Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 873 “Ai nói cho con mấy chuyện này?
“Dĩ nhiên, mẹ cần một con rối mà!”, Du Tử Uyên cười nói.
Cơ Thanh Phó ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Con vừa mới nói gì?”
“Chẳng lẽ không phải à? Mẹ lợi dụng hết thảy mọi thứ, lợi dụng tình yêu, hôn nhân, chồng, thậm chí là con trai, tất cả mọi người đều là quân cờ trong kế hoạch của mẹ, mà nguyện vọng lớn nhất của con là không trở thành quân cờ này nữa!”, Du Tử Uyên nói.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con!”
“Tốt cho con? Cái quái gì thế? Mẹ chỉ muốn lợi dụng con, lợi dụng nhà họ Du để trả thù người nào đó thôi!”, Du Tử Uyên u ám nói.
“Tử Uyên, mẹ nghĩ là con hiểu lầm mẹ rồi”, Cơ Thanh Phó nghe thấy Du Tử Uyên thốt ra những lời ngỗ nghịch bất hiếu như vậy cũng không mấy tức giận, bà ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ người mẹ hiền trìu mến nhìn cậu ta.
Vào lúc này, Du Tử Uyên chợt cười phá lên như thằng điên.
“Mẹ biết không? Mỗi lần mẹ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi mắt tĩnh lặng như nước ấy bắt đầu gợn sóng, đấy chính là lúc mẹ tức giận, trên đời này, hiểu mẹ không ai bằng con đâu!”
Tuy bà ta bị con trai mình nhìn chằm chằm, nhưng vẫn rất trấn định: “Đó chắc là do con tưởng tượng thôi?”
“Ha ha! Tưởng tưởng hả? Cơ Thanh Phó, mẹ vì muốn trả thù người nào đó, mà một mình đi tha hương từ Đế Đô đến Ma Đô, lựa chọn cưới một người mình không thích, một gia tộc tầm thường, tại sao thế, bởi vì mẹ biết, những kẻ tầm thường như vậy mới dễ dàng khống chế, mẹ mới không thể sa vào lưới tình, mới có thể thoải mái, không vướng bận thực hiện tham vọng và kế hoạch trả thù của mình!”
Khi Du Tử Uyên nói đến đây, rốt cuộc mặt nước trong lòng Cơ Thanh Phó đã nhấp nhô.
“Có phải mẹ rất khiếp sợ, rất tò mò tại sao con biết chúng không? Nói cho mẹ biết nhé, con không chỉ biết mỗi những thứ đó đâu, mẹ sinh con ra là để nắm chặt người đàn ông và gia tộc này trong tay hơn, sau đó biến tất cả mọi người trở thành con rối của mẹ thông qua con, thế nhưng, mọi chuyện vẫn không theo ý mẹ, mẹ có có tức không?”
Du Tử Uyên mỉm cười độc ác, nói đến đây cứ như thấy mẹ mình nổi cơn giận dữ là điều cậu ta hy vọng nhất.
Tuy Cơ Thanh Phó mạnh mẽ áp chế cơn sóng dữ đang trào dâng trong mình, nhưng tay bà ta khẽ run, bấm chặt ngón tay, cắt một miệng vết thương trên đó, trong nháy mắt máu tươi chảy xuống.
“Con nói đúng nhỉ!”, Du Tử Uyên không có chút lòng xót thương đau đớn khi thấy mẹ mình đổ máu, mà ngược lại, cậu ta rất sung sướng như vận động viên chiến thắng olympic.
Tuy nhiên, Cơ Thanh Phó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng rút một chiếc khăn giấy từ trong hộc tủ bên cạnh giường bệnh, rồi xoa vết máu trên tay.
Sau đó, bà ta vò nát khăn giấy vương máu, rồi vứt nó vào thùng rác.
“Ai nói cho con mấy chuyện này?”, Cơ Thanh Phó hỏi.
“Ha ha! Nếu muốn người khác không biết thì mình đừng làm!”, Du Tử Uyên cười thâm độc.
Cơ Thanh Phó tươi cười: “Có vẻ như con trưởng thành rồi, hôm nay, cuối cùng mẹ đã thấy được con người của con, chỉ tiếc là, con cần phải tiếp tục cố gắng mới được, với con lúc này thì không đủ sức để lật đổ mẹ đâu, con… thêm bố con… thêm cả ông nội con nữa! Cũng không đủ sức đâu!”
Sau khi nói xong, Cơ Thanh Phó nở nụ cười duyên dáng ưu nhã, từ tốn bước ra khỏi phòng bệnh.
Du Tử Uyên rất hận, hận đến mức muốn cầm con dao nhỏ mà bà ta vừa mới gọt hoa quả cho mình đâm chết người đàn bà tàn nhẫn này.
Dưới cái nhìn của Du Tử Uyên, Cơ Thanh Phó không phải là mẹ, mà là một tên biến thái thích kiểm soát mọi thứ, là tên quỷ dữ thần cơ diệu toán, là cả bầu trời âm u khiến cậu ta vừa sợ hãi vừa không thể vượt qua.
Đám thuộc hạ nhà họ Du đứng một bên thấy tình trạng của hai mẹ con như vậy đều bị doạ cho run lẩy bẩy, họ quyết định giả vờ mình không biết, mình không nghe gì hết.
Cơ Thanh Phó liếc mắt nhìn họ: “Nhớ cho kỹ, đừng cho cậu chủ ra ngoài, cho dù ai để cậu chủ ra ngoài thì cả tập thể các người cũng phải chịu trách nhiệm, các người cũng hiểu rõ thủ đoạn của tôi rồi đấy!”
“Vâng ạ… bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi biết rồi à!”
Cả lũ hoảng sợ, suýt nữa quỳ gối dạ dạ bảo thưa với Cơ Thanh Phó.
Du Tử Uyên bật cười to ở đằng sau: “Khống chế con có ích à? Đừng tưởng bở nữa, dù có khống chế con, mọi chuyện vẫn không phát triển theo ý mẹ đâu!”
Cơ Thanh Phó ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Con vừa mới nói gì?”
“Chẳng lẽ không phải à? Mẹ lợi dụng hết thảy mọi thứ, lợi dụng tình yêu, hôn nhân, chồng, thậm chí là con trai, tất cả mọi người đều là quân cờ trong kế hoạch của mẹ, mà nguyện vọng lớn nhất của con là không trở thành quân cờ này nữa!”, Du Tử Uyên nói.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con!”
“Tốt cho con? Cái quái gì thế? Mẹ chỉ muốn lợi dụng con, lợi dụng nhà họ Du để trả thù người nào đó thôi!”, Du Tử Uyên u ám nói.
“Tử Uyên, mẹ nghĩ là con hiểu lầm mẹ rồi”, Cơ Thanh Phó nghe thấy Du Tử Uyên thốt ra những lời ngỗ nghịch bất hiếu như vậy cũng không mấy tức giận, bà ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ người mẹ hiền trìu mến nhìn cậu ta.
Vào lúc này, Du Tử Uyên chợt cười phá lên như thằng điên.
“Mẹ biết không? Mỗi lần mẹ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi mắt tĩnh lặng như nước ấy bắt đầu gợn sóng, đấy chính là lúc mẹ tức giận, trên đời này, hiểu mẹ không ai bằng con đâu!”
Tuy bà ta bị con trai mình nhìn chằm chằm, nhưng vẫn rất trấn định: “Đó chắc là do con tưởng tượng thôi?”
“Ha ha! Tưởng tưởng hả? Cơ Thanh Phó, mẹ vì muốn trả thù người nào đó, mà một mình đi tha hương từ Đế Đô đến Ma Đô, lựa chọn cưới một người mình không thích, một gia tộc tầm thường, tại sao thế, bởi vì mẹ biết, những kẻ tầm thường như vậy mới dễ dàng khống chế, mẹ mới không thể sa vào lưới tình, mới có thể thoải mái, không vướng bận thực hiện tham vọng và kế hoạch trả thù của mình!”
Khi Du Tử Uyên nói đến đây, rốt cuộc mặt nước trong lòng Cơ Thanh Phó đã nhấp nhô.
“Có phải mẹ rất khiếp sợ, rất tò mò tại sao con biết chúng không? Nói cho mẹ biết nhé, con không chỉ biết mỗi những thứ đó đâu, mẹ sinh con ra là để nắm chặt người đàn ông và gia tộc này trong tay hơn, sau đó biến tất cả mọi người trở thành con rối của mẹ thông qua con, thế nhưng, mọi chuyện vẫn không theo ý mẹ, mẹ có có tức không?”
Du Tử Uyên mỉm cười độc ác, nói đến đây cứ như thấy mẹ mình nổi cơn giận dữ là điều cậu ta hy vọng nhất.
Tuy Cơ Thanh Phó mạnh mẽ áp chế cơn sóng dữ đang trào dâng trong mình, nhưng tay bà ta khẽ run, bấm chặt ngón tay, cắt một miệng vết thương trên đó, trong nháy mắt máu tươi chảy xuống.
“Con nói đúng nhỉ!”, Du Tử Uyên không có chút lòng xót thương đau đớn khi thấy mẹ mình đổ máu, mà ngược lại, cậu ta rất sung sướng như vận động viên chiến thắng olympic.
Tuy nhiên, Cơ Thanh Phó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng rút một chiếc khăn giấy từ trong hộc tủ bên cạnh giường bệnh, rồi xoa vết máu trên tay.
Sau đó, bà ta vò nát khăn giấy vương máu, rồi vứt nó vào thùng rác.
“Ai nói cho con mấy chuyện này?”, Cơ Thanh Phó hỏi.
“Ha ha! Nếu muốn người khác không biết thì mình đừng làm!”, Du Tử Uyên cười thâm độc.
Cơ Thanh Phó tươi cười: “Có vẻ như con trưởng thành rồi, hôm nay, cuối cùng mẹ đã thấy được con người của con, chỉ tiếc là, con cần phải tiếp tục cố gắng mới được, với con lúc này thì không đủ sức để lật đổ mẹ đâu, con… thêm bố con… thêm cả ông nội con nữa! Cũng không đủ sức đâu!”
Sau khi nói xong, Cơ Thanh Phó nở nụ cười duyên dáng ưu nhã, từ tốn bước ra khỏi phòng bệnh.
Du Tử Uyên rất hận, hận đến mức muốn cầm con dao nhỏ mà bà ta vừa mới gọt hoa quả cho mình đâm chết người đàn bà tàn nhẫn này.
Dưới cái nhìn của Du Tử Uyên, Cơ Thanh Phó không phải là mẹ, mà là một tên biến thái thích kiểm soát mọi thứ, là tên quỷ dữ thần cơ diệu toán, là cả bầu trời âm u khiến cậu ta vừa sợ hãi vừa không thể vượt qua.
Đám thuộc hạ nhà họ Du đứng một bên thấy tình trạng của hai mẹ con như vậy đều bị doạ cho run lẩy bẩy, họ quyết định giả vờ mình không biết, mình không nghe gì hết.
Cơ Thanh Phó liếc mắt nhìn họ: “Nhớ cho kỹ, đừng cho cậu chủ ra ngoài, cho dù ai để cậu chủ ra ngoài thì cả tập thể các người cũng phải chịu trách nhiệm, các người cũng hiểu rõ thủ đoạn của tôi rồi đấy!”
“Vâng ạ… bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi biết rồi à!”
Cả lũ hoảng sợ, suýt nữa quỳ gối dạ dạ bảo thưa với Cơ Thanh Phó.
Du Tử Uyên bật cười to ở đằng sau: “Khống chế con có ích à? Đừng tưởng bở nữa, dù có khống chế con, mọi chuyện vẫn không phát triển theo ý mẹ đâu!”