Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254
Họ Cố cái đại đầu quỷ a! Họ Cố không phải là anh sao... Nội tâm điên cuồng phun trào, Diệp Huyên ở ngoài mặt bất động thanh sắc như trước. Nàng xác định Cố Dần Thành tinh thần phân liệt, nhưng người này phân liệt ra ai không tốt, cố tình là Tạ Diễm.
Nếu là Tạ Diễm cùng nàng sau khi ẩn cư, khi đó coi như bình thường, nếu Cố Dần Thành tinh thần phân liệt ra cái kẻ bệnh kiều điên cuồng cố chấp trước khi ẩn cư... Diệp Huyên kìm lòng không đậu run lẩy bẩy, thật sâu cảm thấy bản thân thật sự là không hay ho chút nào.
"Nương tử, như thế nào..." Tay nam nhân đã đặt lên cúc áo ngực Diệp Huyên, nút áo ngủ hắn khôngbiết cởi, rõ ràng lưu loát kéo mạnh ra, chỉ nghe bùm bùm một trận vang lên, thân thể Diệp Huyên liền loã lồ dưới ánh mắt nóng rực kia.
Diệp Huyên và Cố Dần Thành từng làm sao? đã từng làm.
Nàng còn nhớ rõ nàng cùng Cố Dần Thành lần đầu tiên là ở thật lâu trước đây, đó là một lần ngoài ý muốn. Cùng Cố Dần Thành phát sinh quan hệ thân mật rồi, nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ khôngbao giờ cùng nam nhân này sinh ra liên quan gì nữa, lại không như mong muốn, cùng với người nọ càng chạy càng gần, cuối cùng lại thành người yêu.
Ở trong quãng thời gian yêu nhau đó, bọn họ càng như keo như sơn, thêm mỡ trong mật. Nhưng mà tinh tế tính ra, Diệp Huyên cùng hắn, đã có mười mấy năm không từng có tiếp xúc thân mật như vậy.
Trong lòng kìm lòng không đậu dâng lên một cỗ xấu hổ, thân thể lại tự động tự giác dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, da thịt phiếm hồng, có chút chút dâm lộ từ giữa hai chân chảy ra.
"Nương tử vẫn mẫn cảm như vậy." Nam nhân cười nhẹ, ở trong ánh mắt Diệp Huyên xấu hổ và giận dữ ngậm lấy đầu ngực đỏ au ôn nhu liếm mút, bàn tay to duỗi đến giữa hai chân Diệp Huyên, dùng động tác hoàn toàn bất đồng với cái lưỡi tách đùi nàng ra, đâm ngón tay vào.
"Ưm..." Diệp Huyên đau đến cả người co rụt lại, mị thịt trong hoa huy*t gắt gao xiết, để hai ngón tay kia khó vào được nửa đốt. Nam nhân liếm mút càng ôn nhu, ngón tay cũng không cho kháng cự xâm nhập vào bên trong, chọc vách tường ẩm nhuyễn không ngừng ôm lấy, càng bị các đốt ngón tay mạnh mẽ đem vào, dũng đạo chật hẹp bị khuếch trương mở ra.
Diệp Huyên biết rõ thủ đoạn của "Tạ Diễm", đành phải ôm cổ hắn nhẹ nhàng rên rỉ: "nhẹ, nhẹ chút... Đau..." Khối thân thể này đã lâu không hoan ái, mặc dù trời sinh mẫn cảm, cũng không thể bị đùa bỡn thô bạo như thế. Cũng may trong hoa tâm rất nhanh có lượng lớn d*m thủy chảy ra, nam nhân rút ngón tay ra đặt ở bên môi liếm liếm, thấp giọng cười.
"Thực tao."
Đột nhiên tách hai chân Diệp Huyên ra gác lên vai, lấy ra côn th*t sớm cứng rắn sưng lên, phù một tiếng liền cắm vào trong hoa huy*t ngọt thơm bốn phía kia. Diệp Huyên một hơi còn chưa kịp thở ra, trừu sáp như mưa to gió lớn liền ập đến. côn th*t của Cố Dần Thành không chỉ có thô to, thân gậy càng dài, quy đầu như trứng vịt nhiều lần đánh vào cung khẩu mềm mại, nam nhân tựa hồ là quyết tâm muốn cắm toàn bộ thân gậy đi vào, đối với một điểm kia liên tiếp dùng lực, bị đâm cho hai cái cái vú như bạch thỏ trước ngực Diệp Huyên nhảy lên, miệng nhỏ rên rỉ từng trận: "A, a... Quá sâu, không cần... không cần đi vào nữa... A, ưm a..."
Nhưng "Tạ Diễm" sao để nàng như nguyện? Ngược lại càng hung ác hướng vào cung khẩu, Diệp Huyên chỉ cảm thấy khoái ý căng đầy đến từ chỗ sâu nhất trong thân thể làm nàng cơ hồ mềm đi xuống, kia cái miệng nhỏ gắt gao khép kín bị càng chọc càng lỏng, nhưng thật sự bị nam nhân một lần tách mở ra, cường ngạnh đem cả cự vật tiến vào.
"A! -- "
Nguyên bản cổ tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lưng hắn, ở trên cơ bắp căng cứng lưu lại vài vết máu. Nam nhân bình phục từ khoái ý mãnh liệt bị mị thịt siết chặt mang đến, thô nặng hổ hển bảo vệ tinh quan, ở trên mông nhỏ tròn xoe của Diệp Huyên hung hăng vỗ một cái: "Tao hóa! Muốn vặn đứt dương v*t của phu quân?" Theo sau đó là thao làm càng hung ác, hai khỏa tinh nang to lớn ướt đẫm ba ba ba đánh vào trên mông Diệp Huyên ượng, hắn lại vẫn vươn bàn tay to, vừa làm vừa đánh cho mông nhỏđỏ bừng lên.
Tư tưởng của Diệp Huyên tuy rằng khoảng thời gian trước còn đang cùng Hoài Yển khanh khanh ta ta, nhưng thân thể đó cũng không phải là nàng, chợt bị chà đạp như thế, từng cỗ lớn d*m thủy dũng mãnh phun ra, đã run rẩy tiết thân vài lần. Nàng biết "Tạ Diễm" ăn mềm không ăn cứng, vội vàng mắt nước mắt lưng tròng nũng nịu cầu xin tha thứ: "Phu quân, cầu phu quân tha cho ta đi... Chịu không nổi, dương v*t phu quân quá lớn..."
"Là dương v*t phu quân lớn, hay là dương v*t họ Cố kia lớn?"
Nghe thanh âm nam nhân trắc trắc, Diệp Huyên thật sự là dở khóc dở cười, dương v*t của họ Cố kia không phải là dương v*t của ngươi sao... Ngoài miệng còn phải kiều kiều mềm yếu nói: "Là phu quân, phu quân dương v*t lớn... Họ Cố, ưm a... một chút cũng kém phu quân."
"Tạ Diễm" nhất thời thoải mái, vừa mới chuẩn bị hôn cái miệng nhỏ nhắn làm người ta yêu thích kia, thân hình đang kích thích kịch liệt đột nhiên dừng lại. Diệp Huyên còn ở dưới thân hắn một chồng tiếng rên rỉ, chỉ ngóng trông nam nhân có thể nhẹ chút, đừng ép buộc bản thân như vậy: "Phu quân, ư a... Phu quân làm A Huyên thật thoải mái... Phu quân tuyệt nhất, họ Cố kia... A Huyên căn bản là không biết họ Cố là ai..."
Đợi đến lúc nàng phát hiện thao làm giữa hai chân đã ngừng, mắt to tràn đầy mị ý nhìn qua, nam nhân trố mắt cưỡi ở trên người nàng, vẻ mặt... nói như thế nào đây, rất là vi diệu.
"... Phu quân?" Diệp Huyên thử kêu một tiếng.
Nam nhân lúc này giống như ở trong mộng mới tỉnh, ra tiếng nói: "Tiểu Huyên."
=====================================================
Huyên Huyên: một mặt mờ mịt. jpg
Cố lão sư: Trăm mặt mờ mịt. jpg
Nếu là Tạ Diễm cùng nàng sau khi ẩn cư, khi đó coi như bình thường, nếu Cố Dần Thành tinh thần phân liệt ra cái kẻ bệnh kiều điên cuồng cố chấp trước khi ẩn cư... Diệp Huyên kìm lòng không đậu run lẩy bẩy, thật sâu cảm thấy bản thân thật sự là không hay ho chút nào.
"Nương tử, như thế nào..." Tay nam nhân đã đặt lên cúc áo ngực Diệp Huyên, nút áo ngủ hắn khôngbiết cởi, rõ ràng lưu loát kéo mạnh ra, chỉ nghe bùm bùm một trận vang lên, thân thể Diệp Huyên liền loã lồ dưới ánh mắt nóng rực kia.
Diệp Huyên và Cố Dần Thành từng làm sao? đã từng làm.
Nàng còn nhớ rõ nàng cùng Cố Dần Thành lần đầu tiên là ở thật lâu trước đây, đó là một lần ngoài ý muốn. Cùng Cố Dần Thành phát sinh quan hệ thân mật rồi, nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ khôngbao giờ cùng nam nhân này sinh ra liên quan gì nữa, lại không như mong muốn, cùng với người nọ càng chạy càng gần, cuối cùng lại thành người yêu.
Ở trong quãng thời gian yêu nhau đó, bọn họ càng như keo như sơn, thêm mỡ trong mật. Nhưng mà tinh tế tính ra, Diệp Huyên cùng hắn, đã có mười mấy năm không từng có tiếp xúc thân mật như vậy.
Trong lòng kìm lòng không đậu dâng lên một cỗ xấu hổ, thân thể lại tự động tự giác dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, da thịt phiếm hồng, có chút chút dâm lộ từ giữa hai chân chảy ra.
"Nương tử vẫn mẫn cảm như vậy." Nam nhân cười nhẹ, ở trong ánh mắt Diệp Huyên xấu hổ và giận dữ ngậm lấy đầu ngực đỏ au ôn nhu liếm mút, bàn tay to duỗi đến giữa hai chân Diệp Huyên, dùng động tác hoàn toàn bất đồng với cái lưỡi tách đùi nàng ra, đâm ngón tay vào.
"Ưm..." Diệp Huyên đau đến cả người co rụt lại, mị thịt trong hoa huy*t gắt gao xiết, để hai ngón tay kia khó vào được nửa đốt. Nam nhân liếm mút càng ôn nhu, ngón tay cũng không cho kháng cự xâm nhập vào bên trong, chọc vách tường ẩm nhuyễn không ngừng ôm lấy, càng bị các đốt ngón tay mạnh mẽ đem vào, dũng đạo chật hẹp bị khuếch trương mở ra.
Diệp Huyên biết rõ thủ đoạn của "Tạ Diễm", đành phải ôm cổ hắn nhẹ nhàng rên rỉ: "nhẹ, nhẹ chút... Đau..." Khối thân thể này đã lâu không hoan ái, mặc dù trời sinh mẫn cảm, cũng không thể bị đùa bỡn thô bạo như thế. Cũng may trong hoa tâm rất nhanh có lượng lớn d*m thủy chảy ra, nam nhân rút ngón tay ra đặt ở bên môi liếm liếm, thấp giọng cười.
"Thực tao."
Đột nhiên tách hai chân Diệp Huyên ra gác lên vai, lấy ra côn th*t sớm cứng rắn sưng lên, phù một tiếng liền cắm vào trong hoa huy*t ngọt thơm bốn phía kia. Diệp Huyên một hơi còn chưa kịp thở ra, trừu sáp như mưa to gió lớn liền ập đến. côn th*t của Cố Dần Thành không chỉ có thô to, thân gậy càng dài, quy đầu như trứng vịt nhiều lần đánh vào cung khẩu mềm mại, nam nhân tựa hồ là quyết tâm muốn cắm toàn bộ thân gậy đi vào, đối với một điểm kia liên tiếp dùng lực, bị đâm cho hai cái cái vú như bạch thỏ trước ngực Diệp Huyên nhảy lên, miệng nhỏ rên rỉ từng trận: "A, a... Quá sâu, không cần... không cần đi vào nữa... A, ưm a..."
Nhưng "Tạ Diễm" sao để nàng như nguyện? Ngược lại càng hung ác hướng vào cung khẩu, Diệp Huyên chỉ cảm thấy khoái ý căng đầy đến từ chỗ sâu nhất trong thân thể làm nàng cơ hồ mềm đi xuống, kia cái miệng nhỏ gắt gao khép kín bị càng chọc càng lỏng, nhưng thật sự bị nam nhân một lần tách mở ra, cường ngạnh đem cả cự vật tiến vào.
"A! -- "
Nguyên bản cổ tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lưng hắn, ở trên cơ bắp căng cứng lưu lại vài vết máu. Nam nhân bình phục từ khoái ý mãnh liệt bị mị thịt siết chặt mang đến, thô nặng hổ hển bảo vệ tinh quan, ở trên mông nhỏ tròn xoe của Diệp Huyên hung hăng vỗ một cái: "Tao hóa! Muốn vặn đứt dương v*t của phu quân?" Theo sau đó là thao làm càng hung ác, hai khỏa tinh nang to lớn ướt đẫm ba ba ba đánh vào trên mông Diệp Huyên ượng, hắn lại vẫn vươn bàn tay to, vừa làm vừa đánh cho mông nhỏđỏ bừng lên.
Tư tưởng của Diệp Huyên tuy rằng khoảng thời gian trước còn đang cùng Hoài Yển khanh khanh ta ta, nhưng thân thể đó cũng không phải là nàng, chợt bị chà đạp như thế, từng cỗ lớn d*m thủy dũng mãnh phun ra, đã run rẩy tiết thân vài lần. Nàng biết "Tạ Diễm" ăn mềm không ăn cứng, vội vàng mắt nước mắt lưng tròng nũng nịu cầu xin tha thứ: "Phu quân, cầu phu quân tha cho ta đi... Chịu không nổi, dương v*t phu quân quá lớn..."
"Là dương v*t phu quân lớn, hay là dương v*t họ Cố kia lớn?"
Nghe thanh âm nam nhân trắc trắc, Diệp Huyên thật sự là dở khóc dở cười, dương v*t của họ Cố kia không phải là dương v*t của ngươi sao... Ngoài miệng còn phải kiều kiều mềm yếu nói: "Là phu quân, phu quân dương v*t lớn... Họ Cố, ưm a... một chút cũng kém phu quân."
"Tạ Diễm" nhất thời thoải mái, vừa mới chuẩn bị hôn cái miệng nhỏ nhắn làm người ta yêu thích kia, thân hình đang kích thích kịch liệt đột nhiên dừng lại. Diệp Huyên còn ở dưới thân hắn một chồng tiếng rên rỉ, chỉ ngóng trông nam nhân có thể nhẹ chút, đừng ép buộc bản thân như vậy: "Phu quân, ư a... Phu quân làm A Huyên thật thoải mái... Phu quân tuyệt nhất, họ Cố kia... A Huyên căn bản là không biết họ Cố là ai..."
Đợi đến lúc nàng phát hiện thao làm giữa hai chân đã ngừng, mắt to tràn đầy mị ý nhìn qua, nam nhân trố mắt cưỡi ở trên người nàng, vẻ mặt... nói như thế nào đây, rất là vi diệu.
"... Phu quân?" Diệp Huyên thử kêu một tiếng.
Nam nhân lúc này giống như ở trong mộng mới tỉnh, ra tiếng nói: "Tiểu Huyên."
=====================================================
Huyên Huyên: một mặt mờ mịt. jpg
Cố lão sư: Trăm mặt mờ mịt. jpg
Bình luận facebook