Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
CHƯƠNG 144: CHUYỆN VỢ CHỒNG
CHƯƠNG 144: CHUYỆN VỢ CHỒNG
Trương Vân di chuyển ánh mắt.
Người hợp tác cô tín nhiệm nhiều năm như vậy, vì sao trong chuyện này lại không giúp đỡ cô chứ?
"Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, Tống Như đi lại vất vả, mau về trước nghỉ ngơi đi, sắp tới còn có công việc mới phải làm." Trương Vân mỉm cười nói với Tống Như : "Tôi cùng Dịch Trạch còn có chút chuyện muốn nói, cô về một mình nhé?"
"được, vậy tôi đi trước ."
Tống Như trả lời đơn giản, nhẹ nhàng dứt khoát đứng dậy rời đi.
Cô không càn tranh thủ gì cho bản thân cả, đương nhiên cũng không tính toán a dua nịnh hót.
Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy cô rời khỏi, thở dài, khi anh đang chuẩn bị cầm lấy cốc cà phê, thì Trương Vân đã mở miệng trước: "Nhanh như vậy anh đã trở thành người của Tống Như?"
Không khí trong Văn phòng không còn giống như ngày trước nữa.
Mà trong mắt Trương Vân cũng có thêm vài phần tức giận: "Chỉ mới vài ngày, anh đã không để tôi vào trong mắt rồi sao?"
Tiêu Dịch Trạch lắc đầu, đứng dậy nhìn thẳng Trương Vân: "Chuyện này rất qua loa, từ trước đến nay Tống Như không dựa vào scandal để leo lên, sở dĩ cô ấy lựa chọn Oatlets, cũng bởi vì tác phong của Oatlets ."
Trương Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Hơn nữa, trong hợp đồng ký với Tống Như cũng có yêu cầu chính xác, cô ấy cũng đồng ý ."
"Con đường củaTống Như đã rất khó đi, chúng ta cùng với cô ấy là người trên một chiếc thuyền, cần gì phải làm vậy chứ?"
Những câu hỏi nàyTrương Vân đều không thể trả lời, một lúc lâu sau, cô mới vừa buồn vừa nói: "Tôi hiểu rồi, anh đã hoàn toàn đứng về phía Tống Như."
"Chuyện này không phải vẫn đề đứng ở phía người nào, chúng ta không phải đều hy vọng nghệ sỹ của mình tốt sao, hy vọng Oatlets tốt lên?" Trong lòng Tiêu Dịch Trạch có chút hồi hộp.
Xét theo khía cạnh nào đó mà nói, hôm nay Trương Vân cư xử như vậy đã chạm đến điểm giới hạn của Tống Như.
Đây chính là một vết nứt chôn sâu trong lòng hai người,.
"Nhiều năm như vậy, cô cũng đã thay đổi, không phải sao?"
Trương Vân phiền lòng gõ xuống mặt bàn: "Tôi đã cùng người đại diện của Âu Thần thỏa thuận rồi, hiện tại làm sao giải quyết đây?"
"Tôi sẽ giải quyết." Tiêu Dịch Trạch không có khả năng để Tống Như đi làm những việc này, cũng không thể để Trương Vân lật lọng, nếu không để lộ chuyện này ra ngoài, thanh danh của Oatlets sẽ bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Trương Vân thoáng dịu đi một ít, nhưng mà khi nhìn Tiêu Dịch Trạch, ánh mắt vẫn có vài phần phức tạp.
"Hiện tại tôi cũng không biết ký hợp đồng với Tống Như, là đúng hay sai lầm rồi."
"Tôi tin tưởng thực lực của Tống Như, chỉ cần cô không khống chế cô ấy, cô ấy sẽ đưa Oatlets tiến thêm một bước nữa." Tiêu Dịch Trạch đứng dậy rời đi, anh không muốn nói thêm gì đi nữa .
Nếu không, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
Mấy năm nay, nhiều thứ đã thay đổi, có lẽ anh cùng với Trương Vân cũng không còn là hai người ngày trước nữa.
Khi Tiêu Dịch Trạch đi vào bãi đỗ xe, liền nhìn thấy Tống Như đang đợi anh: "Tôi đã nói chuyện với Tổng Giám đốc Trương rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm làm việc đi."
"Gây phiền phức cho anh rồi."
"Không đâu, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi cũng sẽ làm thế, nghệ sĩ mà chọn thỏa hiệp sẽ làm cho tính toán của công ty càng thêm nghiêm trọng, sau bữa tiệc lại xảy ra chuyện gì, ai cũng không đoán trước được." Tiêu Dịch Trạch cúi đầu: "Đây không phải hướng đi của cô."
"Cám ơn anh đã thông cảm." Tống Như nhẹ nhàng thở ra: "Tôi cho rằng, Oatlets không giống những công ty khác, sẽ không bức bách nghệ sĩ làm những việc bẩn thỉu."
"Nếu cô nói như vậy, Đại Thiên sẽ không ép cô làm những chuyện này mà." Tiêu Dịch Trạch không hiểu được Tống Như, cô cố tình chọn con đường đầy chông gai.
Tống Như khẽ nhếch môi, đạo lý này làm sao cô không hiểu.
"Hiện tại, tôi còn chưa đủ tư cách. Vẫn không thể đối nghịch với Trương Vân, đối với tôi không có lợi."
"Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những chuyện này, chăm sóc nghệ sĩ của công ty chính là chức trách của người đại diện, cô chỉ cần tập trung diễn tốt là được."
Tống Như lộ ra biểu tình vui mừng : "Để anh làm người đại diện của tôi, chuyện này tôi thật sự phải cám ơn Trương Vân."
Tiêu Dịch Trạch cười cười, "Trở về nghỉ ngơi đi, có thời gian thì xem tư liệu của WM , tôi đi xử lý chuyện với bên Âu Thần."
Sau khi Tống Như rời khỏi Oatlets, cô vừa đi đến Đại Thiên, vừa gọi điện thoại cho Dương Gia Cửu.
"Đang bận sao?" Di động kêu một lát mới có người nghe máy, Tống Như nhẹ nhàng hỏi.
"Có chút. . . . . . nhớ anh sao?"
Tống Như khẽ cong môi: "Anh muốn nói là có chút vội, hay là muốn hỏi em có nhớ anh không?"
"Không bận nữa , em ở đâu, anh tới chỗ em."
"Ở dưới sảnh Đại Thiên." Tống Như ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Dương Gia Cửu.
"Chờ chút, anh lập tức đi xuống."
Dương Gia Cửu nói xong cúp đứt điện thoại, nói với người đàn ông ngồi đối diện: "Tổng Giám đốc Hàn, chuyện này cứ quyết định vậy nhé."
"Không có vấn đề gì, chiếc nhẫn sẽ được đưa đến tận tay ngài theo đúng thời gian đã hẹn, hơn nữa còn là chiếc độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, tấm lòng của ngài sẽ được truyền đạt chính xác nhất đến tay nàng."
Dương Gia Cửu quay lại nói với Trần Viễn: "Tôi đi xuống trước, cậu tiễn Tổng Giám đốc Hàn nhé."
"Vâng, tổng Giám đốc."
Dương Gia Cửu bước nhanh vào thang máy, anh không muốn để cho Tống Như biết chuyện vui này sớm quá.
Ở tầng một anh nhìn thấy Tống Như đang ngồi ở khu uống cà phê, tao nhã mà thoải mái, gương mặt anh tuấn mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn lịch sự hỏi: "Anh có thể ngồi ở chỗ này không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Như gật đầu lên tiếng trả lời, "Đương nhiên là có thể."
Hai người nhìn nhau cười.
"Thời gian vẫn còn sớm, không phải em nói muốn đến công ty sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?" Dương Gia Cửu cảm thấy tâm trạng của Tống Như có chút khác thường.
Tống Như có chút buồn rầu, dưới cái nhìn cẩn thận tỉ mỉ của anh, cô không thể giấu kín tâm trạng mất mát, vì thế nói hết chuyện hôm nay phát sinh ở Oatlets: "Em cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, thái độ của Trương Vân đối đãi với em đã thay đổi, thái độ cương quyết không thể thỏa hiệp, hơn nữa có Hà Văn của Oatlets cùng với Lý Hiểu Đồng ở bên trong, em chỉ lo. . . . . ."
Dương Gia Cửu im lặng lắng nghe, không có đưa ra ý kiến, hiện tại anh chỉ là một người bình thường lắng nghe vợ mình tâm sự mà thôi.
"Anh tin tưởng lựa chọn cùng quyết định của em."
Thứ anh cho, chính là kiên trì ủng hộ cùng cổ vũ.
"Những chuyện em không muốn làm, em có thể không cần làm, Oatlets chỉ là một cái bàn đạp, chứ không phải mục tiêu cuối cùng của em."
"Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mọi việc còn có anh."
"Không cần lo lắng, cũng không phải sợ hãi, được không?"
Dương Gia Cửu ôn nhu nhìn Tống Như, ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu cùng với sự quan tâm.
"Em có anh bên cạnh, cái gì cũng không sợ, chỉ là em cảm thấy con người thật sự rất kỳ quái, lúc trước em quen biết Trương Vân, cô ấy không phải dạng người này, thời điểm ấy chúng em còn đứng chung một chiến tuyến, hiện tại thay đổi bất ngờ." Tống Như cầm lấy tay Dương Gia Cửu.
"Lập trường không giống nhau, phương pháp làm việc đương nhiên cũng không giống nhau, có chút việc không thể nào thay đổi được, ví dụ như cô ấy là tổng Giám dốc của Oatlets, mà em lại là nghệ sĩ của Oatlets."
"Em hiểu rồi." Tống Như gật đầu.
Lần sau Trương Vân lại nói với cô những lời như vậy, cô sẽ không do dự, cũng sẽ không làm khó chính mình. . . . . . Dù sao mỗi người đều có nguyên tắc của mình, cô không muốn miễn cưỡng bản thân.
CHƯƠNG 144: CHUYỆN VỢ CHỒNG
Trương Vân di chuyển ánh mắt.
Người hợp tác cô tín nhiệm nhiều năm như vậy, vì sao trong chuyện này lại không giúp đỡ cô chứ?
"Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, Tống Như đi lại vất vả, mau về trước nghỉ ngơi đi, sắp tới còn có công việc mới phải làm." Trương Vân mỉm cười nói với Tống Như : "Tôi cùng Dịch Trạch còn có chút chuyện muốn nói, cô về một mình nhé?"
"được, vậy tôi đi trước ."
Tống Như trả lời đơn giản, nhẹ nhàng dứt khoát đứng dậy rời đi.
Cô không càn tranh thủ gì cho bản thân cả, đương nhiên cũng không tính toán a dua nịnh hót.
Tiêu Dịch Trạch nhìn thấy cô rời khỏi, thở dài, khi anh đang chuẩn bị cầm lấy cốc cà phê, thì Trương Vân đã mở miệng trước: "Nhanh như vậy anh đã trở thành người của Tống Như?"
Không khí trong Văn phòng không còn giống như ngày trước nữa.
Mà trong mắt Trương Vân cũng có thêm vài phần tức giận: "Chỉ mới vài ngày, anh đã không để tôi vào trong mắt rồi sao?"
Tiêu Dịch Trạch lắc đầu, đứng dậy nhìn thẳng Trương Vân: "Chuyện này rất qua loa, từ trước đến nay Tống Như không dựa vào scandal để leo lên, sở dĩ cô ấy lựa chọn Oatlets, cũng bởi vì tác phong của Oatlets ."
Trương Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Hơn nữa, trong hợp đồng ký với Tống Như cũng có yêu cầu chính xác, cô ấy cũng đồng ý ."
"Con đường củaTống Như đã rất khó đi, chúng ta cùng với cô ấy là người trên một chiếc thuyền, cần gì phải làm vậy chứ?"
Những câu hỏi nàyTrương Vân đều không thể trả lời, một lúc lâu sau, cô mới vừa buồn vừa nói: "Tôi hiểu rồi, anh đã hoàn toàn đứng về phía Tống Như."
"Chuyện này không phải vẫn đề đứng ở phía người nào, chúng ta không phải đều hy vọng nghệ sỹ của mình tốt sao, hy vọng Oatlets tốt lên?" Trong lòng Tiêu Dịch Trạch có chút hồi hộp.
Xét theo khía cạnh nào đó mà nói, hôm nay Trương Vân cư xử như vậy đã chạm đến điểm giới hạn của Tống Như.
Đây chính là một vết nứt chôn sâu trong lòng hai người,.
"Nhiều năm như vậy, cô cũng đã thay đổi, không phải sao?"
Trương Vân phiền lòng gõ xuống mặt bàn: "Tôi đã cùng người đại diện của Âu Thần thỏa thuận rồi, hiện tại làm sao giải quyết đây?"
"Tôi sẽ giải quyết." Tiêu Dịch Trạch không có khả năng để Tống Như đi làm những việc này, cũng không thể để Trương Vân lật lọng, nếu không để lộ chuyện này ra ngoài, thanh danh của Oatlets sẽ bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Trương Vân thoáng dịu đi một ít, nhưng mà khi nhìn Tiêu Dịch Trạch, ánh mắt vẫn có vài phần phức tạp.
"Hiện tại tôi cũng không biết ký hợp đồng với Tống Như, là đúng hay sai lầm rồi."
"Tôi tin tưởng thực lực của Tống Như, chỉ cần cô không khống chế cô ấy, cô ấy sẽ đưa Oatlets tiến thêm một bước nữa." Tiêu Dịch Trạch đứng dậy rời đi, anh không muốn nói thêm gì đi nữa .
Nếu không, anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
Mấy năm nay, nhiều thứ đã thay đổi, có lẽ anh cùng với Trương Vân cũng không còn là hai người ngày trước nữa.
Khi Tiêu Dịch Trạch đi vào bãi đỗ xe, liền nhìn thấy Tống Như đang đợi anh: "Tôi đã nói chuyện với Tổng Giám đốc Trương rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm làm việc đi."
"Gây phiền phức cho anh rồi."
"Không đâu, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi cũng sẽ làm thế, nghệ sĩ mà chọn thỏa hiệp sẽ làm cho tính toán của công ty càng thêm nghiêm trọng, sau bữa tiệc lại xảy ra chuyện gì, ai cũng không đoán trước được." Tiêu Dịch Trạch cúi đầu: "Đây không phải hướng đi của cô."
"Cám ơn anh đã thông cảm." Tống Như nhẹ nhàng thở ra: "Tôi cho rằng, Oatlets không giống những công ty khác, sẽ không bức bách nghệ sĩ làm những việc bẩn thỉu."
"Nếu cô nói như vậy, Đại Thiên sẽ không ép cô làm những chuyện này mà." Tiêu Dịch Trạch không hiểu được Tống Như, cô cố tình chọn con đường đầy chông gai.
Tống Như khẽ nhếch môi, đạo lý này làm sao cô không hiểu.
"Hiện tại, tôi còn chưa đủ tư cách. Vẫn không thể đối nghịch với Trương Vân, đối với tôi không có lợi."
"Cô yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những chuyện này, chăm sóc nghệ sĩ của công ty chính là chức trách của người đại diện, cô chỉ cần tập trung diễn tốt là được."
Tống Như lộ ra biểu tình vui mừng : "Để anh làm người đại diện của tôi, chuyện này tôi thật sự phải cám ơn Trương Vân."
Tiêu Dịch Trạch cười cười, "Trở về nghỉ ngơi đi, có thời gian thì xem tư liệu của WM , tôi đi xử lý chuyện với bên Âu Thần."
Sau khi Tống Như rời khỏi Oatlets, cô vừa đi đến Đại Thiên, vừa gọi điện thoại cho Dương Gia Cửu.
"Đang bận sao?" Di động kêu một lát mới có người nghe máy, Tống Như nhẹ nhàng hỏi.
"Có chút. . . . . . nhớ anh sao?"
Tống Như khẽ cong môi: "Anh muốn nói là có chút vội, hay là muốn hỏi em có nhớ anh không?"
"Không bận nữa , em ở đâu, anh tới chỗ em."
"Ở dưới sảnh Đại Thiên." Tống Như ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Dương Gia Cửu.
"Chờ chút, anh lập tức đi xuống."
Dương Gia Cửu nói xong cúp đứt điện thoại, nói với người đàn ông ngồi đối diện: "Tổng Giám đốc Hàn, chuyện này cứ quyết định vậy nhé."
"Không có vấn đề gì, chiếc nhẫn sẽ được đưa đến tận tay ngài theo đúng thời gian đã hẹn, hơn nữa còn là chiếc độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, tấm lòng của ngài sẽ được truyền đạt chính xác nhất đến tay nàng."
Dương Gia Cửu quay lại nói với Trần Viễn: "Tôi đi xuống trước, cậu tiễn Tổng Giám đốc Hàn nhé."
"Vâng, tổng Giám đốc."
Dương Gia Cửu bước nhanh vào thang máy, anh không muốn để cho Tống Như biết chuyện vui này sớm quá.
Ở tầng một anh nhìn thấy Tống Như đang ngồi ở khu uống cà phê, tao nhã mà thoải mái, gương mặt anh tuấn mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn lịch sự hỏi: "Anh có thể ngồi ở chỗ này không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Như gật đầu lên tiếng trả lời, "Đương nhiên là có thể."
Hai người nhìn nhau cười.
"Thời gian vẫn còn sớm, không phải em nói muốn đến công ty sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?" Dương Gia Cửu cảm thấy tâm trạng của Tống Như có chút khác thường.
Tống Như có chút buồn rầu, dưới cái nhìn cẩn thận tỉ mỉ của anh, cô không thể giấu kín tâm trạng mất mát, vì thế nói hết chuyện hôm nay phát sinh ở Oatlets: "Em cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, thái độ của Trương Vân đối đãi với em đã thay đổi, thái độ cương quyết không thể thỏa hiệp, hơn nữa có Hà Văn của Oatlets cùng với Lý Hiểu Đồng ở bên trong, em chỉ lo. . . . . ."
Dương Gia Cửu im lặng lắng nghe, không có đưa ra ý kiến, hiện tại anh chỉ là một người bình thường lắng nghe vợ mình tâm sự mà thôi.
"Anh tin tưởng lựa chọn cùng quyết định của em."
Thứ anh cho, chính là kiên trì ủng hộ cùng cổ vũ.
"Những chuyện em không muốn làm, em có thể không cần làm, Oatlets chỉ là một cái bàn đạp, chứ không phải mục tiêu cuối cùng của em."
"Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mọi việc còn có anh."
"Không cần lo lắng, cũng không phải sợ hãi, được không?"
Dương Gia Cửu ôn nhu nhìn Tống Như, ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu cùng với sự quan tâm.
"Em có anh bên cạnh, cái gì cũng không sợ, chỉ là em cảm thấy con người thật sự rất kỳ quái, lúc trước em quen biết Trương Vân, cô ấy không phải dạng người này, thời điểm ấy chúng em còn đứng chung một chiến tuyến, hiện tại thay đổi bất ngờ." Tống Như cầm lấy tay Dương Gia Cửu.
"Lập trường không giống nhau, phương pháp làm việc đương nhiên cũng không giống nhau, có chút việc không thể nào thay đổi được, ví dụ như cô ấy là tổng Giám dốc của Oatlets, mà em lại là nghệ sĩ của Oatlets."
"Em hiểu rồi." Tống Như gật đầu.
Lần sau Trương Vân lại nói với cô những lời như vậy, cô sẽ không do dự, cũng sẽ không làm khó chính mình. . . . . . Dù sao mỗi người đều có nguyên tắc của mình, cô không muốn miễn cưỡng bản thân.
Bình luận facebook