Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Phần 19
Chú đi khuất, tôi mới quay người tiến vào trong khu nhà trọ, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy bà nội của anh chủ nhà đang chăm chút nhặt cỏ trong mấy chậu cây cảnh, không thể làm lơ được liền đi lại lên tiếng chào hỏi.
– Cháu chào bà ạ, cháu mới đi học về… Bà đang chăm sóc cây ạ.
Bà cụ tuổi tuy đã cao nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, nghe thấy tiếng tôi liền cười đáp lại.
– Ừ, mới đi học về hả cháu, có mệt lắm không?
– Dạ không đâu bà ơi, thời gian biểu của cháu cũng không dày kín cả tuần nên không thấy mệt. Mà bà làm tiếp đi, cháu xin phép cháu về phòng đây ạ, cháu còn một đống bài vở chưa kịp làm nữa.
– Ừ, nghĩ được như thế là tốt. Bố mẹ dưới quê vất vả cho mình lên đây ăn học, đừng có vì mấy cái chuyện không đâu mà phụ gia đình, phụ lòng tin của mọi người, biết chưa hả con gái.
Bà cụ dặn dò tôi rồi quay người đi vào trong nhà, cái bóng lưng còng còng lại làm tôi nhớ đến bà nội của tôi, người mà khoảng thời gian trước khi bố mẹ tôi vẫn chưa xảy ra chuyện yêu thương tôi nhiều lắm. Qúy tôi, lo lắng cho tôi, thậm chí có gì ăn ngon là lại để giành phần cho tôi. Nhưng rồi tất cả, cũng chỉ là kí ức của quá khứ, chứ hiện tại bây giờ, bọn họ chẳng ai còn yêu tôi, thương tôi, thậm chí là nhận tôi nữa rồi.
Chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ ấy rất lâu, mất vài phút mới thoát ra được, tôi vội quay người bước tiếp về phòng trọ, thì bất chợt phía sau lại vang lên tiếng gọi mình.
– Ngọc, cháu đứng lại chút..
Đó không ai khác chính là giọng của chị Nguyệt, dù không nghe nhiều lần nhưng tôi vẫn có thể nhận được ra. Chị ấy đứng phía ngoài cổng, trên người không phải là cảnh phục mà là quần áo hằng ngày, nhìn tuy đơn giản nhưng cũng nhận ra nó không phải là ít tiền.
Chị Nguyệt không trang điểm như mọi ngày, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh nắng nhìn rõ thấy làn da tái xanh, quầng mắt thì thâm đen có lẽ vì thức khuya quá nhiều, thậm chí còn có chút sưng đỏ giống như là người khóc. Tất cả những điều này, thật chẳng khác gì một cây kim đâm vào da thịt tôi, làm tôi đau chẳng thể nói nên lời.
– Ngọc, cô có chuyện muốn nói với cháu.
Thấy tôi không lên tiếng trả lời, chị ấy lại nhắc lại, lần này giọng nói có phần lớn hơn, ẩn sâu bên trong là đầy sự kìm nén muốn bùng nổ. Có lẽ, chị ấy muốn nói chuyện với tôi là vì chú.
– Dạ, vâng ạ.
Tôi lắp bắp đáp trả chị Nguyệt, sau đó lại sải từng bước bước theo chị ấy đi ra quán cafe cách đó một đoạn, khỏi nói cũng biết trong lòng lúc này là bao nhiêu sợ hãi. Lòng bàn tay thì ướt đẫm do mồ hôi túa ra, cổ họng thì cũng nghẹn ứ muốn nói cũng không nói được, thành ra lúc này không gian giữa tôi và chị ấy chỉ là im lặng và im lặng.
Vào đến quán, chị Nguyệt gọi hai cốc nước cam vắt, đợi phục vụ quay lưng đi chị ấy mới quay sang tôi, mệt mỏi nói.
– Ngọc, việc học của cháu dạo này như thế nào, có tốt không, có chỗ nào không hiểu không?
Đột nhiên bị hỏi dồn dập như vậy, tôi cũng hơi cuống, vô thức gật đầu mấy cái.
– Cháu … mọi thứ đều tốt cô ạ. Cháu thấy mọi thứ đều ổn.
– Vậy à…
Chị ấy nói tới đây thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười một nụ cười chẳng biết là giễu cợt hay khinh bỉ, tôi chỉ biết nụ cười ấy làm tôi đã sợ càng thêm sợ hơn.
– Ngọc, cháu có hài lòng với mọi thứ mình đang có không?
– Cô Nguyệt… chuyện này, cháu… cháu không hiểu cô đang nói gì?
Tôi vừa dứt lời, chị ấy cũng đặt mạnh chiếc thìa xuống mặt bàn, lực mạnh đến mức khiến chúng phát ra tiếng kêu thật lớn làm cho mấy người xung quanh cũng phải ngoái lại để nhìn, và bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.
Vốn dĩ tôi cứ nghĩ chị Nguyệt sẽ không làm gì quá đáng nơi đông người như thế này nên vẫn cứ ngồi im chịu trận, hi vọng chị ấy sẽ nguôi ngoai phần nào để cả hai có thể nói chuyện trong yên bình. Nhưng không, chị ấy chẳng hề để ý đến điều ấy, liên tục chất vấn tôi.
– Cháu không hiểu hay cố tình không hiểu hả Ngọc. Cô không chèn ép gì cháu, cô cũng không ghét bỏ gì cháu, thậm chí lúc cháu bị dính cái bài phốt ấy cô cũng đứng lên để hóa giải hiểu lầm. Vậy sao cháu lại đối xử với cô như thế, cháu lại có thể làm như thế với cô.
– Cháu.. cháu không hiểu cô đang nói gì. Cháu.. cháu không ..
– Cháu nói láo…Cháu nói cháu không làm gì, vậy cháu giải thích đi.. Tại sao cháu với chồng sắp cưới của cô qua đêm ở khách sạn, lại còn đặt cùng một phòng. Tại sao hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng hả, tại sao cháu lại làm như thế.
Chị ấy nói một lèo không ngừng nghỉ, vừa nói nước mắt vừa rơi đẫm trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, khiến ai nhìn vào cũng đau lòng thương xót. Tình cảnh lúc này, thật sự chẳng khác gì một người vợ đi cầu xin kẻ thứ ba tha cho chồng mình, và kẻ thứ ba ấy không ai khác chính là tôi.
Trên mặt bàn, là la liệt những tấm ảnh của tôi với chú, những tấm ảnh chú ôm tôi say khướt đi vào trong khách sạn, tấm ảnh chúng tôi ôm nhau ngủ trên giường, rồi những lúc đi chơi riêng với nhau nữa. Mọi thứ, đều mồn một ngay trước mắt, tôi lúc này muốn cãi cũng không được nữa rồi.
– Cô Nguyệt… cô… cô nghe cháu giải thích.. cháu…
Tôi ấp úng gọi tên chị ấy trong tiếng nghẹn, nước mắt cũng lưng tròng muốn rơi xuống nhưng chưa kịp trào ra thì cả khuôn mặt đã hấng trọn ngay cốc nước cam trên tay chị ấy, kèm theo đó là những tiếng chửi bới.
– Tôi không muốn nghe cháu giải thích, cháu còn muốn giải thích cái gì khi mọi thứ đều rõ rành rành ra như thế này. Cháu yêu chồng tôi, tôi không cấm được vì anh ấy quá hoàn hảo, với cả cũng chẳng phải mình cháu yêu anh ấy. Nhưng tôi không ngờ cháu yêu anh ấy cháu lại dùng đến cái thủ đoạn bẩn thỉu ấy, cướp chồng của tôi, phá hủy đám cưới của tôi. Bây giờ tôi không còn anh ấy nữa, cháu vui chưa, cháu đã hài lòng chưa hả Ngọc.
Câu cuối cùng, chị ấy hét lên đầy phẫn uất, thành công biến tôi thành chủ đề cho mọi người bàn tán lúc này. Tôi muốn mở miệng giải thích cho chị ấy biết tôi thật sự không biết gì về việc đám cưới của chị ấy với chú bị hủy, tôi cũng không phải là xui khiến chú bỏ chị ấy, tôi cũng không gạ gẫm chú ấy đi khách sạn với mình. Tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng bây giờ không ai tin tôi, không một ai tin tôi tôi biết nên nói như thế nào đây.
Quán không đông như mọi ngày, nhưng cũng không phải là ít người, tất cả ai cũng đều hướng cái nhìn tò mò về phía chúng tôi. Thậm chí có người còn nhớ ra tôi với chị ấy là nhân vật trong vụ phốt hôm nọ, chẳng ngần ngại mà la lớn lên để mọi người biết, và từ đó, họ bắt đầu chửi rủa tôi bằng những lời lẽ thô tục, khinh bỉ.
Giữa một bề lộn xộn ấy, tôi chỉ biết im lặng và đứng đó chấp nhận nghe những từ không hay về mình, chỉ biết đứng đó với bộ quần áo ướt sũng bởi cốc nước cam chị Nguyệt hắt vào không mở miệng nói lấy một lời. Thế nhưng chị ấy lại không dễ dàng buông tha cho tôi như thế, vẫn tiếp tục nói tôi không ra gì.
– Sao? Cháu không nói gì được đúng không, cháu không còn gì để cãi nữa đúng không? Ngọc, cháu nói đi, rốt cuộc cháu tại sao lại là con người như thế? Cháu xinh đẹp, cháu có học thức, cháu thiếu gì người theo đuổi mà cứ phải là chồng cô cháu mới chịu. Cháu không biết xấu hổ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ ba mẹ cháu dưới quê xấu hổ vì cháu như thế nào chứ. Hay cháu cũng giống như mẹ đẻ của cháu, cũng..
– Cháu không có…
Đến nước này, khi chị ấy lôi cái người đã bỏ rơi tôi ra để miệt thị tôi, để chửi rủa tôi thì tôi đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi, cũng chẳng giữ thái độ im lặng như hồi nãy nữa mà lên tiếng đáp trả.
– Cháu không hề xúi giục chú ấy, chuyện của hai người cháu cũng không biết gì hết. Tất cả đều là hiểu lầm, cô…
– Hiểu lầm, cháu nói là hiểu lầm. Vậy cháu nói cho tôi biết, mấy tấm hình này là sao, là sao hả. Đi khách sạn qua đêm, sáng sớm tinh mơ hôm mưa bão anh ấy cũng bỏ tôi ở nhà để đi đến tìm cháu. Hai người làm cái gì mờ ám không cần tôi nói ra cũng tự biết trong lòng đi.
Những tấm hình chị ấy vứt ra cứ la liệt trên mặt bàn lẫn dưới đất, tất cả đều là những khoảnh khắc tôi với chú bên nhau, đi du lịch, đi mua đồ, ôm nhau và hôn nhau trong xe, trong khách sạn.
Trước mặt tôi, chị Nguyệt vẫn cứ khóc, khóc thật đáng thương, mỗi lần chị ấy gào lên là một lần trong tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn vì lại bị những người bên ngoài chửi. Thậm chí có người còn phẫn nộ đến mức hất hết trà sữa lẫn cafe của họ lên người tôi, họ nói tôi đúng thật là bản chất của một con đĩ.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi sợ tôi chạy trốn họ lại nghĩ là tôi hổ thẹn, nên đến cuối vẫn là đứng đó. Tôi chịu hết tất cả những gì họ ban, từ rác rưởi đến lăng mạ, trong đó còn có cả người chủ quán.
Đúng lúc tôi tưởng chừng mình chẳng thể chịu nổi được nữa, thì từ bên ngoài cánh cửa bị đẩy ra bởi một lực thật mạnh, rồi ngay sau đấy cả người tôi được ôm lấy, bao bọc trong vòng tay rộng lớn, vòng tay chẳng phải của ai khác mà chính là chú. Chú ôm tôi siết chặt trong lòng, mười đầu ngón tay ôm lấy mặt tôi ép tôi ngẩng lên đối diện với mình, cất giọng hỏi trong lo lắng.
– Có sao không, có bị đau chỗ nào không. Tôi xin lỗi, tôi tới rồi, đừng khóc nữa.
Tôi không đáp trả chú, mà chỉ lắc đầu, chẳng hiểu sao lúc này đối mặt với chú bao nhiêu uất ức phải chịu bỗng chốc chẳng kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế trào ra chẳng khác gì đê vỡ, càng làm chú cuống cuống hơn. Chú lau nước mắt cho tôi, chú lo lắng cho tôi chẳng để ý đến chị Nguyệt bên cạnh và mọi người ở ngoài, điều đó càng khiến chị ấy tức giận hơn, vội lao vào tách chúng tôi ra khỏi hét.
– Anh Phong, anh thôi đi, anh sao có thể tuyệt tình với em như thế hả. Anh sao lại có thể đốn mạt trở thành người đểu cáng như thế.
Bị tách khỏi chú, tôi còn bị chị Nguyệt hất mạnh ngã về phía sau, cả tấm lưng gầy đập vào cạnh chiếc bàn pha chế tưởng chững gãy xương đến nơi, đau đến mặt mày tái mét.
Một màn ấy chú cũng nhìn rõ mồn một, trông thấy tôi đau còn vội vàng muốn tiến lại đỡ tôi nhưng giữa chừng đã bị chị Nguyệt chặn trước mặt, chị ấy nói.
– Anh không được làm như thế, anh sao có thể ôm ấp con bé trước mặt em..
– Em thôi đi Nguyệt, em gây chuyện như thế đủ rồi đấy. Đừng làm tôi cảm thấy ghét em hơn nữa, em hiểu chưa.
Lần này, chú tức giận thật sự, chẳng thèm nhẹ nhàng với chị ấy nữa mà lạnh lùng cảnh cáo, đưa tay hất mạnh chị ấy sang một bên tiến lại ôm lấy tôi mặc kệ tôi có vùng vẫy từ chối như thế nào. Chú ôm tôi vào lòng, chẳng dìu tôi mà bế xốc tôi lên mục đích là muốn rời khỏi quán, nhưng chẳng đi được vì chị Nguyệt vẫn không chịu buông tha.
– Em gây chuyện, em đi gặp cái kẻ cướp chồng mình cũng là gây chuyện hay sao hả. Em giữ chồng mình là sai ư mà anh lại có thể nói em như thế.
– Tôi không phải chồng em, em đừng có ăn nói hàm hồ. Trước kia tôi cũng không đồng ý là cưới em, tất cả đều là do ba mẹ tôi tự quyết định, tôi cũng không phản đối vì khi ấy tôi cũng nghĩ em giống như tôi, không hề đặt kì vọng vào hôn nhân sắp đặt này. Nhưng bây giờ tôi đã tìm được người mình yêu thương, tìm được người cho tôi cảm giác hạnh phúc, em bảo tôi có thể trơ mắt tiếp tục thực hiện cái đám cưới ấy sao…( nói đến đây chú dừng lại, đưa mắt nhìn những tấm ảnh dưới đất, đôi lông mày nhíu chặt không vui )… Còn nữa, đừng có cho người theo dõi tôi như thế. Tôi không có gì ràng buộc với em, tôi tự có tự do riêng, không gian riêng của mình.
Chị Nguyệt nghe chú đáp trả như vậy cũng không chịu ngồi yên mà gắt lớn.
– Anh chính là chồng em… Nếu anh không phải là chồng em, anh nghĩ em thừa hơi rảnh rỗi như bây giờ đến đây kiếm cớ gây sợ với con bé sao hả.
– Em đừng có ăn nói hàm hồ, em có biết cái việc em nói nó ảnh hưởng tới danh dự của cả ba người như thế nào không?
– Danh dự… anh cũng còn biết đến danh dự cơ à. Anh chẳng biết cái quái gì hết, nếu biết anh đã không khốn nạn đến mức như thế này.
Nói tới đây, chị ấy lôi từ trong chiếc túi xách của mình ra một tờ giấy màu đỏ ném thẳng vào người chúng tôi, khuôn mặt càng lúc càng giận dữ. Tờ giấy ấy, tôi không biết bên trong nó viết gì, nhưng tôi đã nhìn thấy năm chữ “ GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN “ được ghi ở bên ngoài bằng cỡ lớn.
Tôi chẳng nhớ nổi mình đã vùng vẫy thoát khỏi người chú như thế nào, tôi chỉ biết chú cũng nhẹ buông tôi xuống, nhìn bên ngoài thì thấy chú bình thường vậy chứ tôi biết chú cũng như tôi, cũng không dám tin vào tờ giấy chị Nguyệt ném ra.
Tờ giấy ấy, là tờ giấy đăng kí kết hôn của chú và chị Nguyệt, trong đó có ghi ngày họ kết hôn là nửa tháng trước. Có dấu đỏ, có chữ kí, nhìn chúng, tôi thật sự chẳng biết nên mở lời như thế nào, tôi chỉ biết, tim tôi thật sự đã chết lặng rồi… Vì đến cùng, chú vẫn chẳng phải là của tôi.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Chú đi khuất, tôi mới quay người tiến vào trong khu nhà trọ, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy bà nội của anh chủ nhà đang chăm chút nhặt cỏ trong mấy chậu cây cảnh, không thể làm lơ được liền đi lại lên tiếng chào hỏi.
– Cháu chào bà ạ, cháu mới đi học về… Bà đang chăm sóc cây ạ.
Bà cụ tuổi tuy đã cao nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, nghe thấy tiếng tôi liền cười đáp lại.
– Ừ, mới đi học về hả cháu, có mệt lắm không?
– Dạ không đâu bà ơi, thời gian biểu của cháu cũng không dày kín cả tuần nên không thấy mệt. Mà bà làm tiếp đi, cháu xin phép cháu về phòng đây ạ, cháu còn một đống bài vở chưa kịp làm nữa.
– Ừ, nghĩ được như thế là tốt. Bố mẹ dưới quê vất vả cho mình lên đây ăn học, đừng có vì mấy cái chuyện không đâu mà phụ gia đình, phụ lòng tin của mọi người, biết chưa hả con gái.
Bà cụ dặn dò tôi rồi quay người đi vào trong nhà, cái bóng lưng còng còng lại làm tôi nhớ đến bà nội của tôi, người mà khoảng thời gian trước khi bố mẹ tôi vẫn chưa xảy ra chuyện yêu thương tôi nhiều lắm. Qúy tôi, lo lắng cho tôi, thậm chí có gì ăn ngon là lại để giành phần cho tôi. Nhưng rồi tất cả, cũng chỉ là kí ức của quá khứ, chứ hiện tại bây giờ, bọn họ chẳng ai còn yêu tôi, thương tôi, thậm chí là nhận tôi nữa rồi.
Chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ ấy rất lâu, mất vài phút mới thoát ra được, tôi vội quay người bước tiếp về phòng trọ, thì bất chợt phía sau lại vang lên tiếng gọi mình.
– Ngọc, cháu đứng lại chút..
Đó không ai khác chính là giọng của chị Nguyệt, dù không nghe nhiều lần nhưng tôi vẫn có thể nhận được ra. Chị ấy đứng phía ngoài cổng, trên người không phải là cảnh phục mà là quần áo hằng ngày, nhìn tuy đơn giản nhưng cũng nhận ra nó không phải là ít tiền.
Chị Nguyệt không trang điểm như mọi ngày, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh nắng nhìn rõ thấy làn da tái xanh, quầng mắt thì thâm đen có lẽ vì thức khuya quá nhiều, thậm chí còn có chút sưng đỏ giống như là người khóc. Tất cả những điều này, thật chẳng khác gì một cây kim đâm vào da thịt tôi, làm tôi đau chẳng thể nói nên lời.
– Ngọc, cô có chuyện muốn nói với cháu.
Thấy tôi không lên tiếng trả lời, chị ấy lại nhắc lại, lần này giọng nói có phần lớn hơn, ẩn sâu bên trong là đầy sự kìm nén muốn bùng nổ. Có lẽ, chị ấy muốn nói chuyện với tôi là vì chú.
– Dạ, vâng ạ.
Tôi lắp bắp đáp trả chị Nguyệt, sau đó lại sải từng bước bước theo chị ấy đi ra quán cafe cách đó một đoạn, khỏi nói cũng biết trong lòng lúc này là bao nhiêu sợ hãi. Lòng bàn tay thì ướt đẫm do mồ hôi túa ra, cổ họng thì cũng nghẹn ứ muốn nói cũng không nói được, thành ra lúc này không gian giữa tôi và chị ấy chỉ là im lặng và im lặng.
Vào đến quán, chị Nguyệt gọi hai cốc nước cam vắt, đợi phục vụ quay lưng đi chị ấy mới quay sang tôi, mệt mỏi nói.
– Ngọc, việc học của cháu dạo này như thế nào, có tốt không, có chỗ nào không hiểu không?
Đột nhiên bị hỏi dồn dập như vậy, tôi cũng hơi cuống, vô thức gật đầu mấy cái.
– Cháu … mọi thứ đều tốt cô ạ. Cháu thấy mọi thứ đều ổn.
– Vậy à…
Chị ấy nói tới đây thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười một nụ cười chẳng biết là giễu cợt hay khinh bỉ, tôi chỉ biết nụ cười ấy làm tôi đã sợ càng thêm sợ hơn.
– Ngọc, cháu có hài lòng với mọi thứ mình đang có không?
– Cô Nguyệt… chuyện này, cháu… cháu không hiểu cô đang nói gì?
Tôi vừa dứt lời, chị ấy cũng đặt mạnh chiếc thìa xuống mặt bàn, lực mạnh đến mức khiến chúng phát ra tiếng kêu thật lớn làm cho mấy người xung quanh cũng phải ngoái lại để nhìn, và bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.
Vốn dĩ tôi cứ nghĩ chị Nguyệt sẽ không làm gì quá đáng nơi đông người như thế này nên vẫn cứ ngồi im chịu trận, hi vọng chị ấy sẽ nguôi ngoai phần nào để cả hai có thể nói chuyện trong yên bình. Nhưng không, chị ấy chẳng hề để ý đến điều ấy, liên tục chất vấn tôi.
– Cháu không hiểu hay cố tình không hiểu hả Ngọc. Cô không chèn ép gì cháu, cô cũng không ghét bỏ gì cháu, thậm chí lúc cháu bị dính cái bài phốt ấy cô cũng đứng lên để hóa giải hiểu lầm. Vậy sao cháu lại đối xử với cô như thế, cháu lại có thể làm như thế với cô.
– Cháu.. cháu không hiểu cô đang nói gì. Cháu.. cháu không ..
– Cháu nói láo…Cháu nói cháu không làm gì, vậy cháu giải thích đi.. Tại sao cháu với chồng sắp cưới của cô qua đêm ở khách sạn, lại còn đặt cùng một phòng. Tại sao hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng hả, tại sao cháu lại làm như thế.
Chị ấy nói một lèo không ngừng nghỉ, vừa nói nước mắt vừa rơi đẫm trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, khiến ai nhìn vào cũng đau lòng thương xót. Tình cảnh lúc này, thật sự chẳng khác gì một người vợ đi cầu xin kẻ thứ ba tha cho chồng mình, và kẻ thứ ba ấy không ai khác chính là tôi.
Trên mặt bàn, là la liệt những tấm ảnh của tôi với chú, những tấm ảnh chú ôm tôi say khướt đi vào trong khách sạn, tấm ảnh chúng tôi ôm nhau ngủ trên giường, rồi những lúc đi chơi riêng với nhau nữa. Mọi thứ, đều mồn một ngay trước mắt, tôi lúc này muốn cãi cũng không được nữa rồi.
– Cô Nguyệt… cô… cô nghe cháu giải thích.. cháu…
Tôi ấp úng gọi tên chị ấy trong tiếng nghẹn, nước mắt cũng lưng tròng muốn rơi xuống nhưng chưa kịp trào ra thì cả khuôn mặt đã hấng trọn ngay cốc nước cam trên tay chị ấy, kèm theo đó là những tiếng chửi bới.
– Tôi không muốn nghe cháu giải thích, cháu còn muốn giải thích cái gì khi mọi thứ đều rõ rành rành ra như thế này. Cháu yêu chồng tôi, tôi không cấm được vì anh ấy quá hoàn hảo, với cả cũng chẳng phải mình cháu yêu anh ấy. Nhưng tôi không ngờ cháu yêu anh ấy cháu lại dùng đến cái thủ đoạn bẩn thỉu ấy, cướp chồng của tôi, phá hủy đám cưới của tôi. Bây giờ tôi không còn anh ấy nữa, cháu vui chưa, cháu đã hài lòng chưa hả Ngọc.
Câu cuối cùng, chị ấy hét lên đầy phẫn uất, thành công biến tôi thành chủ đề cho mọi người bàn tán lúc này. Tôi muốn mở miệng giải thích cho chị ấy biết tôi thật sự không biết gì về việc đám cưới của chị ấy với chú bị hủy, tôi cũng không phải là xui khiến chú bỏ chị ấy, tôi cũng không gạ gẫm chú ấy đi khách sạn với mình. Tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng bây giờ không ai tin tôi, không một ai tin tôi tôi biết nên nói như thế nào đây.
Quán không đông như mọi ngày, nhưng cũng không phải là ít người, tất cả ai cũng đều hướng cái nhìn tò mò về phía chúng tôi. Thậm chí có người còn nhớ ra tôi với chị ấy là nhân vật trong vụ phốt hôm nọ, chẳng ngần ngại mà la lớn lên để mọi người biết, và từ đó, họ bắt đầu chửi rủa tôi bằng những lời lẽ thô tục, khinh bỉ.
Giữa một bề lộn xộn ấy, tôi chỉ biết im lặng và đứng đó chấp nhận nghe những từ không hay về mình, chỉ biết đứng đó với bộ quần áo ướt sũng bởi cốc nước cam chị Nguyệt hắt vào không mở miệng nói lấy một lời. Thế nhưng chị ấy lại không dễ dàng buông tha cho tôi như thế, vẫn tiếp tục nói tôi không ra gì.
– Sao? Cháu không nói gì được đúng không, cháu không còn gì để cãi nữa đúng không? Ngọc, cháu nói đi, rốt cuộc cháu tại sao lại là con người như thế? Cháu xinh đẹp, cháu có học thức, cháu thiếu gì người theo đuổi mà cứ phải là chồng cô cháu mới chịu. Cháu không biết xấu hổ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ ba mẹ cháu dưới quê xấu hổ vì cháu như thế nào chứ. Hay cháu cũng giống như mẹ đẻ của cháu, cũng..
– Cháu không có…
Đến nước này, khi chị ấy lôi cái người đã bỏ rơi tôi ra để miệt thị tôi, để chửi rủa tôi thì tôi đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi, cũng chẳng giữ thái độ im lặng như hồi nãy nữa mà lên tiếng đáp trả.
– Cháu không hề xúi giục chú ấy, chuyện của hai người cháu cũng không biết gì hết. Tất cả đều là hiểu lầm, cô…
– Hiểu lầm, cháu nói là hiểu lầm. Vậy cháu nói cho tôi biết, mấy tấm hình này là sao, là sao hả. Đi khách sạn qua đêm, sáng sớm tinh mơ hôm mưa bão anh ấy cũng bỏ tôi ở nhà để đi đến tìm cháu. Hai người làm cái gì mờ ám không cần tôi nói ra cũng tự biết trong lòng đi.
Những tấm hình chị ấy vứt ra cứ la liệt trên mặt bàn lẫn dưới đất, tất cả đều là những khoảnh khắc tôi với chú bên nhau, đi du lịch, đi mua đồ, ôm nhau và hôn nhau trong xe, trong khách sạn.
Trước mặt tôi, chị Nguyệt vẫn cứ khóc, khóc thật đáng thương, mỗi lần chị ấy gào lên là một lần trong tôi cảm thấy tim mình như vỡ vụn vì lại bị những người bên ngoài chửi. Thậm chí có người còn phẫn nộ đến mức hất hết trà sữa lẫn cafe của họ lên người tôi, họ nói tôi đúng thật là bản chất của một con đĩ.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi sợ tôi chạy trốn họ lại nghĩ là tôi hổ thẹn, nên đến cuối vẫn là đứng đó. Tôi chịu hết tất cả những gì họ ban, từ rác rưởi đến lăng mạ, trong đó còn có cả người chủ quán.
Đúng lúc tôi tưởng chừng mình chẳng thể chịu nổi được nữa, thì từ bên ngoài cánh cửa bị đẩy ra bởi một lực thật mạnh, rồi ngay sau đấy cả người tôi được ôm lấy, bao bọc trong vòng tay rộng lớn, vòng tay chẳng phải của ai khác mà chính là chú. Chú ôm tôi siết chặt trong lòng, mười đầu ngón tay ôm lấy mặt tôi ép tôi ngẩng lên đối diện với mình, cất giọng hỏi trong lo lắng.
– Có sao không, có bị đau chỗ nào không. Tôi xin lỗi, tôi tới rồi, đừng khóc nữa.
Tôi không đáp trả chú, mà chỉ lắc đầu, chẳng hiểu sao lúc này đối mặt với chú bao nhiêu uất ức phải chịu bỗng chốc chẳng kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế trào ra chẳng khác gì đê vỡ, càng làm chú cuống cuống hơn. Chú lau nước mắt cho tôi, chú lo lắng cho tôi chẳng để ý đến chị Nguyệt bên cạnh và mọi người ở ngoài, điều đó càng khiến chị ấy tức giận hơn, vội lao vào tách chúng tôi ra khỏi hét.
– Anh Phong, anh thôi đi, anh sao có thể tuyệt tình với em như thế hả. Anh sao lại có thể đốn mạt trở thành người đểu cáng như thế.
Bị tách khỏi chú, tôi còn bị chị Nguyệt hất mạnh ngã về phía sau, cả tấm lưng gầy đập vào cạnh chiếc bàn pha chế tưởng chững gãy xương đến nơi, đau đến mặt mày tái mét.
Một màn ấy chú cũng nhìn rõ mồn một, trông thấy tôi đau còn vội vàng muốn tiến lại đỡ tôi nhưng giữa chừng đã bị chị Nguyệt chặn trước mặt, chị ấy nói.
– Anh không được làm như thế, anh sao có thể ôm ấp con bé trước mặt em..
– Em thôi đi Nguyệt, em gây chuyện như thế đủ rồi đấy. Đừng làm tôi cảm thấy ghét em hơn nữa, em hiểu chưa.
Lần này, chú tức giận thật sự, chẳng thèm nhẹ nhàng với chị ấy nữa mà lạnh lùng cảnh cáo, đưa tay hất mạnh chị ấy sang một bên tiến lại ôm lấy tôi mặc kệ tôi có vùng vẫy từ chối như thế nào. Chú ôm tôi vào lòng, chẳng dìu tôi mà bế xốc tôi lên mục đích là muốn rời khỏi quán, nhưng chẳng đi được vì chị Nguyệt vẫn không chịu buông tha.
– Em gây chuyện, em đi gặp cái kẻ cướp chồng mình cũng là gây chuyện hay sao hả. Em giữ chồng mình là sai ư mà anh lại có thể nói em như thế.
– Tôi không phải chồng em, em đừng có ăn nói hàm hồ. Trước kia tôi cũng không đồng ý là cưới em, tất cả đều là do ba mẹ tôi tự quyết định, tôi cũng không phản đối vì khi ấy tôi cũng nghĩ em giống như tôi, không hề đặt kì vọng vào hôn nhân sắp đặt này. Nhưng bây giờ tôi đã tìm được người mình yêu thương, tìm được người cho tôi cảm giác hạnh phúc, em bảo tôi có thể trơ mắt tiếp tục thực hiện cái đám cưới ấy sao…( nói đến đây chú dừng lại, đưa mắt nhìn những tấm ảnh dưới đất, đôi lông mày nhíu chặt không vui )… Còn nữa, đừng có cho người theo dõi tôi như thế. Tôi không có gì ràng buộc với em, tôi tự có tự do riêng, không gian riêng của mình.
Chị Nguyệt nghe chú đáp trả như vậy cũng không chịu ngồi yên mà gắt lớn.
– Anh chính là chồng em… Nếu anh không phải là chồng em, anh nghĩ em thừa hơi rảnh rỗi như bây giờ đến đây kiếm cớ gây sợ với con bé sao hả.
– Em đừng có ăn nói hàm hồ, em có biết cái việc em nói nó ảnh hưởng tới danh dự của cả ba người như thế nào không?
– Danh dự… anh cũng còn biết đến danh dự cơ à. Anh chẳng biết cái quái gì hết, nếu biết anh đã không khốn nạn đến mức như thế này.
Nói tới đây, chị ấy lôi từ trong chiếc túi xách của mình ra một tờ giấy màu đỏ ném thẳng vào người chúng tôi, khuôn mặt càng lúc càng giận dữ. Tờ giấy ấy, tôi không biết bên trong nó viết gì, nhưng tôi đã nhìn thấy năm chữ “ GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN “ được ghi ở bên ngoài bằng cỡ lớn.
Tôi chẳng nhớ nổi mình đã vùng vẫy thoát khỏi người chú như thế nào, tôi chỉ biết chú cũng nhẹ buông tôi xuống, nhìn bên ngoài thì thấy chú bình thường vậy chứ tôi biết chú cũng như tôi, cũng không dám tin vào tờ giấy chị Nguyệt ném ra.
Tờ giấy ấy, là tờ giấy đăng kí kết hôn của chú và chị Nguyệt, trong đó có ghi ngày họ kết hôn là nửa tháng trước. Có dấu đỏ, có chữ kí, nhìn chúng, tôi thật sự chẳng biết nên mở lời như thế nào, tôi chỉ biết, tim tôi thật sự đã chết lặng rồi… Vì đến cùng, chú vẫn chẳng phải là của tôi.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Bình luận facebook