Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Thố Lạt dịch
Phương Tử Nguyệt nghe thấy tiếng mèo kêu cũng hoảng hốt, vội nới lỏng tay ra.
Lục Hàn Chi lập tức nâng đuôi mèo lên nhìn, nhưng bé mèo lại rụt đuôi khỏi tay anh, rồi cẩn thận liếm, không biết là do sợ hãi hay là quá đau, quyết không để anh chạm vào.
Lục Hàn Chi nhíu mày.
"A... Xin lỗi, em không cố ý." Phương Tử Nguyệt hoảng loạn, không để ý thấy sắc mặt Lục Hàn Chi đang trầm xuống, vươn tay định đụng vào bé mèo nhỏ, "Nó không sao chứ?"
Nhưng mà cô nàng chưa kịp đụng tới, đã bị tay của Lục Hàn Chi gạt ra.
"Không sao."
Tuy động tác của Lục Hàn Chi không mạnh, nhưng sắc mặt Phương Tử Nguyệt vẫn chợt cứng đờ.
"Em nghe nói gần đây chị Ninh có nuôi một bé mèo ragdoll, là nó sao?" Phương tử Nguyệt cười, cúi người nhìn nhúm lông trắng như tuyết trong lòng anh, "Nó đáng yêu quá, Lục đại ca anh có biết không, từ bé em đã rất thích động vật nhỏ, có thể để em ôm một chút không?" Nói rồi ngẩng đầu, nhìn anh đầy vẻ chờ mong.
Ngay cả bạch du Du cũng có thể nhìn ra sự miễn cưỡng trong nụ cười của Phương Tử Nguyệt, hẳn cô nàng cũng thấy oan ức, dù sao khi nãy cũng chỉ bất cẩn kéo phải đuôi mèo thôi.
Nghe thấy mấy lời này của cô nàng, Bạch Du Du nhìn xuống tay người nọ theo bản năng, so với những móng tay điệu đàng mà sắc nhọn của mấy cô gái kia, móng tay ưu nhã tiêu chuẩn của Phương Tử Nguyệt trông cũng không có gì là đáng sợ.
Bạch Du Du thấy nếu Lục Hàn Chi đồng ý, cô cũng đành phải miễn cưỡng chịu đựng để cô nàng ôm mình.
Vậy nên Bạch Du Du chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, hai chân trước nhẹ nhàng đặt xuống cánh tay Lục Hàn Chi, chờ Lục Hàn Chi giao mình ra.
Nhưng Lục Hàn Chi lại không hề động đậy, "Em ấy sợ người lạ."
Móng của bạch Du Du cứng ngắc luôn.
Phương Tử Nguyệt cắn môi, ánh mắt chứa chan mất mát, "...Được rồi."
Ngay cả mèo cũng không cho đụng vào, nhất định người ta sẽ cảm thấy Lục thiên vương quá nhỏ nhen.
Nhưng Bạch Du Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng Lục Hàn Chi sẽ dỗ dành đại mỹ nhân này, ai ngờ Khang Văn Trạch vừa quay lại, Lục Hàn Chi đã nói với anh: "Đi thôi."
Phương Tử Nguyệt đi theo, "Vừa nãy em thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, hay để em lái xe chở anh, còn A Trạch ngồi xe anh đi trước."
Lục Hàn Chi nghe vậy cong môi, mắt Phương Tử Nguyệt sáng quắc, bước lên hai bước đi đến bên cạnh anh.
"Nếu tôi ngồi xe của cô, số phóng viên vây lấy tôi sẽ còn nhiều hơn nữa."
"Lục đại ca..."
"Về đi." Lục Hàn Chi không hề quay đầu: "Đừng để mẹ cô phải lo lắng."
Phương Tử Nguyệt dừng bước.
Sau khi lên xe, Khang Văn Trạch hỏi Lục Hàn Chi: "Thang Viên Nhi không sao chứ?"
Lục Hàn Chi dùng ngón tay nâng chiếc đuôi của bé mèo nhỏ lên, động tác nhẹ nhàng như sợ kinh động đến cô, xem xét tỉ mỉ rồi nói: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi." Khang Văn Trạch thở phào, nói: "Sếp Lăng bảo em hỏi anh, anh có đến bữa tiệc tối nay nữa không?"
"Không đi nữa, cứ để A Ninh thay tôi là được."
"Vâng."
"Còn nữa." Lục Hàn Chi nghĩ rồi nói: "Cử người đi điều tra về vệ sĩ mà cậu từng nói với tôi đi."
"Em đã nhờ người thăm dò rồi, có cần sa thải không?"
Lục Hàn Chi im lặng một lúc, rồi nói: "Trừ A Sâm ra, sa thải hết tất cả những người còn lại."
Rõ ràng động tác vỗ về cô của Lục Hàn Chi rất dịu dàng, nhưng Bạch Du Du lại cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ anh.
Khang Văn Trạch gật đầu, "Hiểu rồi."
Lục Hàn Chi từ tốn vỗ về Bạch Du Du, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía ngoài xe.
Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không thể nhìn ra cảm xúc lúc này, nhưng Bạch Du Du có thể nhận thấy tâm trạng anh đang không tốt.
Bạch Du Du do dự, khi Lục Hàn Chi vuốt đến đầu, cô vừa cố gắng ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay anh, vừa vươn móng bám lấy cổ tay anh, cái đuôi thì không ngừng ngoe nguẩy.
Cảm giác mềm như nhung trong lòng bàn tay khiến Lục Hàn Chi giật mình, cúi đầu thì thấy bé mèo vốn đang nằm trên đùi anh đã đứng dậy, ôm tay anh cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay anh.
"Meo..."
Tiếng kêu non nớt mà mềm mại, thuộc về riêng những bé mèo con.
Cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy.
Bạch Du Du cảm thấy bản thân đã ra sức bán moe rồi, nhưng Lục Thiên Vương vẫn không mảy may rung động, chả mấy chốc cô đã mệt đến độ chẳng còn sức nhấc đuôi, cuối cũng không kiên trì được nữa bèn lè lưỡi ra thở vài hơi, rồi ấm ức meo một tiếng, quyết định không thèm quan tâm anh nữa.
Lại thêm một lần bán moe thất bại.
Bạch Du Du cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương.
Cô nghiêng đầu lách khỏi lòng bàn tay của Lục Hàn Chi, lắc đuôi, rồi nhún chân sau nhảy từ đùi của Lục Hàn Chi xuống chỗ ngồi phía bên cạnh anh.
Thân là một bé mèo thuộc giống tiểu tiên nữ, vẫn cần phải có sự kiêu ngạo tất yếu!
Hứ.
Nhưng hai chân sau của cô còn chưa kịp đặt xuống, đã bị Lục Hàn Chi dùng hai tay bế thốc lên.
Bạch Du Du ngơ ngác nhìn gương mặt ngày một tiến sát lại của Lục Hàn Chi, sợ đến nỗi vội vàng nhắm chặt mắt.
Giây tiếp theo, Bạch Du Du cảm nhận được chóp mũi của bản thân chạm đến làn da anh.
Cảm xúc mềm mại mà ấm áp.
Bạch Du Du ngớ người, vô thức dụi dụi chóp mũi anh.
Ừm, có qua có lại, tuyệt đối không phải vì thèm khát gì đâu.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ, như bật ra từ trong xoang mũi, rất khẽ.
Có lẽ chỉ có mình cô nghe được.
Cô giương mắt nhìn.
Đôi mắt khiến lòng người say đắm còn hơn cả bầu trời đêm của Lục Hàn Chi chỉ gần trong gang tấc.
Khoảng mấy giây sau, Bạch Du Du được anh đặt lại xuống đùi thật nhẹ nhàng.
Tiếng của Khang Văn Trạch truyền đến từ phía trước: "Chị Ninh nói chị ấy đã đến nơi rồi, có lẽ hôm nay sẽ phải uống không ít rượu, bảo anh không đến cũng được, về nhà nghỉ ngơi. Đúng rồi, chị ấy còn hỏi em Thang Viên Nhi sao rồi..."
"Em ấy rất tốt." Lục Hàn Chi nói.
Khang Văn Trạch đang định trả lời Giang Ninh, thì Lục Hàn Chi bỗng mở miệng: "Chờ chút."
"Gì vậy ạ?" Khang Văn Trạch quay đầu lại.
"Nói với A Ninh là em ấy đang sợ hãi." Lục Hàn Chi nói từ tốn: "Nếu hôm nay chị ấy uống rượu, thì đừng ghé sang đón về."
Nói rồi, anh cúi đầu nhìn bé mèo nhỏ trên đùi.
Dường như bé mèo có hơi ngỡ ngàng, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh.
Đồng tử màu xanh thẫm, như được phủ một lớp nước long lanh mềm mại.
Trông vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu.
Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ khẽ vuốt lấy chóp mũi ươn ướt của cô, khóe miệng cong cong hiện ý cười không quá rõ, "Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy."
Trên bàn ăn của nhà hàng.
Giang Ninh nhìn tin nhắn Khang Văn Trạch gửi đến, đứng hình mất một lúc, rồi bỗng chộp lấy điện thoại, cẩn thận từng li từng tí đọc lại câu này đến ba lần.
"Trời má."
Người ngồi bên cạnh hóng hớt: "Sao vậy chị Ninh, lại lướt thấy gì trên weibo à?"
"Không có gì đâu." Giang Ninh bình tĩnh nói.
"Sao cơ? Hôm nay Lục Hàn Chi thật sự không tới sao?" Người ngồi cạnh Giang Ninh tên là Trình Hạo, là cháu của chủ tịch tập đoàn Vân Tinh, bố còn là nhà chế tác nổi tiếng, cũng được xem là nhân vật cấp bậc thái tử trong số các phú nhị đại. Trong giới giải trí anh chàng không phải kiểu người nổi trội, nhưng sức nặng tại Vân Tinh lại không hề nhỏ, hơn nữa anh còn có một tật xấu, đó là rất thích hóng hớt mấy tin đồn trong giới giải trí, nhất là mấy tin đồn về những ngôi sao tầm cỡ như Lục Hàn Chi.
"Không tới." Giang Ninh nhìn anh, "Cậu ấy rất ít khi đến những dịp thế này, đâu phải cậu không biết."
Trình Hạo xoa cằm, cười xấu xa: "Sao em lại cảm thấy hôm nay anh ấy không đến là vì có nguyên nhân khác nhỉ, chẳng hạn như có hẹn với người đẹp nào đó?"
"Cậu đừng có nói bậy." Giang Ninh thở dài, "Người đẹp muốn hẹn cậu ấy, thì cũng phải xem cậu ấy có chịu không đã."
Thế nhưng có lẽ đúng là Lục Hàn Chi có hẹn thật, có điều không phải với người đẹp, mà là với bé mèo nhỏ xinh đẹp như hoa.
Cơ mà Giang Ninh cảm thấy, Thang Viên Nhi nhà chị còn đáng yêu hơn những người đẹp trong miệng Trình Hạo rất nhiều.
Có kiểu người đẹp nào mà Lục Hàn Chi chưa từng thấy cơ chứ? Nhưng làm gì có ai khiến anh để tâm như vậy.
Sức hấp dẫn của Thang Viên Nhi nhà chị quả nhiên lớn vô cùng.
"Nghe nói bây giờ chị đang quản lý Nhan Tử Hàng?"
"Đúng vậy." Nhắc đến Nhan Tử Hàng, sắc mặt Giang Ninh kém hẳn đi.
Trình Hạo xáp lại, "Tính tình cậu ta không tốt phải không."
"Tính tình của cậu thì tốt lắm ấy." Giang Ninh nhìn anh, nói: "Trông chả ra gì cả."
Trình Hạo cười lớn: "Em thích người đẹp, nhưng em không ngại chuyện bản thân xấu đâu, cơ mà nếu chị bằng lòng ký hợp đồng với em, em cũng đành gắng gượng làm đàn em của Lục thiên vương vậy."
"Nghĩ hay nhỉ."
"Nói thật đó, tính tình Nhan Tử Hàng không tốt." Trình Hạo hạ giọng nhỏ xuống, nói: "Chị tưởng mấy vụ lùm xùm dạo gần đây là do cậu ta gây chuyện ư, đấy là chị chưa thấy lúc cậu ta thực sự gây chuyện thôi."
Giang Ninh ngỡ ngàng, chị làm quản lý của Nhan Tử Hàng, ắt cũng biết chút ít về thân phận và bối cảnh của anh, nhưng những người có thân phận trong giới này, một là có cha mẹ đều là danh nhân như Trình Hạo, còn lại là có kim chủ hoặc có người chống lưng.
Những người thuộc loại thứ hai, thường che giấu khá kỹ, muốn tìm hiểu cũng khó lòng tìm hiểu được.
Thân phận và bối cảnh của một số người, thâm sâu khó lường hệt như chính bản thân họ vậy.
Chẳng hạn như Lục Hàn Chi.
Thật ra bối cảnh của Nhan Tử Hàng cũng không phải chuyện bí mật ở Vân Tinh, tuy có những lúc anh khá rắc rối, nhưng cũng không phải kiểu người thích gây sự chú ý, Giang Ninh đã sớm luyện thành tinh rồi, cho dù Nhan Tử Hàng có gây chuyện ra sao, thì đều chẳng thành vấn đề với Giang Ninh đã thành tinh, dù gì Giang Ninh cũng đã theo Lục Hàn Chi bao lâu nay rồi.
Nhưng Nhan Tử Hàng đặc biệt ở chỗ, thân phận của anh khá phức tạp.
Giang Ninh vốn cũng không thích dẫn dắt anh, thời gian gần đây bị mấy chuyện của anh làm cho sứt đầu mẻ trán, đến nỗi gần như chẳng lo được gì bên phía Lục Hàn Chi, Giang Ninh cũng không phải người không biết giận, nhưng nghe Trình Hạo nói vậy, chị lại nghe ra một vài ý khác.
Hiệu suất ở mảng bát quái của Trình Hạo có thể ăn đứt cả paparazi, thân phận anh như vậy, muốn biết chuyện gì, đều dễ dàng hơn phóng viên rất nhiều, huống hồ anh còn rất thích hóng hớt.
"Trước đây cậu ta gây sự thế nào, cậu nói tôi nghe thử xem?"
Trình Hạo xoa tay xáp lại, nói: "Nhan Tử Hàng là đứa con riêng mà nhà họ Nhan tìm về từ nhiều năm trước, chị biết không."
Giang Ninh cau mày, ý bảo anh nói tiếp.
"Trên Nhan Tử Hàng có một người anh, đó mới là công tử danh xứng với thực của nhà họ Nhan, nhưng chị có biết trên cậu ta còn có một người chị gái nữa không?"
"Họ Phương phải không, tôi biết." Mặt Giang Ninh vẫn không hề biến sắc, "Không phải ruột thịt đúng không?"
"Đúng là không phải ruột thịt, nhưng chuyện đó không quan trọng." Trình Hạo lắc đầu, "Chị biết không, trước đây khi mà Nhan phu nhân qua đời, cha của Nhan Tử Hàng đã cưới ngay em gái của Nhan phu nhân, cái cô họ Phương kia là do em gái Nhan phu nhân và chồng trước sinh ra, chị nói xem cái nhà này có loạn không cơ chứ?"
Giang Ninh nhíu mày, "Chuyện này thì liên quan gì đến Nhan Tử Hàng?"
"Ba cậu ta thà lấy em gái của người vợ trước đã qua đời, cũng không chịu lấy mẹ cậu ta, xem đứa con không cùng huyết thống là cô Phương kia như hòn ngọc quý trên tay, lại chẳng buồn ngó ngàng đến đứa con riêng như cậu ta, chị nói xem cậu ta có thể không oán giận ư? Khi cô Phương và mẹ cô ả đến nhà họ Nhan, mẹ của Nhan Tử Hàng đòi tự sát, từ đó Nhan Tử Hàng không xem ba cậu ta ra gì, bị đưa về nhà họ Nhan rồi vẫn không chịu yên."
Trình Hạo vỗ đùi, "Phải chăng tính tình cũng bắt đầu trở nên quái đản?"
Đúng là Giang Ninh có biết một ít nội tình, nhưng không chi tiết bằng Trình Hạo, nghe anh nói vậy, Giang Ninh cũng phải lắc đầu: "Thật loạn quá đi mất."
"Còn không phải sao?" Trình Hạo bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Còn chuyện này nữa chị có biết không?""
"Chuyện gì?"
Trình Hạo tỏ vẻ thần bí: "Quan hệ giữa cái cô Phương kia và Lục Hàn Chi không bình thường."
...
Phương Tử Nguyệt nghe thấy tiếng mèo kêu cũng hoảng hốt, vội nới lỏng tay ra.
Lục Hàn Chi lập tức nâng đuôi mèo lên nhìn, nhưng bé mèo lại rụt đuôi khỏi tay anh, rồi cẩn thận liếm, không biết là do sợ hãi hay là quá đau, quyết không để anh chạm vào.
Lục Hàn Chi nhíu mày.
"A... Xin lỗi, em không cố ý." Phương Tử Nguyệt hoảng loạn, không để ý thấy sắc mặt Lục Hàn Chi đang trầm xuống, vươn tay định đụng vào bé mèo nhỏ, "Nó không sao chứ?"
Nhưng mà cô nàng chưa kịp đụng tới, đã bị tay của Lục Hàn Chi gạt ra.
"Không sao."
Tuy động tác của Lục Hàn Chi không mạnh, nhưng sắc mặt Phương Tử Nguyệt vẫn chợt cứng đờ.
"Em nghe nói gần đây chị Ninh có nuôi một bé mèo ragdoll, là nó sao?" Phương tử Nguyệt cười, cúi người nhìn nhúm lông trắng như tuyết trong lòng anh, "Nó đáng yêu quá, Lục đại ca anh có biết không, từ bé em đã rất thích động vật nhỏ, có thể để em ôm một chút không?" Nói rồi ngẩng đầu, nhìn anh đầy vẻ chờ mong.
Ngay cả bạch du Du cũng có thể nhìn ra sự miễn cưỡng trong nụ cười của Phương Tử Nguyệt, hẳn cô nàng cũng thấy oan ức, dù sao khi nãy cũng chỉ bất cẩn kéo phải đuôi mèo thôi.
Nghe thấy mấy lời này của cô nàng, Bạch Du Du nhìn xuống tay người nọ theo bản năng, so với những móng tay điệu đàng mà sắc nhọn của mấy cô gái kia, móng tay ưu nhã tiêu chuẩn của Phương Tử Nguyệt trông cũng không có gì là đáng sợ.
Bạch Du Du thấy nếu Lục Hàn Chi đồng ý, cô cũng đành phải miễn cưỡng chịu đựng để cô nàng ôm mình.
Vậy nên Bạch Du Du chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, hai chân trước nhẹ nhàng đặt xuống cánh tay Lục Hàn Chi, chờ Lục Hàn Chi giao mình ra.
Nhưng Lục Hàn Chi lại không hề động đậy, "Em ấy sợ người lạ."
Móng của bạch Du Du cứng ngắc luôn.
Phương Tử Nguyệt cắn môi, ánh mắt chứa chan mất mát, "...Được rồi."
Ngay cả mèo cũng không cho đụng vào, nhất định người ta sẽ cảm thấy Lục thiên vương quá nhỏ nhen.
Nhưng Bạch Du Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng Lục Hàn Chi sẽ dỗ dành đại mỹ nhân này, ai ngờ Khang Văn Trạch vừa quay lại, Lục Hàn Chi đã nói với anh: "Đi thôi."
Phương Tử Nguyệt đi theo, "Vừa nãy em thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, hay để em lái xe chở anh, còn A Trạch ngồi xe anh đi trước."
Lục Hàn Chi nghe vậy cong môi, mắt Phương Tử Nguyệt sáng quắc, bước lên hai bước đi đến bên cạnh anh.
"Nếu tôi ngồi xe của cô, số phóng viên vây lấy tôi sẽ còn nhiều hơn nữa."
"Lục đại ca..."
"Về đi." Lục Hàn Chi không hề quay đầu: "Đừng để mẹ cô phải lo lắng."
Phương Tử Nguyệt dừng bước.
Sau khi lên xe, Khang Văn Trạch hỏi Lục Hàn Chi: "Thang Viên Nhi không sao chứ?"
Lục Hàn Chi dùng ngón tay nâng chiếc đuôi của bé mèo nhỏ lên, động tác nhẹ nhàng như sợ kinh động đến cô, xem xét tỉ mỉ rồi nói: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi." Khang Văn Trạch thở phào, nói: "Sếp Lăng bảo em hỏi anh, anh có đến bữa tiệc tối nay nữa không?"
"Không đi nữa, cứ để A Ninh thay tôi là được."
"Vâng."
"Còn nữa." Lục Hàn Chi nghĩ rồi nói: "Cử người đi điều tra về vệ sĩ mà cậu từng nói với tôi đi."
"Em đã nhờ người thăm dò rồi, có cần sa thải không?"
Lục Hàn Chi im lặng một lúc, rồi nói: "Trừ A Sâm ra, sa thải hết tất cả những người còn lại."
Rõ ràng động tác vỗ về cô của Lục Hàn Chi rất dịu dàng, nhưng Bạch Du Du lại cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ anh.
Khang Văn Trạch gật đầu, "Hiểu rồi."
Lục Hàn Chi từ tốn vỗ về Bạch Du Du, ánh mắt lẳng lặng nhìn phía ngoài xe.
Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không thể nhìn ra cảm xúc lúc này, nhưng Bạch Du Du có thể nhận thấy tâm trạng anh đang không tốt.
Bạch Du Du do dự, khi Lục Hàn Chi vuốt đến đầu, cô vừa cố gắng ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay anh, vừa vươn móng bám lấy cổ tay anh, cái đuôi thì không ngừng ngoe nguẩy.
Cảm giác mềm như nhung trong lòng bàn tay khiến Lục Hàn Chi giật mình, cúi đầu thì thấy bé mèo vốn đang nằm trên đùi anh đã đứng dậy, ôm tay anh cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay anh.
"Meo..."
Tiếng kêu non nớt mà mềm mại, thuộc về riêng những bé mèo con.
Cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy.
Bạch Du Du cảm thấy bản thân đã ra sức bán moe rồi, nhưng Lục Thiên Vương vẫn không mảy may rung động, chả mấy chốc cô đã mệt đến độ chẳng còn sức nhấc đuôi, cuối cũng không kiên trì được nữa bèn lè lưỡi ra thở vài hơi, rồi ấm ức meo một tiếng, quyết định không thèm quan tâm anh nữa.
Lại thêm một lần bán moe thất bại.
Bạch Du Du cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương.
Cô nghiêng đầu lách khỏi lòng bàn tay của Lục Hàn Chi, lắc đuôi, rồi nhún chân sau nhảy từ đùi của Lục Hàn Chi xuống chỗ ngồi phía bên cạnh anh.
Thân là một bé mèo thuộc giống tiểu tiên nữ, vẫn cần phải có sự kiêu ngạo tất yếu!
Hứ.
Nhưng hai chân sau của cô còn chưa kịp đặt xuống, đã bị Lục Hàn Chi dùng hai tay bế thốc lên.
Bạch Du Du ngơ ngác nhìn gương mặt ngày một tiến sát lại của Lục Hàn Chi, sợ đến nỗi vội vàng nhắm chặt mắt.
Giây tiếp theo, Bạch Du Du cảm nhận được chóp mũi của bản thân chạm đến làn da anh.
Cảm xúc mềm mại mà ấm áp.
Bạch Du Du ngớ người, vô thức dụi dụi chóp mũi anh.
Ừm, có qua có lại, tuyệt đối không phải vì thèm khát gì đâu.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ, như bật ra từ trong xoang mũi, rất khẽ.
Có lẽ chỉ có mình cô nghe được.
Cô giương mắt nhìn.
Đôi mắt khiến lòng người say đắm còn hơn cả bầu trời đêm của Lục Hàn Chi chỉ gần trong gang tấc.
Khoảng mấy giây sau, Bạch Du Du được anh đặt lại xuống đùi thật nhẹ nhàng.
Tiếng của Khang Văn Trạch truyền đến từ phía trước: "Chị Ninh nói chị ấy đã đến nơi rồi, có lẽ hôm nay sẽ phải uống không ít rượu, bảo anh không đến cũng được, về nhà nghỉ ngơi. Đúng rồi, chị ấy còn hỏi em Thang Viên Nhi sao rồi..."
"Em ấy rất tốt." Lục Hàn Chi nói.
Khang Văn Trạch đang định trả lời Giang Ninh, thì Lục Hàn Chi bỗng mở miệng: "Chờ chút."
"Gì vậy ạ?" Khang Văn Trạch quay đầu lại.
"Nói với A Ninh là em ấy đang sợ hãi." Lục Hàn Chi nói từ tốn: "Nếu hôm nay chị ấy uống rượu, thì đừng ghé sang đón về."
Nói rồi, anh cúi đầu nhìn bé mèo nhỏ trên đùi.
Dường như bé mèo có hơi ngỡ ngàng, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh.
Đồng tử màu xanh thẫm, như được phủ một lớp nước long lanh mềm mại.
Trông vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu.
Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ khẽ vuốt lấy chóp mũi ươn ướt của cô, khóe miệng cong cong hiện ý cười không quá rõ, "Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy."
Trên bàn ăn của nhà hàng.
Giang Ninh nhìn tin nhắn Khang Văn Trạch gửi đến, đứng hình mất một lúc, rồi bỗng chộp lấy điện thoại, cẩn thận từng li từng tí đọc lại câu này đến ba lần.
"Trời má."
Người ngồi bên cạnh hóng hớt: "Sao vậy chị Ninh, lại lướt thấy gì trên weibo à?"
"Không có gì đâu." Giang Ninh bình tĩnh nói.
"Sao cơ? Hôm nay Lục Hàn Chi thật sự không tới sao?" Người ngồi cạnh Giang Ninh tên là Trình Hạo, là cháu của chủ tịch tập đoàn Vân Tinh, bố còn là nhà chế tác nổi tiếng, cũng được xem là nhân vật cấp bậc thái tử trong số các phú nhị đại. Trong giới giải trí anh chàng không phải kiểu người nổi trội, nhưng sức nặng tại Vân Tinh lại không hề nhỏ, hơn nữa anh còn có một tật xấu, đó là rất thích hóng hớt mấy tin đồn trong giới giải trí, nhất là mấy tin đồn về những ngôi sao tầm cỡ như Lục Hàn Chi.
"Không tới." Giang Ninh nhìn anh, "Cậu ấy rất ít khi đến những dịp thế này, đâu phải cậu không biết."
Trình Hạo xoa cằm, cười xấu xa: "Sao em lại cảm thấy hôm nay anh ấy không đến là vì có nguyên nhân khác nhỉ, chẳng hạn như có hẹn với người đẹp nào đó?"
"Cậu đừng có nói bậy." Giang Ninh thở dài, "Người đẹp muốn hẹn cậu ấy, thì cũng phải xem cậu ấy có chịu không đã."
Thế nhưng có lẽ đúng là Lục Hàn Chi có hẹn thật, có điều không phải với người đẹp, mà là với bé mèo nhỏ xinh đẹp như hoa.
Cơ mà Giang Ninh cảm thấy, Thang Viên Nhi nhà chị còn đáng yêu hơn những người đẹp trong miệng Trình Hạo rất nhiều.
Có kiểu người đẹp nào mà Lục Hàn Chi chưa từng thấy cơ chứ? Nhưng làm gì có ai khiến anh để tâm như vậy.
Sức hấp dẫn của Thang Viên Nhi nhà chị quả nhiên lớn vô cùng.
"Nghe nói bây giờ chị đang quản lý Nhan Tử Hàng?"
"Đúng vậy." Nhắc đến Nhan Tử Hàng, sắc mặt Giang Ninh kém hẳn đi.
Trình Hạo xáp lại, "Tính tình cậu ta không tốt phải không."
"Tính tình của cậu thì tốt lắm ấy." Giang Ninh nhìn anh, nói: "Trông chả ra gì cả."
Trình Hạo cười lớn: "Em thích người đẹp, nhưng em không ngại chuyện bản thân xấu đâu, cơ mà nếu chị bằng lòng ký hợp đồng với em, em cũng đành gắng gượng làm đàn em của Lục thiên vương vậy."
"Nghĩ hay nhỉ."
"Nói thật đó, tính tình Nhan Tử Hàng không tốt." Trình Hạo hạ giọng nhỏ xuống, nói: "Chị tưởng mấy vụ lùm xùm dạo gần đây là do cậu ta gây chuyện ư, đấy là chị chưa thấy lúc cậu ta thực sự gây chuyện thôi."
Giang Ninh ngỡ ngàng, chị làm quản lý của Nhan Tử Hàng, ắt cũng biết chút ít về thân phận và bối cảnh của anh, nhưng những người có thân phận trong giới này, một là có cha mẹ đều là danh nhân như Trình Hạo, còn lại là có kim chủ hoặc có người chống lưng.
Những người thuộc loại thứ hai, thường che giấu khá kỹ, muốn tìm hiểu cũng khó lòng tìm hiểu được.
Thân phận và bối cảnh của một số người, thâm sâu khó lường hệt như chính bản thân họ vậy.
Chẳng hạn như Lục Hàn Chi.
Thật ra bối cảnh của Nhan Tử Hàng cũng không phải chuyện bí mật ở Vân Tinh, tuy có những lúc anh khá rắc rối, nhưng cũng không phải kiểu người thích gây sự chú ý, Giang Ninh đã sớm luyện thành tinh rồi, cho dù Nhan Tử Hàng có gây chuyện ra sao, thì đều chẳng thành vấn đề với Giang Ninh đã thành tinh, dù gì Giang Ninh cũng đã theo Lục Hàn Chi bao lâu nay rồi.
Nhưng Nhan Tử Hàng đặc biệt ở chỗ, thân phận của anh khá phức tạp.
Giang Ninh vốn cũng không thích dẫn dắt anh, thời gian gần đây bị mấy chuyện của anh làm cho sứt đầu mẻ trán, đến nỗi gần như chẳng lo được gì bên phía Lục Hàn Chi, Giang Ninh cũng không phải người không biết giận, nhưng nghe Trình Hạo nói vậy, chị lại nghe ra một vài ý khác.
Hiệu suất ở mảng bát quái của Trình Hạo có thể ăn đứt cả paparazi, thân phận anh như vậy, muốn biết chuyện gì, đều dễ dàng hơn phóng viên rất nhiều, huống hồ anh còn rất thích hóng hớt.
"Trước đây cậu ta gây sự thế nào, cậu nói tôi nghe thử xem?"
Trình Hạo xoa tay xáp lại, nói: "Nhan Tử Hàng là đứa con riêng mà nhà họ Nhan tìm về từ nhiều năm trước, chị biết không."
Giang Ninh cau mày, ý bảo anh nói tiếp.
"Trên Nhan Tử Hàng có một người anh, đó mới là công tử danh xứng với thực của nhà họ Nhan, nhưng chị có biết trên cậu ta còn có một người chị gái nữa không?"
"Họ Phương phải không, tôi biết." Mặt Giang Ninh vẫn không hề biến sắc, "Không phải ruột thịt đúng không?"
"Đúng là không phải ruột thịt, nhưng chuyện đó không quan trọng." Trình Hạo lắc đầu, "Chị biết không, trước đây khi mà Nhan phu nhân qua đời, cha của Nhan Tử Hàng đã cưới ngay em gái của Nhan phu nhân, cái cô họ Phương kia là do em gái Nhan phu nhân và chồng trước sinh ra, chị nói xem cái nhà này có loạn không cơ chứ?"
Giang Ninh nhíu mày, "Chuyện này thì liên quan gì đến Nhan Tử Hàng?"
"Ba cậu ta thà lấy em gái của người vợ trước đã qua đời, cũng không chịu lấy mẹ cậu ta, xem đứa con không cùng huyết thống là cô Phương kia như hòn ngọc quý trên tay, lại chẳng buồn ngó ngàng đến đứa con riêng như cậu ta, chị nói xem cậu ta có thể không oán giận ư? Khi cô Phương và mẹ cô ả đến nhà họ Nhan, mẹ của Nhan Tử Hàng đòi tự sát, từ đó Nhan Tử Hàng không xem ba cậu ta ra gì, bị đưa về nhà họ Nhan rồi vẫn không chịu yên."
Trình Hạo vỗ đùi, "Phải chăng tính tình cũng bắt đầu trở nên quái đản?"
Đúng là Giang Ninh có biết một ít nội tình, nhưng không chi tiết bằng Trình Hạo, nghe anh nói vậy, Giang Ninh cũng phải lắc đầu: "Thật loạn quá đi mất."
"Còn không phải sao?" Trình Hạo bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Còn chuyện này nữa chị có biết không?""
"Chuyện gì?"
Trình Hạo tỏ vẻ thần bí: "Quan hệ giữa cái cô Phương kia và Lục Hàn Chi không bình thường."
...
Bình luận facebook