Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1101
Từ nhỏ đến lớn, tính cách anh một mực dịu dàng ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên phản kháng kịch liệt như thế, trực tiếp để mấy người ở đây, giật nảy mình.
Diêu Lỵ Lỵ bị dọa thân thể khẽ run, Mạc Chấp cũng lui về sau mấy bước, núp ở sau lưng cha Mạc.
Lật Thư nhìn Mạc Chấp, trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng rõ ràng.
Vẻ mặt cha Mạc bình tĩnh: " Mạc Tây Thừa, cậu định làm gì? Đây là muốn tạo phản sao?!"
Mạc Tây Thừa không có nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại vỡ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: "Sự tình trong nhà, không có bất cứ quan hệ nào tới Thi Niệm Diêu."
Nói xong một câu, anh liền ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía Diêu Lỵ Lỵ, một lúc sau khơi gợi bờ môi: "Nếu để cho con biết, mẹ gọi điện thoại cho Diêu gia, nói loạn cái gì, đừng trách con không niệm tình mẹ con!"
Diêu Lỵ Lỵ nhất thời tức giận toàn thân phát run, bà giống như là bát phụ, trực tiếp tiến lên một bước: " Mạc Tây Thừa! Con có ý gì?"
"Nói cho con biết, ra sinh ra con! Ta nôi con lớn, con lại hiếu thuận ta như thế sao? Con định làm gì? Con còn có thể đánh ta sao?!"
Môi Mạc Tây Thừa khẽ động, muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, một tiếng thét to bỗng nhiên truyền đến: "Đủ rồi!"
Tất cả mọi người sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lật Thư.
Lật Thư có chút mệt mỏi nhìn tất cả trước mặt, chỉ ra cửa, nói một chữ: "Cút."
Diêu Lỵ Lỵ nhíu lông mày, trong ánh mắt hiện lên oán niệm, bà nhìn về phía cha Mạc, chỉ thấy cha Mạc giống như bị dọa sợ, trực tiếp mở miệng nói với Diêu Lỵ Lỵ và Mạc Tây Thừa: "Còn không mau cút đi! Mau mau cút!"
Mạc Chấp thì mở miệng: "Mẹ, chuyện Thi Niệm Diêu..."
"Tôi nói cút! Mấy người cút hết cho tôi!"
Lật Thư hét khàn cả giọng như vậy, dọa Mạc Chấp sợ.
Mạc Chấp trực tiếp ngậm miệng lại, cha Mạc tiến lên một bước: "Lật Thư, bà..."
"Cút!"
Cha Mạc chỉ có thể lui về sau một bước: "Được rồi, bà đừng nóng giận, tôi đi, tôi đi."
Một đám người, đi ra tới cửa, lại nghe thấy tiếng Lật Thư: "Mạc Tây Thừa."
Mạc Tây Thừa dừng chân lại, quay đầu.
Nhìn Lật Thư, giống như trong nháy mắt già nua thêm mười tuổi.
Bà có chút thất vọng, lại mờ mịt.
Lật Thư khẽ nói: "Tôi hi vọng, chuyện cậu đã từng đáp ứng tôi, vĩnh viễn không quên."
Tròng mắt Mạc Tây Thừa hơi híp, một lúc sau mới mở miệng: "Chỉ cần không chạm đến phòng tuyến cuối cùng của tôi, tôi sẽ không đưa tay với Mạc gia!"
Lật Thư gật đầu, sau đó nhìn về phía cha Mạc và Mạc Chấp: "Chuyện này, dừng ở đây!"
Nói xong, mặc kệ Mạc Chấp, trực tiếp lên lầu.
-
Đi ra Mạc gia, Mạc Tây Thừa trực tiếp lái xe rời đi, không để ý đến Diêu Lỵ Lỵ.
Cha Mạc nhìn xe nghênh ngang rời đi, thở dài.
Mạc Chấp thì là Diêu Lỵ Lỵ một chút, tròng mắt đảo vòng, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi đưa bà trở về nhé."
Diêu Lỵ Lỵ lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Cha Mạc muốn ngăn cản, thế nhưng Mạc Chấp đã lái xe, Diêu Lỵ Lỵ vội vàng chui vào.
Trong lòng cha Mạc tràn đầy tâm tư làm sao khiến cho Lật Thư vui vẻ, liền không để ý đến bọn họ.
Xe khởi động, rời khỏi biệt thự Mạc gia, dừng ở ven đường.
Mạc Chấp liền quay đầu, nhìn về Diêu Lỵ Lỵ ngồi ở ghế cạnh tài xế: "Bà đã từng nói với tôi, bà mới là mẹ ruột tôi, tôi một mực không tin.... Hiện tại, chứng minh chuyện này đến rồi!"
Ánh mắt Diêu Lỵ Lỵ nhất thời sáng lên.
Diêu Lỵ Lỵ bị dọa thân thể khẽ run, Mạc Chấp cũng lui về sau mấy bước, núp ở sau lưng cha Mạc.
Lật Thư nhìn Mạc Chấp, trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng rõ ràng.
Vẻ mặt cha Mạc bình tĩnh: " Mạc Tây Thừa, cậu định làm gì? Đây là muốn tạo phản sao?!"
Mạc Tây Thừa không có nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại vỡ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: "Sự tình trong nhà, không có bất cứ quan hệ nào tới Thi Niệm Diêu."
Nói xong một câu, anh liền ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía Diêu Lỵ Lỵ, một lúc sau khơi gợi bờ môi: "Nếu để cho con biết, mẹ gọi điện thoại cho Diêu gia, nói loạn cái gì, đừng trách con không niệm tình mẹ con!"
Diêu Lỵ Lỵ nhất thời tức giận toàn thân phát run, bà giống như là bát phụ, trực tiếp tiến lên một bước: " Mạc Tây Thừa! Con có ý gì?"
"Nói cho con biết, ra sinh ra con! Ta nôi con lớn, con lại hiếu thuận ta như thế sao? Con định làm gì? Con còn có thể đánh ta sao?!"
Môi Mạc Tây Thừa khẽ động, muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, một tiếng thét to bỗng nhiên truyền đến: "Đủ rồi!"
Tất cả mọi người sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lật Thư.
Lật Thư có chút mệt mỏi nhìn tất cả trước mặt, chỉ ra cửa, nói một chữ: "Cút."
Diêu Lỵ Lỵ nhíu lông mày, trong ánh mắt hiện lên oán niệm, bà nhìn về phía cha Mạc, chỉ thấy cha Mạc giống như bị dọa sợ, trực tiếp mở miệng nói với Diêu Lỵ Lỵ và Mạc Tây Thừa: "Còn không mau cút đi! Mau mau cút!"
Mạc Chấp thì mở miệng: "Mẹ, chuyện Thi Niệm Diêu..."
"Tôi nói cút! Mấy người cút hết cho tôi!"
Lật Thư hét khàn cả giọng như vậy, dọa Mạc Chấp sợ.
Mạc Chấp trực tiếp ngậm miệng lại, cha Mạc tiến lên một bước: "Lật Thư, bà..."
"Cút!"
Cha Mạc chỉ có thể lui về sau một bước: "Được rồi, bà đừng nóng giận, tôi đi, tôi đi."
Một đám người, đi ra tới cửa, lại nghe thấy tiếng Lật Thư: "Mạc Tây Thừa."
Mạc Tây Thừa dừng chân lại, quay đầu.
Nhìn Lật Thư, giống như trong nháy mắt già nua thêm mười tuổi.
Bà có chút thất vọng, lại mờ mịt.
Lật Thư khẽ nói: "Tôi hi vọng, chuyện cậu đã từng đáp ứng tôi, vĩnh viễn không quên."
Tròng mắt Mạc Tây Thừa hơi híp, một lúc sau mới mở miệng: "Chỉ cần không chạm đến phòng tuyến cuối cùng của tôi, tôi sẽ không đưa tay với Mạc gia!"
Lật Thư gật đầu, sau đó nhìn về phía cha Mạc và Mạc Chấp: "Chuyện này, dừng ở đây!"
Nói xong, mặc kệ Mạc Chấp, trực tiếp lên lầu.
-
Đi ra Mạc gia, Mạc Tây Thừa trực tiếp lái xe rời đi, không để ý đến Diêu Lỵ Lỵ.
Cha Mạc nhìn xe nghênh ngang rời đi, thở dài.
Mạc Chấp thì là Diêu Lỵ Lỵ một chút, tròng mắt đảo vòng, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi đưa bà trở về nhé."
Diêu Lỵ Lỵ lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Cha Mạc muốn ngăn cản, thế nhưng Mạc Chấp đã lái xe, Diêu Lỵ Lỵ vội vàng chui vào.
Trong lòng cha Mạc tràn đầy tâm tư làm sao khiến cho Lật Thư vui vẻ, liền không để ý đến bọn họ.
Xe khởi động, rời khỏi biệt thự Mạc gia, dừng ở ven đường.
Mạc Chấp liền quay đầu, nhìn về Diêu Lỵ Lỵ ngồi ở ghế cạnh tài xế: "Bà đã từng nói với tôi, bà mới là mẹ ruột tôi, tôi một mực không tin.... Hiện tại, chứng minh chuyện này đến rồi!"
Ánh mắt Diêu Lỵ Lỵ nhất thời sáng lên.
Bình luận facebook