Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1690
CHƯƠNG 1690: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG GẠT CÔ
Ở đằng sau cửa ban công, Thẩm Lệ yên tĩnh đứng trong góc nhỏ.
Giọng nói của Cố Mãn Mãn truyền vào rõ ràng từ khe cửa rộng một tấc, truyền vào trong lỗ tai của cô.
Tại sao Cố Mãn Mãn có thể nói là như vậy?
Chẳng lẽ ảnh chụp đó không phải là do photoshop?
Mà quả thật cô lại không có ấn tượng gì đối với ảnh chụp đó, căn bản cũng không nhớ rõ mình từng trải qua chuyện đó.
Ở bên ngoài, Cố Mãn Mãn vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện.
“Yên tâm đi anh họ, em biết rồi, em nhất định sẽ chăm sóc cho chị Tiểu Lệ thật tốt…”
“… có tin tức gì phải lập tức báo cho em biết đó.”
“Trước tiên cứ như vậy đi, em biết rồi…”
Phát giác được Cố Mãn Mãn sắp cúp điện thoại, Thẩm Lệ liền xoay người rời đi.
Bước chân của cô nhẹ nhàng linh hoạt, không làm kinh động đến Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn hướng qua phòng khách, ở trong phòng khách ngoại trừ có mấy ngọn đèn mờ ảo thì cũng không có động tĩnh gì khác.
Trước khi cô ấy gọi điện thoại thì đã xác định Thẩm Lệ ngủ rồi, nhưng cô lại giấu Thẩm Lệ liên lạc với Cố Tri Dân để thảo luận chuyện ảnh chụp, nếu như Thẩm Lệ biết được thì chắc chắn sẽ không vui.
Cho nên cô nhất định không thể để cho Thẩm Lệ biết được, là Cố Tri Dân đang giúp điều tra chuyện này.
Cố Mãn Mãn mở cửa ban công ra đi vào trong phòng khách, lại nhẹ nhàng đi đến cửa phòng của Thẩm Lệ, dán tai vào cửa nghe động tĩnh ở bên trong.
Nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra bất kỳ động tỉnh nào, cô ấy yên tâm trở về phòng của mình.
Mà Cố Mãn Mãn không biết Thẩm Lệ đang đứng ở đằng sau cánh cửa, cô nín thở đứng yên ở đó không phát ra một chút động tĩnh nào, thậm chí lúc Cố Mãn Mãn đi tới thì cô còn có thể nghe thấy bước chân của Cố Mãn Mãn, cùng với âm thanh Cố Mãn Mãn trở tay đóng cửa phòng.
Chờ đến lúc ở bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thẩm Lệ mới chậm rãi mở cửa phòng ra.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Cố Mãn Mãn ở phía đối diện, rồi mới đóng cửa phòng lại lần nữa.
Hóa ra Cố Mãn Mãn lại nói chắc chắn là mình nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, nhưng mà thật ra lại luôn liên lạc với Cố Tri Dân.
Căn bản không phải là bản thân Cố Mãn Mãn đang điều tra chuyện này, người đang điều tra chuyện này chính là Cố Tri Dân.
Hơn nữa tấm ảnh chụp kia hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, tấm ảnh chụp đó chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Cố Mãn Mãn sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu nói như thế.
Thẩm Lệ đi đến cái ghế sofa ở gần cửa sổ, ngồi xuống, mở điện thoại ra xem đi xem lại hai tấm ảnh chụp cô nhận được trong mấy ngày nay.
Ảnh chụp trông có vẻ rất chân thật.
Nhưng vấn đề là cô cũng không nhớ ra được mình đã từng đi đến nơi ở trong ảnh chụp.
Đúng rồi, cô nhớ lại rồi…
Đoạn thời gian trước cô với Cố Tri Dân đi đến Kim Hải ăn liên hoan với đám người Hạ Diệp Chi, nửa chừng cô với Hạ Diệp Chi dẫn theo Mạc Hạ đi ra ngoài Kim Hải đi dạo một chút.
Sau đó liền xảy ra chút chuyện cô vào bệnh viện, còn bị thương ngoài da.
Mà sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bọn họ lại kể lại cho cô rằng, lúc có người muốn cướp túi xách của Hạ Diệp Chi, cô trực tiếp đi lên đánh nhau với người đó, sau đó lại bị người đó gõ lên đầu, cho nên lúc cô tỉnh dậy từ trong bệnh viện thì lại không thể nhớ được một đoạn ký ức ngắn.
Mà tới bây giờ, cô cũng không nhớ rõ tình huống cụ thể lúc ấy là như thế nào.
Nếu như ảnh chụp này là sự thật… vậy thì bọn họ đều đang lừa gạt cô.
Tất cả mọi người đều đang gạt cô.
Trong lòng của cô nặng nghìn cân, như là ngã vào trong vực sâu không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cô không nhớ nổi trong đoạn kí ức đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến cho mọi người hợp lại mà lừa gạt cô.
Ánh mắt của Thẩm Lệ lại nhìn về phía điện thoại.
Ở đằng sau cửa ban công, Thẩm Lệ yên tĩnh đứng trong góc nhỏ.
Giọng nói của Cố Mãn Mãn truyền vào rõ ràng từ khe cửa rộng một tấc, truyền vào trong lỗ tai của cô.
Tại sao Cố Mãn Mãn có thể nói là như vậy?
Chẳng lẽ ảnh chụp đó không phải là do photoshop?
Mà quả thật cô lại không có ấn tượng gì đối với ảnh chụp đó, căn bản cũng không nhớ rõ mình từng trải qua chuyện đó.
Ở bên ngoài, Cố Mãn Mãn vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện.
“Yên tâm đi anh họ, em biết rồi, em nhất định sẽ chăm sóc cho chị Tiểu Lệ thật tốt…”
“… có tin tức gì phải lập tức báo cho em biết đó.”
“Trước tiên cứ như vậy đi, em biết rồi…”
Phát giác được Cố Mãn Mãn sắp cúp điện thoại, Thẩm Lệ liền xoay người rời đi.
Bước chân của cô nhẹ nhàng linh hoạt, không làm kinh động đến Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn hướng qua phòng khách, ở trong phòng khách ngoại trừ có mấy ngọn đèn mờ ảo thì cũng không có động tĩnh gì khác.
Trước khi cô ấy gọi điện thoại thì đã xác định Thẩm Lệ ngủ rồi, nhưng cô lại giấu Thẩm Lệ liên lạc với Cố Tri Dân để thảo luận chuyện ảnh chụp, nếu như Thẩm Lệ biết được thì chắc chắn sẽ không vui.
Cho nên cô nhất định không thể để cho Thẩm Lệ biết được, là Cố Tri Dân đang giúp điều tra chuyện này.
Cố Mãn Mãn mở cửa ban công ra đi vào trong phòng khách, lại nhẹ nhàng đi đến cửa phòng của Thẩm Lệ, dán tai vào cửa nghe động tĩnh ở bên trong.
Nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra bất kỳ động tỉnh nào, cô ấy yên tâm trở về phòng của mình.
Mà Cố Mãn Mãn không biết Thẩm Lệ đang đứng ở đằng sau cánh cửa, cô nín thở đứng yên ở đó không phát ra một chút động tĩnh nào, thậm chí lúc Cố Mãn Mãn đi tới thì cô còn có thể nghe thấy bước chân của Cố Mãn Mãn, cùng với âm thanh Cố Mãn Mãn trở tay đóng cửa phòng.
Chờ đến lúc ở bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thẩm Lệ mới chậm rãi mở cửa phòng ra.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Cố Mãn Mãn ở phía đối diện, rồi mới đóng cửa phòng lại lần nữa.
Hóa ra Cố Mãn Mãn lại nói chắc chắn là mình nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, nhưng mà thật ra lại luôn liên lạc với Cố Tri Dân.
Căn bản không phải là bản thân Cố Mãn Mãn đang điều tra chuyện này, người đang điều tra chuyện này chính là Cố Tri Dân.
Hơn nữa tấm ảnh chụp kia hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, tấm ảnh chụp đó chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Cố Mãn Mãn sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu nói như thế.
Thẩm Lệ đi đến cái ghế sofa ở gần cửa sổ, ngồi xuống, mở điện thoại ra xem đi xem lại hai tấm ảnh chụp cô nhận được trong mấy ngày nay.
Ảnh chụp trông có vẻ rất chân thật.
Nhưng vấn đề là cô cũng không nhớ ra được mình đã từng đi đến nơi ở trong ảnh chụp.
Đúng rồi, cô nhớ lại rồi…
Đoạn thời gian trước cô với Cố Tri Dân đi đến Kim Hải ăn liên hoan với đám người Hạ Diệp Chi, nửa chừng cô với Hạ Diệp Chi dẫn theo Mạc Hạ đi ra ngoài Kim Hải đi dạo một chút.
Sau đó liền xảy ra chút chuyện cô vào bệnh viện, còn bị thương ngoài da.
Mà sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bọn họ lại kể lại cho cô rằng, lúc có người muốn cướp túi xách của Hạ Diệp Chi, cô trực tiếp đi lên đánh nhau với người đó, sau đó lại bị người đó gõ lên đầu, cho nên lúc cô tỉnh dậy từ trong bệnh viện thì lại không thể nhớ được một đoạn ký ức ngắn.
Mà tới bây giờ, cô cũng không nhớ rõ tình huống cụ thể lúc ấy là như thế nào.
Nếu như ảnh chụp này là sự thật… vậy thì bọn họ đều đang lừa gạt cô.
Tất cả mọi người đều đang gạt cô.
Trong lòng của cô nặng nghìn cân, như là ngã vào trong vực sâu không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cô không nhớ nổi trong đoạn kí ức đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến cho mọi người hợp lại mà lừa gạt cô.
Ánh mắt của Thẩm Lệ lại nhìn về phía điện thoại.
Bình luận facebook