Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Kiều Luyến vội vàng lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với Thẩm Lương Xuyên.
Cô trừng lớn mắt to linh động, cảnh giác theo dõi anh: "Thẩm, Thẩm tiên sinh, anh muốn nói gì?"
Muốn nói gì?
Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, làm sao anh biết chính mình muốn nói gì? Nếu không mượn cớ, chỉ sợ mẹ chồng nàng dâu họ còn ở cùng nhau chơi game!
Nhưng trên mặt anh không hiện gì, chỉ tùy ý ngồi ở trên ghế sofa: "Sao cô còn ở chỗ này?"
Kiều Luyến giật mình.
Anh chính chán ghét chính mình, cho nên nhà đều không về, mỗi lúc trời tối đoán chừng đều sang bên này, nhưng hôm nay cô lại cũng ở nơi này...
Kiều Luyến giải thích nói: "Là mẹ nhất định kéo tôi ở lại."
"Cô gọi thân mật thật đấy!"
Ngữ khí Thẩm Lương Xuyên lành lạnh, để Kiều Luyến lập tức thẳng sống lưng: "Hạ... Hạ phu nhân."
A giống như còn không hài lòng, hừ lạnh một tiếng.
Kiều Luyến hoàn toàn không đoán ra ý nghĩ của anh, đành phải tiếp tục mở miệng: "Hoặc là... Bây giờ tôi sẽvề? Dù sao nhà số 18 cách nhà số 8 cũng không xa."
Nói xong câu đó, liền nhìn anh thăm dò.
Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu, ngữ khí không vui: "Cô muốn đi cáo trạng, nói tôi với cô bất hòa sao?"
Kiều Luyến vội vàng xua tay: "Không có! Không bao giờ!"
"Tốt nhất không có." Anh đứng vụt lên: "Kiều tiểu thư, mời cô luôn luôn ghi nhớ bổn phận của mình!"
Chớ đừng không có chuyện thì lôi kéo làm quen với Hạ Diệp Hoa!
Anh chỉ biết, chính mình không muốn để cho hai người phụ nữ dính vào nhau.
Nhưng Kiều Luyến nghe nói như thế, cúi đầu xuống.
Cô rất thích Hạ Diệp Hoa, nhưng nhìn ý Thẩm Lương Xuyên... Giống như không muốn để cho chính mình quá gần bà.
Là bởi vì, sau khi bọn họ ly hôn, sợ Hạ Diệp Hoa bị tổn thương sao?
Cô cúi đầu mất mát, cả người đề không có nổi tinh thần.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, trong lòng chút buồn bực.
Cùng với Hạ Diệp Hoa chơi game, thì cao hứng bừng bừng, tinh thần sáng láng, thế nhưng đi cùng với mình, cứ chán nản như vậy sao?
Bộ dạng cô như đưa đám, nhưng lại để anh cảm thấy giống như khi còn bé nuôi mèo trong nhà, nhu thuận đáng yêu, đáy lòng thấy không đành lòng.
Anh nhíu mày, mở miệng lần nữa: "Bà lớn tuổi, không thể thức đêm, trước mười một giờ, nhất định phải ngủ."
Kiều Luyến vội ngẩng đầu lên, con mắt lập tức sáng lại.
Ý của những lời này, có phải hay nói là cam đoan ngủ trước mười một giờ, thì có thể chơi với bà không?
Cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Được, Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Lương Xuyên nhìn bộ dạng này của cô, không nói chuyện, đi vào tắm rửa, trở lại, liền phát hiện!
Kiều Luyến vậy mà không tim không phổi nằm ở trên giường, ngủ thiếp đi.
Thẩm Lương Xuyên:...!!
Bóng đêm rất yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm bộ dạng cô ngủ.
Khuôn mặt đẹp đẽ, lộ ra trắng nõn.
Bỗng nhiên trong đầu của anh dần hiện ra lời non nót mà cô từng nói: "Nếu như chúng ta có thể nằm trên một cái giường ngủ, thì tốt."
Hiện tại, bọn họ nằm trên một cái giường rồi.
Bên môi Thẩm Lương Xuyên nhếch lên một nụ cười...
Ngày thứ hai, Kiều Luyến tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên đã rời đi.
Cô xuống lầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa ở trong phòng ăn vẫy tay với cô: " Tiểu Kiều, nhanh tới dùng bữa!"
Kiều Luyến đi qua ngồi xuống, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Tiểu Kiều, Thẩm Xuyên từng nói yêu đương, còn bị người ta bỏ, cho nên tính cách lãnh đạm, con nên bao dung nó một chút..."
Một câu, để Kiều Luyến vội ngẩng đầu lên: " Thẩm tiên sinh ưu tú như vậy, sao đối phương có thể bỏ anh ấy?"
Cô trừng lớn mắt to linh động, cảnh giác theo dõi anh: "Thẩm, Thẩm tiên sinh, anh muốn nói gì?"
Muốn nói gì?
Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, làm sao anh biết chính mình muốn nói gì? Nếu không mượn cớ, chỉ sợ mẹ chồng nàng dâu họ còn ở cùng nhau chơi game!
Nhưng trên mặt anh không hiện gì, chỉ tùy ý ngồi ở trên ghế sofa: "Sao cô còn ở chỗ này?"
Kiều Luyến giật mình.
Anh chính chán ghét chính mình, cho nên nhà đều không về, mỗi lúc trời tối đoán chừng đều sang bên này, nhưng hôm nay cô lại cũng ở nơi này...
Kiều Luyến giải thích nói: "Là mẹ nhất định kéo tôi ở lại."
"Cô gọi thân mật thật đấy!"
Ngữ khí Thẩm Lương Xuyên lành lạnh, để Kiều Luyến lập tức thẳng sống lưng: "Hạ... Hạ phu nhân."
A giống như còn không hài lòng, hừ lạnh một tiếng.
Kiều Luyến hoàn toàn không đoán ra ý nghĩ của anh, đành phải tiếp tục mở miệng: "Hoặc là... Bây giờ tôi sẽvề? Dù sao nhà số 18 cách nhà số 8 cũng không xa."
Nói xong câu đó, liền nhìn anh thăm dò.
Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu, ngữ khí không vui: "Cô muốn đi cáo trạng, nói tôi với cô bất hòa sao?"
Kiều Luyến vội vàng xua tay: "Không có! Không bao giờ!"
"Tốt nhất không có." Anh đứng vụt lên: "Kiều tiểu thư, mời cô luôn luôn ghi nhớ bổn phận của mình!"
Chớ đừng không có chuyện thì lôi kéo làm quen với Hạ Diệp Hoa!
Anh chỉ biết, chính mình không muốn để cho hai người phụ nữ dính vào nhau.
Nhưng Kiều Luyến nghe nói như thế, cúi đầu xuống.
Cô rất thích Hạ Diệp Hoa, nhưng nhìn ý Thẩm Lương Xuyên... Giống như không muốn để cho chính mình quá gần bà.
Là bởi vì, sau khi bọn họ ly hôn, sợ Hạ Diệp Hoa bị tổn thương sao?
Cô cúi đầu mất mát, cả người đề không có nổi tinh thần.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, trong lòng chút buồn bực.
Cùng với Hạ Diệp Hoa chơi game, thì cao hứng bừng bừng, tinh thần sáng láng, thế nhưng đi cùng với mình, cứ chán nản như vậy sao?
Bộ dạng cô như đưa đám, nhưng lại để anh cảm thấy giống như khi còn bé nuôi mèo trong nhà, nhu thuận đáng yêu, đáy lòng thấy không đành lòng.
Anh nhíu mày, mở miệng lần nữa: "Bà lớn tuổi, không thể thức đêm, trước mười một giờ, nhất định phải ngủ."
Kiều Luyến vội ngẩng đầu lên, con mắt lập tức sáng lại.
Ý của những lời này, có phải hay nói là cam đoan ngủ trước mười một giờ, thì có thể chơi với bà không?
Cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Được, Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Lương Xuyên nhìn bộ dạng này của cô, không nói chuyện, đi vào tắm rửa, trở lại, liền phát hiện!
Kiều Luyến vậy mà không tim không phổi nằm ở trên giường, ngủ thiếp đi.
Thẩm Lương Xuyên:...!!
Bóng đêm rất yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm bộ dạng cô ngủ.
Khuôn mặt đẹp đẽ, lộ ra trắng nõn.
Bỗng nhiên trong đầu của anh dần hiện ra lời non nót mà cô từng nói: "Nếu như chúng ta có thể nằm trên một cái giường ngủ, thì tốt."
Hiện tại, bọn họ nằm trên một cái giường rồi.
Bên môi Thẩm Lương Xuyên nhếch lên một nụ cười...
Ngày thứ hai, Kiều Luyến tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên đã rời đi.
Cô xuống lầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa ở trong phòng ăn vẫy tay với cô: " Tiểu Kiều, nhanh tới dùng bữa!"
Kiều Luyến đi qua ngồi xuống, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Tiểu Kiều, Thẩm Xuyên từng nói yêu đương, còn bị người ta bỏ, cho nên tính cách lãnh đạm, con nên bao dung nó một chút..."
Một câu, để Kiều Luyến vội ngẩng đầu lên: " Thẩm tiên sinh ưu tú như vậy, sao đối phương có thể bỏ anh ấy?"
Bình luận facebook