32
Sắc mặt của Lâm Viễn bỗng trở nên tái nhợt mang theo chút không thể tin nổi, một lúc sau liền khôi phục bộ dáng lạnh nhạt không quan tâm.
Ánh mắt anh ấy mang theo trào phúng.
"Cô lại muốn giở trò gì?"
"Cô biết chắc rằng bà nội sẽ không đồng ý."
Tôi ngồi dậy, cố hết sức thong thả nhả từng chữ.
“Chỉ cần bà nội đồng ý là được đúng không?”
Ánh mắt Lâm Viễn giống như hận không thể giết tôi, muốn có bao nhiêu ác ý liền có bấy nhiêu.
"Có phải cô đã tìm được nhà tiếp theo rồi phải không?"
Lại là âm thanh cười nhạo.
"Hắn có thể cho cô cái gì? Hắn bất quá chỉ là một bác sĩ, danh hào Chung phu nhân có thể so với Lâm phu nhân sao?"
Tôi mở to hai mắt.
"Anh thế mà lại đi điều tra anh ấy?"
Lâm Viễn đột nhiên vươn tay chống ở hai bên hông tôi, động tác giống như đem tôi ôm vào ngực.
Ánh mắt anh ấy thực nghiêm túc, cả hai đồng tử đều là hình bóng của tôi.
"Vì sao cô không phủ nhận?"
Muốn tôi giải thích như thế nào đây?
Nói rằng tôi sắp chết? Bác sĩ đó chỉ là thấy tôi đáng thương nên mới tiễn tôi một đoạn đường?
Tôi không nói lên lời, dời tầm mắt, không trả lời.
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, mặt Lâm Viễn cách tôi ngày càng gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
Cả người tôi cứng lại, không biết phản ứng như thế nào.
“Nôn ——”
Được thôi, lúc này thì không cần phản ứng nữa rồi.
Lâm Viễn lui về phía sau một bước, mặt đen thui như bầu trời giông bão.
"Khi ấy không phải cô đã hao hết tâm tư để lên làm Lâm phu nhân sao?"
"Như thế nào? Thích nhiều năm như vậy, nói buông là buông?"
Tôi nôn vài cái, dù không nôn được gì liền duỗi tay moi họng, thế nhưng cũng chỉ nôn được nước chua.
Lời anh ấy nói làm tôi sửng sốt.
Tôi rốt cuộc hồi thần, liền cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Nguyên lai.
Nguyên lai anh ấy vẫn luôn biết tôi thích anh ấy.
Bởi vì như vậy nên mới tuỳ ý khinh rẻ sự yêu thích của tôi sao?
33
"Lâm Viễn, lý do quan trọng lắm sao?"
"Tôi thành toàn cho anh cùng Trương Tâm không phải tốt sao?"
Lâm Viễn giận quá hoá cười.
"Được thôi, theo ý cô."
Lời đã nói đến nước này liền không thể nói tiếp được nữa.
Tôi cầm lấy gối cùng chăn đơn xuống giường.
"Cô làm gì?"
"Tôi đi qua phòng bên cạnh ngủ."
Vợ chồng sắp ly hôn, cũng không nên ngủ cùng giường.
"Tôi không đồng ý."
Lâm Viễn chặn trước mặt, ngăn tôi lại.
"Cô gấp đến mức không chờ nổi tới lúc dán vào lòng ngực nam nhân khác hả?"
"Dù sao hiện tại cô vẫn là vợ tôi, chúng ta còn chưa ly hôn."
Tôi lười cãi cọ.
"Tôi đi uống miếng nước được không?"
Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một viên thuốc, ngửa đầu uống.
"Cô làm sao vậy? Sinh bệnh? Cô uống thuốc gì đó?"
Tôi trở về trên giường, đầu óc choáng váng.
“Không có gì, có điểm đau đầu, uống chút thuốc giảm đau.”
Tôi không có nói sai, tôi xác thật đau đầu.
Thuốc đó, cũng xác thật là thuốc giảm đau.
Cảm nhận được ánh mắt không có dời đi, tôi không kiên nhẫn mà mở mắt.
Lâm Viễn nhìn chằm chằm tôi đến thất thần, cơ hồ là từ đầu tới chân đánh giá tôi.
Vào lúc tôi vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng hắn.
“Có phải cô gầy đi hay không?”
Thật hiếm có.
Lâm Viễn còn quan tâm đến cân nặng của tôi.
“Giảm béo.”
Bang một tiếng, ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng tối sầm, người bên cạnh cũng quay lưng lại.
Chúng ta không nói với nhau câu nào nữa.
34
"Nhiên Nhiên có phải tiểu tử Lâm Viễn kia làm chuyện gì có lỗi với con không?"
Lão nhân đầu tóc hoa râm như cũ lực đạo mười phần, cầm quải trượng giộng xuống đất phát ra một tiếng "Đông".
"Bà nội, Lâm Viễn không thích con."
"Con không nghĩ trói buộc anh ấy."
Bà nội thở dài, kéo tay tôi nói lời thấm thía.
"Con thật sự không muốn cho nó một cơ hội nữa sao?"
"Kỳ thật nó thích con, chẳng qua là không nhìn thấu được nội tâm của chính mình."
Nếu thích tôi cần lâu như vậy mới có thể nhìn thấu, mà thích Trương Tâm lại chỉ cần một khắc ngắn ngủi tầm mắt chạm nhau.
Loại thích này, tôi thật sự chờ không được.
"Bà nội, con thật sự mệt mỏi rồi."
Bà nội còn muốn nói gì đó.
Tôi ngắt lời bà.
"Khi còn nhỏ quan hệ của chúng con tốt không đại biểu sau này chúng con lớn lên liền thích hợp, con cũng không mong anh ấy sống không hạnh phúc."
Bà nội nặng nễ gõ lên mặt bàn hai tiếng.
"Thằng nhóc kia sau này chắc chắn sẽ hối hận."
Tôi nghĩ, bà nội nghĩ nhiều rồi.
Anh ấy không chừng còn vui đến mức muốn bay lên.
35
Tôi cùng Lâm Viễn biến thành người xa lạ quen thuộc nhất, nằm cùng giường lại không có bất cứ đề tài chung gì.
Mỗi lời nói đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn nhất làm tổn thương đối phương.
Đến ngày đó, sáng sớm tôi đã đến Cục Dân Chính chờ anh ấy.
Đợi thật lâu, lâu đến mức Cục Dân Chính muốn tan làm.
Lâm Viễn rốt cuộc khoan thai đến muộn, nhìn anh ấy phong trần mệt mỏi, lại vẫn phong độ như cũ.
Không giống tôi trang dung tiều tuỵ, nghiễm nhiên đã nửa chân tiến vào quan tài.
Lâm Viễn liếc nhìn tôi, cười lạnh:
"Về sau sẽ không có cơ hội lại gả vào Lâm gia đâu."
Tôi không tỏ ý kiến, gật gật đầu.
“Ừ, đã biết.”
Lâm Viễn bị tôi chặn họng.
"Niềm vui mới của cô đâu? Sao lại không đến?"
Tôi hỏi ngược lại:
“Vậy còn anh?"
“A, không đúng, không phải niềm vui mới, là tình yêu đích thực mới đúng?”
Nhân viên công tác nhìn chúng tôi lời qua tiếng lại, sắc mặt bất biến, phỏng chừng là do tập mãi cũng thành thói quen.
"Tôi hỏi lần cuối, xác định sao?"
Tôi nhìn chằm chằm nhẫn kết hôn trên tay, vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng, tôi gật đầu.
36
Vào ngày dọn hành lí, tôi một chút sức lực cũng đều không có.
Lâm Viễn sáng sớm đã đi làm, giống như liếc mắt nhìn tôi thêm một lần cũng không muốn.
Tôi vừa đem đồ của mình trải ra trên đất, chuông cửa liền vang lên.
Mở cửa ra.
“Tống Hạo.”
Cái tên em trai phản nghịch không rõ như thế nào mà hai mắt đỏ hồng.
"Cái đồ ngu ngốc này."
Nhìn đi, tôi đều sắp chết rồi.
Còn bị nó mắng ngu ngốc.
"Tại sao có thể khiến mình trở nên chật vật như vậy."
Nó đi vòng qua tôi, hít hít mũi.
Lại nhìn một mớ hành lí hỗn độn chằm chằm.
"Đây là đồ cần phải mang đi sao? Tôi giúp cô xếp vào."
Tôi gật gật đầu.
Thật đúng là hiếm thấy.
Tên em trai này của tôi đều học được cách quan tâm người khác rồi.
Tống Hạo thu thập hành lý, tôi chạy lên ban công nhìn hoa tôi trồng cùng rùa đen đến xuất thần.
"Đều thu dọn tốt rồi."
Một lúc lâu sau, Tống Hạo đi lên, trên trán toàn là mồ hôi.
“Cảm ơn.”
Lúc nói ra, tôi chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nguyên lai, tôi cũng có một mặt lễ phép như vậy.
Tống Hạo không để ý tới tôi, ngồi xổm xuống, cùng tôi xem rùa đen.
“Đứa này kêu tiểu Viễn, đứa này kêu tiểu Nhiên.”
Tôi cười cười nhìn nó.
“Em nói đúng, chị thật sự rất ngu ngốc."
"Liền đặt tên cũng phải lén lút không dám nói cho anh ấy biết."
Tống Hạo không cười, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lại như cũ cứng đờ.
"Muốn mang bọn nó đi sao?"
Hai chú rùa đen kiên định hướng về phía bụi hoa mà bò, bò lên sườn núi thì mệt quá bèn ngửa bụng phơi nắng, phảng phất đây chính là việc có ý nghĩa nhất trong nhân sinh của bọn chúng.
Tôi lắc đầu.
“Thôi.”
Hai chú rùa đen này Lâm Viễn rất thích.
Tôi có chút tâm tư riêng, tôi muốn để lại chút gì đó, khiến cho anh ấy không hoàn toàn lãng quên tôi.
37
Đem hành lý mang lên xe, tôi dựa vào cửa sổ xe nôn.
"Ngại quá, làm dơ xe của em rồi."
Này hình như là xe mới, tôi biết sau khi Lâm Viễn trợ giúp Tống Khải Phong, sinh ý của công ty cũng chuyển biến tốt đẹp lên.
Tống Hạo thích khoe khoang khẳng định sẽ đổi xe đầu tiên.
“Không có việc gì.”
Hốc mắt nó lại đỏ.
Tôi không muốn nhìn thấy nó như vậy, trêu ghẹo nói:
“Gần đây không ai để ý?”
Nó mới hờn dỗi tôi một câu:
“Không ai để ý cũng không ngại, lái Maserati là được.”
Bởi vậy mới nói, một đứa trẻ không tim không phổi như Tống Hạo, sao có thể bị một lần nôn mửa của tôi làm đỏ hốc mắt."
Vừa mới xuống xe, nghênh đón tôi là một người phụ nữ với gương mặt hiền hoà.
"Nhiên Nhiên, con tại sao không nói cho mẹ biết? Mẹ sao lại không nhìn ra con có điểm không đúng, là mẹ thật xin lỗi con.."
Bà ghé lên vai tôi khóc rống.
Sau đó đưa tay xoa mặt tôi.
"Sao lại gầy thành như thế này rồi."
Không biết còn tưởng rằng tôi sắp chết đâu.
À.
Không đúng.
Tôi thật sự sắp chết thật.
Tống Khải Phong từ xa xa mà nhìn tôi, trong mắt nồng đậm áy náy.
Kỳ thật để tay lên ngực tự hỏi, Tống Khải Phong đối xử với tôi kỳ thật thực không tồi, phàm là Tống Hạo có, tôi cũng nhất định sẽ có một phần.
Thậm chí đóng gói càng tốt, phẩm chất càng thượng thừa.
Tôi cười với ông ta.
Tôi không trách ông ấy.
Ít nhất, ông ấy thay tôi hoàn thành một nguyện vọng rất quan trọng trong đời, dù thủ đoạn không sáng sủa lắm.
"Thôi đừng khóc, cũng không phải hôm nay liền chết."
Mẹ tôi vừa khóc vừa tức giận mắng.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Tôi không nói nữa, tôi biết bà hiện tại không muốn nghe nhất chính là lời nói về chết chóc này.
38
Tống Hạo thần thần bí bí mà cầm miếng vải che khuất đôi mắt của tôi.
“Không được xem.”
Nó nói sát vào tai tôi.
Đôi mắt bị che khuất, những giác quan khác có vẻ càng thêm mẫn cảm.
“Làm gì đó?”
Tôi theo hướng nó dẫn, từng bước một mà đi.
Rốt cuộc ngừng lại.
“Cộc cộc, mau xem, đây là phòng mới của chị.”
Đôi mắt nhất thời khó có thể thích ứng ánh sáng, tôi chớp chớp mắt, mọi thứ trong phòng dần trở nên rõ ràng.
Phòng của tôi đã trở lại.
Không chỉ có như thế, trong phòng còn có thêm một phòng quần áo.
"Đây đều là quần áo mới, là tôi hỏi bạn học.."
Các loại váy đều rất đẹp, màu sắc cũng rất tươi sáng.
Chính là quá nhiều……
“Thật là đẹp mắt.”
“Chị mỗi ngày mặc một bộ cũng mặc không hết."
Tống Hạo đột nhiên vươn tay, ôm lấy tôi.
“Đồ ngốc.”
39
Thân thể của tôi càng lúc càng kém, Tống Hạo không biết ở đâu tìm về một cái xe lăn, cường ngạnh muốn tôi ngồi.
Kỳ thật tôi cũng chưa đến mức đi không nổi.
Nhưng ai không thích được chăm sóc chứ.
Mẹ tôi lại một lần nữa bắt đầu tết tóc cho tôi.
Chỉ là bà vuốt vuốt tóc tôi, liền đỏ hốc mắt, trộm một bên lau nước mắt.
Lúc tôi quay đầu lại nhìn thì lập tức nhoẻn miệng.
“Nhiên Nhiên thật xinh đẹp.”
Kỳ thật tôi hiện tại rất xấu.
Xương gò má nhô ra, mặt gầy đi, gầy đến mức da bọc xương, cho dù ai nhìn thấy cũng không thể thốt ra từ đẹp.
40
Trừ bỏ thời gian duy trì của thuốc giảm đau ngày càng ít đi, ban đêm ngủ không tốt, tóc khô như cỏ.
Hiện tại sinh hoạt của tôi rất vui vẻ, so với trước đây, mỗi ngày vui vẻ hơn rất nhiều.
Tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời mọc, cũng sẽ đi xem biển, làm một đống đồ ăn linh tinh, Tống Hạo bị tôi nuôi đến ngày càng béo.
Nó oán giận nói vận đào hoa của nó đều bị tôi nuôi đến không còn.
Chỉ là, tôi tự mình ăn không hết, dù sao đồ ăn cũng phải có người ăn mà.
Đúng rồi, tôi ở nhà còn trông rất nhiều hoa.
Chỉ có tôi không nuôi bất cứ con gì, tôi sợ mình sẽ luyến tiếc.
Xem biển cả ngày, lúc quay về tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Tống Hạo như một cây xương rồng, đứng thẳng tắp, đem Lâm Viễn cự tuyệt ngoài cửa.
"Cô ấy không muốn gặp anh."
Tôi từ xa xa nhìn Lâm Viễn, anh ấy tiều tuỵ không ít, khác xa hình ảnh tôi thấy trên TV.
Sau khi tôi và Lâm Viễn ly hôn, scandal của anh ta và Trương Tâm dần nhiều lên, hai người tựa như kim đồng ngọc nữ, thập phần xứng đôi.
"Có phóng viên chụp được hai người cùng ăn cơm, xin hỏi quan hệ của hai người là gì?"
Đèn chụp không ngừng nhá vào hai người họ.
Trương Tâm tươi cười đầy mặt, một bàn tay vẫn còn khoác ở trên cánh tay của Lâm Viễn.
“Hiện tại vẫn còn là bạn.”
Từ "còn" này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Lâm Viễn không có giải thích mà chỉ nhấp môi.
“Lâm tổng, xin hỏi ngài cùng An Nhiên vẫn là bằng hữu sao? Cô ấy giống như đã thật lâu không xuất hiện trên màn ảnh rồi.”
"Nghe nói cô ấy từ chối rất nhiều vai nữ chính, xin hỏi ngài biết lí do sao?"
"Nàng có phải đã rời khỏi giới giải trí hay không?"
Giống như súng máy hạ một tràn câu hỏi, làm Lâm Viễn trở nên trầm mặc.
"Họ đã li hôn rồi, việc của An Nhiên không còn quán hệ gì với Lâm Viễn cả."
Trương Tâm đoạt trước thay Lâm Viễn trả lời.
Tôi nhìn màn hình, nội tâm không một chút dao động.
Tôi nghĩ:
Sau khi tôi chết phóng viên sẽ viết như thế nào về tôi đây?
Sẽ gọi tôi là vợ trước của Lâm Viễn sao?
Bất quá, hình như cũng đã không còn quan trọng.
41
“An Nhiên.”
Lâm Viễn kêu tôi, tôi không có trả lời.
Tôi vươn tay, Tống Hạo tự giác ôm tôi dậy.
Tôi cảm giác mình càng ngày càng nhẹ, Tống Hạo ôm tôi không tốn chút sức lực nào.
"An Nhiên, cô bị bệnh sao không nói với tôi?"
Lâm Viễn chắn ở trước mặt tôi.
“Đúng vậy, tôi bị bệnh.
“Hiện tại nói cho anh biết.”
Lâm Viễn cứng họng, nhưng lần này lại không có phản bác tôi.
Anh ấy chỉ là ngơ ngác mà nhìn tôi giống như rối gỗ.
“Có thể nhường đường một chút không?”
Tống Hạo vòng qua Lâm Viễn, trên tay gân xanh bạo khởi.
Tôi nghĩ, nếu nó không có ôm tôi, nó phỏng chừng là muốn xông lên cho Lâm Viễn một đấm.
42
Không biết là ai trong nhà đã mở cửa cho Lâm Viễn, tóm lại, anh ấy lại tới nữa.
Lâm Viễn cũng không nói lời nào, chỉ nhìn tôi chăm chú.
Giống như khi tôi còn nhỏ, luôn lon ton đi sau lưng anh ấy.
Chỉ là, lúc ấy tôi biết anh ấy sẽ quay đầu lại.
Nhưng hiện tại.
Chúng tôi đều không thể trở về như xưa được nữa rồi.
43
Kỳ thật, tôi cũng không thích Lâm Viễn lắm đâu.
Tôi chẳng qua vào thời niên thiếu trộm đem tên của anh ấy viết ở trên giấy nháp, vào lúc thổi nến sinh nhật trộm ước nguyện anh ấy cả đời hạnh phúc, trộm nương theo ánh trăng từng chút từng chút khắc ghi từng đường nét trên gương mặt anh ấy, vào lúc anh ấy không có nhà trộm mặc lên áo sơmi, để cho nó lây nhiễm chút hơi thở của tôi.
Tôi chẳng qua là so với những người khác, thích anh ấy nhiều hơn một chút mà thôi.
44
“An Nhiên.”
Ta cố sức mà nâng lên mí mắt nhìn anh ấy một cái.
Bộ dáng của anh ấy thoạt nhìn rất bình tĩnh, một chút cũng không có cảm giác khổ sở khi thấy tôi, vì thế tôi yên tâm mà nhắm mắt lại.
"Tôi đem bệnh tình của cô thảo luận với bác sĩ nước ngoài, khả năng chữa trị vẫn còn tính là tốt, chúng ta cố gắng một chút có được không?"
Thanh âm ong ong, nói gì đó tôi không nghe rõ.
“Lâm Viễn, anh ồn ghê.”
Nói xong tôi lại cười.
Cười chính mình thời điểm nào rồi còn cùng anh ấy cãi nhau.
Bình tĩnh một chút, tôi còn quyết định ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh làm một người thiện lương.
"Xin hãy chiếu cố tốt rùa của tôi nhé."
"Còn có, mong anh sau này, mỗi ngày đều hạnh phúc và thuận lợi."
Lâm Viễn còn không kịp nói chuyện, Tống Hạo đã trở lại.
Nó nhìn đến Lâm Viễn, đem túi tùy tiện quăng trên mặt đất, một bộ dáng muốn đánh lộn.
“Anh vào bằng cách nào?”
Lâm Viễn cũng có chút sinh khí:
“Cậu là thái độ gì?
"Tôi là anh rể của cậu."
Tống Hạo mắng:
“An Nhiênh rể cái m*.”
Rốt cuộc bận tâm tôi còn ở đó, hai người cũng không thật sự lao vào đánh nhau.
Lâm Viễn nhìn tôi:
“Ngày mai tôi lại đến.”
45
Tôi đến một chút sức lực còn không có.
“Tống Hạo.”
Nó ngồi xổm xuống dưới, tầm mắt đối diện với tôi.
“Làm sao vậy?”
Nó thay đổi rất nhiều, cũng không cùng người chị gái này cãi nhau, chỉ là vẫn như trước, không chịu gọi tôi là chị.
"Ngày mai chúng ta đi xem mặt trời mọc được không?"
Tống Hạo cúi đầu, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của nó.
Thời điểm nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức bình thường.
“Được.”
46
Tôi giống như đã khỏi bệnh.
Đây gọi là hồi quang phản chiếu.
Từ lúc sinh bệnh đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cả người thật uyển chuyển, nhẹ nhàng như vậy.
Cả đêm không ngủ, tôi thức chờ mặt trời mọc.
Tống Hạo đẩy tôi ra bờ biển, trên biển vẫn cứ một mảnh đen kịt. Chỉ có tiếng sóng biển mãnh liệt vỗ vào bờ.
Thật lâu sau đó, giữa biển đen hiện ra từng quầng sáng, mặt trời đã lên rồi.
Thật là đẹp mắt.
Nhân sinh của tôi cũng xem như viên mãn rồi.
Mí mắt tôi dần trở nên nặng hơn, Tống Hạo đột nhiên ngồi xổm xuống, đầu ghé lên chân tôi, dùng sức ôm lấy eo tôi, thanh âm run rẩy:
“Chị ơi, chị đừng đi.”
Cuộc đời tôi cũng không có thất bại như vậy.
Tuy rằng chồng không có, sự nghiệp cũng không.
Nhưng tôi có một đứa em trai, nó rất ngoan ngoãn, còn gọi tôi là chị.
Tôi muốn vươn tay vuốt tóc nó.
"Thực xin lỗi, Tống Hạo, làm cho em một mình tiễn chị đi."
Chính là tay nâng không nổi, lời cũng nói không ra.
Cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, tôi thấy có một hình bóng chạy về phía mình.
Tôi nhất thời không nhận ra là ai.
À.
Hình như là chồng trước của tôi.
Bình luận facebook