Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Thật ra nói là trần trụi cũng không chính xác lắm, dù sao trên người Alex vẫn còn quấn một cái khăn tắm. Nhưng khăn tắm cũng chỉ che được hạ thân của hắn, đôi chân dài rắn chắn cũng lộ ra, lúc hắn bước đi nàng có thể nhìn thấy dương v*t cùng lông mu đen sì. Tay phải của hắn cầm một cái khăn mặt, vừa đi vừa lau mái tóc ướt nhẹp của mình. Có lẽ là vì mới tắm xong, khuôn mặt của nam nhân ngày thường luôn lãnh đạm, nghiêm nghị lúc này thoạt nhìn có vẻ nhu hòa hơn một chút, nhưng chỉ cần nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn Margaret liền khẩn trương đổ mồ hôi lạnh.
“Lily.” Alex tùy tiện lấy một cái áo choàng trên giá khoác lên người, “Đã trở lại?”
“Vâng.” Thanh âm của nàng rất nhỏ, nàng cúi đầu, dường như muốn giấu luôn đầu mình vào trong cái áo.
Thấy phản ứng của vợ mình, Alex cũng không thể trách nàng, hắn cũng không để ý, mà thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi phòng khác nằm ngủ.”
Đúng vậy, cho dù Alex hiếm khi mới được về nhà một chuyến, hai người cũng phân phòng mà ngủ. Margaret vốn còn muốn nói, nhưng nghe hắn nói thế, cũng chỉ đành đem dũng khí thật vất vả mới gom góp được nuốt trở lại.
Trong lòng nàng không phải là không muốn, nhưng tính tình nhu nhược hay khiếp đảm của nàng đã xâm nhập vào cốt tủy, ảnh hưởng đến mỗi lời nói, cử chỉ của nàng. Cho dù là Diệp Huyên xuyên qua, nhưng dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của chức năng “Cộng hưởng tình cảm” trong hệ thống, nàng cũng phải khuất phục sự tự ti từ tận sâu trong đáy lòng của cô gái này. Ngay cả dũng khí nói chuyện với Alex cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình đi ra cửa.
Nhưng khi đi ngang qua người nàng, Alex đột nhiên dừng lại.
“Nàng bị thương?” Nam nhân tóc vàng nhíu mày.
“A? A…” Margaret ngẩn người, rồi bỗng nhớ lại cuống quít che lại mu bàn tay, muốn đem bàn tay giấu ra phía sau.
Đầu lông mày của Alex nhíu càng chặt hơn, Margaret run sợ, hắn túm lấy cổ tay nàng, vén lên ống tay áo, lộ ra miệng vết thương chạy dài từ mu bàn tay đến khuỷu tay.
“Đây là, đây là…” Margaret muốn giải thích, nhưng vì quá mức căng thẳng mà nói không được. Hơi thở trên người hắn bỗng lạnh hẳn xuống, hắn tức giận? Margaret chán nản nghĩ, quả nhiên, nàng đúng là ngu ngốc, hắn chắc chắn sẽ tức giận.
“Bị thương trong khi làm mẫu trên lớp học?” Alex đoán, cô gái khẽ gật đầu, hắn nắm chặt cánh tay nhỏ bé, yếu ớt của nàng. “Đi theo ta lại đây.” Hắn thấp giọng nói, giọng nói vốn dĩ trầm thấp dễ nghe lúc này lại trở nên lãnh đạm, cứng ngắc.
Margaret sợ đến run người: “Ta…” Nàng muốn cự tuyệt, nhưng thân bất do kỉ bị Alex lôi kéo nghiêng ngả đi về phía trước. Không biết vì cái gì, Alex dường như lại tức giận. Đợi đến khi nàng bị Alex ấn xuống ngồi trên ghế, lại thấy hắn lấy ra từ trong tủ quần áo một lọ thuốc trị thương, cẩn thận bôi lên miệng vết thương, Margaret vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn, hắn không phải là muốn đánh nàng?
Margaret tuy rằng thầm mếm Alex nhiều năm, nhưng lại không thật sự hiểu được nam nhân này. Không chỉ bạn của Alex mà ngay cả tiểu thư quý tộc trong thành Damon cũng biết, Đại kỵ sĩ thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nghiêm túc nhưng thật ra là người cẩn thận, ôn nhu.
Lúc này, hắn rũ xuống mi mắt, ngón tay thon dài mơn trớn trên da thịt trắng noãn của nàng, lưu lại một chuỗi cảm giác tê dại, ngứa ngáy khiến nàng không có cách nào bỏ qua. Margaret phát hiện cơ thể mình đang run lẩy bẩy, cũng không biết cuối cùng là do sợ hãi, hay là do lúc này hai người đang tiếp xúc thân mật.
Hai người là vợ chồng, hắn cũng không phải là chưa từng lõa lồ trước mặt Margaret, nhưng những lúc đó đều là cảnh tối lửa tắt đèn, đây là lần đầu tiên Margaret nhìn thấy thân thể hắn trong lúc còn sáng đèn.
Trên người vẫn còn lưu lại mấy giọt nước chưa kịp lau khô, theo nhịp thở của hắn, lồng ngực nở nang của hắn khẽ phập phồng, giọt nước trên cổ chậm rãi trượt dọc xuống theo đường cong rắn chắc của cơ thể. Bởi vì muốn thuốc cho Margaret, hắn dường như đang ôm trọn nàng vào trong ngực hắn. Tư thế có chút ý tứ xâm lược khiến Margaret khẩn trương đến độ không dám cử động, nàng ép buộc bản thân dời đi tầm mắt, cũng không ý thức được bản thân đã nhìn chằm chằm đầu v* của Alex gần một phút.
“Khụ khụ.” Alex nhẹ nhàng khụ hai tiếng, cô gái trong ngực nghe thấy chợt ngẩng đầu, xuyên qua cặp kính dàm cộm, Alex vẫn có thể nhìn thấy đôi đồng tử đen nhán tràn ngập mê man của nàng – hắn đột nhiên cảm thấy cặp kính này cực kì không vừa mắt.
Margaret cũng không phải là bị cận thị, chẳng qua là nàng có thói quen che dấu chính mình, mái tóc lẫn mắt kính đều là công cụ để nàng bảo vệ bản thân. Alex biết rõ điều này, mà hắn luôn được người khác đánh giá là ôn nhu, săn sóc lại đột nhiên không để ý đến ý nguyện của Margaret, vươn tay gỡ cặp kính đó xuống.
“Từ nay về sau, đừng mang kính nữa.” Ngữ khí của hắn thật bình thản, nhưng cũng cực kì cường ngạnh. Trong lúc Margaret còn đang sững sờ, hắn liền buôn xuống cánh tay đã bôi thuốc xong của nàng, xoay người đi ra ngoài. Đẩy cửa phòng, cũng không biết là hắn cố ý hay vô tình, mà lại xoay người nói với nàng: “Tháng này ta được nghỉ, sáng mai ta đưa nàng đi học viện.”
Nói xong, cạch một tiếng, cánh cửa nặng nền đóng lại trước mắt Margaret.
“Lily.” Alex tùy tiện lấy một cái áo choàng trên giá khoác lên người, “Đã trở lại?”
“Vâng.” Thanh âm của nàng rất nhỏ, nàng cúi đầu, dường như muốn giấu luôn đầu mình vào trong cái áo.
Thấy phản ứng của vợ mình, Alex cũng không thể trách nàng, hắn cũng không để ý, mà thản nhiên nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi phòng khác nằm ngủ.”
Đúng vậy, cho dù Alex hiếm khi mới được về nhà một chuyến, hai người cũng phân phòng mà ngủ. Margaret vốn còn muốn nói, nhưng nghe hắn nói thế, cũng chỉ đành đem dũng khí thật vất vả mới gom góp được nuốt trở lại.
Trong lòng nàng không phải là không muốn, nhưng tính tình nhu nhược hay khiếp đảm của nàng đã xâm nhập vào cốt tủy, ảnh hưởng đến mỗi lời nói, cử chỉ của nàng. Cho dù là Diệp Huyên xuyên qua, nhưng dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của chức năng “Cộng hưởng tình cảm” trong hệ thống, nàng cũng phải khuất phục sự tự ti từ tận sâu trong đáy lòng của cô gái này. Ngay cả dũng khí nói chuyện với Alex cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình đi ra cửa.
Nhưng khi đi ngang qua người nàng, Alex đột nhiên dừng lại.
“Nàng bị thương?” Nam nhân tóc vàng nhíu mày.
“A? A…” Margaret ngẩn người, rồi bỗng nhớ lại cuống quít che lại mu bàn tay, muốn đem bàn tay giấu ra phía sau.
Đầu lông mày của Alex nhíu càng chặt hơn, Margaret run sợ, hắn túm lấy cổ tay nàng, vén lên ống tay áo, lộ ra miệng vết thương chạy dài từ mu bàn tay đến khuỷu tay.
“Đây là, đây là…” Margaret muốn giải thích, nhưng vì quá mức căng thẳng mà nói không được. Hơi thở trên người hắn bỗng lạnh hẳn xuống, hắn tức giận? Margaret chán nản nghĩ, quả nhiên, nàng đúng là ngu ngốc, hắn chắc chắn sẽ tức giận.
“Bị thương trong khi làm mẫu trên lớp học?” Alex đoán, cô gái khẽ gật đầu, hắn nắm chặt cánh tay nhỏ bé, yếu ớt của nàng. “Đi theo ta lại đây.” Hắn thấp giọng nói, giọng nói vốn dĩ trầm thấp dễ nghe lúc này lại trở nên lãnh đạm, cứng ngắc.
Margaret sợ đến run người: “Ta…” Nàng muốn cự tuyệt, nhưng thân bất do kỉ bị Alex lôi kéo nghiêng ngả đi về phía trước. Không biết vì cái gì, Alex dường như lại tức giận. Đợi đến khi nàng bị Alex ấn xuống ngồi trên ghế, lại thấy hắn lấy ra từ trong tủ quần áo một lọ thuốc trị thương, cẩn thận bôi lên miệng vết thương, Margaret vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn, hắn không phải là muốn đánh nàng?
Margaret tuy rằng thầm mếm Alex nhiều năm, nhưng lại không thật sự hiểu được nam nhân này. Không chỉ bạn của Alex mà ngay cả tiểu thư quý tộc trong thành Damon cũng biết, Đại kỵ sĩ thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nghiêm túc nhưng thật ra là người cẩn thận, ôn nhu.
Lúc này, hắn rũ xuống mi mắt, ngón tay thon dài mơn trớn trên da thịt trắng noãn của nàng, lưu lại một chuỗi cảm giác tê dại, ngứa ngáy khiến nàng không có cách nào bỏ qua. Margaret phát hiện cơ thể mình đang run lẩy bẩy, cũng không biết cuối cùng là do sợ hãi, hay là do lúc này hai người đang tiếp xúc thân mật.
Hai người là vợ chồng, hắn cũng không phải là chưa từng lõa lồ trước mặt Margaret, nhưng những lúc đó đều là cảnh tối lửa tắt đèn, đây là lần đầu tiên Margaret nhìn thấy thân thể hắn trong lúc còn sáng đèn.
Trên người vẫn còn lưu lại mấy giọt nước chưa kịp lau khô, theo nhịp thở của hắn, lồng ngực nở nang của hắn khẽ phập phồng, giọt nước trên cổ chậm rãi trượt dọc xuống theo đường cong rắn chắc của cơ thể. Bởi vì muốn thuốc cho Margaret, hắn dường như đang ôm trọn nàng vào trong ngực hắn. Tư thế có chút ý tứ xâm lược khiến Margaret khẩn trương đến độ không dám cử động, nàng ép buộc bản thân dời đi tầm mắt, cũng không ý thức được bản thân đã nhìn chằm chằm đầu v* của Alex gần một phút.
“Khụ khụ.” Alex nhẹ nhàng khụ hai tiếng, cô gái trong ngực nghe thấy chợt ngẩng đầu, xuyên qua cặp kính dàm cộm, Alex vẫn có thể nhìn thấy đôi đồng tử đen nhán tràn ngập mê man của nàng – hắn đột nhiên cảm thấy cặp kính này cực kì không vừa mắt.
Margaret cũng không phải là bị cận thị, chẳng qua là nàng có thói quen che dấu chính mình, mái tóc lẫn mắt kính đều là công cụ để nàng bảo vệ bản thân. Alex biết rõ điều này, mà hắn luôn được người khác đánh giá là ôn nhu, săn sóc lại đột nhiên không để ý đến ý nguyện của Margaret, vươn tay gỡ cặp kính đó xuống.
“Từ nay về sau, đừng mang kính nữa.” Ngữ khí của hắn thật bình thản, nhưng cũng cực kì cường ngạnh. Trong lúc Margaret còn đang sững sờ, hắn liền buôn xuống cánh tay đã bôi thuốc xong của nàng, xoay người đi ra ngoài. Đẩy cửa phòng, cũng không biết là hắn cố ý hay vô tình, mà lại xoay người nói với nàng: “Tháng này ta được nghỉ, sáng mai ta đưa nàng đi học viện.”
Nói xong, cạch một tiếng, cánh cửa nặng nền đóng lại trước mắt Margaret.
Bình luận facebook