Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1068 “Sao các anh tìm được đây?”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Có việc gì?”, Trần Hạo hỏi.
“Vừa mới nghe tin Bạch Phi Nhi bị người ta bắt cóc!”
“Cái gì?”, sau nghe tin tức sét đánh này, lập tức trong anh dâng trào luồng sát khí mãnh liệt.
Ở bên kia đầu dây điện thoại, Lý Vân Dương bình tĩnh nói: “Là do Hắc Ám Giả làm, tôi đã sai người đi dò la tin tức, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả, bọn họ bắt Bạch Phi Nhi ắt hắn là muốn lợi dụng cái điểm yếu hiếm hoi này để uy hiếp cậu, thế nên tạm thời không cần lo lắng cho sự an toàn của Bạch Phi Nhi!”
“Cậu ở đâu đó?”, Trần Hạo hỏi.
“Trong nhà!”
“Đợi một lát, tôi đến ngay!”
Dứt lời, Trần Hạo cúp điện thoại, chưa đến nửa tiếng anh đã xuất hiện trước khu biệt thự xa hoa nhất Hải Dương.
Mà hai căn biệt thự sang trọng nhất trong khu này lại chính là một trong nhưng cứ điểm của Thiên Đường Chiến Thần.
Thành viên tiểu đội Chiến Thần đang tuần tra ngoài cửa thấy Trần Hạo, bèn khom lưng mở cửa cho anh vào biệt thự.
Sau đó, Trần Hạo chạy thẳng một mạch vào trong biệt thự.
Lý Vân Dương đã chờ đợi ở đây từ lâu, mà trên người thành viên tiểu đội Chiến Thần phụ trách an toàn của Bạch Phi Nhi quấn đầy băng vải, sắc mặt tái nhợt, nằm liệt trên ghế salon.
Thấy Trần Hạo đến, Hoắc Hành chuẩn bị đứng dậy kính chào.
“Không sao, cứ nghỉ ngơi, để tôi khám sơ qua một chút!”
Trần Hạo đưa tay ra hiệu nằm nghỉ, rồi ngồi vào bên cạnh anh ta bắt mạch, máu đã ngừng chảy, vết thương rất nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, Trần Hạo mới lấy giấy bút kê đơn thuốc, sai thuộc hạ đi sắc.
Lý Vân Dương nói: “Người mà Hắc Ám Giả phải tới lần này không đơn giản, người này chỉ cần dùng một chiêu đã vật ngã Hoắc Hành, sau đó, người này bắt Bạch Phi Nhi đi mất tăm mất tích, thực lực người này rất mạch, ắt hẳn là một cao thủ hàng đầu!”
Hoắc Hành nói: “Tốc độ người nọ rất nhanh, sức lực lại vô cùng khủng khiếp, chỉ một cú đấm mà đã khiến tôi bị đánh bay không thể chống cự, sau đó người nọ bắt cô Bạch chạy mất hút!”
Trần Hạo nghe Hoắc Hành nói thế, trong mắt anh toát lên sự áy náy, bèn an ủi nói: “Không sao, rồi sẽ có ngày gặp lại nhau thôi! Cứ dưỡng thương cho tốt đi!”
“Chí Tôn, thành thật xin lỗi…”, Hoắc Hành nói.
“Nói mấy lời tầm phào này làm gì! Mọi người đều là anh em với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”, Trần Hạo không quan tâm, nhẹ nhàng vỗ vai Hoắc Hành.
Sau đó, những người còn lại đưa Hoắc Hành về phòng.
Lý Vân Dương kéo Trần Hạo qua một bên, khi anh ta định nói gì thì người anh em ở bên ngoài báo động có người xa lạ đến thăm.
Không đợi Lý Vân Dương đưa ra sách lược, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Lý Vân Dương ra hiệu cho những người khác đi ẩn núp trước rồi xoay người đi mở cửa.
Trần Hạo không ngờ rằng người đứng ngoài cửa lại chính là Tả Phong Hàn của Chiến Cuồng.
Còn có một người đàn ông mỉm cười tao nhã, lịch thiệp và khoảng mười tên Chiến Cương hùng hùng hổ hổ đi theo anh ta.
“Có việc gì?”, Trần Hạo hỏi.
“Vừa mới nghe tin Bạch Phi Nhi bị người ta bắt cóc!”
“Cái gì?”, sau nghe tin tức sét đánh này, lập tức trong anh dâng trào luồng sát khí mãnh liệt.
Ở bên kia đầu dây điện thoại, Lý Vân Dương bình tĩnh nói: “Là do Hắc Ám Giả làm, tôi đã sai người đi dò la tin tức, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả, bọn họ bắt Bạch Phi Nhi ắt hắn là muốn lợi dụng cái điểm yếu hiếm hoi này để uy hiếp cậu, thế nên tạm thời không cần lo lắng cho sự an toàn của Bạch Phi Nhi!”
“Cậu ở đâu đó?”, Trần Hạo hỏi.
“Trong nhà!”
“Đợi một lát, tôi đến ngay!”
Dứt lời, Trần Hạo cúp điện thoại, chưa đến nửa tiếng anh đã xuất hiện trước khu biệt thự xa hoa nhất Hải Dương.
Mà hai căn biệt thự sang trọng nhất trong khu này lại chính là một trong nhưng cứ điểm của Thiên Đường Chiến Thần.
Thành viên tiểu đội Chiến Thần đang tuần tra ngoài cửa thấy Trần Hạo, bèn khom lưng mở cửa cho anh vào biệt thự.
Sau đó, Trần Hạo chạy thẳng một mạch vào trong biệt thự.
Lý Vân Dương đã chờ đợi ở đây từ lâu, mà trên người thành viên tiểu đội Chiến Thần phụ trách an toàn của Bạch Phi Nhi quấn đầy băng vải, sắc mặt tái nhợt, nằm liệt trên ghế salon.
Thấy Trần Hạo đến, Hoắc Hành chuẩn bị đứng dậy kính chào.
“Không sao, cứ nghỉ ngơi, để tôi khám sơ qua một chút!”
Trần Hạo đưa tay ra hiệu nằm nghỉ, rồi ngồi vào bên cạnh anh ta bắt mạch, máu đã ngừng chảy, vết thương rất nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, Trần Hạo mới lấy giấy bút kê đơn thuốc, sai thuộc hạ đi sắc.
Lý Vân Dương nói: “Người mà Hắc Ám Giả phải tới lần này không đơn giản, người này chỉ cần dùng một chiêu đã vật ngã Hoắc Hành, sau đó, người này bắt Bạch Phi Nhi đi mất tăm mất tích, thực lực người này rất mạch, ắt hẳn là một cao thủ hàng đầu!”
Hoắc Hành nói: “Tốc độ người nọ rất nhanh, sức lực lại vô cùng khủng khiếp, chỉ một cú đấm mà đã khiến tôi bị đánh bay không thể chống cự, sau đó người nọ bắt cô Bạch chạy mất hút!”
Trần Hạo nghe Hoắc Hành nói thế, trong mắt anh toát lên sự áy náy, bèn an ủi nói: “Không sao, rồi sẽ có ngày gặp lại nhau thôi! Cứ dưỡng thương cho tốt đi!”
“Chí Tôn, thành thật xin lỗi…”, Hoắc Hành nói.
“Nói mấy lời tầm phào này làm gì! Mọi người đều là anh em với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”, Trần Hạo không quan tâm, nhẹ nhàng vỗ vai Hoắc Hành.
Sau đó, những người còn lại đưa Hoắc Hành về phòng.
Lý Vân Dương kéo Trần Hạo qua một bên, khi anh ta định nói gì thì người anh em ở bên ngoài báo động có người xa lạ đến thăm.
Không đợi Lý Vân Dương đưa ra sách lược, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Lý Vân Dương ra hiệu cho những người khác đi ẩn núp trước rồi xoay người đi mở cửa.
Trần Hạo không ngờ rằng người đứng ngoài cửa lại chính là Tả Phong Hàn của Chiến Cuồng.
Còn có một người đàn ông mỉm cười tao nhã, lịch thiệp và khoảng mười tên Chiến Cương hùng hùng hổ hổ đi theo anh ta.
Bình luận facebook