• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu (2 Viewers)

Chương 3

Trong khi cô vẫn còn đang không hiểu anh ta muốn làm cái gì thì đã thấy anh ta xoay người, một tay vắt qua người cô, lần ra cuối khoang xe. Một giây sau, anh ta đột nhiên bắt đầu đá mạnh vào mặt sau của lưng ghế dựa.

Cô hoảng sợ, suýt nữa kêu lên.

Tiếng đạp ghế dựa vang rất lớn, kinh khủng đến mức khiến cho lông tơ trên người cô dựng hết cả lên. Cả chiếc xe cũng rung lên bần bật theo động tác của anh. Có mấy lần cô còn bị tấm lưng đẫm mồ hôi của anh đè lên. Người đàn ông kia cũng không dừng lại, đá mạnh lưng ghế dựa.

Trời ạ, anh ta điên rồi sao? Những kẻ đó sẽ phát hiện ra mất! Trong vài giây ngắn ngủi kia, cô còn tưởng rằng tim mình sẽ ngừng đập.

Nhưng khi anh đá đến lần thứ ba, lưng ghế dựa cũ nát kia đã bị anh đá văng tạo thành một lỗ hổng nhỏ. Anh không hề dừng lại, lại đạp tiếp hai cái khiến lỗ hổng kia mở rộng. Sau đó ngay khi cô vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt, anh ta đã quay người lại kéo cô lên.

“Nhanh lên, cô phải chui ra từ lỗ hổng này!”

“Anh điên rồi à!”

Cô hoảng sợ hô, nhưng không thể nào phản kháng được lực đẩy của anh, chỉ có thể theo cái lỗ đó chui ra.

“Không.” Anh không để ý đến kháng nghị của cô, chỉ đẩy cô vào lỗ hổng, ra lệnh: “Nhanh lên, leo lên ghế trước, khởi động xe!”

Toa xe bên ngoài nắng đến chói mắt, cô không thể nhìn được gì, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cái mông mình bị kẹt lại.

“Cái lỗ hổng này nhỏ quá. . .” Cô bối rối nói, còn chưa dứt lời đã cảm giác được một đôi tay đang sờ soạng mông mình, cô sợ hãi khẽ kêu một tiếng: “Á! Anh làm cái gì đấy. . .”

Điềm Điềm còn chưa dứt lời, đã ngã dúi vào ghế dựa đằng sau do lực đẩy. Mặt cô thậm chí còn đập xuống đệm ghế, bởi vì người đàn ông kia lại dám dùng tay đẩy mông cô, đẩy cả người cô ra.

“Rất xin lỗi, mông cô có thịt hơn so với tưởng tượng của tôi!” Anh không nhịn được cười trêu chọc.

“Rất sự xin lỗi vì mông tôi to hơn mấy inch.” Cô vừa xấu hổ túm lưng ghế dựa ngồi lên, không quên nhấc chân dùng mặt anh ta làm bàn đạp, vừa bò lên phía trước vừa nói: “Nếu tôi biết mình phải chạy trối chết thế này, tôi nhất định sẽ ăn ít đi hai cái hamburger. . . . Shit!”

“Làm sao vậy?”

“Bọn chúng cầm chìa khóa đi rồi!” Cô nằm trên ghế trước, không dám ngồi thẳng, sợ những tên bắt cóc bên ngoài có thể nhìn thấy cô. Tức giận quay đầu chất vấn, lại bị gương mặt bầm dập của anh làm cho sợ tới mức hít vào một hơi, “Ôi trời! Chuyện gì đã xảy ra với mặt của anh vậy?”

“Tôi vừa mới bị cô đạp một phát, không nhớ sao?”

Người đàn ông này sao vẫn có thể nói đùa được nhỉ? Cô lườm anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Xin lỗi nhé, đầu tôi bị người ta đập một cái, cho nên không nhớ rõ.”

Thế nhưng anh ta lại cười.

Cô tức giận lườm anh ta, vừa vội vàng ngẩng đầu nhìn tình hình bên ngoài.

Bên ngoài có một trạm nghỉ, một tên đàn ông đứng bên cạnh toà nhà đi tiểu, vài tên khác đang ở bên trong, có lẽ bởi vì đằng trước đỗ một chiếc xe cản tầm mắt, lại cách một đoạn khá xa nên dường như không ai chú ý tới bên này. Bọn họ tạm thời an toàn, nhưng sẽ có người trở về bất cứ lúc nào, đến lúc đó thì thảm rồi!

Cô lo lắng cúi người, trán đổ mồ hôi lạnh quay đầu căm tức nhìn anh,

“Anh còn ở trong đó làm gì hả? Mau ra đây!”

“Lỗ hổng quá nhỏ, nếu tôi đá tiếp sẽ gia tăng nguy cơ bị phát hiện.”

Chết tiệt! Anh ta nói đúng, vừa rồi cũng phải đẩy mạnh cô mới ra được.

Cái tên đang đi tiểu kia có khả năng quay đầu lại nhìn bất cứ lúc nào, chiếc xe này mà còn rung như vừa nãy thì bọn họ không bị phát hiện đúng thực là kỳ tích!

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Cô buồn bực.

“Cầm lấy.” Anh từ trong cốp thò tay ra, đưa con dao nhỏ cho cô, “Đây là loại xe cũ, không có hệ thống phức tạp hoặc phòng trộm, cô dùng sức chọc mũi dao vào ổ khoá, nó có thể phá hỏng tâm khóa, sau đó xoay tròn nó, dùng nó thay chìa khóa là có thể khởi động xe.”

Cô cầm lấy con dao nhỏ, nó giống như con dao đa dụng Thụy Sĩ, nhưng dày hơn.

“Tốt nhất là cách này hữu ích.” Cô lẩm bẩm, thở sâu, mở dao ra, nắm chặt cán dao, vừa dùng sức cắm lưỡi dao vào lỗ khoá, vừa cầu nguyện.

Làm cho cô ngạc nhiên là con dao nhỏ này sắc bén hơn so với tưởng tượng của cô. Cô vốn tưởng rằng phải thử mấy lần, nhưng chỉ cần một lần đã cắm được vào ổ khóa.

Cô xoay tròn con dao, động cơ phát ra tiếng nhưng không khởi động.

“Chết tiệt!” Cô ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy tên đàn ông đang đi tiểu kia quay đầu lại.

“Thử một lần nữa!” Người đàn ông phía sau trầm giọng thúc giục.

“Tôi biết!” Tim cô đập như điên, căng thẳng tới nỗi tay đổ đầy mồ hôi lạnh, thử xoay tròn cán dao để khởi động xe lần nữa nhưng chiếc xe rách nát này vẫn chỉ phát ra âm thanh chứ không khởi động.

Tên đàn ông kia xoay người lại, phát hiện ra cô.

Tầm mắt của hai người chạm nhau ở khoảng cách 20 mươi mét. Người nọ ngẩn ra giống như không thể hiểu vì sao cô có thể ở trên xe. Một giây sau, hắn chửi một tiếng, cao giọng hô to, đánh động những người khác.

“Chết tiệt!” Cô lại xoay tròn con dao, lúc này động cơ rốt cuộc cũng khởi động được. Đối phương xông về phía cô, cô vừa gạt cần số, đạp chân ga, vừa hét lên.

“Ngồi chắc!”

Tuy rằng cô đã cảnh báo anh nhưng phía sau xe vẫn truyền đến một tiếng kêu đau và tiếng mắng.

Xe lùi nhanh về phía sau, lốp xe cuốn theo một đống bụi lớn, nhưng tên đó vẫn nhào vào đầu xe, khuôn mặt kia vừa xấu vừa ghê tởm. Điềm Điềm sợ tới mức hét lên, vừa xoay tay lái vừa lùi xe khỏi bãi đỗ xe nhỏ bé.

“Con điếm này, dừng xe lại!”

Cái tên nằm trên mui xe vừa không ngừng đánh ầm ầm vào kính chắn gió, vừa uy hiếp cô. Cô thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng vàng đen xen kẽ cùng tia máu trong đôi mắt dữ tợn trợn to của hắn.

“Mẹ nó! Dừng xe lại! Bằng không tao làm thịt mày!”

Cô sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Ngay cả khi cô đã lùi xe ra đến đường cái sau đó lại tiến lên, tên kia vẫn bám trên xe. Hắn vừa mắng vừa dùng bàn tay to đầy lông túm lấy cửa xe, định leo đến bên cửa sổ xe, làm cô sợ tới mức tái xanh cả mặt.

“Đạp phanh đi!” Người đàn ông phía sau xe hô to.

Theo phản xạ cô lập tức phanh lại, gã đàn ông đang bám trên mui xe vì lực quán tính mà bay ra phía trước, rơi xuống đường.

“Ôi trời ơi! Hắn ta chết rồi sao?” Cô sợ tới mức nắm chặt tay lái, cứng ngắc nhìn gã đàn ông đang nằm trên đường.

“Không chết được!” Anh hét lên ra lệnh, nhấc chân đá mạnh vào phía sau ghế, vừa cố gắng đá cho lỗ hổng được rộng hơn vừa hét lên với cô: “Đi mau! Bọn chúng đang đuổi tới!”

Pằng!

Một tiếng súng đồng thời vang lên lúc anh mắng cô, viên đạn làm thủng một lỗ ở tấm thủy tinh đằng sau.

“Á!” Cô hoàn hồn, hét lớn.

“Mau lái xe!” Anh ở phía sau hô, càng dùng sức đá mạnh lưng ghế.

Nhìn gương chiếu hậu, đám đàn ông vừa mắng vừa lao tới khởi động ô tô, còn một tên cầm súng chĩa về phía họ. Điềm Điềm sợ hãi đạp chân ga, xoay tròn tay lái vòng qua tên đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất, phi lên đường cái.

Nơi này là sa mạc.

Sỏi đá, cỏ khô, mặt trời chói chang.

Bầu trời xanh trong vắt.

Cho dù cô là đứa trẻ ba tuổi cũng biết nơi này là sa mạc.

Hơn nữa, những viên đạn không ngừng gào thét sượt qua cạnh cô.

Những tên kia đang lái xe, vừa kêu gào vừa nổ súng, đuổi tới.

Mỗi lần có cái gì đó bị đạn bắn trúng, cô sẽ sợ tới mức run bắn lên.

Trái tim cô đập điên cuồng, mồ hôi ứa ra, toàn thân căng thẳng, sau gáy nhói lên từng cơn.

Cô không biết rằng mình đã bị đưa đến một nơi xa như vậy, cô cũng không biết vừa rồi mình nghĩ cái gì. Nhưng ý nghĩ ngu ngốc nào đó khiến cô cho rằng chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Nick, Jack hay là –ck gì gì đó lái xe ra khỏi đây là cô có thể báo cảnh sát.

Nhưng nơi này chẳng có gì hết, chỉ có một con đường quốc lộ vừa thẳng vừa dài xuyên qua sa mạc, cát vàng bay mịt mù, sỏi đá, cây cỏ chết héo cùng những rặng núi nham thạch hình thù kỳ dị.

Cô thật sự không biết mình ở chỗ quái quỷ này làm gì, cũng không hiểu vì sao mình lại lâm vào cảnh tượng đuổi bắt như phim truyền hình này. Nếu không phải vết thương và đầu đang đau, cô thực sự cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Cô tuyệt vọng nắm chặt tay lái, nhấn chân ga, hy vọng giây tiếp tiếp theo mình sẽ tỉnh dậy khỏi cảnh tưởng hoang đường như điện ảnh này. . .

Pằng!

Lại một tiếng nổ lớn, cô sợ tới mức suýt nữa lại hét lên. Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông hại cô bị bắt cóc, leo lên phía trước.

Anh ta đặt mông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, sau khi viên đạn bắn vỡ gương chiếu phía bên đó, anh ta còn cợt nhả mỉm cười vẫy tay với cô: “Hi, đã lâu không gặp.”

Má trái anh ta sưng lên, trên mắt phải là một mảng tím bầm khủng khiếp, trên hàng lông mày dày là vết máu đã qua xử lý, khóe miệng cũng có vết máu, phía bên phải cằm có một vết trầy da nghiêm trọng. Anh ta có lẽ đã từng rất đẹp trai, nhưng hiện giờ thật sự rất giống một quái nhân khoa học vừa bò từ rãnh nước lên.

Cô đoán trên người anh ta còn nhiều vết thương hơn, cô thực sự không hiểu vì sao anh ta còn cười được.

Cô vừa lo lắng vừa căng thẳng nhắc nhở anh ta, “Xe của bọn họ tốt hơn, chúng ta bị đuổi kịp chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”

“Tôi biết.” Anh nhìn phía sau, sau đó nhìn quanh bốn phía, tiếp theo anh cầm một chai nước khoáng nằm lăn lóc dưới chân, mở nắp ra rồi đưa lên miệng uống.

Nhưng anh ta mới uống được hai ngụm thì một viên đạn liền bắn xuyên qua cái chai.

“Shit!” Anh mắng, cô rụt đầu lại hét lên.

“Chết tiệt, anh có mang di động không?”

“Bị lấy mất rồi.” Anh ném cái chai đã bị bắn thủng kia, cầm một chai nước khoáng khác, tiếp tục uống.

Hành động của anh làm cho cô tức giận, “Anh này, tôi biết anh rất khát . . .”

Cô còn chưa nói xong, anh đã cắt ngang lời cô, “Kiếm Nam, tôi tên Kiếm Nam, cô cũng có thể gọi tôi là A Nam hoặc Nick.”

“Tôi quan tâm anh tên chết tiệt gì!” Mắt thấy đối phương càng ngày càng tới gần, cô tức giận quát người đàn ông vẫn đang uống nước kia: “Chúng ta hiện giờ đang bị đuổi giết, anh có thể nghĩ cách trước rồi hẵng uống nước được không?”

“Ok.” Anh ôm chai nước khoáng, lau những giọt nước và vết máu bên khoé miệng, vừa quay đầu nhìn những tên đuổi theo phía sau vừa không thèm quay đầu lại nói: “Ở phía trước có chỗ rẽ.”

“Đâu?” Cô không thấy ngã tư đường. Điềm Điềm lo lắng nghi hoặc hỏi: “Ở đâu có chỗ rẽ?”

Anh quay đầu lại, đột nhiên túm lấy tay lái, xoay về phía bên phải.

“Ở đây.”

“Cái gì? Anh điên rồi? Chỗ này làm gì có đường!”

Cô kinh hãi kêu lên, muốn khống chế tay lái, nhưng sức hai tay cô không bằng một tay anh ta. Chiếc xe đột ngột rẽ ngoặt, ngoặt quá nhanh khiến thân xe nghiêng về một phía. Cô còn tưởng rằng chiếc xe rách nát này sẽ ‘thăng’ ngay lập tức, nhưng nó chỉ phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó lại quay về với mặt đất, đi bằng bốn bánh, tiếp tục chạy điên cuồng trên những viên sỏi gập ghềnh của sa mạc.

“Chiếc xe này rất cũ, nếu chúng ta tiếp tục chạy trên đường, nhất định sẽ bị đuổi kịp.”

“Tôi biết! Nhưng anh cảm thấy tình huống bây giờ tốt hơn tẹo nào sao?” Xe chấn động mạnh, cô đạp lút chân ga, vừa né tránh những tảng đá lớn và các cây xương rồng phía trước vừa nhìn đám người đuổi theo phía sau qua gương chiếu hậu, lại quát lên với anh: “Anh nghĩ rằng tôi và anh đang lái một chiếc xe việt dã sao? Đây chỉ là chiếc ô tô bình thường mà thôi!”

“Cẩn thận phía trước!” Anh chỉ vào cái cây phía trước, cảnh báo.

“Chết tiệt!” Điềm Điềm vội xoay tay lái, nhưng vẫn sượt vào cái cây kia. Chiếc xe ô tô cũ khi quệt vào cái cây già kia phát ra tiếng kẽo kẹt, đèn xe cũng vỡ luôn.

“Tôi biết đây là ô tô bình thường, nhưng nơi này có khá nhiều thứ để che đậy.” Anh vừa nói vừa nắm chặt tay cầm trên nóc xe, bởi vì phía trước xuất hiện một sườn dốc gần hai mét.

“A! Chết tiệt! Chúng ta không qua được!” Cô phẫn nộ lại uể oải kêu.

“Chúng ta có thể.” Anh duỗi thẳng chân, liều lĩnh dẫm lên bàn chân đang đạp chân ga của cô.

“Anh làm cái gì đấy?!” Cô sợ hãi kêu lên, vừa dứt lời chiếc xe đã tăng tốc xông lên, bay đến giữa không trung.

Cô có thể nghe thấy tiếng hét của mình, có thể cảm nhận được lỗ chân lông trên toàn thân mở ra vì hoảng sợ.

Xe bắt đầu rơi xuống, cô không ngừng la hét, sau đó chiếc xe lao thẳng xuống đất, cằm cô đập vào tay lái khiến cô suýt nữa cắn phải đầu lưỡi. Lực va đập quá lớn làm cho cô cảm thấy xương cốt khắp người rã hết cả ra rồi.

Nhưng cô còn sống, hơn nữa tuy rằng đầu xe bị lõm nhưng xe cũng không bị lật hay vỡ nát hoàn toàn như trong tưởng tượng của cô. Sau khi xe trượt đi một đoạn cô mới đạp phanh dừng lại. Điềm Điềm thở dốc, sau đó quay lại làm một chuyện mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm.

Cô đấm cho anh ta một phát thật mạnh.

“Anh điên à!”

Không ngờ cô sẽ ra tay, anh bị đấm một phát chính giữa mắt trái.

“Trời ạ, làm ơn!” Anh không kịp tránh, chỉ có thể ôm lấy bên mắt đau đớn, tức giận quát lại: “Cô muốn tôi giúp cô đếm xem trên xe có bao nhiêu vết đạn không? Mau lái xe!”

Cái mặt tên khốn này cứng như đá vậy!

Cô đau tới mức phải vẫy tay, vừa nổi giận vừa nắm chặt tay lái, đạp chân ga, phẫn nộ thét gào: “Tôi sẽ, chỉ cần anh đừng nhúng tay lung tung! Cả chân nữa!”

Xe lại chạy như gió lốc, băng qua một cây xương rồng thấp bé.

Những kẻ kia hiển nhiên không điên cuồng được như anh ta. Từ gương chiếu hậu cô không hề thấy bọn chúng phi xuống đường dốc, nhưng tiếng động cơ cho thấy chúng đang ở xung quanh đây, có lẽ đã tìm thấy một con đường dốc ít hơn để xuống.

Anh ta dựa vào lưng ghế, khó chịu đề nghị, “Có lẽ chúng ta nên đổi người lái xe.”

“Ha!” Cô trào phúng cười một tiếng, “Sau đó để anh lao xe xuống vực sao?”

“Tin tôi đi, lao xe xuống vực còn hơn bị chúng bắt được!”

“Không phải anh nói rằng anh không biết những người đó là ai sao?” Cô tức giận chất vấn.

“Bây giờ thì tôi biết rồi.” Anh ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.

“Bọn chúng rốt cuộc là ai?”

Anh khoanh tay, nhìn cô, mỉm cười đáp.

“Người xấu.”

Câu trả lời của anh ta đơn giản dễ hiểu, lại vô cùng không thành ý, làm như chỉ số thông minh của cô chỉ có 30 không bằng.

Cô quay đầu giận dữ lườm anh ta, “Tôi trông giống đồ ngốc lắm sao?”

“Câu hỏi của cô rất giống.” Anh cởi áo khoác tây trang, bọc lấy chai nước khoáng trên sàn xe rồi buộc chặt lại. Thấy cô định quay xe, muốn quay lại hướng cũ, anh lập tức hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Trở về đường cái.” Cô tức giận nói.

“Chúng ta không thể trở về đường cái, bọn chúng không chỉ có một chiếc xe, nhất định sẽ có người mai phục ở đâu đó.”

“Vậy anh có đề nghị nào tốt hơn không? Thiên tài!”

“Lái vào đó.”

Anh chỉ vào phía bên trái trước mặt, nhưng ở đó chỉ toàn sỏi đá và cát, cỏ héo úa, cùng núi nham thạch hình dáng kỳ quái.

“Tôi không muốn bị lạc trong sa mạc, sau đó khát chết . . . .”

Pằng pằng pằng!!!

“Á!”

Một tràng tiếng súng vang lên khiến bụi đất phía bên trái bay lên mù mịt, đồng thời làm cho cô sợ tới mức suýt nữa thì tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những kẻ truy đuổi họ xuất hiện từ đằng sau núi nham thạch bên trái, xui xẻo hơn là bọn chúng dùng súng tự động.

Cô nghĩ rằng bọn chúng chỉ có súng lục, hiện giờ mới biết vừa rồi là vì ở trên đường lớn, bọn chúng sợ có người nhìn thấy, lucky post cho nên mới không dùng vũ khí hạng nặng. Nhưng giờ ở nơi hoang vu không người này, những kẻ kia hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.

Pằng pằng pằng!!!

Cô vội vàng xoay tay lái, trốn về phía tảng đá bên phải, nhưng gương chiếu hậu bên cô vẫn bị bắn trúng.

Đèn xi nhan, khoang sau, một nhánh cây xương rồng xui xẻo cùng tảng đá lớn đều bị bắn trúng.

Khi cô điên cuồng quay xe lại, cánh cửa bên phải đằng sau do không chịu nổi nhiều lần ma sát và đạn đã lỏng ra.

“Đúng là điên rồi!” Cô hoảng sợ nói:“Rốt cuộc anh đã làm gì? Những người này vì sao muốn đuổi giết chúng ta?”

“Bọn họ không muốn giết chúng ta, bằng không chúng ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi!” Anh cúi đầu, hét lên: “Phiền cô nhanh chóng đi vào đó được không? Quay trở về đường cũ chúng ta nhất định sẽ chết!”

“Không phải anh vừa nói những kẻ đó sẽ không giết chúng ta sao?” Điềm Điềm vừa lái xe, vừa phẫn nộ hét.

“Cô à, ngoài cái chết, còn có những chuyện làm cho người ta sống không bằng chết. Tôi bây giờ còn chưa muốn thử, ok?”

Cô cũng không muốn.

Anh ta nói đúng, nếu quay lại bọn họ nhất định sẽ chết, cho dù không chết, cũng sẽ bị hành hạ sống không bằng chết.

Điềm Điềm tăng tốc trên con đường gập ghềnh, phía sau xe bay lên một đám bụi và đất đá. Ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt làm đau mắt cô, mồ hôi trượt từ mặt xuống cổ. Đầu cô đang đau, tay đau, chân cũng đau, mà chiếc xe này lại có vẻ như sẽ rời thành từng mảng bất kỳ lúc nào, con đường phía trước . . . Không, phía trước vốn không có đường!

Một đường dốc khác làm cho xe gần như lật ngược, va chạm làm cho người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên, tiếng kim loại loảng xoảng chứng tỏ lại có bộ phận nào đó rơi ra khỏi xe. Cô ngẩng đầu nhìn về gương chiếu hậu, thấy tấm mui xe ở phía sau đang lăn trên mặt đất.

“Anh có sao không?” Nghe được tiếng kêu của anh, cô vội liếc mắt nhìn anh một cái, lo anh bị đạn bắn trúng, ai ngờ lại nhìn thấy trên tay anh ta có một khẩu súng lục màu bạc, anh ta đang kiểm tra những viên đạn.

“Đó là cái gì?!” Cô kinh ngạc hỏi.

“Một khẩu súng.” Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, thuần thục đẩy băng đạn về. “Colt 45, M1911A1.”

“Tôi biết đó là súng.” Cô không hài lòng nói:“Tôi không hỏi cái này, tôi muốn hỏi anh lấy nó ở đâu?”

“Nó vừa mới rơi ra khỏi ngăn kéo.” Anh chỉ vào ngăn kéo nhỏ phía trước.

“Bên trong có mấy viên đạn?”

“Mười lăm.” Anh quay đầu lại, cầm súng nhắm.

“Đừng chọc giận bọn chúng!” Cô nôn nóng cảnh cáo anh.

“Tin tôi đi, bọn chúng đã sớm bị chọc giận rồi.”

Anh nổ súng, viên đạn trúng cánh tay của gã đàn ông đang nắm cây súng tự động kia.

Cô vốn tưởng rằng tên bị bắn trúng sẽ văng máu tung tóe khắp nơi, nhưng từ nơi này lại không nhìn thấy gì cả. Cô còn chưa kịp mừng thầm bởi tài bắn súng chính xác của anh ta, đã thấy đối phương thay một người khác, vừa nói vừa mắng vừa tiếp tục nổ súng.

Pằng pằng pằng!!!!

Lần này, bánh xe sau bị bắn trúng.

Tiếng lốp nổ làm cho người ta kinh hãi, nếu ở trên đường nhựa bình thường, cô còn có thể kiểm soát, nhưng trên sa mạc sỏi đá gập ghềnh, kiểm soát một chiếc xe nổ lốp giống như kiểm soát một con hổ đang phát điên vậy. Cô phải rất cố gắng mới có thể tạm thời ổn định xe, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những viên đá bị lốp xe cán văng lên đập vào gầm xe. Lốp xe nhanh chóng xì hết hơi, cô dường như thấy lớp cao su bên ngoài bị bóc ra, chỉ còn lại vành kim loại ma sát với mặt đất đá lóe lên tia lửa.

Trong lúc xe điên cuồng xóc nẩy, anh ta tiếp tục bắn ba phát.

Xe của đối phương bị trúng đạn, trượt về phía bên phải, sau đó đâm vào một tảng đá lớn đằng sau, xoay vài vòng.

Cô suýt nữa nhảy lên hoan hô.

“Làm tốt lắm!”

Anh ta mỉm cười, “Phải cảm ơn huấn luyện viên bắn súng của tôi, bây giờ có thể phiền cô chạy xe tới hẻm núi kia được không?”

“Vì sao?” Cô không hiểu, “Hẻm núi kia có thể là tử lộ.”

“Xe chúng ta bị nổ lốp, chạy tiếp cũng không được lâu. Bọn chúng chỉ bị lật xe chứ chưa chết!” Anh nhẫn nại giải thích, “Những tên đó có di động, một chiếc xe khác sẽ đến bất cứ lúc nào. Chúng ta phải xuống xe, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Vào hẻm núi chúng ta mới có cơ hội chạy trốn. Nhìn thấy ánh bạc đó không? Đó là nước sông phản xạ lên, trong hẻm núi có nước, là nơi trú ẩn gần nhất. Bọn chúng biết chúng ta có súng, cho dù muốn đuổi theo cũng sẽ kiêng kị.”

“Chết tiệt!” Cô mắng một tiếng, nhưng vẫn chạy xe vào hẻm núi theo lời anh ta.

Quả nhiên, không bao lâu sau cô thấy phía sau cách đó không xa bay lên một tầng bụi. Cô vội lái nhanh hơn, nhưng lớp bụi kia vẫn càng ngày càng gần.

Anh ta leo lên ghế sau, không biết định làm gì.

“Anh đang làm cái gì vậy?”

“Tìm xem có cái gì hữu dụng không.”

“Ví dụ như?” Cô liếc một cái, chỉ nhìn thấy mông anh ta. Anh ta sờ ra sau cốp, không biết đang tìm cái gì.

“Aha, tôi nhớ là mình đã ngửi thấy mà, quả nhiên ở trong này.” Giọng nói của anh mang ý cười, “Ví dụ như cái này!”

Sau khi anh quay lại, cô tò mò liếc nhìn một cái, thấy anh ta cầm một chai rượu.

“Ôi trời, những lúc thế này mà anh có thể duy trì tỉnh táo, tôi sẽ rất hạnh phúc.”

“Yên tâm, tôi không định uống.” Anh nở nụ cười, mở nút chai, dùng miệng cắn.

Cô hơi nhíu mày, “Vậy anh lấy rượu làm gì?”

“Đây là rượu Absinthe [1].” Anh cầm chiếc khăn lấy được từ ghế sau, dùng rượu tẩm ẩm ướt, sau đó nhồi một phần vào trong bình, phần còn lại ở bên ngoài. “Đây là một loại rượu đặc biệt, nồng độ cồn cao tới bảy mươi.”

[1] Absinthe tinh chế từ thành phần chủ yếu là hoa hồi cộng thêm các dược liệu từ cây ngải đắng. Nồng độ bình thường từ 45 độ – 75 độ, nhưng phổ biến nhất là khoảng 70 độ.

“Anh muốn dùng nó như một quả bom xăng?”

“Cũng gần như thế.” Anh ta quay đầu nhìn, sau đó ghé sát lại bên cô, chỉ vào phía trước: “Dừng xe ở lối vào hẻm núi.”

Cô phanh lại ngay cửa hẻm núi. Anh ta nói đúng, có một dòng suối nhỏ chảy ra từ thung lũng, giống như một dải lụa bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Anh đút khẩu súng ở bên hông, cầm lấy quả bom xăng tự chế và chiếc áo khoác bọc ba chai nước khoáng xuống xe. Cô không có lựa chọn nào khác, đành phải xuống cùng anh ta.

Chiếc xe này cũng tã lắm rồi, có khởi động cũng không chạy được nữa.

Nhưng khi anh ta ném quả bom xăng vào trong xe, cô vẫn phát hoảng.

Nó lập tức nổ tung, rồi ngọn lửa nhanh chóng lan khắp xe.

“Chạy mau!” Anh túm lấy cô, xoay người bỏ chạy.

Lúc này đây cô không tranh cãi với anh ta nữa, bởi vì những kẻ đuổi theo họ đã xuất hiện.

Trước khi bỏ chạy, cô quay đầu nhìn lại, những kẻ đó nhảy xuống xe, đứng phía ngoài hẻm núi bị chiếc xe đang cháy chặn lại, nổi trận lôi đình.

Tiếng súng lại vang lên, cô nhanh chóng cúi người, vẫn thấy có viên đạn bắn trúng vách đá văng ra chút bụi.

Trong khe núi râm mát hơn rất nhiều, nhưng càng đi càng hẹp, tiếng nói và tiếng bước chân của họ vang vọng trong khe núi. Cô chạy ở mép nước, nước suối bắn tung toé lên người cô, ướt đẫm cả đôi giày vải và chiếc quần thể thao dùng để tập yoga của cô.

Cô nghe thấy tiếng chửi thề của những tên đuổi theo, cô đoán bọn chúng đang nghĩ cách dập lửa. Chủ ý của anh vốn là để cầm chân những kẻ đó một lúc thôi chứ không được lâu.

Cô quay đầu nhưng không nhìn thấy gì cả, trong hẻm núi có nhiều khúc quanh, gần như cứ cách mấy mét là một khúc quanh mới.

“Đừng dừng lại.” Phát hiện cô quay đầu lại, anh kéo cô tiếp tục chạy vào trong hẻm núi.

Nhưng không lâu sau, hẻm núi càng hẹp hơn, con suối gần như chiếm hết diện tích.

Cô và anh chạy ở mép nước, lại nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mắng dần dần tới gần.

Vốn dĩ nước chỉ tới mắt cá chân của cô, nhưng chỉ chốc lát sau đã ngập đến đầu gối. Chiều rộng của hẻm núi cũng từ mấy mét thu hẹp lại chưa đến hai mét. Phía trước còn thê thảm hơn. . . . Chắc không tới một mét. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào vách đá ẩm ướt, thậm chí ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bầu trời nữa.

“Phía trước hết đường rồi sao?” Khi anh dừng lại, cô gần như tuyệt vọng hỏi.

Lúc này nước suối dường như đã ngập đến thắt lưng của cô.

“Suỵt.” Anh rút khẩu súng ra, kéo cô đến góc khuất của hẻm núi, khẽ nói: “Đứng đây, đừng nhúc nhích.”

Tiếng chửi rủa, tiếng nước văng cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Anh dựa sát vào vách đá màu vàng, chờ.

Cô đứng ở phía sau anh không nhúc nhích, thậm chí không dám thở nhưng lại cảm thấy tiếng tim đập của mình lớn đến mức có thể đánh thức người chết.

Bỗng dưng, anh xoay người ra ngoài, bắn hai phát.

Cùng lúc ấy, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng chửi tràn ngập trong không khí. Trong hẻm núi, tất cả âm thanh đều được phóng đại lên gấp mấy lần, tiếng vang khiến cho mọi người biết rõ những người khác đã bắn bao nhiêu.

“Mẹ nó! Khốn kiếp! Nó còn đạn!”

“Đi ra ngoài! Mau đi ra!”

“Tao trúng đạn rồi!”

“Con điếm. . .”

Anh lùi về, mỉm cười với cô.

Trong thung lũng u tối, đôi mắt và mặt mày sưng tím của anh nhìn càng đáng sợ hơn. Nhưng giây phút ấy, không hiểu sao cô lại thấy anh thực đáng yêu.

Điều này thật nực cười! Hiện giờ cô đang chạy trối chết! Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế?

“Mẹ nó, đôi cẩu nam nữ bọn mày, tốt nhất là hãy mau ra đây. Chúng ta đều biết bọn mày không thể ở trong đó cả đời, tao khuyên bọn mày tốt nhất hãy ra đầu hàng.”

Anh trả lời bằng cách bắn thêm một phát.

Tiếng chửi thề cùng tiếng súng lại vang lên, nhưng những tên đó không dám tiến vào nữa.

Anh xoay người lại, ghé vào bên tai cô.

“Bọn chúng tạm thời không dám tới gần, chúng ta tiếp tục đi tiếp, ok?”

“Nếu hết đường thì sao?”

Cô sợ hãi hỏi, anh lại mỉm cười.

“Người ta đi sẽ thành đường mà thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom