Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Mạng đổi mạng
Sáng hôm sau Hạ Nhiên Y tỉnh dậy, khứu giác nhạy cảm ngửi được mùi hương quen thuộc của Giang Dụ Thần, nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng anh đâu, chỉ thấy mỗi chiếc áo vest ngoài nằm trên thành ghế ở bàn khách.
Hạ Nhiên Y bước xuống giường vào toilet rửa mặt, lúc trở ra đúng lúc chạm ngay Giang Dụ Thần từ bên ngoài vào.
Cả hai trực tiếp đối mặt, đều nhìn thẳng vào mắt nhau đối chất nhưng không ai nói với ai lời nào. Từ nét mặt đến ánh mắt Hạ Nhiên Y đều không cảm xúc, Giang Dụ Thần lại trầm tĩnh khác hẳn dáng vẻ cao ngạo thường thấy.
Hạ Nhiên Y xoay người trở lại giường ngồi lên, thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ ngắm ánh nắng ban mai.
Giang Dụ Thần đi đến bên cạnh giường, cất tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm: "Tại sao em không nói cha đứa bé là tôi?"
"Đứa bé nào? Làm gì có đứa bé nào để anh tự nhận là cha?" Hạ Nhiên Y vô cảm nhìn thẳng vào Giang Dụ Thần, con vốn không có, anh cũng chẳng phải mang trên mình danh phận là một người cha.
"Hạ Nhiên Y" Giọng nói của Giang Dụ Thần vỗ cùng điềm tĩnh, không hề có ý nóng giận hay cáu gắt, anh tiến đến khom người thì thầm bên tai Hạ Nhiên Y nhắc nhở: "Em làm mất của tôi một đứa con, nếu không trả lại thì đừng hòng tôi để yên"
Nghe những lời có ý đe dọa của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y không những còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó cảm thấy rất buồn cười, trước đó anh nắm nửa cái mạng của cô, giờ đây cô không giữ được con anh, thế nên anh muốn lấy đi cả cái mạng chẳng đáng giá này của cô?
Hạ Nhiên Y đưa mắt nhìn Giang Dụ Thần, không căng thẳng, không lo lắng, trong lòng không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả một nét mặt thể hiện vui buồn cũng không, cô chậm rãi cất tiếng thách thức anh: “Anh giết tôi đi, không thì tôi sẽ tự tử, anh thích kiểu nào?”
“Hạ Nhiên Y, em không cần lấy cái chết để hù tôi, em đừng nghĩ Giang Dụ Minh có thể bảo vệ mẹ em, nếu em muốn cùng bà ta xuống địa phủ toàn tụ, tôi cũng nhất định không để em toại nguyện”
Khóe môi Hạ Nhiên Y dần cong lên, bàn tay dưới chăn lặng lẽ rút ra con dao gọt trái cây đã giấu sẵn dưới đệm, cô bình thản đáp: “Cảm ơn anh, Dụ Thần, nhờ anh tôi mới biết được bước vào nhà họ Giang của anh là điều sai lầm lớn nhất của tôi, nhưng mẹ tôi thì không”
Đối diện với biểu cảm kiên định của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần không thay đổi thái độ, trầm ổn tuyên bố: "Nhiên Y, tôi vì con chúng ta không động đến mẹ em"
Con dao vừa mới rút ra trong tay Hạ Nhiên Y lập tức dừng lại, cô ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn Giang Dụ Thần.
Trực tiếp đối mắt nhau, trong ánh mắt Giang Dụ Thần thoáng lên tia lạnh lẽo, chậm rãi phun ra: "Nhưng em thì không"
Hạ Nhiên Y lưỡng lự trước những lời của Giang Dụ Thần, cô thậm chí đã nghĩ đến việc kéo anh xuống địa ngục cùng, nhưng anh lại tự chính miệng nói không động đến mẹ cô, cô cũng chẳng còn lý do để từ bỏ cơ hội sống. Cô hoàn toàn có thể thay đổi tương lai, chỉ cần đậu đại học, cam chịu thêm bốn năm dày vò thì đã có thể thoát khỏi Giang Dụ Thần.
Trong thế giới tăm tối của Hạ Nhiên Y le lói lên những tia sáng hy vọng, cô phải vì mẹ và vì đứa con chưa kịp hình thành nguyên vẹn mà sống có ý nghĩa.
Bờ môi của Hạ Nhiên Y bỗng bị chạm vào, cô giật mình phát hiện Giang Dụ Thần đang dùng ngón áp út thoa son dưỡng ẩm cho cô, sự tốt đẹp của anh mang đến chưa từng là điều thật lòng. Hạ Nhiên Y nhận ra, cô nhất định phải sống, không chỉ vì mẹ hay đứa bé đã mất, mà còn vì phải bắt Giang Dụ Thần chịu trách nhiệm với những việc xấu anh đã gây ra.
Vốn định đến thăm Hạ Nhiên Y không ngờ lại bắt gặp Giang Dụ Thần đang thoa son dưỡng cho Hạ Nhiên Y, Tô Tiểu Vy trong lòng sinh ra nghi hoặc, cầm hộp đồ ăn bước đến gần giường bệnh, tươi cười lên tiếng: "Nhiên Y, em đã khỏe hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn rồi ạ" Hạ Nhiên Y đưa mắt sang Tô Tiểu Vy, bình tĩnh đáp.
Nghe thấy giọng Tô Tiểu Vy phát ra từ phía sau lưng, Giang Dụ Thần lộ ra vẻ mặt chán ghét, vẻ mặt này chỉ duy nhất một mình Hạ Nhiên Y nhìn thấy.
Tô Tiểu Vy hỏi Hạ Nhiên Y một câu rồi đặt đồ ăn lên bàn cạnh giường, người cô quan tâm đến ngay lúc này là Giang Dụ Thần. Tô Tiểu Vy từ biểu cảm đến giọng nói đều thể hiện rõ sự không vui: "Dụ Thần, anh về khi nào sao không báo em một tiếng, đã vậy điện thoại lúc nào cũng thuê bao"
Giang Dụ Thần xoay người nhìn Tô Tiểu Vy liền cất đi vẻ mặt khó chịu, mỉm cười dịu dàng trước lời trách móc của Tô Tiểu Vy, thuần thục bịa lời nói dối: "Anh mới về, điện thoại hết pin vẫn chưa sạc"
Tô Tiểu Vy mỉm cười vui vẻ trước lý do của Giang Dụ Thần, ẩn ý trêu chọc lẫn tủi thân: "Có em gái rồi liền quên em"
Qua vài giây Giang Dụ Thần vẫn không phản ứng, từ tầm nhìn của Hạ Nhiên Y chỉ thấy được một nửa gương mặt của anh hoàn toàn không có cảm xúc khác lạ.
Giang Dụ Thần hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tô Tiểu Vy, anh bật cười ngọt ngào, lên tiếng dỗ dành: "Sức khỏe Nhiên Y trước nay không tốt, anh đương nhiên phải ưu tiên con bé hàng đầu. Nếu em thế chổ Nhiên Y bây giờ, anh cũng sẽ lo lắng cho em đầu tiên"
Ý Giang Dụ Thần đã rõ như vậy Tô Tiểu Vy lại không hề nghi ngờ, Hạ Nhiên Y thương thay khi thấy cô gái vô tội đó si mê anh đến mặc kệ lời anh là đúng sai, nhưng điều đó chẳng có gì khó hiểu khi hình tượng đẹp đẽ Giang Dụ Thần xây dựng trong mắt người khác vô cùng vĩ đại.
Sáng hôm sau Hạ Nhiên Y tỉnh dậy, khứu giác nhạy cảm ngửi được mùi hương quen thuộc của Giang Dụ Thần, nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng anh đâu, chỉ thấy mỗi chiếc áo vest ngoài nằm trên thành ghế ở bàn khách.
Hạ Nhiên Y bước xuống giường vào toilet rửa mặt, lúc trở ra đúng lúc chạm ngay Giang Dụ Thần từ bên ngoài vào.
Cả hai trực tiếp đối mặt, đều nhìn thẳng vào mắt nhau đối chất nhưng không ai nói với ai lời nào. Từ nét mặt đến ánh mắt Hạ Nhiên Y đều không cảm xúc, Giang Dụ Thần lại trầm tĩnh khác hẳn dáng vẻ cao ngạo thường thấy.
Hạ Nhiên Y xoay người trở lại giường ngồi lên, thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ ngắm ánh nắng ban mai.
Giang Dụ Thần đi đến bên cạnh giường, cất tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm: "Tại sao em không nói cha đứa bé là tôi?"
"Đứa bé nào? Làm gì có đứa bé nào để anh tự nhận là cha?" Hạ Nhiên Y vô cảm nhìn thẳng vào Giang Dụ Thần, con vốn không có, anh cũng chẳng phải mang trên mình danh phận là một người cha.
"Hạ Nhiên Y" Giọng nói của Giang Dụ Thần vỗ cùng điềm tĩnh, không hề có ý nóng giận hay cáu gắt, anh tiến đến khom người thì thầm bên tai Hạ Nhiên Y nhắc nhở: "Em làm mất của tôi một đứa con, nếu không trả lại thì đừng hòng tôi để yên"
Nghe những lời có ý đe dọa của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y không những còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó cảm thấy rất buồn cười, trước đó anh nắm nửa cái mạng của cô, giờ đây cô không giữ được con anh, thế nên anh muốn lấy đi cả cái mạng chẳng đáng giá này của cô?
Hạ Nhiên Y đưa mắt nhìn Giang Dụ Thần, không căng thẳng, không lo lắng, trong lòng không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả một nét mặt thể hiện vui buồn cũng không, cô chậm rãi cất tiếng thách thức anh: “Anh giết tôi đi, không thì tôi sẽ tự tử, anh thích kiểu nào?”
“Hạ Nhiên Y, em không cần lấy cái chết để hù tôi, em đừng nghĩ Giang Dụ Minh có thể bảo vệ mẹ em, nếu em muốn cùng bà ta xuống địa phủ toàn tụ, tôi cũng nhất định không để em toại nguyện”
Khóe môi Hạ Nhiên Y dần cong lên, bàn tay dưới chăn lặng lẽ rút ra con dao gọt trái cây đã giấu sẵn dưới đệm, cô bình thản đáp: “Cảm ơn anh, Dụ Thần, nhờ anh tôi mới biết được bước vào nhà họ Giang của anh là điều sai lầm lớn nhất của tôi, nhưng mẹ tôi thì không”
Đối diện với biểu cảm kiên định của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần không thay đổi thái độ, trầm ổn tuyên bố: "Nhiên Y, tôi vì con chúng ta không động đến mẹ em"
Con dao vừa mới rút ra trong tay Hạ Nhiên Y lập tức dừng lại, cô ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn Giang Dụ Thần.
Trực tiếp đối mắt nhau, trong ánh mắt Giang Dụ Thần thoáng lên tia lạnh lẽo, chậm rãi phun ra: "Nhưng em thì không"
Hạ Nhiên Y lưỡng lự trước những lời của Giang Dụ Thần, cô thậm chí đã nghĩ đến việc kéo anh xuống địa ngục cùng, nhưng anh lại tự chính miệng nói không động đến mẹ cô, cô cũng chẳng còn lý do để từ bỏ cơ hội sống. Cô hoàn toàn có thể thay đổi tương lai, chỉ cần đậu đại học, cam chịu thêm bốn năm dày vò thì đã có thể thoát khỏi Giang Dụ Thần.
Trong thế giới tăm tối của Hạ Nhiên Y le lói lên những tia sáng hy vọng, cô phải vì mẹ và vì đứa con chưa kịp hình thành nguyên vẹn mà sống có ý nghĩa.
Bờ môi của Hạ Nhiên Y bỗng bị chạm vào, cô giật mình phát hiện Giang Dụ Thần đang dùng ngón áp út thoa son dưỡng ẩm cho cô, sự tốt đẹp của anh mang đến chưa từng là điều thật lòng. Hạ Nhiên Y nhận ra, cô nhất định phải sống, không chỉ vì mẹ hay đứa bé đã mất, mà còn vì phải bắt Giang Dụ Thần chịu trách nhiệm với những việc xấu anh đã gây ra.
Vốn định đến thăm Hạ Nhiên Y không ngờ lại bắt gặp Giang Dụ Thần đang thoa son dưỡng cho Hạ Nhiên Y, Tô Tiểu Vy trong lòng sinh ra nghi hoặc, cầm hộp đồ ăn bước đến gần giường bệnh, tươi cười lên tiếng: "Nhiên Y, em đã khỏe hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn rồi ạ" Hạ Nhiên Y đưa mắt sang Tô Tiểu Vy, bình tĩnh đáp.
Nghe thấy giọng Tô Tiểu Vy phát ra từ phía sau lưng, Giang Dụ Thần lộ ra vẻ mặt chán ghét, vẻ mặt này chỉ duy nhất một mình Hạ Nhiên Y nhìn thấy.
Tô Tiểu Vy hỏi Hạ Nhiên Y một câu rồi đặt đồ ăn lên bàn cạnh giường, người cô quan tâm đến ngay lúc này là Giang Dụ Thần. Tô Tiểu Vy từ biểu cảm đến giọng nói đều thể hiện rõ sự không vui: "Dụ Thần, anh về khi nào sao không báo em một tiếng, đã vậy điện thoại lúc nào cũng thuê bao"
Giang Dụ Thần xoay người nhìn Tô Tiểu Vy liền cất đi vẻ mặt khó chịu, mỉm cười dịu dàng trước lời trách móc của Tô Tiểu Vy, thuần thục bịa lời nói dối: "Anh mới về, điện thoại hết pin vẫn chưa sạc"
Tô Tiểu Vy mỉm cười vui vẻ trước lý do của Giang Dụ Thần, ẩn ý trêu chọc lẫn tủi thân: "Có em gái rồi liền quên em"
Qua vài giây Giang Dụ Thần vẫn không phản ứng, từ tầm nhìn của Hạ Nhiên Y chỉ thấy được một nửa gương mặt của anh hoàn toàn không có cảm xúc khác lạ.
Giang Dụ Thần hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tô Tiểu Vy, anh bật cười ngọt ngào, lên tiếng dỗ dành: "Sức khỏe Nhiên Y trước nay không tốt, anh đương nhiên phải ưu tiên con bé hàng đầu. Nếu em thế chổ Nhiên Y bây giờ, anh cũng sẽ lo lắng cho em đầu tiên"
Ý Giang Dụ Thần đã rõ như vậy Tô Tiểu Vy lại không hề nghi ngờ, Hạ Nhiên Y thương thay khi thấy cô gái vô tội đó si mê anh đến mặc kệ lời anh là đúng sai, nhưng điều đó chẳng có gì khó hiểu khi hình tượng đẹp đẽ Giang Dụ Thần xây dựng trong mắt người khác vô cùng vĩ đại.
Bình luận facebook