Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Chương 31
Bốn giờ sáng cô định đi đâu? Mà hình như còn rất sợ bị người ta phát hiện.
Hình Khải đi theo cô qua ba con hẻm, trong hẻm đèn đóm tối om, Hình Khải lại không dám đi gần quá, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng của Hình Dục phía trước mà không để ý tới một người đi xe đạp vừa hết ca đêm, anh lao ra khỏi con hẻm, người đi xe đạp lại vòng vào trong hẻm, hai người đâm sầm vào nhau.
Người đi xe đạp là một người đàn ông trung niên, cảm giác như bánh xe đã đâm vào đùi của Hình Khải, bác ta vội vàng nhảy xuống xe hỏi: “Cậu nhóc, đêm hôm đi lang thang ngoài đường nguy hiểm lắm, có bị thương không?”
Hình Khải nhịn đau xua xua tay, thấy ông bác đó túm chặt tay mình không chịu buông, anh rút từ trong túi ra tờ một trăm tệ nhét vào tay bác ta, rồi vội vàng đuổi theo Hình Dục…
Khi anh chạy ra khỏi con hẻm, không cần nghĩ cũng biết, Hình Dục đã biến mất không dấu vết.
Hình Khải nhảy lên bục cột cờ nhìn khắp bốn phía, buồn phiền xoa xoa tay, mất dấu rồi!
***
Về đến nhà Hình Khải mới biết đùi tím bầm một mảng lớn, đau thế này lại càng không ngủ được. Cửa phòng ngủ mở toang, anh ngồi xuống giường vừa lấy dầu bóp chỗ đùi bị tím bầm vừa lắng nghe tiếng bước chân dưới sân nhà, anh phải xem mấy giờ thì Hình Dục về.
Đến tận 6 giờ sáng, Hình Dục lúc này mới rón rén đi vào trong nhà. Qua khe cửa, Hình Khải nhìn thấy hai má cô đỏ ửng vì lạnh.
Hình Dục nhận ra Hình Khải đang ở trong nhà, cô vô thức nhìn lên cửa phòng ngủ của Hình Khải trên tầng, Hình Khải rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Nghe thấy bước chân Hình Dục đi về phía phòng mình, Hình Khải nhanh nhẹn nhảy lên giường, kéo chăn vờ nhắm mắt ngủ.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa hơi hé ra. Nơi Hình Khải nằm lại rất thuận chiều ánh sáng, anh nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt to đang nhìn vào trong phòng, dường như muốn xác nhận xem anh đã ngủ hay chưa. Hình Khải liền cố ý thở to hơn, dấu hiệu để cô “yên tâm”.
Người đứng ngoài cửa khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất nơi chân cầu thang.
Hình Khải ngồi bật dậy, anh biết nếu hỏi nhất định cô sẽ không nói, vì vậy, anh quyết định sẽ điều tra đến cùng.
Một khi suy nghĩ đã thành hình, Hình Khải liền nằm lại xuống gối, ngủ một lát trước đã, sau khi nạp đủ năng lượng xong, anh sẽ tiếp tục trò chơi với em.
Có điều, anh cảm thấy trong lòng bối rối, chuyện gì mà phải giấu anh để làm như thế chứ? Anh đã quyết định lấy cô rồi mà!
Bốn giờ sáng cô định đi đâu? Mà hình như còn rất sợ bị người ta phát hiện.
Hình Khải đi theo cô qua ba con hẻm, trong hẻm đèn đóm tối om, Hình Khải lại không dám đi gần quá, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng của Hình Dục phía trước mà không để ý tới một người đi xe đạp vừa hết ca đêm, anh lao ra khỏi con hẻm, người đi xe đạp lại vòng vào trong hẻm, hai người đâm sầm vào nhau.
Người đi xe đạp là một người đàn ông trung niên, cảm giác như bánh xe đã đâm vào đùi của Hình Khải, bác ta vội vàng nhảy xuống xe hỏi: “Cậu nhóc, đêm hôm đi lang thang ngoài đường nguy hiểm lắm, có bị thương không?”
Hình Khải nhịn đau xua xua tay, thấy ông bác đó túm chặt tay mình không chịu buông, anh rút từ trong túi ra tờ một trăm tệ nhét vào tay bác ta, rồi vội vàng đuổi theo Hình Dục…
Khi anh chạy ra khỏi con hẻm, không cần nghĩ cũng biết, Hình Dục đã biến mất không dấu vết.
Hình Khải nhảy lên bục cột cờ nhìn khắp bốn phía, buồn phiền xoa xoa tay, mất dấu rồi!
***
Về đến nhà Hình Khải mới biết đùi tím bầm một mảng lớn, đau thế này lại càng không ngủ được. Cửa phòng ngủ mở toang, anh ngồi xuống giường vừa lấy dầu bóp chỗ đùi bị tím bầm vừa lắng nghe tiếng bước chân dưới sân nhà, anh phải xem mấy giờ thì Hình Dục về.
Đến tận 6 giờ sáng, Hình Dục lúc này mới rón rén đi vào trong nhà. Qua khe cửa, Hình Khải nhìn thấy hai má cô đỏ ửng vì lạnh.
Hình Dục nhận ra Hình Khải đang ở trong nhà, cô vô thức nhìn lên cửa phòng ngủ của Hình Khải trên tầng, Hình Khải rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Nghe thấy bước chân Hình Dục đi về phía phòng mình, Hình Khải nhanh nhẹn nhảy lên giường, kéo chăn vờ nhắm mắt ngủ.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa hơi hé ra. Nơi Hình Khải nằm lại rất thuận chiều ánh sáng, anh nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt to đang nhìn vào trong phòng, dường như muốn xác nhận xem anh đã ngủ hay chưa. Hình Khải liền cố ý thở to hơn, dấu hiệu để cô “yên tâm”.
Người đứng ngoài cửa khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất nơi chân cầu thang.
Hình Khải ngồi bật dậy, anh biết nếu hỏi nhất định cô sẽ không nói, vì vậy, anh quyết định sẽ điều tra đến cùng.
Một khi suy nghĩ đã thành hình, Hình Khải liền nằm lại xuống gối, ngủ một lát trước đã, sau khi nạp đủ năng lượng xong, anh sẽ tiếp tục trò chơi với em.
Có điều, anh cảm thấy trong lòng bối rối, chuyện gì mà phải giấu anh để làm như thế chứ? Anh đã quyết định lấy cô rồi mà!
Bình luận facebook