo thái độ kiêu ngạo của riêng hắn.
"Theo thật sự rất tin tưởng ngươi." Tuy ngoài miệng thì nói không có chút khách khí nào nhưng hành động của Theodore đã chứng tỏ sự tin tưởng của hắn đối với Garo - chỉ sợ đây là người duy nhất mà hắn tin tưởng.
Mà Garo cũng kể rất nhiều chuyện của Theodore, đến tận lúc này Margaret mới biết được thì ra xuất thân của Theodore cũng giống nàng không mấy sáng sủa.
Gia tộc.... thuộc tầng lớp quý tộc có danh tiếng lâu đời trong vương quốc, vốn là một thành viên của gia tộc này đáng lẽ ra Theodore phải được sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực ngay từ nhỏ nhưng sựthật lại không phải như thế.
"hắn là con ngoài giá thú." Garo khẽ nói, "Cha của hắn là đại kỵ sĩ của thần điện, nhưng trong một lần phản loạn vì bảo vệ Giáo Hoàng mà ông ta đã hy sinh."
Bởi vì khi còn sống chưa cưới vợ, nên sau khi vị đại kỵ sĩ ấy qua đời, người ngoài đều cho rằng hắn đãtuyệt tự, hơn nữa hắn còn là người xuất sắc nhất có cơ hội để trở thành người thừa kế gia tộc... Tuy gia chủ gia tộc này là Công tước... có hai người con trai, nhưng người con thứ lại suốt ngày chơi bời lêu lỏng, không học vấn không nghề nghiệp, còn trưởng tử ưu tú thì chưa kịp lưu lại huyết mạch, điều này khiến gia tộc... lâm vào tình trạng mây đen bao phủ.
Đúng lúc này, Theodore xuất hiện.
Đứa trẻ mới ba tuổi vẫn còn lơ mơ bị mẹ của mình đẩy lên nơi đầy sóng ngọn gió, nói hắn là con của vị đại kỵ sĩ đã mất ấy.
Mẹ của hắn chỉ là một người phục vụ bình thường trong quán rượu, đã nói là khi đại kỵ sĩ ấy dẫn binh đibình định thì đã có một đêm phong lưu với bà, nên mới có đứa trẻ này.
Công tước... tất nhiên là không chịu tin tưởng, trước không nói đến việc con trai trưởng luôn giữ mình trong sạch, nhưng trong thời điểm mấu chốt thế này lại lòi ra một đứa con hoang, ai mà biết người đàn bà này có mưu đồ gì không.
Trong trí nhớ của Theodore, quãng thời gian khó khăn ấy đã mơ hồ. Lúc đó hắn còn quá nhỏ, tuy cảm thấy sợ sệt khi bị người xung quanh chỉ trỏ, nhưng vẫn không hiểu hết những ác ý của những người đó. Lần đầu tiên, hắn với mẹ bị gia tộc....cự tuyệt không cho phép vào cửa, sau đó thật vất vả mới được nhận về lại vì những lần nổi giận thất thường của Công tước... mà bị đuổi ra khỏi nhà mấy lần. Dù sau này thân phận của hắn cuối cùng cũng được thừa nhận, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều bị người trong gia tộc khinh thường, cho là hắn tới để kiếm lợi.
Bởi vậy nên sau khi trưởng thành, quan hệ giữa Theodore với gia tộc này không hề thân thiết. Năm mà hắn trở thành quan đại thần, hắn đã chủ động từ bỏ thân phận người thừa kế, nói là mình một lòng muốn phụng ngưỡng Thần Minh không có tâm lực để ý đến tục sự, nhưng nguyên nhân thật sự chỉ sợ là do người nam nhân kiêu ngạo ấy vẫn chưa từng quên những nhục nhã mà hắn phải chịu đựng - các người đều nghĩ ta muốn cái danh người thừa kế đó sao? Ngại quá, ta tuyệt đối không muốn.
Đoạn chuyện cũ này tất nhiên là không thể để cho người ngoài biết, dân chúng chỉ biết rằng hắn xuất thân từ giai cấp quý tộc, tuy rằng khi bé chịu tang cha, nhưng vẫn còn người mẹ từ ái, còn có người thầy cực kỳ thân thiết luôn giúp đỡ hắn. Nhưng thứ giả dối đẹp đẽ ấy đã tạo nên lớp vỏ bọc bên ngoài của Theodore, quan đại thần là "con của thần", hắn là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, sao có thể có một thời thơ ấu đen tối được.
Bây giờ nghĩ lại, không chỉ xuất thân mà sợ rằng người thầy của Theodore, chính là vị Đại giáo chủ Martin kia, cũng không hề đơn giản như bề ngoài.
"Martin đó... ông ta sao lại trở thành thầy của Theodore?"
Quan hệ giữa gia tộc... với Thần điện cũng không cạn, trong gia tộc lúc này cũng có không ít người là kỵ sĩ thần điện hoặc là thần chức (người phụ trách công việc trong tôn giáo). Tuy Theodore được Công tước... chấp nhận, nhưng Công tước đã nói rõ là sẽ không chia cho hắn một phần di sản nào. Mẹ của Theodore cũng không có cách nào thay đổi, sau nhiều lần tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Công tước đồng ý cho Theodore vào Thần điện, nếu như hắn an phận làm một thần chức thì cuộc sống cũng coi như tạm được.
Lúc đó Theodore đã 5 tuổi, hắn bắt đầu từ vị trí thị đồng thấp kém nhất, cũng chính vào lúc đó, hắnquen được một mục sư bình thường tên là Martin. Cuộc sống đúng là không thiếu những điều trùng hợp, Martin xuất thân từ một gia đình bình dân, không tiền không thế, ở trong Thần điện không hề có cảm giác tồn tại. Mà Theodore tuy rằng bộc lộ ra thiên phú ma pháp hơn người nhưng bản thân lại là đứa con hoang bị gia tộc vứt bỏ, cũng bị mọi người khinh thường.
Khi đó, liệu có ai có thể đoán được, hai người họ một người trở thành Hồng y đại giáo chủ, còn mộtngười lại là con của thần.
Nửa năm sau, Martin đột nhiên tuyên bố, hắn thấy được trên người Theodore xuất hiện thần tích
Margaret trêu chọc hắn không biết mệt mỏi lúc nào cũng đùa giỡn theo kiểu "Miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực". Vẻ mặt ẩn nhẫn của quan đại thần khi bị nàng trêu chọc cùng dáng vẻ của hắn lúc nhịn không nổi nữa phải đè nàng xuống trừng phạt thật sự rất mê người. Bất kể là vẻ mặt bất đắc dĩ khi không chịu nổi sự nhiệt tình của nàng, hay là dáng vẻ hừ lạnh ghét bỏ nàng cả ngày đều động tình nhưng vẫn dịu dàng cúi người hôn nàng, tất cả mọi thứ trên người người nam nhân này đều làm Margaret mê muội không thôi.
Tất nhiên cái dáng vẻ giả vờ thần thánh, nhân hậu nhưng hễ đụng một cái là xù lông của hắn là Margaret thích nhất.
"Khoan đã...", Theodore bỏ bút xuống, "Ý của em là anh cả ngày đều luôn giận lẫn?"
A, lại bắt đầu xù lông. Mắt thấy thiếu nữ lại bày ra vẻ mặt "Em đã nói rồi mà, dáng vẻ của Theodore bây giờ đáng yêu quá đi!", Theodore cảm thấy gân xanh trên trán giật giật: "Hôm nay em phải nói cho rõràng." Tuy rằng Theodore thừa nhận mình bây giờ đối mặt với nàng không có cách nào nổi giận được, nhưng đụng một cái là giận dỗi thì khác nào trẻ con? hắn sao có thể ấu trĩ như vậy!
Ngượng ngùng, quan đại thần đại nhân, người ta trong khi yêu đương đều ấu trĩ như thế đó.
"thật sao, thật sao?" Thiếu nữ bước tới, dùng hai tay bụm lấy mặt hắn, "Chúng ta chơi trò hôn nhẹnhé?"
"Ai muốn chơi cái trò trẻ con này với em." Vẻ mặt ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, sau một lát, Theodore lại một lần nữa bại trận dưới thế tấn công nhiệt tình của Margaret, hầm hừ chiếm lấy đôi môi đang làm loạn trên mặt mình rồi hôn lên. Hai người đã rất quen thuộc thân thể của đối phương, lưỡi cuốn lấy lưỡi, môi ngậm lấy môi, Theodore còn nếm được vị ngọt của kẹo trong miệng nàng. Ừ, lúc nãy nàng đã ăn cái gì... Ừm, mùi vị cũng được.
Sau một hồi hôn môi nồng nhiệt cả hai đều có chút động tình. Vành tai của Theodore biến thành màu hồng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, bình tĩnh nói: "Em ướt rồi."
"Ừ..." Margaret tựa sát vào ngực hắn, lười biếng bật ra một tiếng hừ nhẹ từ trong mũi.
Thấy nàng không trực tiếp nhào lên, Theodore lại càng thêm ngại ngùng. Chết tiệt, bình thường những lúc như thế này nàng đều vội vã nhào lên mà? Quan đại thần đại nhân giả vờ bình tĩnh ho khan mộttiếng, giả bộ giống như thuận miệng hỏi nàng: "Muốn làm không?"
"Ở trong thư phòng này?" Thiếu nữ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, "Cũng được đó."
không sai, không sai chính là như vậy. Tiểu quỷ trong đầu Theodore bắt đầu nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô, gậy th*t đã sớm cứng rắn khó chịu, kế tiếp chỉ cần Lily chủ động một chút, hắn liền có thể thuận lý thành chương cùng nàng làm một hồi ân ái vui vẻ, sung sướng.
"Nhưng mà..." Margaret cố tình ngừng một chút, nhìn thấy ánh mắt sáng rực của hắn, lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Bây giờ em cũng không muốn làm lắm."
"...." Theodore nghẹn họng, không muốn làm? Tại sao lại không muốn làm? rõ ràng chỗ đó đều ướt đẫm! Nếu như tiếng lòng có thể bộc lộ ra, nội tâm của Theodore bây giờ nhất định đang có biểu cảm lệ rơi đầy mặt!
"Lẽ nào..." Thiếu nữ cười rộ lên giống hệt con hồ ly gian xảo, Theodore dám khẳng định nàng đang cố ý chỉnh mình, "Theo muốn làm?"
"không." Theodore lại một lần nữa nghiêng đầu qua chỗ khác, hạ thân đã nghẹn đến mức sắp nổ tung, còn thiếu nữ trong ngực lại cố tình vặn vẹo, khiến đại gia hỏa vốn đã không an phận trong đũng quần càng thêm hưng phấn, nhưng hắn vẫn cố gằn từng chữ từ trong kẽ răng, kiên quyết bảo vệ hình tượng cao lãnh của mình, "anh . không . muốn. làm!"
"Vậy anh tự giải quyết đi." Margaret linh hoạt nhảy xuống từ trên đùi hắn, bỏ mặc hắn một mình ngồi đó nhìn chằm chằm cái chỗ giữa hai chân mình "Lều trại dựng lên".
Quan đại thần đại nhân, hắn đúng là tự mình làm khổ mình.
#
"Cho nên, ta đã để mặc hắn một mình ngồi lại đó."
"Ha ha ha ha!" Bên trong mặt gương vị ma pháp sư vừa lấy tay giữ lấy bộ râu mình vừa cười nghiêng ngả, "Lily, ngươi thật đúng là một diệu nhân."
"Ha ha" Margaret hừ một tiếng, "Để hắn tự làm tự nhịn." Lần nào cũng là nàng chủ động, nhưng bây giờ nàng sẽ không chủ động nữa, "Garo" nàng nhịn không được mà oán giận, "Theo trước đây cũng như vậy sao? Đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện."
"Cũng chỉ có ở trước mặt ngươi mới có thể như vậy." Garo nói, "Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy lớp mặt nạ bên ngoài của hắn, những người thân cận hơi một chút mới có thể nhìn thấy lớp thứ hai, về phần bộ mặt thật của hắn..."
Ông ấy không nói hết câu nhưng Margaret đã hiểu của ông ta. Bộ mặt thật của Theodore, ngoại trừ Garo có thể loáng thoáng nhìn thấy một ít, thì chỉ có Margaret mới có thể nhìn thấy.
Ở thần điện cuộc sống rất nhàm chán, mà hắn là một quan đại thần của một vương quốc khổng lồ, Theodore phải dành phần lớn thời gian của mình để xử lý giáo vụ, không thể nào cả ngày đều ở bên Margaret. Tiếp xúc với nàng nhiều nhất là Neisen với... hoặc là giống như hai người này đều là con rối luyện kim. Bởi vậy nàng mới phải dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo, năn nỉ hắn cho nàng mượn tấm gương hai mặt này cho phép nàng liên lạc với Garo.
"Lão hồ ly đúng là rất rảnh rỗi." Nguyên văn câu nói của quan đại thần đại nhân là như vậy, trong lời nói vẫn mang theo thái độ kiêu ngạo của riêng hắn.
"Theo thật sự rất tin tưởng ngươi." Tuy ngoài miệng thì nói không có chút khách khí nào nhưng hành động của Theodore đã chứng tỏ sự tin tưởng của hắn đối với Garo - chỉ sợ đây là người duy nhất mà hắn tin tưởng.
Mà Garo cũng kể rất nhiều chuyện của Theodore, đến tận lúc này Margaret mới biết được thì ra xuất thân của Theodore cũng giống nàng không mấy sáng sủa.
Gia tộc.... thuộc tầng lớp quý tộc có danh tiếng lâu đời trong vương quốc, vốn là một thành viên của gia tộc này đáng lẽ ra Theodore phải được sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực ngay từ nhỏ nhưng sựthật lại không phải như thế.
"hắn là con ngoài giá thú." Garo khẽ nói, "Cha của hắn là đại kỵ sĩ của thần điện, nhưng trong một lần phản loạn vì bảo vệ Giáo Hoàng mà ông ta đã hy sinh."
Bởi vì khi còn sống chưa cưới vợ, nên sau khi vị đại kỵ sĩ ấy qua đời, người ngoài đều cho rằng hắn đãtuyệt tự, hơn nữa hắn còn là người xuất sắc nhất có cơ hội để trở thành người thừa kế gia tộc... Tuy gia chủ gia tộc này là Công tước... có hai người con trai, nhưng người con thứ lại suốt ngày chơi bời lêu lỏng, không học vấn không nghề nghiệp, còn trưởng tử ưu tú thì chưa kịp lưu lại huyết mạch, điều này khiến gia tộc... lâm vào tình trạng mây đen bao phủ.
Đúng lúc này, Theodore xuất hiện.
Đứa trẻ mới ba tuổi vẫn còn lơ mơ bị mẹ của mình đẩy lên nơi đầy sóng ngọn gió, nói hắn là con của vị đại kỵ sĩ đã mất ấy.
Mẹ của hắn chỉ là một người phục vụ bình thường trong quán rượu, đã nói là khi đại kỵ sĩ ấy dẫn binh đibình định thì đã có một đêm phong lưu với bà, nên mới có đứa trẻ này.
Công tước... tất nhiên là không chịu tin tưởng, trước không nói đến việc con trai trưởng luôn giữ mình trong sạch, nhưng trong thời điểm mấu chốt thế này lại lòi ra một đứa con hoang, ai mà biết người đàn bà này có mưu đồ gì không.
Trong trí nhớ của Theodore, quãng thời gian khó khăn ấy đã mơ hồ. Lúc đó hắn còn quá nhỏ, tuy cảm thấy sợ sệt khi bị người xung quanh chỉ trỏ, nhưng vẫn không hiểu hết những ác ý của những người đó. Lần đầu tiên, hắn với mẹ bị gia tộc....cự tuyệt không cho phép vào cửa, sau đó thật vất vả mới được nhận về lại vì những lần nổi giận thất thường của Công tước... mà bị đuổi ra khỏi nhà mấy lần. Dù sau này thân phận của hắn cuối cùng cũng được thừa nhận, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều bị người trong gia tộc khinh thường, cho là hắn tới để kiếm lợi.
Bởi vậy nên sau khi trưởng thành, quan hệ giữa Theodore với gia tộc này không hề thân thiết. Năm mà hắn trở thành quan đại thần, hắn đã chủ động từ bỏ thân phận người thừa kế, nói là mình một lòng muốn phụng ngưỡng Thần Minh không có tâm lực để ý đến tục sự, nhưng nguyên nhân thật sự chỉ sợ là do người nam nhân kiêu ngạo ấy vẫn chưa từng quên những nhục nhã mà hắn phải chịu đựng - các người đều nghĩ ta muốn cái danh người thừa kế đó sao? Ngại quá, ta tuyệt đối không muốn.
Đoạn chuyện cũ này tất nhiên là không thể để cho người ngoài biết, dân chúng chỉ biết rằng hắn xuất thân từ giai cấp quý tộc, tuy rằng khi bé chịu tang cha, nhưng vẫn còn người mẹ từ ái, còn có người thầy cực kỳ thân thiết luôn giúp đỡ hắn. Nhưng thứ giả dối đẹp đẽ ấy đã tạo nên lớp vỏ bọc bên ngoài của Theodore, quan đại thần là "con của thần", hắn là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, sao có thể có một thời thơ ấu đen tối được.
Bây giờ nghĩ lại, không chỉ xuất thân mà sợ rằng người thầy của Theodore, chính là vị Đại giáo chủ Martin kia, cũng không hề đơn giản như bề ngoài.
"Martin đó... ông ta sao lại trở thành thầy của Theodore?"
Quan hệ giữa gia tộc... với Thần điện cũng không cạn, trong gia tộc lúc này cũng có không ít người là kỵ sĩ thần điện hoặc là thần chức (người phụ trách công việc trong tôn giáo). Tuy Theodore được Công tước... chấp nhận, nhưng Công tước đã nói rõ là sẽ không chia cho hắn một phần di sản nào. Mẹ của Theodore cũng không có cách nào thay đổi, sau nhiều lần tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Công tước đồng ý cho Theodore vào Thần điện, nếu như hắn an phận làm một thần chức thì cuộc sống cũng coi như tạm được.
Lúc đó Theodore đã 5 tuổi, hắn bắt đầu từ vị trí thị đồng thấp kém nhất, cũng chính vào lúc đó, hắnquen được một mục sư bình thường tên là Martin. Cuộc sống đúng là không thiếu những điều trùng hợp, Martin xuất thân từ một gia đình bình dân, không tiền không thế, ở trong Thần điện không hề có cảm giác tồn tại. Mà Theodore tuy rằng bộc lộ ra thiên phú ma pháp hơn người nhưng bản thân lại là đứa con hoang bị gia tộc vứt bỏ, cũng bị mọi người khinh thường.
Khi đó, liệu có ai có thể đoán được, hai người họ một người trở thành Hồng y đại giáo chủ, còn mộtngười lại là con của thần.
Nửa năm sau, Martin đột nhiên tuyên bố, hắn thấy được trên người Theodore xuất hiện thần tích
Bình luận facebook