Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 896 “Anh giải quyết thế nào?”
“Tất nhiên rồi, chồng em đã ra tay, sao có thể không được chứ? Mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh không phải à?”, Trần Hạo đắc chí nói.
“Anh giải quyết thế nào?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Cái này à, hì hì, trước tiên để anh giữ bí mật nhé, em sẽ biết sớm thôi!”
Thấy Trần Hạo bắt đầu làm bộ, Bạch Phi Nhi buồn bực, khi cô đang định hỏi mọi chuyện rõ ràng thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Bạch Phi Nhi đứng dậy đi mở cửa, người đến là một người phụ nữ có khí chất rất cao quý, hơn nữa còn xinh đẹp tựa tiên nữ, đằng sau còn có hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng.
“Xin hỏi bà tìm ai vậy?, Bạch Phi Nhi lịch sự hỏi.
“Cô Bạch, tôi đến tìm cô, tôi là Cơ Thanh Phó!”, người phụ nữ mỉm cười nhàn nhạt, rồi tự giới thiệu bản thân.
Khi nghe cái tên này, Trần Hạo ngạc nhiên, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, Cơ Thanh Phó đã tươi cười bước vào phòng.
Bạch Phi Nhi nhanh chân đuổi theo, trong đầu cô suy nghĩ, Cơ Thanh Phó ư? Có phải là bà chủ nhà họ Du không? Sao bà ta tới đây?
Không đợi Bạch Phi Nhi mở lời mời, Cơ Thanh Phó đã tự nhiên ngồi vào ghế salon, hai tên vệ sĩ đứng im ở đằng sau.
Bạch Phi Nhi kéo Trần Hạo ngồi xuống, rồi hỏi: “Không biết bà chủ nhà họ Du tìm chúng tôi có việc gì nhỉ?”
Cơ Thanh Phó cười lạnh nhạt, quan sát Trần Hạo và Bạch Phi Nhi kỹ càng.
Mấy giây sau, bà ta nói: “Tôi đến đây là mong đàm phán một cuộc giao dịch với hai vị!”
Bạch Phi Nhi kinh ngạc, cô nghĩ thầm lẽ nào nhà họ Du luôn nhắm vào Bạch Thị chính là vì giao dịch muốn trao đổi hôm nay sao?
Trần Hạo biết mọi chuyện không đơn giản như bề nổi của tảng băng chìm, trí tuệ và mưu kế của Cơ Thanh Phó tương đối ảo diệu, nếu bà ta tới thì chắc chắn không phải là một cuộc giao dịch đơn giản, mà ắt hẳn sẽ như anh nghĩ, nó là một tảng băng chìm.
Cho dù là xét về thân phận bà chủ nhà họ Du hay là người của nhà họ Cơ ở Đế Đô, bà ta đều không phải là người thiếu tiền nghèo của, e rằng giao dịch này không mấy liên quan đến việc kinh doanh.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo cười nghiền ngẫm, bày ra một tư thế kính cẩn lắng nghe lời người dạy, yên lặng chờ đợi Cơ Thanh Phó xuất chiêu.
“Mời bà Du nói tôi nghe thử xem!”, Bạch Phi Nhi nói.
Cơ Thanh Phó cười nhàn nhạt, ánh sáng tự tin chiếu rọi đáy mắt bà ta: “Tôi nghĩ hai vị đã biết Du Tử Uyên là con trai tôi, thằng nhỏ này cái gì cũng tốt, thông minh, giỏi giang, điều đáng tiếc nhất là không có lòng kiên nhẫn, hơn nữa còn hơi cố chấp, thân là một người mẹ, tôi có trách nhiệm phải dạy dỗ tốt con trai mình, vì thế, tôi hy vọng cậu Trần giúp tôi một việc!”
Bạch Phi Nhi ngơ ngác, trong đầu cô nghĩ người phụ nữ này đang làm gì thế? Bà dạy dỗ con trai mình thì liên quan quái gì đến Trần Hạo?
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Lời của bà Du có ý gì, Phi Nhi không hiểu lắm!”, Bạch Phi Nhi giả vờ thắc mắc hỏi.
“Rất đơn giản, chỉ cần cậu Trần đồng ý chơi một trò chơi với con trai tôi, ân oán trước giờ của hai bên sẽ coi như không tồn tại, không chỉ có dự án năng lượng mới của Bạch Thị có thể khởi công lại lần nữa, thậm chí ở nhiều hạng mục khác cũng có khả năng thuận buồm xuôi gió, nếu không…”
Cơ Thanh Phó nói đến đây rồi ngừng lại một lát, rõ ràng là câu sau không cần nói cũng biết, đồng thời, một nụ cười đầy hàm ý nở rộ trên gương mặt xinh đẹp của bà ta.
Bạch Phi Nhi không hiểu Cơ Thanh Phó định làm gì, nhưng ý tứ uy hiếp của đối phương đã bộc lộ rõ ràng, giờ cô bắt đầu không vui rồi đấy.
“Bà Du coi chúng tôi là ai? Chơi trò chơi? Lẽ nào bà cho rằng mình ăn chắc nhà họ Bạch sao? Tuy Bạch Thị và nhà họ Bạch chỉ trú ẩn ở địa phương nhỏ bé như Hải Dương, không thể nào sánh với cơ ngơi khổng lồ của nhà họ Du ở Ma Đô, thế như…chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu!”, Bạch Phi Nhi kiên cường phản kích.
Cơ Thanh Phó cười nhạt: “Cô Bạch suy nghĩ nhiều rồi, tôi có cần chạy đi uy hiếp một nhà họ Bạch không? Tôi đến đây chỉ là giúp hai vị mở ra một con đường mới, cho hai vị có thêm sự lựa chọn thôi!”
Bạch Phi Nhi lạnh lùng cười: “Từ nhỏ đến lớn, tôi không thích lựa chọn, mời bà Du ra về, tôi đây không tiễn!”
Cơ Thanh Phó nở nụ cười tươi như đóa hoa nở rộ trên chiến trường, ánh mắt bà ta cất chứa đầy hàm ý: “Cô Bạch còn thú vị hơn những gì tôi tưởng tượng, cũng thẳng thắn hơn nữa. Nhưng mà, tôi chỉ thích thuần hoá một con ngựa hoang, cô cho tôi tự đến thăm như vậy mà không chuẩn bị gì sao? Như thế thì sao là Cơ Thanh Phó được chứ!”
“Anh giải quyết thế nào?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Cái này à, hì hì, trước tiên để anh giữ bí mật nhé, em sẽ biết sớm thôi!”
Thấy Trần Hạo bắt đầu làm bộ, Bạch Phi Nhi buồn bực, khi cô đang định hỏi mọi chuyện rõ ràng thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Bạch Phi Nhi đứng dậy đi mở cửa, người đến là một người phụ nữ có khí chất rất cao quý, hơn nữa còn xinh đẹp tựa tiên nữ, đằng sau còn có hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng.
“Xin hỏi bà tìm ai vậy?, Bạch Phi Nhi lịch sự hỏi.
“Cô Bạch, tôi đến tìm cô, tôi là Cơ Thanh Phó!”, người phụ nữ mỉm cười nhàn nhạt, rồi tự giới thiệu bản thân.
Khi nghe cái tên này, Trần Hạo ngạc nhiên, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, Cơ Thanh Phó đã tươi cười bước vào phòng.
Bạch Phi Nhi nhanh chân đuổi theo, trong đầu cô suy nghĩ, Cơ Thanh Phó ư? Có phải là bà chủ nhà họ Du không? Sao bà ta tới đây?
Không đợi Bạch Phi Nhi mở lời mời, Cơ Thanh Phó đã tự nhiên ngồi vào ghế salon, hai tên vệ sĩ đứng im ở đằng sau.
Bạch Phi Nhi kéo Trần Hạo ngồi xuống, rồi hỏi: “Không biết bà chủ nhà họ Du tìm chúng tôi có việc gì nhỉ?”
Cơ Thanh Phó cười lạnh nhạt, quan sát Trần Hạo và Bạch Phi Nhi kỹ càng.
Mấy giây sau, bà ta nói: “Tôi đến đây là mong đàm phán một cuộc giao dịch với hai vị!”
Bạch Phi Nhi kinh ngạc, cô nghĩ thầm lẽ nào nhà họ Du luôn nhắm vào Bạch Thị chính là vì giao dịch muốn trao đổi hôm nay sao?
Trần Hạo biết mọi chuyện không đơn giản như bề nổi của tảng băng chìm, trí tuệ và mưu kế của Cơ Thanh Phó tương đối ảo diệu, nếu bà ta tới thì chắc chắn không phải là một cuộc giao dịch đơn giản, mà ắt hẳn sẽ như anh nghĩ, nó là một tảng băng chìm.
Cho dù là xét về thân phận bà chủ nhà họ Du hay là người của nhà họ Cơ ở Đế Đô, bà ta đều không phải là người thiếu tiền nghèo của, e rằng giao dịch này không mấy liên quan đến việc kinh doanh.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo cười nghiền ngẫm, bày ra một tư thế kính cẩn lắng nghe lời người dạy, yên lặng chờ đợi Cơ Thanh Phó xuất chiêu.
“Mời bà Du nói tôi nghe thử xem!”, Bạch Phi Nhi nói.
Cơ Thanh Phó cười nhàn nhạt, ánh sáng tự tin chiếu rọi đáy mắt bà ta: “Tôi nghĩ hai vị đã biết Du Tử Uyên là con trai tôi, thằng nhỏ này cái gì cũng tốt, thông minh, giỏi giang, điều đáng tiếc nhất là không có lòng kiên nhẫn, hơn nữa còn hơi cố chấp, thân là một người mẹ, tôi có trách nhiệm phải dạy dỗ tốt con trai mình, vì thế, tôi hy vọng cậu Trần giúp tôi một việc!”
Bạch Phi Nhi ngơ ngác, trong đầu cô nghĩ người phụ nữ này đang làm gì thế? Bà dạy dỗ con trai mình thì liên quan quái gì đến Trần Hạo?
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Lời của bà Du có ý gì, Phi Nhi không hiểu lắm!”, Bạch Phi Nhi giả vờ thắc mắc hỏi.
“Rất đơn giản, chỉ cần cậu Trần đồng ý chơi một trò chơi với con trai tôi, ân oán trước giờ của hai bên sẽ coi như không tồn tại, không chỉ có dự án năng lượng mới của Bạch Thị có thể khởi công lại lần nữa, thậm chí ở nhiều hạng mục khác cũng có khả năng thuận buồm xuôi gió, nếu không…”
Cơ Thanh Phó nói đến đây rồi ngừng lại một lát, rõ ràng là câu sau không cần nói cũng biết, đồng thời, một nụ cười đầy hàm ý nở rộ trên gương mặt xinh đẹp của bà ta.
Bạch Phi Nhi không hiểu Cơ Thanh Phó định làm gì, nhưng ý tứ uy hiếp của đối phương đã bộc lộ rõ ràng, giờ cô bắt đầu không vui rồi đấy.
“Bà Du coi chúng tôi là ai? Chơi trò chơi? Lẽ nào bà cho rằng mình ăn chắc nhà họ Bạch sao? Tuy Bạch Thị và nhà họ Bạch chỉ trú ẩn ở địa phương nhỏ bé như Hải Dương, không thể nào sánh với cơ ngơi khổng lồ của nhà họ Du ở Ma Đô, thế như…chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu!”, Bạch Phi Nhi kiên cường phản kích.
Cơ Thanh Phó cười nhạt: “Cô Bạch suy nghĩ nhiều rồi, tôi có cần chạy đi uy hiếp một nhà họ Bạch không? Tôi đến đây chỉ là giúp hai vị mở ra một con đường mới, cho hai vị có thêm sự lựa chọn thôi!”
Bạch Phi Nhi lạnh lùng cười: “Từ nhỏ đến lớn, tôi không thích lựa chọn, mời bà Du ra về, tôi đây không tiễn!”
Cơ Thanh Phó nở nụ cười tươi như đóa hoa nở rộ trên chiến trường, ánh mắt bà ta cất chứa đầy hàm ý: “Cô Bạch còn thú vị hơn những gì tôi tưởng tượng, cũng thẳng thắn hơn nữa. Nhưng mà, tôi chỉ thích thuần hoá một con ngựa hoang, cô cho tôi tự đến thăm như vậy mà không chuẩn bị gì sao? Như thế thì sao là Cơ Thanh Phó được chứ!”