Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Đồ ăn buổi trưa rất nhiều, hai người ăn no căng cả bụng, bánh ngọt bèn cất làm món trà chiều.
Miệng của Đường Chung rất nhỏ, ăn một miếng lại uống một hớp nước, vừa mới cắn dở miếng bánh kem, Doãn Kham đã ăn hết một miếng bánh vào bụng.
“Trưa nay ăn không no à?” Đường Chung thử thăm dò.
Doãn Kham thẳng thắn nói: “Đói bụng nữa.”
Đường Chung cắt miếng thứ hai cho anh: “Vậy thì ăn nhiều chút.”
Doãn Kham lắc đầu: “Không cần, để lại cho em ăn tối.”
“Bánh anh mua cũng lớn lắm.” Đường Chung thả miếng bánh vào đĩa của anh, “Bà nội không ăn đồ ngọt, mình em không ăn hết được.”
Bắt được chữ “ăn” mấu chốt, Kẹo Hồ Lô dưới bàn cố gắng lôi kéo sự chú ý của chủ: “Gâu gâu!”
Đường Chung thấy nó thì lại nhớ đến vì nó tha con búp bê đi mới để lộ đồ, thả nĩa xuống xoay qua chỗ khác hung dữ nói: “Gọi cũng không cho mày ăn!”
Kẹo Hồ Lô: “ Ẳng ——”
Đường Chung không mềm lòng: “Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Lần trước ăn hết cả cái bánh ngọt, coi mày béo đến mức nào rồi kìa?”
Kẹo Hồ Lô rầm rì một tiếng, nằm bất động trên mặt đất.
Dù là thấy bao nhiêu lần, Doãn Kham vẫn cảm thấy thần kỳ khi người với chó giao lưu không hề khó khăn.
“Bánh ngọt lần trước là làm cho anh à?” Doãn Kham hỏi.
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, Đường Chung hơi xấu hổ: “Ừm, đúng vậy, sinh nhật anh mà. Nhưng mà trông xấu lắm, mùi vị cũng chẳng ra sao, may là bị Kẹo Hồ Lô ăn hết.”
Vừa mới dứt lời, Doãn Kham nghiêng người giơ tay, dùng ngón tay cái lau khóe miệng Đường Chung.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đường Chung sững sờ vài giây, đợi đến lúc phản ứng lại, bên môi chỉ còn một chút nhiệt độ không giống bình thường, còn có trái tim của cậu lại đập thình thịch.
Nhớ tới bàn tay lớn khô ráo lau nước mắt trong hành lang tối đen, Đường Chung không biết động tác này có ý nghĩa khác gì với lúc đầu hay không. Cậu lấy một tờ giấy, cứng đờ lau mấy lần: “Chắc là lúc ăn bánh ngọt không cẩn thận để vương lên mặt hahaha.”
Đường Chung hãy còn lúng túng, mà Doãn Kham cũng không được tự nhiên.
Lúc lấy món quà đã ủ ấm thật lâu trong túi ra, Đường Chung vừa mới ăn xong, trên mặt dính đầy kem.
Doãn Kham nhất thời không biết nên lau mặt cho cậu trước, hay là nên nói câu gì đó, thấy Đường Chung nhìn chằm chằm món đồ trên bàn, cân nhắc nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cái này,” Đường Chung chỉ chỉ radio tinh xảo trên bàn, lại chỉ mình, “Tặng em?”
“Ừ.” Doãn Kham đáp một tiếng, sợ cậu thất thần không nghe rõ, nói thêm lần nữa, “Sinh nhật vui vẻ.”
Lắp bắp nói “Cảm ơn”, khi cầm radio lên Đường Chung hơi rón rén, chỉ lo cầm mạnh chút nó sẽ hỏng mất, vừa nâng trong lòng bàn tay ngắm nghía vừa hỏi: “Sao anh biết em thích nghe đài?”
Doãn Kham: “Em nói.”
Cầm chiếc radio nhỏ hình vuông lật lại, mặt trái có dán chiếc gương. Đường Chung nhìn ảnh ngược của mình cười khúc khích: “Sao anh biết em thích soi gương?”
“Đoán.” Doãn Kham đáp.
Đường Chung bĩu môi: “Làm vỡ kính gia truyền của em rồi giờ mới nghĩ tới chuyện bồi thường à?”
Doãn Kham nâng mắt, nhìn chiếc radio kia một cái: “Không phải, mua về mới biết có gương.”
Đương nhiên Đường Chung không tin, rõ ràng là gương sau này mới dán, làm gì có xưởng nào có suy nghĩ kỳ diệu thế, dán gương vào cái thứ không liên quan gì như radio?
Nhìn thấu nhưng không nói toạc, Đường Chung rất hài lòng với món quà, quyết định sẽ để mặt mũi cho người tặng, cậu mở radio đến kênh thường nghe: “Trước đây đều dùng di động, bây giờ đã có thiết bị chuyên môn, bà nội cũng không cần lo không ai cùng em tan học rồi.”
Doãn Kham không chỉ biết Đường Chung thích nghe đài, cậu thích nghe kênh có alpha giọng dễ nghe nào đó dẫn chương trình vào đêm khuya cũng biết. Anh suy nghĩ một chút, nói: “Đừng nghe thường xuyên.”
Đường Chung không hiểu ý anh: “Hả?”
Doãn Kham lấy radio trên tay cậu đi, đặt lên bàn: “Về sau anh nói em nghe.”
Đường Chung cho là Doãn Kham thuận miệng nói, dù sao anh chỉ thích yên tĩnh, mỗi ngày tan học đều là người cuối cùng rời khỏi phòng, hai người rất ít khi đi cùng nhau.
Không ngờ tan tiết tự học đêm cuối tuần, chuông vừa vang lên Đường Chung đã cầm cặp lỉnh mất, đi tới cửa vừa vặn đụng phải Doãn Kham nên ra ngoài từ sớm.
Anh vẫn đeo cặp một bên vai như ngày thường, dáng vẻ thành thục: “Đi thôi, cùng về.”
Hai, ba lần còn có thể cho là trùng hợp, nhưng liên tục một tuần đều như vậy, dù ngu ngốc đến mấy cũng phải ngộ ra Doãn Kham cố ý.
Hôm thứ sáu Đường Chung bị thầy Tôn giữ lại, ngồi ở văn phòng sửa bài tập hôm qua. Đường Chung chậm chạp sửa xong, đưa trước vừa muốn đi, thầy Tôn đã gọi cậu: “Đường Mộc Đông này, có phải em có quan hệ rất tốt với bạn Doãn Kham không?”
Đường Chung cả kinh: “Không, không có ạ, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Thầy thấy gần đây các em hay về chung, chắc chắn quan hệ tốt hơn bạn bè bình thường nhiều.” Thầy Tôn mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy, “Mấy tờ đăng ký thi này em cầm về xem đi, nhân tiện giúp thầy khuyên em ấy chút. Có giải hay không cũng không sao cả, chỉ cần tham gia thôi, mà nếu có giải sẽ giúp đỡ cho việc học lên rất lớn.”
Đường Chung biết trọng điểm cuộc đối thoại này của thầy Tôn nằm ở nửa sau. Học kỳ trước Doãn Kham thường xuyên không về nhà đúng giờ là do bị giáo viên các môn gọi lên nói chuyện, có lẽ có mục đích không khác thầy Tôn là mấy, nhìn ra tiềm năng của anh, hi vọng anh tham gia thi mang vinh quang về, cũng vì tiền đồ tốt đẹp của mình.
Dù sao làm người bình thường trên thế giới này, thị trường tốt nhất của beta chỉ có thi vào trường làm công việc này mà thôi.
Đường Chung cầm tờ báo danh có chút lúng túng, ra khỏi văn phòng rẽ sang một bên, nhìn thấy Doãn Kham đang đứng dựa tường chờ mình thì càng lúng túng hơn.
Doãn Kham đang chơi rắn săn mồi được nửa trận, thấy Đường Chung đi ra thì đóng lại không chơi nữa, đút điện thoại vào túi quần: “Đi thôi.”
Đi được nửa đường, Đường Chung mới hỏi câu đầu tiên đã nhịn nãy giờ: “Anh chờ riêng em à?”
“Không phải.” Doãn Kham nói, “Tiện thì chờ.”
Đường Chung không nghĩ kỹ chuyện khác biệt giữa hai người, chỉ đơn giản xem như Doãn Kham quá thật thà, chuyện đã nói thì nhất định phải thực hiện, lập tức đuổi theo nói: “Về sau nếu muộn quá thì đừng chờ em nữa, một mình em về cũng vậy à.”
Doãn Kham nghiêng đầu nhìn cậu: “Không giống.”
Đường Chung nháy mắt: “Không giống chỗ nào?”
Doãn Kham dời mắt đi, không nói gì nữa.
Đợi đến khi Đường Chung ý thức được mình nói sai, đó đã là chuyện của năm phút sau.
Cậu ủ rũ vò đầu bứt tai: “Xin lỗi, em quên mất chúng ta đang… đang…”
Có lẽ trong tiềm thức cho rằng việc hẹn hò không liên quan gì tới Doãn Kham, cho nên ba chữ này Đường Chung không thể nói ra được.
Đến hôm sau, cậu vẫn chưa có cảm giác hai người đã thật sự thay đổi mối quan hệ. Bởi vì bọn họ bình thường vẫn đi chung như vậy, lên lớp thì chuyền giấy, thỉnh thoảng gửi tin cho nhau, bây giờ chẳng qua chỉ có tần suất cùng về tăng lên, còn lại không khác gì trước đó.
Vì lý do tính cách nên Doãn Kham đối với ai cũng lãnh đạm, có lúc Đường Chung suy nghĩ lại, thậm chí hoài nghi có phải tất cả những gì xảy ra vào ngày sinh nhật kia có phải là một giấc mộng hay không, hay là ảo giác sản sinh từ khát vọng cùng cực của mình hay không.
Doãn Kham nói thích cậu, vì sao Doãn Kham lại thích cậu?
Hơn nữa chẳng phải Doãn Kham đã có người thích sao? Cứ coi như bị từ chối, cũng không thể nào thích cậu ngay được?
Đường Chung đi chậm lại, cố gắng lùi ra phía sau, thấp giọng nói: “Có phải anh đã sớm biết em thích anh không?”
Doãn Kham hơi dừng, lần thứ hai quay đầu, dường như không hiểu câu hỏi này: “Có gì khác nhau?”
“Có.” Đường Chung có cảm giác như xé chiếc mặt của mình ra dưới ánh mặt trời, xấu hổ luống cuống tay chân, “Có phải là, anh vì không cẩn thận thấy những thứ kia, sợ em mất mặt, mới, mới đồng ý với em?”
Cậu cảm thấy suy đoán này của mình rất hợp lý. Doãn Kham thoạt trông lạnh lùng, trên thực tế lại đối xử với những người xung quanh không tệ, anh giúp Hạ Gia Huân che giấu chuyện hút thuốc lá, dạy Thái Hiểu Tình mấy bài tiếng anh, còn có thể giúp Thích Nhạc chép danh sách lớp… Dưới tình huống như vậy, Đường Chung mới nhận ra không có gì đặc biệt giữa cậu với anh.
Dường như vấn đề này khiến Doãn Kham băn khoăn, anh suy tư chốc lát rồi phủ nhận suy đoán của cậu: “Không phải.”
Nhưng mà hai chữ này không thuyết phục gì cả, Đường Chung không đợi được vế sau, rũ vai không nói thêm gì nữa.
Hai người cùng nhau trở về nhà, đi vào hẻm nhỏ, đến cửa hàng may thì mỗi người một ngả.
Đường Chung tâm trạng nặng nề, đi vào trong nhà mới nhớ tới tờ đăng ký thầy Tôn đưa vẫn đang ở chỗ mình. Cậu không ôm hi vọng mà quay người đi ra ngoài, thầm nghĩ chạy nhanh chút mới có thể đuổi kịp.
Cửa sắt vừa mở ra, ngẩng đầu đã đối diện với Doãn Kham đang đứng ở chỗ cũ.
Sự kinh ngạc bỗng lóe lên trong đôi mắt cả hai, Đường Chung lên tiếng trước: “Sao anh còn chưa đi?”
Có lẽ là không tìm được câu trả lời nào hợp lý mà ngắn gọn, Doãn Kham nói: “Anh muốn chờ phòng em sáng đèn rồi mới đi.”
Gió đêm mùa xuân thổi phất qua, lướt trên thảm cỏ xanh, cũng khiến cho trái tim Đường Chung ấm áp.
Cậu bước lên, đưa xấp giấy cầm trong tay cho Doãn Kham: “Thầy tôn bảo em đưa cho anh, bảo cứ tham gia là được, có giải hay không cũng không sao.”
Doãn Kham cúi đầu nhận lấy, “Ừ” một tiếng.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất quan trọng.” Đường Chung nói thêm.
Doãn Kham ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò hỏi.
“Mối quan hệ này có thể để em bỏ một món lớn mời anh ăn cơm mừng không… Nhưng hiện tại hẳn không gọi là chúc mừng, mà nên gọi là hẹn hò nhỉ?” Đường Chung chớp mắt, giảo hoạt dụ dỗ, “Lấy một phần tiền thưởng ăn một bữa Michelin tám sao nhé, được không?”
Doãn Kham trố mắt trong giây lát, sau đó cong môi nở nụ cười, cầm tờ đăng ký trên tay nhét vào túi, nói: “Được.”
Nhưng lúc này cách ngày thi còn gần sáu tháng, cũng không thể vì Michelin mà nửa năm không hẹn hò được.
Lần đầu tiên hẹn hò của hai người là do Doãn Kham mời, thời gian là hai giờ chiều ở rạp chiếu phim.
Cuối tuần đông người, vé mua ngay tại rạp, suất chiếu khoảng bốn mươi phút sau, chỗ ngồi vẫn còn rất nhiều, hoàn toàn phù hợp cho hai người đi hẹn hò lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm.
Đường Chung vẫn như cũ tràn đầy hứng thú, dù sao ngoại trừ dịp xem phim do trường học tổ chức, cậu trước nay vẫn không tiêu quá nhiều tiền cho việc xem phim, dù làm nhân viên lấy bỏng ngô cho khách, cậu cũng có thể xem nửa tiếng liền không chớp mắt.
Mười phút nữa là chiếu phim, Doãn Kham để Đường Chung cầm vé xếp hàng, còn mình đi mua nước.
Trước Đường Chung là một đôi học sinh dính lấy sau, phía sau cũng là một đôi chim cu đang hôn nhau thắm thiết, cậu thầm niệm trong lòng “Phi lễ chớ nhìn” mấy lần, nắm thật chặt hai tấm vé, mắt thấy Doãn Kham chen qua đám đông đi vào mới lại thả ra.
Một hộp bỏng ngô nóng hầm hập tới tay, phản ứng đầu tiên của cậu là kinh ngạc: “Phần lớn này bao nhiêu tiền?”
Doãn Kham: “Năm đồng.”
Đường Chung: “Em vừa mới nhìn chỗ kia, trên bảng viết bỏng ngô hai mươi đồng.”
Doãn Kham mặt không biến sắc: “Thẻ học sinh được chiết khấu 25%.”
Đường Chung trợn mắt tỏ vẻ không tin, đồng thời bốc một nắm bỏng lên bỏ vào miệng.
Đi vào trong rạp chiếu, đèn trần tắt, trừ đồ ăn ra, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt lên người bên cạnh.
Hôm nay Doãn Kham mặc chiếc áo bò cậu đã từng thấy, để lộ vẻ đẹp trai lưng cao chân dài, ban nãy lúc ở bên ngoài đã có vài cô omega xinh đẹp nhìn lén anh. Có lẽ là do phim nhàm chán, Doãn Kham chưa ngồi được bao lâu đã buồn ngủ, mí mắt khi thì hạ xuống khi thì nâng lên, đôi lông mi dài mà dày như lông chim, khẽ cọ vào trái tim Đường Chung.
Cọ một cái là lại ngứa ngáy muốn động tay động chân, lúc cho rằng Doãn Kham ngủ rồi không biết gì nữa, Đường Chung lần thứ ba thò tay chạm lấy bàn tay đặt trên đùi của anh, không ngờ bàn tay kia lại động đậy, vung lên rồi nắm chặt, dễ dàng bọc lấy toàn bộ tay của cậu.
“Đừng quậy.” Doãn Kham nằm dựa vào vai Đường Chung, giọng nói trầm thấp mà lười biếng, “Xem nghiêm túc vào, lát nữa nói lại cho anh nghe.”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, Đường Chung thẳng lưng lên, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Tay vẫn luôn nắm lấy nhau đến lúc phim kết thúc, một người thì ngủ không thèm xem, một người không ngủ nhưng chẳng nhớ gì.
Đường Chung cảm thấy hôm nay đã tiêu quá nhiều tiền, kiên trì muốn đi xe buýt quay về.
Giờ cao điểm tối trên xe không có chỗ trống, hai người đứng dọc hành lang nắm lấy tay vịn. Tài xế xe buýt thành phố N lái xe rất nhanh, thường xuyên phanh xe đột ngột, sau một lần thắng xe gấp không kịp chuẩn bị, cơ thể Đường Chung lảo đảo suýt nữa thì ngã, Doãn Kham đổi tay nắm vòng, cầm lấy bàn tay không tìm được chỗ vịn của Đường Chung: “Nắm lấy anh.”
Vừa nắm lấy là nắm cả đường. Phía trước sắp đến trạm, hành khách trong xe càng lúc càng ít, Đường Chung ngại bị người ta nhìn, cũng sợ bàn tay đầy mồ hôi của mình vương ra người Doãn Kham, tay hơi ngọ nguậy, nhỏ giọng nói: “Có thể buông tay rồi.”
Doãn Kham chậm rãi thả tay ra, đút vào trong túi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Xuống xe rồi, hai người im lặng sóng vai đi trên con đường nhỏ, hết thảy những ánh sáng lập lòe của bóng đèn neon cùng tiếng ồn ào huyên náo đều bị bỏ lại phía sau.
Đường Chung nhìn hai bóng người một cao một thấp trên mặt đất, lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, trong lòng ngọt ngào không thôi, không khỏi tò mò, hỏi: “Anh có thường xem phim không?”
Doãn Kham: “Không.”
“Lần nào xem cũng ngủ?”
Doãn Kham: “Cũng không phải.”
Đường Chung nghiêng đầu: “Vậy sao lúc đi cùng em thì ngủ ngon vậy?”
Doãn Kham suy nghĩ một chút: “Bởi vì đó là em.”
Bởi vì có em bên cạnh, cho nên rất thư thái, rất bình tĩnh.
Nói bừa mà nghĩ thông suốt điều này, sương mù trước mắt như bị thổi tan, Doãn Kham đột nhiên hiểu rõ.
Anh bây giờ đã hiểu thứ khiến Đường Chung luôn xoắn xuýt, muốn xác định với mình.
Đường Chung cho là anh đối với ai cũng như vậy, đối với ai cũng lãnh đạm, còn anh sao có thể không nghĩ tới điều đó?
Đường Chung trong mắt anh lạc quan rộng lượng, lúc nào cũng chỉ có thiện ý cùng nhiệt tình, anh từng cho là phần tốt đẹp này không thuộc về riêng anh, tất cả mọi người đều dễ dàng có được, cũng có thể tùy tiện chia sẻ.
Sau đó Doãn Kham mới biết không phải như vậy. Dường như từ ngày anh gửi số nhà cho Đường Chung, cũng đã vì cậu mà mở một cánh cửa, cho phép cậu bước vào thế giới của mình.
Chỉ cho phép mình Đường Chung.
Lại như thói quen đút hai tay vào túi của mình, tự ngăn cách bản thân trong không gian nhỏ bé quạnh quẽ, ở trong đó lạnh nhạt nhìn bốn mùa thay đổi, vạn vật nhân gian, lại vì Đường Chung mà có ngoại lệ, lần nữa vươn bàn tay vượt khỏi giới hạn, chạm vào vẻ đẹp anh không nên chạm.
Sau đó giống như những kẻ phàm phu tục tử khác, yêu đương thành nghiện.
Người bên cạnh còn đang ngốc nghếch truy hỏi vì sao, lần đầu tiên Doãn Kham sinh ra loại hoảng loạn khi bị người khác dò xét suy nghĩ.
Anh tăng tốc bước về phía trước, lại bị giọng nói ngọt ngào mềm mại của Đường Chung gọi về: “Đứng cả đường không mệt sao, chúng ta đi chậm chút được không?”
Câu nói này lọt vào tai Doãn Kham, nếu bảo là cầu xin, còn không bằng nói là làm nũng.
Doãn Kham quay đầu lại, thấy Đường Chung nhấc tay lên, vươn về phía anh.
Như một loại thăm dò cẩn thận từng li từng tí.
Cấu tạo tay Đường Chung có tất cả đặc thù của omega như trong sách miêu tả, trắng nõn nhỏ dài, mềm mại không xương, alpha dùng một tay là có thể vững vàng nắm lấy. Đồng thời cũng có những vết thương nhỏ cùng vết chai sần không nên xuất hiện trên bàn tay nhỏ nhắn của omega, hay trong sách không đề cập đến, mỗi khi đầu ngón tay lướt qua đều sẽ khiến trái tim anh đau nhói.
Khiến cho anh không chỉ muốn nắm, mà còn muốn vĩnh viễn giữ chặt.
Doãn Kham quay người, bọc lấy bàn tay vươn ra của Đường Chung.
Chỉ cần Đường Chung không nói anh thả ra, anh tuyệt đối sẽ không buông.
Tiểu kịch trường: Trước đêm hẹn hò.
Anh Doãn tra Baidu: Alpha lần đầu hẹn hò với omega thì phải làm gì?
Đáp: Mặc bộ đồ đẹp trai nhất! Mang cho thật nhiều tiền! Ngồi trong rạp phim nhớ nắm bàn tay bé nhỏ của người kia!
Đường Mộc Đông hỏi diễn đàn: Omega lần đầu hẹn hò với beta thì phải làm gì?
Đáp: …… Lại là tên ngốc O này!
Tác giả có lời muốn nói: Hai người lần đầu yêu đương đã lên đường rồi! Hai người bọn họ đều chịu tổn thương từ gia đình, dù nhận ra tình cảm của mình nhưng quá trình học hỏi biểu đạt sẽ gặp khó khăn (nhất là Doãn Kham), chút tình cảm này không thể vừa bắt đầu đã dữ dội ngay được, cần phải qua trui rèn, mong mọi người hãy kiên nhẫn.
************
Lảm nhảm: Tui đổi xưng hô nhé vì hai người tỏ tình rồi, dù gì anh Doãn cũng lớn hơn bé Đường một tuổi, cộng thêm về sau bé Đường sẽ luôn gọi bạn trai mình là “anh” nữa, nên tui đổi luôn để các cô ăn cẩu lương đỡ bỡ ngỡ =)))
Miệng của Đường Chung rất nhỏ, ăn một miếng lại uống một hớp nước, vừa mới cắn dở miếng bánh kem, Doãn Kham đã ăn hết một miếng bánh vào bụng.
“Trưa nay ăn không no à?” Đường Chung thử thăm dò.
Doãn Kham thẳng thắn nói: “Đói bụng nữa.”
Đường Chung cắt miếng thứ hai cho anh: “Vậy thì ăn nhiều chút.”
Doãn Kham lắc đầu: “Không cần, để lại cho em ăn tối.”
“Bánh anh mua cũng lớn lắm.” Đường Chung thả miếng bánh vào đĩa của anh, “Bà nội không ăn đồ ngọt, mình em không ăn hết được.”
Bắt được chữ “ăn” mấu chốt, Kẹo Hồ Lô dưới bàn cố gắng lôi kéo sự chú ý của chủ: “Gâu gâu!”
Đường Chung thấy nó thì lại nhớ đến vì nó tha con búp bê đi mới để lộ đồ, thả nĩa xuống xoay qua chỗ khác hung dữ nói: “Gọi cũng không cho mày ăn!”
Kẹo Hồ Lô: “ Ẳng ——”
Đường Chung không mềm lòng: “Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Lần trước ăn hết cả cái bánh ngọt, coi mày béo đến mức nào rồi kìa?”
Kẹo Hồ Lô rầm rì một tiếng, nằm bất động trên mặt đất.
Dù là thấy bao nhiêu lần, Doãn Kham vẫn cảm thấy thần kỳ khi người với chó giao lưu không hề khó khăn.
“Bánh ngọt lần trước là làm cho anh à?” Doãn Kham hỏi.
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, Đường Chung hơi xấu hổ: “Ừm, đúng vậy, sinh nhật anh mà. Nhưng mà trông xấu lắm, mùi vị cũng chẳng ra sao, may là bị Kẹo Hồ Lô ăn hết.”
Vừa mới dứt lời, Doãn Kham nghiêng người giơ tay, dùng ngón tay cái lau khóe miệng Đường Chung.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đường Chung sững sờ vài giây, đợi đến lúc phản ứng lại, bên môi chỉ còn một chút nhiệt độ không giống bình thường, còn có trái tim của cậu lại đập thình thịch.
Nhớ tới bàn tay lớn khô ráo lau nước mắt trong hành lang tối đen, Đường Chung không biết động tác này có ý nghĩa khác gì với lúc đầu hay không. Cậu lấy một tờ giấy, cứng đờ lau mấy lần: “Chắc là lúc ăn bánh ngọt không cẩn thận để vương lên mặt hahaha.”
Đường Chung hãy còn lúng túng, mà Doãn Kham cũng không được tự nhiên.
Lúc lấy món quà đã ủ ấm thật lâu trong túi ra, Đường Chung vừa mới ăn xong, trên mặt dính đầy kem.
Doãn Kham nhất thời không biết nên lau mặt cho cậu trước, hay là nên nói câu gì đó, thấy Đường Chung nhìn chằm chằm món đồ trên bàn, cân nhắc nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cái này,” Đường Chung chỉ chỉ radio tinh xảo trên bàn, lại chỉ mình, “Tặng em?”
“Ừ.” Doãn Kham đáp một tiếng, sợ cậu thất thần không nghe rõ, nói thêm lần nữa, “Sinh nhật vui vẻ.”
Lắp bắp nói “Cảm ơn”, khi cầm radio lên Đường Chung hơi rón rén, chỉ lo cầm mạnh chút nó sẽ hỏng mất, vừa nâng trong lòng bàn tay ngắm nghía vừa hỏi: “Sao anh biết em thích nghe đài?”
Doãn Kham: “Em nói.”
Cầm chiếc radio nhỏ hình vuông lật lại, mặt trái có dán chiếc gương. Đường Chung nhìn ảnh ngược của mình cười khúc khích: “Sao anh biết em thích soi gương?”
“Đoán.” Doãn Kham đáp.
Đường Chung bĩu môi: “Làm vỡ kính gia truyền của em rồi giờ mới nghĩ tới chuyện bồi thường à?”
Doãn Kham nâng mắt, nhìn chiếc radio kia một cái: “Không phải, mua về mới biết có gương.”
Đương nhiên Đường Chung không tin, rõ ràng là gương sau này mới dán, làm gì có xưởng nào có suy nghĩ kỳ diệu thế, dán gương vào cái thứ không liên quan gì như radio?
Nhìn thấu nhưng không nói toạc, Đường Chung rất hài lòng với món quà, quyết định sẽ để mặt mũi cho người tặng, cậu mở radio đến kênh thường nghe: “Trước đây đều dùng di động, bây giờ đã có thiết bị chuyên môn, bà nội cũng không cần lo không ai cùng em tan học rồi.”
Doãn Kham không chỉ biết Đường Chung thích nghe đài, cậu thích nghe kênh có alpha giọng dễ nghe nào đó dẫn chương trình vào đêm khuya cũng biết. Anh suy nghĩ một chút, nói: “Đừng nghe thường xuyên.”
Đường Chung không hiểu ý anh: “Hả?”
Doãn Kham lấy radio trên tay cậu đi, đặt lên bàn: “Về sau anh nói em nghe.”
Đường Chung cho là Doãn Kham thuận miệng nói, dù sao anh chỉ thích yên tĩnh, mỗi ngày tan học đều là người cuối cùng rời khỏi phòng, hai người rất ít khi đi cùng nhau.
Không ngờ tan tiết tự học đêm cuối tuần, chuông vừa vang lên Đường Chung đã cầm cặp lỉnh mất, đi tới cửa vừa vặn đụng phải Doãn Kham nên ra ngoài từ sớm.
Anh vẫn đeo cặp một bên vai như ngày thường, dáng vẻ thành thục: “Đi thôi, cùng về.”
Hai, ba lần còn có thể cho là trùng hợp, nhưng liên tục một tuần đều như vậy, dù ngu ngốc đến mấy cũng phải ngộ ra Doãn Kham cố ý.
Hôm thứ sáu Đường Chung bị thầy Tôn giữ lại, ngồi ở văn phòng sửa bài tập hôm qua. Đường Chung chậm chạp sửa xong, đưa trước vừa muốn đi, thầy Tôn đã gọi cậu: “Đường Mộc Đông này, có phải em có quan hệ rất tốt với bạn Doãn Kham không?”
Đường Chung cả kinh: “Không, không có ạ, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Thầy thấy gần đây các em hay về chung, chắc chắn quan hệ tốt hơn bạn bè bình thường nhiều.” Thầy Tôn mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy, “Mấy tờ đăng ký thi này em cầm về xem đi, nhân tiện giúp thầy khuyên em ấy chút. Có giải hay không cũng không sao cả, chỉ cần tham gia thôi, mà nếu có giải sẽ giúp đỡ cho việc học lên rất lớn.”
Đường Chung biết trọng điểm cuộc đối thoại này của thầy Tôn nằm ở nửa sau. Học kỳ trước Doãn Kham thường xuyên không về nhà đúng giờ là do bị giáo viên các môn gọi lên nói chuyện, có lẽ có mục đích không khác thầy Tôn là mấy, nhìn ra tiềm năng của anh, hi vọng anh tham gia thi mang vinh quang về, cũng vì tiền đồ tốt đẹp của mình.
Dù sao làm người bình thường trên thế giới này, thị trường tốt nhất của beta chỉ có thi vào trường làm công việc này mà thôi.
Đường Chung cầm tờ báo danh có chút lúng túng, ra khỏi văn phòng rẽ sang một bên, nhìn thấy Doãn Kham đang đứng dựa tường chờ mình thì càng lúng túng hơn.
Doãn Kham đang chơi rắn săn mồi được nửa trận, thấy Đường Chung đi ra thì đóng lại không chơi nữa, đút điện thoại vào túi quần: “Đi thôi.”
Đi được nửa đường, Đường Chung mới hỏi câu đầu tiên đã nhịn nãy giờ: “Anh chờ riêng em à?”
“Không phải.” Doãn Kham nói, “Tiện thì chờ.”
Đường Chung không nghĩ kỹ chuyện khác biệt giữa hai người, chỉ đơn giản xem như Doãn Kham quá thật thà, chuyện đã nói thì nhất định phải thực hiện, lập tức đuổi theo nói: “Về sau nếu muộn quá thì đừng chờ em nữa, một mình em về cũng vậy à.”
Doãn Kham nghiêng đầu nhìn cậu: “Không giống.”
Đường Chung nháy mắt: “Không giống chỗ nào?”
Doãn Kham dời mắt đi, không nói gì nữa.
Đợi đến khi Đường Chung ý thức được mình nói sai, đó đã là chuyện của năm phút sau.
Cậu ủ rũ vò đầu bứt tai: “Xin lỗi, em quên mất chúng ta đang… đang…”
Có lẽ trong tiềm thức cho rằng việc hẹn hò không liên quan gì tới Doãn Kham, cho nên ba chữ này Đường Chung không thể nói ra được.
Đến hôm sau, cậu vẫn chưa có cảm giác hai người đã thật sự thay đổi mối quan hệ. Bởi vì bọn họ bình thường vẫn đi chung như vậy, lên lớp thì chuyền giấy, thỉnh thoảng gửi tin cho nhau, bây giờ chẳng qua chỉ có tần suất cùng về tăng lên, còn lại không khác gì trước đó.
Vì lý do tính cách nên Doãn Kham đối với ai cũng lãnh đạm, có lúc Đường Chung suy nghĩ lại, thậm chí hoài nghi có phải tất cả những gì xảy ra vào ngày sinh nhật kia có phải là một giấc mộng hay không, hay là ảo giác sản sinh từ khát vọng cùng cực của mình hay không.
Doãn Kham nói thích cậu, vì sao Doãn Kham lại thích cậu?
Hơn nữa chẳng phải Doãn Kham đã có người thích sao? Cứ coi như bị từ chối, cũng không thể nào thích cậu ngay được?
Đường Chung đi chậm lại, cố gắng lùi ra phía sau, thấp giọng nói: “Có phải anh đã sớm biết em thích anh không?”
Doãn Kham hơi dừng, lần thứ hai quay đầu, dường như không hiểu câu hỏi này: “Có gì khác nhau?”
“Có.” Đường Chung có cảm giác như xé chiếc mặt của mình ra dưới ánh mặt trời, xấu hổ luống cuống tay chân, “Có phải là, anh vì không cẩn thận thấy những thứ kia, sợ em mất mặt, mới, mới đồng ý với em?”
Cậu cảm thấy suy đoán này của mình rất hợp lý. Doãn Kham thoạt trông lạnh lùng, trên thực tế lại đối xử với những người xung quanh không tệ, anh giúp Hạ Gia Huân che giấu chuyện hút thuốc lá, dạy Thái Hiểu Tình mấy bài tiếng anh, còn có thể giúp Thích Nhạc chép danh sách lớp… Dưới tình huống như vậy, Đường Chung mới nhận ra không có gì đặc biệt giữa cậu với anh.
Dường như vấn đề này khiến Doãn Kham băn khoăn, anh suy tư chốc lát rồi phủ nhận suy đoán của cậu: “Không phải.”
Nhưng mà hai chữ này không thuyết phục gì cả, Đường Chung không đợi được vế sau, rũ vai không nói thêm gì nữa.
Hai người cùng nhau trở về nhà, đi vào hẻm nhỏ, đến cửa hàng may thì mỗi người một ngả.
Đường Chung tâm trạng nặng nề, đi vào trong nhà mới nhớ tới tờ đăng ký thầy Tôn đưa vẫn đang ở chỗ mình. Cậu không ôm hi vọng mà quay người đi ra ngoài, thầm nghĩ chạy nhanh chút mới có thể đuổi kịp.
Cửa sắt vừa mở ra, ngẩng đầu đã đối diện với Doãn Kham đang đứng ở chỗ cũ.
Sự kinh ngạc bỗng lóe lên trong đôi mắt cả hai, Đường Chung lên tiếng trước: “Sao anh còn chưa đi?”
Có lẽ là không tìm được câu trả lời nào hợp lý mà ngắn gọn, Doãn Kham nói: “Anh muốn chờ phòng em sáng đèn rồi mới đi.”
Gió đêm mùa xuân thổi phất qua, lướt trên thảm cỏ xanh, cũng khiến cho trái tim Đường Chung ấm áp.
Cậu bước lên, đưa xấp giấy cầm trong tay cho Doãn Kham: “Thầy tôn bảo em đưa cho anh, bảo cứ tham gia là được, có giải hay không cũng không sao.”
Doãn Kham cúi đầu nhận lấy, “Ừ” một tiếng.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất quan trọng.” Đường Chung nói thêm.
Doãn Kham ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò hỏi.
“Mối quan hệ này có thể để em bỏ một món lớn mời anh ăn cơm mừng không… Nhưng hiện tại hẳn không gọi là chúc mừng, mà nên gọi là hẹn hò nhỉ?” Đường Chung chớp mắt, giảo hoạt dụ dỗ, “Lấy một phần tiền thưởng ăn một bữa Michelin tám sao nhé, được không?”
Doãn Kham trố mắt trong giây lát, sau đó cong môi nở nụ cười, cầm tờ đăng ký trên tay nhét vào túi, nói: “Được.”
Nhưng lúc này cách ngày thi còn gần sáu tháng, cũng không thể vì Michelin mà nửa năm không hẹn hò được.
Lần đầu tiên hẹn hò của hai người là do Doãn Kham mời, thời gian là hai giờ chiều ở rạp chiếu phim.
Cuối tuần đông người, vé mua ngay tại rạp, suất chiếu khoảng bốn mươi phút sau, chỗ ngồi vẫn còn rất nhiều, hoàn toàn phù hợp cho hai người đi hẹn hò lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm.
Đường Chung vẫn như cũ tràn đầy hứng thú, dù sao ngoại trừ dịp xem phim do trường học tổ chức, cậu trước nay vẫn không tiêu quá nhiều tiền cho việc xem phim, dù làm nhân viên lấy bỏng ngô cho khách, cậu cũng có thể xem nửa tiếng liền không chớp mắt.
Mười phút nữa là chiếu phim, Doãn Kham để Đường Chung cầm vé xếp hàng, còn mình đi mua nước.
Trước Đường Chung là một đôi học sinh dính lấy sau, phía sau cũng là một đôi chim cu đang hôn nhau thắm thiết, cậu thầm niệm trong lòng “Phi lễ chớ nhìn” mấy lần, nắm thật chặt hai tấm vé, mắt thấy Doãn Kham chen qua đám đông đi vào mới lại thả ra.
Một hộp bỏng ngô nóng hầm hập tới tay, phản ứng đầu tiên của cậu là kinh ngạc: “Phần lớn này bao nhiêu tiền?”
Doãn Kham: “Năm đồng.”
Đường Chung: “Em vừa mới nhìn chỗ kia, trên bảng viết bỏng ngô hai mươi đồng.”
Doãn Kham mặt không biến sắc: “Thẻ học sinh được chiết khấu 25%.”
Đường Chung trợn mắt tỏ vẻ không tin, đồng thời bốc một nắm bỏng lên bỏ vào miệng.
Đi vào trong rạp chiếu, đèn trần tắt, trừ đồ ăn ra, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt lên người bên cạnh.
Hôm nay Doãn Kham mặc chiếc áo bò cậu đã từng thấy, để lộ vẻ đẹp trai lưng cao chân dài, ban nãy lúc ở bên ngoài đã có vài cô omega xinh đẹp nhìn lén anh. Có lẽ là do phim nhàm chán, Doãn Kham chưa ngồi được bao lâu đã buồn ngủ, mí mắt khi thì hạ xuống khi thì nâng lên, đôi lông mi dài mà dày như lông chim, khẽ cọ vào trái tim Đường Chung.
Cọ một cái là lại ngứa ngáy muốn động tay động chân, lúc cho rằng Doãn Kham ngủ rồi không biết gì nữa, Đường Chung lần thứ ba thò tay chạm lấy bàn tay đặt trên đùi của anh, không ngờ bàn tay kia lại động đậy, vung lên rồi nắm chặt, dễ dàng bọc lấy toàn bộ tay của cậu.
“Đừng quậy.” Doãn Kham nằm dựa vào vai Đường Chung, giọng nói trầm thấp mà lười biếng, “Xem nghiêm túc vào, lát nữa nói lại cho anh nghe.”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, Đường Chung thẳng lưng lên, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Tay vẫn luôn nắm lấy nhau đến lúc phim kết thúc, một người thì ngủ không thèm xem, một người không ngủ nhưng chẳng nhớ gì.
Đường Chung cảm thấy hôm nay đã tiêu quá nhiều tiền, kiên trì muốn đi xe buýt quay về.
Giờ cao điểm tối trên xe không có chỗ trống, hai người đứng dọc hành lang nắm lấy tay vịn. Tài xế xe buýt thành phố N lái xe rất nhanh, thường xuyên phanh xe đột ngột, sau một lần thắng xe gấp không kịp chuẩn bị, cơ thể Đường Chung lảo đảo suýt nữa thì ngã, Doãn Kham đổi tay nắm vòng, cầm lấy bàn tay không tìm được chỗ vịn của Đường Chung: “Nắm lấy anh.”
Vừa nắm lấy là nắm cả đường. Phía trước sắp đến trạm, hành khách trong xe càng lúc càng ít, Đường Chung ngại bị người ta nhìn, cũng sợ bàn tay đầy mồ hôi của mình vương ra người Doãn Kham, tay hơi ngọ nguậy, nhỏ giọng nói: “Có thể buông tay rồi.”
Doãn Kham chậm rãi thả tay ra, đút vào trong túi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Xuống xe rồi, hai người im lặng sóng vai đi trên con đường nhỏ, hết thảy những ánh sáng lập lòe của bóng đèn neon cùng tiếng ồn ào huyên náo đều bị bỏ lại phía sau.
Đường Chung nhìn hai bóng người một cao một thấp trên mặt đất, lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, trong lòng ngọt ngào không thôi, không khỏi tò mò, hỏi: “Anh có thường xem phim không?”
Doãn Kham: “Không.”
“Lần nào xem cũng ngủ?”
Doãn Kham: “Cũng không phải.”
Đường Chung nghiêng đầu: “Vậy sao lúc đi cùng em thì ngủ ngon vậy?”
Doãn Kham suy nghĩ một chút: “Bởi vì đó là em.”
Bởi vì có em bên cạnh, cho nên rất thư thái, rất bình tĩnh.
Nói bừa mà nghĩ thông suốt điều này, sương mù trước mắt như bị thổi tan, Doãn Kham đột nhiên hiểu rõ.
Anh bây giờ đã hiểu thứ khiến Đường Chung luôn xoắn xuýt, muốn xác định với mình.
Đường Chung cho là anh đối với ai cũng như vậy, đối với ai cũng lãnh đạm, còn anh sao có thể không nghĩ tới điều đó?
Đường Chung trong mắt anh lạc quan rộng lượng, lúc nào cũng chỉ có thiện ý cùng nhiệt tình, anh từng cho là phần tốt đẹp này không thuộc về riêng anh, tất cả mọi người đều dễ dàng có được, cũng có thể tùy tiện chia sẻ.
Sau đó Doãn Kham mới biết không phải như vậy. Dường như từ ngày anh gửi số nhà cho Đường Chung, cũng đã vì cậu mà mở một cánh cửa, cho phép cậu bước vào thế giới của mình.
Chỉ cho phép mình Đường Chung.
Lại như thói quen đút hai tay vào túi của mình, tự ngăn cách bản thân trong không gian nhỏ bé quạnh quẽ, ở trong đó lạnh nhạt nhìn bốn mùa thay đổi, vạn vật nhân gian, lại vì Đường Chung mà có ngoại lệ, lần nữa vươn bàn tay vượt khỏi giới hạn, chạm vào vẻ đẹp anh không nên chạm.
Sau đó giống như những kẻ phàm phu tục tử khác, yêu đương thành nghiện.
Người bên cạnh còn đang ngốc nghếch truy hỏi vì sao, lần đầu tiên Doãn Kham sinh ra loại hoảng loạn khi bị người khác dò xét suy nghĩ.
Anh tăng tốc bước về phía trước, lại bị giọng nói ngọt ngào mềm mại của Đường Chung gọi về: “Đứng cả đường không mệt sao, chúng ta đi chậm chút được không?”
Câu nói này lọt vào tai Doãn Kham, nếu bảo là cầu xin, còn không bằng nói là làm nũng.
Doãn Kham quay đầu lại, thấy Đường Chung nhấc tay lên, vươn về phía anh.
Như một loại thăm dò cẩn thận từng li từng tí.
Cấu tạo tay Đường Chung có tất cả đặc thù của omega như trong sách miêu tả, trắng nõn nhỏ dài, mềm mại không xương, alpha dùng một tay là có thể vững vàng nắm lấy. Đồng thời cũng có những vết thương nhỏ cùng vết chai sần không nên xuất hiện trên bàn tay nhỏ nhắn của omega, hay trong sách không đề cập đến, mỗi khi đầu ngón tay lướt qua đều sẽ khiến trái tim anh đau nhói.
Khiến cho anh không chỉ muốn nắm, mà còn muốn vĩnh viễn giữ chặt.
Doãn Kham quay người, bọc lấy bàn tay vươn ra của Đường Chung.
Chỉ cần Đường Chung không nói anh thả ra, anh tuyệt đối sẽ không buông.
Tiểu kịch trường: Trước đêm hẹn hò.
Anh Doãn tra Baidu: Alpha lần đầu hẹn hò với omega thì phải làm gì?
Đáp: Mặc bộ đồ đẹp trai nhất! Mang cho thật nhiều tiền! Ngồi trong rạp phim nhớ nắm bàn tay bé nhỏ của người kia!
Đường Mộc Đông hỏi diễn đàn: Omega lần đầu hẹn hò với beta thì phải làm gì?
Đáp: …… Lại là tên ngốc O này!
Tác giả có lời muốn nói: Hai người lần đầu yêu đương đã lên đường rồi! Hai người bọn họ đều chịu tổn thương từ gia đình, dù nhận ra tình cảm của mình nhưng quá trình học hỏi biểu đạt sẽ gặp khó khăn (nhất là Doãn Kham), chút tình cảm này không thể vừa bắt đầu đã dữ dội ngay được, cần phải qua trui rèn, mong mọi người hãy kiên nhẫn.
************
Lảm nhảm: Tui đổi xưng hô nhé vì hai người tỏ tình rồi, dù gì anh Doãn cũng lớn hơn bé Đường một tuổi, cộng thêm về sau bé Đường sẽ luôn gọi bạn trai mình là “anh” nữa, nên tui đổi luôn để các cô ăn cẩu lương đỡ bỡ ngỡ =)))
Bình luận facebook