Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Anh Đã Trở Về Rồi Đây - Chương 4: Nhất định phải trả giá
"Chỉ huy, chúng ta phải làm gì đây? Tôi đã hạ lệnh cho chiến bộ Tô Hàng luôn trong trạng thái sẵn sàng hành động, nhưng tôi lo lắng một khi ba trăm nghìn Phá long quân xuất hiện ở Đông Nguyên, sẽ khiến dư luận bất an, gây nên những phiền phức không cần thiết."
Vương Đức Minh lo lắng đưa ra ý kiến của mình.
Sắc mặt Từ Hoàng Lâm trầm xuống một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lập tức kết nối với Long Các, báo cáo tình hình với tứ lão Long Các. Ngoài ra, cậu đích thân đến Tô Hàng một chuyến. Nhanh lên."
Sau đó, Từ Hoàng Lâm nhìn những dấu chấm đỏ trên màn hình điện tử, chúng đại diện cho ba trăm nghìn đại quận Bắc Minh đang từng bước từng bước di chuyển đến đây, trong lòng ông ta vô cùng hoảng sợ.
"Gọi điện tới Tô Hàng ngay lập tức. Yêu cầu chủ tịch thành phố, Viện kiểm sát và chiến bộ Tô Hàng, cử mỗi nửa tiếng đồng hồ thì báo cáo tình hình cho tôi. Ngoài ra, yêu cầu Hàn Lục Dân giải quyết ổn thỏa chuyện này cho tôi. Nếu như để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, hay bất kỳ hậu quả nào thì bảo ông ta mang đầu đến đây mà chịu tội".
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Từ Hoàng Lâm gầm lên, giọng khàn khàn, không chút kiêng kỵ đấm mạnh tay xuống mặt bàn. Cùng lúc đó, ở Bắc Phi, Viễn Hạ và Bắc Hải cùng nhiều chiến khu khác, ba nghìn cao thủ Hộ long của Điện Thần Long đều gấp rút tiền về các sân bay, sử dụng những phi cơ có tốc độ nhanh nhất, hướng về Long Quốc.
Toàn thế giới chấn động, và cả bên trong Long Quốc cũng đang chấn động.
Tin tức về đội quân Phá long quân hơn ba trăm nghìn người đang tiến về Long Quốc đang gây bão ở khắp nơi trên thế giới.
Còn ở tâm bão Tô Hàng lúc này, dường như mọi thứ đều vô cùng bình yên, tĩnh lặng, khác hẳn với sự náo loạn ngoài kia.
ở một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố Tô Hàng, Tiêu Hoàng Nam lúc này đã tỉnh lại, cơ thể anh. vốn bị nội thương, do lần này quá kích động nên đã bùng phát, tuy nhiên, nhờ có bài thuốc gia truyền của Tôn Minh Quân, nên tạm thời sức khỏe anh đã khá hơn một chút.
"Chỉ huy, vết thương của anh rất nghiêm trọng, không được quá kích động như vậy nữa, nếu như lần sau còn lặp lại tình trạng như vậy thì tôi cũng chỉ đành bó tay thôi."
Tôn Minh Quân đã ngoài sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, ông chậm rãi thu dọn những cây kim sắc nhọn, rồi đứng bên cạnh Tiên Hoàng Nam.
"Bác sĩ Tôn, ông vất vả rồi". Tiêu Hoàng Nam khẽ cúi người, sau đó lo lắng hỏi: "Vết thương của con gái tôi thế nào?"
“Chỉ huy yên tâm, có hai bác sỹ kia ở đó, cô chủ sẽ không có chuyện gì đáng lo đầu" Tôn Minh Quân híp mắt cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Hoàng Nam lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đến phòng ngủ của con gái, nhưng ngay khi anh chạy đến cửa, thấy Ca Cao nhỏ bé đang nằm trên giường, anh mới dừng lại, nhẹ nhàng bước vào phòng, hô hấp liền trở lên tĩnh lặng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, ngắm nhìn Ca cao đang ngủ say, hỏi hai bác sĩ: "Con gái của tôi thể nào rồi?"
Bác sĩ Hoa đã hơn bảy mươi tuổi, dáng vẻ giống một giáo sư uyên thâm, vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu nói: "Chỉ huy, chúng tôi xin nói thẳng, cô chủ bị thương quá nặng, hai người chúng tôi hiện tại chỉ có thể chữa trị các vết thương trên cơ thể cô chủ. Do có bốn đoạn xương đã bị gãy, nên sau đó cô chủ sẽ cần phải phẫu thuật, thời gian phẫu thuật sẽ rất dài. Mặt khác, não của cô chủ bị chấn thương vô cùng nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại đi chăng nữa, nhưng có để lại di chứng hay không, tạm thời chúng tôi không thể biết. Vì vậy mong chỉ huy hãy chuẩn bị trước tâm lý"
Tiêu Hoàng Nam nghe vậy, hai mắt ửng đỏ, ánh mắt anh dày đặc sát khí, con gái của anh, tại sao lại bị thương nặng như vậy?
Sau đó, Tiêu Hoàng Nam từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh như búp bê sứ trên giường của Ca Cao, thật dễ thương và xinh đẹp làm sao.
Đôi mắt này thật giống với phương Phương Ngọc, cho dù lúc này cô bé đã ngủ say, nhưng cô bé vẫn nở một nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng. Có lẽ cuối cùng cô bé cũng đã đạt được ước nguyện của mình, đó là người bố mà em hằng đêm nhớ mong.
Đây chính là con gái của tôi sao?
Trái tim Tiêu Hoàng Nam lúc này tràn đầy ấm áp và yêu thương, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Ca Cao và thì thầm: "Ca Cao, công chúa nhỏ của bố, bố sẽ làm tất cả mọi việc để có thể đánh thức con dậy. Sau này, trên thế giới này, sẽ không có một ai dám ức hiếp con và mẹ nữa. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé con gái của bố, đợi con tỉnh lại, lại có thể nhìn thấy bố rồi".
Dường như nghe thấy giọng nói của Tiêu Hoàng Nam, bàn tay nhỏ bé của em đột nhiên nắm lấy bàn tay thô ráp và to lớn của anh, mê sảng nói: "Bố ơi, Ca Cao nhớ bổ lắm, nhớ nhiều lắm. Khi nào bổ mới đến với Ca Cao đây. Mẹ nói rằng, bố là siêu nhân, đi giải cứu thế giới, nhưng Ca Cao mong rằng, bố chỉ làm siêu nhân của một mình Ca Cao thôi."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô bé, những người giúp việc và hai bác sĩ đều nghẹn lại, lén lau nước måt.
Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, dù đã ngủ nhưng vẫn luôn nghĩ đến bố. Có thể thấy cô bé khát vọng được bên bố biết bao nhiêu, khát vọng được sống trong tình thương của bố biết nhường nào.
Khóe mắt Tiêu Hoàng Nam ẩm ướt, cảm giác tội lỗi của năm năm qua lúc này như bộc phát, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của Ca Cao xuống chăn, sau đó nói: "Hai bác sĩ, không cần biết kết quả thế nào, xin hai người hãy cố gắng hết sức cứu lấy con gái tôi, tất cả mọi chi phí tôi sẽ lo liệu."
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai bác sĩ nghe vậy liền lắc đầu, nói: "Chỉ huy quả lời rồi, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho cô chủ. Nếu như năm đó không có sự giúp đỡ của chỉ huy, thì gia đình của chúng tôi đã sớm mắc vào âm mưu năm đó, giờ đây đã ở dưới hoàng tuyền rồi. Cho dù chúng tôi phải liều cái mạng già này, cũng sẽ chữa trị cho cô bé thật tốt."
Bác sĩ Cơ và bác sĩ Hoa đáp, sau đó liền cho người dọn dẹp, sắp xếp, biển phòng ngủ này thành phòng phẫu thuật.
Tiêu Hoàng Nam rời khỏi căn phòng, đi được vài bước, anh liền quay đầu lại, đứng ở cửa phòng, nhìn cánh cửa đang bị hai người giúp việc từ từ đóng lại, qua khe cửa liền nhìn thấy hai bác sĩ bắt đầu phẫu thuật cho Ca Cao.
Lúc đó, một dòng chảy nóng hổi trào ra từ khóe mắt Tiêu Hoàng Nam, anh nắm chặt tay, quay người, cơ thể dường như toát ra ý lạnh: "Long Nhất. Điều tra đến đâu rồi? Là kẻ nào dám động đến con gái tôi?"
Để tránh xảy ra những rắc rối không cần thiết, đám người Long Nhật đã thay thường phục: "Chỉ huy, tìm được rồi. Đó là một tai nạn do nhà họ Kim, gia tộc mới nổi ở Tô Hàng cố ý sắp xếp, đây là một vụ mưu sát. "
"Mưu sát? Tốt. Tốt lắm. Nhà họ Kim ư? Tôi sẽ khiến chúng phải trả một cái giá đắt nhất." Tiêu Hoàng Nam lạnh giọng nói, sát khí như rồng gầm, khiến cho toàn bộ người trong biệt thự nín thở. "Khương Phương Ngọc bây giờ đang ở đâu?"
Tiêu Hoàng Nam cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, vừa nhắc đến cái tên ấy, anh liền nghĩ đến cô, nghĩ đến cô gái ấm áp như ánh mặt trời, vô cùng đáng yêu và tốt bụng, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Năm năm rồi, một cô gái nhỏ bé như vậy, làm thế nào để tồn tại được giữa cuộc đời xô bồ này? Chuyện gì đã xảy ra với cô gái ấm áp như ánh ban mai đó? Liệu cô có hận anh không?
"Chỉ huy, bà chủ đã bị cậu chủ nhà họ Kim, Kim Hoàng Long đưa tới biệt thự Hàng Lâm. Theo như thông tin tình báo, năm năm trước, sau khi bà chủ sinh hạ con gái, liền bị gia tộc trục xuất khỏi dòng họ, gạch tên trong gia phả. Năm năm nay, bà chủ luôn một tay chăm sóc, nuôi dạy cô chủ, cuộc sống rất vất vả và khó
khăn. Ba tháng trước, cậu chủ Kim đã nhìn trúng bà chủ. Sau khi bị bà chủ từ chối, anh ta liền cho người sắp xếp một vụ tai nạn giao thông, nhằm vào cô chủ, muốn ức hiếp bà chủ, ép cô ấy phải phục tùng anh ta. Tội nghiệp cô chủ, cứ như vậy mà..."
Khi Long Nhật nói ra lời này, nước mắt đã trào dâng, anh ta dùng một chút, liếc nhìn vẻ mặt của Tiêu Hoàng Nam, liền phát hiện sắc mặt anh đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Vẻ mặt này, Long Nhất đã từng thấy một lần, đó là ở trận chiến với Hải Ninh, tự tay chỉ huy đã giết chết tướng quân Hải Ninh, vì vậy mà anh đã được phong làm chỉ huy của quân khu Bắc Minh.
Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam nhất thời ngưng đọng, sát khí trong lòng dâng lên vô hạn, vừa định đi ra, đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên những âm thanh ồn ào.
Đúng lúc này, ở ngoại biệt thự, hơn chục chiếc xe quân dụng màu đen đã bao vây toàn bộ biệt thự.
Từng đội, từng đội đặc nhiệm xuất hiện, tác phong vô cùng nghiêm túc, như những con sư tử dũng mãnh, tất cả đều được trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ chiến đấu mặc đồng phục màu đen, phong tỏa tất cả các lối vào và lối ra của biệt thự.
Trên bầu trời, tiếng gió không ngừng gào thét, còn có hai trực thăng chiến đấu đang không ngừng chao liệng giữa không trung, nghiêm túc giám sát nhất cử nhất động của ngôi biệt thự bên dưới.
Tiếng từ loa truyền âm vang lên, truyền khắp khu biệt thự.
"Tất cả những người bên trong chú ý. Tôi là Triệu Đức Minh của Sở cảnh sát Tô Hàng. Hiện tại tôi có lệnh bắt giữ các anh, với tội danh cố ý sát hại người vô tội. Tất cả những người ở trong, lập tức hạ toàn bộ vũ khí, bước ra ngoài. Cùng tôi về Sở cảnh sát tiếp nhận điều tra. Nếu không, người của tôi sẽ lập tức xông vào."
Bên ngoài biệt thự, Triệu Đức Minh trong chiếc áo khoác da màu đen cầm loa trên xe hét lên.
Đám người Lục Long lúc này đã lui vào biệt thự, đứng ở hai bên Tiêu Hoàng Nam, ánh mắt ai cũng vô cùng kiên định, lên tiếng hỏi ý kiến Tiêu Hoàng Nam: "Chỉ huy, có cần chúng tôi chiến đấu không?"
Tiêu Hoàng Nam nhướng mày nói: "Không nên tùy tiện xung đột với quân đội địa phương, chúng ta cứ đi ra ngoài xem sao."
Nói xong, Tiêu Hoàng Nam cùng đám người Long Nhật bước ra ngoài biệt thự, đứng trước gần trăm họng súng đen ngòm đang lăm lăm chĩa vào họ.
Khi Triệu Đức Minh nhìn thấy nhóm người này bước ra khỏi biệt thự, hắn nghiêm mặt xua tay, quát: "Bắt hết tất cả bọn họ cho tôi".
Đây chắc chắn là một nhóm người cực kỳ hung ác, bọn họ đã đả thương nghiêm trọng những người ở trong bệnh viện, là sự việc nghiêm trọng nhất Tô Hàng trong những năm gần đây.
Vì vậy, Triệu Đức Minh không chút nhân nhượng, không chút dung túng.
Gần vài trăm người của lực lượng đặc nhiệm, ngay lập tức giương súng nhắm vào Tiêu Hoàng Nam và những người khác. Điều này khiến cho đám người Long Nhất và Bát Long, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lēo.
Tuy nhiên lúc này, một tiếng phanh gấp gáp đột ngột vang lên từ xa, sau đó rầm một tiếng, Tống Thành Đạt thuộc Viện kiểm sát Tô Hàng đạp cửa xe, lao ra khỏi xe và chạy vào đám đông, hét đến khản cả cổ: "Dừng tay hết lại cho tôi."
Sau đó, ông ta quay đầu lại, mắt Triệu Đức Minh xối xả: "Cút. Ai cho cậu tới. Cậu không nghe lệnh của tôi. sao? Ở đây, không ai được phép tới gần nửa bước. Lệnh cho người của cậu rút hết đi. Nhanh lên. Nhanh lên.
Vương Đức Minh lo lắng đưa ra ý kiến của mình.
Sắc mặt Từ Hoàng Lâm trầm xuống một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lập tức kết nối với Long Các, báo cáo tình hình với tứ lão Long Các. Ngoài ra, cậu đích thân đến Tô Hàng một chuyến. Nhanh lên."
Sau đó, Từ Hoàng Lâm nhìn những dấu chấm đỏ trên màn hình điện tử, chúng đại diện cho ba trăm nghìn đại quận Bắc Minh đang từng bước từng bước di chuyển đến đây, trong lòng ông ta vô cùng hoảng sợ.
"Gọi điện tới Tô Hàng ngay lập tức. Yêu cầu chủ tịch thành phố, Viện kiểm sát và chiến bộ Tô Hàng, cử mỗi nửa tiếng đồng hồ thì báo cáo tình hình cho tôi. Ngoài ra, yêu cầu Hàn Lục Dân giải quyết ổn thỏa chuyện này cho tôi. Nếu như để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, hay bất kỳ hậu quả nào thì bảo ông ta mang đầu đến đây mà chịu tội".
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Từ Hoàng Lâm gầm lên, giọng khàn khàn, không chút kiêng kỵ đấm mạnh tay xuống mặt bàn. Cùng lúc đó, ở Bắc Phi, Viễn Hạ và Bắc Hải cùng nhiều chiến khu khác, ba nghìn cao thủ Hộ long của Điện Thần Long đều gấp rút tiền về các sân bay, sử dụng những phi cơ có tốc độ nhanh nhất, hướng về Long Quốc.
Toàn thế giới chấn động, và cả bên trong Long Quốc cũng đang chấn động.
Tin tức về đội quân Phá long quân hơn ba trăm nghìn người đang tiến về Long Quốc đang gây bão ở khắp nơi trên thế giới.
Còn ở tâm bão Tô Hàng lúc này, dường như mọi thứ đều vô cùng bình yên, tĩnh lặng, khác hẳn với sự náo loạn ngoài kia.
ở một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố Tô Hàng, Tiêu Hoàng Nam lúc này đã tỉnh lại, cơ thể anh. vốn bị nội thương, do lần này quá kích động nên đã bùng phát, tuy nhiên, nhờ có bài thuốc gia truyền của Tôn Minh Quân, nên tạm thời sức khỏe anh đã khá hơn một chút.
"Chỉ huy, vết thương của anh rất nghiêm trọng, không được quá kích động như vậy nữa, nếu như lần sau còn lặp lại tình trạng như vậy thì tôi cũng chỉ đành bó tay thôi."
Tôn Minh Quân đã ngoài sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, ông chậm rãi thu dọn những cây kim sắc nhọn, rồi đứng bên cạnh Tiên Hoàng Nam.
"Bác sĩ Tôn, ông vất vả rồi". Tiêu Hoàng Nam khẽ cúi người, sau đó lo lắng hỏi: "Vết thương của con gái tôi thế nào?"
“Chỉ huy yên tâm, có hai bác sỹ kia ở đó, cô chủ sẽ không có chuyện gì đáng lo đầu" Tôn Minh Quân híp mắt cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Hoàng Nam lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đến phòng ngủ của con gái, nhưng ngay khi anh chạy đến cửa, thấy Ca Cao nhỏ bé đang nằm trên giường, anh mới dừng lại, nhẹ nhàng bước vào phòng, hô hấp liền trở lên tĩnh lặng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, ngắm nhìn Ca cao đang ngủ say, hỏi hai bác sĩ: "Con gái của tôi thể nào rồi?"
Bác sĩ Hoa đã hơn bảy mươi tuổi, dáng vẻ giống một giáo sư uyên thâm, vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu nói: "Chỉ huy, chúng tôi xin nói thẳng, cô chủ bị thương quá nặng, hai người chúng tôi hiện tại chỉ có thể chữa trị các vết thương trên cơ thể cô chủ. Do có bốn đoạn xương đã bị gãy, nên sau đó cô chủ sẽ cần phải phẫu thuật, thời gian phẫu thuật sẽ rất dài. Mặt khác, não của cô chủ bị chấn thương vô cùng nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại đi chăng nữa, nhưng có để lại di chứng hay không, tạm thời chúng tôi không thể biết. Vì vậy mong chỉ huy hãy chuẩn bị trước tâm lý"
Tiêu Hoàng Nam nghe vậy, hai mắt ửng đỏ, ánh mắt anh dày đặc sát khí, con gái của anh, tại sao lại bị thương nặng như vậy?
Sau đó, Tiêu Hoàng Nam từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh như búp bê sứ trên giường của Ca Cao, thật dễ thương và xinh đẹp làm sao.
Đôi mắt này thật giống với phương Phương Ngọc, cho dù lúc này cô bé đã ngủ say, nhưng cô bé vẫn nở một nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng. Có lẽ cuối cùng cô bé cũng đã đạt được ước nguyện của mình, đó là người bố mà em hằng đêm nhớ mong.
Đây chính là con gái của tôi sao?
Trái tim Tiêu Hoàng Nam lúc này tràn đầy ấm áp và yêu thương, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Ca Cao và thì thầm: "Ca Cao, công chúa nhỏ của bố, bố sẽ làm tất cả mọi việc để có thể đánh thức con dậy. Sau này, trên thế giới này, sẽ không có một ai dám ức hiếp con và mẹ nữa. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé con gái của bố, đợi con tỉnh lại, lại có thể nhìn thấy bố rồi".
Dường như nghe thấy giọng nói của Tiêu Hoàng Nam, bàn tay nhỏ bé của em đột nhiên nắm lấy bàn tay thô ráp và to lớn của anh, mê sảng nói: "Bố ơi, Ca Cao nhớ bổ lắm, nhớ nhiều lắm. Khi nào bổ mới đến với Ca Cao đây. Mẹ nói rằng, bố là siêu nhân, đi giải cứu thế giới, nhưng Ca Cao mong rằng, bố chỉ làm siêu nhân của một mình Ca Cao thôi."
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô bé, những người giúp việc và hai bác sĩ đều nghẹn lại, lén lau nước måt.
Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, dù đã ngủ nhưng vẫn luôn nghĩ đến bố. Có thể thấy cô bé khát vọng được bên bố biết bao nhiêu, khát vọng được sống trong tình thương của bố biết nhường nào.
Khóe mắt Tiêu Hoàng Nam ẩm ướt, cảm giác tội lỗi của năm năm qua lúc này như bộc phát, nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé của Ca Cao xuống chăn, sau đó nói: "Hai bác sĩ, không cần biết kết quả thế nào, xin hai người hãy cố gắng hết sức cứu lấy con gái tôi, tất cả mọi chi phí tôi sẽ lo liệu."
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hai bác sĩ nghe vậy liền lắc đầu, nói: "Chỉ huy quả lời rồi, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho cô chủ. Nếu như năm đó không có sự giúp đỡ của chỉ huy, thì gia đình của chúng tôi đã sớm mắc vào âm mưu năm đó, giờ đây đã ở dưới hoàng tuyền rồi. Cho dù chúng tôi phải liều cái mạng già này, cũng sẽ chữa trị cho cô bé thật tốt."
Bác sĩ Cơ và bác sĩ Hoa đáp, sau đó liền cho người dọn dẹp, sắp xếp, biển phòng ngủ này thành phòng phẫu thuật.
Tiêu Hoàng Nam rời khỏi căn phòng, đi được vài bước, anh liền quay đầu lại, đứng ở cửa phòng, nhìn cánh cửa đang bị hai người giúp việc từ từ đóng lại, qua khe cửa liền nhìn thấy hai bác sĩ bắt đầu phẫu thuật cho Ca Cao.
Lúc đó, một dòng chảy nóng hổi trào ra từ khóe mắt Tiêu Hoàng Nam, anh nắm chặt tay, quay người, cơ thể dường như toát ra ý lạnh: "Long Nhất. Điều tra đến đâu rồi? Là kẻ nào dám động đến con gái tôi?"
Để tránh xảy ra những rắc rối không cần thiết, đám người Long Nhật đã thay thường phục: "Chỉ huy, tìm được rồi. Đó là một tai nạn do nhà họ Kim, gia tộc mới nổi ở Tô Hàng cố ý sắp xếp, đây là một vụ mưu sát. "
"Mưu sát? Tốt. Tốt lắm. Nhà họ Kim ư? Tôi sẽ khiến chúng phải trả một cái giá đắt nhất." Tiêu Hoàng Nam lạnh giọng nói, sát khí như rồng gầm, khiến cho toàn bộ người trong biệt thự nín thở. "Khương Phương Ngọc bây giờ đang ở đâu?"
Tiêu Hoàng Nam cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, vừa nhắc đến cái tên ấy, anh liền nghĩ đến cô, nghĩ đến cô gái ấm áp như ánh mặt trời, vô cùng đáng yêu và tốt bụng, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Năm năm rồi, một cô gái nhỏ bé như vậy, làm thế nào để tồn tại được giữa cuộc đời xô bồ này? Chuyện gì đã xảy ra với cô gái ấm áp như ánh ban mai đó? Liệu cô có hận anh không?
"Chỉ huy, bà chủ đã bị cậu chủ nhà họ Kim, Kim Hoàng Long đưa tới biệt thự Hàng Lâm. Theo như thông tin tình báo, năm năm trước, sau khi bà chủ sinh hạ con gái, liền bị gia tộc trục xuất khỏi dòng họ, gạch tên trong gia phả. Năm năm nay, bà chủ luôn một tay chăm sóc, nuôi dạy cô chủ, cuộc sống rất vất vả và khó
khăn. Ba tháng trước, cậu chủ Kim đã nhìn trúng bà chủ. Sau khi bị bà chủ từ chối, anh ta liền cho người sắp xếp một vụ tai nạn giao thông, nhằm vào cô chủ, muốn ức hiếp bà chủ, ép cô ấy phải phục tùng anh ta. Tội nghiệp cô chủ, cứ như vậy mà..."
Khi Long Nhật nói ra lời này, nước mắt đã trào dâng, anh ta dùng một chút, liếc nhìn vẻ mặt của Tiêu Hoàng Nam, liền phát hiện sắc mặt anh đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Vẻ mặt này, Long Nhất đã từng thấy một lần, đó là ở trận chiến với Hải Ninh, tự tay chỉ huy đã giết chết tướng quân Hải Ninh, vì vậy mà anh đã được phong làm chỉ huy của quân khu Bắc Minh.
Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam nhất thời ngưng đọng, sát khí trong lòng dâng lên vô hạn, vừa định đi ra, đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên những âm thanh ồn ào.
Đúng lúc này, ở ngoại biệt thự, hơn chục chiếc xe quân dụng màu đen đã bao vây toàn bộ biệt thự.
Từng đội, từng đội đặc nhiệm xuất hiện, tác phong vô cùng nghiêm túc, như những con sư tử dũng mãnh, tất cả đều được trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ chiến đấu mặc đồng phục màu đen, phong tỏa tất cả các lối vào và lối ra của biệt thự.
Trên bầu trời, tiếng gió không ngừng gào thét, còn có hai trực thăng chiến đấu đang không ngừng chao liệng giữa không trung, nghiêm túc giám sát nhất cử nhất động của ngôi biệt thự bên dưới.
Tiếng từ loa truyền âm vang lên, truyền khắp khu biệt thự.
"Tất cả những người bên trong chú ý. Tôi là Triệu Đức Minh của Sở cảnh sát Tô Hàng. Hiện tại tôi có lệnh bắt giữ các anh, với tội danh cố ý sát hại người vô tội. Tất cả những người ở trong, lập tức hạ toàn bộ vũ khí, bước ra ngoài. Cùng tôi về Sở cảnh sát tiếp nhận điều tra. Nếu không, người của tôi sẽ lập tức xông vào."
Bên ngoài biệt thự, Triệu Đức Minh trong chiếc áo khoác da màu đen cầm loa trên xe hét lên.
Đám người Lục Long lúc này đã lui vào biệt thự, đứng ở hai bên Tiêu Hoàng Nam, ánh mắt ai cũng vô cùng kiên định, lên tiếng hỏi ý kiến Tiêu Hoàng Nam: "Chỉ huy, có cần chúng tôi chiến đấu không?"
Tiêu Hoàng Nam nhướng mày nói: "Không nên tùy tiện xung đột với quân đội địa phương, chúng ta cứ đi ra ngoài xem sao."
Nói xong, Tiêu Hoàng Nam cùng đám người Long Nhật bước ra ngoài biệt thự, đứng trước gần trăm họng súng đen ngòm đang lăm lăm chĩa vào họ.
Khi Triệu Đức Minh nhìn thấy nhóm người này bước ra khỏi biệt thự, hắn nghiêm mặt xua tay, quát: "Bắt hết tất cả bọn họ cho tôi".
Đây chắc chắn là một nhóm người cực kỳ hung ác, bọn họ đã đả thương nghiêm trọng những người ở trong bệnh viện, là sự việc nghiêm trọng nhất Tô Hàng trong những năm gần đây.
Vì vậy, Triệu Đức Minh không chút nhân nhượng, không chút dung túng.
Gần vài trăm người của lực lượng đặc nhiệm, ngay lập tức giương súng nhắm vào Tiêu Hoàng Nam và những người khác. Điều này khiến cho đám người Long Nhất và Bát Long, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lēo.
Tuy nhiên lúc này, một tiếng phanh gấp gáp đột ngột vang lên từ xa, sau đó rầm một tiếng, Tống Thành Đạt thuộc Viện kiểm sát Tô Hàng đạp cửa xe, lao ra khỏi xe và chạy vào đám đông, hét đến khản cả cổ: "Dừng tay hết lại cho tôi."
Sau đó, ông ta quay đầu lại, mắt Triệu Đức Minh xối xả: "Cút. Ai cho cậu tới. Cậu không nghe lệnh của tôi. sao? Ở đây, không ai được phép tới gần nửa bước. Lệnh cho người của cậu rút hết đi. Nhanh lên. Nhanh lên.
Bình luận facebook