Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1625
CHƯƠNG 1625: LỄ PHÉP LẤY LỆ
Thẩm Lệ nhìn thấy Cố Tri Dân, đáy mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Từ khi cô bị thương đến khi vào bệnh viện cũng chưa được bao lâu, cô cũng mới băng bó vết thương xong rồi được đưa vào phòng bệnh không lâu. Bởi vì cô bị thương, biểu diễn kịch nói buổi sáng cũng tạm thời hủy bỏ, cho nên đa số người của đoàn kịch nói đều đến đây.
Mười mấy người chen chúc trong một phòng bệnh không lớn lắm, ầm ầm ĩ ĩ, thật ra Thẩm Lệ cũng hơi nhức đầu rồi.
Nhưng những người này cũng đều xuất phát từ lòng tốt mới đến thăm cô, cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Cố Tri Dân đến cũng nhanh quá rồi.
“Ngoài tay và mặt ra thì còn chỗ nào bị thương không?” Cố Tri Dân đi đến trước giường bệnh, sau khi tỉ mỉ quan sát cô, ánh mắt rơi xuống gương mặt gầy gò của cô.
Gần đây cô gầy đi rất nhiều, gầy đến mức cằm cũng nhọn ra rồi.
“Không có.” Thẩm Lệ lắc đầu.
“Tổng giám đốc Cố, sao ngài rảnh rỗi đến đây…” Cũng không biết là ai bên cạnh muốn bắt chuyện với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không để ý, cũng không quay đầu lại, không nhanh không chậm nói: “Ngại quá mọi người, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô ấy.”
Tuy ngoài miệng anh ta nói ngại, nhưng từ dáng vẻ đến hành động đều chẳng mảy may nhìn ra được tí ngại ngùng nào.
Anh ta cũng chỉ là đang đuổi người mà thôi.
Đương nhiên, không phải ai cũng có đầu óc để có thể nghe ra được Cố Tri Dân đang đuổi người, còn có mấy người không biết sống chết ở lại, nhưng rồi cũng bị cấp trên lôi đi.
Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Kha Trật đứng ở cửa ra vào, thấy mọi người đều đi ra rồi thì lập tức kéo cửa phòng bệnh đóng lại, anh ta canh giữ ở bên ngoài.
Kha Trật là sinh viên xuất sắc, làm việc bên cạnh Cố Tri Dân đã lâu, kiến thức rộng rãi, học thức uyên bác, tất nhiên khí chất cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Các diễn viên kịch nói đứng ở ngoài cửa, có lẽ là cảm thấy buồn chán, nên đến bắt chuyện với Kha Trật.
Kha Trật không hay nói nhiều với người ngoài, cũng chỉ lễ phép lấy lệ mà trả lời bằng mấy từ như ‘ừ’ ‘vâng’ ‘không rõ lắm’.
Chưa được bao lâu, những người này đã cảm thấy nhàm chán, cũng không nói chuyện với Kha Trật nữa.
Trái lại có một cô gái trẻ tuổi không biết trời cao đất dày đi đến hỏi anh ta: “Anh có bạn gái chưa?”
Mí mắt Kha Trật khẽ nâng lên liếc nhìn cô gái, còn chưa thấy rõ mặt mũi cô gái kia như thế nào, đã không chút lưu tình lùi về phía sau nửa bước kéo giãn khoảng cách: “Tôi mới làm ba không lâu trước đó.”
Khuôn mặt cô gái lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại bước đến gần: “Vậy Tổng giám đốc Cố của các anh thì sao? Gần đây có tin đồn nói, thật ra Tổng giám đốc Cố của các anh lại có bạn gái mới?”
Kha Trật không để ý đến vấn đề này.
Cô gái lại tò mò hỏi tiếp: “Tại sao anh không nói chuyện, anh không nói lời nào có phải là ngầm thừa nhận rồi không?”
“Nếu như cô tò mò, vậy có thể đến hỏi trực tiếp Tổng giám đốc Cố, tôi chỉ là trợ lý trong công việc của Tổng giám đốc Cố.” Kha Trật sầm mặt, cũng lập tức bộc lộ khí thế ra ngoài.
Cô gái bị dọa sợ, không dám tiếp tục quấn lấy anh ta hỏi lung tung nữa.
Náo nhiệt bên ngoài đều bị cánh cửa ngăn cách, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân trong phòng bệnh đều không nghe thấy.
Lông mày Cố Tri Dân nhíu chặt lại, như thể sắp vặn vào với nhau.
Thẩm Lệ lên tiếng nói chuyện trước: “Anh lại vượt đèn đỏ rồi hả?”
Cố Tri Dân ngẩn ra một lát mới hiểu được ý của Thẩm Lệ: “Là Kha Trật lái xe.”
Thẩm Lệ hiểu rõ tính tình của Cố Tri Dân, anh vội vàng chạy đến như vậy, chắc chắn là phải vượt đèn đỏ.
Rõ ràng là nhân vật có địa vị cao trong giới giải trí, nhưng đôi khi làm việc vẫn rất dễ dàng bị kích động.
Loại chuyện vượt đèn đỏ này, cũng không phải là lần đầu tiên Cố Tri Dân làm.
Nhưng anh ta chưa bao giờ ghi nhớ.
“Vậy là tốt rồi.” Kha Trật làm việc khá là bình tĩnh, sẽ không vượt đèn đỏ.
Thẩm Lệ nhìn thấy Cố Tri Dân, đáy mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Từ khi cô bị thương đến khi vào bệnh viện cũng chưa được bao lâu, cô cũng mới băng bó vết thương xong rồi được đưa vào phòng bệnh không lâu. Bởi vì cô bị thương, biểu diễn kịch nói buổi sáng cũng tạm thời hủy bỏ, cho nên đa số người của đoàn kịch nói đều đến đây.
Mười mấy người chen chúc trong một phòng bệnh không lớn lắm, ầm ầm ĩ ĩ, thật ra Thẩm Lệ cũng hơi nhức đầu rồi.
Nhưng những người này cũng đều xuất phát từ lòng tốt mới đến thăm cô, cô chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Cố Tri Dân đến cũng nhanh quá rồi.
“Ngoài tay và mặt ra thì còn chỗ nào bị thương không?” Cố Tri Dân đi đến trước giường bệnh, sau khi tỉ mỉ quan sát cô, ánh mắt rơi xuống gương mặt gầy gò của cô.
Gần đây cô gầy đi rất nhiều, gầy đến mức cằm cũng nhọn ra rồi.
“Không có.” Thẩm Lệ lắc đầu.
“Tổng giám đốc Cố, sao ngài rảnh rỗi đến đây…” Cũng không biết là ai bên cạnh muốn bắt chuyện với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không để ý, cũng không quay đầu lại, không nhanh không chậm nói: “Ngại quá mọi người, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô ấy.”
Tuy ngoài miệng anh ta nói ngại, nhưng từ dáng vẻ đến hành động đều chẳng mảy may nhìn ra được tí ngại ngùng nào.
Anh ta cũng chỉ là đang đuổi người mà thôi.
Đương nhiên, không phải ai cũng có đầu óc để có thể nghe ra được Cố Tri Dân đang đuổi người, còn có mấy người không biết sống chết ở lại, nhưng rồi cũng bị cấp trên lôi đi.
Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Kha Trật đứng ở cửa ra vào, thấy mọi người đều đi ra rồi thì lập tức kéo cửa phòng bệnh đóng lại, anh ta canh giữ ở bên ngoài.
Kha Trật là sinh viên xuất sắc, làm việc bên cạnh Cố Tri Dân đã lâu, kiến thức rộng rãi, học thức uyên bác, tất nhiên khí chất cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Các diễn viên kịch nói đứng ở ngoài cửa, có lẽ là cảm thấy buồn chán, nên đến bắt chuyện với Kha Trật.
Kha Trật không hay nói nhiều với người ngoài, cũng chỉ lễ phép lấy lệ mà trả lời bằng mấy từ như ‘ừ’ ‘vâng’ ‘không rõ lắm’.
Chưa được bao lâu, những người này đã cảm thấy nhàm chán, cũng không nói chuyện với Kha Trật nữa.
Trái lại có một cô gái trẻ tuổi không biết trời cao đất dày đi đến hỏi anh ta: “Anh có bạn gái chưa?”
Mí mắt Kha Trật khẽ nâng lên liếc nhìn cô gái, còn chưa thấy rõ mặt mũi cô gái kia như thế nào, đã không chút lưu tình lùi về phía sau nửa bước kéo giãn khoảng cách: “Tôi mới làm ba không lâu trước đó.”
Khuôn mặt cô gái lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại bước đến gần: “Vậy Tổng giám đốc Cố của các anh thì sao? Gần đây có tin đồn nói, thật ra Tổng giám đốc Cố của các anh lại có bạn gái mới?”
Kha Trật không để ý đến vấn đề này.
Cô gái lại tò mò hỏi tiếp: “Tại sao anh không nói chuyện, anh không nói lời nào có phải là ngầm thừa nhận rồi không?”
“Nếu như cô tò mò, vậy có thể đến hỏi trực tiếp Tổng giám đốc Cố, tôi chỉ là trợ lý trong công việc của Tổng giám đốc Cố.” Kha Trật sầm mặt, cũng lập tức bộc lộ khí thế ra ngoài.
Cô gái bị dọa sợ, không dám tiếp tục quấn lấy anh ta hỏi lung tung nữa.
Náo nhiệt bên ngoài đều bị cánh cửa ngăn cách, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân trong phòng bệnh đều không nghe thấy.
Lông mày Cố Tri Dân nhíu chặt lại, như thể sắp vặn vào với nhau.
Thẩm Lệ lên tiếng nói chuyện trước: “Anh lại vượt đèn đỏ rồi hả?”
Cố Tri Dân ngẩn ra một lát mới hiểu được ý của Thẩm Lệ: “Là Kha Trật lái xe.”
Thẩm Lệ hiểu rõ tính tình của Cố Tri Dân, anh vội vàng chạy đến như vậy, chắc chắn là phải vượt đèn đỏ.
Rõ ràng là nhân vật có địa vị cao trong giới giải trí, nhưng đôi khi làm việc vẫn rất dễ dàng bị kích động.
Loại chuyện vượt đèn đỏ này, cũng không phải là lần đầu tiên Cố Tri Dân làm.
Nhưng anh ta chưa bao giờ ghi nhớ.
“Vậy là tốt rồi.” Kha Trật làm việc khá là bình tĩnh, sẽ không vượt đèn đỏ.