Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 895 “Kim cương tôi cần còn chứ?”
Bối Thự Vinh suýt chút nữa tức đến hộc máu, nhưng trong lòng anh ta lại có chút không tin.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cậu Bối, về sau có cần thứ gì thì cứ trực tiếp đến phòng làm việc này nha, ban đầu tôi còn muốn tặng anh thẻ khách quý, giảm giá này nọ cho anh, nhưng mà nghĩ lại thì cậu Bối là người nào chứ? Sao có thể thiếu chút tiền này? Giảm giá cho anh chẳng phải là đang khinh thường anh sao?”
Sau khi nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Andrew dặn dò: “Nhớ kỹ, lần sau cậu Bối mua đồ ở đây thì cứ tăng giá lên mười phần trăm! Miễn cho cậu Bối lại tức giận, cảm thấy Trần Hạo tôi không nể mặt bạn bè!”
“Tôi biết rồi anh Trần, tôi sẽ làm theo lời anh!”, Andrew cười ha ha nói.
Quần chúng ăn dưa bây giờ mới hiểu được lý do vì sao thái độ ban nãy của Trần Hạo lại chuyển biến lớn như vậy.
Không biết là ai bắt đầu trước, có người nhịn không được mà phì cười.
Có người đi đầu ắt hẳn có người tiếp theo, rất nhanh, mọi người xung quanh đều cười phá lên.
Bọn họ đều thầm nghĩ, Bối Thự Vinh còn tưởng rằng bản thân khí phách vả mặt người ta, kết quả lại trở thành vội vàng tặng tiền cho đối phương!
Tên này đúng là đồ ngu ngốc!
Chương 495: Tôi mong cậu đồng ý giúp đỡ
Bối Thự Vinh điên đầu mất, bây giờ anh ta rất bối rối, không tài nào tin nổi Trần Hạo là ông chủ của nơi này.
“Nói tầm bậy! Đây sao có thể là cửa tiệm kinh doanh của anh chứ?”, Bối Thự Vinh nói.
Trần Hạo lạnh nhạt đáp lời: “Tại sao lại không thể, tin hay không là tuỳ anh!”
Chu An Na cũng nghĩ rằng Trần Hạo đang giả vờ giả vịt tìm cho bản thân chút tự tin còn sót lại, bèn phụ hoạ nói: “Hừ! Ông chủ cái gì chứ, chắc chắn là tên tìm nhân viên nào đó để diễn kịch thôi!”
Trần Hạo lười quan tâm đến hai tên ngốc đó, anh nắm bả vai của Andrew rồi nói: “Kim cương tôi cần còn chứ?”
Andrew cười hì hì nói: “Anh Trần yên tâm đi, lúc nãy tôi đã cố gắng giữ lại hai viên!”
Trong khi hai người vừa nói vừa đi vào phòng làm việc, Trần Hạo còn không quên cà khịa Bối Thự Vinh và Chu An Na một câu: “Hẹn gặp lại nhé hai vị khách quý, sau này có lắm tiền nhiều của thì nhớ chiếu cố tôi nhé!”
Bối Thự Vinh giận sôi gan máu, sau khi Trần Hạo đi được một lúc lâu, anh ta mới lấy lại tinh thần, rồi ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn mình, anh ta không ở lại đó nữa, mà kéo tay Chu An Na, mang theo cục tức rời khỏi phòng làm việc của Andrew.
Sau khi hai người lên xe, Bối Thự Vinh vẫn không thể nào nguôi giận.
Anh ta tự nhủ với bản thân: “Phòng làm việc này sao có thể là của anh ta, mình đã điều tra kỹ càng lắm mà, tên khốn này chỉ là con rể của nhà họ Bạch ở Hải Dương thôi, sao anh ta có thể có sản nghiệp như vậy?”
Chu An Na nói: “Cậu Bối đừng nóng giận, hai tên kia chắc chắn diễn kịch, em nghe bạn bè bảo là phòng làm việc này là do một tập đoàn nước ngoài nào đó đầu tư, hoàn toàn không phải là thằng ngu kia! Sao anh ta có thể sánh ngang với cậu Bối anh chứ, anh ta xách dép cho anh còn không xứng nữa là!”
Ánh mắt Bối Thự Vinh âm trầm lạnh lẽo nhìn phong cảnh bên ngoài kính chắn gió, anh ta đang suy nghĩ gì chắc chỉ bản thân mới hiểu.
Chu An Na cảm thấy Bối Thự Vinh còn chưa vơi cơn tức, bèn tươi cười quyến rũ an ủi: “Cậu Bối đừng nóng giận nữa, em giúp anh hạ hoả nhé…”
Cô ta vừa nói vừa tặng cho anh ta một ánh mắt mê hoặc quyến rũ.
Bối Thự Vinh thấy thế, anh ta cười tà ác rồi đẩy Chu An Na vào ghế sau.
Vài phút sau, Bối Thự Vinh gầm nhẹ, thở một hơi thật dài, âm u nhìn ngoài cửa xe, rồi lạnh lùng nói: “Hãy đợi đấy, tôi sẽ không để anh yên đâu, còn cả ả đàn bà rẻ mạt Tô Hâm Dao kia nữa! Hừ!”
Còn về phần Trần Hạo, sau khi cầm lấy viên kim cương, anh đi theo Andrew đến khu chế tạo đồ trang sức, hai người cùng nhau thảo luận bản thiết kế trang sức, sau đó, Trần Hạo giao viên kim cương cho Andrew, nhờ anh ta đưa đi tranh giải, rồi anh lái xe chạy thẳng về câu lạc bộ.
Vào lúc này, bên trong căn phòng ở câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi vẫn còn đang lo lắng sốt vó.
“Anh trở về rồi hả? Chuyện thế nào rồi?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Đã xong xuôi!”, Trần Hạo nhàn nhạt đáp lời.
Bạch Phi Nhi hơi bất ngờ: “Đã xong rồi sao?”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cậu Bối, về sau có cần thứ gì thì cứ trực tiếp đến phòng làm việc này nha, ban đầu tôi còn muốn tặng anh thẻ khách quý, giảm giá này nọ cho anh, nhưng mà nghĩ lại thì cậu Bối là người nào chứ? Sao có thể thiếu chút tiền này? Giảm giá cho anh chẳng phải là đang khinh thường anh sao?”
Sau khi nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Andrew dặn dò: “Nhớ kỹ, lần sau cậu Bối mua đồ ở đây thì cứ tăng giá lên mười phần trăm! Miễn cho cậu Bối lại tức giận, cảm thấy Trần Hạo tôi không nể mặt bạn bè!”
“Tôi biết rồi anh Trần, tôi sẽ làm theo lời anh!”, Andrew cười ha ha nói.
Quần chúng ăn dưa bây giờ mới hiểu được lý do vì sao thái độ ban nãy của Trần Hạo lại chuyển biến lớn như vậy.
Không biết là ai bắt đầu trước, có người nhịn không được mà phì cười.
Có người đi đầu ắt hẳn có người tiếp theo, rất nhanh, mọi người xung quanh đều cười phá lên.
Bọn họ đều thầm nghĩ, Bối Thự Vinh còn tưởng rằng bản thân khí phách vả mặt người ta, kết quả lại trở thành vội vàng tặng tiền cho đối phương!
Tên này đúng là đồ ngu ngốc!
Chương 495: Tôi mong cậu đồng ý giúp đỡ
Bối Thự Vinh điên đầu mất, bây giờ anh ta rất bối rối, không tài nào tin nổi Trần Hạo là ông chủ của nơi này.
“Nói tầm bậy! Đây sao có thể là cửa tiệm kinh doanh của anh chứ?”, Bối Thự Vinh nói.
Trần Hạo lạnh nhạt đáp lời: “Tại sao lại không thể, tin hay không là tuỳ anh!”
Chu An Na cũng nghĩ rằng Trần Hạo đang giả vờ giả vịt tìm cho bản thân chút tự tin còn sót lại, bèn phụ hoạ nói: “Hừ! Ông chủ cái gì chứ, chắc chắn là tên tìm nhân viên nào đó để diễn kịch thôi!”
Trần Hạo lười quan tâm đến hai tên ngốc đó, anh nắm bả vai của Andrew rồi nói: “Kim cương tôi cần còn chứ?”
Andrew cười hì hì nói: “Anh Trần yên tâm đi, lúc nãy tôi đã cố gắng giữ lại hai viên!”
Trong khi hai người vừa nói vừa đi vào phòng làm việc, Trần Hạo còn không quên cà khịa Bối Thự Vinh và Chu An Na một câu: “Hẹn gặp lại nhé hai vị khách quý, sau này có lắm tiền nhiều của thì nhớ chiếu cố tôi nhé!”
Bối Thự Vinh giận sôi gan máu, sau khi Trần Hạo đi được một lúc lâu, anh ta mới lấy lại tinh thần, rồi ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn mình, anh ta không ở lại đó nữa, mà kéo tay Chu An Na, mang theo cục tức rời khỏi phòng làm việc của Andrew.
Sau khi hai người lên xe, Bối Thự Vinh vẫn không thể nào nguôi giận.
Anh ta tự nhủ với bản thân: “Phòng làm việc này sao có thể là của anh ta, mình đã điều tra kỹ càng lắm mà, tên khốn này chỉ là con rể của nhà họ Bạch ở Hải Dương thôi, sao anh ta có thể có sản nghiệp như vậy?”
Chu An Na nói: “Cậu Bối đừng nóng giận, hai tên kia chắc chắn diễn kịch, em nghe bạn bè bảo là phòng làm việc này là do một tập đoàn nước ngoài nào đó đầu tư, hoàn toàn không phải là thằng ngu kia! Sao anh ta có thể sánh ngang với cậu Bối anh chứ, anh ta xách dép cho anh còn không xứng nữa là!”
Ánh mắt Bối Thự Vinh âm trầm lạnh lẽo nhìn phong cảnh bên ngoài kính chắn gió, anh ta đang suy nghĩ gì chắc chỉ bản thân mới hiểu.
Chu An Na cảm thấy Bối Thự Vinh còn chưa vơi cơn tức, bèn tươi cười quyến rũ an ủi: “Cậu Bối đừng nóng giận nữa, em giúp anh hạ hoả nhé…”
Cô ta vừa nói vừa tặng cho anh ta một ánh mắt mê hoặc quyến rũ.
Bối Thự Vinh thấy thế, anh ta cười tà ác rồi đẩy Chu An Na vào ghế sau.
Vài phút sau, Bối Thự Vinh gầm nhẹ, thở một hơi thật dài, âm u nhìn ngoài cửa xe, rồi lạnh lùng nói: “Hãy đợi đấy, tôi sẽ không để anh yên đâu, còn cả ả đàn bà rẻ mạt Tô Hâm Dao kia nữa! Hừ!”
Còn về phần Trần Hạo, sau khi cầm lấy viên kim cương, anh đi theo Andrew đến khu chế tạo đồ trang sức, hai người cùng nhau thảo luận bản thiết kế trang sức, sau đó, Trần Hạo giao viên kim cương cho Andrew, nhờ anh ta đưa đi tranh giải, rồi anh lái xe chạy thẳng về câu lạc bộ.
Vào lúc này, bên trong căn phòng ở câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi vẫn còn đang lo lắng sốt vó.
“Anh trở về rồi hả? Chuyện thế nào rồi?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Đã xong xuôi!”, Trần Hạo nhàn nhạt đáp lời.
Bạch Phi Nhi hơi bất ngờ: “Đã xong rồi sao?”