Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Không hợp tác (2)
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 5: Không hợp tác (2)
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lễ trao giải kết thúc, trợ lý cao cấp Ngụy Tĩnh Tĩnh tranh lối đi trước các phóng viên, kéo Hạ Tư Vũ vào trong xe bảo mẫu trước một bước.
Cửa xe vừa đóng lại, cô lập tức được nghênh đón bằng những lời phàn nàn xối xả của Ngụy Tĩnh Tĩnh: “Chị Hạ à! Chị ruột của em ơi! Em van xin chị, sau này nói chuyện thì dùng não suy nghĩ một chút được không? Có phải là chị không biết danh tiếng của mình thậm tệ tới mức nào rồi không? Chị nói ai khác không được sao mà lại cứ đi nói Bạc Ngôn như vậy. Anh ta bây giờ là miếng bánh ngon trong giới, muốn có giải thì lập tức có giải, muốn có doanh thu phòng vé thì lập tức có doanh thu phòng vé. Nói về lưu lượng, thì người ta là đỉnh lưu rồi! Chị đắc tội với anh ta thì fans của anh ta sẽ xé xác chị đó! Nếu anh ta mở miệng thì người tìm chị đóng phim cũng phải giảm bớt tám mươi phần trăm đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh ta dám sao?” Trên mặt Hạ Tư Vũ trừng lên ánh mắt không phục.
“Tại sao anh ta không dám chứ? Anh ta bây giờ trong tay nắm giữ nhiều tài nguyên tốt nhất trong giới, chính là loại “tự có tài nguyên”. Cho dù anh ta không tính toán với chị, nhưng chính miệng chị nói không muốn hợp tác với anh ta, sẽ có bao nhiêu kịch bản tốt mà chị không thể lấy được? Một trong hai, nhà sản xuất sẽ chọn chị hay là chọn anh ta đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tư Vũ không nói gì nữa. Cô cũng biết rằng đây là sự thật, dù nó có khó nghe.
Ngụy Tĩnh Tĩnh sờ lên lồng ngực, cảm thấy khó thở: “Chị à, hai ngày trước chị mới làm ra cái chuyện kia, chị để yên ổn vài ngày không được sao? Chị đánh Tiểu Khai của tập đoàn Trung Thiên, còn là đánh giữa đường nữa, làm cho người ta tức giận tố cáo chị cố ý gây thương tích! Nếu không phải anh Tần bỏ ra chút thủ đoạn ép cậu ta làm yên chuyện xuống thì hôm nay em phải vào đồn cảnh sát để thăm chị rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói đến chuyện này Hạ Tư Vũ liền ngẩng đầu lên: “Đó là anh ta đáng bị như vậy! Anh ta ngoại tình, lại còn cùng lúc đùa giỡn với nhiều người như vậy. Tại sao Chu Vi Vi lại qua lại với anh ta, cho dù phải bị ức hiếp như vậy chứ?”
“Chị đánh anh ta thì cũng không biết chọn chỗ đánh hay sao?” Ngụy Tĩnh Tĩnh vẻ mặt căm hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chị rõ ràng biết gần đó có một tên paparazzi nằm vùng, chị muốn đánh thì không thể đổi chỗ khác rồi mới đánh được sao? Hơn nữa đánh chỗ nào không đánh lại đi đánh vào mặt, giày cao gót có gót nhọn như vậy, chỉ cần một nhát trên mặt là máu đã chảy ra, có chối cũng không được!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tư Vũ gật đầu: “Hiểu rồi, sau này đánh người phải đánh ở chỗ không ai thấy được, đánh ở trong hẻm nhỏ. Đánh người chứ không được đánh mặt.”
Ngụy Tĩnh Tĩnh càng nói càng tức giận: “Còn nữa, Chu Vi Vi có quan hệ qua lại với anh ta mà không dám thừa nhận, sao bây giờ lại đến nhờ cậy vào chị chứ? Nghe nói cô ta chuẩn bị bước vào ngành giải trí, chắc là muốn dựa vào chị để đem lại lưu lượng cho cô ta đây mà.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chu Vi Vi không giống chị, người ta là đi theo con đường trí thức thanh thuần trong sáng. Vả lại cô ấy có ràng buộc với công ty quản lý, nếu chuyện bị lộ ra ánh sáng thì sẽ phải bồi thường cho công ty một số tiền rất lớn. Cô ấy quen biết với tôi đã một thời gian dài rồi, cô ấy không phải loại người đó, sẽ không hại tôi.” Hạ Tư Vũ tự biết mình đuối lý rồi, tiếng nói từ từ nhỏ xuống.
“Cô ta không phải người như vậy, em mới là người như vậy được chưa.” Ngụy Tĩnh Tĩnh dựa thẳng lưng vào đệm thở không ra hơi: “Chị Hạ, anh Tần ngày hôm qua đi ra ngoài rồi, hai ngày này em thay anh ấy, chị có thể yên ổn một chút được không? Em không có năng lực lớn như vậy giống anh Tần, nếu thật sự xảy ra chuyện thì em không bảo vệ được chị đâu. Chị muốn gây chuyện thì hãy đợi anh Tần quay về rồi hãy gây chuyện nhé. Em còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong xe hiếm khi được một lúc im lặng như vậy. Sau đó tài xế Tiểu Đường đưa cho Hạ Tư Vũ một chai nước, cô đưa thẳng cho Ngụy Tĩnh Tĩnh: “Vừa nãy nói nhiều, khát nước rồi chứ?”
Ngụy Tĩnh Tĩnh vốn là vừa tức giận vừa ủ rũ, một giây sau lập tức bị Hạ Tư Vũ chọc cười, bản thân cũng cầm chai nước đưa cho cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc vặn chai nước, Ngụy Tĩnh Tĩnh bỗng nhớ ra cái gì đó: “Chị với Bạc Ngôn không có ân oán gì với nhau chứ? Tuy rằng bình thường chị tính tình nóng nảy, nhưng nếu người khác không khiêu khích chị, chị cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích người khác. Nhưng mà vừa mới nãy…”
**********
Chương 5: Không hợp tác (2)
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lễ trao giải kết thúc, trợ lý cao cấp Ngụy Tĩnh Tĩnh tranh lối đi trước các phóng viên, kéo Hạ Tư Vũ vào trong xe bảo mẫu trước một bước.
Cửa xe vừa đóng lại, cô lập tức được nghênh đón bằng những lời phàn nàn xối xả của Ngụy Tĩnh Tĩnh: “Chị Hạ à! Chị ruột của em ơi! Em van xin chị, sau này nói chuyện thì dùng não suy nghĩ một chút được không? Có phải là chị không biết danh tiếng của mình thậm tệ tới mức nào rồi không? Chị nói ai khác không được sao mà lại cứ đi nói Bạc Ngôn như vậy. Anh ta bây giờ là miếng bánh ngon trong giới, muốn có giải thì lập tức có giải, muốn có doanh thu phòng vé thì lập tức có doanh thu phòng vé. Nói về lưu lượng, thì người ta là đỉnh lưu rồi! Chị đắc tội với anh ta thì fans của anh ta sẽ xé xác chị đó! Nếu anh ta mở miệng thì người tìm chị đóng phim cũng phải giảm bớt tám mươi phần trăm đó.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh ta dám sao?” Trên mặt Hạ Tư Vũ trừng lên ánh mắt không phục.
“Tại sao anh ta không dám chứ? Anh ta bây giờ trong tay nắm giữ nhiều tài nguyên tốt nhất trong giới, chính là loại “tự có tài nguyên”. Cho dù anh ta không tính toán với chị, nhưng chính miệng chị nói không muốn hợp tác với anh ta, sẽ có bao nhiêu kịch bản tốt mà chị không thể lấy được? Một trong hai, nhà sản xuất sẽ chọn chị hay là chọn anh ta đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tư Vũ không nói gì nữa. Cô cũng biết rằng đây là sự thật, dù nó có khó nghe.
Ngụy Tĩnh Tĩnh sờ lên lồng ngực, cảm thấy khó thở: “Chị à, hai ngày trước chị mới làm ra cái chuyện kia, chị để yên ổn vài ngày không được sao? Chị đánh Tiểu Khai của tập đoàn Trung Thiên, còn là đánh giữa đường nữa, làm cho người ta tức giận tố cáo chị cố ý gây thương tích! Nếu không phải anh Tần bỏ ra chút thủ đoạn ép cậu ta làm yên chuyện xuống thì hôm nay em phải vào đồn cảnh sát để thăm chị rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói đến chuyện này Hạ Tư Vũ liền ngẩng đầu lên: “Đó là anh ta đáng bị như vậy! Anh ta ngoại tình, lại còn cùng lúc đùa giỡn với nhiều người như vậy. Tại sao Chu Vi Vi lại qua lại với anh ta, cho dù phải bị ức hiếp như vậy chứ?”
“Chị đánh anh ta thì cũng không biết chọn chỗ đánh hay sao?” Ngụy Tĩnh Tĩnh vẻ mặt căm hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chị rõ ràng biết gần đó có một tên paparazzi nằm vùng, chị muốn đánh thì không thể đổi chỗ khác rồi mới đánh được sao? Hơn nữa đánh chỗ nào không đánh lại đi đánh vào mặt, giày cao gót có gót nhọn như vậy, chỉ cần một nhát trên mặt là máu đã chảy ra, có chối cũng không được!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tư Vũ gật đầu: “Hiểu rồi, sau này đánh người phải đánh ở chỗ không ai thấy được, đánh ở trong hẻm nhỏ. Đánh người chứ không được đánh mặt.”
Ngụy Tĩnh Tĩnh càng nói càng tức giận: “Còn nữa, Chu Vi Vi có quan hệ qua lại với anh ta mà không dám thừa nhận, sao bây giờ lại đến nhờ cậy vào chị chứ? Nghe nói cô ta chuẩn bị bước vào ngành giải trí, chắc là muốn dựa vào chị để đem lại lưu lượng cho cô ta đây mà.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chu Vi Vi không giống chị, người ta là đi theo con đường trí thức thanh thuần trong sáng. Vả lại cô ấy có ràng buộc với công ty quản lý, nếu chuyện bị lộ ra ánh sáng thì sẽ phải bồi thường cho công ty một số tiền rất lớn. Cô ấy quen biết với tôi đã một thời gian dài rồi, cô ấy không phải loại người đó, sẽ không hại tôi.” Hạ Tư Vũ tự biết mình đuối lý rồi, tiếng nói từ từ nhỏ xuống.
“Cô ta không phải người như vậy, em mới là người như vậy được chưa.” Ngụy Tĩnh Tĩnh dựa thẳng lưng vào đệm thở không ra hơi: “Chị Hạ, anh Tần ngày hôm qua đi ra ngoài rồi, hai ngày này em thay anh ấy, chị có thể yên ổn một chút được không? Em không có năng lực lớn như vậy giống anh Tần, nếu thật sự xảy ra chuyện thì em không bảo vệ được chị đâu. Chị muốn gây chuyện thì hãy đợi anh Tần quay về rồi hãy gây chuyện nhé. Em còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong xe hiếm khi được một lúc im lặng như vậy. Sau đó tài xế Tiểu Đường đưa cho Hạ Tư Vũ một chai nước, cô đưa thẳng cho Ngụy Tĩnh Tĩnh: “Vừa nãy nói nhiều, khát nước rồi chứ?”
Ngụy Tĩnh Tĩnh vốn là vừa tức giận vừa ủ rũ, một giây sau lập tức bị Hạ Tư Vũ chọc cười, bản thân cũng cầm chai nước đưa cho cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc vặn chai nước, Ngụy Tĩnh Tĩnh bỗng nhớ ra cái gì đó: “Chị với Bạc Ngôn không có ân oán gì với nhau chứ? Tuy rằng bình thường chị tính tình nóng nảy, nhưng nếu người khác không khiêu khích chị, chị cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích người khác. Nhưng mà vừa mới nãy…”
Bình luận facebook