Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 888 Anh thật sự không nhớ ra em sao?
“Người đẹp, cô kéo tôi như thế, có phải quá chủ động không, chuyện lần trước, tôi chỉ thuận tay làm thôi, cô không cần lấy thân báo đáp vì chút chuyện nhỏ như thế đâu!”
Bị Trần Hạo trêu chọc, Diệp Nhược Yên ngây ra nửa ngày, sau đó đỏ mặt, có vẻ rất kích động.
“Anh Tiểu Hắc? Anh thật sự không nhớ ra em sao?”, Diệp Nhược Yên nói.
Nghe cách gọi này, trong lòng Trần Hạo như có sóng to gió lớn.
Anh Tiểu Hắc, đây là cách đám bạn hồi còn trẻ con hay gọi anh, sao Diệp Nhược Yên lại biết được?
Mặc dù trong lòng rất khiếp sợ, trên mặt Trần Hạo vẫn là biểu cảm “không hiểu”, giống như hoàn toàn không biết Tiểu Hắc là ai vậy.
“Em là Diệp Nhược Yên đây? Là em gái Nhược Yên của anh đây mà? Anh không hề nhớ ra em sao?”
Diệp Nhược Yên rất kích động, bên trong đôi mắt còn hiện lên vẻ đau thương, Trần Hạo không nhớ rõ cô ta, điều này khiến cô ta rất khó chịu.
Trong lòng Trần Hạo chấn động, cô gái giống như nữ thần ở đối diện lại là công chúa nhỏ nhà họ Diệp ở Đế Đô mà hồi nhỏ ngày nào cũng đi sau anh - Diệp Nhược Yên, Trần Hạo khó thể tin nổi.
Vừa khiếp sợ, anh lại nghĩ tới việc trước đó biết được Diệp Nhược Yên là con gái của Diệp Thiên Nam, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Diệp Thiên Nam lại là người của nhà họ Diệp ở Đế Đô!
Khó trách khi Trần Hạo còn bé, chưa từng thấy bố của Diệp Nhược Yên, chỉ từng gặp người mẹ xinh đẹp dịu dàng của cô ta thôi.
“Anh Tiểu Hắc, anh thật sự không nhớ rõ em sao? Em là Tiểu Yên... Tiểu Yên đây?”, Diệp Nhược Yên kéo tay Trần Hạo, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Trần Hạo bị Diệp Nhược Yên làm cho xúc động, không nhịn được nhớ tới một số chuyện lúc hai người còn nhỏ.
Diệp Nhược Yên vung vẩy chân trên mặt nước bên bờ sông với Trần Hạo, cười hì hì nói: “Anh Tiểu Hắc, sau khi lớn lên em muốn gả cho anh!”
Trần Hạo ngây ngô bật cười, trong lòng vui đến mức nở hoa.
Trong công viên Cảnh Sơn, hai người chơi trốn tìm, Trần Hạo doạ Diệp Nhược Yên bật khóc, cô bé nhào vào trong lòng anh, khóc lớn.
Trần Hạo tự trách nói: “Là do anh Tiểu Hắc không đúng, về sau sẽ không hù dọa Nhược Yên nữa!”
Diệp Nhược Yên lại nói: “Em không sợ bị hù dọa, em sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh Tiểu Hắc nữa!”
Vừa nghĩ đến những điều đó, trái tim Trần Hạo khẽ nhảy lên, có vẻ đau đớn.
Nhưng Trần Hạo cũng biết, bây giờ không phải lúc để anh nhận mình quen biết với Diệp Nhược Yên.
Rất nhanh, Trần Hạo đã giấu tất cả cảm xúc ở đáy lòng.
“Người đẹp, cô nhận nhầm người rồi!”
“Không đâu, anh Tiểu Hắc, em khẳng định là anh!”, Diệp Nhược Yên cố chấp nói.
Trần Hạo mỉm cười xấu xa nói: “Người đẹp, thật ra cô không cần tìm cớ, cô xinh đẹp như thế này, cho dù cô không trả tiền để bao dưỡng tôi, tôi cũng sẽ không từ chối! Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi đã có bà xã rồi, nếu không thì cô làm tình nhân của tôi đi?”
Diệp Nhược Yên cố chấp nhìn chằm chằm Trần Hạo, kiên định cho rằng Trần Hạo chính là anh Tiểu Hắc của cô ta, cũng không vì anh nói năng ngả ngớn mà thay đổi cái nhìn.
Bá Hành đứng bên cạnh nghe vậy lập tức nổi giận.
“Cậu muốn chết phải không? Dám ăn nói với cô chủ của tôi như vậy?”
Bá Hành vừa nói vừa toả ra sát khí cường đại, phóng thẳng về phía Trần Hạo, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
“Giải thích!”, Bá Hành hung hăng nói.
Trên mặt Trần Hạo vẫn mỉm cười nhàn nhạt, nhưng dáng vẻ bình tĩnh, bất cần đời dần dần được thay thế bằng vẻ sắc bén.
Rất nhanh sau đó, một luồng khí thế còn cường đại hơn cả Bá Hành nhanh chóng xuất hiện.
Khí thế của Bá Hành va chạm vào khí thế của Trần Hạo, ông ta nhất thời trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Cậu…cậu…”, Bá Hành khiếp sợ nói không nên lời, ông ta đã nhận thức được rằng Trần Hạo rất mạnh, thận chí còn mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Trần Hạo không chút nhượng bộ chậm rãi đi về phía trước, cả người sắc bén như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng bén nhọn.
“Ông nghĩ rằng bản thân mình có chút thành tựu ở Chiến Cuồng là có thể kiêu ngạo trước mặt tôi? Nực cười!”, Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Không được vô lễ với cô chủ nhà tôi!”, Bá Hành muốn lớn tiếng quát nạt để tìm về khí thế của mình.
“Đánh rắm!”, Trần Hạo quát lớn, cả người tỏa ra khí thế sắc bén, như một thiên thần không ai địch nổi.
Nháy mắt, Bá Hành cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy sau tiếng quát của Trần Hạo.
Lúc sau, khí thế của anh vẫn tiếp tục tăng lên, tình hình giữa hai người từ giằng co biến thành Trần Hạo chiếm ưu thế áp đảo.
Bị Trần Hạo trêu chọc, Diệp Nhược Yên ngây ra nửa ngày, sau đó đỏ mặt, có vẻ rất kích động.
“Anh Tiểu Hắc? Anh thật sự không nhớ ra em sao?”, Diệp Nhược Yên nói.
Nghe cách gọi này, trong lòng Trần Hạo như có sóng to gió lớn.
Anh Tiểu Hắc, đây là cách đám bạn hồi còn trẻ con hay gọi anh, sao Diệp Nhược Yên lại biết được?
Mặc dù trong lòng rất khiếp sợ, trên mặt Trần Hạo vẫn là biểu cảm “không hiểu”, giống như hoàn toàn không biết Tiểu Hắc là ai vậy.
“Em là Diệp Nhược Yên đây? Là em gái Nhược Yên của anh đây mà? Anh không hề nhớ ra em sao?”
Diệp Nhược Yên rất kích động, bên trong đôi mắt còn hiện lên vẻ đau thương, Trần Hạo không nhớ rõ cô ta, điều này khiến cô ta rất khó chịu.
Trong lòng Trần Hạo chấn động, cô gái giống như nữ thần ở đối diện lại là công chúa nhỏ nhà họ Diệp ở Đế Đô mà hồi nhỏ ngày nào cũng đi sau anh - Diệp Nhược Yên, Trần Hạo khó thể tin nổi.
Vừa khiếp sợ, anh lại nghĩ tới việc trước đó biết được Diệp Nhược Yên là con gái của Diệp Thiên Nam, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Diệp Thiên Nam lại là người của nhà họ Diệp ở Đế Đô!
Khó trách khi Trần Hạo còn bé, chưa từng thấy bố của Diệp Nhược Yên, chỉ từng gặp người mẹ xinh đẹp dịu dàng của cô ta thôi.
“Anh Tiểu Hắc, anh thật sự không nhớ rõ em sao? Em là Tiểu Yên... Tiểu Yên đây?”, Diệp Nhược Yên kéo tay Trần Hạo, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Trần Hạo bị Diệp Nhược Yên làm cho xúc động, không nhịn được nhớ tới một số chuyện lúc hai người còn nhỏ.
Diệp Nhược Yên vung vẩy chân trên mặt nước bên bờ sông với Trần Hạo, cười hì hì nói: “Anh Tiểu Hắc, sau khi lớn lên em muốn gả cho anh!”
Trần Hạo ngây ngô bật cười, trong lòng vui đến mức nở hoa.
Trong công viên Cảnh Sơn, hai người chơi trốn tìm, Trần Hạo doạ Diệp Nhược Yên bật khóc, cô bé nhào vào trong lòng anh, khóc lớn.
Trần Hạo tự trách nói: “Là do anh Tiểu Hắc không đúng, về sau sẽ không hù dọa Nhược Yên nữa!”
Diệp Nhược Yên lại nói: “Em không sợ bị hù dọa, em sợ rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh Tiểu Hắc nữa!”
Vừa nghĩ đến những điều đó, trái tim Trần Hạo khẽ nhảy lên, có vẻ đau đớn.
Nhưng Trần Hạo cũng biết, bây giờ không phải lúc để anh nhận mình quen biết với Diệp Nhược Yên.
Rất nhanh, Trần Hạo đã giấu tất cả cảm xúc ở đáy lòng.
“Người đẹp, cô nhận nhầm người rồi!”
“Không đâu, anh Tiểu Hắc, em khẳng định là anh!”, Diệp Nhược Yên cố chấp nói.
Trần Hạo mỉm cười xấu xa nói: “Người đẹp, thật ra cô không cần tìm cớ, cô xinh đẹp như thế này, cho dù cô không trả tiền để bao dưỡng tôi, tôi cũng sẽ không từ chối! Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi đã có bà xã rồi, nếu không thì cô làm tình nhân của tôi đi?”
Diệp Nhược Yên cố chấp nhìn chằm chằm Trần Hạo, kiên định cho rằng Trần Hạo chính là anh Tiểu Hắc của cô ta, cũng không vì anh nói năng ngả ngớn mà thay đổi cái nhìn.
Bá Hành đứng bên cạnh nghe vậy lập tức nổi giận.
“Cậu muốn chết phải không? Dám ăn nói với cô chủ của tôi như vậy?”
Bá Hành vừa nói vừa toả ra sát khí cường đại, phóng thẳng về phía Trần Hạo, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
“Giải thích!”, Bá Hành hung hăng nói.
Trên mặt Trần Hạo vẫn mỉm cười nhàn nhạt, nhưng dáng vẻ bình tĩnh, bất cần đời dần dần được thay thế bằng vẻ sắc bén.
Rất nhanh sau đó, một luồng khí thế còn cường đại hơn cả Bá Hành nhanh chóng xuất hiện.
Khí thế của Bá Hành va chạm vào khí thế của Trần Hạo, ông ta nhất thời trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Cậu…cậu…”, Bá Hành khiếp sợ nói không nên lời, ông ta đã nhận thức được rằng Trần Hạo rất mạnh, thận chí còn mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Trần Hạo không chút nhượng bộ chậm rãi đi về phía trước, cả người sắc bén như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng bén nhọn.
“Ông nghĩ rằng bản thân mình có chút thành tựu ở Chiến Cuồng là có thể kiêu ngạo trước mặt tôi? Nực cười!”, Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Không được vô lễ với cô chủ nhà tôi!”, Bá Hành muốn lớn tiếng quát nạt để tìm về khí thế của mình.
“Đánh rắm!”, Trần Hạo quát lớn, cả người tỏa ra khí thế sắc bén, như một thiên thần không ai địch nổi.
Nháy mắt, Bá Hành cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy sau tiếng quát của Trần Hạo.
Lúc sau, khí thế của anh vẫn tiếp tục tăng lên, tình hình giữa hai người từ giằng co biến thành Trần Hạo chiếm ưu thế áp đảo.