Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Thích Mẫn Hạo cảm thấy phán đoán lúc đầu của mình chính xác.
cô gái tên "Kỳ Diệu" này, đích thực là một cô gái tốt. Nếu không, sao cô có thể chịu bỏ tiền mua ghép hình cho một đứa bé xa lạ, còn đưa cậu về nhà, hơn nữa còn cứu bảo mẫu của cậu chứ?
Quan trọng nhất chính là, cô bảo anh đi khuyên bảo Mạc Minh, trong mắt cô chứa đầy sự quan tâm, không thể giả được.
Nhưng mà, anh ta sao lại không muốn khuyên Mạc Minh chứ? thật sự là... Hài, chuyện cũ nghĩ lại đãthấy sợ, không nên đề cập lại.
Cảm ơn Kỳ Diệu lần nữa lại muốn đích thân đưa cô xuống lầu, Thích Mẫn Hạo bị tiểu nha đầu dịu dàng nói không cần.
"không cần, anh nên ở cạnh Mạc Du và Mạc Nhiên đi. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn chúng chắc chắn rất bất an."
nói xong, cô liền ngồi xổm xuống, lấy tay xoa đầu một đứa bé, cười rạng rỡ với hai tiểu gia hỏa nói vài câu.
"Chị phải đi rồi, hai đứa phải ngoan nhé."
Hai anh em giống nhau như đúc gật đầu với cô, lại nhìn Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh nghẹn họng trân trối. Đợi đến khi Kỳ Diệu đi xa, anh ta mới hoàn hồn, vẻ mặt như đưa đám quay về phía tiểu đại nhân Mạc Du.
"Chú nói này Mạc Du, chú Thích quen biết cháu nhiều năm, cháu còn nhớ trước đây chú còn thay tã cho cháu, cho cháu ăn, đến bây giờ cháu cũng không chịu cho chú chạm vào đầu, chị Kỳ Diệu mới quen biết cháu mấy giờ, cháu liền cho cô ấy sờ đầu sao?"
Mạc Du bị anh ta quấn lấy lúng túng liếc anh ta.
"Chú Thích, chú thật là trẻ con."
Bị đứa bé năm tuổi đánh giá "Ngây thơ", trái tim Thích Mẫn Hạo nhất thời tan nát.
"Chú Thích, cháu cảm thấy anh trai nói rất có đạo lý."
Hết lần này tới lần khác Mạc Nhiên còn ở bên cạnh gật đầu, phụ họa theo.
Oa - - anh ta hiểu hai đứa bé yêu thương anh ta thế nào rồi!
Trái tim giống như bị dao đâm, Thích Mẫn Hạo không có cách nào đối mặt với hai đứa bé sinh đôi cầm dao đâm anh, im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Như thế nào?" Điện thoại kết nối được, bên kia truyền tới âm thanh bình tĩnh.
Thích Mẫn Hạo mang sự tình nói đơn giản một lần, đợi một lúc lâu đầu bên kia điện thoại không nói lại.
"Mạc Minh?" anh ta thăm dò kêu một tiếng.
"không có việc gì là được rồi. Cậu giúp tôi đưa Mạc Du, Mạc Nhiên về nhà đi."
"Hả?" Thích Mẫn Hạo há to miệng, bật thốt ra, "Cậu không gặp bọn chúng sao? không, ý của tớ chính là, cậu không đưa bọn trẻ về nhà sao?"
Lời vừa nói ra, anh ta đợi, lại là sự im lặng rất lâu.
Trong đầu Thích Mẫn Hạo, ma xui quỷ khiến vọng lên tiếng Kỳ Diệu nhắc nhở.
"Mạc Minh à..."
"Vậy cậu đưa bon trẻ xuống đây. Tớ ở gara chờ mọi người."
Thích Mẫn Hạo nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại lộ vẻ mặt mừng rỡ.
"Này! Được! Cậu chờ nhé, đừng đi!"
"..."
anh ở trong mắt Mẫn Hạo, thành người nói không giữ lời sao?
Cúp điện thoại Mạc Minh không còn gì để nói, không biết giờ phút này Thích Mẫn Hạo đang hưng phấn muốn đi ngay lập tức.
"Mạc Du, Mạc Nhiên, đi nhanh một chút, đi với chú gặp ba cháu."
Hai tiểu gia hỏa nghe thế kinh ngạc.
"Ba không phải không đến ạ?" Mạc Nhiên lập tức nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.
"Sao lại không chứ? Chị Kỳ Diệu nói trong điện thoại không rõ ràng, ba cháu còn tưởng Mạc Du gặp chuyện không may, trong lòng rất lo lắng đấy!" Nóng lòng giải thích Thích Mẫn Hạo thao thao bất tuyệt nói, "Hai đứa ngốc, các cháu đã quên, gương mặt của ba cháu, không thể tùy tiện ở bệnh viện khắp nơi đều là người sao?"
Vừa thốt ra lời này, hai tiểu gia hỏa đồng ý với lời của anh ta.
Đúng vậy, ba đẹp trai, nổi tiếng như vậy, nếu như anh đột nhiên bị nhận ra ở trong bệnh viện, e rằng chú bác sĩ và chị y tá đều không xem bệnh cho bệnh nhân - - tất cả chỉ nhìn ba.
Đối với mị lực vô biên của ba ảnh đế, Mạc Du và Mạc Nhiên vẫn tin tưởng không nghi ngờ.
"đi thôi, đừng để ba các cháu đợi lâu, cậu ấy ở tầng hầm gara đợi lâu lắm rồi!"
Thích Mẫn Hạo lên tiếng thúc giục, trên mặt Mạc Du biểu lộ vẻ ngượng ngùng.
"Nhưng mà, chúng ta đều đi hết, bà nội Ngô phải làm sao?" Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi thăm, trong lòng người đàn ông cao lớn lập tức mềm nhũn.
"Yên tâm, chú đưa các cháu đến chỗ của ba, sẽ quay lại chăm sóc bà nội Ngô. Các cháu yên tâm về nhà với ba đi."
Vừa dứt lời, hai mắt hai tiểu gia hỏa tỏa sáng.
"Ba đưa chúng cháu về nhà sao?"
"không đúng sao?"
một việc này, có thể là Mạc Du và Mạc Nhiên vui mừng như vậy.
Tuy bà nội Ngô quan trọng với bọn chúng, nhưng mà, sức hấp dẫn của ba rất lớn!
Đúng vậy, nếu chú Thích đã đảm bảo, anh ta sẽ ở lại chăm sóc bà nội Ngô thật tốt, vậy bọn cậu sẽ tin tưởng chú!
Vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, nghe nói một tháng tối đa có ba lần ba sẽ đưa bọn chúng về nhà, trong lòng bọn chúng đã vui vẻ rồi.
Thích Mẫn Hạo vỗ nhẹ đầu nhỏ Mạc Nhiên, thu hồi tay vươn về phía Mạc Du, dắt một tiểu gia hỏa, dẫn bọn chúng đến tầng hầm gara. không bao lâu sau, Mạc Du và Mạc Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc, sau đó nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế vén rèm ra.
"Ba!" Em trai kìm nén không được, thoát ra khỏi bàn tay Thích Mẫn Hạo, chạy như bay về phía chiếc xe.
Mạc Du cũng rất nhớ cha, đáng tiếc, cậu vẫn còn nhớ mình là anh cả, ở trước mặt em trai, cậu muốn giữ hình tượng tỉnh táo và kiềm chế, muốn dùng nó để trong nom em trai. Cho nên, cậu chịu đựng xúc động muốn chạy như bay, nhưng bước chân vẫn không kìm lòng được tăng nhanh hơn.
Lúc này, cậu chứng kiến ở trong cửa xe cha bỏ xuống hai tay đan trước ngực, thân thể hơi nghiêng nhìn em trai, lại chậm chạp chưa chịu mở cửa xe nghênh đón bọn chúng. Mãi cho đến khi Mạc Nhiên bất chấp tất cả bổ nhào vào cửa xe, anh mới không tự chủ được nhíu nhíu mày, ánh mắt trách cứ mới bức lui được tất cả tiểu tử.
May mà Mạc Nhiên không có hoàn toàn choáng váng đầu óc vì vui sướng khi nhìn thấy cha, phát hiệnba nhíu mày nhìn cậu, cậu giật thót mình, cuống quit thu hồi lại tay chân, dè dặt đứng sang một bên.
Nhìn cậu lui ra đủ xa, người đàn ông trong buồng xe mới mở cửa xe ra, chui ra từ bên trong.
"Mặt xe rất bẩn, con không biết sao?"
Mạc Minh dừng lại bước chân, sắc mặt không đổi nhìn con trai đang mím môi cúi đầu, mở miệng nói ra một câu, đúng là trách cứ.
May mắn Mạc Nhiên tuổi còn nhỏ nhưng sớm trưởng thành, chỉ bất an đứng bên cạnh anh, mềm mại nói: "thật xin lỗi, ba, con sai..."
Mang tình hình thu hết vào trong mắt, trái tim Thích Mẫn Hạo đau lòng.
"Này này này... Đứa bé nhìn thấy cậu nên cao hứng, nhất thời kích động liền quên mất, cậu đừng dùng vẻ mặt lạnh như băng này dạy dỗ, không tốt đâu?"
Vừa dứt lời, anh ta liền nhận được cái liếc xéo từ Mạc Minh.
"Ba..." May có Mạc Du kịp thời kêu Mạc Minh một tiếng, miễn cưỡng phân tán sự chú ý của anh.
"Ừm." Người đàn ông nhẹ giọng đáp, tự ý đi vòng qua chỗ tay lái, phân phó hai đứa bé lên xe.
Nửa phút trước Mạc Nhiên mới bị phê bình xong bây giờ sung huyết sống lại, kéo tay anh trai Mạc Du, kích động chạy đến ghế ngồi phía sau.
"Chú Thích tạm biệt!" Đợi cho cái mông nhỏ ngồi vững vàng, cửa đóng lại, cậu còn vui mừng vẫy tay với Thích Mẫn Hạo, trên mặt tràn đầy vui mừng vì ba sắp đưa cậu về nhà.
Người đàn ông bị vứt bỏ lập tức dở khóc dở cười.
Hai tiểu yêu tinh này... Đừng để bị Mạc Minh tính tình kỳ quái làm bị thương là tốt rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
cô gái tên "Kỳ Diệu" này, đích thực là một cô gái tốt. Nếu không, sao cô có thể chịu bỏ tiền mua ghép hình cho một đứa bé xa lạ, còn đưa cậu về nhà, hơn nữa còn cứu bảo mẫu của cậu chứ?
Quan trọng nhất chính là, cô bảo anh đi khuyên bảo Mạc Minh, trong mắt cô chứa đầy sự quan tâm, không thể giả được.
Nhưng mà, anh ta sao lại không muốn khuyên Mạc Minh chứ? thật sự là... Hài, chuyện cũ nghĩ lại đãthấy sợ, không nên đề cập lại.
Cảm ơn Kỳ Diệu lần nữa lại muốn đích thân đưa cô xuống lầu, Thích Mẫn Hạo bị tiểu nha đầu dịu dàng nói không cần.
"không cần, anh nên ở cạnh Mạc Du và Mạc Nhiên đi. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn chúng chắc chắn rất bất an."
nói xong, cô liền ngồi xổm xuống, lấy tay xoa đầu một đứa bé, cười rạng rỡ với hai tiểu gia hỏa nói vài câu.
"Chị phải đi rồi, hai đứa phải ngoan nhé."
Hai anh em giống nhau như đúc gật đầu với cô, lại nhìn Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh nghẹn họng trân trối. Đợi đến khi Kỳ Diệu đi xa, anh ta mới hoàn hồn, vẻ mặt như đưa đám quay về phía tiểu đại nhân Mạc Du.
"Chú nói này Mạc Du, chú Thích quen biết cháu nhiều năm, cháu còn nhớ trước đây chú còn thay tã cho cháu, cho cháu ăn, đến bây giờ cháu cũng không chịu cho chú chạm vào đầu, chị Kỳ Diệu mới quen biết cháu mấy giờ, cháu liền cho cô ấy sờ đầu sao?"
Mạc Du bị anh ta quấn lấy lúng túng liếc anh ta.
"Chú Thích, chú thật là trẻ con."
Bị đứa bé năm tuổi đánh giá "Ngây thơ", trái tim Thích Mẫn Hạo nhất thời tan nát.
"Chú Thích, cháu cảm thấy anh trai nói rất có đạo lý."
Hết lần này tới lần khác Mạc Nhiên còn ở bên cạnh gật đầu, phụ họa theo.
Oa - - anh ta hiểu hai đứa bé yêu thương anh ta thế nào rồi!
Trái tim giống như bị dao đâm, Thích Mẫn Hạo không có cách nào đối mặt với hai đứa bé sinh đôi cầm dao đâm anh, im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Như thế nào?" Điện thoại kết nối được, bên kia truyền tới âm thanh bình tĩnh.
Thích Mẫn Hạo mang sự tình nói đơn giản một lần, đợi một lúc lâu đầu bên kia điện thoại không nói lại.
"Mạc Minh?" anh ta thăm dò kêu một tiếng.
"không có việc gì là được rồi. Cậu giúp tôi đưa Mạc Du, Mạc Nhiên về nhà đi."
"Hả?" Thích Mẫn Hạo há to miệng, bật thốt ra, "Cậu không gặp bọn chúng sao? không, ý của tớ chính là, cậu không đưa bọn trẻ về nhà sao?"
Lời vừa nói ra, anh ta đợi, lại là sự im lặng rất lâu.
Trong đầu Thích Mẫn Hạo, ma xui quỷ khiến vọng lên tiếng Kỳ Diệu nhắc nhở.
"Mạc Minh à..."
"Vậy cậu đưa bon trẻ xuống đây. Tớ ở gara chờ mọi người."
Thích Mẫn Hạo nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại lộ vẻ mặt mừng rỡ.
"Này! Được! Cậu chờ nhé, đừng đi!"
"..."
anh ở trong mắt Mẫn Hạo, thành người nói không giữ lời sao?
Cúp điện thoại Mạc Minh không còn gì để nói, không biết giờ phút này Thích Mẫn Hạo đang hưng phấn muốn đi ngay lập tức.
"Mạc Du, Mạc Nhiên, đi nhanh một chút, đi với chú gặp ba cháu."
Hai tiểu gia hỏa nghe thế kinh ngạc.
"Ba không phải không đến ạ?" Mạc Nhiên lập tức nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.
"Sao lại không chứ? Chị Kỳ Diệu nói trong điện thoại không rõ ràng, ba cháu còn tưởng Mạc Du gặp chuyện không may, trong lòng rất lo lắng đấy!" Nóng lòng giải thích Thích Mẫn Hạo thao thao bất tuyệt nói, "Hai đứa ngốc, các cháu đã quên, gương mặt của ba cháu, không thể tùy tiện ở bệnh viện khắp nơi đều là người sao?"
Vừa thốt ra lời này, hai tiểu gia hỏa đồng ý với lời của anh ta.
Đúng vậy, ba đẹp trai, nổi tiếng như vậy, nếu như anh đột nhiên bị nhận ra ở trong bệnh viện, e rằng chú bác sĩ và chị y tá đều không xem bệnh cho bệnh nhân - - tất cả chỉ nhìn ba.
Đối với mị lực vô biên của ba ảnh đế, Mạc Du và Mạc Nhiên vẫn tin tưởng không nghi ngờ.
"đi thôi, đừng để ba các cháu đợi lâu, cậu ấy ở tầng hầm gara đợi lâu lắm rồi!"
Thích Mẫn Hạo lên tiếng thúc giục, trên mặt Mạc Du biểu lộ vẻ ngượng ngùng.
"Nhưng mà, chúng ta đều đi hết, bà nội Ngô phải làm sao?" Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi thăm, trong lòng người đàn ông cao lớn lập tức mềm nhũn.
"Yên tâm, chú đưa các cháu đến chỗ của ba, sẽ quay lại chăm sóc bà nội Ngô. Các cháu yên tâm về nhà với ba đi."
Vừa dứt lời, hai mắt hai tiểu gia hỏa tỏa sáng.
"Ba đưa chúng cháu về nhà sao?"
"không đúng sao?"
một việc này, có thể là Mạc Du và Mạc Nhiên vui mừng như vậy.
Tuy bà nội Ngô quan trọng với bọn chúng, nhưng mà, sức hấp dẫn của ba rất lớn!
Đúng vậy, nếu chú Thích đã đảm bảo, anh ta sẽ ở lại chăm sóc bà nội Ngô thật tốt, vậy bọn cậu sẽ tin tưởng chú!
Vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, nghe nói một tháng tối đa có ba lần ba sẽ đưa bọn chúng về nhà, trong lòng bọn chúng đã vui vẻ rồi.
Thích Mẫn Hạo vỗ nhẹ đầu nhỏ Mạc Nhiên, thu hồi tay vươn về phía Mạc Du, dắt một tiểu gia hỏa, dẫn bọn chúng đến tầng hầm gara. không bao lâu sau, Mạc Du và Mạc Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc, sau đó nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế vén rèm ra.
"Ba!" Em trai kìm nén không được, thoát ra khỏi bàn tay Thích Mẫn Hạo, chạy như bay về phía chiếc xe.
Mạc Du cũng rất nhớ cha, đáng tiếc, cậu vẫn còn nhớ mình là anh cả, ở trước mặt em trai, cậu muốn giữ hình tượng tỉnh táo và kiềm chế, muốn dùng nó để trong nom em trai. Cho nên, cậu chịu đựng xúc động muốn chạy như bay, nhưng bước chân vẫn không kìm lòng được tăng nhanh hơn.
Lúc này, cậu chứng kiến ở trong cửa xe cha bỏ xuống hai tay đan trước ngực, thân thể hơi nghiêng nhìn em trai, lại chậm chạp chưa chịu mở cửa xe nghênh đón bọn chúng. Mãi cho đến khi Mạc Nhiên bất chấp tất cả bổ nhào vào cửa xe, anh mới không tự chủ được nhíu nhíu mày, ánh mắt trách cứ mới bức lui được tất cả tiểu tử.
May mà Mạc Nhiên không có hoàn toàn choáng váng đầu óc vì vui sướng khi nhìn thấy cha, phát hiệnba nhíu mày nhìn cậu, cậu giật thót mình, cuống quit thu hồi lại tay chân, dè dặt đứng sang một bên.
Nhìn cậu lui ra đủ xa, người đàn ông trong buồng xe mới mở cửa xe ra, chui ra từ bên trong.
"Mặt xe rất bẩn, con không biết sao?"
Mạc Minh dừng lại bước chân, sắc mặt không đổi nhìn con trai đang mím môi cúi đầu, mở miệng nói ra một câu, đúng là trách cứ.
May mắn Mạc Nhiên tuổi còn nhỏ nhưng sớm trưởng thành, chỉ bất an đứng bên cạnh anh, mềm mại nói: "thật xin lỗi, ba, con sai..."
Mang tình hình thu hết vào trong mắt, trái tim Thích Mẫn Hạo đau lòng.
"Này này này... Đứa bé nhìn thấy cậu nên cao hứng, nhất thời kích động liền quên mất, cậu đừng dùng vẻ mặt lạnh như băng này dạy dỗ, không tốt đâu?"
Vừa dứt lời, anh ta liền nhận được cái liếc xéo từ Mạc Minh.
"Ba..." May có Mạc Du kịp thời kêu Mạc Minh một tiếng, miễn cưỡng phân tán sự chú ý của anh.
"Ừm." Người đàn ông nhẹ giọng đáp, tự ý đi vòng qua chỗ tay lái, phân phó hai đứa bé lên xe.
Nửa phút trước Mạc Nhiên mới bị phê bình xong bây giờ sung huyết sống lại, kéo tay anh trai Mạc Du, kích động chạy đến ghế ngồi phía sau.
"Chú Thích tạm biệt!" Đợi cho cái mông nhỏ ngồi vững vàng, cửa đóng lại, cậu còn vui mừng vẫy tay với Thích Mẫn Hạo, trên mặt tràn đầy vui mừng vì ba sắp đưa cậu về nhà.
Người đàn ông bị vứt bỏ lập tức dở khóc dở cười.
Hai tiểu yêu tinh này... Đừng để bị Mạc Minh tính tình kỳ quái làm bị thương là tốt rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook