Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
CHƯƠNG 225: NGƯỜI CÓ TÌNH THƯƠNG THẤP, TẤN CÔNG CÀNG MẠNH
CHƯƠNG 225: NGƯỜI CÓ TÌNH THƯƠNG THẤP, TẤN CÔNG CÀNG MẠNH
Chị Hy nhíu mày đi vào, đẩy Trần Viễn ra, vừa thu dọn vừa nhắc nhở: “Cái này không được để ở đây vì sẽ dễ va phải, còn nữa, thớt phải đặt ở chỗ này... Anh nhớ chưa?”
Trong mắt Trần Viễn lưu luyến gì đó, xoay người ra ngoài lấy chìa khóa dự phòng rồi đặt vào tay chị Hy: “Tôi có thể sẽ không nhớ được, cô có thể thường xuyên tới đây không?”
“A? Không phải chỉ là vài việc vặt gia đình thường ngày thôi sao, anh là trợ lý tổng giám đốc Dương sao lại không nhớ được chứ?”
“Có thể đấy, cho nên cần cô đến đây nhiều hơn.”
Trần Viễn ấp úng mãi mới nói ra được câu này.
Thực ra không phải anh không biết làm việc nhà, chỉ là muốn chị Hy thường xuyên đến đây nên mới ở trong bếp nghĩ ra mười mấy phương pháp, cuối cùng cảm thấy phương pháp này là ổn nhất.
Anh muốn cô thường xuyên đến đây?
Chị Hy ngây ngẩn cả người, sau đó thấy Trần Viễn tới gần cô hơn.
Chị Hy nhìn rau đã thái xong bên cạnh: “Không phải anh đói rồi à? Còn không nấu cơm đi!”
Trần Viễn nghiêng đầu nhìn cô, lát sau mới nói: “Cô đói rồi à?”
Chị Hy tự mình đa tình nhìn dáng vẻ Trần Viễn, trong lòng như có nai con chạy loạn, sẽ không phải là chỉ có mình cô nghĩ linh tinh đấy chứ! Anh đã dựa quá gần rồi!
“Tôi chỉ biết nấu mỳ, cắt đồ ăn cũng không nhanh lắm, khả năng cô phải đợi tôi một lát đấy, tôi làm vài lần sẽ quen thôi.” Trần Viễn nói rồi lấy một cái đĩa từ sau lưng chị Hy.
Chị Hy cảm thấy bầu không khí vô cùng ngượng ngập: “Tôi đi thu dọn đồ tiếp đây!”
Trần Viễn thấy cô vội vàng rời đi như vậy, nụ cười trên môi lại cong lên, cô cầm chìa khóa đi rồi.
Đúng như chị Hy nghĩ, Trần Viễn không thường xuyên đưa bạn bè về nhà, bạn bè nữ giới lại càng không, trước nay chưa từng tới đây. Đồ dùng trong nhà và đồ dùng hàng ngày đều là đồ dành cho một người, thống nhất một màu xám trắng. Cô chỉ đơn giản thu dọn một chút liền thấy rất gọn gàng nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cô đơn.
Sau khi chị Hy thu dọn căn phòng xong lại có cảm giác xúc động, cô muốn hỏi Trần Viễn hôm nay đưa cô đến đây chỉ là suy nghĩ đơn giản thôi, hay là...
Cô cúi đầu nhìn chìa khóa trong túi xách mình, không phải chỉ có bạn trai bạn gái mới có chìa khóa nhà mình thôi sao?
Bây giờ nghĩ lại, Trần Viễn có chìa khóa nhà cô mà cô cũng có chìa khóa nhà Trần Viễn.
Lúc này Trần Viễn đang đứng trong bếp, anh nhìn thời gian, nghĩ xem có cách nào có thể kéo dài thời gian, như vậy chị Hy sẽ ở lại đây qua đêm.
“Vẫn chưa xong sao?” Chị Hy hỏi.
“Sắp xong rồi!” Trần Viễn nhíu mày, vô cùng không tình nguyện đổ mỳ vào nồi đã sôi từ lâu.
Mười phút sau, Trần Viễn bưng hai bát mỳ nóng hầm hập và vài đĩa thức ăn lên, sau đó gọi: “Ăn cơm thôi.”
Chị Hy ngưởi thấy mùi thơn, vô cùng hài lòng bắt đầu ăn: “Không ngờ anh nấu ăn cũng ngon ra phết đấy chứ!”
“Nếu cô thích thì ngày nào tôi cũng nấu cho cô.”
Chị Hy đang ăn bị lời này làm cho nghẹn lại, cô trừng mắt nhìn Trần Viễn: “Cái đó...”
Anh có biết lời này không thể tùy tiện nói với con gái không?!
“Vì sao anh lại đưa chìa khóa nhà cho tôi lại còn muốn nấu ăn cho tôi nữa?” Chị Hy khó khăn lắm mới hỏi được câu này, nếu như không hỏi thì cô sẽ bị mình làm cho nghẹn chết.
“Cô không phải vị hôn thê của tôi sao? Có chìa khóa nhà tôi là chuyện rất bình thường.”
Trời ơi!
Câu này là ai dạy anh ấy nói vậy?!
Chị Hy chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị nướng chín rồi: “Đó chỉ là do tình huống khi đó...”
Cô còn chưa nói xong, Trần Viễn đã dựa gần vào cô, vô cùng gần!
Sau đó khi chị Hy còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì thì anh đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Chỉ là sự tiếp xúc thân mật đơn giản mà nhẹ nhàng nhưng lại khiến chị Hy kinh ngạc vô cùng, cô kích động nhìn Trần Viễn: “Anh... anh...”
“Làm bạn gái anh đi, tim anh và chìa khóa đều đưa em.”
Trong lòng chị Hy vô cùng kích động, vui mừng như điên, cô không lùi lại cũng không đẩy Trần Viễn ra, mà chủ động ôm anh: “Anh không để ý chứ?”
Chút lo lắng và lo âu của cô dường như chưa từng là trở ngại giữa bọn họ.
“Anh... không muốn bỏ lỡ.” Trần Viễn cúi đầu nói, tim anh cũng kịch liệt đập mạnh, Trần Viễn luôn hàm súc của ngày thường mà hôm nay có thể làm ra chuyện này, với anh mà nói cần dũng khí vô cùng lớn.
Chị Hy dựa vào ngực anh, nghe thấy Trần Viễn thấp giọng hỏi một câu: “Tối nay có thể không về không?”
“Không được!” Chị Hy lập tức ngồi thẳng người, căng thẳng trừng mắt nhìn Trần Viễn, không ngừng lắc đầu: “Em kiên quyết không làm chuyện kia trước khi kết hôn, đây là vấn đề nguyên tắc!”
Trần Viễn ngây người.
“Anh là nói giống như khi anh bị bệnh, em ở lại đây với anh, chăm sóc anh, anh muốn ở bên em lâu hơn một chút.” Trần Viễn giải thích.
“Ồ...” Chị Hy lúc này mới ý thức được suy nghĩ của mình quá phong phú.
Cô đỏ mặt ăn hết đồ ăn trong bát sau đó nhìn Trần Viễn thu dọn bát đũa và phòng bếp, hai người kéo tay nhau vào phòng khách.
Đêm nay là đêm chị Hy ngủ an ổn nhất, hơn nữa còn là một đêm vô cùng hạnh phúc.
Cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cô và Trần Viễn...
Sáng sớm hôm sau, chị Hy và Trần Viễn cùng nhau xuất hiện trước mặt Tống Như.
Tống Như lập tức phát hiện bầu không khí không bình thường giữa hai bọn họ, vẻ mặt ngượng ngùng của chị Hy đã nói lên tất cả: “Hai người tiển triển không tồi nha!”
“Chị đến báo cáo với em.” Chị Hy mỉm cười ngồi xuống, trong mắt ngập tràn sự hạnh phúc.
“Xác định là anh ấy rồi sao?” Tống Như hiểu chị Hy, nếu như không xác định 100%, chị ấy sẽ không đi tới bước này.
Chị Hy gật đầu, thẳng thắn nói: “Chị biết gặp được một người thật sự hợp với mình không hề dễ dàng, chị không muốn bỏ lỡ anh ấy, mặc dù chị vẫn có hơi tự ti.”
“Tuổi tác, hay là?” Tống Như nháy mắt.
Chị Hy gật đầu: “Vóc dáng chị...”
“Chuyện này dễ thôi, chị cùng em quản lý vóc dáng, bao chị tới khi bản thân chị phải kinh ngạc thì thôi!”
Chị Hy nghĩ đến Tống Như vì muốn duy trì vóc dùng mà ăn những đồ dinh dưỡng thì cắn răng gật đầu: “Được, chị sẽ cố gắng.”
Lúc này Trần Viễn đã vào phòng sách báo cáo công việc với Dương Gia Cửu: “Đây là danh sách tổng giám Rick chọn ra tiết mục ba nhà thăm hỏi cuối cùng.”
Dương Gia Cửu vì muốn Tống Như sau này có thể phát triển thuận lợi ở Đại Thiên nên đã đặc biệt ở giai đoạn này chuẩn bị cho cô lên một tiết mục thăm hỏi.
Anh xem kỹ tính chất và nội dung những tiết mục này, cuối cùng quyết định chuyên mục có quyền uy nhất.
“Trả lời bọn họ, Tống Như sẽ xuất hiện ở tiết mục ‘Minh tinh đến rồi’ thứ bảy tuần sau.” Dương Gia Cửu nói.
Dựa theo thời gian suy tính thì lúc đó sức khỏe Tống Như cũng đã hồi phục kha khá rồi, mà chuyên mục ‘Minh tinh đến rồi’ là chuyên mục chính của đài truyền hình thành phố, có thể khiến Tống Như đứng vững vàng hơn trong giới nghệ sĩ và giới điện ảnh.
CHƯƠNG 225: NGƯỜI CÓ TÌNH THƯƠNG THẤP, TẤN CÔNG CÀNG MẠNH
Chị Hy nhíu mày đi vào, đẩy Trần Viễn ra, vừa thu dọn vừa nhắc nhở: “Cái này không được để ở đây vì sẽ dễ va phải, còn nữa, thớt phải đặt ở chỗ này... Anh nhớ chưa?”
Trong mắt Trần Viễn lưu luyến gì đó, xoay người ra ngoài lấy chìa khóa dự phòng rồi đặt vào tay chị Hy: “Tôi có thể sẽ không nhớ được, cô có thể thường xuyên tới đây không?”
“A? Không phải chỉ là vài việc vặt gia đình thường ngày thôi sao, anh là trợ lý tổng giám đốc Dương sao lại không nhớ được chứ?”
“Có thể đấy, cho nên cần cô đến đây nhiều hơn.”
Trần Viễn ấp úng mãi mới nói ra được câu này.
Thực ra không phải anh không biết làm việc nhà, chỉ là muốn chị Hy thường xuyên đến đây nên mới ở trong bếp nghĩ ra mười mấy phương pháp, cuối cùng cảm thấy phương pháp này là ổn nhất.
Anh muốn cô thường xuyên đến đây?
Chị Hy ngây ngẩn cả người, sau đó thấy Trần Viễn tới gần cô hơn.
Chị Hy nhìn rau đã thái xong bên cạnh: “Không phải anh đói rồi à? Còn không nấu cơm đi!”
Trần Viễn nghiêng đầu nhìn cô, lát sau mới nói: “Cô đói rồi à?”
Chị Hy tự mình đa tình nhìn dáng vẻ Trần Viễn, trong lòng như có nai con chạy loạn, sẽ không phải là chỉ có mình cô nghĩ linh tinh đấy chứ! Anh đã dựa quá gần rồi!
“Tôi chỉ biết nấu mỳ, cắt đồ ăn cũng không nhanh lắm, khả năng cô phải đợi tôi một lát đấy, tôi làm vài lần sẽ quen thôi.” Trần Viễn nói rồi lấy một cái đĩa từ sau lưng chị Hy.
Chị Hy cảm thấy bầu không khí vô cùng ngượng ngập: “Tôi đi thu dọn đồ tiếp đây!”
Trần Viễn thấy cô vội vàng rời đi như vậy, nụ cười trên môi lại cong lên, cô cầm chìa khóa đi rồi.
Đúng như chị Hy nghĩ, Trần Viễn không thường xuyên đưa bạn bè về nhà, bạn bè nữ giới lại càng không, trước nay chưa từng tới đây. Đồ dùng trong nhà và đồ dùng hàng ngày đều là đồ dành cho một người, thống nhất một màu xám trắng. Cô chỉ đơn giản thu dọn một chút liền thấy rất gọn gàng nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cô đơn.
Sau khi chị Hy thu dọn căn phòng xong lại có cảm giác xúc động, cô muốn hỏi Trần Viễn hôm nay đưa cô đến đây chỉ là suy nghĩ đơn giản thôi, hay là...
Cô cúi đầu nhìn chìa khóa trong túi xách mình, không phải chỉ có bạn trai bạn gái mới có chìa khóa nhà mình thôi sao?
Bây giờ nghĩ lại, Trần Viễn có chìa khóa nhà cô mà cô cũng có chìa khóa nhà Trần Viễn.
Lúc này Trần Viễn đang đứng trong bếp, anh nhìn thời gian, nghĩ xem có cách nào có thể kéo dài thời gian, như vậy chị Hy sẽ ở lại đây qua đêm.
“Vẫn chưa xong sao?” Chị Hy hỏi.
“Sắp xong rồi!” Trần Viễn nhíu mày, vô cùng không tình nguyện đổ mỳ vào nồi đã sôi từ lâu.
Mười phút sau, Trần Viễn bưng hai bát mỳ nóng hầm hập và vài đĩa thức ăn lên, sau đó gọi: “Ăn cơm thôi.”
Chị Hy ngưởi thấy mùi thơn, vô cùng hài lòng bắt đầu ăn: “Không ngờ anh nấu ăn cũng ngon ra phết đấy chứ!”
“Nếu cô thích thì ngày nào tôi cũng nấu cho cô.”
Chị Hy đang ăn bị lời này làm cho nghẹn lại, cô trừng mắt nhìn Trần Viễn: “Cái đó...”
Anh có biết lời này không thể tùy tiện nói với con gái không?!
“Vì sao anh lại đưa chìa khóa nhà cho tôi lại còn muốn nấu ăn cho tôi nữa?” Chị Hy khó khăn lắm mới hỏi được câu này, nếu như không hỏi thì cô sẽ bị mình làm cho nghẹn chết.
“Cô không phải vị hôn thê của tôi sao? Có chìa khóa nhà tôi là chuyện rất bình thường.”
Trời ơi!
Câu này là ai dạy anh ấy nói vậy?!
Chị Hy chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị nướng chín rồi: “Đó chỉ là do tình huống khi đó...”
Cô còn chưa nói xong, Trần Viễn đã dựa gần vào cô, vô cùng gần!
Sau đó khi chị Hy còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì thì anh đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Chỉ là sự tiếp xúc thân mật đơn giản mà nhẹ nhàng nhưng lại khiến chị Hy kinh ngạc vô cùng, cô kích động nhìn Trần Viễn: “Anh... anh...”
“Làm bạn gái anh đi, tim anh và chìa khóa đều đưa em.”
Trong lòng chị Hy vô cùng kích động, vui mừng như điên, cô không lùi lại cũng không đẩy Trần Viễn ra, mà chủ động ôm anh: “Anh không để ý chứ?”
Chút lo lắng và lo âu của cô dường như chưa từng là trở ngại giữa bọn họ.
“Anh... không muốn bỏ lỡ.” Trần Viễn cúi đầu nói, tim anh cũng kịch liệt đập mạnh, Trần Viễn luôn hàm súc của ngày thường mà hôm nay có thể làm ra chuyện này, với anh mà nói cần dũng khí vô cùng lớn.
Chị Hy dựa vào ngực anh, nghe thấy Trần Viễn thấp giọng hỏi một câu: “Tối nay có thể không về không?”
“Không được!” Chị Hy lập tức ngồi thẳng người, căng thẳng trừng mắt nhìn Trần Viễn, không ngừng lắc đầu: “Em kiên quyết không làm chuyện kia trước khi kết hôn, đây là vấn đề nguyên tắc!”
Trần Viễn ngây người.
“Anh là nói giống như khi anh bị bệnh, em ở lại đây với anh, chăm sóc anh, anh muốn ở bên em lâu hơn một chút.” Trần Viễn giải thích.
“Ồ...” Chị Hy lúc này mới ý thức được suy nghĩ của mình quá phong phú.
Cô đỏ mặt ăn hết đồ ăn trong bát sau đó nhìn Trần Viễn thu dọn bát đũa và phòng bếp, hai người kéo tay nhau vào phòng khách.
Đêm nay là đêm chị Hy ngủ an ổn nhất, hơn nữa còn là một đêm vô cùng hạnh phúc.
Cô đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cô và Trần Viễn...
Sáng sớm hôm sau, chị Hy và Trần Viễn cùng nhau xuất hiện trước mặt Tống Như.
Tống Như lập tức phát hiện bầu không khí không bình thường giữa hai bọn họ, vẻ mặt ngượng ngùng của chị Hy đã nói lên tất cả: “Hai người tiển triển không tồi nha!”
“Chị đến báo cáo với em.” Chị Hy mỉm cười ngồi xuống, trong mắt ngập tràn sự hạnh phúc.
“Xác định là anh ấy rồi sao?” Tống Như hiểu chị Hy, nếu như không xác định 100%, chị ấy sẽ không đi tới bước này.
Chị Hy gật đầu, thẳng thắn nói: “Chị biết gặp được một người thật sự hợp với mình không hề dễ dàng, chị không muốn bỏ lỡ anh ấy, mặc dù chị vẫn có hơi tự ti.”
“Tuổi tác, hay là?” Tống Như nháy mắt.
Chị Hy gật đầu: “Vóc dáng chị...”
“Chuyện này dễ thôi, chị cùng em quản lý vóc dáng, bao chị tới khi bản thân chị phải kinh ngạc thì thôi!”
Chị Hy nghĩ đến Tống Như vì muốn duy trì vóc dùng mà ăn những đồ dinh dưỡng thì cắn răng gật đầu: “Được, chị sẽ cố gắng.”
Lúc này Trần Viễn đã vào phòng sách báo cáo công việc với Dương Gia Cửu: “Đây là danh sách tổng giám Rick chọn ra tiết mục ba nhà thăm hỏi cuối cùng.”
Dương Gia Cửu vì muốn Tống Như sau này có thể phát triển thuận lợi ở Đại Thiên nên đã đặc biệt ở giai đoạn này chuẩn bị cho cô lên một tiết mục thăm hỏi.
Anh xem kỹ tính chất và nội dung những tiết mục này, cuối cùng quyết định chuyên mục có quyền uy nhất.
“Trả lời bọn họ, Tống Như sẽ xuất hiện ở tiết mục ‘Minh tinh đến rồi’ thứ bảy tuần sau.” Dương Gia Cửu nói.
Dựa theo thời gian suy tính thì lúc đó sức khỏe Tống Như cũng đã hồi phục kha khá rồi, mà chuyên mục ‘Minh tinh đến rồi’ là chuyên mục chính của đài truyền hình thành phố, có thể khiến Tống Như đứng vững vàng hơn trong giới nghệ sĩ và giới điện ảnh.
Bình luận facebook