Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126: Cố tổng anh cố ý xa lánh tôi sao?
**********
Editor: Cheeng Cheeng
Cố Ngôn Sanh đưa tay lên vuốt những vết thương nhỏ trên má trái, vết thương vẫn còn đau nhức.
Vết xước này do móng tay của Ôn Niệm Nam…
Hôm qua nhìn thấy mặt dây đeo hoa hướng dương khiến lòng hắn không yên. Nhìn những bức ảnh do các phóng viên trực tuyến chụp và bản cập nhật WE’s update của Studio, Cố Ngôn Sanh càng ngày càng bất an. .
Cho đến ngày hôm qua, nhìn thấy Đường Sóc và Ôn Niệm Nam cư xử thân mật trước ống kính, Cố Ngôn Sanh cảm thấy ngực ngột ngạt khó thở, muốn xông vào kéo hai người ra.
Anh muốn gặp Ôn Niệm Nam, nhưng lại sợ gặp Ôn Niệm Nam, không biết sau khi gặp mặt nên nói gì, cho đến ngày hôm qua lại nhìn thấy mặt dây hoa hướng dương đáng ghét.
Cuối cùng Cố Ngôn Sanh cũng đi ... hắn lái xe đến chỗ Ôn Niệm Nam ở, vốn dĩ anh chỉ muốn nhìn một lúc, nhưng khi anh thật sự nhìn thấy Ôn Niệm Nam, nhìn người trong lòng mình luôn nhung nhớ thì anh lại không nhịn được liền đi theo.
Nhưng khi đến gần, lại bị Ôn Niệm Nam cảnh giác chú ý, Cố Ngôn Sanh sợ bị nhìn thấy, vô thức đưa tay lên che mắt đối phương.
Khi Ôn Niệm Nam ra sức giãy giụa, Cố Ngôn Sanh đã đem người ôm vào ngực rồi ấn vào cửa.
"Ai sai anh tới ..."
Cố Ngôn Sanh không đáp, khi ôm Ôn Niệm Nam trong tay, cơ thể anh trở nên cứng đờ. Ngay lúc đó ... anh cảm thấy lo lắng và cáu kỉnh trong lòng biến mất ngay lập tức.
Cố Ngôn Sanh lại ngửi thấy mùi hương, anh ôm chặt người đó trong vòng tay với vẻ uể oải, anh chưa bao giờ để ý rằng mái tóc của Ôn Niệm Nam lại mềm như vậy.
"Tôi có thể là ai ... Tôi có thể ngửi thấy mùi của anh ..."
Sắc mặt của Cố Ngôn Sanh thay đổi đột ngột sau khi nghe những lời của Ôn Niệm Nam, anh nghĩ đè lại cậu lên tường thì đột nhiên được cảm thấy má trái đau rát, vô thức (theo bản năng) buông tay ra ...
Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam ngã xuống đất liền đưa tay ra đỡ, nhưng anh sợ Ôn Niệm Nam nhìn thấy mình nên vội vàng rời đi.
“ Cố tổng, Cố tổng?”
Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn Tiểu Lý ở phía sau, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì vậy?”
“ Thẩm tiên sinh tới, ở dưới lầu.”
Mắt Cố Ngôn Sanh hơi trầm xuống khi anh nghe thấy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ và nói: “Tôi muốn mở cuộc họp, bảo ông ấy về trước đi.”
Sau đó, anh quay người bước vào phòng họp.
Tiểu Lý hơi ngạc nhiên tại sao Cố Ngôn Sanh lại đột nhiên lạnh nhạt với Thẩm Lạc An, nhưng anh ấy không nghĩ nhiều về việc này rồi đi vào thang máy.
Ngay khi Tiểu Lý bước vào thang máy, cửa thang máy bên kia mở ra, Thẩm Lạc An liền bước ra ngoài.
--------------ta là đường phân cách hai đoạn không liên quan nhau-----------------
Đường Sóc cuối cùng hỏi.
Ôn Niêm Nam đứng ở đó không quay đầu lại, nắm cửa nhàn nhạt nói: “Đường Sóc, sao hôm qua anh lại xuất hiện gần chỗ ở của tôi?”
“Tôi… tôi chỉ muốn xem cậu đã ngủ chưa, muốn nhìn cậu một chút liền rời đi ... "
“Vậy vết thương trên mặt cậu từ đâu mà có ...”
Đường Sóc nhanh chóng nói: "Tôi muốn xuống xe nhìn, kết quả đã không thấy trước mặt có bùn đất, bước xuống thì bị trầy xước, có chuyện gì vậy? ”
Ôn Noãn Nam do dự khi Đường Sóc hoảng sợ và cố gắng giải thích, dáng vẻ đó không giống như đang giả vờ.
Có lẽ cậu đã nhầm…
“Niệm Nam?” Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam có chút lo lắng.
“Không sao, tôi chỉ hơi mệt muốn về nghỉ ngơi.”
“Vậy tôi đưa cậu về?”
Bởi vì trong chương trình phỏng vấn được phát sóng trực tiếp, Ôn Niệm Nam ngất xỉu nên đi ra ngoài.
[Tôi cảm thấy rất đau lòng cho WE quá, hãy chú ý đến cơ thể của bạn]
[trời ơi! đau lòng, có phải là mệt mỏi quá mức không? ]
[Có phải gần đây bạn đang viết bài hát dẫn đến mệt mỏi và ngất xỉu không? ]
[ Bạn trai nhỏ Đường thật mạnh bạo a, xông tới ôm WE từ dưới đất lên]
[lúc vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy sắc mặt WE không tốt, thật không ngờ lại có chuyện xảy ra]
Kết thúc cuộc họp Cố Ngôn Sanh bật máy tính lên định xử lý văn kiện nhưng lại thấy tin tức của WE phát sóng trực tiếp.
Sau khi bật nó lên, trái tim của Cố Ngôn Sanh run lên khi sắc mặt của Ôn Niệm Nam ngày càng tái nhợt và ngất xỉu trên mặt đất, anh thấy Đường Sóc xuất hiện trong màn hình chạy bế người lên, hình ảnh sau đó bị cắt bỏ.
Cố Ngôn Sanh muốn nhìn thấy Ôn Niệm Nam, và muốn xem cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh đi không có lý do như vậy, anh sẽ bị Ôn Niệm Nam nghi ngờ.
Cố Ngôn Sanh ngồi tại chỗ nhìn tin tức trong tay cả buổi chiều…
“Niệm Nam, cậu thực sự không sao chứ?” Đường Sóc muốn đưa Ôn Niệm Nam về nhưng lại bị từ chối, cậu lo lắng đến đầu vẫn còn choáng váng khi biết Ôn Niệm Nam xảy ra chuyện
“Không sao, tôi có thể tự lái xe để về”
“Niệm Nam, đừng quên gặp bác sĩ Lý vào ngày mai.”
“Ừ.”
Ôn Niệm NAM đang định rót một ly sữa sau khi trở về nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Ai? Là Đường Sóc sao?"
Ôn Niệm Nam kinh ngạc bước tới mở cửa: "Đường Sóc, tôi nói cậu không cần phải bảo vệ tôi ..."
Nhưng vừa mở cửa chưa thấy được gì, mắt cậu lại bị một đôi tay che mất.
Anh cảm thấy lồng ngực nhấp nhô cùng hô hấp phía sau, nhưng Ôn Niệm Nam lần này vô cùng bình tĩnh, không giãy giụa, không cầu xin.
Ôn Niệm Nam đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay đang che mắt của mình, đối phương muốn thoát ra nhưng lại bị nắm chắc.
Ôn Niệm Nam cảm giác được chủ nhân trên tay đang đeo chiếc nhẫn, tựa hồ đoán được điều gì, đột nhiên nắm lấy tay vuốt chiếc nhẫn ...
"Cố Ngôn Sanh... Buông tôi ra..."
Cơ thể Cố Ngôn Sanh cứng lại khi nghe thấy tên mình, và đôi tay che mắt ấy càng chặt hơn.
“Tôi sẽ nói lại lần nữa, bỏ tôi ra!”
Cố Ngôn Sanh cuối cùng cũng buông tay, cúi đầu nhìn tay mình.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Cố Ngôn Sanh, bước tới.
“Cố Ngôn Sanh... ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, mím chặt môi, anh ngẩng đầu lên nhìn Ôn Niệm Nam.
Bốp...
Cái tát của Ôn Niệm Nam đập vào mặt Cố Ngôn Sanh một cách vang dội.
Cố Ngôn Sanh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Em..." "
“Anh vui vẻ sao? Dùng nỗi sợ hãi của người khác để điều khiển trò chơi của mình, hành hạ tôi bằng những thủ đoạn thế này? Anh thật sự khiến tôi ghê tởm, tránh ra, tôi không muốn gặp lại anh. . ”
Ôn Niệm Nam chán ghét xoay người bước vào nhà, Cố Ngôn Sanh tiến lên kéo người trở lại.
Cố Ngôn Sanh do dự, như có quyết tâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không muốn giở trò tra tấn. Tôi thích em, tôi muốn nhìn thấy em, tôi không thích em ở cùng Đường Sóc, tôi sợ em không muốn gặp tôi ... "
" Đủ rồi! "
Ôn Niệm Nam vẻ mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt, nghiêm nghị nói:" Ta thích sao? Anh không nghĩ sao?, Đã quá muộn rồi? Ba năm kết hôn là lúc tôi mong chờ tình yêu của anh, lúc đó anh thích ai? Trong lòng anh chỉ có ân nhân cứu mạng Thẩm Lạc An, nhưng bây giờ anh đang nói với tôi rằng anh thích tôi. Cố tổng lạm dụng như vậy có phải là cố tình làm ghê tởm tôi không? "
Cố Ngôn Sanh ánh mắt hơi lóe lên, anh nói: "Tôi ... tôi không có tình cảm ... Tôi chưa bao giờ thích người khác. Tôi chỉ có cảm giác biết ơn Thẩm Lạc An, cậu ấy đã hy sinh tính mạng của mình để cứu tôi khỏi bọn bắt cóc. Tôi không thể quên lòng tốt này ... Tôi không thể.
“Quên lòng tốt ... " Ôn Noãn Nam đột nhiên cười nhạo và chế nhạo:" Anh có cảm thấy mình làm sai gì không? Hahaha, lòng tốt? Anh có tốt với tôi không? "
Cố Ngôn Sanh sẽ không bao giờ hiểu tại sao càng giải thích lòng tốt của mình với Thẩm Lạc An, sắc mặt của Ôn Niệm Nam càng trở nên băng giá.
"Đầu của em như thế nào ..."
"Có liên quan gì đến anh không? Tôi đã chết và tàn phế rồi. Không liên quan gì đến anh. Đường Sóc sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện nếu có chuyện gì xảy ra”
“Đừng nhắc tới hắn ta! Đừng nhắc tới Đường Sóc nữa!”
Ôn Noãn Nam nhìn thấy Cố Sanh Ngôn mất tự chủ, nhàn nhạt nói:" Vì sao không được nhắc tới? Chỉ cho phép anh nhắc tới Thẩm Lạc An trước mặt tôi, ghê tởm tôi?”
" Tôi cùng Đường Sóc chơi piano và ghi hình các chương trình cùng nhau mỗi ngày, tình cảm rất tốt. Có lẽ sẽ không lâu nữa mối quan hệ này được công bố. Đây là điều mà Cố tổng luôn muốn thấy, phải không nó? "
Trong lòng Cố Ngôn Sanh đau xót, như thể bị ai đó chém một đao.
" Tại sao bây giờ em lại biến thành như vậy? Em trước kia ... không như thế này ... em trước đây luôn dịu dàng... "
Ôn Niệm Nam nhướng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Cố Ngôn Sanh, cậu chỉ thấy thật nực cười.
" Dịu dàng? Không phải Cố tổng luôn nói rằng tôi đạo đức giả và mưu mô thủ đoạn sao?
"Anh nghĩ rằng sau khi trải qua tất cả những điều đó, tôi có thể tiếp tục để anh mắng chửi và đánh đập như một con cừu nhỏ, như không có chuyện gì xảy ra trước đây không? Cố Ngôn Sanh ... Cái thích của anh bây giờ đối với tôi là vô giá trị..."
------------------
Tác giả có điều muốn
Cầu cái phiếu! Cầu cái phiếu!
Yêu em?
Kiểm tra?
Lý do khiến Niệm Nam tức giận như vậy là vì cậu đang thấy Cố Ngôn Sanh đang cố tình giở trò với mình để khiến cậu hiểu lầm Đường Sóc.
Cố Tra Tra trong lòng không thể đụng đến người có ơn cứu mạng mình khi bị bắt cóc…bóng lưng kia…giọng nói kia….., Dây chuyền kia là nỗi ám ảnh không thể chạm tới trong tim.
Thẩm Lạc An online, có quá muộn để cứu vãn lại không?
( Các bảo bối thấy có nên đề xuất làm phim hay không?)
Khởi động tình yêu? Trái tim lớn siêu bất khả chiến bại? biu biu?
**********
Editor: Cheeng Cheeng
Cố Ngôn Sanh đưa tay lên vuốt những vết thương nhỏ trên má trái, vết thương vẫn còn đau nhức.
Vết xước này do móng tay của Ôn Niệm Nam…
Hôm qua nhìn thấy mặt dây đeo hoa hướng dương khiến lòng hắn không yên. Nhìn những bức ảnh do các phóng viên trực tuyến chụp và bản cập nhật WE’s update của Studio, Cố Ngôn Sanh càng ngày càng bất an. .
Cho đến ngày hôm qua, nhìn thấy Đường Sóc và Ôn Niệm Nam cư xử thân mật trước ống kính, Cố Ngôn Sanh cảm thấy ngực ngột ngạt khó thở, muốn xông vào kéo hai người ra.
Anh muốn gặp Ôn Niệm Nam, nhưng lại sợ gặp Ôn Niệm Nam, không biết sau khi gặp mặt nên nói gì, cho đến ngày hôm qua lại nhìn thấy mặt dây hoa hướng dương đáng ghét.
Cuối cùng Cố Ngôn Sanh cũng đi ... hắn lái xe đến chỗ Ôn Niệm Nam ở, vốn dĩ anh chỉ muốn nhìn một lúc, nhưng khi anh thật sự nhìn thấy Ôn Niệm Nam, nhìn người trong lòng mình luôn nhung nhớ thì anh lại không nhịn được liền đi theo.
Nhưng khi đến gần, lại bị Ôn Niệm Nam cảnh giác chú ý, Cố Ngôn Sanh sợ bị nhìn thấy, vô thức đưa tay lên che mắt đối phương.
Khi Ôn Niệm Nam ra sức giãy giụa, Cố Ngôn Sanh đã đem người ôm vào ngực rồi ấn vào cửa.
"Ai sai anh tới ..."
Cố Ngôn Sanh không đáp, khi ôm Ôn Niệm Nam trong tay, cơ thể anh trở nên cứng đờ. Ngay lúc đó ... anh cảm thấy lo lắng và cáu kỉnh trong lòng biến mất ngay lập tức.
Cố Ngôn Sanh lại ngửi thấy mùi hương, anh ôm chặt người đó trong vòng tay với vẻ uể oải, anh chưa bao giờ để ý rằng mái tóc của Ôn Niệm Nam lại mềm như vậy.
"Tôi có thể là ai ... Tôi có thể ngửi thấy mùi của anh ..."
Sắc mặt của Cố Ngôn Sanh thay đổi đột ngột sau khi nghe những lời của Ôn Niệm Nam, anh nghĩ đè lại cậu lên tường thì đột nhiên được cảm thấy má trái đau rát, vô thức (theo bản năng) buông tay ra ...
Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam ngã xuống đất liền đưa tay ra đỡ, nhưng anh sợ Ôn Niệm Nam nhìn thấy mình nên vội vàng rời đi.
“ Cố tổng, Cố tổng?”
Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn Tiểu Lý ở phía sau, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì vậy?”
“ Thẩm tiên sinh tới, ở dưới lầu.”
Mắt Cố Ngôn Sanh hơi trầm xuống khi anh nghe thấy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ và nói: “Tôi muốn mở cuộc họp, bảo ông ấy về trước đi.”
Sau đó, anh quay người bước vào phòng họp.
Tiểu Lý hơi ngạc nhiên tại sao Cố Ngôn Sanh lại đột nhiên lạnh nhạt với Thẩm Lạc An, nhưng anh ấy không nghĩ nhiều về việc này rồi đi vào thang máy.
Ngay khi Tiểu Lý bước vào thang máy, cửa thang máy bên kia mở ra, Thẩm Lạc An liền bước ra ngoài.
--------------ta là đường phân cách hai đoạn không liên quan nhau-----------------
Đường Sóc cuối cùng hỏi.
Ôn Niêm Nam đứng ở đó không quay đầu lại, nắm cửa nhàn nhạt nói: “Đường Sóc, sao hôm qua anh lại xuất hiện gần chỗ ở của tôi?”
“Tôi… tôi chỉ muốn xem cậu đã ngủ chưa, muốn nhìn cậu một chút liền rời đi ... "
“Vậy vết thương trên mặt cậu từ đâu mà có ...”
Đường Sóc nhanh chóng nói: "Tôi muốn xuống xe nhìn, kết quả đã không thấy trước mặt có bùn đất, bước xuống thì bị trầy xước, có chuyện gì vậy? ”
Ôn Noãn Nam do dự khi Đường Sóc hoảng sợ và cố gắng giải thích, dáng vẻ đó không giống như đang giả vờ.
Có lẽ cậu đã nhầm…
“Niệm Nam?” Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam có chút lo lắng.
“Không sao, tôi chỉ hơi mệt muốn về nghỉ ngơi.”
“Vậy tôi đưa cậu về?”
Bởi vì trong chương trình phỏng vấn được phát sóng trực tiếp, Ôn Niệm Nam ngất xỉu nên đi ra ngoài.
[Tôi cảm thấy rất đau lòng cho WE quá, hãy chú ý đến cơ thể của bạn]
[trời ơi! đau lòng, có phải là mệt mỏi quá mức không? ]
[Có phải gần đây bạn đang viết bài hát dẫn đến mệt mỏi và ngất xỉu không? ]
[ Bạn trai nhỏ Đường thật mạnh bạo a, xông tới ôm WE từ dưới đất lên]
[lúc vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy sắc mặt WE không tốt, thật không ngờ lại có chuyện xảy ra]
Kết thúc cuộc họp Cố Ngôn Sanh bật máy tính lên định xử lý văn kiện nhưng lại thấy tin tức của WE phát sóng trực tiếp.
Sau khi bật nó lên, trái tim của Cố Ngôn Sanh run lên khi sắc mặt của Ôn Niệm Nam ngày càng tái nhợt và ngất xỉu trên mặt đất, anh thấy Đường Sóc xuất hiện trong màn hình chạy bế người lên, hình ảnh sau đó bị cắt bỏ.
Cố Ngôn Sanh muốn nhìn thấy Ôn Niệm Nam, và muốn xem cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh đi không có lý do như vậy, anh sẽ bị Ôn Niệm Nam nghi ngờ.
Cố Ngôn Sanh ngồi tại chỗ nhìn tin tức trong tay cả buổi chiều…
“Niệm Nam, cậu thực sự không sao chứ?” Đường Sóc muốn đưa Ôn Niệm Nam về nhưng lại bị từ chối, cậu lo lắng đến đầu vẫn còn choáng váng khi biết Ôn Niệm Nam xảy ra chuyện
“Không sao, tôi có thể tự lái xe để về”
“Niệm Nam, đừng quên gặp bác sĩ Lý vào ngày mai.”
“Ừ.”
Ôn Niệm NAM đang định rót một ly sữa sau khi trở về nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Ai? Là Đường Sóc sao?"
Ôn Niệm Nam kinh ngạc bước tới mở cửa: "Đường Sóc, tôi nói cậu không cần phải bảo vệ tôi ..."
Nhưng vừa mở cửa chưa thấy được gì, mắt cậu lại bị một đôi tay che mất.
Anh cảm thấy lồng ngực nhấp nhô cùng hô hấp phía sau, nhưng Ôn Niệm Nam lần này vô cùng bình tĩnh, không giãy giụa, không cầu xin.
Ôn Niệm Nam đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay đang che mắt của mình, đối phương muốn thoát ra nhưng lại bị nắm chắc.
Ôn Niệm Nam cảm giác được chủ nhân trên tay đang đeo chiếc nhẫn, tựa hồ đoán được điều gì, đột nhiên nắm lấy tay vuốt chiếc nhẫn ...
"Cố Ngôn Sanh... Buông tôi ra..."
Cơ thể Cố Ngôn Sanh cứng lại khi nghe thấy tên mình, và đôi tay che mắt ấy càng chặt hơn.
“Tôi sẽ nói lại lần nữa, bỏ tôi ra!”
Cố Ngôn Sanh cuối cùng cũng buông tay, cúi đầu nhìn tay mình.
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Cố Ngôn Sanh, bước tới.
“Cố Ngôn Sanh... ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, mím chặt môi, anh ngẩng đầu lên nhìn Ôn Niệm Nam.
Bốp...
Cái tát của Ôn Niệm Nam đập vào mặt Cố Ngôn Sanh một cách vang dội.
Cố Ngôn Sanh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Em..." "
“Anh vui vẻ sao? Dùng nỗi sợ hãi của người khác để điều khiển trò chơi của mình, hành hạ tôi bằng những thủ đoạn thế này? Anh thật sự khiến tôi ghê tởm, tránh ra, tôi không muốn gặp lại anh. . ”
Ôn Niệm Nam chán ghét xoay người bước vào nhà, Cố Ngôn Sanh tiến lên kéo người trở lại.
Cố Ngôn Sanh do dự, như có quyết tâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không muốn giở trò tra tấn. Tôi thích em, tôi muốn nhìn thấy em, tôi không thích em ở cùng Đường Sóc, tôi sợ em không muốn gặp tôi ... "
" Đủ rồi! "
Ôn Niệm Nam vẻ mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt, nghiêm nghị nói:" Ta thích sao? Anh không nghĩ sao?, Đã quá muộn rồi? Ba năm kết hôn là lúc tôi mong chờ tình yêu của anh, lúc đó anh thích ai? Trong lòng anh chỉ có ân nhân cứu mạng Thẩm Lạc An, nhưng bây giờ anh đang nói với tôi rằng anh thích tôi. Cố tổng lạm dụng như vậy có phải là cố tình làm ghê tởm tôi không? "
Cố Ngôn Sanh ánh mắt hơi lóe lên, anh nói: "Tôi ... tôi không có tình cảm ... Tôi chưa bao giờ thích người khác. Tôi chỉ có cảm giác biết ơn Thẩm Lạc An, cậu ấy đã hy sinh tính mạng của mình để cứu tôi khỏi bọn bắt cóc. Tôi không thể quên lòng tốt này ... Tôi không thể.
“Quên lòng tốt ... " Ôn Noãn Nam đột nhiên cười nhạo và chế nhạo:" Anh có cảm thấy mình làm sai gì không? Hahaha, lòng tốt? Anh có tốt với tôi không? "
Cố Ngôn Sanh sẽ không bao giờ hiểu tại sao càng giải thích lòng tốt của mình với Thẩm Lạc An, sắc mặt của Ôn Niệm Nam càng trở nên băng giá.
"Đầu của em như thế nào ..."
"Có liên quan gì đến anh không? Tôi đã chết và tàn phế rồi. Không liên quan gì đến anh. Đường Sóc sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện nếu có chuyện gì xảy ra”
“Đừng nhắc tới hắn ta! Đừng nhắc tới Đường Sóc nữa!”
Ôn Noãn Nam nhìn thấy Cố Sanh Ngôn mất tự chủ, nhàn nhạt nói:" Vì sao không được nhắc tới? Chỉ cho phép anh nhắc tới Thẩm Lạc An trước mặt tôi, ghê tởm tôi?”
" Tôi cùng Đường Sóc chơi piano và ghi hình các chương trình cùng nhau mỗi ngày, tình cảm rất tốt. Có lẽ sẽ không lâu nữa mối quan hệ này được công bố. Đây là điều mà Cố tổng luôn muốn thấy, phải không nó? "
Trong lòng Cố Ngôn Sanh đau xót, như thể bị ai đó chém một đao.
" Tại sao bây giờ em lại biến thành như vậy? Em trước kia ... không như thế này ... em trước đây luôn dịu dàng... "
Ôn Niệm Nam nhướng mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Cố Ngôn Sanh, cậu chỉ thấy thật nực cười.
" Dịu dàng? Không phải Cố tổng luôn nói rằng tôi đạo đức giả và mưu mô thủ đoạn sao?
"Anh nghĩ rằng sau khi trải qua tất cả những điều đó, tôi có thể tiếp tục để anh mắng chửi và đánh đập như một con cừu nhỏ, như không có chuyện gì xảy ra trước đây không? Cố Ngôn Sanh ... Cái thích của anh bây giờ đối với tôi là vô giá trị..."
------------------
Tác giả có điều muốn
Cầu cái phiếu! Cầu cái phiếu!
Yêu em?
Kiểm tra?
Lý do khiến Niệm Nam tức giận như vậy là vì cậu đang thấy Cố Ngôn Sanh đang cố tình giở trò với mình để khiến cậu hiểu lầm Đường Sóc.
Cố Tra Tra trong lòng không thể đụng đến người có ơn cứu mạng mình khi bị bắt cóc…bóng lưng kia…giọng nói kia….., Dây chuyền kia là nỗi ám ảnh không thể chạm tới trong tim.
Thẩm Lạc An online, có quá muộn để cứu vãn lại không?
( Các bảo bối thấy có nên đề xuất làm phim hay không?)
Khởi động tình yêu? Trái tim lớn siêu bất khả chiến bại? biu biu?
Bình luận facebook