Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1627
CHƯƠNG 1627: GIẢ VỜ KHÔNG NHÌN THẤY
Thẩm Lệ quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Cố Tri Dân, cũng không nhìn vết thương trên tay anh ta.
Cố Tri Dân vẫn mặt không cảm xúc gọt táo, khi một quả táo được anh ta gọt xong, đã không còn bao nhiêu thịt quả, có lẽ chỉ còn lại khoảng hai phần ba.
Anh ta đưa cho Thẩm Lệ.
Là tự Thẩm Lệ nói muốn ăn táo, nếu anh ta đã gọt xong, vậy Thẩm Lệ cũng nhận lấy.
Cô mới gặm hai miếng thì đã cảm thấy không muốn ăn nữa rồi, nhưng vẫn cố ăn thật chậm.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm Thẩm Lệ một lát, xoay người nhặt băng keo cá nhân trên mặt đất, xé mở ra dán lên cho mình.
Chú ý thấy động tác của anh ta, Thẩm Lệ khẽ dừng lại, nhưng rất nhanh lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục gặm táo trong tay.
Gặm một lúc lâu cũng không ăn được bao nhiêu.
Cố Tri Dân nhớ lại lúc ăn cơm cùng Thẩm Lệ tối hôm qua, cô cũng không ăn được bao nhiêu, sức ăn giống hệt con mèo.
Trước kia cô cũng không như vậy.
Trước kia mặc dù cô kiểm soát ăn uống, nhưng sức ăn cơ bản vẫn là thế.
Mà bây giờ gần như chỉ ăn bằng một nửa so với trước kia, thậm chí anh ta đều cảm thấy cô không ăn no.
Là có chỗ nào không thoải mái sao?
Hay là mắc bệnh rồi?
Cố Tri Dân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng lắm, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Chờ lát nữa đi kiểm tra tổng quát đi.”
Bất chợt nghe thấy tiếng nói của Cố Tri Dân, Thẩm Lệ khẽ sửng sốt: “Không cần.”
Cô rất khỏe, kiểm tra cái gì chứ.
Cố Tri Dân còn muốn lên tiếng, điện thoại di động của Thẩm Lệ lại vang lên.
Là Hạ Diệp Chi gọi đến.
Khuôn mặt Thẩm Lệ không nhịn được nở nụ cười.
Cố Tri Dân hơi híp mắt lại, điện thoại của ai mà khiến cô cười vui vẻ như vậy, anh ta khẽ nghiêng đầu nhìn, nhưng Thẩm Lệ đã ấn nút nhận máy, anh ta căn bản không nhìn thấy là ai.
“Diệp Chi.” Thẩm Lệ nhận điện thoại.
Cố Tri Dân nghe thấy tiếng ‘Diệp Chi’ này mới yên tâm.
Hóa ra là Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ chỉ có một tay có thể cử động, khi cô nghe điện thoại, quả táo ngậm bên trong miệng, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Cố Tri Dân thấy vậy, giơ tay cầm táo trong miệng cô ra.
Thẩm Lệ nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, tiếp tục trò chuyện với Hạ Diệp Chi ở bên kia điện thoại: “Tớ không sao, cậu không cần lo lắng, thật mà…”
“Tớ biết…”
“Cậu chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, cậu nghe giọng nói của tớ đi, không phải vẫn rất khỏe mạnh sao?”
Mặc dù Thẩm Lệ đã nói là mình không có chuyện gì, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không yên tâm, thậm chí còn nói: “Vậy tớ bảo Mạc Đình Kiên ghét thăm cậu một lát nhé.”
“…” Thẩm Lệ lập tức nghẹn lời, mọi người đều nói ‘mang thai ngốc ba năm’, cô cảm thấy cách nói này không sai tí nào.
Hạ Diệp Chi đúng là càng ngày càng ngốc rồi, biết rõ cô sợ Mạc Đình Kiên, còn nói bảo Mạc Đình Kiên đến thăm cô, cô nào dám chứ.
“Thật sự không có chuyện gì, cũng thật sự không cần đâu, cậu nghe giọng nói của tớ là có thể biết được tinh thần của tớ rất… được rồi, ngày mai tớ đến thăm cậu.” Bác sĩ nói, cô chỉ bị thương ngoài da, cũng không cần nằm viện, đến thời gian thì đi đổi thuốc cắt chỉ là được rồi.
Nếu Hạ Diệp Chi đã không yên lòng, vậy cô đi thăm Hạ Diệp Chi là được rồi.
Cô thật sự sợ Hạ Diệp Chi sẽ bảo Mạc Đình Kiên đến thăm cô.
Điện thoại di động của Cố Tri Dân cũng vang lên, là Tần Nhân gọi đến.
Trông thấy là Tần Nhân gọi đến, Cố Tri Dân nhức hết cả đầu, lặng lẽ tắt âm thanh, giả vờ như không nhìn thấy cuộc điện thoại này.
Cuối cùng, điện thoại tự động cúp máy.
Nhưng điện thoại của Tần Nhân vừa cúp máy, điện thoại của Hình Ỷ Quân – mẹ Thẩm Lệ lại gọi đến.
Có lẽ là nhìn thấy hot search, biết Thẩm Lệ bị thương rồi, mà lúc này Thẩm Lệ lại đang nói chuyện điện thoại với Hạ Diệp Chi, đường dây bận, bọn họ không gọi được vào điện thoại của Thẩm Lệ nên gọi cho anh ta.
Thẩm Lệ quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Cố Tri Dân, cũng không nhìn vết thương trên tay anh ta.
Cố Tri Dân vẫn mặt không cảm xúc gọt táo, khi một quả táo được anh ta gọt xong, đã không còn bao nhiêu thịt quả, có lẽ chỉ còn lại khoảng hai phần ba.
Anh ta đưa cho Thẩm Lệ.
Là tự Thẩm Lệ nói muốn ăn táo, nếu anh ta đã gọt xong, vậy Thẩm Lệ cũng nhận lấy.
Cô mới gặm hai miếng thì đã cảm thấy không muốn ăn nữa rồi, nhưng vẫn cố ăn thật chậm.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm Thẩm Lệ một lát, xoay người nhặt băng keo cá nhân trên mặt đất, xé mở ra dán lên cho mình.
Chú ý thấy động tác của anh ta, Thẩm Lệ khẽ dừng lại, nhưng rất nhanh lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục gặm táo trong tay.
Gặm một lúc lâu cũng không ăn được bao nhiêu.
Cố Tri Dân nhớ lại lúc ăn cơm cùng Thẩm Lệ tối hôm qua, cô cũng không ăn được bao nhiêu, sức ăn giống hệt con mèo.
Trước kia cô cũng không như vậy.
Trước kia mặc dù cô kiểm soát ăn uống, nhưng sức ăn cơ bản vẫn là thế.
Mà bây giờ gần như chỉ ăn bằng một nửa so với trước kia, thậm chí anh ta đều cảm thấy cô không ăn no.
Là có chỗ nào không thoải mái sao?
Hay là mắc bệnh rồi?
Cố Tri Dân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng lắm, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Chờ lát nữa đi kiểm tra tổng quát đi.”
Bất chợt nghe thấy tiếng nói của Cố Tri Dân, Thẩm Lệ khẽ sửng sốt: “Không cần.”
Cô rất khỏe, kiểm tra cái gì chứ.
Cố Tri Dân còn muốn lên tiếng, điện thoại di động của Thẩm Lệ lại vang lên.
Là Hạ Diệp Chi gọi đến.
Khuôn mặt Thẩm Lệ không nhịn được nở nụ cười.
Cố Tri Dân hơi híp mắt lại, điện thoại của ai mà khiến cô cười vui vẻ như vậy, anh ta khẽ nghiêng đầu nhìn, nhưng Thẩm Lệ đã ấn nút nhận máy, anh ta căn bản không nhìn thấy là ai.
“Diệp Chi.” Thẩm Lệ nhận điện thoại.
Cố Tri Dân nghe thấy tiếng ‘Diệp Chi’ này mới yên tâm.
Hóa ra là Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ chỉ có một tay có thể cử động, khi cô nghe điện thoại, quả táo ngậm bên trong miệng, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Cố Tri Dân thấy vậy, giơ tay cầm táo trong miệng cô ra.
Thẩm Lệ nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì, tiếp tục trò chuyện với Hạ Diệp Chi ở bên kia điện thoại: “Tớ không sao, cậu không cần lo lắng, thật mà…”
“Tớ biết…”
“Cậu chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, cậu nghe giọng nói của tớ đi, không phải vẫn rất khỏe mạnh sao?”
Mặc dù Thẩm Lệ đã nói là mình không có chuyện gì, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không yên tâm, thậm chí còn nói: “Vậy tớ bảo Mạc Đình Kiên ghét thăm cậu một lát nhé.”
“…” Thẩm Lệ lập tức nghẹn lời, mọi người đều nói ‘mang thai ngốc ba năm’, cô cảm thấy cách nói này không sai tí nào.
Hạ Diệp Chi đúng là càng ngày càng ngốc rồi, biết rõ cô sợ Mạc Đình Kiên, còn nói bảo Mạc Đình Kiên đến thăm cô, cô nào dám chứ.
“Thật sự không có chuyện gì, cũng thật sự không cần đâu, cậu nghe giọng nói của tớ là có thể biết được tinh thần của tớ rất… được rồi, ngày mai tớ đến thăm cậu.” Bác sĩ nói, cô chỉ bị thương ngoài da, cũng không cần nằm viện, đến thời gian thì đi đổi thuốc cắt chỉ là được rồi.
Nếu Hạ Diệp Chi đã không yên lòng, vậy cô đi thăm Hạ Diệp Chi là được rồi.
Cô thật sự sợ Hạ Diệp Chi sẽ bảo Mạc Đình Kiên đến thăm cô.
Điện thoại di động của Cố Tri Dân cũng vang lên, là Tần Nhân gọi đến.
Trông thấy là Tần Nhân gọi đến, Cố Tri Dân nhức hết cả đầu, lặng lẽ tắt âm thanh, giả vờ như không nhìn thấy cuộc điện thoại này.
Cuối cùng, điện thoại tự động cúp máy.
Nhưng điện thoại của Tần Nhân vừa cúp máy, điện thoại của Hình Ỷ Quân – mẹ Thẩm Lệ lại gọi đến.
Có lẽ là nhìn thấy hot search, biết Thẩm Lệ bị thương rồi, mà lúc này Thẩm Lệ lại đang nói chuyện điện thoại với Hạ Diệp Chi, đường dây bận, bọn họ không gọi được vào điện thoại của Thẩm Lệ nên gọi cho anh ta.
Bình luận facebook