Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Phụ nữ đúng là loài sinh vật dễ thay đổi nhất trên thế giới, ngay một giây trước còn họ còn đang nói nói cười cười với bạn nhưng ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chỉ bởi vì bạn không chú ý đến màu móng tay mới của họ.
Đương nhiên, đấy chỉ là lấy ví dụ, người thông minh như An Dao sẽ không gây sự với Hình Khải chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ mất khả năng phán đoán vì một tin nhắn ấm áp ngọt ngào.
An Dao gõ cửa nhà họ Đặng, Hình Dục vừa mở cửa đã thấy chị dâu đẩy phắt cửa ra và bộ mặt hằm hằm như chuẩn bị sang để hỏi tội.
Hình Dục đã sống ở nhà Đặng Dương Minh được ba tháng, không phải cô thích ở đây mà là không muốn Hình Khải phải khó xử. Hàng ngày nhân lúc dắt chó đi dạo Hình Khải đều ghé vào thăm Hình Dục.
“Anh trai cô chẳng phải đã mua di động cho cô rồi sao? Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?” Giọng của An Dao cũng khá bình tĩnh.
Hình Dục gật đầu, nói: “Chị vào nhà ngồi không? Em viết cho chị.”
An Dao ừ một tiếng, nói ra nghe thật hoang đường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà Đặng Dương Minh. Đặng Dương Minh rất yêu thích nhiếp ảnh, trong phòng khách trưng toàn những tác phẩm do anh chụp, đa phần đều là ảnh phong cảnh, khắp nơi trong cả nước, nhưng trong mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: Bóng lưng nhỏ xinh của một cô gái trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi.
An Dao nghiêng đầu nhìn, từ từ, ánh mắt cô dịch chuyển về phía lưng Hình Dục để so sánh, dù là về chiều cao hay độ dài của mái tóc, phần lưng của cô gái trong ảnh rất giống, tương xứng với phần lưng của Hình Dục.
Phụ nữ nhiều khi rất nhạy cảm nhưng nhiều khi cũng chậm chạp phát chán, An Dao như thầm hiểu ra một đạo lý, thì ra những cô gái nhìn chẳng có khả năng gây sát thương cao lại càng đáng sợ hơn. Có điều nói thì nói thế, An Dao vẫn không sao hiểu nổi, cô thừa nhận Hình Dục rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội nhìn vào trông rất đáng thương, nhưng Hình Dục không phải kiểu con gái hấp dẫn nóng bỏng, cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm chặt được Đặng Dương Minh, Phó Gia Hào và… một nửa trái tim của Hình Khải chứ?
“Chị dâu, của chị đây.” Hình Dục đưa số điện thoại cho An Dao, cười hỏi: “Chị uống trà hay nước ngọt?”
“Không cần đâu, anh trai cô đang tắm, tôi phải về ngay.” An Dao đón lấy số điện thoại ngầm so sánh, nhưng rồi nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn giở trò lén lút với cô thì đương nhiên họ sẽ dùng một số khác.
Hình Dục có thể nhìn thấy ý khinh miệt trong mắt chị dâu, vì vậy cô gọi giật An Dao lại, nói: “Chị dâu, học cùng nhau gần bốn năm nay, từ trước tới nay, đã bao giờ chị coi em là bạn chị chưa?”
“Cô có bao giờ coi tôi là bạn cô không?” An Dao hừ mũi.
“Đương nhiên.” Hình Dục thích tính cách vui vẻ hoạt bát của An Dao, nói cách khác thì, đó chính là tính cách trước kia của cô.
An Dao đi chậm lại, thẳng thắn nói: “Khi đối mặt với tình bạn và tình yêu, phụ nữ thường không có sự lựa chọn. Vì người con trai mình yêu thương sâu sắc, bạn, thậm chí là người tri kỉ tâm đầu ý hợp cũng có là gì đâu?”
Hình Dục sững lại, cười chua xót: “Vâng, chị nói đúng. Người sẽ ở bên cạnh người phụ nữ nửa phần đời còn lại chắc chắn không thể là một người bạn được.”
“Cô hiểu được thì tốt, thực ra tôi rất muốn làm bạn với cô, bởi vì tôi đã từng cho rằng cô là một cô gái lương thiện chất phác, nhưng khi cô xử lý vấn đề tình cảm cô cũng biến chất rồi đúng không?” An Dao quay người lại, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Mơ tưởng là một loại bệnh. Chị về đi.” Hình Dục quay người đi vào bếp. Rõ ràng cô đã đánh giá quá cao khả năng phán đoán của mình, sự khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn của An Dao khiến cô không ngờ tới được.
An Dao cắn cắn môi dưới, thái độ ngạo mạn của Hình Dục làm cô tức giận.
Về đến nhà, mặc dù An Dao không nói ra miệng những bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt cô rất âm u.
Hình Khải vừa ăn cơm vừa xem ti vi, còn chưa để ý tới sự thay đổi của cô.
“Ông xã, tại sao hôm qua anh về nhà muộn hai tiếng, nhiều bài tập đến thế sao?”
“Ừ, gần đây việc học dày đặc.” Hình Khải từ tốn trả lời.
“Dù sao năm nay cũng tốt nghiệp rồi, anh đừng khiến mình mệt quá.” An Dao gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Khải, nói tiếp “Thứ tư tuần sau là sinh nhật bố em, anh nói xem vợ chồng mình nên chuẩn bị quà gì đây?”
“Bố em thích gì thì em mua cho bố. Anh nghe em.” Ánh mắt Hình Khải từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi màn hình ti vi, và cơm vào miệng, không cẩn thận bị xương cá đâm vào lưỡi… “Á… xương cá…” vừa nói tới đây anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nuốt vế sau “xương cá tại sao không gỡ” vào trong, anh đúng là bị Hình Dục chiều hư rồi.
“Trời ơi, chảy máu rồi.” An Dao kinh hãi kêu lên, cô rút ra mấy tờ giấy ăn chặn ở trên miệng Hình Khải, ấm ức trách: “Ai bảo anh ăn mà không tập trung.”
Hình Khải cười khan một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
“Bố em thích một mã cổ phiếu, hay là em lén mua một ít cổ phiếu đó làm quà sinh nhật cho bố?”
“Đùa à, mua cổ phiếu làm quà sinh nhật? Nếu bố em thích mua bán cổ phiếu thì chúng ta bỏ tiền ra là được mà? Quà tặng cái khác đi.”
“Thế không được, thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường… ngộ nhỡ phải đền mấy vạn thì chúng ta lỗ à.”
“Em ăn nói cũng thật xui xẻo. Nếu lỗ thì cứ tính vào anh. Ăn cơm đi.” Hình Khải chau mày.
An Dao đã biết Hình Khải chắc chắn sẽ nói như thế, cô ngoan ngoãn gật đầu, bỏ tiền ra là chuyện nhỏ, thể hiện trước mặt người thân mới là chuyện lớn.
Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút, nếu đúng như cô đoán, thì điện thoại của Hình Khải sẽ đổ chuông.
Reng reng reng… quả nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vọng ra.
Hình Khải đang định đứng dậy, An Dao đã nhanh hơn anh một bước ấn vai anh ngồi xuống: “Anh ăn cơm đi, em vào lấy di động cho anh.”
Hình Khải ừ một tiếng, An Dao liếc nhìn số điện thoại của người “lạ”, nhếch mép cười, lập tức lấy di động từ phòng ngủ ra.
Hình Khải thuận tay đón, đầu dây bên kia đối phương lao xao nói gì đó về thẻ VIP, Hình Khải khó chịu ngắt lời: “Không cần, lần sau đừng gọi vào số này nữa.” Nói rồi, anh cúp máy, ném di động lên bàn ăn.
“Ai gọi thế?” An Dao giả bộ quan tâm hỏi.
“Nhân viên tiếp thị. Phiền phức.” Hình Khải vừa nói xong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mở máy ra xem, lại là bảng giá ưu đãi mà nhân viên tiếp thị kia gửi đến, anh đặt bát xuống, đang định bấm máy gọi lại mắng cho anh ta một trận, An Dao vội vàng giật di động từ tay anh ra, nói: “Đừng giận đừng giận, trong di động có chức năng thiết lập chặn cuộc gọi, để em giúp anh.”
Hình Khải cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, An Dao liền ngồi xuống bên cạnh mở máy ra làm, đột nhiên, nụ cười của cô cứng lại: “Phác Ân Châu là ai? Người này tại sao lại hỏi anh bao giờ rảnh tới gặp cô ta?” Cô vờ như vô tình phát hiện ra.
Đương nhiên, đấy chỉ là lấy ví dụ, người thông minh như An Dao sẽ không gây sự với Hình Khải chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ mất khả năng phán đoán vì một tin nhắn ấm áp ngọt ngào.
An Dao gõ cửa nhà họ Đặng, Hình Dục vừa mở cửa đã thấy chị dâu đẩy phắt cửa ra và bộ mặt hằm hằm như chuẩn bị sang để hỏi tội.
Hình Dục đã sống ở nhà Đặng Dương Minh được ba tháng, không phải cô thích ở đây mà là không muốn Hình Khải phải khó xử. Hàng ngày nhân lúc dắt chó đi dạo Hình Khải đều ghé vào thăm Hình Dục.
“Anh trai cô chẳng phải đã mua di động cho cô rồi sao? Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?” Giọng của An Dao cũng khá bình tĩnh.
Hình Dục gật đầu, nói: “Chị vào nhà ngồi không? Em viết cho chị.”
An Dao ừ một tiếng, nói ra nghe thật hoang đường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà Đặng Dương Minh. Đặng Dương Minh rất yêu thích nhiếp ảnh, trong phòng khách trưng toàn những tác phẩm do anh chụp, đa phần đều là ảnh phong cảnh, khắp nơi trong cả nước, nhưng trong mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: Bóng lưng nhỏ xinh của một cô gái trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi.
An Dao nghiêng đầu nhìn, từ từ, ánh mắt cô dịch chuyển về phía lưng Hình Dục để so sánh, dù là về chiều cao hay độ dài của mái tóc, phần lưng của cô gái trong ảnh rất giống, tương xứng với phần lưng của Hình Dục.
Phụ nữ nhiều khi rất nhạy cảm nhưng nhiều khi cũng chậm chạp phát chán, An Dao như thầm hiểu ra một đạo lý, thì ra những cô gái nhìn chẳng có khả năng gây sát thương cao lại càng đáng sợ hơn. Có điều nói thì nói thế, An Dao vẫn không sao hiểu nổi, cô thừa nhận Hình Dục rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội nhìn vào trông rất đáng thương, nhưng Hình Dục không phải kiểu con gái hấp dẫn nóng bỏng, cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm chặt được Đặng Dương Minh, Phó Gia Hào và… một nửa trái tim của Hình Khải chứ?
“Chị dâu, của chị đây.” Hình Dục đưa số điện thoại cho An Dao, cười hỏi: “Chị uống trà hay nước ngọt?”
“Không cần đâu, anh trai cô đang tắm, tôi phải về ngay.” An Dao đón lấy số điện thoại ngầm so sánh, nhưng rồi nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn giở trò lén lút với cô thì đương nhiên họ sẽ dùng một số khác.
Hình Dục có thể nhìn thấy ý khinh miệt trong mắt chị dâu, vì vậy cô gọi giật An Dao lại, nói: “Chị dâu, học cùng nhau gần bốn năm nay, từ trước tới nay, đã bao giờ chị coi em là bạn chị chưa?”
“Cô có bao giờ coi tôi là bạn cô không?” An Dao hừ mũi.
“Đương nhiên.” Hình Dục thích tính cách vui vẻ hoạt bát của An Dao, nói cách khác thì, đó chính là tính cách trước kia của cô.
An Dao đi chậm lại, thẳng thắn nói: “Khi đối mặt với tình bạn và tình yêu, phụ nữ thường không có sự lựa chọn. Vì người con trai mình yêu thương sâu sắc, bạn, thậm chí là người tri kỉ tâm đầu ý hợp cũng có là gì đâu?”
Hình Dục sững lại, cười chua xót: “Vâng, chị nói đúng. Người sẽ ở bên cạnh người phụ nữ nửa phần đời còn lại chắc chắn không thể là một người bạn được.”
“Cô hiểu được thì tốt, thực ra tôi rất muốn làm bạn với cô, bởi vì tôi đã từng cho rằng cô là một cô gái lương thiện chất phác, nhưng khi cô xử lý vấn đề tình cảm cô cũng biến chất rồi đúng không?” An Dao quay người lại, vẻ mặt đầy nghi vấn.
“Mơ tưởng là một loại bệnh. Chị về đi.” Hình Dục quay người đi vào bếp. Rõ ràng cô đã đánh giá quá cao khả năng phán đoán của mình, sự khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn của An Dao khiến cô không ngờ tới được.
An Dao cắn cắn môi dưới, thái độ ngạo mạn của Hình Dục làm cô tức giận.
Về đến nhà, mặc dù An Dao không nói ra miệng những bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt cô rất âm u.
Hình Khải vừa ăn cơm vừa xem ti vi, còn chưa để ý tới sự thay đổi của cô.
“Ông xã, tại sao hôm qua anh về nhà muộn hai tiếng, nhiều bài tập đến thế sao?”
“Ừ, gần đây việc học dày đặc.” Hình Khải từ tốn trả lời.
“Dù sao năm nay cũng tốt nghiệp rồi, anh đừng khiến mình mệt quá.” An Dao gắp một miếng cá bỏ vào bát Hình Khải, nói tiếp “Thứ tư tuần sau là sinh nhật bố em, anh nói xem vợ chồng mình nên chuẩn bị quà gì đây?”
“Bố em thích gì thì em mua cho bố. Anh nghe em.” Ánh mắt Hình Khải từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi màn hình ti vi, và cơm vào miệng, không cẩn thận bị xương cá đâm vào lưỡi… “Á… xương cá…” vừa nói tới đây anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nuốt vế sau “xương cá tại sao không gỡ” vào trong, anh đúng là bị Hình Dục chiều hư rồi.
“Trời ơi, chảy máu rồi.” An Dao kinh hãi kêu lên, cô rút ra mấy tờ giấy ăn chặn ở trên miệng Hình Khải, ấm ức trách: “Ai bảo anh ăn mà không tập trung.”
Hình Khải cười khan một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
“Bố em thích một mã cổ phiếu, hay là em lén mua một ít cổ phiếu đó làm quà sinh nhật cho bố?”
“Đùa à, mua cổ phiếu làm quà sinh nhật? Nếu bố em thích mua bán cổ phiếu thì chúng ta bỏ tiền ra là được mà? Quà tặng cái khác đi.”
“Thế không được, thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường… ngộ nhỡ phải đền mấy vạn thì chúng ta lỗ à.”
“Em ăn nói cũng thật xui xẻo. Nếu lỗ thì cứ tính vào anh. Ăn cơm đi.” Hình Khải chau mày.
An Dao đã biết Hình Khải chắc chắn sẽ nói như thế, cô ngoan ngoãn gật đầu, bỏ tiền ra là chuyện nhỏ, thể hiện trước mặt người thân mới là chuyện lớn.
Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút, nếu đúng như cô đoán, thì điện thoại của Hình Khải sẽ đổ chuông.
Reng reng reng… quả nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vọng ra.
Hình Khải đang định đứng dậy, An Dao đã nhanh hơn anh một bước ấn vai anh ngồi xuống: “Anh ăn cơm đi, em vào lấy di động cho anh.”
Hình Khải ừ một tiếng, An Dao liếc nhìn số điện thoại của người “lạ”, nhếch mép cười, lập tức lấy di động từ phòng ngủ ra.
Hình Khải thuận tay đón, đầu dây bên kia đối phương lao xao nói gì đó về thẻ VIP, Hình Khải khó chịu ngắt lời: “Không cần, lần sau đừng gọi vào số này nữa.” Nói rồi, anh cúp máy, ném di động lên bàn ăn.
“Ai gọi thế?” An Dao giả bộ quan tâm hỏi.
“Nhân viên tiếp thị. Phiền phức.” Hình Khải vừa nói xong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mở máy ra xem, lại là bảng giá ưu đãi mà nhân viên tiếp thị kia gửi đến, anh đặt bát xuống, đang định bấm máy gọi lại mắng cho anh ta một trận, An Dao vội vàng giật di động từ tay anh ra, nói: “Đừng giận đừng giận, trong di động có chức năng thiết lập chặn cuộc gọi, để em giúp anh.”
Hình Khải cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, An Dao liền ngồi xuống bên cạnh mở máy ra làm, đột nhiên, nụ cười của cô cứng lại: “Phác Ân Châu là ai? Người này tại sao lại hỏi anh bao giờ rảnh tới gặp cô ta?” Cô vờ như vô tình phát hiện ra.
Bình luận facebook