Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 42: Khơi mào
10h, tập đoàn bảo Minh
Hội trường đông kín, phóng viên và săn ảnh đã rình rập chờ đợi từ sáng. Chỉ là buổi thông báo mua lại hai công ty con của một tập đoàn lớn trong nước thôi, thông thường những buổi như thế này, cùng lắm chỉ vài người ở mảng xã hội, thời sự tới là chính…vậy mà hôm nay, mọc đâu ra lắm người vậy??? Lý do thật đơn giản, đại gia – hiện nay vẫn trên danh nghĩa là người yêu của siêu mẫu nổi tiếng nhất nhì…cơ hội chụp ảnh, moi tin, đăng bài về anh, không khi nào tốt hơn hôm nay…
-”Xin anh cho biết vốn mua lại hai công ty con này là bao nhiêu ạ?”
-”Có phải vì yêu nhau nên anh để chị Ngọc đại diện tất cả các sản phẩm của tập đoàn mình? ”
-”Hôm trước trả lời phỏng vấn cô Ngọc có nói sang năm có thể sẽ có tin vui, anh có thể cho biết thêm được không ạ?”
-”Anh chị định bao giờ tổ chức ạ…”
-”Phóng viên bắt gặp anh hay đi cùng một người con gái khác, liệu có thật sự là người giúp việc của anh…như cô Ngọc nói…”
……
Một tràng một loạt các câu hỏi nhao nhao…Đại gia lịch thiệp chỉnh micro, trịnh trọng tuyên bố:
-”Rất cảm ơn sự quan tâm của các bạn! Tôi và Ngọc đã chia tay được hơn nửa năm rồi!”
-”Tại sao vậy?”
-”Xin anh cho biết lý do?”
-”Sao anh vẫn để cô ấy làm đại diện các sản phẩm của mình? ”
-”Chẳng hay đây là chiêu PR cho phim mới của chị ý?”
……
Lý do? Vì dan trá? Lăng nhăng vụng trụm ngay khi yêu anh? Lừa dối anh đến từng lời nói, bữa cơm? Gian xảo tới từng tiểu tiết? Hay bởi vì chuyện gần đây nhất là dám động tới người anh yêu? Chỉ cần hôm nay, ngay lúc này đây tung ra một trong vô vàn đoạn video anh có thì chắc chắn nó mất đường sống trong giới showbiz. Nhưng Minh đã không làm vậy, Ngọc – anh phải xử, nhưng đó là chuyện của anh và cô ta, ngài tổng giám đốc không muốn phơi bày mọi mâu thuẫn cá nhân lên mặt báo…cũng không muốn trả thù một con đàn bà theo cái cách ấy. Dữ chút thể diện cuối cùng cho cô người yêu cũ, anh từ tốn trả lời:
-”Có thể quan điểm sống của chúng tôi không hợp!”
-”Anh có thể nói rõ được không?”
-”Không hợp như nào ạ?”
-”Người con gái đi cùng anh, liệu có phải người thứ ba?”
….
Trong khoảnh khắc, anh rất muốn tuyên bố: ‘Cô ấy chính là người yêu tôi, người quan trọng nhất với tôi’. Nhận thấy làm thế là quá nguy hiểm, cũng chẳng có quyền phá tan cuộc sống bình yên của nàng, anh thẳng thắn:
-”Tôi nghĩ các bạn đang đi lạc đề, đây là buổi họp báo sáp nhập công ty con của tập đoàn chúng tôi!”
………………………..
5h chiều, tại cầu Long Biên
Bước rảo nhanh, biết chắc chắn là sẽ gặp Ngọc, nhưng đại gia vẫn vờ vịt tỏ vẻ bất ngờ. Thấy vậy, cô người mẫu cười sung sướng, giơ chiếc iphone ra tự đắc:
-”Thế nào, không ngờ là em ư? Gậy ông đập lưng ông nhỉ?”
Minh cười khẩy…Làm sao mà Ngọc có thể một lần nữa trả vờ bắt cóc Uyên khi người của anh luôn theo dõi 24/24? Cú điện thoại cô ta tự biên tự diễn đó ư? Cô chỉ có thể qua mắt anh được cái ngày xửa ngày xưa thôi…Anh thản nhiên:
-”Ừ, không ngờ…”
-”Xem ra anh còn quan tâm tới em nhiều lắm, cho người theo dõi cả điện thoại của em cơ mà!”
-”Đừng vờ vịt nữa?”
-”Em đâu có, anh ác lắm, giận dữ nhất thời thì cũng phải bàn với em chứ? Tung một tin như vậy? Anh không nghĩ làm thế sẽ khiến em tổn thương lắm?”
-”Đ…tổn thương gì cái loại mày???” Minh trợn tròn mắt, lạnh lùng quát. Anh ngao ngán nhìn khuôn mặt bắt đầu nước mắt lã chã, khóc lóc thảm thiết, rối rít của siêu mẫu:
-”Em xin anh, em biết anh còn yêu em mà…anh biết được những gì, nhưng đó chưa phải là tất cả con người em…xin anh, em làm mọi việc chỉ vì em yêu anh thôi, em không bao giờ muốn rời xa anh cả…”
Thấy anh lạnh lùng, cô ôm chầm lấy anh, van xin:
-”Thế còn đứa con đã chịu oan ức của chúng ta…em van anh…”
Minh nhíu mày…
-”Mày nên đi tìm cái thằng đạo diễn già rồi cùng làm phim với nhau…”
-”Không phải, sao tới cốt nhục của mình anh cũng không thương…anh có còn là người không?”
Điên tiết, suýt chút nữa thì con đàn bà bẩn thỉu này bị đại gia đập cho một trận, chỉ thẳng tay vào mặt cô ta, cố gắng kiềm chế, anh bình tĩnh nói:
-”Mày ăn nói cho cẩn thận…tao hôm nay…”
Không để cho anh nói hết câu, Ngọc đã gào thét:
-”Nếu anh đã cạn tình cạn nghĩa thế thì em cũng không thiết sống làm gì???” Nước mắt lưng tròng, thảm thiết, Ngọc kêu la đòi nhảy xuống cầu, Minh phì cười, mẹ kiếp cho cái nền điện ảnh Việt Nam, thế mà khá:
-”Mày nhảy đi, nhảy ngay xuống cho tao nhờ…tuy đất nước có mất một nhân tài nhưng cũng bớt đi được một con quỷ đấy! NHẢY, NHẢY MAU…”
Biết không thể qua nổi Minh, Ngọc gạt nước mắt:
-”Vì Uyên ư? Mà anh bỏ em?”
-”Mày đ… xứng nhắc cái tên ấy!”
-”Anh SẼ PHẢI TRẢ GIÁ ”
-”Haha…” Anh cười lớn: “Tao quên mất, tao tới đây hôm nay cũng là nói với mày tao chấp nhận mọi chiêu trò của mày, còn gì cứ dở hết ra…tao sẽ chơi tới cùng với mày…”
Đoạn, anh bỏ đi trong cái nhìn đầy căm hận của ả…
………………………………
8h sáng, lại một ngày không có nàng, một ngày dài như cả thế kỉ, chán nản bước tới văn phòng, nhìn chiếc bàn nhỏ đối diện bàn mình, hình bóng nàng làm việc xưa kia như ùa về, lòng buồn khôn nguôi…
-”Thưa anh!”
-”Vào đi!”
-”Anh đã nghe tin về cô Ngọc chưa ạ?”
Chưa muốn tin tức của cô ta làm hỏng tâm trạng ngày mới của mình, anh hỏi:
-”Tình hình Uyên thế nào?”
-”Dạ, có gì em đã nhắn tin và gửi hình ảnh liên tục cho sếp rồi đây ạ?”
-”Từ tin nhắn gần nhất cách đây 20 phút rồi”. Minh cáu, một lúc cũng nhận ra mình vô lý, Duy sợ sệt, nhưng cũng hiểu cho sếp, nhanh nhảu đáp:
-”Chị ấy đang tập thuyết trình với các bạn để mai bảo vệ ạ…”
-”Lại với cái thằng Nam đấy, kiểu gì chả có nó…”. Anh lầm bẩm, khó chịu…ánh mắt hiện rõ vẻ ghen tuông…
-”Thưa anh, cô Ngọc?”
Chẹp miệng, đại gia ngao ngán hỏi:
-”Nó làm sao? Trò gì?”
-”Cô Ngọc tự tử, hôm qua anh ạ!”
Khẽ nhếch mép, Minh thở dài:
-”Nó đéo chết dễ thế được đâu…thế nào? Nó tung tin nằm viện, nguy cấp lắm rồi hả?”
-”Anh đoán như thần…nhưng đúng chỉ một nửa thôi ạ…có vài thông tin rất bất lợi cho anh,…và có thể cho công ty nữa ạ, em tổng hợp đầy đủ rồi, anh xem xem nên làm thế nào ạ?”
Hội trường đông kín, phóng viên và săn ảnh đã rình rập chờ đợi từ sáng. Chỉ là buổi thông báo mua lại hai công ty con của một tập đoàn lớn trong nước thôi, thông thường những buổi như thế này, cùng lắm chỉ vài người ở mảng xã hội, thời sự tới là chính…vậy mà hôm nay, mọc đâu ra lắm người vậy??? Lý do thật đơn giản, đại gia – hiện nay vẫn trên danh nghĩa là người yêu của siêu mẫu nổi tiếng nhất nhì…cơ hội chụp ảnh, moi tin, đăng bài về anh, không khi nào tốt hơn hôm nay…
-”Xin anh cho biết vốn mua lại hai công ty con này là bao nhiêu ạ?”
-”Có phải vì yêu nhau nên anh để chị Ngọc đại diện tất cả các sản phẩm của tập đoàn mình? ”
-”Hôm trước trả lời phỏng vấn cô Ngọc có nói sang năm có thể sẽ có tin vui, anh có thể cho biết thêm được không ạ?”
-”Anh chị định bao giờ tổ chức ạ…”
-”Phóng viên bắt gặp anh hay đi cùng một người con gái khác, liệu có thật sự là người giúp việc của anh…như cô Ngọc nói…”
……
Một tràng một loạt các câu hỏi nhao nhao…Đại gia lịch thiệp chỉnh micro, trịnh trọng tuyên bố:
-”Rất cảm ơn sự quan tâm của các bạn! Tôi và Ngọc đã chia tay được hơn nửa năm rồi!”
-”Tại sao vậy?”
-”Xin anh cho biết lý do?”
-”Sao anh vẫn để cô ấy làm đại diện các sản phẩm của mình? ”
-”Chẳng hay đây là chiêu PR cho phim mới của chị ý?”
……
Lý do? Vì dan trá? Lăng nhăng vụng trụm ngay khi yêu anh? Lừa dối anh đến từng lời nói, bữa cơm? Gian xảo tới từng tiểu tiết? Hay bởi vì chuyện gần đây nhất là dám động tới người anh yêu? Chỉ cần hôm nay, ngay lúc này đây tung ra một trong vô vàn đoạn video anh có thì chắc chắn nó mất đường sống trong giới showbiz. Nhưng Minh đã không làm vậy, Ngọc – anh phải xử, nhưng đó là chuyện của anh và cô ta, ngài tổng giám đốc không muốn phơi bày mọi mâu thuẫn cá nhân lên mặt báo…cũng không muốn trả thù một con đàn bà theo cái cách ấy. Dữ chút thể diện cuối cùng cho cô người yêu cũ, anh từ tốn trả lời:
-”Có thể quan điểm sống của chúng tôi không hợp!”
-”Anh có thể nói rõ được không?”
-”Không hợp như nào ạ?”
-”Người con gái đi cùng anh, liệu có phải người thứ ba?”
….
Trong khoảnh khắc, anh rất muốn tuyên bố: ‘Cô ấy chính là người yêu tôi, người quan trọng nhất với tôi’. Nhận thấy làm thế là quá nguy hiểm, cũng chẳng có quyền phá tan cuộc sống bình yên của nàng, anh thẳng thắn:
-”Tôi nghĩ các bạn đang đi lạc đề, đây là buổi họp báo sáp nhập công ty con của tập đoàn chúng tôi!”
………………………..
5h chiều, tại cầu Long Biên
Bước rảo nhanh, biết chắc chắn là sẽ gặp Ngọc, nhưng đại gia vẫn vờ vịt tỏ vẻ bất ngờ. Thấy vậy, cô người mẫu cười sung sướng, giơ chiếc iphone ra tự đắc:
-”Thế nào, không ngờ là em ư? Gậy ông đập lưng ông nhỉ?”
Minh cười khẩy…Làm sao mà Ngọc có thể một lần nữa trả vờ bắt cóc Uyên khi người của anh luôn theo dõi 24/24? Cú điện thoại cô ta tự biên tự diễn đó ư? Cô chỉ có thể qua mắt anh được cái ngày xửa ngày xưa thôi…Anh thản nhiên:
-”Ừ, không ngờ…”
-”Xem ra anh còn quan tâm tới em nhiều lắm, cho người theo dõi cả điện thoại của em cơ mà!”
-”Đừng vờ vịt nữa?”
-”Em đâu có, anh ác lắm, giận dữ nhất thời thì cũng phải bàn với em chứ? Tung một tin như vậy? Anh không nghĩ làm thế sẽ khiến em tổn thương lắm?”
-”Đ…tổn thương gì cái loại mày???” Minh trợn tròn mắt, lạnh lùng quát. Anh ngao ngán nhìn khuôn mặt bắt đầu nước mắt lã chã, khóc lóc thảm thiết, rối rít của siêu mẫu:
-”Em xin anh, em biết anh còn yêu em mà…anh biết được những gì, nhưng đó chưa phải là tất cả con người em…xin anh, em làm mọi việc chỉ vì em yêu anh thôi, em không bao giờ muốn rời xa anh cả…”
Thấy anh lạnh lùng, cô ôm chầm lấy anh, van xin:
-”Thế còn đứa con đã chịu oan ức của chúng ta…em van anh…”
Minh nhíu mày…
-”Mày nên đi tìm cái thằng đạo diễn già rồi cùng làm phim với nhau…”
-”Không phải, sao tới cốt nhục của mình anh cũng không thương…anh có còn là người không?”
Điên tiết, suýt chút nữa thì con đàn bà bẩn thỉu này bị đại gia đập cho một trận, chỉ thẳng tay vào mặt cô ta, cố gắng kiềm chế, anh bình tĩnh nói:
-”Mày ăn nói cho cẩn thận…tao hôm nay…”
Không để cho anh nói hết câu, Ngọc đã gào thét:
-”Nếu anh đã cạn tình cạn nghĩa thế thì em cũng không thiết sống làm gì???” Nước mắt lưng tròng, thảm thiết, Ngọc kêu la đòi nhảy xuống cầu, Minh phì cười, mẹ kiếp cho cái nền điện ảnh Việt Nam, thế mà khá:
-”Mày nhảy đi, nhảy ngay xuống cho tao nhờ…tuy đất nước có mất một nhân tài nhưng cũng bớt đi được một con quỷ đấy! NHẢY, NHẢY MAU…”
Biết không thể qua nổi Minh, Ngọc gạt nước mắt:
-”Vì Uyên ư? Mà anh bỏ em?”
-”Mày đ… xứng nhắc cái tên ấy!”
-”Anh SẼ PHẢI TRẢ GIÁ ”
-”Haha…” Anh cười lớn: “Tao quên mất, tao tới đây hôm nay cũng là nói với mày tao chấp nhận mọi chiêu trò của mày, còn gì cứ dở hết ra…tao sẽ chơi tới cùng với mày…”
Đoạn, anh bỏ đi trong cái nhìn đầy căm hận của ả…
………………………………
8h sáng, lại một ngày không có nàng, một ngày dài như cả thế kỉ, chán nản bước tới văn phòng, nhìn chiếc bàn nhỏ đối diện bàn mình, hình bóng nàng làm việc xưa kia như ùa về, lòng buồn khôn nguôi…
-”Thưa anh!”
-”Vào đi!”
-”Anh đã nghe tin về cô Ngọc chưa ạ?”
Chưa muốn tin tức của cô ta làm hỏng tâm trạng ngày mới của mình, anh hỏi:
-”Tình hình Uyên thế nào?”
-”Dạ, có gì em đã nhắn tin và gửi hình ảnh liên tục cho sếp rồi đây ạ?”
-”Từ tin nhắn gần nhất cách đây 20 phút rồi”. Minh cáu, một lúc cũng nhận ra mình vô lý, Duy sợ sệt, nhưng cũng hiểu cho sếp, nhanh nhảu đáp:
-”Chị ấy đang tập thuyết trình với các bạn để mai bảo vệ ạ…”
-”Lại với cái thằng Nam đấy, kiểu gì chả có nó…”. Anh lầm bẩm, khó chịu…ánh mắt hiện rõ vẻ ghen tuông…
-”Thưa anh, cô Ngọc?”
Chẹp miệng, đại gia ngao ngán hỏi:
-”Nó làm sao? Trò gì?”
-”Cô Ngọc tự tử, hôm qua anh ạ!”
Khẽ nhếch mép, Minh thở dài:
-”Nó đéo chết dễ thế được đâu…thế nào? Nó tung tin nằm viện, nguy cấp lắm rồi hả?”
-”Anh đoán như thần…nhưng đúng chỉ một nửa thôi ạ…có vài thông tin rất bất lợi cho anh,…và có thể cho công ty nữa ạ, em tổng hợp đầy đủ rồi, anh xem xem nên làm thế nào ạ?”
Bình luận facebook