Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Bước vào năm thứ tư, rất nhiều bạn bè xung quanh đã lên kế hoạch tìm việc, trường của Triệu Thế Vĩnh - bạn trai của Nguyễn Nguyễn cho sinh viên đi thực tập hai tháng, anh đã tranh thủ cơ hội xin thực tập tại thành phố S cách thành phố G không xa. Như thế hai người mấy năm trời xa cách đã được gần nhau nhiều hơn. Thời gian đó, cứ hai tuần một lần, không quản mưa gió, Nguyễn Nguyễn ngồi tàu hơn bốn tiếng đồng hồ để đến thành phố S thăm người yêu. Có lúc vì muốn tranh thủ thời gian được gần nhau nhiều hơn, cô liền bỏ mấy tiết học và đi từ chiều thứ sáu, thế là đến lượt Trịnh Vi phải xin phép cho bạn. Một lần, vị giáo sư mặt sắt nổi tiếng dạy môn công nghệ nước thải bất ngờ kiểm tra sĩ số lớp bằng cách cho làm bài trắc nghiệm ngay tại giảng đường. Để giúp Nguyễn Nguyễn không bị mang tội bỏ học, Trịnh Vi đã phải phát huy tốc độ, một mình hoàn thành hai bài kiểm tra trong thời gian quy định, xong chuyện mặc dù cô luôn mồm kêu khổ vì cổ tay tê cứng, nhưng vì đã giúp được Nguyễn Nguyễn nên cũng thấy vui. Cô và Tiểu Bắc thường hùa nhau trêu Nguyễn Nguyễn, hóa ra ba năm Nguyễn Nguyễn là sinh viên chăm chỉ, không phải cô ngoan ngoãn thật, mà do lúc đó không có điều kiện để phạm tội thôi, giờ thì khỏi nói, một khi điều kiện đã chín muồi, cô cũng liều mạng như ai. Tiền tiêu vặt tiết kiệm hàng tháng đều quyên góp cho sự nghiệp giao thông của Tổ quốc, vì thế, họ không ngần ngại gọi chuyến tàu T xxxx từ thành phố G đến thành phố S là “Chuyến tàu Nguyễn Nguyễn”.
Có lần Triệu Thế Vĩnh cũng theo Nguyễn Nguyễn đến trường bọn họ, còn mời sáu cô trong phòng đi ăn ở gần trường. Đó là lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng diện mạo thật của Triệu Thế Vĩnh, hóa ra đó là một chàng trai trắng trẻo, thư sinh, lúc chào mọi người còn nép sau lưng Nguyễn Nguyễn cười bẽn lẽn, để lộ hai má lúm đồng tiền sâu hoắm và chiếc răng khểnh bên trái, rõ ràng là hai người bằng tuổi nhau, nhưng trước anh, cô bạn Nguyễn Nguyễn xinh đẹp chẳng khác gì bà chị. Trong lúc ăn cơm, khi nào không dùng đũa thì bàn tay anh chàng lại nắm chặt tay Nguyễn Nguyễn dưới gầm bàn, tranh thủ lúc mọi người không để ý, Trịnh Vi ghé sát vào tai Nguyễn Nguyễn nói châm chọc: “Nguyễn Nguyễn, bọn cậu sến quá đấy”.
Duy Quyên đề nghị, cơ hội hiếm có, yêu cầu Thế Vĩnh mời Lục đại Thiên Hậu mỗi người một cốc bia, Tiểu Bắc hưởng ứng nhiệt liệt, bình thường trong phòng mấy người đã có người yêu, bạn trai Lục Nha đã tốt nghiệp, lại là anh chàng thật thà, trêu chọc cũng chả có nghĩa lý gì, Trần Hiếu Chính với tính cách đó, ai dám tự nhiên đùa giỡn, khó khăn lắm mới gặp được anh chàng Triệu Thế Vĩnh “non nớt, đáng yêu” này, họ đâu chịu buông tha. Tửu lượng của Triệu Thế Vĩnh cũng gọi là có đôi chút, nhưng uống liền sáu cốc bia cũng đủ khó chịu, trước sự hùa vào của các nàng yêu tinh, anh cũng không tiện từ chối, nhưng lại tỏ ra bối rối; cuối cùng vẫn là Nguyễn Nguyễn đề nghị, cô và Thế Vĩnh chia đôi sáu cốc, mỗi người ba cốc, để các chị em trong phòng được thỏa lòng, hai người sẽ quàng tay và uống. Mọi người cười nói hò hét, Trịnh Vi và Tiểu Bắc vừa cười vừa gõ bát đĩa, Nguyễn Nguyễn hào hiệp uống hết một hơi, trong khi Thế Vĩnh lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Một điều đáng nói là, vừa mới vào học chưa được bao lâu, hàng tuần Nguyễn Nguyễn đều nhận được một bó hoa baby của nhân viên cửa hàng hoa mang đến, trên bó hoa không đề địa chỉ người tặng và nhân viên đưa hoa cũng không có thông tin gì về họ. Lúc đầu Nguyễn Nguyễn tưởng là Thế Vĩnh muốn tạo cho cô một niềm vui lãng mạn bất ngờ, về sau mới biết Thế Vĩnh không biết chuyện này.
Không phải cô chưa bao giờ được nhận hoa của các chàng trai khác tặng, nào là hoa hồng, bách hợp, nhưng sau một vài lần, thân phận của người tặng hoa đều hai năm rõ mười. Thực ra, hoa chỉ là công cụ để bày tỏ tấm lòng của người tặng, chỉ cần có tấm lòng, ắt phải có ý đồ; có điều lần này, tuần nào hoa cũng được đem đến đúng ngày, nhưng người tặng hoa đồ vẫn là một bí ẩn, ngay cả thiệp tặng cũng không có.
Hoa baby thường dùng để tô điểm, cắm xen vào hoa hồng hay bách hợp, Nguyễn Nguyễn và bạn bè cùng phòng chưa bao giờ nhìn thấy một bó hoa baby gói riêng như thế. Đẹp thì cũng không hẳn là đẹp, nhưng hoa được gói bằng giấy bóng kính màu tím nhạt, trông cũng lạ mắt. Vì chuyện này mà Trịnh Vi còn tìm đọc ý nghĩa của loài hoa baby, mỗi nơi một đáp án, rất lan man. Lúc đầu Nguyễn Nguyễn cũng rất ngạc nhiên, cô tìm một lọ thủy tình đơn giản, hàng tuần cắm bó hoa baby tươi tắn vào lọ và đặt trên bàn trước cửa sổ, trông cũng rất đẹp, như lời cô nói là, cho dù người tặng hoa là ai, bản thân bó hoa này cũng đáng được nâng niu, trân trọng.
Thỉnh thoảng Trịnh Vi cũng nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Hiếu Chính bằng giọng hâm mộ. Yêu nhau lâu thế rồi, đừng nói là hoa, ngay cả một nhành cỏ Trần Hiếu Chính cũng chưa bao giờ tặng cô, đương nhiên, không phải cô thật lòng thích loài hoa cuối cùng sẽ khô héo đó. Mặc dù cô vẫn thấy chú tiểu long bằng gỗ của Trần Hiếu Chính thú vị hơn, nhưng có cô gái nào không thích những giấc mơ lãng mạn, luôn mong chàng trai mà mình yêu thương tặng cho mình những đóa hoa rực rỡ tượng trưng cho tình yêu. Cô không bao giờ giấu những suy nghĩ trong lòng, làm sao Trần Hiếu Chính không hiểu tín hiệu rõ ràng đó, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì.
Trịnh Vi phát hiện, gần đây Trần Hiếu Chính rất hay ngồi lặng lẽ một mình, càng ngày anh càng ít nói, không biết đang suy nghĩ gì, mặc dù anh kìm chế rất tốt, nhưng vẻ phiền muộn lướt qua cái nhíu mày vẫn không giấu nổi cô, cô cũng hỏi anh, nhưng anh đều bảo không có gì. Con người anh là vậy, chuyện gì không muốn nói, dù hỏi cả ngàn lần cũng sẽ không có câu trả lời.
Thực lòng Trịnh Vi cũng cảm thấy thất bại và bất lực, không biết có phải vì quá sợ mất anh mà cô luôn muốn thăm dò những suy nghĩ trong lòng anh hay không? Có rất nhiều lần, rõ ràng là anh đứng trước mặt cô, nhưng cô không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ chính vì cô quá yêu anh nên khiến cô không nhìn ra vấn đề.
Trần Hiếu Chính giống như con búp bê mà hồi nhỏ cô thích nhất, mất bao công sức, phải khóc lóc kêu đòi mới giành được từ tay người chị họ; chưa giây phút nào cô cảm thấy yên tâm, mặc dù được ôm chặt nó trong lòng đi ngủ, nhưng vẫn sợ khi tỉnh dậy sẽ mất nó.
Mặc dù cô là Tiểu Phi Long thông minh lanh lợi, nhưng anh là bầu trời của cô, kể cả cưỡi mây đạp gió, cô cũng không đến được chân trời góc biển.
Buổi chiều hôm đó, Trịnh Vi hẹn Trần Hiếu Chính cùng đi đọc sách, đến trước hội trường, từ xa cô đã nhìn thấy anh - còn có cả Tăng Dục đang đứng đối diện với anh. Kể từ khi cô và Trần Hiếu Chính yêu nhau, dần dần Tăng Dục không còn tình cảm gì với anh nữa mà biết ý giữ một khoảng cách nhất định với anh. Đã rất lâu rồi Trịnh Vi không thấy họ đứng riêng với nhau. Cô bước về phía trước mấy bước, cố gắng để nụ cười của mình tươi tắn hơn, họ chỉ tình cờ gặp nhau, đều là bạn học, quan hệ bình thường cũng không có gì đáng nói. Nhưng hôm đó Trịnh Vi đeo kính áp tròng, cô nhìn thấy rất rõ Tăng Dục đang tỏ ra bức xúc khác thường, Tăng Dục vốn rất hiền thục, nhưng lúc này đây dường như cô có vẻ bực bội, khó chịu với người đang đứng trước mặt. Cô đưa tay ra vẽ cái gì đó rồi chỉ sang phía đối diện với hội trường, khu vực đó nằm đối diện với tòa nhà đa phương tiện mà trường đang thi công, ngoài đống vật liệu xây dựng ngổn ngang và mấy người thợ xây, không có gì đặc biệt. Hoàn toàn trái ngược với vẻ nôn nóng của Tăng Dục, Trần Hiếu Chính lại bình tĩnh lạ thường, đó là dáng vẻ mà Trịnh Vi rất quen thuộc, càng đối với người xa lạ, anh càng bình tĩnh, lịch sự và tỏ ra rất nhẫn nại, nhưng thực ra là không quan tâm.
Một lát sau, dường như Tăng Dục cũng không còn hào hứng với sự nóng nảy đơn phương của mình, cô thử đặt tay lên mé vai Trần Hiếu Chính, miệng vẫn đang nói gì đó; Trần Hiếu Chính trả lời mấy tiếng với vẻ thờ ơ, khẽ nhích vai ra tránh tay Tăng Dục. Lúc anh né người, ánh mắt vô tình nhìn thấy Trịnh Vi, anh mỉm cười, nói qua quít vài câu gì đó với Tăng Dục rồi bước về phía Trịnh Vi.
Không có Nguyễn Nguyễn ở bên, Trịnh Vi cũng không biết nên xử lý thế nào khi gặp tình huống này, có lẽ cô nên coi như không nhìn thấy gì, cười cho qua chuyện, nhưng khi Trần Hiếu Chính bước đến gần cô, cô vẫn hỏi: “Anh và Tăng Dục làm gì đấy?”
Trần Hiếu Chính liếc cô một cái, lấy tay xoa cằm, “Để anh đoán xem nào, Ngọc diện Tiểu Phi Long ghen rồi phải không?”
“Còn lâu em mới thèm ghen, dỗi hơi mà đi quan tâm chuyện của hai người!” Đột nhiên cô lại nổi cáu, giọng cũng gắt lên, gạt anh ra rồi đi tiếp.
Hình như anh cười một tiếng sau lưng, nhưng vẫn chạy theo sau, nắm chặt tay cô, “Đồ ngốc, anh và cô ấy ở cùng tổ làm luận văn tốt nghiệp, hiện đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, có một số vấn đề hai người bất đồng ý kiến, nên tranh luận vài câu mà thôi. Đừng có xị mặt ra như thế, vốn đã chẳng xinh xắn gì, giận dỗi trông còn tệ hơn”.
Đây là lần đầu tiên anh chịu giải thích với cô, mặc dù Trịnh Vi vẫn tỏ ra ấm ức, nhưng trong lòng lại thấy vui vui, cô chỉ vào mũi anh nói, “Em không biết, từ nay trở đi cứ giống cái nào 50 tuổi trở xuống, anh phải giữ khoảng cách an toàn ba mét trở lên cho em!”
Anh cười gật đầu: “Ngài còn ra lệnh gì nữa không ạ?”
Cô cũng không khách khí, “Còn nữa, mùng một tháng Năm đi Vụ Nguyên với em!”
“Vụ Nguyên? Đi Vụ Nguyên làm gì?” Trần Hiếu Chính ngạc nhiên.
Trịnh Vi liền nói vẻ rất nghiêm túc: “Nhất định em phải đi, Vụ Nguyên là mảnh đất có ý nghĩa rất đặc biệt đối với em, anh Chính, anh đi với em chứ?”
Trần Hiếu Chính do dự.
Cô lại bắt đầu vận động nài nỉ: “Được không, được không, đi nhé đi nhé, em luôn mơ ước được đi Vụ Nguyên với người mình yêu, em muốn đưa anh đi ngắm cây hòe già đã từng làm chứng cho tình yêu của mẹ em, em cũng muốn để nó làm chứng cho tình yêu của em. Đó là ước mơ của em, tiện đường em còn có thể về nhà, được không, đi nhé, … tiền tàu xe em đã chuẩn bị hết rồi”.
Anh cúi đầu một lúc lâu, đến khi ngẩng lên nụ cười đã nở trên môi, “Thôi được. Nhưng mà tiền tàu xe không dùng của em đâu, tiền các mô hình thiết kế anh làm thêm vẫn còn một ít, chi phí đi lại không có vấn đề gì đâu."
Trong tiếng cười giòn tan của cô, anh còn bổ sung một câu: “Mùng một tháng Năm chúng mình sẽ đi Vụ Nguyên”.
Rất hiếm khi cô nhìn thấy vẻ mặt anh lại nghiêm trang như vậy, vẻ nghiêm trang đó còn toát lên một sự quyết đoán mơ hồ, khiến cô gần như lầm tưởng rằng, sau một hồi đắn đo đấu tranh, điều anh cho cô không phải là quyết định đi Vụ Nguyên, mà là lời hứa chắc chắn của cả cuộc đời.
Buổi chiều hôm đó, Trịnh Vi ngồi bên Trần Hiếu Chính trên chuyến xe về nhà anh, một cảm giác khó hiểu xâm chiếm lòng cô. Chuyến xe đang đi về thành phố có nhà anh ở, thời gian trôi qua, nhà anh mỗi lúc một gần hơn. Cuối cùng anh đã chịu đưa cô về nhà, cho cô tiếp xúc với cuộc sống ngoài trường Đại học của anh. Trịnh Vi biết, điều này hoàn toàn có thể coi là một sự biến đổi về chất trong mỗi quan hệ của họ, mặc dù cô chưa bao giờ cho rằng mình là một người xấu xí, mà là một cô gái xinh xắn, đáng yêu được mọi người quý mến, nhưng trước khi gặp mẹ anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy hồi hộp.
Xe đi đã được gần một nửa đường, Trần Hiếu Chính thấy Trịnh Vi ngồi bên ngủ gật được một lúc lại bắt đầu chăm chú đọc cuốn sổ gì đó, vừa lên xe anh đã hỏi cô đọc gì, cô liền tỏ vẻ bí hiểm không chịu cho anh xem, anh cũng chẳng buồn để ý, nhưng hiếm khi thấy cô chăm chú như thế, không nén nổi tò mò anh lại hỏi cô: “Đọc cái gì mà chăm chú thế, không lẽ em đổi cuốn khác rồi à? ” Anh đã từng nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trăm thứ bà rằn mà cô luôn mang theo bên người, sau khi đọc những nội dung kỳ quái trong đó, anh bắt đầu tin vào câu nói “Trong các lĩnh vực, mỗi người có một tài riêng”.
Thấy Trần Hiếu Chính lại cất tiếng hỏi, Trịnh Vi cũng ngại không muốn giấu nữa, cô giơ cuốn sổ ra trước mặt anh lắc lắc: “Nhầm rồi! Đây là sổ tay của Trư Bắc! ”
“Sổ tay ghi chép của Tiểu Bắc mà lại thú vị đến thế sao? ” Trần Hiếu Chính đón lấy với vẻ nghi ngờ, anh giở ra xem, đúng là cuốn sổ được ghi chép rất cẩn thận, có đoạn trích, có thu hoạch, có những lời phát biểu cảm nghĩ, mặc dù đều là những tác phẩm tiểu thuyết vô vị, nhưng so với cuốn sổ tay của Trịnh Vi, vẫn còn khá chán. Anh lật đến trang cô vừa chăm chú nghiên cứu, thấy trên đó có ghi nắn nót “Cẩm nang đối nhân xử thế của nàng dâu với mẹ chồng ghê gớm”, dưới tiêu đề là nội dung cụ thể.
Anh gập cuốn sổ rồi trả lại cô, còn mình thì tựa vào lưng ghế nhìn cô đang thấp thỏm.
“Trước khi đí Tiểu Bắc cứ nhét cho em, bảo em phải đọc cho kỹ, em nghĩ, cái này…phòng trước vẫn hơn mà”. Cô nói với vẻ ngại ngần, nhưng lại sợ anh không vui, bèn bổ sung ngay: “Không phải ý em muốn nói là mẹ anh ghê gớm đâu nhé, chỉ có điều, lần đầu tiên em đến nhà anh nên hồi hộp lắm, nhớ đến những chuyện của mẹ anh mà anh kể cho em nghe, mà em cũng nghe người ta nói phần lớn những bà mẹ độc thân chỉ có một cậu con trai đều rất khó chiều, thế nên... này, anh không giận đó chứ? ”
Trần Hiếu Chính bật cười, “Em nói thế anh cũng thấy hơi hồi hộp thật”. Anh nghĩ một lát rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Đúng là mẹ anh hơi khó chiều, nhưng cũng không ghê gớm như em tưởng tượng đâu, anh đã quyết định đưa em về nhà tức là cũng phải có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý, có anh ở bên, mẹ anh còn dám ăn thịt em nữa không, hơn nữa em cũng đâu phải là dạng chổi cùn rế rách”.
Trịnh Vi khẽ vỗ vai anh, “Chẳng có người nào lại nói người yêu mình như thế. Nhưng, liệu mẹ anh có hận em cướp con trai của bà không? ”
“Em tưởng ai cũng ấu trĩ như em à? Anh đâu phải thứ đồ chơi, cướp kiểu gì? Nhưng…” Anh hơi bối rối: “Trước mặt mẹ anh, em nên tỏ ra điềm đạm hơn”.
“Từ trước đến nay em vẫn điềm đạm đó chứ, mọi người đều nói trông em điềm đạm ngoan hiền”. Cô thanh minh.
Anh nói lấp liếm: “Ừ, ừ, lúc em ngồi yên trông em rất điềm đạm”. Rồi anh lại bổ sung: “Và còn điều này nữa, em cũng nên tỏ ra chăm chỉ hơn, tuyệt đối không được kể những chuyện ở trường như có lúc anh phải rửa cả bát cho em, em biết đấy, những người tầm tuổi mẹ anh, suy nghĩ vẫn cổ hủ lắm”.
“Cái đó thì em biết, em chỉ nói bình thường đều là em thu vén gọn gàng cho anh, để mẹ anh phải ngất ngây con gà tây”. Trịnh Vi cười tinh nghịch.
Một lát sau, Trần Hiếu Chính không thấy cô nói gì nữa, mới phát hiện ra cô đã dựa người vào ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào, dần dần tựa vào người anh, miệng khép hờ, khiến gương mặt đang say sưa trong giấc nồng của cô càng trở nên ngây thơ, hồn nhiên. Anh khẽ nhích vai, tạo cho cô một chỗ dựa thoải mái rồi đưa mắt nhìn cảnh vật đang lướt qua vùn vụt ngoải cửa xe. Chiếc xe khách lao vun vút trên con đường rộng thênh thang thẳng tắp, chưa kịp ngắm những khóm hoa dại rực rỡ mọc ven đường, xe đã vụt qua, dù quay đầu lại, cũng không nhìn thấy gì nữa.
Hai người về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Nhà anh nằm ở khu tập thể của cơ quan mẹ anh. Từ nhỏ Trịnh Vi cũng lớn lên trong khu tập thể, nên cô đã khá quen thuộc với cuộc sống của một xã hội thu nhỏ có đủ bệnh viện, trường học, chỉ có điều, so với khu tập thể của các cơ quan làm ăn khá giả có bãi cỏ, vườn hoa mà cô đã quen từ nhỏ, khu nhà của cơ quan đang sắp sửa đến hồi phá sản nằm trước mặt cô trông lạnh lẽo, tồi tàn hơn nhiều.
Nhà anh ở tầng hai, Trần Hiếu Chính vừa gõ cửa, cánh cửa có phần cũ nát đó liền mở ra ngay.
“Chính, con về rồi đấy à? ”
Nếu không có câu nói vui mừng của người phụ nữ trước mặt khi nhìn thấy cậu con trai, thì gần như Trịnh Vi không thể tin rằng, người đàn bà tầm 50 tuổi có phần khắc khổ này là mẹ Trần Hiếu Chính. Cô chỉ kém Trần Hiếu Chính một tuổi, đáng lý ra mẹ cô và mẹ anh tuổi tác cũng tương đương nhau, Trịnh Vi nhớ đến gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của mẹ mình, lại nhìn vẻ già trước tuổi của mẹ anh, bất giác kinh ngạc.
Từ sau lưng Trần Hiếu Chính cô thò mặt ra, miệng nở nụ cười thật tươi: “Cháu chào bác ạ”.
Lúc nhìn thấy Trịnh Vi, mẹ anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng tục ngữ nói “đánh người không đánh người cười”, trước nụ cười của Trịnh Vi, bà nhanh chóng mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn sang con trai với vẻ thắc mắc.
“Mẹ, bạn ấy là Trịnh Vi, là …là bạn học cùng trường với con, đến nhà mình chơi một hai hôm. Vi Vi, đây là mẹ anh”. Dù sao thì anh cũng còn trẻ, ít va chạm, ngại giới thiệu với mẹ mình rằng “đây là bạn gái của con”, nhưng với tính cách của anh, làm sao có thể đưa bạn gái cùng học về nhà một cách dễ dàng như vậy, huống hồ, ánh mắt thân mật mà anh dành cho Trịnh Vi và việc hai người nắm chặt tay nhau sau lưng đã nói lên tất cả.
Mẹ Trần Hiếu Chính đã chuẩn bị xong cơm nước, dường như chỉ cần đợi con trai về là có thể ăn cơm, trên bàn bày gọn gàng ba chiếc bát và ba đôi đũa, Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ, dường như căn nhà không còn ai nữa thì phải, lẽ nào mẹ anh đã linh cảm được trước con trai mình sẽ đưa một cô gái về nhà? Đang mải nghĩ, mẹ anh đã giục: “Chính, mau mời bạn con ngồi đi, mẹ lấy thêm cái bát nữa”. Nói rồi bà liền đi vào bếp.
Trần Hiếu Chính đã nhận ra vẻ thắc mắc của cô, anh lén ghé sát vào tai cô nói: “Bộ bát đũa kia là của bố anh”.
Trịnh Vi càng ngạc nhiên hơn, suýt nữa cô buột miệng hỏi: không phải bố anh đã mất rồi đó sao? May mà cô đã kịp hiểu ra vấn đề, dưới ánh đèn lờ mờ cô khẽ rùng mình.
Tranh thủ lúc mẹ anh đi vào, Trịnh Vi liếc nhanh một lượt khắp phòng, bây giờ thì cô đã hiểu ra được phần nào, tại sao lúc đầu cô cứ cảm thấy căn phòng này gây cho người ta một cảm giác ức chế đến kỳ lạ, hóa ra là do bóng đèn ở phòng khách có công suất quá thấp, khiến đồ vật xung quanh càng trở nên cũ kỹ, tồi tàn, dường như các đồ dùng trong nhà đều là của hai mươi năm trước, nếu ở thời đó, cũng có thể coi là cao cấp. Nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng, chúng đã trở nên sờn bạc cũ kỹ, nếu không có anh ở bên cạnh, thì một người từ nhỏ được sống trong môi trường đầy đủ như cô sẽ tưởng mình đang ngồi trên cỗ máy thời gian, quay trở lại hai mươi năm về trước.
Tuy nhiên, mặc dù cũ kỹ, nhưng trong tầm nhìn của cô, tất cả đều không có một hạt bụi hay bất cứ sự bừa bộn nào, mọi đồ vật đều xuất hiện đúng vị trí, sạch sẽ gọn gàng đến mức không giống nơi để ở, mà giống như một gian phòng trưng bày theo phong cách cổ. Cô nghĩ, đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy, Trần Hiếu Chính lớn lên trong một gia đình như thế này, thảo nào anh cũng cẩn thận đến mức khó gần.
Tiếp đó ánh mắt cô không thể tránh khỏi việc dừng lại trước khung ảnh thờ đặt trên chiếc tủ nhỏ trải vải đen, không cần hỏi cô cũng đoán được người đàn ông trong tấm ảnh đen trắng kia là cha anh, các nét thanh tú gọn gàng đó, Trần Hiếu Chính đúng là bản sao của người trong ảnh. Không biết có phải do cha anh mất khi ông còn quá trẻ hay không mà hình ảnh đó khiến Trịnh Vi cảm thấy quen thuộc và thân thiết, vì thế sau khi nhìn một hồi lâu, cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Cô khẽ nói với Trần Hiếu Chính: “Anh Chính, bố anh đẹp trai thật đấy, anh còn kể rằng ông rất có tài đúng không, lấy được một người chồng như thế, chứng tỏ hồi trẻ mẹ anh cũng rất đẹp”.
Trần Hiếu Chính đang định đáp lời, đúng lúc mẹ anh cầm bát đũa từ bếp đi ra, hai người vội im bặt.
“Bác để cháu ạ! ” Trịnh Vi nhanh nhảu nở một nụ cười và bước lên phía trước, những lúc như thế này, thể hiện vẻ chăm chỉ, nhanh nhẹn chắc chắn là lựa chọn sáng suốt.
“Không sao, không sao, ai lại để cháu làm, cháu ngồi đi, cháu ngồi đi”. Mẹ anh đâu chịu nhường cô, rồi bà nhìn Trần Hiếu Chính với vẻ trách móc: “Chính, sao vẫn để bạn con đứng thế”. Trần Hiếu Chính đành kéo Trịnh Vi ngồi xuống cạnh bàn ăn, còn mình cũng ngồi xuống bên cô.
Vì quãng đường về nhà anh khá dài nên Trịnh Vi đã thấy bụng đói meo từ lâu, nhưng cô biết lúc này phải giữ phép tắc, phụ huynh còn chưa động đũa, chắc chắn cô chưa thể động, không thể để mẹ anh nghĩ cô là con nhà thiếu giáo dục.
Sau khi đã ngồi xuống ghế, mẹ anh liếc cậu con trai và Trịnh Vi một cái rồi nhìn sang chỗ ngồi trống có bày bát đĩa bên cạnh, và nói một câu giọng hơi lạc đi: “Ông ơi, ông ăn cơm đi. Hôm nay thằng Chính nhà mình cũng về rồi, ông vui thì ăn nhiều vào nhé”.
Nói xong bà quay sang Trần Hiếu Chính, “Được nghỉ rồi, con nói một câu với bố đi”.
Dường như Trần Hiếu Chính có vẻ hơi ngại, nhưng vẫn nghe theo lời mẹ và nói một câu với không khí: “Bố, con về rồi ạ…Con đưa Trịnh Vi về nhà gặp bố”.
“Thôi ăn cơm đi”. Nói xong câu đó, mẹ anh bắt đầu gắp thức ăn vào bát Trịnh Vi, “Bác không nghĩ là nhà có khách nên cũng chẳng chuẩn bị gì, đồ ăn đơn giản quá, nhưng nếu cháu không chê thì ăn nhiều vào nhé”.
“Đâu có ạ, bác khách khí quá ạ”. Trịnh Vi nhanh miệng đáp, nhưng vẫn chưa hết bất ngờ vì chuyện vừa nãy, tay cầm đôi đũa, không biết nên ăn thế nào.
“Sao vậy…à, bác quên mất là thanh niên các cháu không thích người khác gắp thức ăn”. Mẹ anh tỏ ra luống cuống, bà nhìn Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính với vẻ ngại ngùng rồi nói thêm: “Nhưng cháu yên tâm, bác dùng đũa riêng đấy, đũa bác đã rửa hai lần rồi còn khử độc nữa”.
“Không phải ạ, không phải đâu bác ạ, vừa nãy cháu đói quá, nhìn thấy các món ngon, mừng qua nên quên cả gắp”. Trịnh Vi vội nói, để chứng minh cho độ tin cậy trong lời nói của mình, cô còn và một miếng cơm lẫn thức ăn vào miệng, suýt nữa thì nghẹn.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Ba người cùng ngồi ăn cơm, cảnh tượng này hoàn toàn khác với những điều Trịnh Vi tưởng tượng lúc trước, cô tưởng mình sẽ gặp một người phụ nữ trung niên ghê gớm, hà khắc, ít nhất cũng là một người khó tính, trong lòng đã nghĩ ra mọi cách để đối phó. Không ngờ mẹ anh lại là một người phụ nữ khắc khổ và thật thà như thế này, mặc dù trông có vẻ hơi nhạy cảm, nhưng hoàn toàn là điều có thể lý giải đối với một người phụ nữ trung niên ở góa từ lâu, và bà không hề tỏ ra ngại ngần, vẫn rất lịch sự, chu đáo tiếp đón vị khách đến chơi bất ngờ này.
Sau khi ăn xong cũng vẫn như vậy, Trịnh Vi chủ động đòi thu dọn bát đũa và rửa bát nhưng bị mẹ anh từ chối ngay, bà bảo Trần Hiếu Chính ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng Trịnh Vi, còn mình thì thu dọn trong bếp, xong xuôi, bà còn bê ra cho họ một đĩa hoa quả đã được gọt bổ cẩn thận.
Đúng vậy, mẹ anh quá khách khí, đó là sự tiếp đãi ân cần chu đáo, Trịnh Vi có cảm giác mình được coi trọng như thượng khách, nhưng cảm giác này càng khiến cô cảm thấy có điều gì bất ổn, cô không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, nhưng đây chắc chắn không phải là điều mà cô đã dự đoán.
Trịnh Vi bóc một quả quít trước ánh mắt chờ đợi của mẹ Trần Hiếu Chính và đưa một múi vào miệng, rất chua, cô chỉ thích chua rôn rốt, suýt nữa cô nhăn mặt, nhưng đã kịp cưỡng lại, sợ người phụ nữ đang có phần khó hiểu này lại để lộ ra vẻ thất vọng một lần nữa. Cũng may Trần Hiếu Chính thò tay lấy ngay quả quýt trên tay cô và nói: “Lâu lắm mình chưa ăn cái này rồi”. Coi như cứu cho Trịnh Vi một bàn thua.
Mẹ anh đi ngủ sớm, chưa đến 10 giờ 30 đã ngủ rồi, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính cũng không tiện ngồi riêng ở phòng khách. Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, mẹ anh để con trai ngủ trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, nhường phòng ngủ cho Trịnh Vi.
“Ga trải giường và chăn đều là mới cả”. Bà nói với Trịnh Vi như vậy.
Trịnh Vi vội vàng cảm ơn, “Bác vất vả quá ạ”.
Đêm đến, Trịnh Vi nằm trên giường suy nghĩ liên miên, không tài nào chợp mắt được, cô lạ nhà, rất khó làm quen với những nơi xa lạ, nhưng làm sao có thể nói đây là nơi xa lạ? Mặc dù cô chưa từng đặt chân đến đây, nhưng căn phòng này là căn phòng Trần Hiếu Chính đã từng sống, nền nhà là nơi anh đã đi qua, giường là chỗ ngủ của anh, mỗi tấc đất ở đây đều chứng kiến dấu chân trưởng thành của anh, còn có điều gì khiến cô cảm thấy gần gũi hơn? Cô đã đến đây, mặc dù sự khách khí của mẹ anh khiến cô thấy hơi khó thích nghi, nhưng dù sao cũng tốt hơn gấp nhiều lần so với cô dự đoán.
Đang mơ màng, Trịnh Vi nghe thấy có tiếng gõ cửa khe khẽ, đêm hôm khuya khoắt, căn nhà cũ này lại phát ra âm thanh đó khiến cô bất giác rùng mình. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, cô đành khoác áo xuống giường, lấy hết can đảm ra mở cửa, Trần Hiếu Chính ngủ ngoài phòng khách, cô còn sợ gì.
Khi cửa mở ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa, cô vui mừng khẽ gọi “Anh…”, chưa kịp nói hết câu, người đang ra phải ngủ ở ghế soga đó đã nhanh tay bịt mồm lại: “Suỵt! ” Anh khẽ ra hiệu cho cô, cô lập tức hiểu ngay ý, cũng bắt chước đặt một ngón tay lên môi, cửa phòng khẽ khép lại, trong bóng tối, bóng đen đó liển ôm chặt lấy cô. Trịnh Vi cảm nhận hơi thở mà mình quen thuộc, cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, kèm thêm cả sự hồi hộp vì làm chuyện xấu sau lưng người lớn.
Trong trường, cơ hội được ở gần nhau trong không gian vắng lặng như thế này không nhiều, hai người vội vàng chia sẻ cho nhau cảm giác hồi hộp, ngọt ngào quen thuộc mà lạ lẫm đó. Trịnh Vi hỏi Trần Hiếu Chính: “Có phải mẹ anh không thích em lắm đúng không? Em có làm sai điều gì không? ” Trần Hiếu Chính khẽ vuốt mái tóc cô: “Không đâu, em thể hiện rất tốt, bình thường mẹ anh đã như thế, nhưng bà không xấu bụng đâu”.
Hai người thì thầm nói chuyện và cố gắng nói thật khẽ, chỉ sợ làm mẹ anh thức giấc, cả đêm lúc ngủ lúc tỉnh, 5 giờ sáng Trần Hiếu Chính đã tỉnh dậy và quay trở lại phòng khách, anh nói mẹ anh có thói quen dậy sớm, nếu không thấy anh ngủ trên ghế sofa sợ sẽ không hay.
Sau khi Trần Hiếu Chính ra ngoài, một đêm sống trong thấp thỏm, hồi hộp, Trịnh Vi lại tiếp tục say sưa trong giấc nồng, lúc tỉnh dậy vén rèm cửa sổ trời đã sáng rõ, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường, mới biết đã hơn 9 giờ, bất giác giật mình, vội thay quần áo, thầm mắng mình không chịu để ý ngủ quá giờ, anh nói mẹ anh có thói quen dậy sớm, kiểu này thì gay to rồi.
Lúc cô mở cửa bước ra, Trần Hiếu Chính và mẹ anh đã ngồi trước bàn ăn đợi cô, trên bàn đặt sẵn bát đũa, cháo hoa và đồ ăn sáng. Vẫn chưa ai đụng đũa, xem ra họ đợi cô khá lâu rồi.
Trịnh Vi thẹn thùng chào: “Bác ạ, anh ạ” rồi cúi đầu chạy vụt ra đánh răng rửa mặt. Cuối cùng khi đã ngồi xuống bàn ăn, vẫn là mẹ anh nói vài câu với chỗ trống bên cạnh, sau đó mới bắt đầu ăn sáng.
Đã qua bữa cơm tối hôm qua, Trịnh Vi không còn thấy lạ trước thói quen kỳ dị này của nhà anh nữa, ngược lại, cô cảm thấy hơi cảm động, một người phụ nữ ở góa hơn hai mươi năm, nuôi đứa con của người chồng đã khuất lớn khôn, vẫn không giây phút nào quên người đã mất, chắc chắn những tình cảm bà dành cho chồng phải sâu nặng biết bao.
Cô ăn một miếng cháo, đã nguội hết rồi, điều này càng chứng tỏ họ đã đợi cô rất lâu, cô ngại ngùng nói: “Cháu xin lỗi, cháu ngủ say quá”. Nói xong lại quay sang người đang cúi đầu ăn, trách: “Đáng lẽ anh phải gọi em một tiếng mới phải! ” Trần Hiếu Chính chỉ cười mà không nói gì, cuối cùng mẹ anh lại can khéo: “Không sao, không sao, thanh niên thích ngủ là chuyện rất bình thường, hồi bác bằng tuổi cháu cũng thèm ngủ lắm, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được”.
“Ơ, thế hôm nay bác không phải đi làm ạ? ” Trịnh Vi sực nhớ mặc dù ở trường đã cho nghỉ, nhưng hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, mẹ anh vẫn đang đi làm, giờ này đáng lẽ không có mặt ở nhà mới phải.
“Số là thế này, Chính vừa mới về, nhà lại có khách nên bác xin nghỉ hai ngày, sáng sớm bác đã đi chợ, buổi trưa và buổi tối bác còn phải nấu cơm cho 2 đứa."
Ăn xong bữa sáng, dường như mẹ anh vẫn bận rộn với công việc trong bếp, Trịnh Vi không có việc gì làm, lòng cũng cảm thấy thực sự ái ngại, nghĩ lúc này không chịu thể hiện còn đợi lúc nào? Cô bèn chủ động đi vào trong bếp, “Bác ạ, cháu làm việc vặt hộ bác nhé”.
“Ấy chết, cháu đừng vào bếp, chỗ nào cũng đầy dầu mỡ, bẩn quần áo thì khổ đấy”.
Trịnh Vi vội nói không sao, Trần Hiếu Chính cũng bước vào nói với mẹ: “Mẹ, không sao đâu, hơn nữa cũng có phải người ngoài đâu, mẹ để cô ấy giúp một tay đi”.
Mẹ anh nhìn thấy vẻ thành khẩn gật đầu liên hồi của Trịnh Vi, đành phải lấy ra một cái tạp dề sạch sẽ cho cô mặc vào, “Mệt thì phải nói đó nhé, một mình bác cũng làm được mà”.
“Bác ơi, cháu rửa rau nhé! ” Hồi ở nhà, Trịnh Vi đâu có cơ hội được vào bếp, bây giờ mặc tạp dề vào, cảm thấy cái gì cũng mới lạ thích thú.
Mẹ anh thấy Trịnh Vi nhấc rổ rau bên cạnh bồn rửa lên, vội nói: “Không cần, không cần, cái đó bác đã rửa rồi”.
“Thế cháu thái rau bác nhé, việc này cháu biết làm”. Trịnh Vi quay sang mấy quả dưa chuột đang để trên thớt.
“Thôi để bác làm cho, cẩn thận không đứt tay đấy”. Mẹ anh nói với vẻ không yên tâm.
“Không sao đâu ạ, việc này bác giao cho cháu”. Trịnh Vi hứa hẹn.
Lúc đầu Trần Hiếu Chính tựa người vào khung cửa bếp và nhìn với vẻ lo lắng, một lát sau liền bị mẹ và Trịnh Vi hùa vào đuổi ra, anh vừa ngồi xuống ghế sofa, thì nghe thấy trong bếp vọng lại tiếng kêu thất thanh một trước một sau của Trịnh Vi và mẹ anh, anh vội chạy vào. Thấy con dao Trịnh Vi vừa cầm nằm chỏng chơ trên trên thớt, tay phải cô đang nắm chặt ngón tay trái, máu không ngừng nhỏ từng giọt qua kẽ tay, mẹ anh vừa nhìn thấy máu, mặt biến sắc, vội túm lấy bàn tay vừa bị thương của Trịnh Vi đặt dưới vòi nước xả cho sạch, sau đó giục Trần Hiếu Chính đi lấy cồn và cuộn băng. Trần Hiếu Chính cũng hết hồn, lúc mở ngăn kéo tìm cuộn băng, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, mẹ anh đón lấy cuộn băng rồi vội rửa vết thương và băng bó cẩn thận lại cho Trịnh Vi, vừa làm vừa còn tự trách mình, “Chỉ tại bác, bác không nên để cháu làm việc đó”.
Sau khi được băng bó, Trịnh Vi được dìu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, hai mẹ con anh ngồi xuống bên cạnh cô. Vết đứt khá sâu, may mà chưa vào xương, cô không hề biết quả dưa chuột sẽ lăn tròn trên thớt khi thái, thế là cô liền cắt ngay vào ngón tay mình. Họ đều hỏi cô có đau không với vẻ lo lắng, thực ra giấy phút này đây, ngoài đau đớn ra, cô còn trách mình vô tích sự nhiều hơn, cô đã làm hỏng hết mọi việc, giờ thì mẹ anh làm sao còn tin rằng cô là một cô gái đảm đang biết tề gia nội trợ nữa?
Cô nghĩ như vậy, những giọt nước mắt lúc mới đứt tay chưa xuất hiện, giờ đã ngân ngấn, cô không dám nhìn mặt mẹ anh, cô cảm thấy mình đã để anh mất mặt. Lúc mẹ anh đi thu dọn đám bông băng, cô mới ngẩng đấu lên, nước mắt vòng quanh nhìn anh, “Em xin lỗi, anh Chính, em vụng về quá, em chằng làm được gì ra hồn cả”.
Trần Hiếu Chính ngồi bên cô, dường như không nghe thấy gì mà nhẹ nhàng đặt bàn tay vừa bị đứt của cô vào lòng bàn tay mình, chỉ sợ làm cô đau, lúc tay cô chảy máu, anh như người hồn vía lên mây. Một đôi tay như thế này, đôi tay mà anh nâng niu nhất lại được băng bó xấu xí ở nhà anh. Anh không nói gì mà chỉ nhìn bàn tay cô, nhìn trân trân không rời, đó là nhát dao cứa vào tim anh.
Có lần Triệu Thế Vĩnh cũng theo Nguyễn Nguyễn đến trường bọn họ, còn mời sáu cô trong phòng đi ăn ở gần trường. Đó là lần đầu tiên họ được chiêm ngưỡng diện mạo thật của Triệu Thế Vĩnh, hóa ra đó là một chàng trai trắng trẻo, thư sinh, lúc chào mọi người còn nép sau lưng Nguyễn Nguyễn cười bẽn lẽn, để lộ hai má lúm đồng tiền sâu hoắm và chiếc răng khểnh bên trái, rõ ràng là hai người bằng tuổi nhau, nhưng trước anh, cô bạn Nguyễn Nguyễn xinh đẹp chẳng khác gì bà chị. Trong lúc ăn cơm, khi nào không dùng đũa thì bàn tay anh chàng lại nắm chặt tay Nguyễn Nguyễn dưới gầm bàn, tranh thủ lúc mọi người không để ý, Trịnh Vi ghé sát vào tai Nguyễn Nguyễn nói châm chọc: “Nguyễn Nguyễn, bọn cậu sến quá đấy”.
Duy Quyên đề nghị, cơ hội hiếm có, yêu cầu Thế Vĩnh mời Lục đại Thiên Hậu mỗi người một cốc bia, Tiểu Bắc hưởng ứng nhiệt liệt, bình thường trong phòng mấy người đã có người yêu, bạn trai Lục Nha đã tốt nghiệp, lại là anh chàng thật thà, trêu chọc cũng chả có nghĩa lý gì, Trần Hiếu Chính với tính cách đó, ai dám tự nhiên đùa giỡn, khó khăn lắm mới gặp được anh chàng Triệu Thế Vĩnh “non nớt, đáng yêu” này, họ đâu chịu buông tha. Tửu lượng của Triệu Thế Vĩnh cũng gọi là có đôi chút, nhưng uống liền sáu cốc bia cũng đủ khó chịu, trước sự hùa vào của các nàng yêu tinh, anh cũng không tiện từ chối, nhưng lại tỏ ra bối rối; cuối cùng vẫn là Nguyễn Nguyễn đề nghị, cô và Thế Vĩnh chia đôi sáu cốc, mỗi người ba cốc, để các chị em trong phòng được thỏa lòng, hai người sẽ quàng tay và uống. Mọi người cười nói hò hét, Trịnh Vi và Tiểu Bắc vừa cười vừa gõ bát đĩa, Nguyễn Nguyễn hào hiệp uống hết một hơi, trong khi Thế Vĩnh lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Một điều đáng nói là, vừa mới vào học chưa được bao lâu, hàng tuần Nguyễn Nguyễn đều nhận được một bó hoa baby của nhân viên cửa hàng hoa mang đến, trên bó hoa không đề địa chỉ người tặng và nhân viên đưa hoa cũng không có thông tin gì về họ. Lúc đầu Nguyễn Nguyễn tưởng là Thế Vĩnh muốn tạo cho cô một niềm vui lãng mạn bất ngờ, về sau mới biết Thế Vĩnh không biết chuyện này.
Không phải cô chưa bao giờ được nhận hoa của các chàng trai khác tặng, nào là hoa hồng, bách hợp, nhưng sau một vài lần, thân phận của người tặng hoa đều hai năm rõ mười. Thực ra, hoa chỉ là công cụ để bày tỏ tấm lòng của người tặng, chỉ cần có tấm lòng, ắt phải có ý đồ; có điều lần này, tuần nào hoa cũng được đem đến đúng ngày, nhưng người tặng hoa đồ vẫn là một bí ẩn, ngay cả thiệp tặng cũng không có.
Hoa baby thường dùng để tô điểm, cắm xen vào hoa hồng hay bách hợp, Nguyễn Nguyễn và bạn bè cùng phòng chưa bao giờ nhìn thấy một bó hoa baby gói riêng như thế. Đẹp thì cũng không hẳn là đẹp, nhưng hoa được gói bằng giấy bóng kính màu tím nhạt, trông cũng lạ mắt. Vì chuyện này mà Trịnh Vi còn tìm đọc ý nghĩa của loài hoa baby, mỗi nơi một đáp án, rất lan man. Lúc đầu Nguyễn Nguyễn cũng rất ngạc nhiên, cô tìm một lọ thủy tình đơn giản, hàng tuần cắm bó hoa baby tươi tắn vào lọ và đặt trên bàn trước cửa sổ, trông cũng rất đẹp, như lời cô nói là, cho dù người tặng hoa là ai, bản thân bó hoa này cũng đáng được nâng niu, trân trọng.
Thỉnh thoảng Trịnh Vi cũng nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Hiếu Chính bằng giọng hâm mộ. Yêu nhau lâu thế rồi, đừng nói là hoa, ngay cả một nhành cỏ Trần Hiếu Chính cũng chưa bao giờ tặng cô, đương nhiên, không phải cô thật lòng thích loài hoa cuối cùng sẽ khô héo đó. Mặc dù cô vẫn thấy chú tiểu long bằng gỗ của Trần Hiếu Chính thú vị hơn, nhưng có cô gái nào không thích những giấc mơ lãng mạn, luôn mong chàng trai mà mình yêu thương tặng cho mình những đóa hoa rực rỡ tượng trưng cho tình yêu. Cô không bao giờ giấu những suy nghĩ trong lòng, làm sao Trần Hiếu Chính không hiểu tín hiệu rõ ràng đó, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì.
Trịnh Vi phát hiện, gần đây Trần Hiếu Chính rất hay ngồi lặng lẽ một mình, càng ngày anh càng ít nói, không biết đang suy nghĩ gì, mặc dù anh kìm chế rất tốt, nhưng vẻ phiền muộn lướt qua cái nhíu mày vẫn không giấu nổi cô, cô cũng hỏi anh, nhưng anh đều bảo không có gì. Con người anh là vậy, chuyện gì không muốn nói, dù hỏi cả ngàn lần cũng sẽ không có câu trả lời.
Thực lòng Trịnh Vi cũng cảm thấy thất bại và bất lực, không biết có phải vì quá sợ mất anh mà cô luôn muốn thăm dò những suy nghĩ trong lòng anh hay không? Có rất nhiều lần, rõ ràng là anh đứng trước mặt cô, nhưng cô không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ chính vì cô quá yêu anh nên khiến cô không nhìn ra vấn đề.
Trần Hiếu Chính giống như con búp bê mà hồi nhỏ cô thích nhất, mất bao công sức, phải khóc lóc kêu đòi mới giành được từ tay người chị họ; chưa giây phút nào cô cảm thấy yên tâm, mặc dù được ôm chặt nó trong lòng đi ngủ, nhưng vẫn sợ khi tỉnh dậy sẽ mất nó.
Mặc dù cô là Tiểu Phi Long thông minh lanh lợi, nhưng anh là bầu trời của cô, kể cả cưỡi mây đạp gió, cô cũng không đến được chân trời góc biển.
Buổi chiều hôm đó, Trịnh Vi hẹn Trần Hiếu Chính cùng đi đọc sách, đến trước hội trường, từ xa cô đã nhìn thấy anh - còn có cả Tăng Dục đang đứng đối diện với anh. Kể từ khi cô và Trần Hiếu Chính yêu nhau, dần dần Tăng Dục không còn tình cảm gì với anh nữa mà biết ý giữ một khoảng cách nhất định với anh. Đã rất lâu rồi Trịnh Vi không thấy họ đứng riêng với nhau. Cô bước về phía trước mấy bước, cố gắng để nụ cười của mình tươi tắn hơn, họ chỉ tình cờ gặp nhau, đều là bạn học, quan hệ bình thường cũng không có gì đáng nói. Nhưng hôm đó Trịnh Vi đeo kính áp tròng, cô nhìn thấy rất rõ Tăng Dục đang tỏ ra bức xúc khác thường, Tăng Dục vốn rất hiền thục, nhưng lúc này đây dường như cô có vẻ bực bội, khó chịu với người đang đứng trước mặt. Cô đưa tay ra vẽ cái gì đó rồi chỉ sang phía đối diện với hội trường, khu vực đó nằm đối diện với tòa nhà đa phương tiện mà trường đang thi công, ngoài đống vật liệu xây dựng ngổn ngang và mấy người thợ xây, không có gì đặc biệt. Hoàn toàn trái ngược với vẻ nôn nóng của Tăng Dục, Trần Hiếu Chính lại bình tĩnh lạ thường, đó là dáng vẻ mà Trịnh Vi rất quen thuộc, càng đối với người xa lạ, anh càng bình tĩnh, lịch sự và tỏ ra rất nhẫn nại, nhưng thực ra là không quan tâm.
Một lát sau, dường như Tăng Dục cũng không còn hào hứng với sự nóng nảy đơn phương của mình, cô thử đặt tay lên mé vai Trần Hiếu Chính, miệng vẫn đang nói gì đó; Trần Hiếu Chính trả lời mấy tiếng với vẻ thờ ơ, khẽ nhích vai ra tránh tay Tăng Dục. Lúc anh né người, ánh mắt vô tình nhìn thấy Trịnh Vi, anh mỉm cười, nói qua quít vài câu gì đó với Tăng Dục rồi bước về phía Trịnh Vi.
Không có Nguyễn Nguyễn ở bên, Trịnh Vi cũng không biết nên xử lý thế nào khi gặp tình huống này, có lẽ cô nên coi như không nhìn thấy gì, cười cho qua chuyện, nhưng khi Trần Hiếu Chính bước đến gần cô, cô vẫn hỏi: “Anh và Tăng Dục làm gì đấy?”
Trần Hiếu Chính liếc cô một cái, lấy tay xoa cằm, “Để anh đoán xem nào, Ngọc diện Tiểu Phi Long ghen rồi phải không?”
“Còn lâu em mới thèm ghen, dỗi hơi mà đi quan tâm chuyện của hai người!” Đột nhiên cô lại nổi cáu, giọng cũng gắt lên, gạt anh ra rồi đi tiếp.
Hình như anh cười một tiếng sau lưng, nhưng vẫn chạy theo sau, nắm chặt tay cô, “Đồ ngốc, anh và cô ấy ở cùng tổ làm luận văn tốt nghiệp, hiện đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, có một số vấn đề hai người bất đồng ý kiến, nên tranh luận vài câu mà thôi. Đừng có xị mặt ra như thế, vốn đã chẳng xinh xắn gì, giận dỗi trông còn tệ hơn”.
Đây là lần đầu tiên anh chịu giải thích với cô, mặc dù Trịnh Vi vẫn tỏ ra ấm ức, nhưng trong lòng lại thấy vui vui, cô chỉ vào mũi anh nói, “Em không biết, từ nay trở đi cứ giống cái nào 50 tuổi trở xuống, anh phải giữ khoảng cách an toàn ba mét trở lên cho em!”
Anh cười gật đầu: “Ngài còn ra lệnh gì nữa không ạ?”
Cô cũng không khách khí, “Còn nữa, mùng một tháng Năm đi Vụ Nguyên với em!”
“Vụ Nguyên? Đi Vụ Nguyên làm gì?” Trần Hiếu Chính ngạc nhiên.
Trịnh Vi liền nói vẻ rất nghiêm túc: “Nhất định em phải đi, Vụ Nguyên là mảnh đất có ý nghĩa rất đặc biệt đối với em, anh Chính, anh đi với em chứ?”
Trần Hiếu Chính do dự.
Cô lại bắt đầu vận động nài nỉ: “Được không, được không, đi nhé đi nhé, em luôn mơ ước được đi Vụ Nguyên với người mình yêu, em muốn đưa anh đi ngắm cây hòe già đã từng làm chứng cho tình yêu của mẹ em, em cũng muốn để nó làm chứng cho tình yêu của em. Đó là ước mơ của em, tiện đường em còn có thể về nhà, được không, đi nhé, … tiền tàu xe em đã chuẩn bị hết rồi”.
Anh cúi đầu một lúc lâu, đến khi ngẩng lên nụ cười đã nở trên môi, “Thôi được. Nhưng mà tiền tàu xe không dùng của em đâu, tiền các mô hình thiết kế anh làm thêm vẫn còn một ít, chi phí đi lại không có vấn đề gì đâu."
Trong tiếng cười giòn tan của cô, anh còn bổ sung một câu: “Mùng một tháng Năm chúng mình sẽ đi Vụ Nguyên”.
Rất hiếm khi cô nhìn thấy vẻ mặt anh lại nghiêm trang như vậy, vẻ nghiêm trang đó còn toát lên một sự quyết đoán mơ hồ, khiến cô gần như lầm tưởng rằng, sau một hồi đắn đo đấu tranh, điều anh cho cô không phải là quyết định đi Vụ Nguyên, mà là lời hứa chắc chắn của cả cuộc đời.
Buổi chiều hôm đó, Trịnh Vi ngồi bên Trần Hiếu Chính trên chuyến xe về nhà anh, một cảm giác khó hiểu xâm chiếm lòng cô. Chuyến xe đang đi về thành phố có nhà anh ở, thời gian trôi qua, nhà anh mỗi lúc một gần hơn. Cuối cùng anh đã chịu đưa cô về nhà, cho cô tiếp xúc với cuộc sống ngoài trường Đại học của anh. Trịnh Vi biết, điều này hoàn toàn có thể coi là một sự biến đổi về chất trong mỗi quan hệ của họ, mặc dù cô chưa bao giờ cho rằng mình là một người xấu xí, mà là một cô gái xinh xắn, đáng yêu được mọi người quý mến, nhưng trước khi gặp mẹ anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy hồi hộp.
Xe đi đã được gần một nửa đường, Trần Hiếu Chính thấy Trịnh Vi ngồi bên ngủ gật được một lúc lại bắt đầu chăm chú đọc cuốn sổ gì đó, vừa lên xe anh đã hỏi cô đọc gì, cô liền tỏ vẻ bí hiểm không chịu cho anh xem, anh cũng chẳng buồn để ý, nhưng hiếm khi thấy cô chăm chú như thế, không nén nổi tò mò anh lại hỏi cô: “Đọc cái gì mà chăm chú thế, không lẽ em đổi cuốn khác rồi à? ” Anh đã từng nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trăm thứ bà rằn mà cô luôn mang theo bên người, sau khi đọc những nội dung kỳ quái trong đó, anh bắt đầu tin vào câu nói “Trong các lĩnh vực, mỗi người có một tài riêng”.
Thấy Trần Hiếu Chính lại cất tiếng hỏi, Trịnh Vi cũng ngại không muốn giấu nữa, cô giơ cuốn sổ ra trước mặt anh lắc lắc: “Nhầm rồi! Đây là sổ tay của Trư Bắc! ”
“Sổ tay ghi chép của Tiểu Bắc mà lại thú vị đến thế sao? ” Trần Hiếu Chính đón lấy với vẻ nghi ngờ, anh giở ra xem, đúng là cuốn sổ được ghi chép rất cẩn thận, có đoạn trích, có thu hoạch, có những lời phát biểu cảm nghĩ, mặc dù đều là những tác phẩm tiểu thuyết vô vị, nhưng so với cuốn sổ tay của Trịnh Vi, vẫn còn khá chán. Anh lật đến trang cô vừa chăm chú nghiên cứu, thấy trên đó có ghi nắn nót “Cẩm nang đối nhân xử thế của nàng dâu với mẹ chồng ghê gớm”, dưới tiêu đề là nội dung cụ thể.
Anh gập cuốn sổ rồi trả lại cô, còn mình thì tựa vào lưng ghế nhìn cô đang thấp thỏm.
“Trước khi đí Tiểu Bắc cứ nhét cho em, bảo em phải đọc cho kỹ, em nghĩ, cái này…phòng trước vẫn hơn mà”. Cô nói với vẻ ngại ngần, nhưng lại sợ anh không vui, bèn bổ sung ngay: “Không phải ý em muốn nói là mẹ anh ghê gớm đâu nhé, chỉ có điều, lần đầu tiên em đến nhà anh nên hồi hộp lắm, nhớ đến những chuyện của mẹ anh mà anh kể cho em nghe, mà em cũng nghe người ta nói phần lớn những bà mẹ độc thân chỉ có một cậu con trai đều rất khó chiều, thế nên... này, anh không giận đó chứ? ”
Trần Hiếu Chính bật cười, “Em nói thế anh cũng thấy hơi hồi hộp thật”. Anh nghĩ một lát rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Đúng là mẹ anh hơi khó chiều, nhưng cũng không ghê gớm như em tưởng tượng đâu, anh đã quyết định đưa em về nhà tức là cũng phải có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý, có anh ở bên, mẹ anh còn dám ăn thịt em nữa không, hơn nữa em cũng đâu phải là dạng chổi cùn rế rách”.
Trịnh Vi khẽ vỗ vai anh, “Chẳng có người nào lại nói người yêu mình như thế. Nhưng, liệu mẹ anh có hận em cướp con trai của bà không? ”
“Em tưởng ai cũng ấu trĩ như em à? Anh đâu phải thứ đồ chơi, cướp kiểu gì? Nhưng…” Anh hơi bối rối: “Trước mặt mẹ anh, em nên tỏ ra điềm đạm hơn”.
“Từ trước đến nay em vẫn điềm đạm đó chứ, mọi người đều nói trông em điềm đạm ngoan hiền”. Cô thanh minh.
Anh nói lấp liếm: “Ừ, ừ, lúc em ngồi yên trông em rất điềm đạm”. Rồi anh lại bổ sung: “Và còn điều này nữa, em cũng nên tỏ ra chăm chỉ hơn, tuyệt đối không được kể những chuyện ở trường như có lúc anh phải rửa cả bát cho em, em biết đấy, những người tầm tuổi mẹ anh, suy nghĩ vẫn cổ hủ lắm”.
“Cái đó thì em biết, em chỉ nói bình thường đều là em thu vén gọn gàng cho anh, để mẹ anh phải ngất ngây con gà tây”. Trịnh Vi cười tinh nghịch.
Một lát sau, Trần Hiếu Chính không thấy cô nói gì nữa, mới phát hiện ra cô đã dựa người vào ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào, dần dần tựa vào người anh, miệng khép hờ, khiến gương mặt đang say sưa trong giấc nồng của cô càng trở nên ngây thơ, hồn nhiên. Anh khẽ nhích vai, tạo cho cô một chỗ dựa thoải mái rồi đưa mắt nhìn cảnh vật đang lướt qua vùn vụt ngoải cửa xe. Chiếc xe khách lao vun vút trên con đường rộng thênh thang thẳng tắp, chưa kịp ngắm những khóm hoa dại rực rỡ mọc ven đường, xe đã vụt qua, dù quay đầu lại, cũng không nhìn thấy gì nữa.
Hai người về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Nhà anh nằm ở khu tập thể của cơ quan mẹ anh. Từ nhỏ Trịnh Vi cũng lớn lên trong khu tập thể, nên cô đã khá quen thuộc với cuộc sống của một xã hội thu nhỏ có đủ bệnh viện, trường học, chỉ có điều, so với khu tập thể của các cơ quan làm ăn khá giả có bãi cỏ, vườn hoa mà cô đã quen từ nhỏ, khu nhà của cơ quan đang sắp sửa đến hồi phá sản nằm trước mặt cô trông lạnh lẽo, tồi tàn hơn nhiều.
Nhà anh ở tầng hai, Trần Hiếu Chính vừa gõ cửa, cánh cửa có phần cũ nát đó liền mở ra ngay.
“Chính, con về rồi đấy à? ”
Nếu không có câu nói vui mừng của người phụ nữ trước mặt khi nhìn thấy cậu con trai, thì gần như Trịnh Vi không thể tin rằng, người đàn bà tầm 50 tuổi có phần khắc khổ này là mẹ Trần Hiếu Chính. Cô chỉ kém Trần Hiếu Chính một tuổi, đáng lý ra mẹ cô và mẹ anh tuổi tác cũng tương đương nhau, Trịnh Vi nhớ đến gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của mẹ mình, lại nhìn vẻ già trước tuổi của mẹ anh, bất giác kinh ngạc.
Từ sau lưng Trần Hiếu Chính cô thò mặt ra, miệng nở nụ cười thật tươi: “Cháu chào bác ạ”.
Lúc nhìn thấy Trịnh Vi, mẹ anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng tục ngữ nói “đánh người không đánh người cười”, trước nụ cười của Trịnh Vi, bà nhanh chóng mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn sang con trai với vẻ thắc mắc.
“Mẹ, bạn ấy là Trịnh Vi, là …là bạn học cùng trường với con, đến nhà mình chơi một hai hôm. Vi Vi, đây là mẹ anh”. Dù sao thì anh cũng còn trẻ, ít va chạm, ngại giới thiệu với mẹ mình rằng “đây là bạn gái của con”, nhưng với tính cách của anh, làm sao có thể đưa bạn gái cùng học về nhà một cách dễ dàng như vậy, huống hồ, ánh mắt thân mật mà anh dành cho Trịnh Vi và việc hai người nắm chặt tay nhau sau lưng đã nói lên tất cả.
Mẹ Trần Hiếu Chính đã chuẩn bị xong cơm nước, dường như chỉ cần đợi con trai về là có thể ăn cơm, trên bàn bày gọn gàng ba chiếc bát và ba đôi đũa, Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ, dường như căn nhà không còn ai nữa thì phải, lẽ nào mẹ anh đã linh cảm được trước con trai mình sẽ đưa một cô gái về nhà? Đang mải nghĩ, mẹ anh đã giục: “Chính, mau mời bạn con ngồi đi, mẹ lấy thêm cái bát nữa”. Nói rồi bà liền đi vào bếp.
Trần Hiếu Chính đã nhận ra vẻ thắc mắc của cô, anh lén ghé sát vào tai cô nói: “Bộ bát đũa kia là của bố anh”.
Trịnh Vi càng ngạc nhiên hơn, suýt nữa cô buột miệng hỏi: không phải bố anh đã mất rồi đó sao? May mà cô đã kịp hiểu ra vấn đề, dưới ánh đèn lờ mờ cô khẽ rùng mình.
Tranh thủ lúc mẹ anh đi vào, Trịnh Vi liếc nhanh một lượt khắp phòng, bây giờ thì cô đã hiểu ra được phần nào, tại sao lúc đầu cô cứ cảm thấy căn phòng này gây cho người ta một cảm giác ức chế đến kỳ lạ, hóa ra là do bóng đèn ở phòng khách có công suất quá thấp, khiến đồ vật xung quanh càng trở nên cũ kỹ, tồi tàn, dường như các đồ dùng trong nhà đều là của hai mươi năm trước, nếu ở thời đó, cũng có thể coi là cao cấp. Nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng, chúng đã trở nên sờn bạc cũ kỹ, nếu không có anh ở bên cạnh, thì một người từ nhỏ được sống trong môi trường đầy đủ như cô sẽ tưởng mình đang ngồi trên cỗ máy thời gian, quay trở lại hai mươi năm về trước.
Tuy nhiên, mặc dù cũ kỹ, nhưng trong tầm nhìn của cô, tất cả đều không có một hạt bụi hay bất cứ sự bừa bộn nào, mọi đồ vật đều xuất hiện đúng vị trí, sạch sẽ gọn gàng đến mức không giống nơi để ở, mà giống như một gian phòng trưng bày theo phong cách cổ. Cô nghĩ, đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy, Trần Hiếu Chính lớn lên trong một gia đình như thế này, thảo nào anh cũng cẩn thận đến mức khó gần.
Tiếp đó ánh mắt cô không thể tránh khỏi việc dừng lại trước khung ảnh thờ đặt trên chiếc tủ nhỏ trải vải đen, không cần hỏi cô cũng đoán được người đàn ông trong tấm ảnh đen trắng kia là cha anh, các nét thanh tú gọn gàng đó, Trần Hiếu Chính đúng là bản sao của người trong ảnh. Không biết có phải do cha anh mất khi ông còn quá trẻ hay không mà hình ảnh đó khiến Trịnh Vi cảm thấy quen thuộc và thân thiết, vì thế sau khi nhìn một hồi lâu, cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Cô khẽ nói với Trần Hiếu Chính: “Anh Chính, bố anh đẹp trai thật đấy, anh còn kể rằng ông rất có tài đúng không, lấy được một người chồng như thế, chứng tỏ hồi trẻ mẹ anh cũng rất đẹp”.
Trần Hiếu Chính đang định đáp lời, đúng lúc mẹ anh cầm bát đũa từ bếp đi ra, hai người vội im bặt.
“Bác để cháu ạ! ” Trịnh Vi nhanh nhảu nở một nụ cười và bước lên phía trước, những lúc như thế này, thể hiện vẻ chăm chỉ, nhanh nhẹn chắc chắn là lựa chọn sáng suốt.
“Không sao, không sao, ai lại để cháu làm, cháu ngồi đi, cháu ngồi đi”. Mẹ anh đâu chịu nhường cô, rồi bà nhìn Trần Hiếu Chính với vẻ trách móc: “Chính, sao vẫn để bạn con đứng thế”. Trần Hiếu Chính đành kéo Trịnh Vi ngồi xuống cạnh bàn ăn, còn mình cũng ngồi xuống bên cô.
Vì quãng đường về nhà anh khá dài nên Trịnh Vi đã thấy bụng đói meo từ lâu, nhưng cô biết lúc này phải giữ phép tắc, phụ huynh còn chưa động đũa, chắc chắn cô chưa thể động, không thể để mẹ anh nghĩ cô là con nhà thiếu giáo dục.
Sau khi đã ngồi xuống ghế, mẹ anh liếc cậu con trai và Trịnh Vi một cái rồi nhìn sang chỗ ngồi trống có bày bát đĩa bên cạnh, và nói một câu giọng hơi lạc đi: “Ông ơi, ông ăn cơm đi. Hôm nay thằng Chính nhà mình cũng về rồi, ông vui thì ăn nhiều vào nhé”.
Nói xong bà quay sang Trần Hiếu Chính, “Được nghỉ rồi, con nói một câu với bố đi”.
Dường như Trần Hiếu Chính có vẻ hơi ngại, nhưng vẫn nghe theo lời mẹ và nói một câu với không khí: “Bố, con về rồi ạ…Con đưa Trịnh Vi về nhà gặp bố”.
“Thôi ăn cơm đi”. Nói xong câu đó, mẹ anh bắt đầu gắp thức ăn vào bát Trịnh Vi, “Bác không nghĩ là nhà có khách nên cũng chẳng chuẩn bị gì, đồ ăn đơn giản quá, nhưng nếu cháu không chê thì ăn nhiều vào nhé”.
“Đâu có ạ, bác khách khí quá ạ”. Trịnh Vi nhanh miệng đáp, nhưng vẫn chưa hết bất ngờ vì chuyện vừa nãy, tay cầm đôi đũa, không biết nên ăn thế nào.
“Sao vậy…à, bác quên mất là thanh niên các cháu không thích người khác gắp thức ăn”. Mẹ anh tỏ ra luống cuống, bà nhìn Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính với vẻ ngại ngùng rồi nói thêm: “Nhưng cháu yên tâm, bác dùng đũa riêng đấy, đũa bác đã rửa hai lần rồi còn khử độc nữa”.
“Không phải ạ, không phải đâu bác ạ, vừa nãy cháu đói quá, nhìn thấy các món ngon, mừng qua nên quên cả gắp”. Trịnh Vi vội nói, để chứng minh cho độ tin cậy trong lời nói của mình, cô còn và một miếng cơm lẫn thức ăn vào miệng, suýt nữa thì nghẹn.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Trần Hiếu Chính vội vỗ lưng cho cô, mẹ anh thì đứng ngay dậy rót một cốc nước và đặt xuống trước mặt cô: “Cứ từ từ thôi, cháu không chê là được rồi, hiếm khi có dịp Chính đưa bạn về nhà, bác chỉ sợ tiếp khách không được chu đáo, Chính, con cũng ăn cơm đi”.
Ba người cùng ngồi ăn cơm, cảnh tượng này hoàn toàn khác với những điều Trịnh Vi tưởng tượng lúc trước, cô tưởng mình sẽ gặp một người phụ nữ trung niên ghê gớm, hà khắc, ít nhất cũng là một người khó tính, trong lòng đã nghĩ ra mọi cách để đối phó. Không ngờ mẹ anh lại là một người phụ nữ khắc khổ và thật thà như thế này, mặc dù trông có vẻ hơi nhạy cảm, nhưng hoàn toàn là điều có thể lý giải đối với một người phụ nữ trung niên ở góa từ lâu, và bà không hề tỏ ra ngại ngần, vẫn rất lịch sự, chu đáo tiếp đón vị khách đến chơi bất ngờ này.
Sau khi ăn xong cũng vẫn như vậy, Trịnh Vi chủ động đòi thu dọn bát đũa và rửa bát nhưng bị mẹ anh từ chối ngay, bà bảo Trần Hiếu Chính ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng Trịnh Vi, còn mình thì thu dọn trong bếp, xong xuôi, bà còn bê ra cho họ một đĩa hoa quả đã được gọt bổ cẩn thận.
Đúng vậy, mẹ anh quá khách khí, đó là sự tiếp đãi ân cần chu đáo, Trịnh Vi có cảm giác mình được coi trọng như thượng khách, nhưng cảm giác này càng khiến cô cảm thấy có điều gì bất ổn, cô không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, nhưng đây chắc chắn không phải là điều mà cô đã dự đoán.
Trịnh Vi bóc một quả quít trước ánh mắt chờ đợi của mẹ Trần Hiếu Chính và đưa một múi vào miệng, rất chua, cô chỉ thích chua rôn rốt, suýt nữa cô nhăn mặt, nhưng đã kịp cưỡng lại, sợ người phụ nữ đang có phần khó hiểu này lại để lộ ra vẻ thất vọng một lần nữa. Cũng may Trần Hiếu Chính thò tay lấy ngay quả quýt trên tay cô và nói: “Lâu lắm mình chưa ăn cái này rồi”. Coi như cứu cho Trịnh Vi một bàn thua.
Mẹ anh đi ngủ sớm, chưa đến 10 giờ 30 đã ngủ rồi, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính cũng không tiện ngồi riêng ở phòng khách. Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, mẹ anh để con trai ngủ trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, nhường phòng ngủ cho Trịnh Vi.
“Ga trải giường và chăn đều là mới cả”. Bà nói với Trịnh Vi như vậy.
Trịnh Vi vội vàng cảm ơn, “Bác vất vả quá ạ”.
Đêm đến, Trịnh Vi nằm trên giường suy nghĩ liên miên, không tài nào chợp mắt được, cô lạ nhà, rất khó làm quen với những nơi xa lạ, nhưng làm sao có thể nói đây là nơi xa lạ? Mặc dù cô chưa từng đặt chân đến đây, nhưng căn phòng này là căn phòng Trần Hiếu Chính đã từng sống, nền nhà là nơi anh đã đi qua, giường là chỗ ngủ của anh, mỗi tấc đất ở đây đều chứng kiến dấu chân trưởng thành của anh, còn có điều gì khiến cô cảm thấy gần gũi hơn? Cô đã đến đây, mặc dù sự khách khí của mẹ anh khiến cô thấy hơi khó thích nghi, nhưng dù sao cũng tốt hơn gấp nhiều lần so với cô dự đoán.
Đang mơ màng, Trịnh Vi nghe thấy có tiếng gõ cửa khe khẽ, đêm hôm khuya khoắt, căn nhà cũ này lại phát ra âm thanh đó khiến cô bất giác rùng mình. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, cô đành khoác áo xuống giường, lấy hết can đảm ra mở cửa, Trần Hiếu Chính ngủ ngoài phòng khách, cô còn sợ gì.
Khi cửa mở ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa, cô vui mừng khẽ gọi “Anh…”, chưa kịp nói hết câu, người đang ra phải ngủ ở ghế soga đó đã nhanh tay bịt mồm lại: “Suỵt! ” Anh khẽ ra hiệu cho cô, cô lập tức hiểu ngay ý, cũng bắt chước đặt một ngón tay lên môi, cửa phòng khẽ khép lại, trong bóng tối, bóng đen đó liển ôm chặt lấy cô. Trịnh Vi cảm nhận hơi thở mà mình quen thuộc, cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, kèm thêm cả sự hồi hộp vì làm chuyện xấu sau lưng người lớn.
Trong trường, cơ hội được ở gần nhau trong không gian vắng lặng như thế này không nhiều, hai người vội vàng chia sẻ cho nhau cảm giác hồi hộp, ngọt ngào quen thuộc mà lạ lẫm đó. Trịnh Vi hỏi Trần Hiếu Chính: “Có phải mẹ anh không thích em lắm đúng không? Em có làm sai điều gì không? ” Trần Hiếu Chính khẽ vuốt mái tóc cô: “Không đâu, em thể hiện rất tốt, bình thường mẹ anh đã như thế, nhưng bà không xấu bụng đâu”.
Hai người thì thầm nói chuyện và cố gắng nói thật khẽ, chỉ sợ làm mẹ anh thức giấc, cả đêm lúc ngủ lúc tỉnh, 5 giờ sáng Trần Hiếu Chính đã tỉnh dậy và quay trở lại phòng khách, anh nói mẹ anh có thói quen dậy sớm, nếu không thấy anh ngủ trên ghế sofa sợ sẽ không hay.
Sau khi Trần Hiếu Chính ra ngoài, một đêm sống trong thấp thỏm, hồi hộp, Trịnh Vi lại tiếp tục say sưa trong giấc nồng, lúc tỉnh dậy vén rèm cửa sổ trời đã sáng rõ, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường, mới biết đã hơn 9 giờ, bất giác giật mình, vội thay quần áo, thầm mắng mình không chịu để ý ngủ quá giờ, anh nói mẹ anh có thói quen dậy sớm, kiểu này thì gay to rồi.
Lúc cô mở cửa bước ra, Trần Hiếu Chính và mẹ anh đã ngồi trước bàn ăn đợi cô, trên bàn đặt sẵn bát đũa, cháo hoa và đồ ăn sáng. Vẫn chưa ai đụng đũa, xem ra họ đợi cô khá lâu rồi.
Trịnh Vi thẹn thùng chào: “Bác ạ, anh ạ” rồi cúi đầu chạy vụt ra đánh răng rửa mặt. Cuối cùng khi đã ngồi xuống bàn ăn, vẫn là mẹ anh nói vài câu với chỗ trống bên cạnh, sau đó mới bắt đầu ăn sáng.
Đã qua bữa cơm tối hôm qua, Trịnh Vi không còn thấy lạ trước thói quen kỳ dị này của nhà anh nữa, ngược lại, cô cảm thấy hơi cảm động, một người phụ nữ ở góa hơn hai mươi năm, nuôi đứa con của người chồng đã khuất lớn khôn, vẫn không giây phút nào quên người đã mất, chắc chắn những tình cảm bà dành cho chồng phải sâu nặng biết bao.
Cô ăn một miếng cháo, đã nguội hết rồi, điều này càng chứng tỏ họ đã đợi cô rất lâu, cô ngại ngùng nói: “Cháu xin lỗi, cháu ngủ say quá”. Nói xong lại quay sang người đang cúi đầu ăn, trách: “Đáng lẽ anh phải gọi em một tiếng mới phải! ” Trần Hiếu Chính chỉ cười mà không nói gì, cuối cùng mẹ anh lại can khéo: “Không sao, không sao, thanh niên thích ngủ là chuyện rất bình thường, hồi bác bằng tuổi cháu cũng thèm ngủ lắm, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được”.
“Ơ, thế hôm nay bác không phải đi làm ạ? ” Trịnh Vi sực nhớ mặc dù ở trường đã cho nghỉ, nhưng hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, mẹ anh vẫn đang đi làm, giờ này đáng lẽ không có mặt ở nhà mới phải.
“Số là thế này, Chính vừa mới về, nhà lại có khách nên bác xin nghỉ hai ngày, sáng sớm bác đã đi chợ, buổi trưa và buổi tối bác còn phải nấu cơm cho 2 đứa."
Ăn xong bữa sáng, dường như mẹ anh vẫn bận rộn với công việc trong bếp, Trịnh Vi không có việc gì làm, lòng cũng cảm thấy thực sự ái ngại, nghĩ lúc này không chịu thể hiện còn đợi lúc nào? Cô bèn chủ động đi vào trong bếp, “Bác ạ, cháu làm việc vặt hộ bác nhé”.
“Ấy chết, cháu đừng vào bếp, chỗ nào cũng đầy dầu mỡ, bẩn quần áo thì khổ đấy”.
Trịnh Vi vội nói không sao, Trần Hiếu Chính cũng bước vào nói với mẹ: “Mẹ, không sao đâu, hơn nữa cũng có phải người ngoài đâu, mẹ để cô ấy giúp một tay đi”.
Mẹ anh nhìn thấy vẻ thành khẩn gật đầu liên hồi của Trịnh Vi, đành phải lấy ra một cái tạp dề sạch sẽ cho cô mặc vào, “Mệt thì phải nói đó nhé, một mình bác cũng làm được mà”.
“Bác ơi, cháu rửa rau nhé! ” Hồi ở nhà, Trịnh Vi đâu có cơ hội được vào bếp, bây giờ mặc tạp dề vào, cảm thấy cái gì cũng mới lạ thích thú.
Mẹ anh thấy Trịnh Vi nhấc rổ rau bên cạnh bồn rửa lên, vội nói: “Không cần, không cần, cái đó bác đã rửa rồi”.
“Thế cháu thái rau bác nhé, việc này cháu biết làm”. Trịnh Vi quay sang mấy quả dưa chuột đang để trên thớt.
“Thôi để bác làm cho, cẩn thận không đứt tay đấy”. Mẹ anh nói với vẻ không yên tâm.
“Không sao đâu ạ, việc này bác giao cho cháu”. Trịnh Vi hứa hẹn.
Lúc đầu Trần Hiếu Chính tựa người vào khung cửa bếp và nhìn với vẻ lo lắng, một lát sau liền bị mẹ và Trịnh Vi hùa vào đuổi ra, anh vừa ngồi xuống ghế sofa, thì nghe thấy trong bếp vọng lại tiếng kêu thất thanh một trước một sau của Trịnh Vi và mẹ anh, anh vội chạy vào. Thấy con dao Trịnh Vi vừa cầm nằm chỏng chơ trên trên thớt, tay phải cô đang nắm chặt ngón tay trái, máu không ngừng nhỏ từng giọt qua kẽ tay, mẹ anh vừa nhìn thấy máu, mặt biến sắc, vội túm lấy bàn tay vừa bị thương của Trịnh Vi đặt dưới vòi nước xả cho sạch, sau đó giục Trần Hiếu Chính đi lấy cồn và cuộn băng. Trần Hiếu Chính cũng hết hồn, lúc mở ngăn kéo tìm cuộn băng, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, mẹ anh đón lấy cuộn băng rồi vội rửa vết thương và băng bó cẩn thận lại cho Trịnh Vi, vừa làm vừa còn tự trách mình, “Chỉ tại bác, bác không nên để cháu làm việc đó”.
Sau khi được băng bó, Trịnh Vi được dìu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, hai mẹ con anh ngồi xuống bên cạnh cô. Vết đứt khá sâu, may mà chưa vào xương, cô không hề biết quả dưa chuột sẽ lăn tròn trên thớt khi thái, thế là cô liền cắt ngay vào ngón tay mình. Họ đều hỏi cô có đau không với vẻ lo lắng, thực ra giấy phút này đây, ngoài đau đớn ra, cô còn trách mình vô tích sự nhiều hơn, cô đã làm hỏng hết mọi việc, giờ thì mẹ anh làm sao còn tin rằng cô là một cô gái đảm đang biết tề gia nội trợ nữa?
Cô nghĩ như vậy, những giọt nước mắt lúc mới đứt tay chưa xuất hiện, giờ đã ngân ngấn, cô không dám nhìn mặt mẹ anh, cô cảm thấy mình đã để anh mất mặt. Lúc mẹ anh đi thu dọn đám bông băng, cô mới ngẩng đấu lên, nước mắt vòng quanh nhìn anh, “Em xin lỗi, anh Chính, em vụng về quá, em chằng làm được gì ra hồn cả”.
Trần Hiếu Chính ngồi bên cô, dường như không nghe thấy gì mà nhẹ nhàng đặt bàn tay vừa bị đứt của cô vào lòng bàn tay mình, chỉ sợ làm cô đau, lúc tay cô chảy máu, anh như người hồn vía lên mây. Một đôi tay như thế này, đôi tay mà anh nâng niu nhất lại được băng bó xấu xí ở nhà anh. Anh không nói gì mà chỉ nhìn bàn tay cô, nhìn trân trân không rời, đó là nhát dao cứa vào tim anh.
Bình luận facebook