Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 887 Có chuyện gì đây?
Sau này Ngô Niên còn muốn ở trong Chiến Cuồng, sao có thể có thể đắc tội cô ta vì chuyện không liên quan gì chứ.
Nhận sai đã thành lựa chọn thực tế nhất của hắn ta rồi.
Chỉ là Ngô Niên lại không ngờ rằng, Diệp Nhược Yên không hề chấp nhận điều đó.
Cô ta tát mạnh một cái lên trên mặt Ngô Niên, ánh mắt sắc bén.
Tiếng vả mặt lanh lảnh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai cũng không dám tin, Diệp Nhược Yên lại tát Ngô Niên chỉ vì một tên nhóc không có tiếng tăm gì.
“Cô Diệp...”, Ngô Niên bụm mặt, không thể tin cũng không thể hiểu được.
Tuy hắn ta đã nhìn ra Diệp Nhược Yên muốn bảo vệ Trần Hạo, lại không nghĩ rằng cô ta sẽ tỏ thái độ như thế, trong lòng càng hiếu kỳ về quan hệ của Trần Hạo và Diệp Nhược Yên hơn.
“Chỉ là không nhằm vào thôi sao?”, Diệp Nhược Yên lạnh lùng hỏi.
Ngô Niên vô cùng phiền muộn, mặc dù vừa rồi bị đánh bị tát, hắn ta lại không thể tỏ ra thù hận được, cô gái này là con gái của Diệp thần đấy.
“Anh Trần, xin lỗi, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn! Đều là tôi không tốt, tôi cam đoan sau này sẽ không còn quấy rầy anh Trần nữa!”, Ngô Niên vội vàng xin lỗi Trần Hạo.
Trần Hạo thì mỉm cười, giống như những điều Ngô Niên làm đều là bổn phận vậy.
“Không sao, dù sao người bị đánh cũng không phải tôi!”
Nghe Trần Hạo nói vậy, Ngô Niên rất muốn hộc máu, trong lòng cực kì buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Chỉ là Diệp Nhược Yên không lên tiếng, hắn ta muốn đi mà không dám, đánh phải thể đau đầu, lúng túng đứng trước mặt hai người như học sinh mắc lỗi bị giáo viên dạy dỗ.
Thấy vẻ mặt xúi quẩy của Ngô Niên, Trần Hạo mỉm cười trào phúng: “Ngược lại là cậu Ngô, anh thay đổi như thế khiến tôi không kịp chuẩn bị! Không phải vừa rồi anh còn rất ngầu sao? Sao lại sợ nhanh như thế?”
Ngô Niên tức giận đến mức hai mắt trắng dã, nói với Trần Hạo: “Cô Diệp là con gái của Diệp thần, Diệp thần hết lòng vì nước, là người mà tôi tôn kính nhất, tôi khiến con gái của Diệp thần không vui, đáng bị đánh!”
Trần Hạo nghe vậy, cảm thấy coi trọng Ngô Niên hơn một chút, cầm được thì cũng buông được, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm. Nó không chỉ cần phải có đủ dũng khí, mà còn cần năng lực kiềm chế rất mạnh.
Đồng thời Trần Hạo còn chú ý tới hai chữ Diệp thần mà Ngô Niên nói.
Diệp thần? Chẳng lẽ là Diệp Thiên Nam? Có vẻ như ở trong Chiến Cuồng chỉ có Diệp Thiên Nam có tư cách được xưng là thần mà?
Cô gái trông giống tinh linh này lại là con gái của Diệp Thiên Nam?
Nghĩ đến điều này, Trần Hạo đã hiểu được vì sao Ngô Niên lại sợ hãi nhận sai nhanh như vậy rồi.
“Cút! Nhớ kỹ lời của anh đấy! Tôi không muốn bất kì kẻ nào biết về huyện ngày hôm nay, nếu có những người khác biết, tôi chỉ hỏi tội nhà họ Ngô thôi!”, Diệp Nhược Yên có khí thế kinh người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Niên, nói.
“Vâng vâng! Tôi cam đoan với cô Diệp, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có ai biết trừ chúng ta, tôi đi trước!”
Cuối cùng Ngô Niên đã có thể thở phào, sau khi vội vàng nhận sai thì dẫn đám người rời đi.
Mà Bá Hành ở bên cạnh lại kinh ngạc đến mức không thể tin vào một màn mình nhìn thấy.
Đây là cô chủ dịu dàng động lòng người nhà họ sao?
Đây là Diệp Nhược Yên bình thường sẽ đau khổ nửa tháng vì một con thú cưng bị chết sao?
Có chuyện gì đây?
Bá Hành đã đi theo bảo vệ Diệp Nhược Yên vài ngày rồi, chưa từng thấy cô ta bá đạo đối xử với người bên ngoài bao giờ.
Vì sao cô chủ sẽ vì một người đàn ông xa lạ, mà tỏ ra ngang ngược với nhà họ Ngô có thực lực không kém như vậy?
Chẳng lẽ cô ta muốn làm thế để dọa dẫm nhà họ Ngô không gây khó dễ cho tên nhóc này nữa?
Lúc trong lòng Bá Hành đang kinh ngạc và rối bời, một màn càng làm cho ông ta khiếp sợ lại xuất hiện ở trước mắt.
Bình thường, Diệp Nhược Yên sẽ đỏ mặt khi đứng trước đàn ông, thế mà bây giờ lại chủ động nắm lấy tay Trần Hạo, ánh mắt đưa tình nhìn chằm chằm anh, giống như trên mặt Trần Hạo có hoa vậy.
“Em có lời muốn nói với anh!”, Diệp Nhược Yên nói.
Trần Hạo cũng ngây ra, cảm thấy cho dù lần trước cứu được cô gái này, cô ta cũng không nên có thái độ như thế với mình chứ?
Đây là muốn lấy thân báo đáp sao?
Đồng thời, Trần Hạo còn cảm thấy Diệp Nhược Yên rất quen, hình như anh đã gặp ở nơi nào rồi.
Đặc biệt là sau khi hai người tới gần, Trần Hạo ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên người đối phương, loại cảm giác quen thuộc kia càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng Trần Hạo lại không thể hiện những điều đó ra ngoài, mà cố ý mở miệng trêu chọc để làm giảm hứng thú của Diệp Nhược Yên với anh, tránh gây nên phiền phức không cần thiết.
Nhận sai đã thành lựa chọn thực tế nhất của hắn ta rồi.
Chỉ là Ngô Niên lại không ngờ rằng, Diệp Nhược Yên không hề chấp nhận điều đó.
Cô ta tát mạnh một cái lên trên mặt Ngô Niên, ánh mắt sắc bén.
Tiếng vả mặt lanh lảnh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai cũng không dám tin, Diệp Nhược Yên lại tát Ngô Niên chỉ vì một tên nhóc không có tiếng tăm gì.
“Cô Diệp...”, Ngô Niên bụm mặt, không thể tin cũng không thể hiểu được.
Tuy hắn ta đã nhìn ra Diệp Nhược Yên muốn bảo vệ Trần Hạo, lại không nghĩ rằng cô ta sẽ tỏ thái độ như thế, trong lòng càng hiếu kỳ về quan hệ của Trần Hạo và Diệp Nhược Yên hơn.
“Chỉ là không nhằm vào thôi sao?”, Diệp Nhược Yên lạnh lùng hỏi.
Ngô Niên vô cùng phiền muộn, mặc dù vừa rồi bị đánh bị tát, hắn ta lại không thể tỏ ra thù hận được, cô gái này là con gái của Diệp thần đấy.
“Anh Trần, xin lỗi, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn! Đều là tôi không tốt, tôi cam đoan sau này sẽ không còn quấy rầy anh Trần nữa!”, Ngô Niên vội vàng xin lỗi Trần Hạo.
Trần Hạo thì mỉm cười, giống như những điều Ngô Niên làm đều là bổn phận vậy.
“Không sao, dù sao người bị đánh cũng không phải tôi!”
Nghe Trần Hạo nói vậy, Ngô Niên rất muốn hộc máu, trong lòng cực kì buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Chỉ là Diệp Nhược Yên không lên tiếng, hắn ta muốn đi mà không dám, đánh phải thể đau đầu, lúng túng đứng trước mặt hai người như học sinh mắc lỗi bị giáo viên dạy dỗ.
Thấy vẻ mặt xúi quẩy của Ngô Niên, Trần Hạo mỉm cười trào phúng: “Ngược lại là cậu Ngô, anh thay đổi như thế khiến tôi không kịp chuẩn bị! Không phải vừa rồi anh còn rất ngầu sao? Sao lại sợ nhanh như thế?”
Ngô Niên tức giận đến mức hai mắt trắng dã, nói với Trần Hạo: “Cô Diệp là con gái của Diệp thần, Diệp thần hết lòng vì nước, là người mà tôi tôn kính nhất, tôi khiến con gái của Diệp thần không vui, đáng bị đánh!”
Trần Hạo nghe vậy, cảm thấy coi trọng Ngô Niên hơn một chút, cầm được thì cũng buông được, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm. Nó không chỉ cần phải có đủ dũng khí, mà còn cần năng lực kiềm chế rất mạnh.
Đồng thời Trần Hạo còn chú ý tới hai chữ Diệp thần mà Ngô Niên nói.
Diệp thần? Chẳng lẽ là Diệp Thiên Nam? Có vẻ như ở trong Chiến Cuồng chỉ có Diệp Thiên Nam có tư cách được xưng là thần mà?
Cô gái trông giống tinh linh này lại là con gái của Diệp Thiên Nam?
Nghĩ đến điều này, Trần Hạo đã hiểu được vì sao Ngô Niên lại sợ hãi nhận sai nhanh như vậy rồi.
“Cút! Nhớ kỹ lời của anh đấy! Tôi không muốn bất kì kẻ nào biết về huyện ngày hôm nay, nếu có những người khác biết, tôi chỉ hỏi tội nhà họ Ngô thôi!”, Diệp Nhược Yên có khí thế kinh người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Niên, nói.
“Vâng vâng! Tôi cam đoan với cô Diệp, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có ai biết trừ chúng ta, tôi đi trước!”
Cuối cùng Ngô Niên đã có thể thở phào, sau khi vội vàng nhận sai thì dẫn đám người rời đi.
Mà Bá Hành ở bên cạnh lại kinh ngạc đến mức không thể tin vào một màn mình nhìn thấy.
Đây là cô chủ dịu dàng động lòng người nhà họ sao?
Đây là Diệp Nhược Yên bình thường sẽ đau khổ nửa tháng vì một con thú cưng bị chết sao?
Có chuyện gì đây?
Bá Hành đã đi theo bảo vệ Diệp Nhược Yên vài ngày rồi, chưa từng thấy cô ta bá đạo đối xử với người bên ngoài bao giờ.
Vì sao cô chủ sẽ vì một người đàn ông xa lạ, mà tỏ ra ngang ngược với nhà họ Ngô có thực lực không kém như vậy?
Chẳng lẽ cô ta muốn làm thế để dọa dẫm nhà họ Ngô không gây khó dễ cho tên nhóc này nữa?
Lúc trong lòng Bá Hành đang kinh ngạc và rối bời, một màn càng làm cho ông ta khiếp sợ lại xuất hiện ở trước mắt.
Bình thường, Diệp Nhược Yên sẽ đỏ mặt khi đứng trước đàn ông, thế mà bây giờ lại chủ động nắm lấy tay Trần Hạo, ánh mắt đưa tình nhìn chằm chằm anh, giống như trên mặt Trần Hạo có hoa vậy.
“Em có lời muốn nói với anh!”, Diệp Nhược Yên nói.
Trần Hạo cũng ngây ra, cảm thấy cho dù lần trước cứu được cô gái này, cô ta cũng không nên có thái độ như thế với mình chứ?
Đây là muốn lấy thân báo đáp sao?
Đồng thời, Trần Hạo còn cảm thấy Diệp Nhược Yên rất quen, hình như anh đã gặp ở nơi nào rồi.
Đặc biệt là sau khi hai người tới gần, Trần Hạo ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên người đối phương, loại cảm giác quen thuộc kia càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng Trần Hạo lại không thể hiện những điều đó ra ngoài, mà cố ý mở miệng trêu chọc để làm giảm hứng thú của Diệp Nhược Yên với anh, tránh gây nên phiền phức không cần thiết.