Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 48
Tần Cần vội vàng tránh anh, đi vòng qua bên kia ghế lái phụ, không muốn màn cầu hôn tùy tiện này của anh!
Đương nhiên Hứa Trì chỉ định dọa cô sợ thôi.
Nếu như muốn cầu hôn, chắc chắn Hứa Trì còn để tâm hơn Tần Cần nhiều.
***
Lái xe lên đường chính, Tần Cần giơ ngón tay tính toán các món đồ cần mua để trang trí hai tầng. Đương nhiên trí nhớ không bằng ngòi bút.
Tần Cần lấy một quyển sổ nhỏ, dọc cả đường đi viết viết rồi vẽ vẽ.
Đèn đỏ, xe dừng lại, Hứa Trì nghiêng đầu nhìn cô viết chữ chi chít lên quyển sổ nhỏ, hỏi cô. "Em đã nghĩ tên quán chưa? Cái tên ông chủ Trần lấy quá đơn giản, "Một ly trà Trần"....Hình như không có quan hệ gì với tiệm sách."
"Ừm...Thực ra mấy hôm trước em đã nghĩ được một cái tên." Tần Cần nhỏ giọng nói
Hứa Trì ngạc nhiên, không ngờ cô đã nghĩ ra tên, hỏi. "Em định đặt tên gì?"
"Tầng một gọi là "Cần" đi....Anh biết tại sao "Cần" trong tên em không đọc là "jin" không?" Tần Cần đắc ý hỏi anh.
Hứa Trì thật sự không biết, vẫn cho là vì êm tai mà thôi.
Tần Cần cầm quyển sổ nhỏ, giống y như một cô giáo lên lớp giảng bài, nói không nhanh không chậm. "Chữ "Cần" này nếu như đọc là "jin" biểu thị sự trìu mến và tôn trọng."
"Khi "Cần" đọc là "qin", thông thường là một loại vũ khí "cán giáo", không thể sát thương, là loại vũ khí biết "thấu tình đạt lý". Trong cung điện thời xa xưa, có một câu "Trì cần tương nghênh [1]"
[1] Cầm giáo đón chào
Từ khi học tiểu học, Tần Cần đã bắt đầu giải thích ý nghĩa tên của cô với bạn học và giáo viên.
Sau này mới biết được cái tên cha mẹ nuôi đặt cho cô có bao nhiêu ý nghĩa. Bọn họ hy vọng cô biết yêu thương mình, cũng biết bảo vệ người mình yêu thương.
Hứa Trì nghe cô nói, đèn xanh sáng lên, anh nhấn chân ga, tiếp tục hỏi. "Tầng hai thì sao?"
"Tầng một xem như là hoan nghênh, tầng hai em muốn mọi người tay nâng một quyển sách, tay cầm một ly trà, thế nên gọi là "Cầm" đi."
Tần Cần vừa dứt lời, viết thêm một chữ "Cầm" vào cạnh chữ "Cần".
[Cần Cầm]
Không phải không thừa nhận, Tần Cần có chút tâm tư nho nhỏ.
"Cầm" cũng là "Trì".
Cầm 持 / chí / - Trì 迟 / chí /
Nghe vậy, khóe miệng Hứa Trì cong lên, định mở miệng nói chuyện, Tần Cần đã ngắt lời.
"Anh, anh đừng nói gì nữa! Em quyết định rồi, gọi là "Cầm."."
Cần Trì, Tần Cần và Hứa Trì, trời sinh một đôi.
Ừm, cái suy nghĩ này phải giữ cho kỹ.
***
Buổi tối về nhà, Tần Cần nhận được điện thoại của Vu Ngọc Cầm.
"Nhóc con, ngày mai tới nhà ăn cơm nhé."
Lần trước Tần Cần diễn vở kịch đuổi Tiền Giai Nghiên trước mặt Vu Ngọc Cầm, thái độ của Vu Ngọc Cầm đối với cô cũng đã thay đổi.
Biết Tần Cần mở tiệm sách quán trà, bà cho cô một vài đề xuất, thỉnh thoảng có gọi điện thoại cho Tần Cần, kêu cô bằng "nhóc con" nghe cũng rất thuận miệng.
Tần Cần không khách sáo với Vu Ngọc Cầm, ngọt giọng đáp. "Vâng, tối mai con và Hứa Trì sẽ về, hai ngày trước con mua mấy quyển sách, mang tới cho dì xem có được không ạ."
Tần Cần định vạch phương hướng cho tiệm sách, không phải sách gì cũng bày lên trên, nhưng cô đang do dự không biết nên để sách gì.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Cần quay người lại thấy Hứa Trì đang đứng sau lưng cô nở nụ cười xấu xa, hiển nhiên đã nghe hết mấy câu cô mới nói.
"Anh nghe hết rồi sao, mẹ anh bảo tối mai chúng ta về nhà ăn cơm."
Tần Cần thay dép, đi về phía phòng ngủ.
"Chờ đã.." Hứa Trì kéo cô lại, Tần Cần ngã vào trong lòng anh. "Xin hỏi bà chủ Tần, sao hôm nay lại đồng ý dứt khoát như thế? Thường ngày chối được thì sẽ chối mà?"
Tai Tần Cần đỏ ửng, vùi đầu trong ngực anh, nhỏ giọng nói. "Em nào có..."
Hứa Trì ôm cô bước về phía phòng ngủ, trêu chọc. "Lần này không sợ mẹ anh giục cưới nữa sao? Hửm?"
Mấy lần trước tới chỗ Vu Ngọc Cầm ăn cơm, mỗi lần đều chạy không thoát câu hỏi - khi nào kết hôn?
"Nếu không chạy được thì thản nhiên đối mặt thôi...Dù sao cũng có anh ở đây rồi mà." Tần Cần trở tay nắm lấy bàn tay anh, nũng nịu nói.
Thật ra Hứa Trì tôn trọng quyết định của cô. Chỉ cần Vu Ngọc Cầm hỏi chuyện kết hôn, khi Tần Cần không biết trả lời thế nào, Hứa Trì đều sẽ giải quyết giúp cô.
Hơn nữa Vu Ngọc Cầm cũng chỉ nhắc qua vài lần, không cần Tần Cần cho một thời gian cụ thể, chỉ hy vọng hai người có kế hoạch cho chuyện này.
***
Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Hứa Trì bận rộn trong phòng khám tới hơn bốn giờ chiều mới tan làm, bây giờ Tần Cần hai ngày đã đọc xong một quyển sách, Hứa Trì không có ở trong phòng làm việc cô mới có thói quen đọc sách.
Hứa Trì về phòng làm việc, thấy Tần Cần đang ngủ gà ngủ gật trên bàn, cũng không đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng thay áo khoác, vừa thu dọn đồ đạc vừa đợi cô tỉnh.
[cộc cộc]
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Tần Cần bị đánh thức.
Tần Cần ngẩng đầu lên, má phải hiện lên vệt ửng đỏ vì bị ép xuống. Hứa Trì nở nụ cười lại gần giúp cô vén tóc, bảo người bên ngoài vào trong.
Nghe tiếng, bác sĩ Trương mở cửa đi vào.
"Quấy rầy hai người sao?" Bác sĩ Trương cười hỏi hai người.
Tần Cần dụi mắt, cười nói. "Hai người có chuyện cần nói sao? Em ra ngoài trước..."
"Không cần, không cần." Bác sĩ Trương vội giơ tay bảo Tần Cần ngồi xuống, lấy một bức thư được đóng kín. "Chiều nay tôi đi tham gia một buổi tọa đàm chuyên khoa, gặp được viện sĩ Ngô, ông ấy cho là anh và tôi sẽ cùng nhau tham gia, nhưng không thấy anh nên bảo tôi đưa thư mời cho anh."
"Thư mời?" Hứa Trì nghi ngờ cầm lấy.
Bác sĩ Trương gật đầu, tiếp tục nói. "Viện sĩ Ngô có nói luận văn học thuật của anh được giải thưởng rồi, cuối tuần này là lễ trao giải, anh nhất định phải tới."
Bác sĩ Trương vừa dứt lời, Hứa Trì cũng mở thư ra.
Tần Cần mới tỉnh ngủ nhưng cũng thấy được hai chữ "Hứa Trì" màu sẫm in trên nền tím.
Bác sĩ Trương hoàn thành xong nhiệm vụ, vỗ tay nói. "Được rồi, bác sĩ Hứa đừng do dự nữa, buổi lễ trao giải lần này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vì anh mới về nước được hơn nửa năm nên định để anh tham gia vài buổi lễ."
"Được, tôi biết rồi." Hứa Trì gấp thư mời, bác sĩ Trương cũng tan làm về nhà.
Tần Cần vừa mặc áo khoác vừa quan sát vẻ mặt của anh. "Sao thế? Anh không muốn đi sao?"
Tuy Tần Cần không biết buổi lễ trao giải này nhưng thấy lời nói của bác sĩ Trương cũng hợp lý, ở nước ngoài, Hứa Trì cũng được xem như là bác sĩ nha khoa trẻ tuổi tài cao.
Trong nước hình như không có danh tiếng.
Hứa Trì kéo khóa áo kỹ càng cho cô, mím môi nói. "Buổi lễ trao giải ở thành phố N, đi tới đó còn phải tham gia các buổi tiệc xã giao, ít nhất thì hôm sau mới về được."
Tần Cần ngạc nhiên, một lúc lâu cũng không mở miệng.
Xong rồi, cô không muốn xa anh, đừng nói hai ba ngày, một tiếng cũng không được.
***
Mãi tới khi rời khỏi phòng khám, lái xe tới chỗ Vu Ngọc Cầm, Tần Cần mới nói. "Hay là anh cứ đi đi."
"Lễ trao giải không đi cũng được, nhờ người khác nhận thưởng giúp là xong." Hứa Trì định không đi.
Bây giờ phòng khám bệnh đã đi vào con đường phát triển, anh không thiếu tiền, càng không suy nghĩ tới chuyện có tên tuổi, danh tiếng, đi hay không cũng không sao.
Đương nhiên Tần Cần biết suy nghĩ của Hứa Trì, nhưng cô không muốn Hứa Trì cứ mãi nghĩ về cô.
"Bác sĩ Trương nói đúng, anh đi có lợi mà không có hại. Nếu có hại thì cũng là chúng ta xa nhau vài ngày thôi.."
Tần Cần chủ động ngẩng đầu cười, xem như bản thân đang khuyên bảo anh. "Không phải mọi người đều bảo "tiểu biệt thắng tân hôn" [2] sao?"
[2]Nhiều người dùng cách nói "tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Nghe cô nói, Hứa Trì nở nụ cười. "Tân hôn sao? Anh đây có thể suy nghĩ một chút."
***
Tần Cần quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, đợi tới khi vệt ửng hồng trên gò má biến mất, cô mới lẩm bẩm. "Bác sĩ Hứa, không cho phép anh trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài..."
"Nếu như gặp người gióng Tiền Giai Nghiên, không giải quyết được thì nên chạy trốn..."
"Chờ đã." Tần Cần chợt quay đầu, phồng má hỏi. "Tiền Giai Nghiên cũng đi sao?"
Hứa Trì nhìn cô y như con cá nóc nhỏ, giơ tay xoa gương mặt tức giận, giải thích với cô. "Buổi tọa đàm hôm nay Tiền Giai Nghiên sẽ tới, nhưng cô ta không tới lễ trao giải."
Tần Cần ngạc nhiên, lập tức bình tĩnh lại.
"Thì ra anh không tham gia tọa đàm là vì vậy..."
Xem ra anh vẫn có tính giác ngộ, giác ngộ để xứng với danh hiệu bạn trai!
Tần Cần vội vàng tránh anh, đi vòng qua bên kia ghế lái phụ, không muốn màn cầu hôn tùy tiện này của anh!
Đương nhiên Hứa Trì chỉ định dọa cô sợ thôi.
Nếu như muốn cầu hôn, chắc chắn Hứa Trì còn để tâm hơn Tần Cần nhiều.
***
Lái xe lên đường chính, Tần Cần giơ ngón tay tính toán các món đồ cần mua để trang trí hai tầng. Đương nhiên trí nhớ không bằng ngòi bút.
Tần Cần lấy một quyển sổ nhỏ, dọc cả đường đi viết viết rồi vẽ vẽ.
Đèn đỏ, xe dừng lại, Hứa Trì nghiêng đầu nhìn cô viết chữ chi chít lên quyển sổ nhỏ, hỏi cô. "Em đã nghĩ tên quán chưa? Cái tên ông chủ Trần lấy quá đơn giản, "Một ly trà Trần"....Hình như không có quan hệ gì với tiệm sách."
"Ừm...Thực ra mấy hôm trước em đã nghĩ được một cái tên." Tần Cần nhỏ giọng nói
Hứa Trì ngạc nhiên, không ngờ cô đã nghĩ ra tên, hỏi. "Em định đặt tên gì?"
"Tầng một gọi là "Cần" đi....Anh biết tại sao "Cần" trong tên em không đọc là "jin" không?" Tần Cần đắc ý hỏi anh.
Hứa Trì thật sự không biết, vẫn cho là vì êm tai mà thôi.
Tần Cần cầm quyển sổ nhỏ, giống y như một cô giáo lên lớp giảng bài, nói không nhanh không chậm. "Chữ "Cần" này nếu như đọc là "jin" biểu thị sự trìu mến và tôn trọng."
"Khi "Cần" đọc là "qin", thông thường là một loại vũ khí "cán giáo", không thể sát thương, là loại vũ khí biết "thấu tình đạt lý". Trong cung điện thời xa xưa, có một câu "Trì cần tương nghênh [1]"
[1] Cầm giáo đón chào
Từ khi học tiểu học, Tần Cần đã bắt đầu giải thích ý nghĩa tên của cô với bạn học và giáo viên.
Sau này mới biết được cái tên cha mẹ nuôi đặt cho cô có bao nhiêu ý nghĩa. Bọn họ hy vọng cô biết yêu thương mình, cũng biết bảo vệ người mình yêu thương.
Hứa Trì nghe cô nói, đèn xanh sáng lên, anh nhấn chân ga, tiếp tục hỏi. "Tầng hai thì sao?"
"Tầng một xem như là hoan nghênh, tầng hai em muốn mọi người tay nâng một quyển sách, tay cầm một ly trà, thế nên gọi là "Cầm" đi."
Tần Cần vừa dứt lời, viết thêm một chữ "Cầm" vào cạnh chữ "Cần".
[Cần Cầm]
Không phải không thừa nhận, Tần Cần có chút tâm tư nho nhỏ.
"Cầm" cũng là "Trì".
Cầm 持 / chí / - Trì 迟 / chí /
Nghe vậy, khóe miệng Hứa Trì cong lên, định mở miệng nói chuyện, Tần Cần đã ngắt lời.
"Anh, anh đừng nói gì nữa! Em quyết định rồi, gọi là "Cầm."."
Cần Trì, Tần Cần và Hứa Trì, trời sinh một đôi.
Ừm, cái suy nghĩ này phải giữ cho kỹ.
***
Buổi tối về nhà, Tần Cần nhận được điện thoại của Vu Ngọc Cầm.
"Nhóc con, ngày mai tới nhà ăn cơm nhé."
Lần trước Tần Cần diễn vở kịch đuổi Tiền Giai Nghiên trước mặt Vu Ngọc Cầm, thái độ của Vu Ngọc Cầm đối với cô cũng đã thay đổi.
Biết Tần Cần mở tiệm sách quán trà, bà cho cô một vài đề xuất, thỉnh thoảng có gọi điện thoại cho Tần Cần, kêu cô bằng "nhóc con" nghe cũng rất thuận miệng.
Tần Cần không khách sáo với Vu Ngọc Cầm, ngọt giọng đáp. "Vâng, tối mai con và Hứa Trì sẽ về, hai ngày trước con mua mấy quyển sách, mang tới cho dì xem có được không ạ."
Tần Cần định vạch phương hướng cho tiệm sách, không phải sách gì cũng bày lên trên, nhưng cô đang do dự không biết nên để sách gì.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Cần quay người lại thấy Hứa Trì đang đứng sau lưng cô nở nụ cười xấu xa, hiển nhiên đã nghe hết mấy câu cô mới nói.
"Anh nghe hết rồi sao, mẹ anh bảo tối mai chúng ta về nhà ăn cơm."
Tần Cần thay dép, đi về phía phòng ngủ.
"Chờ đã.." Hứa Trì kéo cô lại, Tần Cần ngã vào trong lòng anh. "Xin hỏi bà chủ Tần, sao hôm nay lại đồng ý dứt khoát như thế? Thường ngày chối được thì sẽ chối mà?"
Tai Tần Cần đỏ ửng, vùi đầu trong ngực anh, nhỏ giọng nói. "Em nào có..."
Hứa Trì ôm cô bước về phía phòng ngủ, trêu chọc. "Lần này không sợ mẹ anh giục cưới nữa sao? Hửm?"
Mấy lần trước tới chỗ Vu Ngọc Cầm ăn cơm, mỗi lần đều chạy không thoát câu hỏi - khi nào kết hôn?
"Nếu không chạy được thì thản nhiên đối mặt thôi...Dù sao cũng có anh ở đây rồi mà." Tần Cần trở tay nắm lấy bàn tay anh, nũng nịu nói.
Thật ra Hứa Trì tôn trọng quyết định của cô. Chỉ cần Vu Ngọc Cầm hỏi chuyện kết hôn, khi Tần Cần không biết trả lời thế nào, Hứa Trì đều sẽ giải quyết giúp cô.
Hơn nữa Vu Ngọc Cầm cũng chỉ nhắc qua vài lần, không cần Tần Cần cho một thời gian cụ thể, chỉ hy vọng hai người có kế hoạch cho chuyện này.
***
Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Hứa Trì bận rộn trong phòng khám tới hơn bốn giờ chiều mới tan làm, bây giờ Tần Cần hai ngày đã đọc xong một quyển sách, Hứa Trì không có ở trong phòng làm việc cô mới có thói quen đọc sách.
Hứa Trì về phòng làm việc, thấy Tần Cần đang ngủ gà ngủ gật trên bàn, cũng không đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng thay áo khoác, vừa thu dọn đồ đạc vừa đợi cô tỉnh.
[cộc cộc]
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Tần Cần bị đánh thức.
Tần Cần ngẩng đầu lên, má phải hiện lên vệt ửng đỏ vì bị ép xuống. Hứa Trì nở nụ cười lại gần giúp cô vén tóc, bảo người bên ngoài vào trong.
Nghe tiếng, bác sĩ Trương mở cửa đi vào.
"Quấy rầy hai người sao?" Bác sĩ Trương cười hỏi hai người.
Tần Cần dụi mắt, cười nói. "Hai người có chuyện cần nói sao? Em ra ngoài trước..."
"Không cần, không cần." Bác sĩ Trương vội giơ tay bảo Tần Cần ngồi xuống, lấy một bức thư được đóng kín. "Chiều nay tôi đi tham gia một buổi tọa đàm chuyên khoa, gặp được viện sĩ Ngô, ông ấy cho là anh và tôi sẽ cùng nhau tham gia, nhưng không thấy anh nên bảo tôi đưa thư mời cho anh."
"Thư mời?" Hứa Trì nghi ngờ cầm lấy.
Bác sĩ Trương gật đầu, tiếp tục nói. "Viện sĩ Ngô có nói luận văn học thuật của anh được giải thưởng rồi, cuối tuần này là lễ trao giải, anh nhất định phải tới."
Bác sĩ Trương vừa dứt lời, Hứa Trì cũng mở thư ra.
Tần Cần mới tỉnh ngủ nhưng cũng thấy được hai chữ "Hứa Trì" màu sẫm in trên nền tím.
Bác sĩ Trương hoàn thành xong nhiệm vụ, vỗ tay nói. "Được rồi, bác sĩ Hứa đừng do dự nữa, buổi lễ trao giải lần này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vì anh mới về nước được hơn nửa năm nên định để anh tham gia vài buổi lễ."
"Được, tôi biết rồi." Hứa Trì gấp thư mời, bác sĩ Trương cũng tan làm về nhà.
Tần Cần vừa mặc áo khoác vừa quan sát vẻ mặt của anh. "Sao thế? Anh không muốn đi sao?"
Tuy Tần Cần không biết buổi lễ trao giải này nhưng thấy lời nói của bác sĩ Trương cũng hợp lý, ở nước ngoài, Hứa Trì cũng được xem như là bác sĩ nha khoa trẻ tuổi tài cao.
Trong nước hình như không có danh tiếng.
Hứa Trì kéo khóa áo kỹ càng cho cô, mím môi nói. "Buổi lễ trao giải ở thành phố N, đi tới đó còn phải tham gia các buổi tiệc xã giao, ít nhất thì hôm sau mới về được."
Tần Cần ngạc nhiên, một lúc lâu cũng không mở miệng.
Xong rồi, cô không muốn xa anh, đừng nói hai ba ngày, một tiếng cũng không được.
***
Mãi tới khi rời khỏi phòng khám, lái xe tới chỗ Vu Ngọc Cầm, Tần Cần mới nói. "Hay là anh cứ đi đi."
"Lễ trao giải không đi cũng được, nhờ người khác nhận thưởng giúp là xong." Hứa Trì định không đi.
Bây giờ phòng khám bệnh đã đi vào con đường phát triển, anh không thiếu tiền, càng không suy nghĩ tới chuyện có tên tuổi, danh tiếng, đi hay không cũng không sao.
Đương nhiên Tần Cần biết suy nghĩ của Hứa Trì, nhưng cô không muốn Hứa Trì cứ mãi nghĩ về cô.
"Bác sĩ Trương nói đúng, anh đi có lợi mà không có hại. Nếu có hại thì cũng là chúng ta xa nhau vài ngày thôi.."
Tần Cần chủ động ngẩng đầu cười, xem như bản thân đang khuyên bảo anh. "Không phải mọi người đều bảo "tiểu biệt thắng tân hôn" [2] sao?"
[2]Nhiều người dùng cách nói "tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Nghe cô nói, Hứa Trì nở nụ cười. "Tân hôn sao? Anh đây có thể suy nghĩ một chút."
***
Tần Cần quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, đợi tới khi vệt ửng hồng trên gò má biến mất, cô mới lẩm bẩm. "Bác sĩ Hứa, không cho phép anh trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài..."
"Nếu như gặp người gióng Tiền Giai Nghiên, không giải quyết được thì nên chạy trốn..."
"Chờ đã." Tần Cần chợt quay đầu, phồng má hỏi. "Tiền Giai Nghiên cũng đi sao?"
Hứa Trì nhìn cô y như con cá nóc nhỏ, giơ tay xoa gương mặt tức giận, giải thích với cô. "Buổi tọa đàm hôm nay Tiền Giai Nghiên sẽ tới, nhưng cô ta không tới lễ trao giải."
Tần Cần ngạc nhiên, lập tức bình tĩnh lại.
"Thì ra anh không tham gia tọa đàm là vì vậy..."
Xem ra anh vẫn có tính giác ngộ, giác ngộ để xứng với danh hiệu bạn trai!
Bình luận facebook