Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Trong căn hộ tập thể.
Trên sàn nhà vung vẩy đầy rác, chiếc thùng vốn dùng để đựng rác nằm lăn lóc trên mặt đất. Trên thành ghế sô pha, vài món quần áo nhăn nhúm nằm lung tung, phía bên phải còn đặt một thùng mì ăn liền chưa được mở.
Cả phòng loạn lên không biết bao lâu chưa được quét dọn.
Hà Tâm Hạ nhìn hiện trạng trong phòng cười tự giễu, một chút cũng không phù hợp với cô gái có thói quen ưa sạch. Thật không biết tại sao trước kia cô lại chọn chỗ như ổ chó này chứ, một chút cũng không cảm thấy thích ứng.
Quả nhiên, khả năng thích ứng của con người vô cùng lớn.
Trên bàn máy tính có cây tiên nhân cầu bảy ngày chưa được tưới nước đi? Không, hoặc là dài hơn. Cô nhớ không được.
Cô vẫn nghĩ rằng sau khi người chết đi, thì không có linh hồn. Cho dù có, trong khoảnh khắc rời khỏi thân thể đã hóa thành sương mù, tan thành mây khói.
Cô không có cách nào giải thích vì sao linh hồn của mình tồn tại trên đời, cũng không có cách nào giải thích tại sao cô trở lại phòng này? Đều nói quỷ ở kiếp trước do chấp niệm quá sâu, hoặc có bao nhiêu oan khuất không nói rõ, mới thành linh hồn ở dạng vật thể, nhưng cô không nhớ rõ... Cuối cùng cô có chấp niệm gì lớn như thế?
Hình dáng trong suốt của cô đi lại trong phòng, dừng lại nhìn một chút chỗ ở khi cô còn sống.
Mấy lần muốn tìm con chó chihuahua mình nuôi, lại không thấy bóng dáng con chó đâu.
Cô thật lo lắng mấy ngày không về nhà, Bình Tử không cẩn thận chết đói góc nào rồi. Lúc đi vào phòng ngủ, còn cúi người nằm sấp trên mặt đấy, xem nó có trốn dưới gầm giường hay không, nhưng kết quả là thất vọng.
Dường như Bình Tử và người ở đây như bốc hơi biến mất.
Cơ thể trong suốt đi xuyên qua bức tường, đi vào phòng khách. Mấy ngày nay cô đã thành thói quen sống cuộc sống không sờ không chạm được, dường như sự hiện hữu trong không khí của cô cũng không tệ lắm, người ngoài vốn không có cách nào phát hiện ra sự có mặt của cô, cô không có cách nào liên lạc với người bên ngoài.
Âm thanh tiếng đóng cửa truyền đến, dường như có chìa khóa đang chuyển động, Lạch cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Hà Tâm Hạ nâng mắt, nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa ôm con chó vào nhà.
Dường như Bình Tử yên ổn nằm trong khuỷu tay anh, mi mắt cũng buồn nhấc lên.
Trước kia sau khi Bình Tử sống cùng cô, không phải ngày nào sức sống cũng lan tràn xung quanh? Nhìn ghế sô pha bên cạnh, đã bị móng của nó cào ra không ít dấu vết. Cuộc sống ngày xưa đã qua, mỗi lần nhìn thấy Bình Tử phá phách không biết mệt, Hà Tâm Hạ đều xụ mặt mắng nó vài câu, nghiêm trọng hơn có thể đánh vào mông nó hai cái.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng của Bình Tử, trong chớp mắt cô liền mềm lòng. Trong nhận thức của cô, Bình Tử cũng chỉ có thể để cô bắt nạt, đổi lại những người khác dám bắt nạt Bình Tử, vậy Tâm Hạ tuyệt đối sẽ liều mạng với họ.
Xung quanh Trịnh Thiểu Hoa tràn đầy hơi thở trầm thấp, khóe môi hơi mím chặt, không còn nụ cười yếu ớt ôn nhu như trước nữa.
Anh đứng ở cửa ra vào, lẳng lặng quét mắt nhìn đồ vật trong phòng, vuốt ve Bình Tử, nói: “Chủ nhân mày mất rồi, từ nay về sau để tao chăm sóc mày.”
Anh bước vài bước đi vào trong nhà, đóng cửa lại, để Bình Tử xuống đất.
Đều nói loài có có thể trong thấy người sống không nhìn thấy thứ khác, dường như Bình Tử phát giác, mở đôi mắt to nhìn về phía Hà Tâm Hạ, sủa hai tiếng gâu gâu.
Tim Hà Tâm Hạ lập tức nhảy chậm một nhịp, từ lúc chết đến giờ, cô chưa từng có cảm giác thương tâm khổ sở như thế, tất cả đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Cô ngồi xổm xuống, nhìn Bình Tử sủa gâu gâu trê mặt đâu, muốn đưa tay vuốt ve đầu nó, tay lại xuyên qua.
Trong chớp mắt cô đã rõ... Đến cùng có một số việc vẫn thay đổi.
Phần lớn bác sĩ đều không chịu được dơ bẩn, thậm chí có thể nói từ nhỏ bọn họ đã thích sạch sẽ, Trịnh Thiểu Hoa này cũng không ngoại lệ. Trước đây khi Hà Tâm Hạ còn sống, mỗi lần anh đến nhà cô, đều dọn dẹp phòng như bà quản gia.
Cô ngẫu nhiên còn trêu ghẹo anh vài câu, còn nói anh hiền lành hơn so với con gái.
Trịnh Thiểu Hoa dọn dẹp phòng với tốc độ rất nhanh, anh quen thuộc với bố cục ở trong này, kể cả những đồ Hà Tâm Hạ không tìm thấy, anh cũng có thể dễ dàng tìm ra.
Linh hồn của Hà Tâm Hạ ngồi lơ lững trên ghế sô pha, tỉ mĩ đánh giá gương mặt Trịnh Thiểu Hoa. Bắt đầu từ lúc ở nhà trẻ, cô và Trịnh Thiểu Hoa đã quen biết nhau, hai người xưng anh gọi em, có thể nói là anh em, cũng có thể nói là người yêu.
Cô có bí mật gì, cũng đều nói cho Trịnh Thiểu Hoa nghe, mà Trịnh Thiểu Hoa chưa bao giờ xem cô như người ngoài.
Thậm chí cô còn làm cho Trịnh Thiểu Hoa một chìa khóa phòng trọ.
Nghĩ lại cả đời này của mình, có vẻ cô cũng không có gì đáng giá để giữ lại làm kỉ niệm. Người yêu? Cô không có. Người thân? Cô tình nguyện không có. Bạn bè? Cô chỉ có một người bạn tốt là Trịnh Thiểu Hoa.
Nhìn Trịnh Thiểu Hoa bận rộn trong phòng Hà Tâm Hạ thầm nghĩ, có lẽ chỗ phòng trọ này vừa vặn có thể làm tài sản cô để lại cho Trịnh Thiểu Hoa.
Hai chân Bình Tử đạp một cái nhảy lên ghế sô pha, nó dường như muốn tiến vào lòng Hà Tâm Hạ, bốn chân không ngừng đi tới đi lui đi qua đi lại, đổi lại bóng dáng trong suốt của Hà Tâm Hạ xuyên qua.
Gâu gâu gâu... Cặp mắt sáng không tì vết của Bình Tử nhìn chăm chú vào Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ theo phản xạ nói ra một câu “Mẹ thật sự không uổng công nuôi con.”
Gâu gâu gâu... Bình Tử tiếp tục sủa, dường như không thể nhào vào lòng chủ nhân, nó vô cùng oán hận.
Hà Tâm Hạ đưa tay sờ đầu nó “Ngoan, bây giờ mẹ không thể ôm con, từ nay về sau con ngoan ngoãn đi theo ba con.”
Ba, lúc chữ này nói ra miệng, khóe môi Hà Tâm Hạ căng cứng, dường như ý thức được có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa. Trịnh Thiểu Hoa là ba của Bình Tử, còn cô là mẹ Bình Tử, có phải quan hệ này sai không?
Sau đó cô tự an ủi lòng mình, sai cứ tiếp tục sai, dù sao cô cũng là một người chết, dù sao cũng phải ủy thác, giao con trai của mình cho Trịnh Thiểu Hoa, nếu không thì để cho Bình Từ có chỗ nương tựa?
Khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Thiểu Hoa thu dọn phòng xong.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trịnh Thiểu Hoa vừa dọn đống quần áo ném vào trong máy giặt, cất bước từ nhà vệ sinh đi ra mở cửa.
“Ngài Trịnh, đồ đã chuyển đến đây, ngài thấy nên để chỗ nào?” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Hà Tâm Hạ thăm dò nhìn qua, nhìn thấy trên quần áo bọn họ viết “Công ty chuyển nhà Ngân Huy!”
Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, tốc độ của Trịnh Thiểu Hoa quá nhanh đi! Cô vừa định lấy căn phòng này làm tài sản giao cho anh, anh liền đóng gói đồ chuyển đến ở.
“Mọi đồ vật trong phòng này, đều chớ lộn xộn, các người để đồ ở phòng khách, đợi lát nữa tôi sẽ thu dọn.” Lúc đối mặt với người ngoài, Trịnh Thiểu Hoa vẫn luôn bày ra bộ dáng quý công tử nhanh nhẹn, chỉ có điều so với trước kia, có thêm một phần lạnh như băng người lạ chớ đến gần.
Sau khi người của công ty chuyển nhà để đồ xong, liền vội vã rời đi.
Trịnh Thiểu Hoa chuyển đồ đến, đều là một ít vật dụng hằng ngày, những đồ vật lớn, anh đều không chuyển qua, anh muốn giữ lại hình dáng của căn phòng này.
Bình Tử vẫn không ngừng sủa gâu gâu, không ngừng vây quanh Hà Tâm Hạ, đôi mắt trong suốt lóe sáng như nói rõ "con chó tò mò. Nhưng cho dù nó sủa thế nào, chủ nhân đều không nghe thấy không để ý đến.
Trịnh Thiểu Hoa nghĩ rằng nó đói bụng, đi lấy một chút thức ăn dành cho chó, đổ vào trong cái chén.
“Bình Tử, đến đây ăn nào.” Trịnh Thiểu Hoa gọi một tiếng, Bình Tử vẫn không nhúc nhích.
Thật ra cô và Trịnh Thiểu Hoa đều biết, Bình Tử chưa bao giờ ăn đồ ăn của người khác. Trước kia khi cô nuôi Bình Tử, ở trên mạng tìm thấy tin tức, con chó ăn thức ăn của người bị độc chết. Từ đó về sau, cô liền chăm sóc Bình Tử, không phải người trong nhà cho ăn, nó vẫn không dám ăn.
Hà Tâm Hạ nhìn Bình Tử ốm đi một vòng, rất đau lòng, tốt xấu gì Bình Tử cũng có cảm tình với cô bảy năm. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh cô không có người thân, chỏ có một mình con chó ở bên cạnh cô, có cảm tình rất sâu, Hà Tâm Hạ xem Bình Tử như một con người.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào cái chén cơm của Bình Tử: “Bình Tử, con rất thích ăn đồ ăn dành cho chó, nếu không ăn, ta liền lấy đi.”
Dường như Bình Tử có thể nghe tiếng cô nói, tiếp tục sủa gâu gâu, bước chân mè nheo đi đến.
Trịnh Thiểu Hoa chợt ngồi xổm xướng, cách Hà Tâm Hạ chỉ vài centimet.
Trống ngực Hà Tâm Hạ không khống chế được đập thình thịch, rõ ràng trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Trong mắt Trịnh Thiểu Hoa cũng không có hình bóng cô, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Bình Tử đang ăn, giống như không nhìn thấy sự có mặt của cô “Bình Tử ngoan, cuối cùng mày cũng chịu ăn rồi.”
Nếu Bình Tử tiếp tục náo loạn không chịu ăn, Trịnh Thiểu Hoa có thể chuẩn bị mời bác sĩ thú y đến xem một lần. Bình Tử là vật còn duy nhất mà Hà Tâm Hạ để lại khi còn sống, Trịnh Thiểu Hoa muốn chăm sóc nó, ít nhất có thể làm anh có một sự nhớ nhung.
Đáy mắt Trịnh Thiểu Hoa từ từ hiện lên vẻ bi thương, ánh mắt ngày càng trở nên u ám trầm thấp, bàn tay đặt bên người từ từ nắm chặt lại, dường như có một loại xúc động làm anh không khống chế được.
Lần đầu tiên Hà Tâm Hạ trông thấy người đàn ông này toát ra vẻ mặt như thế, tâm không biết tại sao lại co rúm lại, “Anh mắt kính, hiện tại em rất tốt, nhìn anh như vậy, trong lòng của em rất khó chịu.”
Anh mắt kính, xưng hô này là do Tâm Hạ đặt cho anh từ năm lớp ba tiểu học. Khi đó trong lớp học không có nhiều người cận thị, Hà Tâm Ha cảm thấy bộ dạng anh mang mắt kính rất hào hoa phong nhã, cố ý mỗi ngày quấn quýt anh gọi anh là “anh mắt kính.”
Sau này trưởng thành, cảm thấy tên riêng này bị người ngoài chê cười, thì thì đổi cách gọi lại. Hà Tâm Hạ gọi trong đáy lòng, vì vậy xưng hô này trở thành bí mật nhỏ của cả hai.
Trịnh Thiểu Hoa chợt đứng lên, một nửa người chồng lên bóng dáng Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ không cảm thấy khó chịu chút nào, cũng chậm rãi đứng lên.
Trịnh Thiểu Hoa xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia. Những lon bia này khi còn sống Hà Tâm Hạ mua về, cô tốn không ít tiền.
Trịnh Thiểu Hoa lấy hơn mười lon đặt lên bàn trà, cái gì cũng không nói, giật móc khóa ra, uống từng ngụm từng ngụm.
Hà Tâm Hạ nhìn một màn hày hoảng sợ, cả người như u linh đi đến bên cạnh anh.
Không phải Trịnh Thiểu Hoa thích uống rượu vang sao? Cô còn nhớ trước kia anh trông thấy lon bia trong tủ lạnh, sẽ thẳng tay ném vào thùng rác, hôm nay anh nổi điên gì hả? Lại uống loại bia này.
Trên sàn nhà vung vẩy đầy rác, chiếc thùng vốn dùng để đựng rác nằm lăn lóc trên mặt đất. Trên thành ghế sô pha, vài món quần áo nhăn nhúm nằm lung tung, phía bên phải còn đặt một thùng mì ăn liền chưa được mở.
Cả phòng loạn lên không biết bao lâu chưa được quét dọn.
Hà Tâm Hạ nhìn hiện trạng trong phòng cười tự giễu, một chút cũng không phù hợp với cô gái có thói quen ưa sạch. Thật không biết tại sao trước kia cô lại chọn chỗ như ổ chó này chứ, một chút cũng không cảm thấy thích ứng.
Quả nhiên, khả năng thích ứng của con người vô cùng lớn.
Trên bàn máy tính có cây tiên nhân cầu bảy ngày chưa được tưới nước đi? Không, hoặc là dài hơn. Cô nhớ không được.
Cô vẫn nghĩ rằng sau khi người chết đi, thì không có linh hồn. Cho dù có, trong khoảnh khắc rời khỏi thân thể đã hóa thành sương mù, tan thành mây khói.
Cô không có cách nào giải thích vì sao linh hồn của mình tồn tại trên đời, cũng không có cách nào giải thích tại sao cô trở lại phòng này? Đều nói quỷ ở kiếp trước do chấp niệm quá sâu, hoặc có bao nhiêu oan khuất không nói rõ, mới thành linh hồn ở dạng vật thể, nhưng cô không nhớ rõ... Cuối cùng cô có chấp niệm gì lớn như thế?
Hình dáng trong suốt của cô đi lại trong phòng, dừng lại nhìn một chút chỗ ở khi cô còn sống.
Mấy lần muốn tìm con chó chihuahua mình nuôi, lại không thấy bóng dáng con chó đâu.
Cô thật lo lắng mấy ngày không về nhà, Bình Tử không cẩn thận chết đói góc nào rồi. Lúc đi vào phòng ngủ, còn cúi người nằm sấp trên mặt đấy, xem nó có trốn dưới gầm giường hay không, nhưng kết quả là thất vọng.
Dường như Bình Tử và người ở đây như bốc hơi biến mất.
Cơ thể trong suốt đi xuyên qua bức tường, đi vào phòng khách. Mấy ngày nay cô đã thành thói quen sống cuộc sống không sờ không chạm được, dường như sự hiện hữu trong không khí của cô cũng không tệ lắm, người ngoài vốn không có cách nào phát hiện ra sự có mặt của cô, cô không có cách nào liên lạc với người bên ngoài.
Âm thanh tiếng đóng cửa truyền đến, dường như có chìa khóa đang chuyển động, Lạch cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Hà Tâm Hạ nâng mắt, nhìn thấy Trịnh Thiểu Hoa ôm con chó vào nhà.
Dường như Bình Tử yên ổn nằm trong khuỷu tay anh, mi mắt cũng buồn nhấc lên.
Trước kia sau khi Bình Tử sống cùng cô, không phải ngày nào sức sống cũng lan tràn xung quanh? Nhìn ghế sô pha bên cạnh, đã bị móng của nó cào ra không ít dấu vết. Cuộc sống ngày xưa đã qua, mỗi lần nhìn thấy Bình Tử phá phách không biết mệt, Hà Tâm Hạ đều xụ mặt mắng nó vài câu, nghiêm trọng hơn có thể đánh vào mông nó hai cái.
Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng của Bình Tử, trong chớp mắt cô liền mềm lòng. Trong nhận thức của cô, Bình Tử cũng chỉ có thể để cô bắt nạt, đổi lại những người khác dám bắt nạt Bình Tử, vậy Tâm Hạ tuyệt đối sẽ liều mạng với họ.
Xung quanh Trịnh Thiểu Hoa tràn đầy hơi thở trầm thấp, khóe môi hơi mím chặt, không còn nụ cười yếu ớt ôn nhu như trước nữa.
Anh đứng ở cửa ra vào, lẳng lặng quét mắt nhìn đồ vật trong phòng, vuốt ve Bình Tử, nói: “Chủ nhân mày mất rồi, từ nay về sau để tao chăm sóc mày.”
Anh bước vài bước đi vào trong nhà, đóng cửa lại, để Bình Tử xuống đất.
Đều nói loài có có thể trong thấy người sống không nhìn thấy thứ khác, dường như Bình Tử phát giác, mở đôi mắt to nhìn về phía Hà Tâm Hạ, sủa hai tiếng gâu gâu.
Tim Hà Tâm Hạ lập tức nhảy chậm một nhịp, từ lúc chết đến giờ, cô chưa từng có cảm giác thương tâm khổ sở như thế, tất cả đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Cô ngồi xổm xuống, nhìn Bình Tử sủa gâu gâu trê mặt đâu, muốn đưa tay vuốt ve đầu nó, tay lại xuyên qua.
Trong chớp mắt cô đã rõ... Đến cùng có một số việc vẫn thay đổi.
Phần lớn bác sĩ đều không chịu được dơ bẩn, thậm chí có thể nói từ nhỏ bọn họ đã thích sạch sẽ, Trịnh Thiểu Hoa này cũng không ngoại lệ. Trước đây khi Hà Tâm Hạ còn sống, mỗi lần anh đến nhà cô, đều dọn dẹp phòng như bà quản gia.
Cô ngẫu nhiên còn trêu ghẹo anh vài câu, còn nói anh hiền lành hơn so với con gái.
Trịnh Thiểu Hoa dọn dẹp phòng với tốc độ rất nhanh, anh quen thuộc với bố cục ở trong này, kể cả những đồ Hà Tâm Hạ không tìm thấy, anh cũng có thể dễ dàng tìm ra.
Linh hồn của Hà Tâm Hạ ngồi lơ lững trên ghế sô pha, tỉ mĩ đánh giá gương mặt Trịnh Thiểu Hoa. Bắt đầu từ lúc ở nhà trẻ, cô và Trịnh Thiểu Hoa đã quen biết nhau, hai người xưng anh gọi em, có thể nói là anh em, cũng có thể nói là người yêu.
Cô có bí mật gì, cũng đều nói cho Trịnh Thiểu Hoa nghe, mà Trịnh Thiểu Hoa chưa bao giờ xem cô như người ngoài.
Thậm chí cô còn làm cho Trịnh Thiểu Hoa một chìa khóa phòng trọ.
Nghĩ lại cả đời này của mình, có vẻ cô cũng không có gì đáng giá để giữ lại làm kỉ niệm. Người yêu? Cô không có. Người thân? Cô tình nguyện không có. Bạn bè? Cô chỉ có một người bạn tốt là Trịnh Thiểu Hoa.
Nhìn Trịnh Thiểu Hoa bận rộn trong phòng Hà Tâm Hạ thầm nghĩ, có lẽ chỗ phòng trọ này vừa vặn có thể làm tài sản cô để lại cho Trịnh Thiểu Hoa.
Hai chân Bình Tử đạp một cái nhảy lên ghế sô pha, nó dường như muốn tiến vào lòng Hà Tâm Hạ, bốn chân không ngừng đi tới đi lui đi qua đi lại, đổi lại bóng dáng trong suốt của Hà Tâm Hạ xuyên qua.
Gâu gâu gâu... Cặp mắt sáng không tì vết của Bình Tử nhìn chăm chú vào Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ theo phản xạ nói ra một câu “Mẹ thật sự không uổng công nuôi con.”
Gâu gâu gâu... Bình Tử tiếp tục sủa, dường như không thể nhào vào lòng chủ nhân, nó vô cùng oán hận.
Hà Tâm Hạ đưa tay sờ đầu nó “Ngoan, bây giờ mẹ không thể ôm con, từ nay về sau con ngoan ngoãn đi theo ba con.”
Ba, lúc chữ này nói ra miệng, khóe môi Hà Tâm Hạ căng cứng, dường như ý thức được có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa. Trịnh Thiểu Hoa là ba của Bình Tử, còn cô là mẹ Bình Tử, có phải quan hệ này sai không?
Sau đó cô tự an ủi lòng mình, sai cứ tiếp tục sai, dù sao cô cũng là một người chết, dù sao cũng phải ủy thác, giao con trai của mình cho Trịnh Thiểu Hoa, nếu không thì để cho Bình Từ có chỗ nương tựa?
Khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Thiểu Hoa thu dọn phòng xong.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trịnh Thiểu Hoa vừa dọn đống quần áo ném vào trong máy giặt, cất bước từ nhà vệ sinh đi ra mở cửa.
“Ngài Trịnh, đồ đã chuyển đến đây, ngài thấy nên để chỗ nào?” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Hà Tâm Hạ thăm dò nhìn qua, nhìn thấy trên quần áo bọn họ viết “Công ty chuyển nhà Ngân Huy!”
Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, tốc độ của Trịnh Thiểu Hoa quá nhanh đi! Cô vừa định lấy căn phòng này làm tài sản giao cho anh, anh liền đóng gói đồ chuyển đến ở.
“Mọi đồ vật trong phòng này, đều chớ lộn xộn, các người để đồ ở phòng khách, đợi lát nữa tôi sẽ thu dọn.” Lúc đối mặt với người ngoài, Trịnh Thiểu Hoa vẫn luôn bày ra bộ dáng quý công tử nhanh nhẹn, chỉ có điều so với trước kia, có thêm một phần lạnh như băng người lạ chớ đến gần.
Sau khi người của công ty chuyển nhà để đồ xong, liền vội vã rời đi.
Trịnh Thiểu Hoa chuyển đồ đến, đều là một ít vật dụng hằng ngày, những đồ vật lớn, anh đều không chuyển qua, anh muốn giữ lại hình dáng của căn phòng này.
Bình Tử vẫn không ngừng sủa gâu gâu, không ngừng vây quanh Hà Tâm Hạ, đôi mắt trong suốt lóe sáng như nói rõ "con chó tò mò. Nhưng cho dù nó sủa thế nào, chủ nhân đều không nghe thấy không để ý đến.
Trịnh Thiểu Hoa nghĩ rằng nó đói bụng, đi lấy một chút thức ăn dành cho chó, đổ vào trong cái chén.
“Bình Tử, đến đây ăn nào.” Trịnh Thiểu Hoa gọi một tiếng, Bình Tử vẫn không nhúc nhích.
Thật ra cô và Trịnh Thiểu Hoa đều biết, Bình Tử chưa bao giờ ăn đồ ăn của người khác. Trước kia khi cô nuôi Bình Tử, ở trên mạng tìm thấy tin tức, con chó ăn thức ăn của người bị độc chết. Từ đó về sau, cô liền chăm sóc Bình Tử, không phải người trong nhà cho ăn, nó vẫn không dám ăn.
Hà Tâm Hạ nhìn Bình Tử ốm đi một vòng, rất đau lòng, tốt xấu gì Bình Tử cũng có cảm tình với cô bảy năm. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh cô không có người thân, chỏ có một mình con chó ở bên cạnh cô, có cảm tình rất sâu, Hà Tâm Hạ xem Bình Tử như một con người.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào cái chén cơm của Bình Tử: “Bình Tử, con rất thích ăn đồ ăn dành cho chó, nếu không ăn, ta liền lấy đi.”
Dường như Bình Tử có thể nghe tiếng cô nói, tiếp tục sủa gâu gâu, bước chân mè nheo đi đến.
Trịnh Thiểu Hoa chợt ngồi xổm xướng, cách Hà Tâm Hạ chỉ vài centimet.
Trống ngực Hà Tâm Hạ không khống chế được đập thình thịch, rõ ràng trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Trong mắt Trịnh Thiểu Hoa cũng không có hình bóng cô, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Bình Tử đang ăn, giống như không nhìn thấy sự có mặt của cô “Bình Tử ngoan, cuối cùng mày cũng chịu ăn rồi.”
Nếu Bình Tử tiếp tục náo loạn không chịu ăn, Trịnh Thiểu Hoa có thể chuẩn bị mời bác sĩ thú y đến xem một lần. Bình Tử là vật còn duy nhất mà Hà Tâm Hạ để lại khi còn sống, Trịnh Thiểu Hoa muốn chăm sóc nó, ít nhất có thể làm anh có một sự nhớ nhung.
Đáy mắt Trịnh Thiểu Hoa từ từ hiện lên vẻ bi thương, ánh mắt ngày càng trở nên u ám trầm thấp, bàn tay đặt bên người từ từ nắm chặt lại, dường như có một loại xúc động làm anh không khống chế được.
Lần đầu tiên Hà Tâm Hạ trông thấy người đàn ông này toát ra vẻ mặt như thế, tâm không biết tại sao lại co rúm lại, “Anh mắt kính, hiện tại em rất tốt, nhìn anh như vậy, trong lòng của em rất khó chịu.”
Anh mắt kính, xưng hô này là do Tâm Hạ đặt cho anh từ năm lớp ba tiểu học. Khi đó trong lớp học không có nhiều người cận thị, Hà Tâm Ha cảm thấy bộ dạng anh mang mắt kính rất hào hoa phong nhã, cố ý mỗi ngày quấn quýt anh gọi anh là “anh mắt kính.”
Sau này trưởng thành, cảm thấy tên riêng này bị người ngoài chê cười, thì thì đổi cách gọi lại. Hà Tâm Hạ gọi trong đáy lòng, vì vậy xưng hô này trở thành bí mật nhỏ của cả hai.
Trịnh Thiểu Hoa chợt đứng lên, một nửa người chồng lên bóng dáng Hà Tâm Hạ.
Hà Tâm Hạ không cảm thấy khó chịu chút nào, cũng chậm rãi đứng lên.
Trịnh Thiểu Hoa xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia. Những lon bia này khi còn sống Hà Tâm Hạ mua về, cô tốn không ít tiền.
Trịnh Thiểu Hoa lấy hơn mười lon đặt lên bàn trà, cái gì cũng không nói, giật móc khóa ra, uống từng ngụm từng ngụm.
Hà Tâm Hạ nhìn một màn hày hoảng sợ, cả người như u linh đi đến bên cạnh anh.
Không phải Trịnh Thiểu Hoa thích uống rượu vang sao? Cô còn nhớ trước kia anh trông thấy lon bia trong tủ lạnh, sẽ thẳng tay ném vào thùng rác, hôm nay anh nổi điên gì hả? Lại uống loại bia này.
Bình luận facebook