Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 832 "Dĩ nhiên là Tiết Tuệ rồi!"
Anh ta ngã xuống.
May mà nơi này không phải trò mạo hiểm leo vách đá bằng không thật, còn có dây thắt an toàn, nếu không thì Hàn Sinh chắc chắn phải chết khi rơi từ độ cao này xuống.
Anh ta cứ thế đờ đẫn bị dây an toàn kéo giữa trời, Trần Hạo thì cười tủm tỉm thoăn thoắt từ đỉnh leo xuống phía dưới mà không cần cả dây an toàn.
"Tôi đi xuống trước nhé?", lúc đi ngang qua vị trí Hàn Sinh bị treo lơ lửng, anh còn không quên xát muối vào vết thương của anh ta.
Hàn Sinh lơ lửng giữa không trung, nhục nhã không chịu nổi!
Anh ta luôn khinh thường Trần Hạo, cuối cùng Trần Hạo lại chế giễu ngược lại bằng chính môn thể thao mình tự hào nhất!
Tiếp đất, Trần Hạo đi thẳng đến trước mặt Tiết Tuệ: "Cô nên thực hiện lời hứa rồi!"
"Lời hứa gì chứ, Hàn Sinh đồng ý chứ có phải tôi đâu? Hơn nữa, anh là cái thá gì, dựa vào đâu tôi phải nghe lời anh!"
"Cô chắc không?", anh lạnh lùng hỏi.
"Hỏi thừa, thứ rác rưởi như anh mau cút đi, chúng tôi không chào đón anh, ở cùng một chỗ với thứ như anh tôi còn cảm thấy xấu hổ..."
Tiết Tuệ đang ầm ĩ thì đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
"Tôi...sao tôi lại? Sao chân tôi chẳng cảm giác được gì cả?", cô ta hét lên.
Trần Hạo thì hờ hững liếc mắt nhìn cô ta rồi bỏ đi, đưa mắt sang tên nhà giàu đã nói nếu anh thắng sẽ ăn xe đạp của mình.
"Anh nói đi, ai là rác rưởi?"
"..."
Tên nhà giàu kia rất muốn khóc cho Trần Hạo xem.
Tiết Tuệ quỳ xuống một cách kỳ lạ, con mẹ nó, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc này!
Nếu nói Tiết Tuệ là rác rưởi thì gây thù với cô ta.
Nhưng nếu không nói, lỡ mình cũng bị bắt quỳ thì phải làm sao?
Thấy tên đó do dự, Trần Hạo lười hỏi lại, không nhìn anh ta nữa, tên thiếu gia lập tức quỳ xuống.
Anh tủm tỉm nhìn về phía La Na, bạn thân của Tiết Tuệ: "Em gái, em nói thử xem ai là rác rưởi?"
Lúc này, La Na vẫn chưa tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, sững sờ nhìn hai người đang quỳ, nghe thấy câu hỏi của Trần Hạo thì giật bắn người, nói ngay: "Tiết Tuệ mới là rác rưởi!"
"Ừ! Thông minh!", anh vui vẻ gật đầu, lại nhìn sang những người khác.
La Na thở phào nhẹ nhõm, mau chóng kiểm tra cơ thể, thấy không có gì khác thường.
Trần Hạo nhìn đám đông: "Mấy người nói ai là rác rưởi đi!"
Đám người nhìn nhau rồi nháo nhào trả lời, sợ mình nói chậm sẽ quỳ một cách kỳ lạ như Tiết Tuệ và tên thiếu gia kia.
Bọn họ không dám bẽ mặt như vậy!
"Dĩ nhiên là Tiết Tuệ rồi!"
"Đúng đúng, Tiết Tuệ mới là rác rưởi!"
"Tôi đã chướng mắt anh ta từ lâu rồi, huênh hoang cái gì chứ? Anh Trần làm hay lắm, trừ hại cho mọi người!"
Trần Hạo nhìn lướt qua đám đông: "Không tệ, đều là người thông minh cả!"
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi sân chơi leo vách đá.
Tống Ninh Mông hớn hở đuổi theo, kéo chặt tay Trần Hạo: "Anh rể, anh giỏi quá đi mất, em biết ngay anh là người đàn ông giỏi nhất trên đời rồi mà!"
"Ha ha, được rồi, chuyện anh hứa với em đã xong, anh phải về Hải Dương rồi!"
"Anh rể, em mời anh một bữa, anh mà không đồng ý thì em về mách chị ấy là anh sờ ngực em đấy!"
Trần Hạo câm nín, đang yên đang lành thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, mở ra thấy là tin nhắn cầu cứu do Tiêu Nhất Phi gửi đến, nói trưa nay dù thế nào cũng phải ăn một bữa cùng cô ấy, nếu không sẽ tới chỗ Bạch Phi Nhi nói mình đã có con với anh, hoặc là hai người cùng một chồng, hoặc là Bạch Phi Nhi ly dị với Trần Hạo!
Nhìn tin nhắn khí thế bừng bừng này, Trần Hạo ước gì có thể chạy về đè Tiêu Nhất Phi lên giường đánh một trận, yêu tinh này thật là quá đáng!
Bất đắc, anh đành áy náy nói với Tống Ninh Mông: "Vốn là định ăn với em rồi về Hải Dương, xem ra không được rồi, anh có việc gấp phải đi!"
May mà nơi này không phải trò mạo hiểm leo vách đá bằng không thật, còn có dây thắt an toàn, nếu không thì Hàn Sinh chắc chắn phải chết khi rơi từ độ cao này xuống.
Anh ta cứ thế đờ đẫn bị dây an toàn kéo giữa trời, Trần Hạo thì cười tủm tỉm thoăn thoắt từ đỉnh leo xuống phía dưới mà không cần cả dây an toàn.
"Tôi đi xuống trước nhé?", lúc đi ngang qua vị trí Hàn Sinh bị treo lơ lửng, anh còn không quên xát muối vào vết thương của anh ta.
Hàn Sinh lơ lửng giữa không trung, nhục nhã không chịu nổi!
Anh ta luôn khinh thường Trần Hạo, cuối cùng Trần Hạo lại chế giễu ngược lại bằng chính môn thể thao mình tự hào nhất!
Tiếp đất, Trần Hạo đi thẳng đến trước mặt Tiết Tuệ: "Cô nên thực hiện lời hứa rồi!"
"Lời hứa gì chứ, Hàn Sinh đồng ý chứ có phải tôi đâu? Hơn nữa, anh là cái thá gì, dựa vào đâu tôi phải nghe lời anh!"
"Cô chắc không?", anh lạnh lùng hỏi.
"Hỏi thừa, thứ rác rưởi như anh mau cút đi, chúng tôi không chào đón anh, ở cùng một chỗ với thứ như anh tôi còn cảm thấy xấu hổ..."
Tiết Tuệ đang ầm ĩ thì đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
"Tôi...sao tôi lại? Sao chân tôi chẳng cảm giác được gì cả?", cô ta hét lên.
Trần Hạo thì hờ hững liếc mắt nhìn cô ta rồi bỏ đi, đưa mắt sang tên nhà giàu đã nói nếu anh thắng sẽ ăn xe đạp của mình.
"Anh nói đi, ai là rác rưởi?"
"..."
Tên nhà giàu kia rất muốn khóc cho Trần Hạo xem.
Tiết Tuệ quỳ xuống một cách kỳ lạ, con mẹ nó, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc này!
Nếu nói Tiết Tuệ là rác rưởi thì gây thù với cô ta.
Nhưng nếu không nói, lỡ mình cũng bị bắt quỳ thì phải làm sao?
Thấy tên đó do dự, Trần Hạo lười hỏi lại, không nhìn anh ta nữa, tên thiếu gia lập tức quỳ xuống.
Anh tủm tỉm nhìn về phía La Na, bạn thân của Tiết Tuệ: "Em gái, em nói thử xem ai là rác rưởi?"
Lúc này, La Na vẫn chưa tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, sững sờ nhìn hai người đang quỳ, nghe thấy câu hỏi của Trần Hạo thì giật bắn người, nói ngay: "Tiết Tuệ mới là rác rưởi!"
"Ừ! Thông minh!", anh vui vẻ gật đầu, lại nhìn sang những người khác.
La Na thở phào nhẹ nhõm, mau chóng kiểm tra cơ thể, thấy không có gì khác thường.
Trần Hạo nhìn đám đông: "Mấy người nói ai là rác rưởi đi!"
Đám người nhìn nhau rồi nháo nhào trả lời, sợ mình nói chậm sẽ quỳ một cách kỳ lạ như Tiết Tuệ và tên thiếu gia kia.
Bọn họ không dám bẽ mặt như vậy!
"Dĩ nhiên là Tiết Tuệ rồi!"
"Đúng đúng, Tiết Tuệ mới là rác rưởi!"
"Tôi đã chướng mắt anh ta từ lâu rồi, huênh hoang cái gì chứ? Anh Trần làm hay lắm, trừ hại cho mọi người!"
Trần Hạo nhìn lướt qua đám đông: "Không tệ, đều là người thông minh cả!"
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi sân chơi leo vách đá.
Tống Ninh Mông hớn hở đuổi theo, kéo chặt tay Trần Hạo: "Anh rể, anh giỏi quá đi mất, em biết ngay anh là người đàn ông giỏi nhất trên đời rồi mà!"
"Ha ha, được rồi, chuyện anh hứa với em đã xong, anh phải về Hải Dương rồi!"
"Anh rể, em mời anh một bữa, anh mà không đồng ý thì em về mách chị ấy là anh sờ ngực em đấy!"
Trần Hạo câm nín, đang yên đang lành thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, mở ra thấy là tin nhắn cầu cứu do Tiêu Nhất Phi gửi đến, nói trưa nay dù thế nào cũng phải ăn một bữa cùng cô ấy, nếu không sẽ tới chỗ Bạch Phi Nhi nói mình đã có con với anh, hoặc là hai người cùng một chồng, hoặc là Bạch Phi Nhi ly dị với Trần Hạo!
Nhìn tin nhắn khí thế bừng bừng này, Trần Hạo ước gì có thể chạy về đè Tiêu Nhất Phi lên giường đánh một trận, yêu tinh này thật là quá đáng!
Bất đắc, anh đành áy náy nói với Tống Ninh Mông: "Vốn là định ăn với em rồi về Hải Dương, xem ra không được rồi, anh có việc gấp phải đi!"