• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Anh đã trở về rồi đây - Tiêu Hoàng Nam (3 Viewers)

  • Anh Đã Trở Về Rồi Đây - Chương 9: Chôn hết cả nhà họ Khương

“Ông chủ, chúng ta không đuổi theo sao? Cứ để cho bọn họ chạy như vậy sao?” Thuộc hạ bên cạnh Kim. Hải Sơn hỏi và đáp lại anh ta là một cái tát từ ông chủ của mình, trực tiếp đánh ngã rạp trên mặt đất.



“Đuổi con mẹ các người mà đuổi. Các người chẳng khác nào một đám phế vật, để cho hai người kia làm càn. Cút hết sang một bên cho ông”.



Trong lòng Kim Hải Sơn vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy đường xá xa xa trống rỗng, rồi lại nhìn thuộc hạ ngã trên mặt đất, thật là đau lòng.



Mẹ nó. Đây là vật sắt đá gì vậy chứ? Nhưng một phần ba mẫu đất ở Tô Hàng ai có thể đối đầu với nhà họ Kim.



“Nhanh. Chở tôi về. Chuyện này, chuyện này phải sớm nói cho anh cả” Kim Hải Sơn trong phút chốc mới hiểu được, chuyện xảy ra lần này, nhất định phải để người đứng đầu ra mặt.



Kim Hoàng Long thật sự đã chọc phải người không thể chọc.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.



Mấy người kia, có thể là người của chiến bộ Long Quốc phái tới. Nếu không thì không thể nào có được sức mạnh như vậy.



Vừa tới biệt thự Minh Nguyệt, Khương Phương Ngọc từ trên xe jeep chạy xuống, cả đường đi nghiêng ngả lảo đảo vọt thẳng vào phòng ngủ, phía sau lưng vết máu chảy dài.



Lúc nhìn thấy Ca cao bình yên đi vào giấc ngủ trên giường bệnh, một khoảnh khắc kia, hai mắt cô bỗng chốc đỏ bừng, nước mắt không nhịn được mà trào ra.



Cô che miệng vết thương, từng bước, từng bước vững vàng đi đến trước giường, từ từ ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Ca Cao nằm trên giường, nức nở nói: “Ca Cao, mẹ đã về rồi, là mẹ đây. Ca Cao..”.



Ba bác sĩ ở bên cạnh giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy Khương Phương Ngọc cả người đầy máu đột nhiên xông vào đây



Đây là vợ của Chỉ huy phải không?



Đã bị thương đến như vậy, sao cô lại có thể kiên trì chịu đựng đến bây giờ được? Đây là sức mạnh của tình mẫu tử sao? “Bà chủ. Bà chủ, nhanh lên, xếp phòng cho bà chủ”



Bác sĩ Hoa hoảng hốt nhìn Khương Phương Ngọc té xỉu trước giường, nhưng cho dù đang hôn mê bàn tay của cô vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ca Cao.



Khương Phương Ngọc nhanh chóng được đưa sang phòng bên cạnh, Tam đại thần y đồng thời thở phào, nhanh nhẹn xử lý vết thương của Khương Phương Ngọc.



Trên giường, thời điểm rạch áo lộ ra phần vai phải bị thương của Khương Phương Ngọc, nhìn vết đạn kinh hoàng làm cho ba bác sĩ đây đều sửng sốt.



Lực xuyên của viên đạn này, cô gái trẻ này làm cách nào mà chịu đựng được đến bây giờ vậy. Càng đáng sợ hơn là cô rõ ràng đã mất rất nhiều máu nhưng vẫn có thể chống đỡ được đến hiện tại.



“Ca Cao, Ca Cao đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định sẽ... Trong lúc hôn mê phẫu thuật, miệng Khương Phương Ngọc không ngừng kêu tên Ca Cao.



"Tiêu Hoàng Nam... anh nhất định phải trở... sống sót trở về. Em không thể mất đi anh, Ca Cao cũng không thể mất bố.



Nghe đến những lời này, Tam đại thần y âm thầm cảm động, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.



Ngay cả khi đang cận kề cái chết, sâu trong đáy lòng của Khương Phương Ngọc vẫn luôn nghĩ về con gái của mình, cùng thời gian năm năm không được gặp mặt Tiêu Hoàng Nam.



Một đêm, trải qua chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.



Ngày hôm sau, Khương Phương Ngọc bừng tỉnh ngồi bật dậy từ trên giường, xốc chắn lên với vẻ mặt khẩn trương, mặc áo ngủ màu hồng nhạt trèo xuống giường bệnh.



Cô chạy ra ngoài với một đôi chân trần, lo lắng hốt hoảng không ngừng gọi to: “Ca Cao, Ca Cao, con ở đâu?”



Lúc này Ngũ Long chạy đến, nói: “Chị dâu, chị dâu. Chị đừng gấp gáp, Ca Cao không có việc gì hết, con bé vẫn ổn. Ca Cao đang ở phòng bên cạnh”



Khương Phương Ngọc nghe nói như thế, trực tiếp đẩy Ngũ Long ra, chạy thẳng vào phòng bệnh của Ca Cao, giây phút nhìn thấy Ca Cao kia, tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng thả xuống được.



Sau đó, cô nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, hốc mắt ửng hồng, cúi người tựa vào cái đầu nhỏ của Ca Cao, không ngừng cọ đầu mình vào đầu bé con, nước mắt cũng không kiếm được trào ra.



“Mẹ, Ca Cao không có chuyện gì, Ca Cao gặp bố, gặp bố..”



Bất chợt một giọng nói yếu ớt vang lên, hai tay Khương Phương Ngọc khẩn trương đến mức không biết nên đặt ở đầu, nước mắt chạy ra cứ như là đập vỡ đê: “Ca Cao, con tỉnh rồi, con hù chết mẹ đó có biết không, mẹ cứ nghĩ sẽ không thể gặp lại Ca Cao”



“Mẹ ơi... mẹ đừng khóc... khụ khụ... Ca Cao không có việc gì cả, Ca Cao không đau” Ca Cao suy yếu nói, trên mặt đã khôi phục được một chút huyết sắc, nhưng mà cô bé nhỏ lại cực kỳ thành thục vươn bàn tay tới nắm lấy ngón tay của Khương Phương Ngọc, nói ra những lời làm người khác đau lòng.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.



Cô bé chỉ mới bốn tuổi, thế nhưng so với người khác lại hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn rất nhiều.



Một khoảnh khắc kia, Khương Phương Ngọc cảm giác được trái tim mình như vỡ bụng ra, không ngừng gật đầu, gạt đi nước mắt nói: “Ừ, mẹ không khóc. Ca Cao ngoan, Ca Cao là cục cưng của mẹ, là niềm tự hào của mẹ”.



“Mẹ ơi bổ đầu rồi? Ca Cao muốn gặp bố... bố đang ở đâu ạ? Hay là bố lại không cần Ca Cao nữa. Hu hu. hu” Ca Cao yếu ớt nói, nói xong không nhịn được mà thút thít khóc thầm.



Trong tâm tư nho nhỏ của Ca Cao vẫn luôn muốn Tiêu Hoàng Nam. Năm năm qua cô bé không được gặp bố mình, vẫn luôn bị người ta gọi là đứa không có bố. Khó khăn lắm cô bé mới gặp được bố, cho nên Ca Cao rất lo sợ sẽ mất đi anh.



“Bố không có việc gì, bố sẽ trở lại nhanh thôi. Ca Cao ngoan, con ngoan ngoãn ngủ một giấc nha, lúc tỉnh dậy là có thể nhìn thấy bố rồi” Khương Phương Ngọc an ủi Ca Cao cũng như là đang an ủi trái tim của chính mình.



Tiêu Hoàng Nam rốt cuộc anh có còn sống hay không. Đúng lúc này, Ngũ Long đi tới nói: “Chị dâu, chị cần phải nghỉ ngơi. Ca Cao cũng cần được nghỉ ngơi.”



Khương Phương Ngọc lưu luyến Ca Cao không rời, lúc xoay người bước đi, Ca Cao đột nhiên hỏi một câu: “Chú ơi, có phải bố bởi vì Ca Cao nên mới không trở về phải không chú? Chú có thể giúp Ca Cao tìm bố được không?”.



Ngũ Long xúc động, là một người đàn ông những giờ phút này anh ấy cũng không thể kiếm được nước mắt của mình, nói: “Ca Cao ngoan, bố cháu không có việc gì hết, anh ấy nhất định sẽ về nhà. Cháu ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh dậy là có thể gặp bố Ca Cao rồi”



“Dạ, Ca ca ngoan. Ca Cao đi ngủ” Ca Cao nhỏ giọng lặp lại, sau đó mơ màng chìm vào giấc mộng.



Khương Phương Ngọc ra khỏi phòng, sắc mặt lo lắng nhìn Ngũ Long, hỏi: “Tiêu Hoàng Nam đang ở đâu? Vì sao anh ấy không trở về? Không phải là anh ấy đã."



Nói tới đây, Khương Phương Ngọc cảm thấy mình gần như không chịu được, tay trái gắt gao nắm lấy lớp quần áo trước ngực mình.



Ngũ Long an ủi: “Chị dâu, chị đừng lo lắng quá, đại ca không có xảy ra chuyện gì hết. Dọc đường đi anh ấy dây dưa một chút chuyện, rất nhanh sẽ trở lại thôi”



“Thật vậy sao?” Khương Phương Ngọc truy hỏi, sau đó cô được đưa vào phòng ngủ. Nhưng cô lại nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, không thèm để ý đến sự ngăn cản của đám người



Ngũ Long, nói: “Các người không cần đi theo tôi, tôi đi rồi sẽ về. Nếu Hoàng Nam trở lại, anh cứ nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy, bảo anh ấy hãy chăm sóc con gái của chúng tôi thật tốt”.



Nói xong, Khương Phương Ngọc mang theo cơ thể mệt mỏi đi ra cửa biệt thự gọi xe, cô nói với tài xế “Bác tài, phiền bác chở tôi tới khu biệt thự Thải Hưng của nhà họ Khương.”



Cô biết Tiêu Hoàng Nam gặp phải cái họa lớn, chính là cậu chủ của nhà họ Kim, cô muốn đi tìm viện binh. Mà hiện tại điều phương Phương Ngọc có thể nghĩ đến chỉ có nhà họ Khương.



Nhưng mà, suốt năm năm qua từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương, cô vẫn chưa một lần nào trở về. Bây giờ phải về đó, trong lòng Khương Phương Ngọc thật sự không thể nắm chắc, bàn tay nhỏ bé gắt gao giày vò vạt áo của chính mình, cô đưa mắt nhìn ra quang cảnh thành phố lướt qua cửa kính ô tô.



Mà sau khi Khương Phương Ngọc rời đi, Tiêu Hoàng Nam vô cùng sốt ruột đi thẳng một mạch vào trong biệt thự, hô lớn: “Phương Ngọc, anh về rồi”



Giờ phút này, anh cực kỳ, cực kỳ muốn nhìn thấy, muốn gặp Khương Phương Ngọc, một giây cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.



“Chỉ huy, bà chủ cô ấy... không có ở biệt thự” Ngũ Long có chút thấp thỏm nói.



Tiêu Hoàng Nam nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Không có ở đây? Vậy cô ấy đi đâu? Vì sao các người không đi theo cô ấy”. Ngũ Long giải thích: “Chỉ huy, cô chủ không cho chúng tôi đi cùng. Nhưng anh đừng gấp, tôi đã phải người âm thầm đi theo, cô chủ chắc hẳn đang ở Thái Hưng khu biệt thự nhà họ Khương. Tôi đoán có lẽ cô chủ muốn nhờ nhà họ Khương ra tay giúp đỡ”



“Nhà họ Khương?”



Tiêu Hoàng Nam hít sâu một hơi, xoay người nói với Tam Long bên cạnh: “Nhanh lên, đưa tôi tới nhà họ Khương liền”



Anh lo lắng Khương Phương Ngọc sẽ lại gặp chuyện. Chỉ là một cô gái, trên người còn đang bị thương, cô đi đến nhà họ Khương làm cái gì? Nếu Khương Phương Ngọc lại xảy ra chuyện, Tiêu Hoàng Nam chắc chắn sẽ hối hận chết mất.



Mà bên này, Khương Phương Ngọc mở cửa xe bước xuống, trước mắt chính là biệt thự nhà họ Khương vô cùng tráng lệ, hai bên cổng là tường đá, phối hợp với nét vẽ rồng phượng trên tường. Trước cổng lớn màu vàng còn có hai con sư tử bằng đá canh giữ hai bên. Ở giữa khoảng sân trước cửa là một cái hồ phun nước hình rồng tạo bằng đá.



Khường Phương Ngọc hít sâu một hơi, đi về phía cổng lớn của nhà họ Khương, cô nhẹ nhàng vỗ lên cửa, hô: “Có, có ai ở nhà không?”



Bíp một tiếng, cổng lớn mở ra, đón chào Khương Phương Ngọc là một cô gái có gương mặt xinh đẹp, nhíu mày mang theo sự cao ngạo, khinh thường và mang theo sự lạnh lùng như băng hàn.



“Ôi chao, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, con nhỏ để tiện năm đó bị đuổi khỏi nhà họ Khương mà cũng dám bước chân lại vào cửa ư?” Khương Mỹ Dung khoanh hai tay, ánh mắt khinh bỉ nhìn Khương Phương Ngọc mặt mày trắng bệch.



“Chị, thật xin lỗi, tôi... tôi muốn tìm ông nội, tôi có việc muốn nói với ông.” Khương Phương Ngọc gắt gao cầm lấy vạt áo của mình, cả người đều run rẩy cả lên, đồng thời, cô có cảm giác đầu óc mình bắt đầu trở nên choáng váng, vết thương bên vai phải cũng từng lúc truyền đến sự nhói đau.



Khương Mỹ Dung cười ha ha hai tiếng, trực tiếp đưa tay đẩy mạnh Khương Phương Ngọc, vừa vặn đụng tráng miệng vết thương của cô khiến cho Khương Phương Ngọc lập tức ngã ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo.



Cô ta cười lạnh vô tình: “Thật xin lỗi? Cô xin lỗi mỗi mình tôi sao? Là cả nhà họ Khương, cô phải xin lỗi cả cái nhà này. Nếu không phải năm đó cô cố chấp sinh ra đứa con hoang kia thì nhà họ Khương chúng ta có bị cả cái thành phố Tô Hàng này chê cười hay không? Cô muốn tìm ông nội? Làm sao, cô có việc gì muốn nhờ ông nội giúp? Được thôi, cô quỳ xuống dập đầu với tôi mười cái, nếu tôi cảm thấy hài lòng thì có thể giúp cô truyền lời. Dập đầu đi”.



Khương Phương Ngọc ngã trên mặt đất, hốc mắt đỏ hồng nhìn Khương Mỹ Dung trước mặt, cô biết đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom