Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 - Chương 34
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Chương 34
PHÓ THỜI LẪM THẢN NHIÊN ĐỐI DIỆN VỚI ÁNH MẮT ANH TA, CẢM XÚC KHÔNG DAO ĐỘNG CHÚT NÀO
Giản Thù không nói thêm gì nữa, cúi đầu bóc một chiếc bánh mì ra, lẳng lặng ăn.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cách đoàn làm phim hai trăm mét.
Phó Thời Lẫm châm một điếu thuốc, tay trái thoải mái gác lên cửa kính, lạnh nhạt nói: “Em vào trước đi.”
Giản Thù gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa hoàn toàn tán đổ được anh, nếu đi vào cùng nhau nhất định sẽ khiến người ta đồn thổi, bàn ra tán vào, không có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.
Giản Thù vừa đi tới cửa đã bị một bóng người chặn đường.
Cố Chiêu cau mày, nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Thù, tối hôm qua em đã đi đâu thế?”
Cô lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới anh.”
“Em đừng làm mình làm mẩy với anh nữa được không?” Trên mặt Cố Chiêu đầy vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là cả một đêm hôm qua không hề ngủ chút nào. Anh ta chỉ vào chiếc xe việt dã màu đen vẫn còn đỗ ven đường cách đó không xa, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc hỏi: “Người đưa em tới là ai?”
Giản Thù mím môi: “Em đã nói không liên quan gì tới anh rồi!”
Cô vừa định bỏ đi đã bị anh nắm cổ tay kéo lại: “Em là một nữ diễn viên, nếu bị phóng viên chụp được cảnh em qua lại với mấy kẻ chẳng ra sao thì họ sẽ viết thành cái gì, tới lúc đó em nên trả lời như nào?”
Giản Thù châm chọc cười: “Ý anh là tất cả những người em quen đều chẳng ra gì cả, đúng không?”
Cố Chiêu khẽ day ấn đường, nói: “Tiểu Thù à, ý anh không phải như vậy, anh chỉ sợ em…giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”
Khi anh về nước vào năm năm trước, cô như đã biến thành một người khác hoàn toàn vậy, suốt ngày giao du với toàn mấy loại cô hồn các đảng.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh đã mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy.
“Tối qua anh cũng nói ý anh không phải thế, nhưng cuối cùng có phải hay không chính anh là người rõ nhất. Cố Chiêu, anh có thấy mình như một vị chúa cứu thế không? Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm đều là đúng, còn em, từ đầu tới cuối làm gì cũng sai, chỉ có thể nhờ anh cứu vớt mới có thể sống tiếp được đúng không?”
Cố Chiêu hơi bó tay, nói: “Em cứ nhất quyết phải nói chuyện với anh như thế này sao?”
“Rõ ràng là do anh khởi xướng trước còn gì?”
Giản Thù hất tay anh ta ra, sải bước đi thẳng vào trong.
Tới lúc bóng cô đi xa rồi, Cố Chiêu mới thu hồi tầm mắt. Nhìn về phía người đàn ông trên chiếc xe việt dã màu đen, đôi mắt anh hơi nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Phó Thời Lẫm thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, cảm xúc không dao động chút nào.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh mới kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.
Sắc mặt Cố Chiêu rất u ám. Anh ta lấy di động ra bấm một dãy số: “Giúp tôi kiểm tra một cái biển số xe này.”
…
Giản Thù vừa đến cửa phòng trang điểm, Tần Khả Khả đã õng à õng ẹo tới gần, nhìn cô đầy ý tứ sâu xa: “Thật không ngờ cô lại có quan hệ với Cố Chiêu, chẳng trách bình thường kiêu ngạo vậy.”
Giản Thù lạnh lùng liếc cô ta một cái.
Tần Khả Khả có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một bước nhưng vẫn gân cổ lên mạnh mồm nói cứng: “Ban nãy hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nói xong, giọng điệu cô ta lại mang theo vẻ mỉa mai châm chọc: “Có điều, với kiểu người có thân có phận như Cố Chiêu, cùng lắm cũng chỉ chơi bời với cô thôi. Tôi khuyên cô đừng nên lún sâu quá, rồi lại động lòng thật.”
Giản Thù không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tần Khả Khả đứng ngoài tức đến thở không ra hơi: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng.
Tần Khả Khả khinh bỉ hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, có gì ghê gớm đâu chứ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Khả Khả thực sự rất tò mò. Ngày trước Giản Thù chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng đáng quan tâm, làm thế nào mà lại trèo lên được Cố Chiêu nhỉ?
Chẳng lẽ… Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chính Cố Chiêu là người đã nhét cô ta vào đoàn phim? Anh ta chính là đại gia bao nuôi cô ta sao?
Bình luận facebook