Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-321
CHƯƠNG 321 : NHẤT ĐỊNH SẼ BAO HẾT PHÒNG BÁN VÉ ĐỂ ỦNG HỘ
CHƯƠNG 321 : NHẤT ĐỊNH SẼ BAO HẾT PHÒNG BÁN VÉ ĐỂ ỦNG HỘ
Vốn dĩ cô đã ủng hộ Tống Như, tin tưởng cô ấy có thể diễn tốt vai diễn này. Nhưng tận mắt thấy cô ấy gặp loại tình huống này, còn có thể gặp nguy không loạn. Biểu diễn mạnh mẽ như vậy, không hề sợ hãi, thật sự khâm phục.
"Dương Tổng có thể để ý đến cô, thật sự là rất có mắt nhìn."
"Chẳng trách gần đây cô nhận được nhiều lời mời như vậy. Hóa ra là vì nhân vật này."
"Bây giờ lại càng ủng hộ tôi hả?" Tống Như mỉm cười nói.
Cô biết rất rõ, ngay từ đầu Thượng Quan Lệ chỉ xuất phát từ lập trường của một người phụ nữ bằng việc đi ủng hộ cô. Vì cô ấy cũng là diễn viên, biết rõ thời kì này đối với hành trình ngôi sao của Tống Như có bao nhiêu quan trọng. Cô ấy nói ủng hộ Tống Như, là không muốn tạo thêm áp lực cho cô. Nhưng bây giờ nhìn thấy hành động của Tống Như, từ đáy lòng cô rất mong chờ nhân vật này, mong chờ bộ phim này.
"Trong giới này, mỗi một khắc đều có nhân vật mới, mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình, thoát khỏi thế giới này, lấy được tài nguyên phù hợp với mình nhất thật sự rất khó khăn. Tình huống cạnh tranh kịch liệt như vậy, là muốn không ngừng nâng cao mình, ứng phó với nhân vật mới." Thượng Quan Lệ bưng ly rượu đỏ, bình tĩnh nói.
Thời điểm này, Tống Như đã làm vô cùng tốt.
"Nếu có thể dùng phương pháp này lưu lại hình ảnh của mình trên màn hình lớn. Thật là một chuyện rất hạnh phúc."
"Sau này công ty của chúng ta lại có thêm một người có thực lực."
"Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, cũng vẫn kiên trì đi con đường của mình, kiên trì với lựa chọn của mình."
"Ngày chiếu phim điện ảnh đó, tôi nhất định sẽ bao hết phòng bán vé để ủng hộ."
Thượng Quan Lệ nhiệt tình, vui vẻ vì Tống Như.
Vốn dĩ cô cho là Tống Như đã phải chịu áp lực, rơi vào đường cùng nên mới nhận nhân vật này. Không thể tưởng tượng được, cô ấy lại chuẩn bị tốt như vậy, hơn nữa còn hoàn thành rất tốt.
"Tôi chỉ muốn tự bước đi trên con đường của mình, không muốn nói đến chuyện tương lai." Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, thay vào đó, cô nói: "Gần đây hình như tôi luôn tham dự mấy hôn lễ."
"Có phải không muốn tham dự hôn lễ mà là muốn người khác tham dự hôn lễ của cô hay không?" Thượng Quan Lệ cười nói.
Tống Như lườm, bỗng dưng nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã quyết định vào ngày phim điện ảnh ra mắt sẽ công bố tin tức kết hôn."
Khác với việc công bố chính thức về các mối quan hệ của các cặp đôi trước đây. Lần này, họ thật sự muốn công bố hôn nhân của bọn họ trước mắt mọi người.
"Vậy thì tốt quá. Nhưng dường như tôi chưa từng nghe các cô kết hôn như thế nào?" Thượng Quan Lệ tò mò nhìn cô.
Tống Như bị cô ấy hỏi như vậy, không khỏi nghĩ tới ngày bọn họ kết hôn. Rõ ràng mới là lần thứ hai họ gặp mặt, nhưng lại là quyết định lớn nhất trong đời. Bây giờ nhớ tới, cô vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.
"Chúng tôi đúng lúc gặp nhau ở Ủy ban."
"Cái gì?"
"Tôi ngăn anh ấy lại hỏi, có muốn xem xét đối tượng kết hôn với tôi không?"
"........"
"Sau đó chúng tôi đi công chứng."
"......"
Năm giờ chiều, hôn lễ của Vân Trạch được tổ chức tại nhà thờ ở phía đông của khách sạn. Khách khứa lần lượt xuất hiện rồi ngồi dưới xem hôn lễ.
Diệp Lăng Huyên vẫn luôn chú ý tới bóng dáng của Tống Như. Khi cô ta ngồi vào bàn rồi vẫn chăm chú nhìn Tống Như. Hơn nữa ánh mắt còn tràn ngập thù hận.
Nhưng Tống Như cũng không đáp lại cái gì, cả quá trình cô vẫn luôn mỉm cười ưu nhã, bên cạnh luôn có Dương Gia Cửu bảo vệ.
Ban đêm chính là lúc vợ chồng mới cưới tổ chức tiệc mừng.
Đương nhiên cũng là cơ hội tốt của mọi tầng lớp, rất nhiều người đại diện đều nhân cơ hội này, chúc phúc giúp nhân vật mới, cũng sẽ hết mình vì nghệ sĩ của mình tranh thủ tìm tài nguyên tốt.
Hiện tại Tống Như và Thượng Quan Lệ đã không cần ra sức tranh thủ tìm đạo diễn, cũng ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc. Chỉ vì gần đây Diệp Lăng Huyên hành động, kéo Tống Như vào chủ đề, phóng viên cũng rất tò mò công việc của cô trong khoảng thời gian này. Rốt cuộc cô có tham gia diễn "Mảnh vỡ hồi ức " hay không, đã thành tâm điểm sự chú ý của mọi người. Còn có một số người tò mò rốt cuộc cô sẽ đáp ứng vòng nghệ sĩ này như thế nào?
Dường như cô luôn là một người có vóc dáng nóng bỏng, dù có làm gì đi nữa, cô vẫn luôn trở thành nhân vật tiêu điểm.
Sau khi bọn họ vừa mới đi vào bữa tiệc, Dương Gia Cửu liền nhận được một cuộc gọi từ hội nghị quốc tế, anh nhất định phải rời khỏi một chút đi xử lý.
Tống Như mặc một chiếc váy dài khẽ gật đầu, đứng ở cửa chào anh.
Lúc này một người phụ nữ năm mươi tuổi rất ưa nhìn, nắm tay của một người đàn ông nước ngoài cùng nhau đi vào sảnh bữa tiệc.
Người phụ nữ, Tống Như cũng không lạ lẫm gì
Nhưng cô không ngờ lại gặp bà ta ở chỗ này.
Cô đã sớm nghe nói mẹ của Bùi Lạc Phong đã kết hôn với một người nước ngoài hơn bà mười tuổi. Bây giờ gặp nhau, Tống Như cũng không có ý định tránh đi, mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng đối phương căn bản chẳng thèm để ý tới cô, hừ một tiếng liền bước nhanh hơn.
"Sao vậy?" Người đàn ông kia thấy có gì đó không đúng, dừng lại hỏi.
"Không có gì, chẳng qua chỉ đụng phải người chướng mắt. Lúc đó nếu không vì cô ta, con trai em sao có thể rơi vào tình huống này." Bà Bùi không khách khí liếc Tống Như, hận không thể vạch trần bộ mặt của cô trước mặt mọi người.
"Là cô ta sao? Có muốn anh giúp em hả giận hay không?"
"Không cần phải để ý đến cô ta. Hôm nay ít nhất phải để cho vợ chồng Vân Trạch chút mặt mũi." Bà Bùi nói rồi kéo người đàn ông tiếp tục đi lên phía trước.
Dù phát sinh chuyện gì, Bùi Lạc Phong chán nản vô danh như ngày hôm nay, đúng là do Tống Như tạo ra.
Sau khi thấy mặt, Tống Như cũng thấy không thoải mái, cô càng không muốn nhìn thấy người nhà họ Bùi, nhưng vẫn còn phải dự hôn lễ.
Cách đó không xa, Trương Vân nhìn thấy cảnh này, đúng lúc Diệp Lăng Huyên đi nhà vệ sinh, cô ta liền đi tới trước mặt Tống Như: "Đã lâu không gặp."
Tống Như chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."
Trương Vân thấy cô như vậy, cũng rất biết điều tự giễu nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, cô và Dương Gia Cửu có quan hệ từ lúc nào?"
"Nếu tôi nói ra, cô cũng chỉ nghĩ đó là một trò cười thôi." Tống Như bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng, thanh âm trầm tĩnh nói.
"Vậy sao? Chúng ta ở trong giới giải trí này, ai mà chẳng có chuyện cười. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng chỉ dựa vào đám fans hâm mộ chúc phúc, các cô sẽ hạnh phúc cỡ nào. Trong giới này sẽ chúc phúc cho các cô sao?" Khóe miệng Trương Vân tươi cười dần trở nên lạnh lẽo.
Tống Như chỉ nhìn cô ta, nghe nói thế cũng không trả lời.
"Bây giờ cô có Dương Gia Cửu bảo vệ cho cô, bất kỳ ai cũng kiêng kị thế lực của anh ta. Cho nên sẽ không tìm cô gây chuyện, nhưng tình huống này có thể tiếp tục bao lâu? Có lẽ chẳng qua cũng chỉ như một giấc mơ, trèo cao ngã đau là chuyện trong nháy mắt, cô nói xem." Trương Vân nói xong cầm ly rượu vang đi ra ngoài.
Người khác chúc phúc sao?
Tống Như nghĩ lại những lời cô ta nói, cảm thấy độ ấm trên người dần trở nên lạnh lẽo.
CHƯƠNG 321 : NHẤT ĐỊNH SẼ BAO HẾT PHÒNG BÁN VÉ ĐỂ ỦNG HỘ
Vốn dĩ cô đã ủng hộ Tống Như, tin tưởng cô ấy có thể diễn tốt vai diễn này. Nhưng tận mắt thấy cô ấy gặp loại tình huống này, còn có thể gặp nguy không loạn. Biểu diễn mạnh mẽ như vậy, không hề sợ hãi, thật sự khâm phục.
"Dương Tổng có thể để ý đến cô, thật sự là rất có mắt nhìn."
"Chẳng trách gần đây cô nhận được nhiều lời mời như vậy. Hóa ra là vì nhân vật này."
"Bây giờ lại càng ủng hộ tôi hả?" Tống Như mỉm cười nói.
Cô biết rất rõ, ngay từ đầu Thượng Quan Lệ chỉ xuất phát từ lập trường của một người phụ nữ bằng việc đi ủng hộ cô. Vì cô ấy cũng là diễn viên, biết rõ thời kì này đối với hành trình ngôi sao của Tống Như có bao nhiêu quan trọng. Cô ấy nói ủng hộ Tống Như, là không muốn tạo thêm áp lực cho cô. Nhưng bây giờ nhìn thấy hành động của Tống Như, từ đáy lòng cô rất mong chờ nhân vật này, mong chờ bộ phim này.
"Trong giới này, mỗi một khắc đều có nhân vật mới, mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình, thoát khỏi thế giới này, lấy được tài nguyên phù hợp với mình nhất thật sự rất khó khăn. Tình huống cạnh tranh kịch liệt như vậy, là muốn không ngừng nâng cao mình, ứng phó với nhân vật mới." Thượng Quan Lệ bưng ly rượu đỏ, bình tĩnh nói.
Thời điểm này, Tống Như đã làm vô cùng tốt.
"Nếu có thể dùng phương pháp này lưu lại hình ảnh của mình trên màn hình lớn. Thật là một chuyện rất hạnh phúc."
"Sau này công ty của chúng ta lại có thêm một người có thực lực."
"Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, cũng vẫn kiên trì đi con đường của mình, kiên trì với lựa chọn của mình."
"Ngày chiếu phim điện ảnh đó, tôi nhất định sẽ bao hết phòng bán vé để ủng hộ."
Thượng Quan Lệ nhiệt tình, vui vẻ vì Tống Như.
Vốn dĩ cô cho là Tống Như đã phải chịu áp lực, rơi vào đường cùng nên mới nhận nhân vật này. Không thể tưởng tượng được, cô ấy lại chuẩn bị tốt như vậy, hơn nữa còn hoàn thành rất tốt.
"Tôi chỉ muốn tự bước đi trên con đường của mình, không muốn nói đến chuyện tương lai." Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, thay vào đó, cô nói: "Gần đây hình như tôi luôn tham dự mấy hôn lễ."
"Có phải không muốn tham dự hôn lễ mà là muốn người khác tham dự hôn lễ của cô hay không?" Thượng Quan Lệ cười nói.
Tống Như lườm, bỗng dưng nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã quyết định vào ngày phim điện ảnh ra mắt sẽ công bố tin tức kết hôn."
Khác với việc công bố chính thức về các mối quan hệ của các cặp đôi trước đây. Lần này, họ thật sự muốn công bố hôn nhân của bọn họ trước mắt mọi người.
"Vậy thì tốt quá. Nhưng dường như tôi chưa từng nghe các cô kết hôn như thế nào?" Thượng Quan Lệ tò mò nhìn cô.
Tống Như bị cô ấy hỏi như vậy, không khỏi nghĩ tới ngày bọn họ kết hôn. Rõ ràng mới là lần thứ hai họ gặp mặt, nhưng lại là quyết định lớn nhất trong đời. Bây giờ nhớ tới, cô vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.
"Chúng tôi đúng lúc gặp nhau ở Ủy ban."
"Cái gì?"
"Tôi ngăn anh ấy lại hỏi, có muốn xem xét đối tượng kết hôn với tôi không?"
"........"
"Sau đó chúng tôi đi công chứng."
"......"
Năm giờ chiều, hôn lễ của Vân Trạch được tổ chức tại nhà thờ ở phía đông của khách sạn. Khách khứa lần lượt xuất hiện rồi ngồi dưới xem hôn lễ.
Diệp Lăng Huyên vẫn luôn chú ý tới bóng dáng của Tống Như. Khi cô ta ngồi vào bàn rồi vẫn chăm chú nhìn Tống Như. Hơn nữa ánh mắt còn tràn ngập thù hận.
Nhưng Tống Như cũng không đáp lại cái gì, cả quá trình cô vẫn luôn mỉm cười ưu nhã, bên cạnh luôn có Dương Gia Cửu bảo vệ.
Ban đêm chính là lúc vợ chồng mới cưới tổ chức tiệc mừng.
Đương nhiên cũng là cơ hội tốt của mọi tầng lớp, rất nhiều người đại diện đều nhân cơ hội này, chúc phúc giúp nhân vật mới, cũng sẽ hết mình vì nghệ sĩ của mình tranh thủ tìm tài nguyên tốt.
Hiện tại Tống Như và Thượng Quan Lệ đã không cần ra sức tranh thủ tìm đạo diễn, cũng ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc. Chỉ vì gần đây Diệp Lăng Huyên hành động, kéo Tống Như vào chủ đề, phóng viên cũng rất tò mò công việc của cô trong khoảng thời gian này. Rốt cuộc cô có tham gia diễn "Mảnh vỡ hồi ức " hay không, đã thành tâm điểm sự chú ý của mọi người. Còn có một số người tò mò rốt cuộc cô sẽ đáp ứng vòng nghệ sĩ này như thế nào?
Dường như cô luôn là một người có vóc dáng nóng bỏng, dù có làm gì đi nữa, cô vẫn luôn trở thành nhân vật tiêu điểm.
Sau khi bọn họ vừa mới đi vào bữa tiệc, Dương Gia Cửu liền nhận được một cuộc gọi từ hội nghị quốc tế, anh nhất định phải rời khỏi một chút đi xử lý.
Tống Như mặc một chiếc váy dài khẽ gật đầu, đứng ở cửa chào anh.
Lúc này một người phụ nữ năm mươi tuổi rất ưa nhìn, nắm tay của một người đàn ông nước ngoài cùng nhau đi vào sảnh bữa tiệc.
Người phụ nữ, Tống Như cũng không lạ lẫm gì
Nhưng cô không ngờ lại gặp bà ta ở chỗ này.
Cô đã sớm nghe nói mẹ của Bùi Lạc Phong đã kết hôn với một người nước ngoài hơn bà mười tuổi. Bây giờ gặp nhau, Tống Như cũng không có ý định tránh đi, mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng đối phương căn bản chẳng thèm để ý tới cô, hừ một tiếng liền bước nhanh hơn.
"Sao vậy?" Người đàn ông kia thấy có gì đó không đúng, dừng lại hỏi.
"Không có gì, chẳng qua chỉ đụng phải người chướng mắt. Lúc đó nếu không vì cô ta, con trai em sao có thể rơi vào tình huống này." Bà Bùi không khách khí liếc Tống Như, hận không thể vạch trần bộ mặt của cô trước mặt mọi người.
"Là cô ta sao? Có muốn anh giúp em hả giận hay không?"
"Không cần phải để ý đến cô ta. Hôm nay ít nhất phải để cho vợ chồng Vân Trạch chút mặt mũi." Bà Bùi nói rồi kéo người đàn ông tiếp tục đi lên phía trước.
Dù phát sinh chuyện gì, Bùi Lạc Phong chán nản vô danh như ngày hôm nay, đúng là do Tống Như tạo ra.
Sau khi thấy mặt, Tống Như cũng thấy không thoải mái, cô càng không muốn nhìn thấy người nhà họ Bùi, nhưng vẫn còn phải dự hôn lễ.
Cách đó không xa, Trương Vân nhìn thấy cảnh này, đúng lúc Diệp Lăng Huyên đi nhà vệ sinh, cô ta liền đi tới trước mặt Tống Như: "Đã lâu không gặp."
Tống Như chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."
Trương Vân thấy cô như vậy, cũng rất biết điều tự giễu nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, cô và Dương Gia Cửu có quan hệ từ lúc nào?"
"Nếu tôi nói ra, cô cũng chỉ nghĩ đó là một trò cười thôi." Tống Như bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng, thanh âm trầm tĩnh nói.
"Vậy sao? Chúng ta ở trong giới giải trí này, ai mà chẳng có chuyện cười. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng chỉ dựa vào đám fans hâm mộ chúc phúc, các cô sẽ hạnh phúc cỡ nào. Trong giới này sẽ chúc phúc cho các cô sao?" Khóe miệng Trương Vân tươi cười dần trở nên lạnh lẽo.
Tống Như chỉ nhìn cô ta, nghe nói thế cũng không trả lời.
"Bây giờ cô có Dương Gia Cửu bảo vệ cho cô, bất kỳ ai cũng kiêng kị thế lực của anh ta. Cho nên sẽ không tìm cô gây chuyện, nhưng tình huống này có thể tiếp tục bao lâu? Có lẽ chẳng qua cũng chỉ như một giấc mơ, trèo cao ngã đau là chuyện trong nháy mắt, cô nói xem." Trương Vân nói xong cầm ly rượu vang đi ra ngoài.
Người khác chúc phúc sao?
Tống Như nghĩ lại những lời cô ta nói, cảm thấy độ ấm trên người dần trở nên lạnh lẽo.
Bình luận facebook