Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
“Nàng nói cái gì?”
Qua một hồi lâu, Margaret mới nghe được Alex lên tiếng hỏi, nàng theo bản năng lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”
Alex đột nhiên cười nhạt một tiếng, dường như không tin được những gì mà hắn vừa nghe được: “Nàng nói cái gì?” Đến lúc này Margaret cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không thích hợp, nàng nhìn hắn đứng bật dậy, động tác quá mức đột ngột khiến bình mực trên bàn rơi xuống. Âm thanh thủy tinh vỡ vụn nghe thật chói tai, hắn đi đến gần Margaret, giữ chặt hay cánh tay nàng, không cho nàng lùi lại.
“Nàng nói cái gì?!” Giọng Alex trầm thấp, lạnh như băng, từng chữ từng chữ như phun ra từ kẽ răng, hắn đứng ngược sáng, nên Margaret không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình giống như kìm sắt, khiến nàng cảm thấy đau đớn.
Hắn tức giận, nàng chợt sực tỉnh lại, sợ hãi nhận ra điều này. Lúc này trên người hắn tỏa ra khí lạnh không như ngày thường khiến người khác e sợ khi tới gần mà giống như một con dã thú, khiến người ta lạnh run từ trong đáy lòng, hắn dường như muốn xé nát nàng. Nàng sợ run lẩy bẩy, dưới ánh mắt nguy hiểm của Alex, đến động nàng cũng không dám động. Không biết lấy dũng khí từ đâu, tuy nàng nàng sợ đến mức cả người cũng run lên, nhưng vẫn nhìn Alex không chớp mắt như cũ.
Đừng sợ, đừng sợ......
“A…” Dường như bộ dạng cố nén sợ của nàng lại khiến hắn giận hơn nữa, hắn cười mỉa mai, “Nàng có biết nàng đang nói gì không?”
Cả gian phòng lại yêm tĩnh trở lại, nhìn cô gái đang trầm mặc trước mặt, chua xót nơi đáy mắt của Alex càng đậm. Không phải là hắn đã sớm quen rồi sao, đã thành thói quen cho dù hắn thể hiện như thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhận được sự đáp lại của nàng.
“Ta biết.”
Hắn bỗng nhiên nghe được tiếng trả lời của nàng, tuy thanh âm kia rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Margaret quả đúng là đang trả lời hắn. Nàng ngẩng mạnh đầu lên, khí lực lớn đến nỗi mắt kính trên mặt nàng cũng văng ra ngoài: “Ta biết! Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu ý nghĩa của những lời mà mình nói ra hay sao? Ngươi cho là...”
Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là tùy tiện nói ra thôi sao, Margaret cố gắng quên đi sự đau đớn trên cánh tay, nàng nghĩ chắc là mình điên rồi, cũng có lẽ là đau khổ chất chứa trong lòng đã quá lâu cho nên bây giờ cuối cùng cũng bùng nổ, khiến nàng có thể không cố kị gì mà la hét trước mặt Alex. Vốn dĩ, vốn dĩ còn muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng hắn trước khi ly hôn... Nhưng nàng đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Ta không phải là đang nói đùa, cũng không có hồ đồ.” Nàng ngửa đầu nhìn mặt Alex, “Chúng ta ly hôn đi, ngươi đem cả tinh thần lẫn thể xác dâng hiến cho Quang Minh thần cũng tốt, hay là ở cùng một chỗ với Phynil Lise cũng được, ta không nghĩ muốn trói buộc ngươi, ta….” Nàng ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng kiên định nói, “Ta không muốn làm một nhân vật phản diện khiến người ta chán ghét.”
Alex nghe Margaret nói xong thì giận quá hóa cười, “Nàng hy vọng ta với Phynil Lise có quan hệ gì.”
Margaret quật cường nhìn hắn: “Nàng thích ngươi.”
Alex dường như càng thêm tức giận, hắn cười lạnh nói: “Nàng ta thích ta, chẳng lẽ ta cũng phải thích lại?”
Những lời này làm Margaret đau đớn trong nháy mắt, làm sao bây giờ, nước mắt dường như sắp nhịn không được. Nàng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đã tràn đến khóe mi, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Mặc kệ ngươi có thích nàng hay không, thì dù sao đi nữa ngươi cũng không thích ta.”
Lãnh ý trên người Alex đột nhiên biến mất, hắn giật mình, dường như đã hiểu được cái lý do ngớ ngẩn của Margaret, trong lòng có chút mừng thầm, nhưng lại sợ mình tự mình đa tình. Vốn là người luôn luôn quả quyết, dứt khoát nhưng vào giờ phút này hắn lại trở nên do dự, hắn không biết có nên đem câu nói kia nói ra miệng, muốn an ủi Margaret, nhưng lại không biết an ủi thế nào. Trong đầu hắn bỗng nảy ra lời đề nghị của một tên cao thủ tình trường trong đoàn kỵ sĩ, tên đó đã nói với hắn:
Nếu không biết chính xác nên làm gì với người con gái mình thích, thì biện pháp tốt nhất là trực tiếp hôn nàng.
Alex không do dự nữa, hắn nắm lấy cái cằm thanh tú của nàng, không nói gì thêm mà hôn lên đôi môi mềm mại đỏ thắm như đóa hoa anh đào.
p/s: đợt nghĩ lễ này mk về nhà bị mama trưng dụng ra bán ngoài quán nên không có thời gian edit, ms về trường lúc tối là có chương cho mn liền nè. Vs lại cuối tuần này trường quân sự mà cho nghỉ thì có thêm chương ms còn k cho nghỉ thì thôi nhá, tại mk k đem lap về dưới kia.
Qua một hồi lâu, Margaret mới nghe được Alex lên tiếng hỏi, nàng theo bản năng lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”
Alex đột nhiên cười nhạt một tiếng, dường như không tin được những gì mà hắn vừa nghe được: “Nàng nói cái gì?” Đến lúc này Margaret cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không thích hợp, nàng nhìn hắn đứng bật dậy, động tác quá mức đột ngột khiến bình mực trên bàn rơi xuống. Âm thanh thủy tinh vỡ vụn nghe thật chói tai, hắn đi đến gần Margaret, giữ chặt hay cánh tay nàng, không cho nàng lùi lại.
“Nàng nói cái gì?!” Giọng Alex trầm thấp, lạnh như băng, từng chữ từng chữ như phun ra từ kẽ răng, hắn đứng ngược sáng, nên Margaret không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình giống như kìm sắt, khiến nàng cảm thấy đau đớn.
Hắn tức giận, nàng chợt sực tỉnh lại, sợ hãi nhận ra điều này. Lúc này trên người hắn tỏa ra khí lạnh không như ngày thường khiến người khác e sợ khi tới gần mà giống như một con dã thú, khiến người ta lạnh run từ trong đáy lòng, hắn dường như muốn xé nát nàng. Nàng sợ run lẩy bẩy, dưới ánh mắt nguy hiểm của Alex, đến động nàng cũng không dám động. Không biết lấy dũng khí từ đâu, tuy nàng nàng sợ đến mức cả người cũng run lên, nhưng vẫn nhìn Alex không chớp mắt như cũ.
Đừng sợ, đừng sợ......
“A…” Dường như bộ dạng cố nén sợ của nàng lại khiến hắn giận hơn nữa, hắn cười mỉa mai, “Nàng có biết nàng đang nói gì không?”
Cả gian phòng lại yêm tĩnh trở lại, nhìn cô gái đang trầm mặc trước mặt, chua xót nơi đáy mắt của Alex càng đậm. Không phải là hắn đã sớm quen rồi sao, đã thành thói quen cho dù hắn thể hiện như thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhận được sự đáp lại của nàng.
“Ta biết.”
Hắn bỗng nhiên nghe được tiếng trả lời của nàng, tuy thanh âm kia rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Margaret quả đúng là đang trả lời hắn. Nàng ngẩng mạnh đầu lên, khí lực lớn đến nỗi mắt kính trên mặt nàng cũng văng ra ngoài: “Ta biết! Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu ý nghĩa của những lời mà mình nói ra hay sao? Ngươi cho là...”
Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là tùy tiện nói ra thôi sao, Margaret cố gắng quên đi sự đau đớn trên cánh tay, nàng nghĩ chắc là mình điên rồi, cũng có lẽ là đau khổ chất chứa trong lòng đã quá lâu cho nên bây giờ cuối cùng cũng bùng nổ, khiến nàng có thể không cố kị gì mà la hét trước mặt Alex. Vốn dĩ, vốn dĩ còn muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng hắn trước khi ly hôn... Nhưng nàng đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Ta không phải là đang nói đùa, cũng không có hồ đồ.” Nàng ngửa đầu nhìn mặt Alex, “Chúng ta ly hôn đi, ngươi đem cả tinh thần lẫn thể xác dâng hiến cho Quang Minh thần cũng tốt, hay là ở cùng một chỗ với Phynil Lise cũng được, ta không nghĩ muốn trói buộc ngươi, ta….” Nàng ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng kiên định nói, “Ta không muốn làm một nhân vật phản diện khiến người ta chán ghét.”
Alex nghe Margaret nói xong thì giận quá hóa cười, “Nàng hy vọng ta với Phynil Lise có quan hệ gì.”
Margaret quật cường nhìn hắn: “Nàng thích ngươi.”
Alex dường như càng thêm tức giận, hắn cười lạnh nói: “Nàng ta thích ta, chẳng lẽ ta cũng phải thích lại?”
Những lời này làm Margaret đau đớn trong nháy mắt, làm sao bây giờ, nước mắt dường như sắp nhịn không được. Nàng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đã tràn đến khóe mi, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Mặc kệ ngươi có thích nàng hay không, thì dù sao đi nữa ngươi cũng không thích ta.”
Lãnh ý trên người Alex đột nhiên biến mất, hắn giật mình, dường như đã hiểu được cái lý do ngớ ngẩn của Margaret, trong lòng có chút mừng thầm, nhưng lại sợ mình tự mình đa tình. Vốn là người luôn luôn quả quyết, dứt khoát nhưng vào giờ phút này hắn lại trở nên do dự, hắn không biết có nên đem câu nói kia nói ra miệng, muốn an ủi Margaret, nhưng lại không biết an ủi thế nào. Trong đầu hắn bỗng nảy ra lời đề nghị của một tên cao thủ tình trường trong đoàn kỵ sĩ, tên đó đã nói với hắn:
Nếu không biết chính xác nên làm gì với người con gái mình thích, thì biện pháp tốt nhất là trực tiếp hôn nàng.
Alex không do dự nữa, hắn nắm lấy cái cằm thanh tú của nàng, không nói gì thêm mà hôn lên đôi môi mềm mại đỏ thắm như đóa hoa anh đào.
p/s: đợt nghĩ lễ này mk về nhà bị mama trưng dụng ra bán ngoài quán nên không có thời gian edit, ms về trường lúc tối là có chương cho mn liền nè. Vs lại cuối tuần này trường quân sự mà cho nghỉ thì có thêm chương ms còn k cho nghỉ thì thôi nhá, tại mk k đem lap về dưới kia.
Bình luận facebook