Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Được che chở
Diêu Linh có làm nghề gì cũng không ngại, dù sao thì ngay cả khi cô chỉ là thiếu nữ mong manh dễ vỡ lại còn yêu thầm hotboy trong trường thì đã phải làm công trong tiệm ăn. Khi mấy cô nhóc khác quần là áo lượt hưng phấn thảo luận về bài hát đang thịnh hành, ngôi sao đang nổi thì cô phải đeo tạp dề, mang bao tay, rửa chén dọn dẹp…..
Thỉnh thoảng bạn học đến tiệm nhà cô ăn mì, mấy người họ ngồi một bàn hay liếc cô một cái, rầm rì gì đó với nhau rồi cười lên hô hố. Lúc ấy Diêu Linh chỉ mong họ ăn mì đưa xong đưa tiền mà thôi.
Hơn nữa, trông cô như thế mà cuối cùng lại ở bên bạch mã hoàng tử. Không thể không thừa nhận, lúc cô ở bên Phó Hằng có rất nhiều lợi ích. Cho dù anh rất ít nói, cho dù khi ấy cô phải chịu đựng vài chuyện không hay, nhưng lại có nhiều thứ tốt đẹp đến với cô.
Nên đối với cô, công việc không phân sang hèn.
Nhưng dù sao Phó Hằng cũng có thân phận cao quý, Diêu Linh rất quan tâm đến cảm nhận của anh, cô mong anh đi theo mình có thể thoát khỏi những ngày tháng vô công rỗi nghề chứ không phải thật sự muốn anh phải làm lụng gì.
Diêu Linh cũng không khuyên Phó Hằng đi làm, lúc cô biết anh bị bệnh thì đã nghĩ tới chuyện này.
Lúc ấy cô nghĩ như thế này.
“Mình lo thân mình còn chưa xong liệu có lo nổi cho người khác nữa không?” Đáp án là lo nổi. Nếu lo nổi, vậy Phó Hằng không cần phải đi làm.
Cho nên mấy chuyện như đưa cơm này lúc Diêu Linh đứng dưới lầu vốn nghĩ mình sẽ đi lên một mình, còn Phó Hằng ở dưới lầu chờ mình.
Nhưng Phó Hằng rất tự nhiên đi theo cô.
Diêu Linh thấy vậy cũng để anh đi theo.
Vì thế, khi người khách đầu tiên của Diêu Linh ra mở cửa liền thấy có hai người đứng ngoài. Đó là một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông sau lưng cô thì đẹp trai theo kiểu hung tợn, giống như vệ sĩ vậy…..
Anh trai chuyên làm tổ ở nhà vừa đánh xong một ván game:
“…..”
“Cơm hộp của anh đây, chúc anh vui vẻ.” Diêu Linh đưa cơm hộp cho anh ta.
Anh trai nhận lấy, sau đó phản xạ có điều kiện mà đóng sầm cửa lại.
Vậy nhưng Diêu Linh vẫn thấy rất vui, kéo Phó Hằng bên cạnh,
“Đơn hàng đầu đã xong! Chúng ta giỏi quá!”
Phó Hằng xoa đầu cô.
Anh trai trong nhà:
“…..” Đây là tiểu thư nhà ai đi trải nghiệm cuộc sống à? Đi giao cơm mà còn mang vệ sĩ theo….
Nhiều khi vợ chồng nghèo rất dễ thỏa mãn, có lẽ là vì túi tiền có hạn.
Diêu Linh đem bó hướng dương để ở trước xe, sau đó cô không kiềm được ôm lấy Phó Hằng.
Thời khắc này hai người rất giống cặp vợ chồng nghèo hoạn nạn có nhau, vì miếng cơm manh áo mà dốc sức làm lụng.
Vốn dĩ Diêu Linh là một người lãng mạn, mấy ý nghĩ kiểu đó khiến cô thấy rất mãn nguyện.
Cô vẫn còn kha khá tiền tiết kiệm, Phó Hằng cũng có. Hai người không tính là bần hàn, nhưng cô vẫn thấy vui vẻ.
Cô đang rất nỗ lực, cảm giác chạy xe như bây giờ, nhìn người qua lại, bên cạnh là người mình yêu thương tốt hơn nhiều so với việc ở nhà chơi không.
Diêu Linh đột nhiên nghĩ ra cách ôn lại kỷ niệm.
Diêu Linh nhìn chủ tiệm một chút, nhận thêm đơn hàng, sau đó nói cho Phó Hằng biết suy nghĩ của mình.
Diêu Linh vốn nghĩ Phó Hằng sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Phó Hằng còn rất vui.
Giữa trưa hai người tạt về nhà, vì trong nhà còn hai cục cưng cần đút ăn, hơn nữa Diêu Linh cũng không muốn Phó Hằng phải ăn cơm bụi nên cô muốn về nhà nấu cơm. Lúc sáng trước khi đi, cô đã cắm cơm, giờ về đã chín.
Tầm hơn hai mươi phút Diêu Linh đã làm xong hai mặn hai chay và một canh.
Vừa quay lại làm việc nên Diêu Linh rất phấn khích, còn vui vẻ hơn cả trước kia.
Vừa ăn Diêu Linh vừa nói,
“Hôm nay anh có thấy tiệm mì đó không, phòng bếp chỗ họ….”
Diêu Linh nhớ tới tiệm ăn trước kia cô làm,
“Không dọn dẹp sạch sẽ như hồi xưa em làm.”
Phó Hằng gật đầu.
“Em dọn sạch nhất.”
Diêu Linh không ngờ Phó Hằng sẽ tiếp lời cô, hơi ngạc nhiên rồi nói tiếp,
“Lúc đó ngày nào anh cũng đến ăn mì, em luôn tự hỏi sao anh lại muốn hẹn hò với em, khi đó em nghĩ có khi nào anh bị tài nấu ăn của em chinh phục không.”
Diêu Linh đối với những chuyện thời niên thiếu rất tò mò.
Phó Hằng nhìn cô,
“Muốn nghe thật à?”
Diêu Linh:
“Hay anh nói dối đi, bình thường nói dối có vẻ lọt tai hơn.”
Phó Hằng cười nói,
“Thôi hay để anh nói thật đi, em không giống những người khác.”
Diêu Linh chớp chớp mắt,
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.”
Diêu Linh hơi mất hứng, cứ tưởng sẽ biết được tin sốt dẻo nào chứ, ví dụ như khi nhỏ hai người từng gặp nhau gì đó chẳng hạn.
Phó Hằng mặt dày nói xong, cô trong mắt anh quả thật không giống người khác, tràn đầy sức sống, rõ ràng hoàn cảnh không tốt nhưng cô lại tựa như đóa hoa hướng dương, tươi đẹp kiên định nở hoa.
Chỉ cần anh nhìn cô một cái sẽ thật rất vui vẻ.
Cô chưa bao giờ biết chuyện này.
Phó Hằng cảm thấy hơi kỳ kỳ, tự dưng lại đem chuyện tình yêu hồi lâu lắc lâu lơ nói cho cô biết.
Chiều đến, hai người tiếp tục đi giao cơm. Diêu Linh đang nghiên cứu địa hình nên chưa chính thức triển khai kế hoạch của mình.
Tuy hai người không cố ý nhưng cũng khiến không ít người hâm mộ sự ngọt ngào của họ, từ trong tiệm đến người nhận cơm.
Nhưng trong lòng mấy người đó đều không nghĩ hai người này muốn đi làm thật, chẳng qua họ không ngăn cản gì.
Khổ nỗi Diêu Linh gặp phải một chuyện xác suất tương đối nhỏ, đó là đi giao cơm mà giao trúng nhà bạn học Đại học.
Cô ta không dùng tên thật nên khi cô ta mở cửa, Diêu Linh cũng không biết đó là bạn học của mình.
Lúc mở cửa, Diêu Linh theo lệ mà nói,
“Cơm của cô đây, chúc cô vui vẻ.”
Sau đó liền thấy ánh mắt kinh ngạc của người bạn học Đại học, ngay sau đó cô ta không nhịn được cười,
“Sao… sao cậu lại đi giao cơm? Lần trước họp lớp không phải cậu đang làm cho Ưng Nhãn sao? Đây là việc làm thêm kiếm thêm thu nhập?”
Diêu Linh coi như không nghe ra ý khác trong lời nói của cô ta mà đáp,
“Tôi từ chức rồi.”
Lúc này, người đàn ông lạnh lùng mặc tây trang đi giày da, dáng người cao to đứng sau lưng cô nói,
“Vợ à, mình phải về thôi. Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Diêu Linh oán trách nói,
“Đây là bạn học Đại học của em, nói chuyện một tí không có nguy hiểm đâu.”
Lúc này người bạn học Đại học mới chú ý đến người đàn ông này, thoáng sửng sốt. Lúc cô ta học Đại học luôn ngứa mắt Diêu Linh, nguyên nhân quan trọng nhất là do Trương Nghiệp theo đuổi Diêu Linh, mà Diêu Linh tốt nghiệp Đại học còn dựa vào Trương Nghiệp để có chân trong công ty lớn.
Vì cách nói của Trương Nghiệp khiến tất cả mọi người đều nghĩ Diêu Linh có thể đến đó làm là nhờ vào quan hệ của anh ta.
Nghe nói Diêu Linh từ chức, bọn cô thấy rất hả hê, giờ lại còn thấy cô phải đi giao cơm kiếm sống thì trong lòng càng thấy mỹ mãn hơn, nhưng không ngờ đối phương mới đó đã mồi chài được một người đàn ông ưu tú như thế.
Cô ta vốn dĩ trải đời cũng nhiều, đương nhiên nhìn ra trang phục và đồng hồ của người đàn ông này người bình thường có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi….
Cô ta cười mỉa,
“Cậu kết hôn rồi à? Sao không mời bọn mình đến dự hôn lễ?” Chẳng lẽ là kẻ thứ ba? Gương mặt Diêu Linh trông khá ưa nhìn, nhưng một người đàn ông có tiền như vậy sao có thể cưới một đứa mồ côi không cha không mẹ chứ?
Diêu Linh nắm tay Phó Hằng,
“Sắp kết hôn, tôi đi trước đây.”
Phó Hằng xoa đầu cô, chiều chuộng nói,
“Em đi chậm chút.”
Bạn học Đại học đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ra ban công đợi hai người kia đi xuống. Một lát sau, cô ta thấy người đàn ông kia kéo Diêu Linh đang mặc đồng phục vào trong một chiếc siêu xe.
Diêu Linh ngồi cạnh Phó Hằng,
“Vừa rồi bọn mình mới diễn vở tổng giám đốc ngang ngược và cô vợ yêu kiều.” Cũng không biết sao lại mang theo một vị con nhà giàu này đi giao cơm.
Trên mặt cô đầy ý cười, tay khoác lên cổ Phó Hằng. Phó Hằng che chở cô, rất nghiêm túc rất nghiêm túc che chở cô.
Tuy cô chẳng để ý chuyện bị người ta khinh thường như vậy, thậm chí cảm thấy mấy người nhìn cô bằng nửa con mắt hơi thiểu năng trí tuệ, dù là thế thì cô vẫn rất vui khi được anh che chở.
Trải nghiệm thế này thật kỳ diệu, cô ít khi cảm nhận được.
Thỉnh thoảng bạn học đến tiệm nhà cô ăn mì, mấy người họ ngồi một bàn hay liếc cô một cái, rầm rì gì đó với nhau rồi cười lên hô hố. Lúc ấy Diêu Linh chỉ mong họ ăn mì đưa xong đưa tiền mà thôi.
Hơn nữa, trông cô như thế mà cuối cùng lại ở bên bạch mã hoàng tử. Không thể không thừa nhận, lúc cô ở bên Phó Hằng có rất nhiều lợi ích. Cho dù anh rất ít nói, cho dù khi ấy cô phải chịu đựng vài chuyện không hay, nhưng lại có nhiều thứ tốt đẹp đến với cô.
Nên đối với cô, công việc không phân sang hèn.
Nhưng dù sao Phó Hằng cũng có thân phận cao quý, Diêu Linh rất quan tâm đến cảm nhận của anh, cô mong anh đi theo mình có thể thoát khỏi những ngày tháng vô công rỗi nghề chứ không phải thật sự muốn anh phải làm lụng gì.
Diêu Linh cũng không khuyên Phó Hằng đi làm, lúc cô biết anh bị bệnh thì đã nghĩ tới chuyện này.
Lúc ấy cô nghĩ như thế này.
“Mình lo thân mình còn chưa xong liệu có lo nổi cho người khác nữa không?” Đáp án là lo nổi. Nếu lo nổi, vậy Phó Hằng không cần phải đi làm.
Cho nên mấy chuyện như đưa cơm này lúc Diêu Linh đứng dưới lầu vốn nghĩ mình sẽ đi lên một mình, còn Phó Hằng ở dưới lầu chờ mình.
Nhưng Phó Hằng rất tự nhiên đi theo cô.
Diêu Linh thấy vậy cũng để anh đi theo.
Vì thế, khi người khách đầu tiên của Diêu Linh ra mở cửa liền thấy có hai người đứng ngoài. Đó là một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông sau lưng cô thì đẹp trai theo kiểu hung tợn, giống như vệ sĩ vậy…..
Anh trai chuyên làm tổ ở nhà vừa đánh xong một ván game:
“…..”
“Cơm hộp của anh đây, chúc anh vui vẻ.” Diêu Linh đưa cơm hộp cho anh ta.
Anh trai nhận lấy, sau đó phản xạ có điều kiện mà đóng sầm cửa lại.
Vậy nhưng Diêu Linh vẫn thấy rất vui, kéo Phó Hằng bên cạnh,
“Đơn hàng đầu đã xong! Chúng ta giỏi quá!”
Phó Hằng xoa đầu cô.
Anh trai trong nhà:
“…..” Đây là tiểu thư nhà ai đi trải nghiệm cuộc sống à? Đi giao cơm mà còn mang vệ sĩ theo….
Nhiều khi vợ chồng nghèo rất dễ thỏa mãn, có lẽ là vì túi tiền có hạn.
Diêu Linh đem bó hướng dương để ở trước xe, sau đó cô không kiềm được ôm lấy Phó Hằng.
Thời khắc này hai người rất giống cặp vợ chồng nghèo hoạn nạn có nhau, vì miếng cơm manh áo mà dốc sức làm lụng.
Vốn dĩ Diêu Linh là một người lãng mạn, mấy ý nghĩ kiểu đó khiến cô thấy rất mãn nguyện.
Cô vẫn còn kha khá tiền tiết kiệm, Phó Hằng cũng có. Hai người không tính là bần hàn, nhưng cô vẫn thấy vui vẻ.
Cô đang rất nỗ lực, cảm giác chạy xe như bây giờ, nhìn người qua lại, bên cạnh là người mình yêu thương tốt hơn nhiều so với việc ở nhà chơi không.
Diêu Linh đột nhiên nghĩ ra cách ôn lại kỷ niệm.
Diêu Linh nhìn chủ tiệm một chút, nhận thêm đơn hàng, sau đó nói cho Phó Hằng biết suy nghĩ của mình.
Diêu Linh vốn nghĩ Phó Hằng sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Phó Hằng còn rất vui.
Giữa trưa hai người tạt về nhà, vì trong nhà còn hai cục cưng cần đút ăn, hơn nữa Diêu Linh cũng không muốn Phó Hằng phải ăn cơm bụi nên cô muốn về nhà nấu cơm. Lúc sáng trước khi đi, cô đã cắm cơm, giờ về đã chín.
Tầm hơn hai mươi phút Diêu Linh đã làm xong hai mặn hai chay và một canh.
Vừa quay lại làm việc nên Diêu Linh rất phấn khích, còn vui vẻ hơn cả trước kia.
Vừa ăn Diêu Linh vừa nói,
“Hôm nay anh có thấy tiệm mì đó không, phòng bếp chỗ họ….”
Diêu Linh nhớ tới tiệm ăn trước kia cô làm,
“Không dọn dẹp sạch sẽ như hồi xưa em làm.”
Phó Hằng gật đầu.
“Em dọn sạch nhất.”
Diêu Linh không ngờ Phó Hằng sẽ tiếp lời cô, hơi ngạc nhiên rồi nói tiếp,
“Lúc đó ngày nào anh cũng đến ăn mì, em luôn tự hỏi sao anh lại muốn hẹn hò với em, khi đó em nghĩ có khi nào anh bị tài nấu ăn của em chinh phục không.”
Diêu Linh đối với những chuyện thời niên thiếu rất tò mò.
Phó Hằng nhìn cô,
“Muốn nghe thật à?”
Diêu Linh:
“Hay anh nói dối đi, bình thường nói dối có vẻ lọt tai hơn.”
Phó Hằng cười nói,
“Thôi hay để anh nói thật đi, em không giống những người khác.”
Diêu Linh chớp chớp mắt,
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.”
Diêu Linh hơi mất hứng, cứ tưởng sẽ biết được tin sốt dẻo nào chứ, ví dụ như khi nhỏ hai người từng gặp nhau gì đó chẳng hạn.
Phó Hằng mặt dày nói xong, cô trong mắt anh quả thật không giống người khác, tràn đầy sức sống, rõ ràng hoàn cảnh không tốt nhưng cô lại tựa như đóa hoa hướng dương, tươi đẹp kiên định nở hoa.
Chỉ cần anh nhìn cô một cái sẽ thật rất vui vẻ.
Cô chưa bao giờ biết chuyện này.
Phó Hằng cảm thấy hơi kỳ kỳ, tự dưng lại đem chuyện tình yêu hồi lâu lắc lâu lơ nói cho cô biết.
Chiều đến, hai người tiếp tục đi giao cơm. Diêu Linh đang nghiên cứu địa hình nên chưa chính thức triển khai kế hoạch của mình.
Tuy hai người không cố ý nhưng cũng khiến không ít người hâm mộ sự ngọt ngào của họ, từ trong tiệm đến người nhận cơm.
Nhưng trong lòng mấy người đó đều không nghĩ hai người này muốn đi làm thật, chẳng qua họ không ngăn cản gì.
Khổ nỗi Diêu Linh gặp phải một chuyện xác suất tương đối nhỏ, đó là đi giao cơm mà giao trúng nhà bạn học Đại học.
Cô ta không dùng tên thật nên khi cô ta mở cửa, Diêu Linh cũng không biết đó là bạn học của mình.
Lúc mở cửa, Diêu Linh theo lệ mà nói,
“Cơm của cô đây, chúc cô vui vẻ.”
Sau đó liền thấy ánh mắt kinh ngạc của người bạn học Đại học, ngay sau đó cô ta không nhịn được cười,
“Sao… sao cậu lại đi giao cơm? Lần trước họp lớp không phải cậu đang làm cho Ưng Nhãn sao? Đây là việc làm thêm kiếm thêm thu nhập?”
Diêu Linh coi như không nghe ra ý khác trong lời nói của cô ta mà đáp,
“Tôi từ chức rồi.”
Lúc này, người đàn ông lạnh lùng mặc tây trang đi giày da, dáng người cao to đứng sau lưng cô nói,
“Vợ à, mình phải về thôi. Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Diêu Linh oán trách nói,
“Đây là bạn học Đại học của em, nói chuyện một tí không có nguy hiểm đâu.”
Lúc này người bạn học Đại học mới chú ý đến người đàn ông này, thoáng sửng sốt. Lúc cô ta học Đại học luôn ngứa mắt Diêu Linh, nguyên nhân quan trọng nhất là do Trương Nghiệp theo đuổi Diêu Linh, mà Diêu Linh tốt nghiệp Đại học còn dựa vào Trương Nghiệp để có chân trong công ty lớn.
Vì cách nói của Trương Nghiệp khiến tất cả mọi người đều nghĩ Diêu Linh có thể đến đó làm là nhờ vào quan hệ của anh ta.
Nghe nói Diêu Linh từ chức, bọn cô thấy rất hả hê, giờ lại còn thấy cô phải đi giao cơm kiếm sống thì trong lòng càng thấy mỹ mãn hơn, nhưng không ngờ đối phương mới đó đã mồi chài được một người đàn ông ưu tú như thế.
Cô ta vốn dĩ trải đời cũng nhiều, đương nhiên nhìn ra trang phục và đồng hồ của người đàn ông này người bình thường có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi….
Cô ta cười mỉa,
“Cậu kết hôn rồi à? Sao không mời bọn mình đến dự hôn lễ?” Chẳng lẽ là kẻ thứ ba? Gương mặt Diêu Linh trông khá ưa nhìn, nhưng một người đàn ông có tiền như vậy sao có thể cưới một đứa mồ côi không cha không mẹ chứ?
Diêu Linh nắm tay Phó Hằng,
“Sắp kết hôn, tôi đi trước đây.”
Phó Hằng xoa đầu cô, chiều chuộng nói,
“Em đi chậm chút.”
Bạn học Đại học đặt hộp cơm lên bàn, sau đó ra ban công đợi hai người kia đi xuống. Một lát sau, cô ta thấy người đàn ông kia kéo Diêu Linh đang mặc đồng phục vào trong một chiếc siêu xe.
Diêu Linh ngồi cạnh Phó Hằng,
“Vừa rồi bọn mình mới diễn vở tổng giám đốc ngang ngược và cô vợ yêu kiều.” Cũng không biết sao lại mang theo một vị con nhà giàu này đi giao cơm.
Trên mặt cô đầy ý cười, tay khoác lên cổ Phó Hằng. Phó Hằng che chở cô, rất nghiêm túc rất nghiêm túc che chở cô.
Tuy cô chẳng để ý chuyện bị người ta khinh thường như vậy, thậm chí cảm thấy mấy người nhìn cô bằng nửa con mắt hơi thiểu năng trí tuệ, dù là thế thì cô vẫn rất vui khi được anh che chở.
Trải nghiệm thế này thật kỳ diệu, cô ít khi cảm nhận được.
Bình luận facebook