-
Chương 27: Cứ như vậy mà không hề chuẩn bị tâm lý ...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Dao gần như là một cái xác không hồn mà trở về nhà, cô ngẩn ngơ cả người, ngay cả Megatron nhảy lên người cô vô cùng chủ động lấy lòng cô, cũng không làm cho tâm trạng của cô tốt lên.
Vừa vặn tối nay Tiền Hằng có bữa cơm với khách hàng, bỏ bớt việc nấu cơm, Thành Dao quyết định cũng không làm cơm tối nữa, dù sao vào lúc này cô không muốn ăn chút nào.
Cô mở điện thoại, nhìn dãy số quen thuộc của Thành Tích, nhưng lại không dám gọi. Cô sợ nghe được giọng của chị, cô biết bất luận như thế nào Thành Tích cũng sẽ không nói gì, chị ấy luôn ngầm chịu đựng, luôn không đành lòng trách móc người khác, cũng luôn tự mình chịu đựng năng lượng tiêu cực [1], nhưng chính vì vậy, Thành Dao càng không biết đối mặt với chị ấy như thế nào.
[1] Năng lực tiêu cực (负能量): biểu thị sự xấu xa của con người.
Đúng vào lúc này, đột truyền đến âm thanh chuyển động của chìa khóa truyền từ cửa.
Thành Dao dẫn Megatron, cảnh giác rón rén đến cửa, kết quả lại phát hiện là Tiền Hằng.
"Sếp, tối nay không phải anh hẹn ăn cơm với khách hàng người Áo sao?"
Tiền Hằng còn mặc bộ đồ tinh tế mà đắt tiền, anh đưa cổ tay ra, vừa tháo dây đồng hồ đeo tay ra, vừa tự nhiên nói: "À, khách hàng người Áo tạm thời có việc, không đến được."
"Vậy..."
"Vậy cô nấu cơm đi." Mặt Tiền Hằng không chút biểu cảm nói: "Tôi muốn ăn cá tuyết áp chảo [2], bào ngư dầu hào [3], bông cải xanh xào chay, rau trộn mộc nhĩ, thịt kho Đông Pha [4]."
[2] Cá tuyết áp chảo:
[3] Bào ngư dầu hào:
[4] Thịt kho Đông Pha:
Thành Dao trợn mắt há miệng: "Những nguyên liệu nấu ăn này, trong nhà một cái cũng không có đó! Nếu không thì đổi cái khác đi, dựa theo đồ có sẵn trong tủ lạnh, có thể là trứng xào cà chua [5], cần tây xào hoa huệ [6], thịt bò hầm khoai tây, anh xem những món này được không?"
[5] Trứng xào cà chua:
[6] Cần tây xào hoa huệ:
"Ở trong từ điển của tôi, không có lùi lại để tiến một bước [7]."
[7] Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
"..."
"Nhưng hôm nay cho cô đãi ngộ đặc biệt, tôi có thể lái xe đưa cô đi mua thức ăn."
Vượt quá dự liệu của Thành Dao, hôm nay Tiền Hằng vậy mà không chỉ bỏ qua mấy tờ Mao gia gia để cho Thành Dao tự đón xe đi mua thức ăn, mà còn chủ động xin đi giết giặc tự mình làm tài xế.
Cho đến khi ngồi trên Bentley lần nữa, Thành Dao còn hơi hoảng hốt, cô nhìn gò má của Tiền Hằng, vẫn còn buồn bực, người này rốt cuộc muốn ăn cá tuyết với bào ngư đến mức nào chứ? Cũng không ngại tự mình lái xe đến.
Mặc dù đi siêu thị cửa hàng, nhưng mà lưu lượng khách buổi chiều vẫn rất lớn, Thành Dao vô cùng thành thạo với nơi này, nhưng mà vị sếp phía sau của cô, thì không phải như vậy.
"Đừng đẩy tôi nữa, bác vừa mới sờ eo của tôi, đó là quấy rối tình dục."
Tiền Hằng đứng trước quầy sữa bò, lạnh lùng nhìn bác gái sau lưng anh mà cảnh cáo.
Vị sếp cao cao tại thượng chưa ăn khói lửa nhân gian [8] này, hiển nhiên ít khi đến siêu thị một mình, càng không biết sức chiến đấu tranh đồ của các bác gái trong siêu thị.
[8] Chưa ăn khói lửa nhân gian (不食人间烟火): nghĩa là không phải bình thường.
Trước khi bác gái kia trừng đôi mắt ánh sao, hai tay chống nạnh, tựa như cái compa đứng chuẩn bị phát công, Thành Dao kéo Tiền Hằng ra phía sau mình: "Bác gái, anh ấy trước kia bị người ta quấy rối sờ eo sờ mông á, nên khá nhạy cảm, bác hãy tha thứ tha thứ!"
Bác gái lầm bầm mấy câu, trừng mắt nhìn Tiền Hằng, mới nghênh ngang rời đi.
"Tôi từng bị quấy rối tình dục??? Cô đây là đang ám chỉ cái gì?"
Đối mặt với cơn tức giận của Tiền Hằng, Thành Dao tốt bụng giải thích: "Anh không biết sức chiến đấu của những bác gái này mạnh mức nào đâu, anh sẽ không muốn chọc tới đâu, dàn xếp ổn thỏa dàn xếp ổn thỏa."
"Tôi là luật sư, sức chiến đấu của những bác gái này có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh hơn tôi sao?"
Kết quả lời của Tiền Hằng vừa dứt, cách bọn họ không xa truyền đến tiếng cãi vả ——
"Hộp trứng gà nửa giá cuối cùng này là của tôi!"
"Haha, còn là của bà? Hai con mắt trên mặt bà là hai cái bóng đèn à? Đêm hôm không lo cắm điện đi! Đồ mù! Không thấy trứng gà là tôi lấy trước sao? Bà cho rằng mình đứng trước quầy mì tôm trứng thì trứng gà là của bà á, sao bà không đến cửa ngân hàng mà nói toàn bộ tiền đều là của bà hả?"
Người giành được trứng gà thì chiếm thế thượng phong, bất ngờ là người đó chính là bác gái mới vừa bị Tiền Hằng chỉ trích quấy rối tình dục...
Người kia rõ ràng cũng không chịu yếu thế: "Cả nhà bà ăn cứt sao? Miệng phun toàn cứt. Tôi thấy bà mới mù, đôi mắt nhỏ này của bà, trước kia lúc đi ngang qua hiện trường tai nạn xe cộ bị cán qua à."
"Trương Xuân Hoa, đừng tưởng tôi không biết bà múa ngoài quảng trường sau lưng tôi, xúi giục đội viên của tôi đi theo bà lăn lộn, tuổi đã cao còn để trần ngực quyến rũ bảo vệ, muốn cấu kết với ông ta cướp sân của tôi, bà cái đồ lẳng lơ, ngực cũng thõng đến rốn rồi, búa lớn ở trên đầu á, tôi cũng khó hiểu sao triển lãm thế giới [9] năm đó lại không kêu bà đi triển lãm!"
[9] Triển lãm thế giới (世博会) hay thường gọi là Hội chợ Thế giới là một loạt triển lãm lớn bắt đầu từ thế kỷ 19 để mọi quốc gia trưng bày những thành tựu công nghệ của mình
...
Hai bác gái, hiển nhiên là thù mới hận cũ có duyên trước, từ bão táp trứng gà đến múa quảng trường, chỉ mũi mắng đối phương lại nhiều vô số kể, hoàn toàn đổi mới kho từ ngữ của Tiền Hằng.
Thành Dao nhìn Tiền Hằng: "Thấy chưa, nếu như không phải tôi kéo anh, thì bây giờ anh chính là kết cục này."
"..."
Mặc dù mặt của Tiền Hằng bày ra vẻ không cam lòng, nhưng mà mắt thấy hai bác gái đã bắt đầu túm tóc xé áo trong miệng chửi lấy chửi để mà đánh nhau, anh mấp máy môi, lựa chọn yên lặng.
Lần này, anh thua tâm phục khẩu phục.
Trái tim của Thành Dao vốn bởi vì chuyện của Thành Tích mà vô cùng ngột ngạt, nhưng khi thấy một Tiền Hằng rung trời chuyển đất ở ngành luật, lại cũng có một ngày nhận thua, vào lúc cô không ý thức đến, tâm trạng của cô đã trở nên tươi đẹp hơn một chút.
Hôm nay Tiền Hằng cũng thay đổi tác phong sấm rền gió cuốn thường ngày, ngoại trừ đi thẳng vào vấn đề chính mua các nguyên liệu nấu ăn anh chỉ định, anh còn chủ động tỏ ý có thể đi dạo một chút.
"Cái kệ hàng này, từ chỗ này đến cuối cùng, tất cả đều lấy một phần."
Thành Dao không xác định được nhìn Tiền Hằng, hơi trợn mắt há miệng: "Anh chắc chắn? Một loại giống nhau?"
Đứng trước mặt hai người, là một kệ hàng đồ ngọt.
Tiền Hằng cao lãnh mắc bệnh ông chủ như vậy, chẳng lẽ lại thích ăn đồ ngọt???
"Bảo cô mua thì mua đi, sao lắm vấn đề vậy."
"Được được được."
Dù sao cũng không phải cô bỏ tiền, Thành Dao nào dám không vâng lời sếp, vội vàng bỏ vào xe đẩy mua hàng.
Thành Dao nhìn xe đẩy mua hàng đầy ắp, liếc nhìn Tiền Hằng.
Tiền Hằng ưu nhã đưa đôi tay thon dài trắng nõn của mình ra: "Đôi tay này..."
"Tôi biết, tôi biết, đôi tay này không phải dùng để đẩy xe đẩy mua hàng." Thành Dao cam chịu số phận mà đẩy xe, "Tôi đẩy, tôi đẩy."
Kết quả là Tiền Hằng còn chưa thỏa mãn với chiếc đẩy đầy ắp, hai tay anh đút túi: "Còn quà vặt gì khác đặc biệt ngon không?"
"Có chứ, khoai tây chiên Ba anh em Hokkaido [10], kem Mochi [11], đậu vị gạch cua [12], Socola Maltesers [13], hạt dẻ rang [14], kẹo hồ lô [15], bánh bích quy trứng cuốn Yoku Moku [16], Vua mũi dài [17]..."
[10] Khoai tây chiên Ba anh em Hokkaido:
[11] Kem Mochi:
[12] Đậu vị gạch cua:
[13] Socola Maltesers:
[14] Hạt dẻ rang:
[15] Kẹo hồ lô:
[16] Bánh bích quy trứng cuốn Yoku Moku:
[17] Vua mũi dài:
Đối với quà vặt Thành Dao rất thành thạo nói một tràng dài linh tinh lang tang, nói xong, cô mới ý thức mà xấu hổ: "Tôi cảm thấy đều ăn rất ngon ha ha ha..."
"Vậy thì mua hết."
"Hả?"
Thành Dao hoàn toàn không nghĩ tới, cuối cùng, Tiền Hằng lại thật sự mua tất cả quà vặt mà cô nói đến, tay phải của cô ôm một túi hạt dẻ rang còn nóng, tay trái cầm một cây kẹo hồ lô, bởi vì hai tay của cô đều bận rộn, nên một xe lớn quà vặt kia, phải để cho Tiền Hằng chiếu cố đẩy...
Tiền Hằng mặc bộ âu phục đắt tiền, cứ như vậy mà đẩy một chiếc xe đầy đồ ngọt hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của anh, gương mặt thối đứng giữa hàng ngũ bác gái và cô gái trẻ tuổi tính tiền.
Vô cùng không cân đối, nhưng cũng vô cùng cân đối.
Loại hơi thở của chợ búa xung quanh dường như hòa tan với loại khí chất lạnh lùng người sống chớ đến trên người Tiền Hằng, làm cho cả người anh trở nên rung động lòng người, giống như là anh anh tuấn đến mức từ chối người bên ngoài từ ngàn dặm, mạ một tầng ánh sáng ấm áp.
Mặc dù bởi vì bề ngoài bắt mắt cùng với khí chất xuất trần, nên lúc Tiền Hằng đứng giữa hàng ngũ tính tiền thật sự như hạc đứng giữa đàn gà, không ngừng có người ném ánh mắt đánh giá lên người anh, nhưng mà với loại tính khí tỉ lệ thuận với giá trị nhan sắc này mỗi lần Tiền Hằng gặp phải loại ánh mắt dò xét này, đều không một chút do dự nhìn lại bằng ánh mắt cực lạnh của mình.
Những người trong hàng không dám nhìn Tiền Hằng nữa, nên nhìn về phía Thành Dao.
Hầu hết những người đến siêu thị mua đồ đều là phụ nữ, đừng nói một người đàn ông ăn mặc sang trọng, khí chất nổi bật như vậy, ngay cả một người đàn ông bụng bia, cũng rất hiếm. Loại chuyện đến siêu thị mua thức ăn mua đồ dùng hàng ngày này, dường như là công việc của phụ nữ.
Mà Tiền Hằng ngoại trừ trông đẹp trai dáng người cao ráo ra, thì toàn thân có một loại hơi thở nổi bật chính là —— cao quý.
Từ đầu tóc, quần áo, đến mỗi một lỗ chân lông của anh, tựa như đều tỏa ra mùi nhân dân tệ thoang thoảng.
Thoạt nhìn vô cùng có tiền, vô cùng sống trong nhung lụa, thời gian cũng vô cùng quý giá.
Mà một người đàn ông đẹp trai có tiền bận rộn như vậy, vậy mà vẫn sẵn lòng cùng đi siêu thị mua đồ, còn kiên nhẫn cùng nhau xếp hàng tính tiền, hơn nữa mua cả một xe đồ ngọt, đều là mua cho con gái ăn.
Ánh mắt mà mọi người nhìn Thành Dao, thật sự giống như nhìn nữ chính trong tiểu thuyết thiếu nữ vậy.
Hâm mộ, ghen tị, quan sát, tò mò.
Thành Dao ở giữa loại ánh mắt rửa tội này, tay chân cũng có chút luống cuống, hận không thể nhảy dựng lên giải thích, vị này là sếp của cô, đồ ngọt mà sếp mua đều là của anh!
Vất vả lắm mới đến khi mấy người phía trước thanh toán hóa đơn xong, đến lượt Tiền Hằng.
Lúc Tiền Hằng trả tiền, Thành Dao nhìn thấy kẹo cầu vồng Skittles [18] cô thích nhất trên kệ hàng bên cạnh quầy tính tiền, không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Mặc dù cô rất muốn ăn, nhưng người trả tiền là Tiền Hằng, cho dù kẹo cầu vồng không đắt, nhưng cô cũng không thể không biết xấu hổ bắt Tiền Hằng trả tiền cho đồ cô muốn ăn.
[18] Kẹo cầu vồng Skittles:
Nhưng mà cũng không biết có phải là sự trùng hợp của vận mệnh hay không, Tiền Hằng vốn đang nhìn về phía trước, cũng không biết thế nào, đột nhiên quay đầu, anh nhìn Thành Dao: "Lấy giúp tôi ba gói kẹo cầu vồng Skittles."
Giọng anh lạnh tanh, mang theo một loại khí chất cao quý, rõ ràng chỉ là mua kẹo cầu vồng, thế nhưng dáng điệu với phong thái, giống như muốn mua cả một doanh nghiệp.
Nhưng mà thật sự không ngờ đến, Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng vậy mà cũng thích ăn kẹo cầu vồng Skittles.
Thành Dao vội vàng lấy kẹo cầu vòng, đưa Tiền Hằng thanh toán.
Thành Dao bỏ hết gói đồ ăn vặt vào bao xong, theo bản năng chủ động muốn xách, kết quả là trước khi cô đưa tay ra, có một cánh tay đã xách bao đồ sớm hơn cô.
"Sếp?" Thành Dao hơi nghi hoặc, "Tay của anh không phải..."
"Tay của tôi đương nhiên không phải để xách bao đồ." Giọng của Tiền Hằng vẫn lạnh lẽo giống như trước đây, "Nhưng cái bao này nặng như vậy, nếu như cô xách không được, làm rơi mất đồ ăn vặt của tôi thì làm sao?"
"Ờ..."
Tiền Hằng nói xong, cũng lười nhìn Thành Dao, xách một đống bao đồ hoàn toàn không phù hợp với bộ âu phục trên người anh, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
*****
Lúc nãy khi mới đi ra ngoài với Tiền Hằng, trong lòng của Thành Dao đều là chuyện của Thành Tích và dư luận, nhưng bất tri bất giác, đến khi về nhà, ngay cả chính cô cũng không ý thức được, sự chú ý của bản thân hoàn toàn bị thay đổi.
Ví dụ như Thành Dao vô cùng nghi hoặc và không hiểu, lúc ở trong siêu thị sự nhiệt tình đối với đồ ngọt của Tiền Hằng tăng vọt đến mức hận không thể mua cả kệ hàng, thì lúc trở về nhà, ăn cơm xong, đối mặt với đống quà vặt, lại đột nhiên không có thích thú, hơn nữa còn là một chút hứng thú cũng bay mất.
"Sếp, hạt dẻ rang sắp nguội rồi, nguội ăn không ngon, vỏ sẽ dính vào hạt dẻ, khó bóc."
Tiền Hằng vô cùng thờ ơ nhìn cái túi trong tay Thành Dao: "Vậy cô ăn đi."
"Hả? Nếu không tôi để đó cho anh, sáng sớm ngày mai dùng lò vi sóng hâm nóng ăn?"
Mặt Tiền Hằng không biểu cảm nói: "Tôi không ăn đồ ăn qua đêm, cô không ăn thì ném đi."
Anh không ăn thì cô ăn!
Thành Dao nghĩ, thật sự là chưa từng thấy người đàn ông nào dễ thay đổi giỏi thay đổi hơn Tiền Hằng! Bản thân vừa mới hì hục hì hục mua đầy cả một xe đẩy, kết quả nói không thương cũng không yêu, sau này ai sẽ yêu đương với anh chứ, có sao? Hôm nay trong ta có chàng trong chàng có ta [19] hận không thể đi đăng ký kết hôn, ngày mai lại đuổi ra khỏi nhà tay trắng ra đi!
[19] Nguyên văn Nhĩ nông ngã nông (你侬我侬): Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.
Thành Dao vừa ăn xong hạt dẻ, Tiền Hằng lại lên tiếng: "Những đồ ăn vặt này đừng bày trên bàn, quá lộn xộn."
"Vậy tôi giúp anh thu dọn rồi mang đến phòng anh?"
"Cô cảm thấy những đồ ăn vặt này, phù hợp với phong cách căn phòng đầy văn kiện chuyên môn sao? Phù hợp với vị trí của một nam luật sư tinh anh sao?"
"..." Vậy anh còn mua nhiều như vậy...
Thành Dao nhìn đồ ăn vặt trên bàn, có hơi khó xử: "Nhưng mà phòng khách lớn như vậy, trong phòng bếp cũng không có tủ gì, trong phòng tôi cũng không có chỗ trống gì, cộng thêm còn có Megatron..."
"Vậy cô ăn đi."
"Hả?"
"Tôi thích môi trường ngăn nắp sạch sẽ, thấy nhiều đồ ăn vặt chất ở trên bàn như vậy, tôi sẽ nhức đầu." Tiền Hằng nói như đương nhiên, "Tối nay trước khi ngủ, không được để cho tôi thấy những thứ này, cho nên cô tiêu diệt hết bọn nó đi."
Muốn mua những thứ này cũng là anh, ghét bỏ chất đống ở đây vướng víu cũng là anh, Thành Dao trợn mắt há miệng nói: "Sếp sao anh không ăn chứ?"
"Đột nhiên không muốn ăn."
"Những cái này đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, không rẻ đâu..."
Tiền Hằng liếc Thành Dao, giọng nguội lạnh mà điềm tĩnh: "Có tiền, tùy hứng, không quan tâm."
"..."
Được được được, Thành Dao nghĩ, dù sao đều là đồ cô thích ăn, loại chuyện tốt này, cho thêm mấy lần nữa cô cũng hoan nghênh.
Vì vậy cô vui mừng hớn hở ăn hết khoai tây chiên ba anh em, bánh bích quy trà xanh còn có kẹo cầu vồng thèm thuồng đã lâu.
*****
Đồ ngọt quả nhiên có sức mạnh chữa lành lòng người, Thành Dao ăn socola xong, tâm trạng cũng trở nên khá hơn một chút.
Đáng tiếc mặc dù đồ ăn thức uống nhiều đường có thể làm cho người ta vui vẻ một trận, nhưng lại không thể kéo dài vĩnh viễn, khi ăn hết đồ ăn vặt, Thành Dao lại bắt đầu nghĩ tới Thành Tích, nghĩ tới sai lầm của mình, nghĩ tới Đặng Minh.
Lúc Thành Tích ly hôn bị Đặng Minh hắt nước bẩn, Thành Dao không phải không nghĩ tới giúp chị làm sáng tỏ, nhưng mà quan hệ xã hội của Đặng Minh quá mạnh, tiếng nói của Thành Dao liền bị chìm ngập trong lời nhục mạ của quần chúng.
Lúc đó Thành Tích đã ngăn chặn hành động của Thành Dao, chị ấy không muốn có bất kỳ hành động đáp trả nào, chỉ muốn để cho chuyện này nhanh chóng lắng xuống, dư luận rất mau quên, một tháng sau, như chị ấy nói, không có ai lại thảo luận về chị ấy nữa.
Thành Tích quyết định không đáp trả, nhưng dù thế nào thì Thành Dao cũng không thể bình tĩnh hòa nhã được, chỉ có cô biết, Thành Tích vì Đặng Minh mà đã từ bỏ bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, nhưng mà đổi lấy lại là sự vứt bỏ và chà đạp sau khi anh ta thăng quan tiến chức vùn vụt.
Trước khi trở thành một luật sư, Thành Dao đã thề, nhất định phải mạnh mẽ đánh bại Đặng Minh ở trên tòa án, mạnh mẽ xé nát bộ mặt chính nghĩa giả dối bên ngoài của anh, để cho mọi người thấy Đặng Minh rốt cuộc có bao nhiêu kỹ năng chuyên môn, rốt cuộc là một tên đạo đức giả tệ hại bao nhiêu.
Nhưng hôm nay...
Bản thân không có năng lực bị chửi rủa thì cũng được, nhưng tại sao lại kéo theo chuyện xưa bị vu oan của chị mình, còn bị lấy ra bàn luận?
"Muốn khóc thì khóc đi."
Ngay tại lúc Thành Dao cố gắng kìm nén nước mắt, thì cô nghe được giọng của Tiền Hằng, vẫn lạnh nhạt như vậy, tựa như không quan tâm, lúc Thành Dao nhìn về phía anh, anh đang nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết là làm sao thấy được cô đang kìm nén nước mắt, dựa vào suy nghĩ sao?
Bị Thành Dao nhìn chằm chằm như vậy, Tiền Hằng tựa như có hơi mất tự nhiên, anh hắng giọng: "Dáng vẻ kìm nén nước mắt của cô quá xấu."
Thành Dao nghe xong những lời này, quả nhiên không phụ sự mong đợi của anh mà oa một tiếng khóc lên.
Cô vừa khóc, vừa tủi thân gạt nước mắt, Tiền Hằng vẫn là người sao? Là người sao? Cô đã buồn như vậy, còn muốn nói cô xấu xí.
Kết quả sau khi Thành Dao khóc, Tiền Hằng cuối cùng bộc lộ một loại biểu cảm như trút được gánh nặng.
Anh nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng cũng khóc."
Sau bao nhiêu ngày kìm nén sự oan ức, không cam lòng, áy náy, tự trách cùng hối tiếc, cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra.
Thành Dao không nghe rõ anh đang nói gì, cô vừa khóc, vừa chất vấn: "Anh nói gì?"
Tiền Hằng thoải mái nhìn cô: "Tôi nói tôi sai rồi."
"Cái gì? Nói tôi xấu sao?"
Tiền Hằng thở dài: "Đúng vậy, lúc cô kìm nén không khóc không xấu." Anh dừng một chút, hơi có vẻ một lời khó nói hết nhìn Thành Dao, "Bởi vì dáng vẻ cô khóc càng xấu hơn."
"..."
Thành Dao ngẩn người, nỗi buồn ập đến, khóc lớn tiếng hơn.
"Được rồi." Ngay tại lúc này, có một bàn tay thon dài trắng nõn tiến vào trong tầm mắt đầy nước mắt của Thành Dao. Ngón tay thon dài cầm một chiếc khăn tay.
"Vui vẻ lên đi." Giọng của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên, anh dời tầm mắt, cũng không nhìn Thành Dao: "Khăn tay của Burberry, đều lau nước mũi của cô."
Thành Dao cũng không khách khí, cô vừa mới bị Tiền Hằng công kích, nên phát tiết giơ tay lên cầm khăn tay, bắt đầu thực sự hỉ nước mũi ra.
Người một khi đã bắt đầu khóc, sẽ dễ dàng trở nên vô lý, Thành Dao vừa khóc thút thít, vừa nói: "Tôi đã thảm như vậy rồi, tại sao anh còn muốn mắng tôi?" Nói tới chỗ này, cô càng nghĩ càng đau lòng, "Cho dù cảm thấy tôi xấu, dáng dấp không hợp khẩu vị của anh, nhưng người bình thường đối xử với con gái, đều sẽ khách khí mà khen một câu đẹp, anh không thể nói một câu đẹp để tôi vui vẻ chút sao?"
Cô lên án như vậy, đương nhiên không trông cậy vào Tiền Hằng có thể phát hiện ra lương tâm của mình, chỉ là một loại phát tiết cảm xúc.
Ngày bình thường bất luận Tiền Hằng đả kích cô như thế nào, Thành Dao đều có thể cười cười mà cho qua, nhưng mà lúc buồn, sẽ khá yếu ớt, cô cuối cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, có kiên cường thế nào đi nữa, lúc khóc lóc rơi nước mắt, cũng hy vọng có người có thể dịu dàng an ủi.
Mặc dù Thành Dao cũng biết Tiền Hằng vẫn luôn như vậy, lời anh nói cũng không phải nhắm vào cô. Chỉ là vào thời điểm này cô giống như bị võ lâm chính đạo vứt bỏ chính phái sau khi bị vu tội, lúc mất hết võ công bị mọi người phỉ nhổ, vậy mà còn gặp được nhân vật phản diện Tiền Hằng đi ngang qua châm chọc, lúc này không độc khí công tâm [20] nôn ra máu, thì cũng thật xin lỗi chính mình.
[20] Độc khí công tâm (毒气攻心): vì bị thương, bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê, đây là cách gọi của Đông y.
Nhưng ngay tại lúc Thành Dao đang đau lòng suy nghĩ bậy bạ, Tiền Hằng lại mở miệng——
"Đẹp."
Thành Dao ngẩn người.
"Rất đẹp."
Thành Dao cũng quên khóc, cô mở to hai mắt nhìn, nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngoại trừ Tiền Hằng, thật sự không có người khác, cô theo bản năng hỏi: "Anh nói gì?"
Lần này cuối cùng Tiền Hằng quay mặt từ hướng cửa sổ lại, anh cau mày: ""Thành Dao, có chừng mực chút, tôi nói đẹp."
"Nhưng tôi cũng biết anh nói khách sáo..."
"Không phải."
"Hả?"
Tiền Hằng quả nhiên lại bắt đầu bực mình: "Cô nặng tai sao? Tôi không phải đã nói không phải nói khách sáo rồi sao?"
Ừ... Thành Dao yên tâm nghĩ, thái độ như vậy, mới đúng là sếp của cô...
Nhưng mà chờ một chút! Không phải nói khách sao??? Như vậy ý của Tiền Hằng là...
Anh nói đẹp.
Trong phút chốc, Thành Dao đột nhiên có hơi rung động, tim đập rất nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng lên, máu cả người hình như cũng bởi những lời này mà tăng tốc...
Người như Tiền Hằng, dựa vào cái xác được trời ưu đãi của bản thân, cho dù ngày thường làm càn khắp bầu trời, nhưng vào thời điểm mấu chốt, trong lúc giơ tay nhấc chân bất kỳ sự tương phản nhỏ bé nào, cũng có thể chết người.
Ngày thường Thành Dao bị thói quen đút độc của Tiền Hằng, cứ như vậy mà không hề chuẩn bị tâm lý, bị Tiền Hằng đút một viên đường.
Có chút ngọt.
"Thành Dao, tôi đề nghị cô đừng có đắc ý." Nhưng trước khi Thành Dao cao hứng, thì Tiền Hằng lại tạt cho cô một chậu nước lạnh, "Cô cố mà làm, cho dù đẹp, nhưng đừng tự cho rằng bản thân tốt đẹp cảm thấy mình ở cấp bậc tiên nữ."
"..."
Mặc dù trong đường không thể tránh khỏi vẫn còn chút độc, nhưng...
Vẫn có chút ngọt.
Đôi lời tâm tình của editor: Tada, đọc xong chương này có ai đói bụng không??? Chứ lúc mị edit đi tìm ảnh minh họa mà đói luôn ý. Vì chương toàn hình ảnh đồ ăn nên mới đăng tối, cho mọi người thèm chơi. Hehehe =))))
Thành Dao gần như là một cái xác không hồn mà trở về nhà, cô ngẩn ngơ cả người, ngay cả Megatron nhảy lên người cô vô cùng chủ động lấy lòng cô, cũng không làm cho tâm trạng của cô tốt lên.
Vừa vặn tối nay Tiền Hằng có bữa cơm với khách hàng, bỏ bớt việc nấu cơm, Thành Dao quyết định cũng không làm cơm tối nữa, dù sao vào lúc này cô không muốn ăn chút nào.
Cô mở điện thoại, nhìn dãy số quen thuộc của Thành Tích, nhưng lại không dám gọi. Cô sợ nghe được giọng của chị, cô biết bất luận như thế nào Thành Tích cũng sẽ không nói gì, chị ấy luôn ngầm chịu đựng, luôn không đành lòng trách móc người khác, cũng luôn tự mình chịu đựng năng lượng tiêu cực [1], nhưng chính vì vậy, Thành Dao càng không biết đối mặt với chị ấy như thế nào.
[1] Năng lực tiêu cực (负能量): biểu thị sự xấu xa của con người.
Đúng vào lúc này, đột truyền đến âm thanh chuyển động của chìa khóa truyền từ cửa.
Thành Dao dẫn Megatron, cảnh giác rón rén đến cửa, kết quả lại phát hiện là Tiền Hằng.
"Sếp, tối nay không phải anh hẹn ăn cơm với khách hàng người Áo sao?"
Tiền Hằng còn mặc bộ đồ tinh tế mà đắt tiền, anh đưa cổ tay ra, vừa tháo dây đồng hồ đeo tay ra, vừa tự nhiên nói: "À, khách hàng người Áo tạm thời có việc, không đến được."
"Vậy..."
"Vậy cô nấu cơm đi." Mặt Tiền Hằng không chút biểu cảm nói: "Tôi muốn ăn cá tuyết áp chảo [2], bào ngư dầu hào [3], bông cải xanh xào chay, rau trộn mộc nhĩ, thịt kho Đông Pha [4]."
[2] Cá tuyết áp chảo:
[3] Bào ngư dầu hào:
[4] Thịt kho Đông Pha:
Thành Dao trợn mắt há miệng: "Những nguyên liệu nấu ăn này, trong nhà một cái cũng không có đó! Nếu không thì đổi cái khác đi, dựa theo đồ có sẵn trong tủ lạnh, có thể là trứng xào cà chua [5], cần tây xào hoa huệ [6], thịt bò hầm khoai tây, anh xem những món này được không?"
[5] Trứng xào cà chua:
[6] Cần tây xào hoa huệ:
"Ở trong từ điển của tôi, không có lùi lại để tiến một bước [7]."
[7] Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
"..."
"Nhưng hôm nay cho cô đãi ngộ đặc biệt, tôi có thể lái xe đưa cô đi mua thức ăn."
Vượt quá dự liệu của Thành Dao, hôm nay Tiền Hằng vậy mà không chỉ bỏ qua mấy tờ Mao gia gia để cho Thành Dao tự đón xe đi mua thức ăn, mà còn chủ động xin đi giết giặc tự mình làm tài xế.
Cho đến khi ngồi trên Bentley lần nữa, Thành Dao còn hơi hoảng hốt, cô nhìn gò má của Tiền Hằng, vẫn còn buồn bực, người này rốt cuộc muốn ăn cá tuyết với bào ngư đến mức nào chứ? Cũng không ngại tự mình lái xe đến.
Mặc dù đi siêu thị cửa hàng, nhưng mà lưu lượng khách buổi chiều vẫn rất lớn, Thành Dao vô cùng thành thạo với nơi này, nhưng mà vị sếp phía sau của cô, thì không phải như vậy.
"Đừng đẩy tôi nữa, bác vừa mới sờ eo của tôi, đó là quấy rối tình dục."
Tiền Hằng đứng trước quầy sữa bò, lạnh lùng nhìn bác gái sau lưng anh mà cảnh cáo.
Vị sếp cao cao tại thượng chưa ăn khói lửa nhân gian [8] này, hiển nhiên ít khi đến siêu thị một mình, càng không biết sức chiến đấu tranh đồ của các bác gái trong siêu thị.
[8] Chưa ăn khói lửa nhân gian (不食人间烟火): nghĩa là không phải bình thường.
Trước khi bác gái kia trừng đôi mắt ánh sao, hai tay chống nạnh, tựa như cái compa đứng chuẩn bị phát công, Thành Dao kéo Tiền Hằng ra phía sau mình: "Bác gái, anh ấy trước kia bị người ta quấy rối sờ eo sờ mông á, nên khá nhạy cảm, bác hãy tha thứ tha thứ!"
Bác gái lầm bầm mấy câu, trừng mắt nhìn Tiền Hằng, mới nghênh ngang rời đi.
"Tôi từng bị quấy rối tình dục??? Cô đây là đang ám chỉ cái gì?"
Đối mặt với cơn tức giận của Tiền Hằng, Thành Dao tốt bụng giải thích: "Anh không biết sức chiến đấu của những bác gái này mạnh mức nào đâu, anh sẽ không muốn chọc tới đâu, dàn xếp ổn thỏa dàn xếp ổn thỏa."
"Tôi là luật sư, sức chiến đấu của những bác gái này có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh hơn tôi sao?"
Kết quả lời của Tiền Hằng vừa dứt, cách bọn họ không xa truyền đến tiếng cãi vả ——
"Hộp trứng gà nửa giá cuối cùng này là của tôi!"
"Haha, còn là của bà? Hai con mắt trên mặt bà là hai cái bóng đèn à? Đêm hôm không lo cắm điện đi! Đồ mù! Không thấy trứng gà là tôi lấy trước sao? Bà cho rằng mình đứng trước quầy mì tôm trứng thì trứng gà là của bà á, sao bà không đến cửa ngân hàng mà nói toàn bộ tiền đều là của bà hả?"
Người giành được trứng gà thì chiếm thế thượng phong, bất ngờ là người đó chính là bác gái mới vừa bị Tiền Hằng chỉ trích quấy rối tình dục...
Người kia rõ ràng cũng không chịu yếu thế: "Cả nhà bà ăn cứt sao? Miệng phun toàn cứt. Tôi thấy bà mới mù, đôi mắt nhỏ này của bà, trước kia lúc đi ngang qua hiện trường tai nạn xe cộ bị cán qua à."
"Trương Xuân Hoa, đừng tưởng tôi không biết bà múa ngoài quảng trường sau lưng tôi, xúi giục đội viên của tôi đi theo bà lăn lộn, tuổi đã cao còn để trần ngực quyến rũ bảo vệ, muốn cấu kết với ông ta cướp sân của tôi, bà cái đồ lẳng lơ, ngực cũng thõng đến rốn rồi, búa lớn ở trên đầu á, tôi cũng khó hiểu sao triển lãm thế giới [9] năm đó lại không kêu bà đi triển lãm!"
[9] Triển lãm thế giới (世博会) hay thường gọi là Hội chợ Thế giới là một loạt triển lãm lớn bắt đầu từ thế kỷ 19 để mọi quốc gia trưng bày những thành tựu công nghệ của mình
...
Hai bác gái, hiển nhiên là thù mới hận cũ có duyên trước, từ bão táp trứng gà đến múa quảng trường, chỉ mũi mắng đối phương lại nhiều vô số kể, hoàn toàn đổi mới kho từ ngữ của Tiền Hằng.
Thành Dao nhìn Tiền Hằng: "Thấy chưa, nếu như không phải tôi kéo anh, thì bây giờ anh chính là kết cục này."
"..."
Mặc dù mặt của Tiền Hằng bày ra vẻ không cam lòng, nhưng mà mắt thấy hai bác gái đã bắt đầu túm tóc xé áo trong miệng chửi lấy chửi để mà đánh nhau, anh mấp máy môi, lựa chọn yên lặng.
Lần này, anh thua tâm phục khẩu phục.
Trái tim của Thành Dao vốn bởi vì chuyện của Thành Tích mà vô cùng ngột ngạt, nhưng khi thấy một Tiền Hằng rung trời chuyển đất ở ngành luật, lại cũng có một ngày nhận thua, vào lúc cô không ý thức đến, tâm trạng của cô đã trở nên tươi đẹp hơn một chút.
Hôm nay Tiền Hằng cũng thay đổi tác phong sấm rền gió cuốn thường ngày, ngoại trừ đi thẳng vào vấn đề chính mua các nguyên liệu nấu ăn anh chỉ định, anh còn chủ động tỏ ý có thể đi dạo một chút.
"Cái kệ hàng này, từ chỗ này đến cuối cùng, tất cả đều lấy một phần."
Thành Dao không xác định được nhìn Tiền Hằng, hơi trợn mắt há miệng: "Anh chắc chắn? Một loại giống nhau?"
Đứng trước mặt hai người, là một kệ hàng đồ ngọt.
Tiền Hằng cao lãnh mắc bệnh ông chủ như vậy, chẳng lẽ lại thích ăn đồ ngọt???
"Bảo cô mua thì mua đi, sao lắm vấn đề vậy."
"Được được được."
Dù sao cũng không phải cô bỏ tiền, Thành Dao nào dám không vâng lời sếp, vội vàng bỏ vào xe đẩy mua hàng.
Thành Dao nhìn xe đẩy mua hàng đầy ắp, liếc nhìn Tiền Hằng.
Tiền Hằng ưu nhã đưa đôi tay thon dài trắng nõn của mình ra: "Đôi tay này..."
"Tôi biết, tôi biết, đôi tay này không phải dùng để đẩy xe đẩy mua hàng." Thành Dao cam chịu số phận mà đẩy xe, "Tôi đẩy, tôi đẩy."
Kết quả là Tiền Hằng còn chưa thỏa mãn với chiếc đẩy đầy ắp, hai tay anh đút túi: "Còn quà vặt gì khác đặc biệt ngon không?"
"Có chứ, khoai tây chiên Ba anh em Hokkaido [10], kem Mochi [11], đậu vị gạch cua [12], Socola Maltesers [13], hạt dẻ rang [14], kẹo hồ lô [15], bánh bích quy trứng cuốn Yoku Moku [16], Vua mũi dài [17]..."
[10] Khoai tây chiên Ba anh em Hokkaido:
[11] Kem Mochi:
[12] Đậu vị gạch cua:
[13] Socola Maltesers:
[14] Hạt dẻ rang:
[15] Kẹo hồ lô:
[16] Bánh bích quy trứng cuốn Yoku Moku:
[17] Vua mũi dài:
Đối với quà vặt Thành Dao rất thành thạo nói một tràng dài linh tinh lang tang, nói xong, cô mới ý thức mà xấu hổ: "Tôi cảm thấy đều ăn rất ngon ha ha ha..."
"Vậy thì mua hết."
"Hả?"
Thành Dao hoàn toàn không nghĩ tới, cuối cùng, Tiền Hằng lại thật sự mua tất cả quà vặt mà cô nói đến, tay phải của cô ôm một túi hạt dẻ rang còn nóng, tay trái cầm một cây kẹo hồ lô, bởi vì hai tay của cô đều bận rộn, nên một xe lớn quà vặt kia, phải để cho Tiền Hằng chiếu cố đẩy...
Tiền Hằng mặc bộ âu phục đắt tiền, cứ như vậy mà đẩy một chiếc xe đầy đồ ngọt hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của anh, gương mặt thối đứng giữa hàng ngũ bác gái và cô gái trẻ tuổi tính tiền.
Vô cùng không cân đối, nhưng cũng vô cùng cân đối.
Loại hơi thở của chợ búa xung quanh dường như hòa tan với loại khí chất lạnh lùng người sống chớ đến trên người Tiền Hằng, làm cho cả người anh trở nên rung động lòng người, giống như là anh anh tuấn đến mức từ chối người bên ngoài từ ngàn dặm, mạ một tầng ánh sáng ấm áp.
Mặc dù bởi vì bề ngoài bắt mắt cùng với khí chất xuất trần, nên lúc Tiền Hằng đứng giữa hàng ngũ tính tiền thật sự như hạc đứng giữa đàn gà, không ngừng có người ném ánh mắt đánh giá lên người anh, nhưng mà với loại tính khí tỉ lệ thuận với giá trị nhan sắc này mỗi lần Tiền Hằng gặp phải loại ánh mắt dò xét này, đều không một chút do dự nhìn lại bằng ánh mắt cực lạnh của mình.
Những người trong hàng không dám nhìn Tiền Hằng nữa, nên nhìn về phía Thành Dao.
Hầu hết những người đến siêu thị mua đồ đều là phụ nữ, đừng nói một người đàn ông ăn mặc sang trọng, khí chất nổi bật như vậy, ngay cả một người đàn ông bụng bia, cũng rất hiếm. Loại chuyện đến siêu thị mua thức ăn mua đồ dùng hàng ngày này, dường như là công việc của phụ nữ.
Mà Tiền Hằng ngoại trừ trông đẹp trai dáng người cao ráo ra, thì toàn thân có một loại hơi thở nổi bật chính là —— cao quý.
Từ đầu tóc, quần áo, đến mỗi một lỗ chân lông của anh, tựa như đều tỏa ra mùi nhân dân tệ thoang thoảng.
Thoạt nhìn vô cùng có tiền, vô cùng sống trong nhung lụa, thời gian cũng vô cùng quý giá.
Mà một người đàn ông đẹp trai có tiền bận rộn như vậy, vậy mà vẫn sẵn lòng cùng đi siêu thị mua đồ, còn kiên nhẫn cùng nhau xếp hàng tính tiền, hơn nữa mua cả một xe đồ ngọt, đều là mua cho con gái ăn.
Ánh mắt mà mọi người nhìn Thành Dao, thật sự giống như nhìn nữ chính trong tiểu thuyết thiếu nữ vậy.
Hâm mộ, ghen tị, quan sát, tò mò.
Thành Dao ở giữa loại ánh mắt rửa tội này, tay chân cũng có chút luống cuống, hận không thể nhảy dựng lên giải thích, vị này là sếp của cô, đồ ngọt mà sếp mua đều là của anh!
Vất vả lắm mới đến khi mấy người phía trước thanh toán hóa đơn xong, đến lượt Tiền Hằng.
Lúc Tiền Hằng trả tiền, Thành Dao nhìn thấy kẹo cầu vồng Skittles [18] cô thích nhất trên kệ hàng bên cạnh quầy tính tiền, không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Mặc dù cô rất muốn ăn, nhưng người trả tiền là Tiền Hằng, cho dù kẹo cầu vồng không đắt, nhưng cô cũng không thể không biết xấu hổ bắt Tiền Hằng trả tiền cho đồ cô muốn ăn.
[18] Kẹo cầu vồng Skittles:
Nhưng mà cũng không biết có phải là sự trùng hợp của vận mệnh hay không, Tiền Hằng vốn đang nhìn về phía trước, cũng không biết thế nào, đột nhiên quay đầu, anh nhìn Thành Dao: "Lấy giúp tôi ba gói kẹo cầu vồng Skittles."
Giọng anh lạnh tanh, mang theo một loại khí chất cao quý, rõ ràng chỉ là mua kẹo cầu vồng, thế nhưng dáng điệu với phong thái, giống như muốn mua cả một doanh nghiệp.
Nhưng mà thật sự không ngờ đến, Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng vậy mà cũng thích ăn kẹo cầu vồng Skittles.
Thành Dao vội vàng lấy kẹo cầu vòng, đưa Tiền Hằng thanh toán.
Thành Dao bỏ hết gói đồ ăn vặt vào bao xong, theo bản năng chủ động muốn xách, kết quả là trước khi cô đưa tay ra, có một cánh tay đã xách bao đồ sớm hơn cô.
"Sếp?" Thành Dao hơi nghi hoặc, "Tay của anh không phải..."
"Tay của tôi đương nhiên không phải để xách bao đồ." Giọng của Tiền Hằng vẫn lạnh lẽo giống như trước đây, "Nhưng cái bao này nặng như vậy, nếu như cô xách không được, làm rơi mất đồ ăn vặt của tôi thì làm sao?"
"Ờ..."
Tiền Hằng nói xong, cũng lười nhìn Thành Dao, xách một đống bao đồ hoàn toàn không phù hợp với bộ âu phục trên người anh, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
*****
Lúc nãy khi mới đi ra ngoài với Tiền Hằng, trong lòng của Thành Dao đều là chuyện của Thành Tích và dư luận, nhưng bất tri bất giác, đến khi về nhà, ngay cả chính cô cũng không ý thức được, sự chú ý của bản thân hoàn toàn bị thay đổi.
Ví dụ như Thành Dao vô cùng nghi hoặc và không hiểu, lúc ở trong siêu thị sự nhiệt tình đối với đồ ngọt của Tiền Hằng tăng vọt đến mức hận không thể mua cả kệ hàng, thì lúc trở về nhà, ăn cơm xong, đối mặt với đống quà vặt, lại đột nhiên không có thích thú, hơn nữa còn là một chút hứng thú cũng bay mất.
"Sếp, hạt dẻ rang sắp nguội rồi, nguội ăn không ngon, vỏ sẽ dính vào hạt dẻ, khó bóc."
Tiền Hằng vô cùng thờ ơ nhìn cái túi trong tay Thành Dao: "Vậy cô ăn đi."
"Hả? Nếu không tôi để đó cho anh, sáng sớm ngày mai dùng lò vi sóng hâm nóng ăn?"
Mặt Tiền Hằng không biểu cảm nói: "Tôi không ăn đồ ăn qua đêm, cô không ăn thì ném đi."
Anh không ăn thì cô ăn!
Thành Dao nghĩ, thật sự là chưa từng thấy người đàn ông nào dễ thay đổi giỏi thay đổi hơn Tiền Hằng! Bản thân vừa mới hì hục hì hục mua đầy cả một xe đẩy, kết quả nói không thương cũng không yêu, sau này ai sẽ yêu đương với anh chứ, có sao? Hôm nay trong ta có chàng trong chàng có ta [19] hận không thể đi đăng ký kết hôn, ngày mai lại đuổi ra khỏi nhà tay trắng ra đi!
[19] Nguyên văn Nhĩ nông ngã nông (你侬我侬): Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.
Thành Dao vừa ăn xong hạt dẻ, Tiền Hằng lại lên tiếng: "Những đồ ăn vặt này đừng bày trên bàn, quá lộn xộn."
"Vậy tôi giúp anh thu dọn rồi mang đến phòng anh?"
"Cô cảm thấy những đồ ăn vặt này, phù hợp với phong cách căn phòng đầy văn kiện chuyên môn sao? Phù hợp với vị trí của một nam luật sư tinh anh sao?"
"..." Vậy anh còn mua nhiều như vậy...
Thành Dao nhìn đồ ăn vặt trên bàn, có hơi khó xử: "Nhưng mà phòng khách lớn như vậy, trong phòng bếp cũng không có tủ gì, trong phòng tôi cũng không có chỗ trống gì, cộng thêm còn có Megatron..."
"Vậy cô ăn đi."
"Hả?"
"Tôi thích môi trường ngăn nắp sạch sẽ, thấy nhiều đồ ăn vặt chất ở trên bàn như vậy, tôi sẽ nhức đầu." Tiền Hằng nói như đương nhiên, "Tối nay trước khi ngủ, không được để cho tôi thấy những thứ này, cho nên cô tiêu diệt hết bọn nó đi."
Muốn mua những thứ này cũng là anh, ghét bỏ chất đống ở đây vướng víu cũng là anh, Thành Dao trợn mắt há miệng nói: "Sếp sao anh không ăn chứ?"
"Đột nhiên không muốn ăn."
"Những cái này đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, không rẻ đâu..."
Tiền Hằng liếc Thành Dao, giọng nguội lạnh mà điềm tĩnh: "Có tiền, tùy hứng, không quan tâm."
"..."
Được được được, Thành Dao nghĩ, dù sao đều là đồ cô thích ăn, loại chuyện tốt này, cho thêm mấy lần nữa cô cũng hoan nghênh.
Vì vậy cô vui mừng hớn hở ăn hết khoai tây chiên ba anh em, bánh bích quy trà xanh còn có kẹo cầu vồng thèm thuồng đã lâu.
*****
Đồ ngọt quả nhiên có sức mạnh chữa lành lòng người, Thành Dao ăn socola xong, tâm trạng cũng trở nên khá hơn một chút.
Đáng tiếc mặc dù đồ ăn thức uống nhiều đường có thể làm cho người ta vui vẻ một trận, nhưng lại không thể kéo dài vĩnh viễn, khi ăn hết đồ ăn vặt, Thành Dao lại bắt đầu nghĩ tới Thành Tích, nghĩ tới sai lầm của mình, nghĩ tới Đặng Minh.
Lúc Thành Tích ly hôn bị Đặng Minh hắt nước bẩn, Thành Dao không phải không nghĩ tới giúp chị làm sáng tỏ, nhưng mà quan hệ xã hội của Đặng Minh quá mạnh, tiếng nói của Thành Dao liền bị chìm ngập trong lời nhục mạ của quần chúng.
Lúc đó Thành Tích đã ngăn chặn hành động của Thành Dao, chị ấy không muốn có bất kỳ hành động đáp trả nào, chỉ muốn để cho chuyện này nhanh chóng lắng xuống, dư luận rất mau quên, một tháng sau, như chị ấy nói, không có ai lại thảo luận về chị ấy nữa.
Thành Tích quyết định không đáp trả, nhưng dù thế nào thì Thành Dao cũng không thể bình tĩnh hòa nhã được, chỉ có cô biết, Thành Tích vì Đặng Minh mà đã từ bỏ bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, nhưng mà đổi lấy lại là sự vứt bỏ và chà đạp sau khi anh ta thăng quan tiến chức vùn vụt.
Trước khi trở thành một luật sư, Thành Dao đã thề, nhất định phải mạnh mẽ đánh bại Đặng Minh ở trên tòa án, mạnh mẽ xé nát bộ mặt chính nghĩa giả dối bên ngoài của anh, để cho mọi người thấy Đặng Minh rốt cuộc có bao nhiêu kỹ năng chuyên môn, rốt cuộc là một tên đạo đức giả tệ hại bao nhiêu.
Nhưng hôm nay...
Bản thân không có năng lực bị chửi rủa thì cũng được, nhưng tại sao lại kéo theo chuyện xưa bị vu oan của chị mình, còn bị lấy ra bàn luận?
"Muốn khóc thì khóc đi."
Ngay tại lúc Thành Dao cố gắng kìm nén nước mắt, thì cô nghe được giọng của Tiền Hằng, vẫn lạnh nhạt như vậy, tựa như không quan tâm, lúc Thành Dao nhìn về phía anh, anh đang nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết là làm sao thấy được cô đang kìm nén nước mắt, dựa vào suy nghĩ sao?
Bị Thành Dao nhìn chằm chằm như vậy, Tiền Hằng tựa như có hơi mất tự nhiên, anh hắng giọng: "Dáng vẻ kìm nén nước mắt của cô quá xấu."
Thành Dao nghe xong những lời này, quả nhiên không phụ sự mong đợi của anh mà oa một tiếng khóc lên.
Cô vừa khóc, vừa tủi thân gạt nước mắt, Tiền Hằng vẫn là người sao? Là người sao? Cô đã buồn như vậy, còn muốn nói cô xấu xí.
Kết quả sau khi Thành Dao khóc, Tiền Hằng cuối cùng bộc lộ một loại biểu cảm như trút được gánh nặng.
Anh nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng cũng khóc."
Sau bao nhiêu ngày kìm nén sự oan ức, không cam lòng, áy náy, tự trách cùng hối tiếc, cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra.
Thành Dao không nghe rõ anh đang nói gì, cô vừa khóc, vừa chất vấn: "Anh nói gì?"
Tiền Hằng thoải mái nhìn cô: "Tôi nói tôi sai rồi."
"Cái gì? Nói tôi xấu sao?"
Tiền Hằng thở dài: "Đúng vậy, lúc cô kìm nén không khóc không xấu." Anh dừng một chút, hơi có vẻ một lời khó nói hết nhìn Thành Dao, "Bởi vì dáng vẻ cô khóc càng xấu hơn."
"..."
Thành Dao ngẩn người, nỗi buồn ập đến, khóc lớn tiếng hơn.
"Được rồi." Ngay tại lúc này, có một bàn tay thon dài trắng nõn tiến vào trong tầm mắt đầy nước mắt của Thành Dao. Ngón tay thon dài cầm một chiếc khăn tay.
"Vui vẻ lên đi." Giọng của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên, anh dời tầm mắt, cũng không nhìn Thành Dao: "Khăn tay của Burberry, đều lau nước mũi của cô."
Thành Dao cũng không khách khí, cô vừa mới bị Tiền Hằng công kích, nên phát tiết giơ tay lên cầm khăn tay, bắt đầu thực sự hỉ nước mũi ra.
Người một khi đã bắt đầu khóc, sẽ dễ dàng trở nên vô lý, Thành Dao vừa khóc thút thít, vừa nói: "Tôi đã thảm như vậy rồi, tại sao anh còn muốn mắng tôi?" Nói tới chỗ này, cô càng nghĩ càng đau lòng, "Cho dù cảm thấy tôi xấu, dáng dấp không hợp khẩu vị của anh, nhưng người bình thường đối xử với con gái, đều sẽ khách khí mà khen một câu đẹp, anh không thể nói một câu đẹp để tôi vui vẻ chút sao?"
Cô lên án như vậy, đương nhiên không trông cậy vào Tiền Hằng có thể phát hiện ra lương tâm của mình, chỉ là một loại phát tiết cảm xúc.
Ngày bình thường bất luận Tiền Hằng đả kích cô như thế nào, Thành Dao đều có thể cười cười mà cho qua, nhưng mà lúc buồn, sẽ khá yếu ớt, cô cuối cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, có kiên cường thế nào đi nữa, lúc khóc lóc rơi nước mắt, cũng hy vọng có người có thể dịu dàng an ủi.
Mặc dù Thành Dao cũng biết Tiền Hằng vẫn luôn như vậy, lời anh nói cũng không phải nhắm vào cô. Chỉ là vào thời điểm này cô giống như bị võ lâm chính đạo vứt bỏ chính phái sau khi bị vu tội, lúc mất hết võ công bị mọi người phỉ nhổ, vậy mà còn gặp được nhân vật phản diện Tiền Hằng đi ngang qua châm chọc, lúc này không độc khí công tâm [20] nôn ra máu, thì cũng thật xin lỗi chính mình.
[20] Độc khí công tâm (毒气攻心): vì bị thương, bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê, đây là cách gọi của Đông y.
Nhưng ngay tại lúc Thành Dao đang đau lòng suy nghĩ bậy bạ, Tiền Hằng lại mở miệng——
"Đẹp."
Thành Dao ngẩn người.
"Rất đẹp."
Thành Dao cũng quên khóc, cô mở to hai mắt nhìn, nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngoại trừ Tiền Hằng, thật sự không có người khác, cô theo bản năng hỏi: "Anh nói gì?"
Lần này cuối cùng Tiền Hằng quay mặt từ hướng cửa sổ lại, anh cau mày: ""Thành Dao, có chừng mực chút, tôi nói đẹp."
"Nhưng tôi cũng biết anh nói khách sáo..."
"Không phải."
"Hả?"
Tiền Hằng quả nhiên lại bắt đầu bực mình: "Cô nặng tai sao? Tôi không phải đã nói không phải nói khách sáo rồi sao?"
Ừ... Thành Dao yên tâm nghĩ, thái độ như vậy, mới đúng là sếp của cô...
Nhưng mà chờ một chút! Không phải nói khách sao??? Như vậy ý của Tiền Hằng là...
Anh nói đẹp.
Trong phút chốc, Thành Dao đột nhiên có hơi rung động, tim đập rất nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng lên, máu cả người hình như cũng bởi những lời này mà tăng tốc...
Người như Tiền Hằng, dựa vào cái xác được trời ưu đãi của bản thân, cho dù ngày thường làm càn khắp bầu trời, nhưng vào thời điểm mấu chốt, trong lúc giơ tay nhấc chân bất kỳ sự tương phản nhỏ bé nào, cũng có thể chết người.
Ngày thường Thành Dao bị thói quen đút độc của Tiền Hằng, cứ như vậy mà không hề chuẩn bị tâm lý, bị Tiền Hằng đút một viên đường.
Có chút ngọt.
"Thành Dao, tôi đề nghị cô đừng có đắc ý." Nhưng trước khi Thành Dao cao hứng, thì Tiền Hằng lại tạt cho cô một chậu nước lạnh, "Cô cố mà làm, cho dù đẹp, nhưng đừng tự cho rằng bản thân tốt đẹp cảm thấy mình ở cấp bậc tiên nữ."
"..."
Mặc dù trong đường không thể tránh khỏi vẫn còn chút độc, nhưng...
Vẫn có chút ngọt.
Đôi lời tâm tình của editor: Tada, đọc xong chương này có ai đói bụng không??? Chứ lúc mị edit đi tìm ảnh minh họa mà đói luôn ý. Vì chương toàn hình ảnh đồ ăn nên mới đăng tối, cho mọi người thèm chơi. Hehehe =))))
Bình luận facebook