Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1643
CHƯƠNG 1643 NHIỆT TÌNH TRƯỚC GIỜ CHƯA TỪNG CÓ
Những người này tụ tập ăn uống, không thể thiếu chuyện uống rượu.
Cuối cùng đã có vài người uống say, bắt đầu muốn hút thuốc.
Điếu thuốc đã lấy ra, lại bị ánh mắt sắc như dao của Cố Tri Dân phóng tới: “Không thấy có người bệnh hả? Cậu thử hút đi!”
Người kia bị Cố Tri Dân dọa đến nỗi làm rơi hộp quẹt.
Lúc nhỏ Cố Tri Dân chính là đại ca trong nhóm bạn bè nối khố này, hiện giờ, tuy anh ta không làm đại ca nữa, nhưng thân phận địa vị của anh ta vẫn còn đó, những người này vẫn còn gọi anh ta một tiếng “anh”, thực ra anh ta cũng là người tai to mặt lớn.
Sau đó, cũng không còn ai dám nhắc đến chuyện hút thuốc, tất cả đều cất điếu thuốc đi.
…
Sau khi buổi họp mặt kết thúc, những người khác ai về thì về, ai đi tăng hai thì đi.
Tay Thẩm Lệ còn chưa khỏi, đương nhiên cũng không có sức lực lại đi tiếp địa điểm khác, những người khác cũng không dám nài nỉ Thẩm Lệ, dù sao thì Cố Tri Dân đang đứng cạnh cô, còn mang cái mặt một đống.
“Anh Dân, tụi em đi trước đây.”
“Tạm biệt Thẩm Lệ, lần sau lại tụ họp nha…”
Những người khác cũng đi gần hết.
Hai tay Cố Tri Dân đút trong túi quần, hỏi Thẩm Lệ: “Về đâu? Nhà Diệp Chi hay nhà em?”
Thẩm Lệ ngoái đầu nhìn Cố Mãn Mãn.
Vẻ mặt Cố Mãn Mãn nghi hoặc, nhìn cô làm gì? Không phải nên trả lời câu hỏi của Cố Tri Dân sao?
Không thể nào cứ kêu chở về hoài được?
Cố Mãn Mãn trừng lớn mắt, nhất thời cảm thấy chuyện lớn rồi.
Giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ nhất định có vấn đề, nếu theo lẽ thường cũng chẳng có gì, cô đưa Thẩm Lệ về nhà cũng bình thường.
Nhưng lúc này Cố Tri Dân ở đây, nếu cô dám đồng ý Thẩm Lệ, đưa cô ấy về, sau đó Cố Tri Dân nhất định không chỉ mắng cô, còn sẽ kiếm cô đòi tiền.
Bây giờ cô nghèo rồi, thật sự không còn tiền.
Nghèo muốn chết.
“Chị Thẩm Lệ, anh họ hỏi chị kìa, chị muốn về đâu ạ? Cũng không còn sớm nữa, hai người cũng nên về nghỉ ngơi sớm chút, sớm ngày mai em còn có việc.” Cố Mãn Mãn giả vờ không hiểu ý của Thẩm Lệ, còn cười hihi nói.
Thẩm Lệ vừa muốn mở miệng, Cố Tri Dân đã giành nói trước: “Vậy về nhà thôi.”
“Tôi…”
Thẩm Lệ lại mở miệng, nhưng lại bị Cố Mãn Mãn ngắt lời.
“Đào Triển Minh!”
Cố Mãn Mãn cũng không ngờ sẽ gặp Đào Triển Minh ở đây.
Đào Triển Minh không nghi ngờ gì chính là cứu tinh của cô.
“Anh cũng đến đây ăn cơm hả? Khéo thật.” Cố Mãn Mãn vì để trốn khỏi chiến trận, không tiếc mặt dày chạy lên trước, giọng điệu cũng chứa sự nhiệt tình trước đây chưa từng có.
Đào Triển Minh là người thông minh thế nào, chỉ liếc qua Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, lại cẩn thận đánh giá Cố Mãn Mãn, lập tức nhìn ra manh mối.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
Cố Mãn Mãn cũng chỉ có lúc cần nhờ vả anh ta mới tỏ vẻ nhiệt tình như vậy.
Thật là… tức cũng không xả ra được, chỉ đành nghênh mặt cho hả giận.
Cố Mãn Mãn cảm thấy sắc mặt Đào Triển Minh có vẻ không vui, còn tưởng vừa nãy anh ta ăn uống không vừa lòng, bèn nhỏ giọng nói: “Anh có thể mời tôi cùng về chung không.”
Thẩm Lệ dường như cũng hơi hiểu lầm quan hệ giữa cô và Đào Triển Minh, nếu Đào Triển Minh mời cô về chung, nhất định Thẩm Lệ sẽ không nghĩ đến việc kêu cô chở về nữa.
Cố Mãn Mãn đè thấp âm lượng, trong đôi mắt to tròn đầy sự cầu xin.
Đào Triển Minh nheo mắt: “Về chung? Về đâu?”
Cố Mãn Mãn: “…”
Vừa nãy cô cũng không cảm thấy trong lời mình nói có vấn đề, nhưng lúc này Đào Triển Minh vừa hỏi như vậy, cô lại cảm thấy chỗ nào cũng không phù hợp.
Cô đã bắt đầu hơi hối hận.
Thôi vậy, cô thà bị Cố Tri Dân đòi tiền cũng không muốn nói chuyện với Đào Triển Minh…
Những người này tụ tập ăn uống, không thể thiếu chuyện uống rượu.
Cuối cùng đã có vài người uống say, bắt đầu muốn hút thuốc.
Điếu thuốc đã lấy ra, lại bị ánh mắt sắc như dao của Cố Tri Dân phóng tới: “Không thấy có người bệnh hả? Cậu thử hút đi!”
Người kia bị Cố Tri Dân dọa đến nỗi làm rơi hộp quẹt.
Lúc nhỏ Cố Tri Dân chính là đại ca trong nhóm bạn bè nối khố này, hiện giờ, tuy anh ta không làm đại ca nữa, nhưng thân phận địa vị của anh ta vẫn còn đó, những người này vẫn còn gọi anh ta một tiếng “anh”, thực ra anh ta cũng là người tai to mặt lớn.
Sau đó, cũng không còn ai dám nhắc đến chuyện hút thuốc, tất cả đều cất điếu thuốc đi.
…
Sau khi buổi họp mặt kết thúc, những người khác ai về thì về, ai đi tăng hai thì đi.
Tay Thẩm Lệ còn chưa khỏi, đương nhiên cũng không có sức lực lại đi tiếp địa điểm khác, những người khác cũng không dám nài nỉ Thẩm Lệ, dù sao thì Cố Tri Dân đang đứng cạnh cô, còn mang cái mặt một đống.
“Anh Dân, tụi em đi trước đây.”
“Tạm biệt Thẩm Lệ, lần sau lại tụ họp nha…”
Những người khác cũng đi gần hết.
Hai tay Cố Tri Dân đút trong túi quần, hỏi Thẩm Lệ: “Về đâu? Nhà Diệp Chi hay nhà em?”
Thẩm Lệ ngoái đầu nhìn Cố Mãn Mãn.
Vẻ mặt Cố Mãn Mãn nghi hoặc, nhìn cô làm gì? Không phải nên trả lời câu hỏi của Cố Tri Dân sao?
Không thể nào cứ kêu chở về hoài được?
Cố Mãn Mãn trừng lớn mắt, nhất thời cảm thấy chuyện lớn rồi.
Giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ nhất định có vấn đề, nếu theo lẽ thường cũng chẳng có gì, cô đưa Thẩm Lệ về nhà cũng bình thường.
Nhưng lúc này Cố Tri Dân ở đây, nếu cô dám đồng ý Thẩm Lệ, đưa cô ấy về, sau đó Cố Tri Dân nhất định không chỉ mắng cô, còn sẽ kiếm cô đòi tiền.
Bây giờ cô nghèo rồi, thật sự không còn tiền.
Nghèo muốn chết.
“Chị Thẩm Lệ, anh họ hỏi chị kìa, chị muốn về đâu ạ? Cũng không còn sớm nữa, hai người cũng nên về nghỉ ngơi sớm chút, sớm ngày mai em còn có việc.” Cố Mãn Mãn giả vờ không hiểu ý của Thẩm Lệ, còn cười hihi nói.
Thẩm Lệ vừa muốn mở miệng, Cố Tri Dân đã giành nói trước: “Vậy về nhà thôi.”
“Tôi…”
Thẩm Lệ lại mở miệng, nhưng lại bị Cố Mãn Mãn ngắt lời.
“Đào Triển Minh!”
Cố Mãn Mãn cũng không ngờ sẽ gặp Đào Triển Minh ở đây.
Đào Triển Minh không nghi ngờ gì chính là cứu tinh của cô.
“Anh cũng đến đây ăn cơm hả? Khéo thật.” Cố Mãn Mãn vì để trốn khỏi chiến trận, không tiếc mặt dày chạy lên trước, giọng điệu cũng chứa sự nhiệt tình trước đây chưa từng có.
Đào Triển Minh là người thông minh thế nào, chỉ liếc qua Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, lại cẩn thận đánh giá Cố Mãn Mãn, lập tức nhìn ra manh mối.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”
Cố Mãn Mãn cũng chỉ có lúc cần nhờ vả anh ta mới tỏ vẻ nhiệt tình như vậy.
Thật là… tức cũng không xả ra được, chỉ đành nghênh mặt cho hả giận.
Cố Mãn Mãn cảm thấy sắc mặt Đào Triển Minh có vẻ không vui, còn tưởng vừa nãy anh ta ăn uống không vừa lòng, bèn nhỏ giọng nói: “Anh có thể mời tôi cùng về chung không.”
Thẩm Lệ dường như cũng hơi hiểu lầm quan hệ giữa cô và Đào Triển Minh, nếu Đào Triển Minh mời cô về chung, nhất định Thẩm Lệ sẽ không nghĩ đến việc kêu cô chở về nữa.
Cố Mãn Mãn đè thấp âm lượng, trong đôi mắt to tròn đầy sự cầu xin.
Đào Triển Minh nheo mắt: “Về chung? Về đâu?”
Cố Mãn Mãn: “…”
Vừa nãy cô cũng không cảm thấy trong lời mình nói có vấn đề, nhưng lúc này Đào Triển Minh vừa hỏi như vậy, cô lại cảm thấy chỗ nào cũng không phù hợp.
Cô đã bắt đầu hơi hối hận.
Thôi vậy, cô thà bị Cố Tri Dân đòi tiền cũng không muốn nói chuyện với Đào Triển Minh…
Bình luận facebook