• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ẢNH ĐẾ BÁ ĐẠO MỘT MỰC CƯNG CHIỀU (3 Viewers)

  • Chương 36

Thời gian từng giây từng phút dần trôi qua, đại đồng hồ treo ở trên tường đại đường trung ương, kim giây tích tắc chuyển động.



Một nhóm trai gái không biết đợi ai, mỗi người trong tay còn mang theo một món quà đóng gói tinh xảo, lộ ra màu của hoa hồng. Thời khắc này, trên mặt họ mang theo thần sắc khẩn trương, thường hướng đồng hồ liếc xem một cái, kim phút di chuyển một chút, sắc mặt họ đều nghiêm túc thêm vài phần.



Nhìn thời gian đang dần trôi qua, mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên.



“Keng keng keng……”



Tiếng chuông vang lên điểm mười hai giờ đêm, mọi người đứng dựng lên, thiếu niên đứng đầu đã điều chỉnh tốt camera, có chút hưng phấn hướng đến Tiểu Kiệt ngủ say như chết mà nói:



“Kiệt ca, đã đến giờ, chúng ta có thể lên chưa?”



Thanh âm vừa phát ra, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Tiểu Kiệt, dù là Tiểu Kiệt đang tham ngủ, lúc này cũng bị doạ tỉnh.



Vừa mở mắt, đã bị vây quanh bởi một đống người, mắt trông mong nhìn mình, thiếu điều muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.



Thật muốn chửi thề!



Hắn đột nhiên đứng dậy, bộ dáng nửa tỉnh nửa mê kinh hoảng nhìn mọi người, thanh niên cầm camera thấy thế, lại lần nữa ra tiếng nhắc nhở:



“Kiệt ca, mười hai giờ rồi, chúng ta đi lên đi.”



Tiểu Kiệt ngốc nâng nâng cánh tay, nhìn thời gian, quả nhiên, kim đồng hồ cùng kim phút cùng chỉ ở vị trí 12 giờ.



“Nhanh như vậy à, nếu đã đến giờ chúng ta liền cùng nhau đi lên đi.”



Nói xong hắn móc di động ra, gọi Sở Vân Phàm một cú điện thoại:



“Phàm ca chúng ta lên rồi, ngươi nơi đó cũng chuẩn bị một chút.”



Sở Vân Phàm gật đầu: “Đã biết, ta bên này cũng không thành vấn đề, lên lầu thấy.”



Hắn tắt điện thoại đối bên người chờ đợi đã lâu thì các phóng viên vẫy vẫy tay:



“Làm các vị đợi lâu, chúng ta hiện tại liền có thể lên lầu, chờ một chút buổi họp mặt fan sau khi kết thúc, ta sẽ cho đại gia an bài nửa giờ bái phỏng thời gian.”



Đây là vài vị phóng viên được sắp xếp tới để làm tin hỏa tốc, theo lý thuyết sinh nhật của Sở Tiện đều là cùng fans lén lút làm, giống như công ty sẽ vì nghệ sĩ nhà mình làm cái tiệc sinh nhật rồi phát video chúc mừng một chút.



Nhưng Sở Tiện lại là người đặc biệt, trừ bỏ các buổi tuyên truyền tất yếu cũng như quảng cáo, muốn gặp hắn trong các sự kiện quả thực khó như lên trời, từ lúc xuất đạo tới nay, sinh nhật hắn đều không có công khai quá.



Vì thế các fan không ngừng kháng nghị kêu rên, idol nhà người khác luôn có động thái, idol nhà họ thì hay rồi, nhớ nhung cũng chả biết tìm nơi nào…



Vài vị trưởng bối trong fan club nghiên cứu một lúc, sau đó viết một lá thư, mà Tiểu Kiệt vốn mê làm ẩn hình Sở Tiện, chọc chọc đem chuyện này lộ cho Sở Vân Phàm, sau một hồi thương nghị, quyết định năm nay khi Sở Tiện sinh nhật, mang theo các fan trộm cho hắn một kinh hỉ.



Sinh nhật nếu muốn chạy cũng không chạy được.



Fans cũng chính là phương thức truyền thông tự nhiên, dùng cách này tìm được cơ hội phỏng vấn độc nhất vô nhị để có cơ hội mua chuộc nhân tâm, xem ra ở Sở Vân Phàm, tương lai hai ngày hot search nhất định chỉ còn mình Sở Tiện.



Ngày thường nhìn trầm mặc, vừa động đã được ngàn người chú ý, đây là bản lĩnh của Sở Tiện, chỉ cần một cái tên, liền đủ để cho người người nhiệt huyết sôi trào.



Mọi người phân thành mấy nhóm, đồng loạt hướng lên trên lầu, thang máy dừng lại, một hàng hai mươi cá nhân nhón mũi chân đè thấp thanh âm, hướng phòng Sở Tiện mà bước qua.



————



Trong phòng, Quý Lạc Lạc sắc mặt không bình thường, vì mặc lễ phục cả ngày không thể nào ăn cái gì, buổi tối vì xã giao lại uống nhiều rượu, dạ dày quặn lên từng đợt.



“Ôi…”



Nghe đáng thương kêu rên, Sở Tiện giơ tay mở đèn đầu giường, nhìn đến sắc mặt không bình thường ấy, hắn căng thẳng, bàn tay to nhẹ để lên cái trán của cô.



“Sao lại thế này, như thế nào mà mặt lại đỏ như vậy? Em cảm thấy không thoải mái à?”



Quý Lạc Lạc lúc này đầu óc quay mòng, tựa mộng tựa tỉnh, định mở miệng lại không dám, chỉ sợ miệng vừa động, lời nói chưa nói đã nôn rồi.



Nhìn cô hai mắt lờ đờ, cắn chặt khớp hàm, Sở Tiện trong lúc nhất thời hoảng sợ, hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ:



“Nếu là khó chịu em gật gật đầu, anh sẽ liền kêu xe cứu thương, chúng ta đi bệnh viện.”



Hắn trong lòng rốt cuộc vẫn là không yên tâm, từ lúc Quý Lạc Lạc xuất hiện ở cửa hắn vẫn luôn sốt sắng, nếu nói cô là say, hắn như thế nào cũng không tin.



Ở giới giải trí lăn lê bò lết lâu như vậy, hắn hiểu rất nhiều mặt tối ẩn bên trong, chính là bởi vì như thế, hắn mới càng lo lắng.



Nghĩ đến đây Sở Tiện vội vội vàng vàng, xoay người xuống giường.



Quý Lạc Lạc tuy rằng cảm thấy mệt mỏi, nhưng tốt xấu còn có thể nghe được lời hắn nói, tự nhiên cũng liền nghe được hắn nói tìm xe cứu thương.



Cô hiện tại chính là muốn ngủ, mặt khác không để tâm, nếu là hắn gọi điện thoại thật, lại gọi ai đó tới, đến lúc đó lại truyền ra ngoài…



Cô đời này sợ nhất, chính là bọn họ công khai ra ngoài, dường như không thể quay đầu lại, cũng vô cùng tin tưởng đối phương.



Vì thế, thấy hắn xuống giường nháy mắt với Quý Lạc Lạc, cô dùng hết toàn lực vươn tay, một phen kéo lấy góc áo.



Sở Tiện động tác cứng lại, cúi đầu, không đợi mở miệng, chỉ thấy Quý Lạc Lạc ‘huệ’ một tiếng, ói hết ra thân hắn



Sở Tiện: “…”



Hắn ngơ ngẩn nhìn cô ói ra một đống, không có mắt kính che đậy, đôi mắt kia lộ ra vài phần sắc bén, chỉ là giờ phút này cũng có chút phản ứng trì độn mở to.



Sau một lúc lâu, hắn mới vươn tay, vỗ vỗ Quý Lạc Lạc phía sau lưng, thấp giọng hỏi đến:



“Còn khó chịu sao? Muốn uống nước ấm?”



Quý Lạc Lạc nhắm hai mắt nằm ở mép giường, khuôn mặt phiếm hồng lúc nãy đã không có huyết sắc, thoạt nhìn ngoài ý muốn nhu thuận.



“Đừng gọi điện thoại, đừng kêu xe cứu thương……”



Chỉ mấy chữ, cô dùng một chút sức lực, nói xong liền giống mèo con thấp giọng hừ hai tiếng, lại không có thanh âm, hắn đợi chờ, thấy cô xác thật không có phản ứng, mới xoay người tắm rửa, mặc áo tắm dài rồi quét bãi chiến trường kia.



Dọn dẹp xong lúc sau hắn sợ Quý Lạc Lạc khát nước, đổ ly nước ấm vào miệng cô vài giọt, vừa buông ly nước kia một khắc, bên ngoài vang lên một trận đập cửa.



Sở Tiện mày nhăn lại, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc, đã trễ thế này ai còn qua tìm hắn?



Tiếng đập cửa liên tục không ngừng truyền đến, hắn quay đầu lại nhìn cô nàng đang khó chịu kia, mặt mày không vui, hắn đắp chăn đàng hoàng cho cô, tùy tay cầm lấy mắt kính đặt ở đầu giường, hướng cửa đi đến, cất giọng dò hỏi:



“Ai đó?”



Ngoài cửa truyền đến Tiểu Kiệt thanh âm: “Lão đại, là em.”



Sở Tiện nhướng mày, ban ngày thời điểm Sở Vân Phàm nói hắn có việc đi xử lý, như thế nào thời gian này tới tìm hắn?



Đi tới cửa hắn nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy Tiểu Kiệt cười cười hệt như thằng ngốc, Sở Tiện không có phòng bị, mở cửa.



Cửa vừa mở ra, ở ngoài mọi người cùng nhau kéo vang pháo hoa, theo sau đồng loạt hướng hắn tặng hoa hồng:



“Sở Tiện lão công (nam thần, nhi tử, ba ba) sinh nhật vui vẻ!!”



Cùng với tiếng hoan hô, vài ánh đèn flash cùng với camera chợt lóe lên.



Nhiếp ảnh gia bên cạnh các phóng viên còn không quên thúc giục:



“Đắc tội, thật đắc tội, sinh hoạt hằng ngày của Sở Tiện còn không có người chụp, chúng ta muốn bắt thời cơ!”



Những cái đó đều do fan thật vất vả chụp Sở Tiện, kích động muốn khóc.



“Trời ạ, lão công của ta thật khí chất! Chồng à em yêu anh, em phải cho anh một đàn con ~”



“Quá soái, khí chất này, ánh mắt này, bộ dáng lãnh đạm này, ân, chính là cảm giác này a~”



Nhìn chung quanh một vòng gần như điên cuồng, Sở Tiện đen mặt, lãnh đạm nhìn về phía đám người chung quanh Tiểu Kiệt cùng Sở Vân Phàm, mở miệng hỏi, lời nói cũng lạnh đi mất mấy phần:



“Ai chủ ý?”



Sở Tiện cả người tản ra hàn khí, một chút ôn hòa đều không có, hắn rũ mắt, trong tầm mắt mang theo ba phần không kiên nhẫn, bảy phần tức giận.



Bị ánh mắt dọa người đảo qua, Tiểu Kiệt cả người run lên, trốn phía sau Sở Vân Phàm.



Ngoan ngoãn, ánh mắt kia của lão đại hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm thấy, chỉ cần hắn dám nói một chữ, hắn liền bị lột da.



Hắn nuốt một ngụm nước miếng, dùng ngón tay điểm điểm Sở Vân Phàm phía sau lưng:



“Phàm ca làm sao? Lão đại giống như tức lắm!”



Không khí có chút đọng lại, Sở Vân Phàm nhìn phía Sở Tiện không chút nào che dấu tính tình, về phía trước một bước, duỗi tay đáp ở hắn bả vai, lộ ra một cái mỉm cười, điều tiết không khí dường như nói giỡn.:



“Đều đã lớn rồi mà còn quan trọng sinh nhật, cậu với đám con nít thật giống nhau.”



Hắn nói xong quả nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng cười, không khí hòa hoãn không ít.



“Trong khoảng thời gian này mải đóng phim, có phải hay không quên cả sinh nhật mình rồi? Các vị bằng hữu đều là fans, các cô đã chuẩn bị thật lâu, liền tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật.”



Sở Tiện khép hờ cửa, khom lưng với mọi người:



“Cảm tạ mọi người đã nhớ đến tôi, càng cảm tạ các vị nhiều năm như vậy duy trì cùng cổ vũ, tôi sẽ càng thêm nỗ lực.”



Sở Vân Phàm nghe vậy liền vỗ tay:



“Kế tiếp chúng ta đi vào tán gẫu một chút, thuận tiện cho các vị truyền thông gần gũi phỏng vấn một chút đi.”



Nói đoạn hắn nghiêng người lách qua cửa, hắn vừa bước qua, Sở Tiện lập tức đen mặt, hắn che trước người Sở Vân Phàm, mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:



“Là một người đại diện kim bài cậu nên nhìn thời gian, đã trễ thế này lại làm tiểu cô nương ở khách sạn chờ khổ sở, việc này chúng ta không nên làm, nếu muốn làm cậu cũng nên tìm địa điểm, lựa chọn thời gian, dùng hoàn cảnh thoải mái nhất, tốt nhất hình tượng đi nghênh đón các cô, chứ không phải hiện tại.”



Làm trò với người ngoài, Sở Tiện không nên nói nặng như thế, nhưng lần này Sở Vân Phàm làm thật sự có chút quá phận.



Quý Lạc Lạc đang mệt, nếu bị phát hiện, nàng khẳng định lại sẽ bị mượn cớ, muốn bảo vệ nàng, đương nhiên hắn không thể để họ vào cửa.



Mặt khác, nếu hôm nay không có Quý Lạc Lạc, phòng hắn cũng coi như là tư mật không gian, không có báo, lại đột nhiên xâm nhập, như thế nào cũng không thể nào nói nổi.



Mấy chục đôi mắt mắt trông mong nhìn, Sở Vân Phàm cảm thấy chính mình thể diện có chút không nhịn được, hắn cắn răng, ở Sở Tiện bên tai thấp giọng hỏi:



“Việc đã đến nước này, ứng phó cho qua đi, chờ xong chuyện tôi đền tội cho cậu không được sao?”



Sở Tiện không khỏi bật cười:



“Nhiều năm như vậy rồi người anh em, tôi chỉ cậu nơi chốn đến tận tình như vậy, cậu thế nhưng chỉ cho rằng tôi là vô cớ phát giận?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom