Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 872 Tại sao Trần Hạo lại có thể biết được?
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Anh có thể tìm được tôi, chứng tỏ là các người cho người theo dõi tôi, nếu như anh không tới thì sẽ có người khác tới, bởi vì anh rõ ràng hơn ai hết, người anh cứu không phải là tôi, mà là bọn họ!”
Triệu Vũ không biết nên nói gì, nếu như anh ta có thể đánh thắng được Trần Hạo, nhất định là bây giờ anh ta sẽ dừng xe lại, lôi tên này ra ngoài đánh cho một trận.
Có thể bớt kiêu ngạo đi một chút được không?
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng anh cũng không thể nói trắng ra như thế chứ?
“Dù sao thì anh làm việc cũng nên có chút khuôn khổ chứ? Anh cho là anh làm những việc này, tôi biết được thì đám người trên kia có thể không biết hay sao? Anh định để cho những người khác nghĩ gì về anh?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Tôi nói này anh Triệu, anh không cảm thấy lo lắng của anh có chút dư thừa sao?”
“Có ý gì?”, Triệu Vũ hỏi.
“Người của Thiên Đình sao có thể bị những người này giấu diếm, qua mặt đơn giản như vậy được, bọn họ nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến tôi? Tôi cần gì phải vì người khác mà thay đổi bản thân? Hẳn là các người đã biết rõ, từ khi tôi đến Ma Đô, đều có người ở sau lưng cố ý gây chuyện, vậy nên mới dẫn đến sự việc lần này!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Triệu Vũ sửng sốt, ngoài mặt giả vờ như tức giận nhưng thực tế anh ta rất kinh hãi.
Giống như những gì Trần Hạo vừa nói, đến thời điểm hiện tại anh ta cũng đã biết, không phải là Trần Hạo muốn làm loạn, mà là có người cố tình gây sự.
Chỉ là, anh ta biết được những điều này là dựa vào mạng lưới tình báo khổng lồ sau lưng anh ta.
Tại sao Trần Hạo lại có thể biết được? Chẳng lẽ sau lưng anh cũng có một mạng lưới tình báo vô cùng lớn?
Nghĩ vậy, Triệu Vũ không nhịn được mà lén liếc nhìn Trần Hạo.
Không thể nào, cho dù người này có cường đại đến mức nào thì nơi này cũng là nước Hoa, hơn nữa, trên tư liệu cũng đã ghi rõ, người này mới khôi phục lại từ trạng thái ngu ngốc trước đây không lâu.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, có thể thành lập được một mạng lưới tình báo có khả năng điều tra rõ mọi việc ở Ma Đô? Điều này có thể sao?
Trong mắt Triệu Vũ, chuyện này không thể nghi ngờ chỉ là suy nghĩ viển vông.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người tôi đâu, hẳn là anh nên đi tìm những người đó đi chứ? Ai gây chuyện thì anh đi tìm người đó đi, đừng để cho người ta làm xằng làm bậy nữa, đây mới là biện pháp xử lý thỏa đáng nhất!”
Triệu Vũ muốn phản bác nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh ta chỉ có thể kinh ngạc rồi tiếp tục im lặng.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói tiếp: “Tới nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về!”
Nghe xong, Triệu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ dừng xe ở bãi đỗ xe của câu lạc bộ.
Trần Hạo cười tủm tỉm xuống xe, tạm biệt!
Triệu Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng của Trần Hạo một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ cười khổ: “Yêu nghiệt!”
Mắng ra hai chữ, anh ta mới quay đầu xe rời khỏi.
Hai giờ sau, trong một phòng bệnh ở gần Hoàng Bộ cục.
Cơ Thanh Phó đang lẳng lặng gọt táo cho con trai.
Nhưng Du Tử Uyên không có vẻ gì là hạnh phúc, ngược lại, sắc mặt cậu ta cực kỳ u ám, dường như khi đối mặt với mẹ mình, thái độ của cậu ta còn oán hận hơn cả khi đối mặt với Trần Hạo.
Có vẻ như Cơ Thanh Phó cũng đã quen với biểu hiện như thế này của con trai, bà ta xem như không thấy nói: “Đã sớm nói với con rồi, có một số việc không thể tự mình làm, ngồi ở phía sau màn thao túng tất cả không tốt sao? Thuận lợi thì tấn công, không thuận lợi thì phòng thủ?”
Du Tử Uyên không lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ u ám vặn vẹo, lúc này, dáng vẻ của cậu ta chẳng khác nào một ác quỷ.
“Nhớ kỹ, lần sau không được hành động theo cảm tính như vậy nữa, là chủ nhân tương lai của nhà họ Du, con phải chậm rãi tích góp từng chút uy tín cho mình, có như vậy thì sau này mọi người mới không chút nghi ngờ năng lực và đầu óc của con, hiểu không?”, Cơ Thanh Phó nói.
“Nghi ngờ con thì thế nào? Con cũng sẽ không trở thành chủ nhân nhà họ Du!”, Du Tử Uyên mỉm cười tự giễu.
“Nói lung tung cái gì? Nhà họ Du chỉ có con mới có đủ tư cách trở thành người thừa kế, con là đứa con duy nhất của mẹ!”, Cơ Thanh Phó nói.
Triệu Vũ không biết nên nói gì, nếu như anh ta có thể đánh thắng được Trần Hạo, nhất định là bây giờ anh ta sẽ dừng xe lại, lôi tên này ra ngoài đánh cho một trận.
Có thể bớt kiêu ngạo đi một chút được không?
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng anh cũng không thể nói trắng ra như thế chứ?
“Dù sao thì anh làm việc cũng nên có chút khuôn khổ chứ? Anh cho là anh làm những việc này, tôi biết được thì đám người trên kia có thể không biết hay sao? Anh định để cho những người khác nghĩ gì về anh?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Tôi nói này anh Triệu, anh không cảm thấy lo lắng của anh có chút dư thừa sao?”
“Có ý gì?”, Triệu Vũ hỏi.
“Người của Thiên Đình sao có thể bị những người này giấu diếm, qua mặt đơn giản như vậy được, bọn họ nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến tôi? Tôi cần gì phải vì người khác mà thay đổi bản thân? Hẳn là các người đã biết rõ, từ khi tôi đến Ma Đô, đều có người ở sau lưng cố ý gây chuyện, vậy nên mới dẫn đến sự việc lần này!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Triệu Vũ sửng sốt, ngoài mặt giả vờ như tức giận nhưng thực tế anh ta rất kinh hãi.
Giống như những gì Trần Hạo vừa nói, đến thời điểm hiện tại anh ta cũng đã biết, không phải là Trần Hạo muốn làm loạn, mà là có người cố tình gây sự.
Chỉ là, anh ta biết được những điều này là dựa vào mạng lưới tình báo khổng lồ sau lưng anh ta.
Tại sao Trần Hạo lại có thể biết được? Chẳng lẽ sau lưng anh cũng có một mạng lưới tình báo vô cùng lớn?
Nghĩ vậy, Triệu Vũ không nhịn được mà lén liếc nhìn Trần Hạo.
Không thể nào, cho dù người này có cường đại đến mức nào thì nơi này cũng là nước Hoa, hơn nữa, trên tư liệu cũng đã ghi rõ, người này mới khôi phục lại từ trạng thái ngu ngốc trước đây không lâu.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, có thể thành lập được một mạng lưới tình báo có khả năng điều tra rõ mọi việc ở Ma Đô? Điều này có thể sao?
Trong mắt Triệu Vũ, chuyện này không thể nghi ngờ chỉ là suy nghĩ viển vông.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người tôi đâu, hẳn là anh nên đi tìm những người đó đi chứ? Ai gây chuyện thì anh đi tìm người đó đi, đừng để cho người ta làm xằng làm bậy nữa, đây mới là biện pháp xử lý thỏa đáng nhất!”
Triệu Vũ muốn phản bác nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh ta chỉ có thể kinh ngạc rồi tiếp tục im lặng.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói tiếp: “Tới nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về!”
Nghe xong, Triệu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ dừng xe ở bãi đỗ xe của câu lạc bộ.
Trần Hạo cười tủm tỉm xuống xe, tạm biệt!
Triệu Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng của Trần Hạo một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ cười khổ: “Yêu nghiệt!”
Mắng ra hai chữ, anh ta mới quay đầu xe rời khỏi.
Hai giờ sau, trong một phòng bệnh ở gần Hoàng Bộ cục.
Cơ Thanh Phó đang lẳng lặng gọt táo cho con trai.
Nhưng Du Tử Uyên không có vẻ gì là hạnh phúc, ngược lại, sắc mặt cậu ta cực kỳ u ám, dường như khi đối mặt với mẹ mình, thái độ của cậu ta còn oán hận hơn cả khi đối mặt với Trần Hạo.
Có vẻ như Cơ Thanh Phó cũng đã quen với biểu hiện như thế này của con trai, bà ta xem như không thấy nói: “Đã sớm nói với con rồi, có một số việc không thể tự mình làm, ngồi ở phía sau màn thao túng tất cả không tốt sao? Thuận lợi thì tấn công, không thuận lợi thì phòng thủ?”
Du Tử Uyên không lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ u ám vặn vẹo, lúc này, dáng vẻ của cậu ta chẳng khác nào một ác quỷ.
“Nhớ kỹ, lần sau không được hành động theo cảm tính như vậy nữa, là chủ nhân tương lai của nhà họ Du, con phải chậm rãi tích góp từng chút uy tín cho mình, có như vậy thì sau này mọi người mới không chút nghi ngờ năng lực và đầu óc của con, hiểu không?”, Cơ Thanh Phó nói.
“Nghi ngờ con thì thế nào? Con cũng sẽ không trở thành chủ nhân nhà họ Du!”, Du Tử Uyên mỉm cười tự giễu.
“Nói lung tung cái gì? Nhà họ Du chỉ có con mới có đủ tư cách trở thành người thừa kế, con là đứa con duy nhất của mẹ!”, Cơ Thanh Phó nói.