Marvellous
Moderator
-
Chương-54
Chương 54
"Hồi ở Đinh trấn à! Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy Ưng đội vừa mới lên đội phó!"
Chu Minh gật đầu: "Đúng thế, tràn trề nhiệt huyết, tận tâm tận lực, chỉ có một con dao găm cũng dám xông lên phía trước, giờ ngẫm lại vẫn thấy thú vị, haha."
Vừa nói xong thì phục vụ mang thêm đồ ăn lên, ngắt ngang đề tài này.
"Được rồi, chuyện cũ năm xưa, hảo hán không nhắc chuyện quá khứ." Chu Minh cười, "Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Túc Nghệ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên một cái, thấy anh vẫn bình thường, lấy muôi múc cho cô một bát canh.
"Ăn canh đi."
"Vâng." Túc Nghệ tranh thủ lúc Chu Minh kể lần làm nhiệm vụ mới đây nhất, nắm chặt tay Chử Ưng, kéo xuống dưới gầm bàn.
Tay đàn ông dày rộng, thô ráp, nổi gân. Túc Nghệ sờ lần từ bàn tay lên khuỷu tay, bình thường, không có chỗ nào lạ.
Rốt cuộc người đàn ông này bị thương ở đâu?!
"Chị dâu, phụ nữ nên ăn cái này." Một anh chàng ngồi gần chuyển thịt rắn lại cho cô, "Nghe nói dưỡng nhan lắm đấy, vừa hay chị dâu còn là minh tinh, càng ăn càng đẹp."
Túc Nghệ thả tay Chử Ưng ra, cúi đầu đáp: "Vâng, cảm ơn anh."
Từ khai tiệc tới lúc tàn, giọng đàn ông chưa lúc nào ngớt, cả đám uống say, hò nhau cùng hát bài "Đoàn kết là sức mạnh".
Túc Nghệ im lặng ăn cơm, hoàn toàn khác biệt với tụi đàn ông uống rượu vào hô hào sang sảng.
Chu Minh giơ cốc lên bảo: "Ưng Tử, nào, hai ta lại làm một chén."
Chử Ưng gật đầu, anh lái xe tới, vốn không định uống nên trước mặt không để chén rượu.
Anh lấy cái chén ban nãy tịch thu của Túc Nghệ ra tự rót đầy rượu cho mình rồi nâng chén chúc: "Xuất ngũ vui vẻ."
Chu Minh cười: "Vui, vui lắm. Sau này mọi người phải thường xuyên tụ tập, đều là anh em cả, có khó khăn gì cứ nói thẳng. Phải rồi, Ưng Tử, chuyện Huy Tử là cậu giải quyết giúp đúng không? Cái thằng đó gọi điện cho tôi, nước mắt nước mũi sụt sùi mãi."
"Chuyện nhỏ."
Chử Ưng uống một hơi cạn sạch.
"Ôi, ông đừng uống hăng thế chứ, lát còn phải đưa Tiểu Nghệ về nhà đấy."
"Tôi gọi tài xế." Chử Ưng nói xong lại rót thêm cho mình một chén.
Rượu quá nửa tuần, Chử Ưng đứng dậy: "Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Chử Ưng vừa ra ngoài, Chu Minh liền hỏi: "Tiểu Nghệ, em với Ưng Tử ở bên nhau từ hồi nào vậy?"
Túc Nghệ cười cười: "Chuyện mới đây thôi ạ."
"Tôi biết, dạo này thấy trên báo hay có tin về Ưng đội và chị dâu, tôi đưa báo cho vợ xem, bảo ông này là đội trưởng của tôi đấy, vợ tôi còn không tin!"
Ông anh ngồi bên cười: "Ông cũng không chịu nhìn xem ông kém Ưng đội bao nhiêu."
Mọi người phá lên cười.
"Duyên phận, là duyên phận cả." Hai gò má Chu Minh đỏ lựng, "Không biết bao nhiêu năm rồi lại mới được uống rượu thoải mái như thế này. Tiểu Nghệ à, chắc là em vẫn còn nhớ Ưng Tử chứ? Năm đó thấy em cứ nhìn nó mãi, nếu không phải lúc ấy..."
"Tất nhiên là nhớ ạ." Túc Nghệ cười, "Thực ra em cũng có chút ấn tượng với anh."
"Thật hả, thế ấn tượng của em về anh rõ hơn hay về Ưng Tử rõ hơn?" Chu Minh nở nụ cười, "Hồi đó anh thấy em mặt kiểu muốn khóc mà không dám khóc, anh còn chọc em mãi mà."
Túc Nghệ cười cùng với mọi người mấy tiếng, đang định đáp thì có tiếng mở cửa.
Chử Ưng vào, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên, tiện thể cầm luôn tay Túc Nghệ.
"Bọn tôi về trước đây."
"Về hả?" Chu Minh nhìn nhìn đồng hồ, "Giờ mới có mấy giờ."
"Sắp chín giờ rồi." Chử Ưng nói, "Mai cô ấy còn bận việc."
Túc Nghệ giật mình, chính cô còn quên mất mai phải tới công ty.
"Không sao, em dậy được."
Chử Ưng bỏ qua lời của cô: "Tôi bảo tài xế gọi mấy người lái xe thuê tới rồi, mọi người đều uống cả, đừng lái xe."
"Thế này có là gì, ngày trước tôi còn vừa uống rượu vừa lái xe, cậu còn ngồi ngay bên cạnh cơ mà." Chu Minh cười ha hả, "Bữa đó cả hai cứ tưởng là phen này chết chắc rồi, tôi mới nhủ trước khi chết nhất định phải uống một chai rượu."
"Lúc đó còn có rượu để uống à?"
"Cái này thì các cậu không biết rồi, hồi ở Vân Nam, sau xe tôi lúc nào cũng có rượu, sẵn sàng khi nào thấy thời vận sắp gặp hạn rồi là làm ngay mấy hớp."
Túc Nghệ cuộn chặt bàn tay.
Vì đòi hỏi của việc quay phim nên dạo này cô không nuôi móng tay, chỉ để chừa lại một chút xíu, trước lúc lên máy bay về Bắc Kinh, Ngô Tuyết đã giúp cô tô sơn móng tay màu hồng nhạt.
Giờ những mẩu sơn màu hồng nhạt ấy đang bong ra dính lấm tấm lên lòng bàn tay Chử Ưng.
Chử Ưng không nhíu lông mày chút nào, kéo tay cô, đi thẳng ra khỏi phòng.
Họ ra ngoài quầy thanh toán hóa đơn.
Lên xe, Chử Ưng thoải mái nói: "Đi thôi."
"Vâng." Tài xế lập tức khởi động xe, "Chử tổng, cửa sổ... có cần mở không ạ?"
"Mở một lát, vào cao tốc thì đóng lại."
Túc Nghệ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, đáy lòng xao động bất an.
Xe mới chạy chưa được bao lâu, tay cô đã lần mò vào trong áo vét của anh, cách một lớp sơ mi trắng thử sờ nắn tìm tòi trên người anh.
Anh ngồi yên bất động cho cô sờ.
"Bị thương ở đâu vậy?"
Chử Ưng bắt tay cô lại.
"Bị từ lâu, đã lành rồi."
Túc Nghệ: "Ở..."
Còn chưa kịp nói xong đã bị đè nghiến lại hôn.
Anh hôn vừa mãnh liệt vừa say đắm, Túc Nghệ tì người trên cửa xe, đầu óc, theo môi lưỡi anh, dần dần trở nên rối bời.
Đằng sau cô là tay nắm cửa, đè lên đó làm lưng bị đau.
Chử Ưng vừa hôn vừa lần tay ra sau lưng, che nó giúp cô.
Túc Nghệ thở đứt hơi: "Đang trên xe..."
"Không sao."
Vì uống rượu vào nên giọng anh nghe rất trầm và còn hơi khàn khàn nữa.
Tài xế chuyên tâm lái xe, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Về tới nhà đã gần mười một giờ.
Hai người gần như bùng cháy ngay lập tức, hôm nay Túc Nghệ cực kỳ chủ động, túm cà vạt của Chử Ưng, kéo anh vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, khắp cổ cô đều là vết hôn, Chử Ưng ngồi trên cạnh bồn tắm mút dái tai của cô.
Túc Nghệ thở hổn hển, ngồi trên đùi anh, chịu đựng cảm giác tinh tế kỳ diệu trong cơ thể để hỏi anh: "Sao em lại không tìm thấy miệng vết thương? Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu?"
Chử Ưng cầm tay cô kéo ra sau lưng, áp lên phần phía dưới bên tay phải.
Cô chạm được vào một vết sẹo hình tròn.
Túc Nghệ trong chuyện làm tình thì đúng là một kẻ to còi điển hình, bình thường nói năng ghê gớm lắm nhưng lúc vào thực chiến thì toàn phải dựa vào Chử Ưng, hơn nữa còn rất đắm say, tới tận bây giờ vẫn không hề phát hiện anh có một vết sẹo ở chỗ này.
Trên giường lớn. Người đàn ông nằm sấp cõng một cơ thể khác trên lưng, hai tay chống mặt, động tác này khiến đường nét cơ bắp ở hai tay và lưng nổi lên cực kỳ rõ ràng.
Túc Nghệ nằm trên lưng anh, ngón tay chạm nhẹ lên vết sẹo trên lưng.
Hình tròn, không lớn, trông cũng không ghê.
"Cái gì làm bị thương vậy?"
"Súng."
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh. Chử Ưng chỉ có thể cảm nhận được tay của người con gái vẫn còn đang lưu luyến quanh vết sẹo.
Trước khi Chử Minh nhắc tới, anh thực sự không nhớ giữa mình và Túc Nghệ còn có một câu chuyện như vậy trong quá khứ.
Anh nhập ngũ được mấy năm thì được phân vào bộ đội đặc chủng, thuộc đội Thiết Lang, chuyên di động khắp nơi, chỗ nào cần là tới. Tất nhiên là cứu viện thiên tai, bọn họ đi, trấn áp bạo động, bọn họ đi; tiêu diệt băng nhóm buôn thuốc phiện, bọn họ cũng tham dự vào, vết đạn trên lưng là ăn phải trong lần hành động truy quét ma túy cuối cùng.
Từng làm quá nhiều nhiệm vụ, cũng từng cứu không ít người, vụ sạt lở đất ở Đinh trấn hồi đó có không ít người gặp nạn, tình hình khẩn cấp, cho dù giờ có cẩn thận hồi tưởng lại anh cũng không thể nhớ ra được cô lúc ấy trông thế nào.
Chu Minh bảo là vẫn còn nhỏ.
Vậy nghĩa là thấp hơn hiện giờ.
Đang nghĩ, lưng bỗng thấy ươn ướt.
Anh còn chưa kịp hồi thần, lại thêm vài giọt nữa rơi xuống lưng.
Anh nhíu mày, ngồi dậy nhìn người đằng sau.
Túc Nghệ bưng tay che mặt, không nhìn anh, dưới ánh đèn, mu bàn tay cô ướt nhẹp, loang loáng ánh sáng.
Anh bó tay, kéo cô vào lòng mình.
"Khóc gì thế?"
Túc Nghệ lắc đầu, sụt sịt: "Không biết."
Im lặng một lúc, cô lại hỏi: "Lúc đó có đau không?"
"Quên rồi, bất tỉnh."
Người đàn ông vỗ nhẹ người cô, Túc Nghệ càng khóc dữ dội hơn.
Cô không hay khóc, bình thường, ngoài lúc diễn thì hầu như không chảy một giọt nào, cho đến khi gặp Chử Ưng, tuyến lệ bỗng phát triển hẳn, nước mắt nói tuôn là tuôn.
May mà anh không sao.
May mà vẫn còn được gặp anh.
Dạo trước, lúc ăn cơm với Lý Mẫn, cô từng nói rằng mình chuyện lớn đều không thành, chỉ có chuyện nhỏ mới gặp may.
Giờ cô muốn rút lại câu nói này.
Trên đời này không còn ai may mắn hơn cô nữa.
Vai áo Chử Ưng đã ướt đẫm, anh nâng đầu cô lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt.
Chẳng biết thế nào, như là ma xui quỷ khiến, Túc Nghệ bỗng vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay anh.
Liếm một cái, vậy là không thể vãn hồi được nữa.
Bộ đồ mặc nhà vừa mới mặc vào lại bị lột ra, nước mắt Túc Nghệ vừa ngừng, chẳng bao lâu sau lại tiếp tục bị làm cho chảy lại.
Mắt Chử Ưng sâu thẳm, anh còn mạnh mẽ hơn hẳn lúc thường, hết hiệp này tới hiệp khác, Túc Nghệ chùi nước mắt lên gối, muốn xuống giường lại bị bắt trở về.
Một hồi sau, Túc Nghệ gác tay lên bụng anh nức nở: "Anh là cầm thú đấy à!"
Người đàn ông, từ dưới lên trên, mút môi cô.
Anh bảo: "Sau này em đừng khóc nữa."
"Hễ khóc là anh lại muốn đè em."
Túc Nghệ ở thế bị động, bị cái thứ lý luận này của anh làm cho dở khóc dở cười.
...
Sau khi tất cả lắng xuống, cô mệt tới mức không còn muốn cựa mình nữa.
Chử Ưng ôm cô vào ngực: "Ngủ đi."
Cô mơ mơ màng màng vâng dạ, một lúc sau bỗng thấy bên người trông trống. Cô hé một mắt nhìn, người nằm bên đã đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Anh chỉ đứng như vậy, không làm gì hết cả, được một lúc thì quay về giường.
Cô xoay người, rúc vào ngực Chử Ưng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn có cảm giác, người hôm nay cảm xúc bất thường, không phải chỉ có mình cô.
Ngày hôm sau, Túc Nghệ vác đôi mắt sưng húp ra mở cửa cho Ngô Tuyết.
Ngô Tuyết thoạt tiên trông thấy mắt cô như vậy thì phát hoảng, sau đó nhìn thấy một loạt dấu hôn đỏ lựng trên cổ, mắt lại càng tròn thêm.
Chị đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Chử tổng... phải chăng là có ham thích gì đó đặc biệt à?"
Túc Nghệ cố chịu cảm giác cay xè trong mắt, cào cào tóc, đi chân trần vào phòng tắm.
Cô rửa mặt, nhắm mắt lại cho đỡ mỏi: "Không phải trước đây em từng nói với chị rồi sao."
Ngô Tuyết: "Nói gì?"
Phòng tắm trống trải, tiếng Túc Nghệ nói nghe rất vang.
"Thật đấy, thiên hạ đệ nhất." Cô nói, "Người của Túc mỗ ta quả là danh xứng với thực."
"........."
Chú thích:
*Bài "Đoàn kết là sức mạnh": sáng tác năm 1943, trong giai đoạn chiến tranh Trung - Nhật đang đến hồi cam go, được bình chọn là một trong mười bài hát kháng Nhật được yêu thích nhất.
"Hồi ở Đinh trấn à! Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy Ưng đội vừa mới lên đội phó!"
Chu Minh gật đầu: "Đúng thế, tràn trề nhiệt huyết, tận tâm tận lực, chỉ có một con dao găm cũng dám xông lên phía trước, giờ ngẫm lại vẫn thấy thú vị, haha."
Vừa nói xong thì phục vụ mang thêm đồ ăn lên, ngắt ngang đề tài này.
"Được rồi, chuyện cũ năm xưa, hảo hán không nhắc chuyện quá khứ." Chu Minh cười, "Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Túc Nghệ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên một cái, thấy anh vẫn bình thường, lấy muôi múc cho cô một bát canh.
"Ăn canh đi."
"Vâng." Túc Nghệ tranh thủ lúc Chu Minh kể lần làm nhiệm vụ mới đây nhất, nắm chặt tay Chử Ưng, kéo xuống dưới gầm bàn.
Tay đàn ông dày rộng, thô ráp, nổi gân. Túc Nghệ sờ lần từ bàn tay lên khuỷu tay, bình thường, không có chỗ nào lạ.
Rốt cuộc người đàn ông này bị thương ở đâu?!
"Chị dâu, phụ nữ nên ăn cái này." Một anh chàng ngồi gần chuyển thịt rắn lại cho cô, "Nghe nói dưỡng nhan lắm đấy, vừa hay chị dâu còn là minh tinh, càng ăn càng đẹp."
Túc Nghệ thả tay Chử Ưng ra, cúi đầu đáp: "Vâng, cảm ơn anh."
Từ khai tiệc tới lúc tàn, giọng đàn ông chưa lúc nào ngớt, cả đám uống say, hò nhau cùng hát bài "Đoàn kết là sức mạnh".
Túc Nghệ im lặng ăn cơm, hoàn toàn khác biệt với tụi đàn ông uống rượu vào hô hào sang sảng.
Chu Minh giơ cốc lên bảo: "Ưng Tử, nào, hai ta lại làm một chén."
Chử Ưng gật đầu, anh lái xe tới, vốn không định uống nên trước mặt không để chén rượu.
Anh lấy cái chén ban nãy tịch thu của Túc Nghệ ra tự rót đầy rượu cho mình rồi nâng chén chúc: "Xuất ngũ vui vẻ."
Chu Minh cười: "Vui, vui lắm. Sau này mọi người phải thường xuyên tụ tập, đều là anh em cả, có khó khăn gì cứ nói thẳng. Phải rồi, Ưng Tử, chuyện Huy Tử là cậu giải quyết giúp đúng không? Cái thằng đó gọi điện cho tôi, nước mắt nước mũi sụt sùi mãi."
"Chuyện nhỏ."
Chử Ưng uống một hơi cạn sạch.
"Ôi, ông đừng uống hăng thế chứ, lát còn phải đưa Tiểu Nghệ về nhà đấy."
"Tôi gọi tài xế." Chử Ưng nói xong lại rót thêm cho mình một chén.
Rượu quá nửa tuần, Chử Ưng đứng dậy: "Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Chử Ưng vừa ra ngoài, Chu Minh liền hỏi: "Tiểu Nghệ, em với Ưng Tử ở bên nhau từ hồi nào vậy?"
Túc Nghệ cười cười: "Chuyện mới đây thôi ạ."
"Tôi biết, dạo này thấy trên báo hay có tin về Ưng đội và chị dâu, tôi đưa báo cho vợ xem, bảo ông này là đội trưởng của tôi đấy, vợ tôi còn không tin!"
Ông anh ngồi bên cười: "Ông cũng không chịu nhìn xem ông kém Ưng đội bao nhiêu."
Mọi người phá lên cười.
"Duyên phận, là duyên phận cả." Hai gò má Chu Minh đỏ lựng, "Không biết bao nhiêu năm rồi lại mới được uống rượu thoải mái như thế này. Tiểu Nghệ à, chắc là em vẫn còn nhớ Ưng Tử chứ? Năm đó thấy em cứ nhìn nó mãi, nếu không phải lúc ấy..."
"Tất nhiên là nhớ ạ." Túc Nghệ cười, "Thực ra em cũng có chút ấn tượng với anh."
"Thật hả, thế ấn tượng của em về anh rõ hơn hay về Ưng Tử rõ hơn?" Chu Minh nở nụ cười, "Hồi đó anh thấy em mặt kiểu muốn khóc mà không dám khóc, anh còn chọc em mãi mà."
Túc Nghệ cười cùng với mọi người mấy tiếng, đang định đáp thì có tiếng mở cửa.
Chử Ưng vào, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên, tiện thể cầm luôn tay Túc Nghệ.
"Bọn tôi về trước đây."
"Về hả?" Chu Minh nhìn nhìn đồng hồ, "Giờ mới có mấy giờ."
"Sắp chín giờ rồi." Chử Ưng nói, "Mai cô ấy còn bận việc."
Túc Nghệ giật mình, chính cô còn quên mất mai phải tới công ty.
"Không sao, em dậy được."
Chử Ưng bỏ qua lời của cô: "Tôi bảo tài xế gọi mấy người lái xe thuê tới rồi, mọi người đều uống cả, đừng lái xe."
"Thế này có là gì, ngày trước tôi còn vừa uống rượu vừa lái xe, cậu còn ngồi ngay bên cạnh cơ mà." Chu Minh cười ha hả, "Bữa đó cả hai cứ tưởng là phen này chết chắc rồi, tôi mới nhủ trước khi chết nhất định phải uống một chai rượu."
"Lúc đó còn có rượu để uống à?"
"Cái này thì các cậu không biết rồi, hồi ở Vân Nam, sau xe tôi lúc nào cũng có rượu, sẵn sàng khi nào thấy thời vận sắp gặp hạn rồi là làm ngay mấy hớp."
Túc Nghệ cuộn chặt bàn tay.
Vì đòi hỏi của việc quay phim nên dạo này cô không nuôi móng tay, chỉ để chừa lại một chút xíu, trước lúc lên máy bay về Bắc Kinh, Ngô Tuyết đã giúp cô tô sơn móng tay màu hồng nhạt.
Giờ những mẩu sơn màu hồng nhạt ấy đang bong ra dính lấm tấm lên lòng bàn tay Chử Ưng.
Chử Ưng không nhíu lông mày chút nào, kéo tay cô, đi thẳng ra khỏi phòng.
Họ ra ngoài quầy thanh toán hóa đơn.
Lên xe, Chử Ưng thoải mái nói: "Đi thôi."
"Vâng." Tài xế lập tức khởi động xe, "Chử tổng, cửa sổ... có cần mở không ạ?"
"Mở một lát, vào cao tốc thì đóng lại."
Túc Nghệ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, đáy lòng xao động bất an.
Xe mới chạy chưa được bao lâu, tay cô đã lần mò vào trong áo vét của anh, cách một lớp sơ mi trắng thử sờ nắn tìm tòi trên người anh.
Anh ngồi yên bất động cho cô sờ.
"Bị thương ở đâu vậy?"
Chử Ưng bắt tay cô lại.
"Bị từ lâu, đã lành rồi."
Túc Nghệ: "Ở..."
Còn chưa kịp nói xong đã bị đè nghiến lại hôn.
Anh hôn vừa mãnh liệt vừa say đắm, Túc Nghệ tì người trên cửa xe, đầu óc, theo môi lưỡi anh, dần dần trở nên rối bời.
Đằng sau cô là tay nắm cửa, đè lên đó làm lưng bị đau.
Chử Ưng vừa hôn vừa lần tay ra sau lưng, che nó giúp cô.
Túc Nghệ thở đứt hơi: "Đang trên xe..."
"Không sao."
Vì uống rượu vào nên giọng anh nghe rất trầm và còn hơi khàn khàn nữa.
Tài xế chuyên tâm lái xe, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Về tới nhà đã gần mười một giờ.
Hai người gần như bùng cháy ngay lập tức, hôm nay Túc Nghệ cực kỳ chủ động, túm cà vạt của Chử Ưng, kéo anh vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, khắp cổ cô đều là vết hôn, Chử Ưng ngồi trên cạnh bồn tắm mút dái tai của cô.
Túc Nghệ thở hổn hển, ngồi trên đùi anh, chịu đựng cảm giác tinh tế kỳ diệu trong cơ thể để hỏi anh: "Sao em lại không tìm thấy miệng vết thương? Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu?"
Chử Ưng cầm tay cô kéo ra sau lưng, áp lên phần phía dưới bên tay phải.
Cô chạm được vào một vết sẹo hình tròn.
Túc Nghệ trong chuyện làm tình thì đúng là một kẻ to còi điển hình, bình thường nói năng ghê gớm lắm nhưng lúc vào thực chiến thì toàn phải dựa vào Chử Ưng, hơn nữa còn rất đắm say, tới tận bây giờ vẫn không hề phát hiện anh có một vết sẹo ở chỗ này.
Trên giường lớn. Người đàn ông nằm sấp cõng một cơ thể khác trên lưng, hai tay chống mặt, động tác này khiến đường nét cơ bắp ở hai tay và lưng nổi lên cực kỳ rõ ràng.
Túc Nghệ nằm trên lưng anh, ngón tay chạm nhẹ lên vết sẹo trên lưng.
Hình tròn, không lớn, trông cũng không ghê.
"Cái gì làm bị thương vậy?"
"Súng."
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh. Chử Ưng chỉ có thể cảm nhận được tay của người con gái vẫn còn đang lưu luyến quanh vết sẹo.
Trước khi Chử Minh nhắc tới, anh thực sự không nhớ giữa mình và Túc Nghệ còn có một câu chuyện như vậy trong quá khứ.
Anh nhập ngũ được mấy năm thì được phân vào bộ đội đặc chủng, thuộc đội Thiết Lang, chuyên di động khắp nơi, chỗ nào cần là tới. Tất nhiên là cứu viện thiên tai, bọn họ đi, trấn áp bạo động, bọn họ đi; tiêu diệt băng nhóm buôn thuốc phiện, bọn họ cũng tham dự vào, vết đạn trên lưng là ăn phải trong lần hành động truy quét ma túy cuối cùng.
Từng làm quá nhiều nhiệm vụ, cũng từng cứu không ít người, vụ sạt lở đất ở Đinh trấn hồi đó có không ít người gặp nạn, tình hình khẩn cấp, cho dù giờ có cẩn thận hồi tưởng lại anh cũng không thể nhớ ra được cô lúc ấy trông thế nào.
Chu Minh bảo là vẫn còn nhỏ.
Vậy nghĩa là thấp hơn hiện giờ.
Đang nghĩ, lưng bỗng thấy ươn ướt.
Anh còn chưa kịp hồi thần, lại thêm vài giọt nữa rơi xuống lưng.
Anh nhíu mày, ngồi dậy nhìn người đằng sau.
Túc Nghệ bưng tay che mặt, không nhìn anh, dưới ánh đèn, mu bàn tay cô ướt nhẹp, loang loáng ánh sáng.
Anh bó tay, kéo cô vào lòng mình.
"Khóc gì thế?"
Túc Nghệ lắc đầu, sụt sịt: "Không biết."
Im lặng một lúc, cô lại hỏi: "Lúc đó có đau không?"
"Quên rồi, bất tỉnh."
Người đàn ông vỗ nhẹ người cô, Túc Nghệ càng khóc dữ dội hơn.
Cô không hay khóc, bình thường, ngoài lúc diễn thì hầu như không chảy một giọt nào, cho đến khi gặp Chử Ưng, tuyến lệ bỗng phát triển hẳn, nước mắt nói tuôn là tuôn.
May mà anh không sao.
May mà vẫn còn được gặp anh.
Dạo trước, lúc ăn cơm với Lý Mẫn, cô từng nói rằng mình chuyện lớn đều không thành, chỉ có chuyện nhỏ mới gặp may.
Giờ cô muốn rút lại câu nói này.
Trên đời này không còn ai may mắn hơn cô nữa.
Vai áo Chử Ưng đã ướt đẫm, anh nâng đầu cô lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt.
Chẳng biết thế nào, như là ma xui quỷ khiến, Túc Nghệ bỗng vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay anh.
Liếm một cái, vậy là không thể vãn hồi được nữa.
Bộ đồ mặc nhà vừa mới mặc vào lại bị lột ra, nước mắt Túc Nghệ vừa ngừng, chẳng bao lâu sau lại tiếp tục bị làm cho chảy lại.
Mắt Chử Ưng sâu thẳm, anh còn mạnh mẽ hơn hẳn lúc thường, hết hiệp này tới hiệp khác, Túc Nghệ chùi nước mắt lên gối, muốn xuống giường lại bị bắt trở về.
Một hồi sau, Túc Nghệ gác tay lên bụng anh nức nở: "Anh là cầm thú đấy à!"
Người đàn ông, từ dưới lên trên, mút môi cô.
Anh bảo: "Sau này em đừng khóc nữa."
"Hễ khóc là anh lại muốn đè em."
Túc Nghệ ở thế bị động, bị cái thứ lý luận này của anh làm cho dở khóc dở cười.
...
Sau khi tất cả lắng xuống, cô mệt tới mức không còn muốn cựa mình nữa.
Chử Ưng ôm cô vào ngực: "Ngủ đi."
Cô mơ mơ màng màng vâng dạ, một lúc sau bỗng thấy bên người trông trống. Cô hé một mắt nhìn, người nằm bên đã đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Anh chỉ đứng như vậy, không làm gì hết cả, được một lúc thì quay về giường.
Cô xoay người, rúc vào ngực Chử Ưng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn có cảm giác, người hôm nay cảm xúc bất thường, không phải chỉ có mình cô.
Ngày hôm sau, Túc Nghệ vác đôi mắt sưng húp ra mở cửa cho Ngô Tuyết.
Ngô Tuyết thoạt tiên trông thấy mắt cô như vậy thì phát hoảng, sau đó nhìn thấy một loạt dấu hôn đỏ lựng trên cổ, mắt lại càng tròn thêm.
Chị đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Chử tổng... phải chăng là có ham thích gì đó đặc biệt à?"
Túc Nghệ cố chịu cảm giác cay xè trong mắt, cào cào tóc, đi chân trần vào phòng tắm.
Cô rửa mặt, nhắm mắt lại cho đỡ mỏi: "Không phải trước đây em từng nói với chị rồi sao."
Ngô Tuyết: "Nói gì?"
Phòng tắm trống trải, tiếng Túc Nghệ nói nghe rất vang.
"Thật đấy, thiên hạ đệ nhất." Cô nói, "Người của Túc mỗ ta quả là danh xứng với thực."
"........."
Chú thích:
*Bài "Đoàn kết là sức mạnh": sáng tác năm 1943, trong giai đoạn chiến tranh Trung - Nhật đang đến hồi cam go, được bình chọn là một trong mười bài hát kháng Nhật được yêu thích nhất.
Bình luận facebook