Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 856 “Đuổi họ ra ngoài đi!”
Tiểu Trương nịnh nọt đáp lời: “Đúng ạ, chúng là cái thá gì chứ, đắc tội với bà chủ nhà tôi, xứng đáng gặp vận rủi!”
Mặt mày bà Hình tràn đầy vẻ ngạo mạn: “Con kiến hôi nho nhỏ đó đáng bị nghiền chết, nếu không, sao chúng biết chỗ đứng của mình ở đâu chứ, à phải rồi, việc ghi âm sao đó?”
Tiểu Trương thưa chuyện: “Bà chủ cứ yên tâm ạ, tôi đã tận mắt chứng kiến nó bị xoá rồi ạ!”
“Được! Đợi lát nữa, cậu đi kiếm vài tên nhà báo gây khó dễ cho bọn họ! Tôi muốn Diệc Hiên trở thành trò cười cho thiên hạ!”, bà Hình tàn nhẫn cười khẩy.
Tiểu Trương cười hì hì dạ: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi đi gọi cho mấy cánh nhà báo thân quen ngay đây ạ!”
Tiểu Trương nói xong rồi đi ra ngoài.
Vào lúc này, bên dưới lầu, cả đám đông quay quanh ba người Diệc Hiên, thi nhau cười nhạo họ.
Bạch Phi Nhi đã hoàn toàn không biết nên thanh minh như thế nào.
Không biết có ai trong số đó cất cao giọng đuổi họ.
“Đuổi họ ra ngoài đi!”
“Đúng đó, người không như vậy không có tư các cạnh tranh giải thưởng với bọn tôi!”
Đồng thời, những công ty còn lại biết rằng lúc này mình nên giậu đổ bìm leo, bề ngoài, tất cả các công thi tham gia giải thưởng đều hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ai cũng hiểu, trên thực tế, bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh của nhau.
Giờ không làm thì đợi đến lúc nào chứ?
Bây giờ, họ làm xấu danh tiếng của Diệc Hiên, chẳng khác nào họ có thể loại bỏ được một đối thủ đáng gờm trong tương lai.
Mọi người nhe nanh múa vuốt, liên tiếp phun ra những câu nói kinh tởm chửi bới Diệc Hiên, chướng tai thế nào cũng có, cứ như họ bắt buộc phải mang thể diện của Diệc Hiên đi quét rác.
Loan Hi cười nói: “Thưa cô Bạch và anh đây, thành thật xin lỗi hai người, ai cũng đều không chào đón Diệc Hiên, hai người tự động rời khỏi đây hay cần tôi nhờ người mời hai người ra!”
Bạch Phi Nhi cắn chặt đôi mơi, lòng cô đau đớn nhục nhã vì bị đổ oan.
Đúng lúc đó, ở một góc không ai chú ý, Andrew ngồi ngơ ngác và ngỡ ngàng ở ghế trưởng ban giám khảo.
Khi anh ta nghe thấy hai chữ Diệc Hiên, không dồn ánh mắt vào tác phẩm nữa, anh ta nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra người mình cần gặp.
Trần Hạo lẫn vào đám đông, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta xin sự giúp đỡ.
Sao Andrew có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ?
“Đợi một lát…”
Trong khi mọi người ở đây hừng hực khí thế đòi đuổi Trần Hạo, Bạch Phi Nhi và Vương Hoa thì Andrew đứng một bên lên tiếng.
Bọn Họ thấy Andrew ra mặt, lập tức chuyển dời sự chú ý vào chỗ ngồi của ban giám khảo.
Loan Hi khó hiểu hỏi: “Anh Andrew, có việc gì thế?”
Khi mọi người hiếu kỳ không biết Andrew định làm gì, mặt anh ta trang đầy “phấn khởi” như trúng vé số, gương mặt rạng rỡ nở một nụ cười tươi như hoa.
“Trời ơi! Đây là một khối ngọc hàng thượng hạng! Thật tuyệt, hơn hết, không điêu khắc khối ngọc này là sự lựa chọn tốt nhất!”
Andrew nói luyên thuyên khiến cho bọn họ ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì.
Bạch Phi Nhi cũng ngỡ ngàng
Trong đầu mọi người đều nghĩ lẽ nào gu của người nước ngoài trong lĩnh vực châu báu khác với gu của người nước Hoa sao?
Nếu không, thì tại sao Andrew lại coi món đồ rác rưởi này là hàng xịn chứ! Còn bảo đó là khối ngọc hàng thượng hạng? Anh ta bị mù à?
Đúng rồi! Không phải người Loba không thông thạo và cũng không biết thưởng thức ngọc thạch à? Sao bỗng nhiên đi làm người phê bình ngọc thạch?
Lúc này, họ đang ngỡ ngàng, đồng thời Andrew cũng khổ sở lắm.
Giống như người ngoài đang suy đoán, anh ta hiểu cái quái gì về ngọc chứ! Anh ta ngồi suy nghĩ mãi mà vẫn không biết phải khen gì.
Nhưng tác phẩm này là do bà Chí Tôn đưa đến tham gia, thật hay giả không quan trọng, chuyện của anh ta là phải khen nó lên trời, đống phân nở thành hoa.
Mặt mày bà Hình tràn đầy vẻ ngạo mạn: “Con kiến hôi nho nhỏ đó đáng bị nghiền chết, nếu không, sao chúng biết chỗ đứng của mình ở đâu chứ, à phải rồi, việc ghi âm sao đó?”
Tiểu Trương thưa chuyện: “Bà chủ cứ yên tâm ạ, tôi đã tận mắt chứng kiến nó bị xoá rồi ạ!”
“Được! Đợi lát nữa, cậu đi kiếm vài tên nhà báo gây khó dễ cho bọn họ! Tôi muốn Diệc Hiên trở thành trò cười cho thiên hạ!”, bà Hình tàn nhẫn cười khẩy.
Tiểu Trương cười hì hì dạ: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi đi gọi cho mấy cánh nhà báo thân quen ngay đây ạ!”
Tiểu Trương nói xong rồi đi ra ngoài.
Vào lúc này, bên dưới lầu, cả đám đông quay quanh ba người Diệc Hiên, thi nhau cười nhạo họ.
Bạch Phi Nhi đã hoàn toàn không biết nên thanh minh như thế nào.
Không biết có ai trong số đó cất cao giọng đuổi họ.
“Đuổi họ ra ngoài đi!”
“Đúng đó, người không như vậy không có tư các cạnh tranh giải thưởng với bọn tôi!”
Đồng thời, những công ty còn lại biết rằng lúc này mình nên giậu đổ bìm leo, bề ngoài, tất cả các công thi tham gia giải thưởng đều hỗ trợ lẫn nhau, nhưng ai cũng hiểu, trên thực tế, bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh của nhau.
Giờ không làm thì đợi đến lúc nào chứ?
Bây giờ, họ làm xấu danh tiếng của Diệc Hiên, chẳng khác nào họ có thể loại bỏ được một đối thủ đáng gờm trong tương lai.
Mọi người nhe nanh múa vuốt, liên tiếp phun ra những câu nói kinh tởm chửi bới Diệc Hiên, chướng tai thế nào cũng có, cứ như họ bắt buộc phải mang thể diện của Diệc Hiên đi quét rác.
Loan Hi cười nói: “Thưa cô Bạch và anh đây, thành thật xin lỗi hai người, ai cũng đều không chào đón Diệc Hiên, hai người tự động rời khỏi đây hay cần tôi nhờ người mời hai người ra!”
Bạch Phi Nhi cắn chặt đôi mơi, lòng cô đau đớn nhục nhã vì bị đổ oan.
Đúng lúc đó, ở một góc không ai chú ý, Andrew ngồi ngơ ngác và ngỡ ngàng ở ghế trưởng ban giám khảo.
Khi anh ta nghe thấy hai chữ Diệc Hiên, không dồn ánh mắt vào tác phẩm nữa, anh ta nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra người mình cần gặp.
Trần Hạo lẫn vào đám đông, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta xin sự giúp đỡ.
Sao Andrew có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ?
“Đợi một lát…”
Trong khi mọi người ở đây hừng hực khí thế đòi đuổi Trần Hạo, Bạch Phi Nhi và Vương Hoa thì Andrew đứng một bên lên tiếng.
Bọn Họ thấy Andrew ra mặt, lập tức chuyển dời sự chú ý vào chỗ ngồi của ban giám khảo.
Loan Hi khó hiểu hỏi: “Anh Andrew, có việc gì thế?”
Khi mọi người hiếu kỳ không biết Andrew định làm gì, mặt anh ta trang đầy “phấn khởi” như trúng vé số, gương mặt rạng rỡ nở một nụ cười tươi như hoa.
“Trời ơi! Đây là một khối ngọc hàng thượng hạng! Thật tuyệt, hơn hết, không điêu khắc khối ngọc này là sự lựa chọn tốt nhất!”
Andrew nói luyên thuyên khiến cho bọn họ ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì.
Bạch Phi Nhi cũng ngỡ ngàng
Trong đầu mọi người đều nghĩ lẽ nào gu của người nước ngoài trong lĩnh vực châu báu khác với gu của người nước Hoa sao?
Nếu không, thì tại sao Andrew lại coi món đồ rác rưởi này là hàng xịn chứ! Còn bảo đó là khối ngọc hàng thượng hạng? Anh ta bị mù à?
Đúng rồi! Không phải người Loba không thông thạo và cũng không biết thưởng thức ngọc thạch à? Sao bỗng nhiên đi làm người phê bình ngọc thạch?
Lúc này, họ đang ngỡ ngàng, đồng thời Andrew cũng khổ sở lắm.
Giống như người ngoài đang suy đoán, anh ta hiểu cái quái gì về ngọc chứ! Anh ta ngồi suy nghĩ mãi mà vẫn không biết phải khen gì.
Nhưng tác phẩm này là do bà Chí Tôn đưa đến tham gia, thật hay giả không quan trọng, chuyện của anh ta là phải khen nó lên trời, đống phân nở thành hoa.